Cảm giác mình vừa rồi từ trong Quỷ Môn quan đi qua một lần, Dương đại nhân vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không quản được mình vừa mới nuốt cái gì, hắn hốt ha hốt hoảng đứng lên, tè ra quần bỏ chạy.
Hắn tin có trời phạt, lòng tràn đầy sợ hãi ông trời bởi vì hắn giúp đỡ Giả Trân làm ra hành động nối giáo cho giặc, hàng phạt với hắn, muốn cái mạng nhỏ của hắn. Hắn sốt ruột muốn quay về nhà trả lại cổ họa mà Giả gia hối lộ cho hắn, đoạn sạch sẽ quan hệ với Giả gia.
Dương đại nhân vừa đi, thủ hạ của hắn cũng cùng nhau té chạy.
Trữ quốc phủ lại lần nữa gà bay chó chạy.
Hai quả thủ lôi tạo thành động tĩnh còn lớn hơn một quả.
Tối hôm qua nổ mạnh, Giả Dung ngủ say trong quốc tử giám ở phía xa nên không nghe thấy. Hôm nay giữa trưa lại có tiếng nổ mạnh từ Trữ quốc phủ truyền tới, cho dù không quá vang dội nhưng hắn vẫn có thể nghe được.
Giả Dung chớp ánh mắt, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay trái, thấp giọng than thở nói:
- Ai nha, hôm qua đi vội vàng, thủ lôi ném vào trong hồ nước hình như định sai lầm thời gian.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy đồ vật xung quanh đang chớp lên, ngay cả thân thể của hắn cũng lảo đảo.
Trong lòng Giả Dung cảm thấy cực kỳ kỳ quái, chẳng lẽ uy lực thủ lôi lớn tới như vậy, nổ mạnh mang tới chấn động cách xa như thế?
Mặt đất run lên ngày càng nghiêm trọng, đột nhiên các học sinh ở bên ngoài kinh hoảng kêu la thành tiếng:
- Động đất! Địa long xoay người! Nhanh rời khỏi phòng ở, đi địa phương trống trải!
Kinh thành xảy ra động đất, giống như một mảnh đất bằng phẳng phảng phất muốn lật ngược đem người chôn sâu bên dưới.
Các dân chúng nghe được tiếng nổ mạnh trong Trữ quốc phủ đang định chạy tới xem náo nhiệt, ý thức được không thích hợp, một bên trốn một bên hoảng sợ thét chói tai.
Vô số người từ trong phòng chạy tới, vọt ra ngã tư đường rộng rãi, con đường nháy mắt bị chen chúc chật như nêm cối.
Phòng ốc dùng nguyên liệu không rắn chắc hoặc là cũ kỹ từng phiến từng phiến sụp xuống, phát ra tiếng sụp đổ khiến người run rẩy. Mặt đất bùm bùm cách cách vỡ ra, khe rãnh liên tục xuất hiện, làm mọi người hoảng sợ khóc vang ầm ĩ.
Kháo, thật là động đất!
Giả Dung nghe được tiếng quát tháo bên ngoài, rốt cục ý thức được xảy ra chuyện gì, vừa nhấc chân muốn chạy thì Bách Linh cùng Du Chuẩn đã bay lên không trung, nhấc Giả Dung hưu một tiếng chạy ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Quốc tử giám không phải học viện dân gian bình thường, lịch dạy học của học sinh bao gồm lễ nhạc bắn ngự thư sổ quân tử lục nghệ. Vì cho học sinh có hoàn cảnh tu tập cưỡi ngựa bắn cung thật tốt, bên trong quốc tử giám còn riêng thi công một sàn vật rộng lớn.
Sau khi động đất phát sinh, toàn thể giáo viên cùng học sinh quốc tử giám không cần suy nghĩ đều hướng sàn vật bỏ chạy.
Hai quỷ phân biệt nắm lấy cánh tay Giả Dung bay nhanh, thấy dòng người thống nhất lao về một phương hướng, lập tức dẫn theo người vọt đi theo dòng người.
Người khác nhìn không thấy cũng không chạm được Du Chuẩn cùng Bách Linh hai bên người Giả Dung, nếu có ai chú ý tới, sẽ thấy hai chân Giả Dung không chạm đất, hai chân vẫn không nhúc nhích nhưng thân thể lại liên tục xông về phía trước. Cũng may lúc này mọi người vội vã chạy trối chết, không ai phát hiện điểm quái dị của Giả Dung.
“Bay” một đường, Giả Dung cuối cùng đi tới chỗ sàn vật.
Nhưng bởi vì hai quỷ lao quá nhanh, phanh lại trễ, làm cho Giả Dung đụng vào trong đám người, bổ nhào vào trong lòng một người. Mặt của hắn chôn trong đồi ngực người kia, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt cùng khí tức của nam giới.
Lúc này lại một đám người tuôn đi qua, đưa đẩy chen chúc vài cái, một chút vô ý thân hình Giả Dung cùng nam nhân vừa lệch, cùng nhau ngã trên mặt đất.
Giả Dung bị đối phương áp dưới thân thể, đầu của hai người đập vào nhau, cùng “tê” một tiếng.
Nam tử ôm trán ngẩng đầu, nhất thời hai người bốn mắt đối diện, thấy rõ khuôn mặt lẫn nhau.
Cổ Dung:
- !
Trầm Nhược Hư:
- !
Hắn tin có trời phạt, lòng tràn đầy sợ hãi ông trời bởi vì hắn giúp đỡ Giả Trân làm ra hành động nối giáo cho giặc, hàng phạt với hắn, muốn cái mạng nhỏ của hắn. Hắn sốt ruột muốn quay về nhà trả lại cổ họa mà Giả gia hối lộ cho hắn, đoạn sạch sẽ quan hệ với Giả gia.
Dương đại nhân vừa đi, thủ hạ của hắn cũng cùng nhau té chạy.
Trữ quốc phủ lại lần nữa gà bay chó chạy.
Hai quả thủ lôi tạo thành động tĩnh còn lớn hơn một quả.
Tối hôm qua nổ mạnh, Giả Dung ngủ say trong quốc tử giám ở phía xa nên không nghe thấy. Hôm nay giữa trưa lại có tiếng nổ mạnh từ Trữ quốc phủ truyền tới, cho dù không quá vang dội nhưng hắn vẫn có thể nghe được.
Giả Dung chớp ánh mắt, tay phải nắm thành quyền đập vào lòng bàn tay trái, thấp giọng than thở nói:
- Ai nha, hôm qua đi vội vàng, thủ lôi ném vào trong hồ nước hình như định sai lầm thời gian.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy đồ vật xung quanh đang chớp lên, ngay cả thân thể của hắn cũng lảo đảo.
Trong lòng Giả Dung cảm thấy cực kỳ kỳ quái, chẳng lẽ uy lực thủ lôi lớn tới như vậy, nổ mạnh mang tới chấn động cách xa như thế?
Mặt đất run lên ngày càng nghiêm trọng, đột nhiên các học sinh ở bên ngoài kinh hoảng kêu la thành tiếng:
- Động đất! Địa long xoay người! Nhanh rời khỏi phòng ở, đi địa phương trống trải!
Kinh thành xảy ra động đất, giống như một mảnh đất bằng phẳng phảng phất muốn lật ngược đem người chôn sâu bên dưới.
Các dân chúng nghe được tiếng nổ mạnh trong Trữ quốc phủ đang định chạy tới xem náo nhiệt, ý thức được không thích hợp, một bên trốn một bên hoảng sợ thét chói tai.
Vô số người từ trong phòng chạy tới, vọt ra ngã tư đường rộng rãi, con đường nháy mắt bị chen chúc chật như nêm cối.
Phòng ốc dùng nguyên liệu không rắn chắc hoặc là cũ kỹ từng phiến từng phiến sụp xuống, phát ra tiếng sụp đổ khiến người run rẩy. Mặt đất bùm bùm cách cách vỡ ra, khe rãnh liên tục xuất hiện, làm mọi người hoảng sợ khóc vang ầm ĩ.
Kháo, thật là động đất!
Giả Dung nghe được tiếng quát tháo bên ngoài, rốt cục ý thức được xảy ra chuyện gì, vừa nhấc chân muốn chạy thì Bách Linh cùng Du Chuẩn đã bay lên không trung, nhấc Giả Dung hưu một tiếng chạy ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Quốc tử giám không phải học viện dân gian bình thường, lịch dạy học của học sinh bao gồm lễ nhạc bắn ngự thư sổ quân tử lục nghệ. Vì cho học sinh có hoàn cảnh tu tập cưỡi ngựa bắn cung thật tốt, bên trong quốc tử giám còn riêng thi công một sàn vật rộng lớn.
Sau khi động đất phát sinh, toàn thể giáo viên cùng học sinh quốc tử giám không cần suy nghĩ đều hướng sàn vật bỏ chạy.
Hai quỷ phân biệt nắm lấy cánh tay Giả Dung bay nhanh, thấy dòng người thống nhất lao về một phương hướng, lập tức dẫn theo người vọt đi theo dòng người.
Người khác nhìn không thấy cũng không chạm được Du Chuẩn cùng Bách Linh hai bên người Giả Dung, nếu có ai chú ý tới, sẽ thấy hai chân Giả Dung không chạm đất, hai chân vẫn không nhúc nhích nhưng thân thể lại liên tục xông về phía trước. Cũng may lúc này mọi người vội vã chạy trối chết, không ai phát hiện điểm quái dị của Giả Dung.
“Bay” một đường, Giả Dung cuối cùng đi tới chỗ sàn vật.
Nhưng bởi vì hai quỷ lao quá nhanh, phanh lại trễ, làm cho Giả Dung đụng vào trong đám người, bổ nhào vào trong lòng một người. Mặt của hắn chôn trong đồi ngực người kia, ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt cùng khí tức của nam giới.
Lúc này lại một đám người tuôn đi qua, đưa đẩy chen chúc vài cái, một chút vô ý thân hình Giả Dung cùng nam nhân vừa lệch, cùng nhau ngã trên mặt đất.
Giả Dung bị đối phương áp dưới thân thể, đầu của hai người đập vào nhau, cùng “tê” một tiếng.
Nam tử ôm trán ngẩng đầu, nhất thời hai người bốn mắt đối diện, thấy rõ khuôn mặt lẫn nhau.
Cổ Dung:
- !
Trầm Nhược Hư:
- !
/208
|