Toàn bộ học viện đều tràn ngập một cỗ khí tức uể oải bi thương.
Ngay cả quốc tử giám cũng không ngoại lệ.
Bọn hắn nháy mắt vứt bỏ cảm xúc lười nhác, múa bút thành văn, mải miết khổ đọc, đắm chìm vào trong biển sách vở, thề nhất định phải thi ra một thành tích tốt lần kế tiếp.
Buổi sáng ngày thứ ba sau tết trung thu, Tiết di mụ dặn Tiết Bảo Sai nhìn chằm chằm Tiết Bàn làm xong đề thi, mang theo bái thiếp một mình dẫn theo vài người hầu, ngồi kiệu đi tới Vương gia.
Lúc nàng đi tới ngoài cửa, Vương Tử Đằng đang ngồi trong phòng sách trầm tư. Trước mặt bày Vương thị truyền kỳ cùng Ngụy thị truyền kỳ, là bộ thứ nhất cùng thứ hai.
Vẻ mặt hắn ngưng tụ vẻ nghi ngờ sâu sắc.
Theo lý mà nói thánh thượng nếu muốn bắt tay đối phó tứ vương bát công, người thứ hai xuống tay hẳn phải là vài nhà còn lại ngoài Giả gia mới phải.
Nhưng vì sao hắn lại lấy nhà cậu của mình khai đao đây?
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là vì mê hoặc thái thượng hoàng? Hoặc là bởi vì gần đây hành vi của ngoại thích quá mức, hoàng thượng muốn dùng Ngụy thị giết gà dọa khỉ, đối ngoại thích phát ra cảnh cáo?
Nhưng vô luận nguyên nhân là gì, hoàng thượng dùng nhà cậu của mình giết một người răn trăm người, thật đúng là ngoan độc đủ tuyệt.
Khó trách có người nói xưa nay hoàng đế thật vô tình.
Hai mắt Vương Tử Đằng nhìn vào hư không, vắt óc suy nghĩ tính toán của hoàng đế.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, làm hắn tỉnh lại.
- Không phải nói không có chuyện đại sự gì đừng đến quấy rầy ta sao?
Ngữ khí Vương Tử Đằng thập phần không tốt.
Trong lòng tiểu nha hoàn bất ổn, thấp thỏm lo âu nói:
- Bẩm báo lão gia, hôm nay Kim Lăng Tiết gia nhị cô nãi nãi đến nhà, thái thái đang tiếp đã ngoài đại sảnh, riêng phái nô tì đến thỉnh lão gia đi ra ngoài gặp khách.
Vẻ mặt Vương Tử Đằng biến thành kinh ngạc, bật dậy sải bước đi ra giật cửa, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
- Hồi lão gia, nhị cô nãi nãi đã đến.
Tiểu nha hoàn kích động cúi đầu lặp lại.
Nhị cô nãi nãi nhà bọn họ chính là nguyên mẫu tiểu Vương thị trong Vương thị truyền kỳ, sau khi trượng phu qua đời một mình nuôi nấng một trai một gái trưởng thành, dựa vào sức một mình vượt qua thật nhiều khó khăn, ương ngạnh khởi động một gia đình.
Là một nhân vật cứng cỏi kiên cường, người hầu trong phủ vô cùng bội phục nàng.
Vì thế khi nghe tin nhị cô nãi nãi quay về kinh đến nhà, nha hoàn bà tử trong phủ như sóng triều chạy tới ngoài đại sảnh vây xem, chỉ vì nhìn trộm một chút nhị cô nãi nãi của Vương gia.
Vương Tử Đằng kinh ngạc nói:
- Tiểu muội đến trong kinh sao? Chuyện khi nào? Sao ta không biết?
Trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Tử Đằng lại không truyền tin báo cho Tiết di mụ. Vì hồi báo phần “lòng tốt” này của hắn, Tiết di mụ cũng cố ý không trước tiên phái người truyền tin cho hắn biết chuyện mình mang theo hai con đến kinh thành.
Đương nhiên, Tiết di mụ làm như vậy cũng có tâm ý tặng “bất ngờ” cho huynh trưởng Vương Tử Đằng.
Vội vàng chạy tới đại sảnh, Vương Tử Đằng đứng trước cửa, nhìn Tiết di mụ đang vui vẻ trò chuyện với thê tử của mình, hắn chợt nhớ lại vì chút tư tâm của mình nên không có viết thư báo cho Tiết di mụ chuyện Vương phu nhân thiết kế hãm hại nàng.
Trong phút chốc Vương Tử Đằng cảm thấy chột dạ.
Nghĩ tới Vương thị truyền kỳ đã sớm thông qua các tiệm sách ngũ hồ tứ hải bán khắp thiên hạ, cũng nổi danh trong cả nước. Vị tiểu muội này của hắn, ở thành Kim Lăng hẳn cũng được xem qua, cho nên không thông báo một lời tiến kinh hưng sư vấn tội đi?
Nghĩ tới đây trong lòng hắn càng thêm chột dạ. Thoáng chần chờ nên cũng không tiến vào phòng.
Thê tử của hắn cũng đã phát hiện thân ảnh của hắn, vẻ mặt tươi cười vui sướng kêu:
- Lão gia đã đến, mau vào nhanh lên, huynh muội hai người nhiều năm không gặp, nhất định có nhiều chuyện muốn nói.
Tầm mắt Tiết di mụ dời hướng cửa, Vương Tử Đằng vội nở nụ cười, cất bước đi vào, ngồi xuống việc đầu tiên là kêu toàn bộ người hầu đều đi ra ngoài.
Tiết di mụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Đằng.
Tầm mắt Vương Tử Đằng tiếp xúc với ánh mắt Tiết di mụ, cảm nhận được vẻ lạnh lẽo, lập tức khẳng định Tiết di mụ đến nhà hỏi tội.
- Tiểu muội khởi hành lên kinh khi nào? Sao không viết lá thư truyền tin cho vi huynh, để ta phái người đi đón các ngươi.
- Đã đến được một lát.
Ánh mắt Tiết di mụ không chớp tùy tiện biên lý do:
- Có lẽ đã nhiều năm ở lại Kim Lăng, rồi đột nhiên đi vào kinh thành không có thói quen khí hậu nơi này, cùng ngày ta đã bị bệnh. Hôm nay thân thể đã chuyển biến tốt hơn, vì vậy đi tới thăm huynh trưởng cùng tẩu tử không phải sao?
Thê tử Vương Tử Đằng ai nha một tiếng, lo lắng nắm tay Tiết di mụ, cẩn thận đánh giá tinh thần diện mạo của nàng.
Vương Tử Đằng nhíu mày, thân thiết nói:
- Đều không hợp thời tiết đến ngã bệnh, tại sao không phái người báo cho ta một tiếng. Nếu sớm biết ngươi bị bệnh, ta cho người cầm danh thiếp thỉnh thái y cho ngươi, cũng đỡ cho ngươi chịu đắc tội như vậy.
Dáng vẻ thân thiết làm ra khiến người cảm giác buồn nôn.
Ngay cả quốc tử giám cũng không ngoại lệ.
Bọn hắn nháy mắt vứt bỏ cảm xúc lười nhác, múa bút thành văn, mải miết khổ đọc, đắm chìm vào trong biển sách vở, thề nhất định phải thi ra một thành tích tốt lần kế tiếp.
Buổi sáng ngày thứ ba sau tết trung thu, Tiết di mụ dặn Tiết Bảo Sai nhìn chằm chằm Tiết Bàn làm xong đề thi, mang theo bái thiếp một mình dẫn theo vài người hầu, ngồi kiệu đi tới Vương gia.
Lúc nàng đi tới ngoài cửa, Vương Tử Đằng đang ngồi trong phòng sách trầm tư. Trước mặt bày Vương thị truyền kỳ cùng Ngụy thị truyền kỳ, là bộ thứ nhất cùng thứ hai.
Vẻ mặt hắn ngưng tụ vẻ nghi ngờ sâu sắc.
Theo lý mà nói thánh thượng nếu muốn bắt tay đối phó tứ vương bát công, người thứ hai xuống tay hẳn phải là vài nhà còn lại ngoài Giả gia mới phải.
Nhưng vì sao hắn lại lấy nhà cậu của mình khai đao đây?
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là vì mê hoặc thái thượng hoàng? Hoặc là bởi vì gần đây hành vi của ngoại thích quá mức, hoàng thượng muốn dùng Ngụy thị giết gà dọa khỉ, đối ngoại thích phát ra cảnh cáo?
Nhưng vô luận nguyên nhân là gì, hoàng thượng dùng nhà cậu của mình giết một người răn trăm người, thật đúng là ngoan độc đủ tuyệt.
Khó trách có người nói xưa nay hoàng đế thật vô tình.
Hai mắt Vương Tử Đằng nhìn vào hư không, vắt óc suy nghĩ tính toán của hoàng đế.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, làm hắn tỉnh lại.
- Không phải nói không có chuyện đại sự gì đừng đến quấy rầy ta sao?
Ngữ khí Vương Tử Đằng thập phần không tốt.
Trong lòng tiểu nha hoàn bất ổn, thấp thỏm lo âu nói:
- Bẩm báo lão gia, hôm nay Kim Lăng Tiết gia nhị cô nãi nãi đến nhà, thái thái đang tiếp đã ngoài đại sảnh, riêng phái nô tì đến thỉnh lão gia đi ra ngoài gặp khách.
Vẻ mặt Vương Tử Đằng biến thành kinh ngạc, bật dậy sải bước đi ra giật cửa, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
- Hồi lão gia, nhị cô nãi nãi đã đến.
Tiểu nha hoàn kích động cúi đầu lặp lại.
Nhị cô nãi nãi nhà bọn họ chính là nguyên mẫu tiểu Vương thị trong Vương thị truyền kỳ, sau khi trượng phu qua đời một mình nuôi nấng một trai một gái trưởng thành, dựa vào sức một mình vượt qua thật nhiều khó khăn, ương ngạnh khởi động một gia đình.
Là một nhân vật cứng cỏi kiên cường, người hầu trong phủ vô cùng bội phục nàng.
Vì thế khi nghe tin nhị cô nãi nãi quay về kinh đến nhà, nha hoàn bà tử trong phủ như sóng triều chạy tới ngoài đại sảnh vây xem, chỉ vì nhìn trộm một chút nhị cô nãi nãi của Vương gia.
Vương Tử Đằng kinh ngạc nói:
- Tiểu muội đến trong kinh sao? Chuyện khi nào? Sao ta không biết?
Trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Tử Đằng lại không truyền tin báo cho Tiết di mụ. Vì hồi báo phần “lòng tốt” này của hắn, Tiết di mụ cũng cố ý không trước tiên phái người truyền tin cho hắn biết chuyện mình mang theo hai con đến kinh thành.
Đương nhiên, Tiết di mụ làm như vậy cũng có tâm ý tặng “bất ngờ” cho huynh trưởng Vương Tử Đằng.
Vội vàng chạy tới đại sảnh, Vương Tử Đằng đứng trước cửa, nhìn Tiết di mụ đang vui vẻ trò chuyện với thê tử của mình, hắn chợt nhớ lại vì chút tư tâm của mình nên không có viết thư báo cho Tiết di mụ chuyện Vương phu nhân thiết kế hãm hại nàng.
Trong phút chốc Vương Tử Đằng cảm thấy chột dạ.
Nghĩ tới Vương thị truyền kỳ đã sớm thông qua các tiệm sách ngũ hồ tứ hải bán khắp thiên hạ, cũng nổi danh trong cả nước. Vị tiểu muội này của hắn, ở thành Kim Lăng hẳn cũng được xem qua, cho nên không thông báo một lời tiến kinh hưng sư vấn tội đi?
Nghĩ tới đây trong lòng hắn càng thêm chột dạ. Thoáng chần chờ nên cũng không tiến vào phòng.
Thê tử của hắn cũng đã phát hiện thân ảnh của hắn, vẻ mặt tươi cười vui sướng kêu:
- Lão gia đã đến, mau vào nhanh lên, huynh muội hai người nhiều năm không gặp, nhất định có nhiều chuyện muốn nói.
Tầm mắt Tiết di mụ dời hướng cửa, Vương Tử Đằng vội nở nụ cười, cất bước đi vào, ngồi xuống việc đầu tiên là kêu toàn bộ người hầu đều đi ra ngoài.
Tiết di mụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Đằng.
Tầm mắt Vương Tử Đằng tiếp xúc với ánh mắt Tiết di mụ, cảm nhận được vẻ lạnh lẽo, lập tức khẳng định Tiết di mụ đến nhà hỏi tội.
- Tiểu muội khởi hành lên kinh khi nào? Sao không viết lá thư truyền tin cho vi huynh, để ta phái người đi đón các ngươi.
- Đã đến được một lát.
Ánh mắt Tiết di mụ không chớp tùy tiện biên lý do:
- Có lẽ đã nhiều năm ở lại Kim Lăng, rồi đột nhiên đi vào kinh thành không có thói quen khí hậu nơi này, cùng ngày ta đã bị bệnh. Hôm nay thân thể đã chuyển biến tốt hơn, vì vậy đi tới thăm huynh trưởng cùng tẩu tử không phải sao?
Thê tử Vương Tử Đằng ai nha một tiếng, lo lắng nắm tay Tiết di mụ, cẩn thận đánh giá tinh thần diện mạo của nàng.
Vương Tử Đằng nhíu mày, thân thiết nói:
- Đều không hợp thời tiết đến ngã bệnh, tại sao không phái người báo cho ta một tiếng. Nếu sớm biết ngươi bị bệnh, ta cho người cầm danh thiếp thỉnh thái y cho ngươi, cũng đỡ cho ngươi chịu đắc tội như vậy.
Dáng vẻ thân thiết làm ra khiến người cảm giác buồn nôn.
/208
|