Vương thị bật lui ra xa, chỉ vào Ngụy thị hét lớn:
- Giết người! Ngụy thị giết người!
Một đám ngục tốt đang thảo luận Ngụy, Vương ai sẽ thắng, nghe được tình huống trong phòng giam không đúng, vội vàng chạy vào, thấy hai chân Ngụy thị bối rối rời khỏi cổ Tần Khả Khanh, ngã ngồi dưới sàn.
Ngụy thị hoang mang lo sợ, vội vàng giải thích:
- Ta không phải cố ý, ta căn bản không biết Tần thị nằm ở phía sau, là Vương thị, là ả đẩy ta, người là ả giết.
Nhóm ngục tốt đi vào kiểm tra Tần Khả Khanh, xác nhận ả đã đứt hơi, liếc nhau, liền kéo Ngụy thị nhốt vào phòng giam khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài bẩm báo quan trên.
Lúc này trời đã tối hẳn, còn hơn phân nửa canh giờ sẽ tới giờ nghỉ việc, mà thời điểm này trong nha môn không có quan chức nào có thể làm chủ quyết định sự tình này.
Ngục tốt tìm bộ đầu nha dịch gác đêm, báo cáo cho hắn Ngụy thị mới bị bắt vào tù hôm nay đã giết chết Tần Khả Khanh.
Bộ đầu sai người lập tức đi báo cáo cho quan trên, ngày kế vừa điểm mão vào làm việc, quan chức phụ trách thẩm tra xử lý án kiện lập tức sai người đem Ngụy thị ra thẩm án.
Bởi vì năm tháng lâu dài, người bên cạnh Ngụy thị kẻ chết người bị bán, hơn nữa bản thân Ngụy thị không thừa nhận, quan phủ cũng không điều tra được năm xưa Ngụy thị thiết kế cướp đi vị trí thế tử của Trầm Nhược Hư, đồng thời cũng không biết ả hại chết qua bao nhiêu người.
Nhưng đêm qua Ngụy thị quả thật đã giết chết Tần Khả Khanh. Mặt khác việc ả nuôi cổ độc cũng bị mấy chục ánh mắt của quan sai nhìn thấy.
Dính vào mạng người, lại thêm dám sờ vào thuật vu cổ, quan chức thượng tấu hỏi qua ý của hoàng đế xong, phán quyết Ngụy thị thu về xử trảm.
Từ đầu tới cuối Trầm Tuấn cùng người nhà mẹ đẻ Ngụy thị cũng không một ai đi thăm ả lần nào.
Nhắc tới Tần Khả Khanh chết không nhắm mắt, linh hồn không về địa phủ, lại hướng Ly Hận thiên bay đi.
Hai chân dừng trên cỏ thơm, trong tiên cung mây mù lượn lờ, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Thái Hư ảo cảnh", hết thảy trí nhớ quan hệ tới Thái Hư ảo cảnh liền sống lại trong đầu Tần Khả Khanh, hai mắt mơ màng của ả đột nhiên chuyển sang trong sáng.
Hồn về Ly Hận thiên Khả Khanh tiên cô kháp chỉ tính toán nguyên nhân cái chết của mình, tính ra là do nữ phạm gây nên, mà phía sau nữ phạm là Giả Chính cùng Giả Kính, Tần Khả Khanh tức giận thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Nghĩ tới Giả Dung lại không đi theo kế hoạch của Cảnh Huyễn tiên cô mà làm việc. Không quan tâm xé toang da mặt với Giả gia, ném bỏ chính mình, làm hại ả bị hủy hoại dung nhan, tàn tật, tai ương lao ngục, làm tiên hồn bị nhiễm sự dơ bẩn của thế gian, Tần Khả Khanh càng tức giận nghiến răng.
Ả vốn là tiên nữ chưởng quản nợ phong nguyệt của Cảnh Huyễn tiên cô, ngoài ra trên người còn chịu trách nhiệm tiên vị chủ trì nam nữ mây mưa.
Bởi vậy thân thể của ả dưới phàm gian nhận lấy thuộc tính của linh hồn ảnh hưởng, vô cùng hứng thú với chuyện mây mưa nam nữ. Mà Giả Dung thường ở lại quốc tử giám, một tháng mới về nhà hai lần, ả làm sao mà nhẫn nhịn được? Xét tới cùng thân phận người phàm của ả tư thông với Giả Trân đều là sai lầm của Giả Dung.
Hắn vô lý đem trách nhiệm đổ lên người ả, còn ném bỏ ả, thật là đáng chết!
Đã khôi phục lại tiên hồn, thoát khỏi thân thể phàm trần, hai chân ả cũng lành lại, khôi phục lại thân thể xinh đẹp. Ả bước qua cổng lớn tiến vào trong nội cung.
Tiên viên bách hoa đua sắc, mùi thơm tràn đầy.
Tần Khả Khanh đi tới, trong vườn đang bố trí yến tiệc. Một đám tiểu tiên nga đang ca múa, xung quanh một đám tiên cô địa vị cao vừa uống rượu vừa cười nói, vô cùng náo nhiệt.
Si Mộng tiên cô nhìn thấy Tần Khả Khanh lả lướt đi tới, kinh ngạc đứng dậy nghênh đón:
- Khả Khanh muội muội? Tiên hồn của ngươi vì sao lại quy vị đây? Chẳng phải vẫn còn vài năm mới tới lúc quy vị sao? Chẳng lẽ dưới nhân gian đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn?
- Quả thật xảy ra không ít ngoài ý muốn, bắt đầu từ Giả Dung của Trữ quốc phủ, tứ đại gia tộc nhất là Trữ, Vinh hai phủ hướng đi, đã thoát khỏi quỹ tích do Cảnh Huyễn tỷ tỷ kế hoạch trước, làm hại ta lần này hạ phàm lịch kiếp thất bại trong gang tấc.
Tần Khả Khanh tức giận nói, nhắc tới Giả Dung trong ánh mắt liền phun ra ngọn lửa.
- Ngươi có biết là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Si Mộng tiên cô cau mày hỏi.
- Không rõ ràng lắm.
Tần Khả Khanh lắc đầu:
- Nhưng ta cảm thấy Giả Chính, Giả Kính cùng Giả Dung đều thập phần khả nghi.
Tần Khả Khanh nhắm mắt lại thở sâu một hơi, áp chế cơn tức sôi trào hỏi:
- Đạo hạnh của ta không sâu, không tính ra được đầu sỏ chân chính là ai. Cảnh Huyễn tỷ tỷ ở nơi nào, ta muốn tìm nàng tính toán là người phương nào làm cho ta lịch phàm thất bại.
Chờ tìm được đầu sỏ gây nên, thu thập xong ả cần cướp lấy một thân thể dưới phàm gian tiếp tục lịch kiếp mới được.
Từ sau cuộc chiến phong thần thời Thương Trụ, thiên đạo cùng thánh nhân đem khu vực này chuyển dời khỏi Hồng Hoang đại địa.
Bản thể của Cảnh Huyễn tiên cô vốn là một khối đất tiên Bồng Lai, trước cuộc chiến phong thần bị một đại yêu thi triển đại thần thông tách ra khỏi Bồng Lai tiên đảo, dẫn tới thế giới này.
Rời khỏi Hồng Hoang đại lục một ngàn năm, mảnh đất này tu luyện thành công, dùng bản thể của mình xây dựng Thái Hư ảo cảnh hiện tại, còn hàng nhái ba mươi ba bầu trời của thiên đình Hồng Hoang, đem phiến hư không này đặt là Ly Hận thiên.
Sau đó mời chào một ít địa tinh yêu còn sót lại của Hồng Hoang, phát xuống cái gọi là tiên vị, ổn định bên trong Thái Hư ảo cảnh, tự xưng mình là thần tiên.
Cảnh Huyễn mời chào đám "thần tiên" này, tuổi thọ nhiều nhất chỉ được mấy ngàn năm, nhiều lắm chỉ là một đám tiểu tiên linh tinh mà thôi, không thể xem là chân thần.
Phàm đất này linh khí loãng, tu hành khó thể tiến thêm, tuổi thọ dần dần giảm bớt, làm cho một đám "thần tiên" của Thái Hư ảo cảnh nôn nóng. Dưới tình huống như thế, Cảnh Huyễn tiên cô du lịch bốn bể, ngẫu nhiên lấy được một kiện pháp bảo còn sót lại của thượng cổ đại yêu. Lúc sau dùng kiện pháp bảo kia sáng tạo ra được phương pháp cọ kiếp đạt được sống lâu.
Cái gọi là cọ kiếp chính là mượn cơ hội một ít tiểu tiên mới thành hình vào đời lịch lãm, đi tới bên cạnh bọn họ cọ kiếp, thành công một lần cướp được vài chục cho tới trăm năm tuổi thọ.
Mà cọ kiếp đạt được tuổi thọ chính là cướp đoạt tuổi thọ của những tiểu tiên kia.
Càng phát triển về sau Cảnh Huyễn còn đặc biệt lựa chọn một ít tiểu tiên, lừa dối bọn họ hạ phàm lịch kiếp, cũng sử dụng bổn mạng pháp bảo của mình viết xong cuộc đời của những tiểu tiên này dưới phàm gian. Làm cho mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều dựa theo ý nguyện của nàng phát triển, khiến cho tiên cô cọ kiếp thu được sống lâu đạt tới hai trăm năm.
Xét thấy mỗi lần hạ phàm cọ kiếp danh ngạch có hạn, Cảnh Huyễn đem những tiên cô dưới quyền mình một đám xếp hàng luân phiên. Lần này Cảnh Huyễn lừa dối nhóm người Giáng Châu tiên tử mới thành tiên hạ phàm lịch kiếp, lại đến phiên Tần Khả Khanh đi cọ kiếp.
Nhưng ả lại vì một vài nhân tố ngoài ý muốn mà thất bại, trước thời gian trở về, chẳng những không cướp đoạt được sống lâu, ngược lại còn bị tổn thất mười mấy năm tuổi thọ.
Ả làm sao lại không tức giận?
- Giết người! Ngụy thị giết người!
Một đám ngục tốt đang thảo luận Ngụy, Vương ai sẽ thắng, nghe được tình huống trong phòng giam không đúng, vội vàng chạy vào, thấy hai chân Ngụy thị bối rối rời khỏi cổ Tần Khả Khanh, ngã ngồi dưới sàn.
Ngụy thị hoang mang lo sợ, vội vàng giải thích:
- Ta không phải cố ý, ta căn bản không biết Tần thị nằm ở phía sau, là Vương thị, là ả đẩy ta, người là ả giết.
Nhóm ngục tốt đi vào kiểm tra Tần Khả Khanh, xác nhận ả đã đứt hơi, liếc nhau, liền kéo Ngụy thị nhốt vào phòng giam khác, lập tức chạy nhanh ra ngoài bẩm báo quan trên.
Lúc này trời đã tối hẳn, còn hơn phân nửa canh giờ sẽ tới giờ nghỉ việc, mà thời điểm này trong nha môn không có quan chức nào có thể làm chủ quyết định sự tình này.
Ngục tốt tìm bộ đầu nha dịch gác đêm, báo cáo cho hắn Ngụy thị mới bị bắt vào tù hôm nay đã giết chết Tần Khả Khanh.
Bộ đầu sai người lập tức đi báo cáo cho quan trên, ngày kế vừa điểm mão vào làm việc, quan chức phụ trách thẩm tra xử lý án kiện lập tức sai người đem Ngụy thị ra thẩm án.
Bởi vì năm tháng lâu dài, người bên cạnh Ngụy thị kẻ chết người bị bán, hơn nữa bản thân Ngụy thị không thừa nhận, quan phủ cũng không điều tra được năm xưa Ngụy thị thiết kế cướp đi vị trí thế tử của Trầm Nhược Hư, đồng thời cũng không biết ả hại chết qua bao nhiêu người.
Nhưng đêm qua Ngụy thị quả thật đã giết chết Tần Khả Khanh. Mặt khác việc ả nuôi cổ độc cũng bị mấy chục ánh mắt của quan sai nhìn thấy.
Dính vào mạng người, lại thêm dám sờ vào thuật vu cổ, quan chức thượng tấu hỏi qua ý của hoàng đế xong, phán quyết Ngụy thị thu về xử trảm.
Từ đầu tới cuối Trầm Tuấn cùng người nhà mẹ đẻ Ngụy thị cũng không một ai đi thăm ả lần nào.
Nhắc tới Tần Khả Khanh chết không nhắm mắt, linh hồn không về địa phủ, lại hướng Ly Hận thiên bay đi.
Hai chân dừng trên cỏ thơm, trong tiên cung mây mù lượn lờ, ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Thái Hư ảo cảnh", hết thảy trí nhớ quan hệ tới Thái Hư ảo cảnh liền sống lại trong đầu Tần Khả Khanh, hai mắt mơ màng của ả đột nhiên chuyển sang trong sáng.
Hồn về Ly Hận thiên Khả Khanh tiên cô kháp chỉ tính toán nguyên nhân cái chết của mình, tính ra là do nữ phạm gây nên, mà phía sau nữ phạm là Giả Chính cùng Giả Kính, Tần Khả Khanh tức giận thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Nghĩ tới Giả Dung lại không đi theo kế hoạch của Cảnh Huyễn tiên cô mà làm việc. Không quan tâm xé toang da mặt với Giả gia, ném bỏ chính mình, làm hại ả bị hủy hoại dung nhan, tàn tật, tai ương lao ngục, làm tiên hồn bị nhiễm sự dơ bẩn của thế gian, Tần Khả Khanh càng tức giận nghiến răng.
Ả vốn là tiên nữ chưởng quản nợ phong nguyệt của Cảnh Huyễn tiên cô, ngoài ra trên người còn chịu trách nhiệm tiên vị chủ trì nam nữ mây mưa.
Bởi vậy thân thể của ả dưới phàm gian nhận lấy thuộc tính của linh hồn ảnh hưởng, vô cùng hứng thú với chuyện mây mưa nam nữ. Mà Giả Dung thường ở lại quốc tử giám, một tháng mới về nhà hai lần, ả làm sao mà nhẫn nhịn được? Xét tới cùng thân phận người phàm của ả tư thông với Giả Trân đều là sai lầm của Giả Dung.
Hắn vô lý đem trách nhiệm đổ lên người ả, còn ném bỏ ả, thật là đáng chết!
Đã khôi phục lại tiên hồn, thoát khỏi thân thể phàm trần, hai chân ả cũng lành lại, khôi phục lại thân thể xinh đẹp. Ả bước qua cổng lớn tiến vào trong nội cung.
Tiên viên bách hoa đua sắc, mùi thơm tràn đầy.
Tần Khả Khanh đi tới, trong vườn đang bố trí yến tiệc. Một đám tiểu tiên nga đang ca múa, xung quanh một đám tiên cô địa vị cao vừa uống rượu vừa cười nói, vô cùng náo nhiệt.
Si Mộng tiên cô nhìn thấy Tần Khả Khanh lả lướt đi tới, kinh ngạc đứng dậy nghênh đón:
- Khả Khanh muội muội? Tiên hồn của ngươi vì sao lại quy vị đây? Chẳng phải vẫn còn vài năm mới tới lúc quy vị sao? Chẳng lẽ dưới nhân gian đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn?
- Quả thật xảy ra không ít ngoài ý muốn, bắt đầu từ Giả Dung của Trữ quốc phủ, tứ đại gia tộc nhất là Trữ, Vinh hai phủ hướng đi, đã thoát khỏi quỹ tích do Cảnh Huyễn tỷ tỷ kế hoạch trước, làm hại ta lần này hạ phàm lịch kiếp thất bại trong gang tấc.
Tần Khả Khanh tức giận nói, nhắc tới Giả Dung trong ánh mắt liền phun ra ngọn lửa.
- Ngươi có biết là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Si Mộng tiên cô cau mày hỏi.
- Không rõ ràng lắm.
Tần Khả Khanh lắc đầu:
- Nhưng ta cảm thấy Giả Chính, Giả Kính cùng Giả Dung đều thập phần khả nghi.
Tần Khả Khanh nhắm mắt lại thở sâu một hơi, áp chế cơn tức sôi trào hỏi:
- Đạo hạnh của ta không sâu, không tính ra được đầu sỏ chân chính là ai. Cảnh Huyễn tỷ tỷ ở nơi nào, ta muốn tìm nàng tính toán là người phương nào làm cho ta lịch phàm thất bại.
Chờ tìm được đầu sỏ gây nên, thu thập xong ả cần cướp lấy một thân thể dưới phàm gian tiếp tục lịch kiếp mới được.
Từ sau cuộc chiến phong thần thời Thương Trụ, thiên đạo cùng thánh nhân đem khu vực này chuyển dời khỏi Hồng Hoang đại địa.
Bản thể của Cảnh Huyễn tiên cô vốn là một khối đất tiên Bồng Lai, trước cuộc chiến phong thần bị một đại yêu thi triển đại thần thông tách ra khỏi Bồng Lai tiên đảo, dẫn tới thế giới này.
Rời khỏi Hồng Hoang đại lục một ngàn năm, mảnh đất này tu luyện thành công, dùng bản thể của mình xây dựng Thái Hư ảo cảnh hiện tại, còn hàng nhái ba mươi ba bầu trời của thiên đình Hồng Hoang, đem phiến hư không này đặt là Ly Hận thiên.
Sau đó mời chào một ít địa tinh yêu còn sót lại của Hồng Hoang, phát xuống cái gọi là tiên vị, ổn định bên trong Thái Hư ảo cảnh, tự xưng mình là thần tiên.
Cảnh Huyễn mời chào đám "thần tiên" này, tuổi thọ nhiều nhất chỉ được mấy ngàn năm, nhiều lắm chỉ là một đám tiểu tiên linh tinh mà thôi, không thể xem là chân thần.
Phàm đất này linh khí loãng, tu hành khó thể tiến thêm, tuổi thọ dần dần giảm bớt, làm cho một đám "thần tiên" của Thái Hư ảo cảnh nôn nóng. Dưới tình huống như thế, Cảnh Huyễn tiên cô du lịch bốn bể, ngẫu nhiên lấy được một kiện pháp bảo còn sót lại của thượng cổ đại yêu. Lúc sau dùng kiện pháp bảo kia sáng tạo ra được phương pháp cọ kiếp đạt được sống lâu.
Cái gọi là cọ kiếp chính là mượn cơ hội một ít tiểu tiên mới thành hình vào đời lịch lãm, đi tới bên cạnh bọn họ cọ kiếp, thành công một lần cướp được vài chục cho tới trăm năm tuổi thọ.
Mà cọ kiếp đạt được tuổi thọ chính là cướp đoạt tuổi thọ của những tiểu tiên kia.
Càng phát triển về sau Cảnh Huyễn còn đặc biệt lựa chọn một ít tiểu tiên, lừa dối bọn họ hạ phàm lịch kiếp, cũng sử dụng bổn mạng pháp bảo của mình viết xong cuộc đời của những tiểu tiên này dưới phàm gian. Làm cho mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều dựa theo ý nguyện của nàng phát triển, khiến cho tiên cô cọ kiếp thu được sống lâu đạt tới hai trăm năm.
Xét thấy mỗi lần hạ phàm cọ kiếp danh ngạch có hạn, Cảnh Huyễn đem những tiên cô dưới quyền mình một đám xếp hàng luân phiên. Lần này Cảnh Huyễn lừa dối nhóm người Giáng Châu tiên tử mới thành tiên hạ phàm lịch kiếp, lại đến phiên Tần Khả Khanh đi cọ kiếp.
Nhưng ả lại vì một vài nhân tố ngoài ý muốn mà thất bại, trước thời gian trở về, chẳng những không cướp đoạt được sống lâu, ngược lại còn bị tổn thất mười mấy năm tuổi thọ.
Ả làm sao lại không tức giận?
/208
|