Toàn bộ người trong phòng đều đã xem qua nội dung Ngụy thị truyền kỳ, vừa nhìn thấy cái vò đều không tự chủ được nhớ lại trong sách nói ban đầu Ngụy thị nuôi cổ độc bên trong cái vò.
Mọi người đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, dừng động tác, từng đôi mắt đồng loạt nhìn vào cái vò.
- Trong vò có phải chứa bọ cạp cổ độc ăn thịt người mà trong sách đã miêu tả hay không?
- Rất.. rất có thể.
Nghe được lời này, Trầm phụ cùng Trầm Tuấn vẻ mặt e ngại lui tới cửa.
Ngụy thị kinh ngạc thất sắc nhìn chằm chằm cái vò, hét lên:
- Không có khả năng! Dưới giường của ta làm sao có cái vò? Có người hãm hại ta! Thứ này không phải của ta! Không là của ta!
Bộ đầu nhìn chằm chằm cái vò, nhất thời không chú ý Ngụy thị làm cho ả chạy tới chỗ cái vò, dưới cảm xúc kích động một cước đá ngã cái vò.
- Phanh!
Tiếng gốm sứ vỡ vụn, cái vò phá nát, một đám bọ cạp đỏ như máu bò ra, trong chớp mắt cắn nát mảnh nhỏ gốm sứ vỡ cùng nguyên cái bàn tròn bên cạnh.
Nhóm bọ cạp màu đỏ giống như được dùng máu tươi nuôi ra tới, trên thực tế là Giả Dung để Bách Linh dùng hòn đá nhỏ biến ra. Thậm chí bọ cạp cắn nuốt gốm sứ cùng cái bàn cũng là Bách Linh đặt ra “trình tự”, chỉ biết cắn dụng cụ đồ dùng trong nhà, sẽ không đả thương người.
Đám quan sai cùng Trầm phụ trợn mắt há hốc mồm nhìn đàn bọ cạp thoáng chốc cắn sạch cái bàn, tập thể mất tiếng.
- A!
Đột nhiên một tiếng thét chói tai cơ hồ muốn lật tung nóc nhà đâm phá màng nhĩ của mọi người, cũng gọi về một nửa hồn phách còn lại của đám quan sai.
Mọi người men theo thanh âm nhìn lại, lập tức nhìn thấy một con bọ cạp đỏ đang bò lên giày của Ngụy thị.
Ả run bần bật, nhớ lại miêu tả cổ độc ăn thịt người trong sách, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Ta không muốn bị bọ cạp ăn! Cứu mạng! Cứu cứu ta! Ta còn không muốn chết, cứu cứu ta!
Bộ đầu cảm thấy Ngụy thị nuôi tà vật ăn thịt người, nếu để chính bọ cạp của ả ăn thịt ả cũng là mình làm mình chịu. Nhưng bởi vì quan phủ còn muốn bắt Ngụy thị về thẩm phán, bộ đầu đành rút đao cẩn thận đi qua, muốn dùng đao đẩy con bọ cạp văng ra khỏi giày.
Không ngờ mũi đao vừa va chạm vào con bọ cạp nó liền há mồm cắn xé lên.
Bộ đầu nghẹn họng nhìn trân trối bội đao của mình chỉ chớp mắt biến mất hơn phân nửa, hai tay run lên, vội vàng đem đao lẫn con bọ cạp ném ra xa.
Giải trừ nguy hiểm, Ngụy thị vội vàng lao ra cửa.
Người trong phòng lập tức kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài.
Bộ đầu bám vào cánh cửa thật cẩn thận thò đầu nhìn vào trong phòng xem, phát hiện đồ vật trong phòng hơn một nửa đã bị ăn không còn, đột nhiên bàng quang nở, thân thể có cảm giác muốn tè ra quần.
- Lửa! Mau lấy mỡ thiêu hủy căn phòng này, chết cháy đám cổ độc ăn thịt người này. Nếu chậm để chúng nó chạy ra ngoài, sẽ chết người!
Bộ đầu nhẫn nhịn quay đầu thúc giục hô.
Trầm phụ lập tức gọi người hầu mang dầu mỡ đến đốt bọ cạp độc.
- Chúng ta đi ra ngoài đi, bọn hắn muốn đốt nhà.
Trầm Nhược Hư trầm giọng nói.
Du Chuẩn:
- Tôi khống chế kết giới cùng chúng ta di động, trực tiếp đi ra cửa là được, bọn hắn không phát hiện được chúng ta.
Giả Dung gật đầu, bước ra ngoài cửa.
Mọi người đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, dừng động tác, từng đôi mắt đồng loạt nhìn vào cái vò.
- Trong vò có phải chứa bọ cạp cổ độc ăn thịt người mà trong sách đã miêu tả hay không?
- Rất.. rất có thể.
Nghe được lời này, Trầm phụ cùng Trầm Tuấn vẻ mặt e ngại lui tới cửa.
Ngụy thị kinh ngạc thất sắc nhìn chằm chằm cái vò, hét lên:
- Không có khả năng! Dưới giường của ta làm sao có cái vò? Có người hãm hại ta! Thứ này không phải của ta! Không là của ta!
Bộ đầu nhìn chằm chằm cái vò, nhất thời không chú ý Ngụy thị làm cho ả chạy tới chỗ cái vò, dưới cảm xúc kích động một cước đá ngã cái vò.
- Phanh!
Tiếng gốm sứ vỡ vụn, cái vò phá nát, một đám bọ cạp đỏ như máu bò ra, trong chớp mắt cắn nát mảnh nhỏ gốm sứ vỡ cùng nguyên cái bàn tròn bên cạnh.
Nhóm bọ cạp màu đỏ giống như được dùng máu tươi nuôi ra tới, trên thực tế là Giả Dung để Bách Linh dùng hòn đá nhỏ biến ra. Thậm chí bọ cạp cắn nuốt gốm sứ cùng cái bàn cũng là Bách Linh đặt ra “trình tự”, chỉ biết cắn dụng cụ đồ dùng trong nhà, sẽ không đả thương người.
Đám quan sai cùng Trầm phụ trợn mắt há hốc mồm nhìn đàn bọ cạp thoáng chốc cắn sạch cái bàn, tập thể mất tiếng.
- A!
Đột nhiên một tiếng thét chói tai cơ hồ muốn lật tung nóc nhà đâm phá màng nhĩ của mọi người, cũng gọi về một nửa hồn phách còn lại của đám quan sai.
Mọi người men theo thanh âm nhìn lại, lập tức nhìn thấy một con bọ cạp đỏ đang bò lên giày của Ngụy thị.
Ả run bần bật, nhớ lại miêu tả cổ độc ăn thịt người trong sách, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Ta không muốn bị bọ cạp ăn! Cứu mạng! Cứu cứu ta! Ta còn không muốn chết, cứu cứu ta!
Bộ đầu cảm thấy Ngụy thị nuôi tà vật ăn thịt người, nếu để chính bọ cạp của ả ăn thịt ả cũng là mình làm mình chịu. Nhưng bởi vì quan phủ còn muốn bắt Ngụy thị về thẩm phán, bộ đầu đành rút đao cẩn thận đi qua, muốn dùng đao đẩy con bọ cạp văng ra khỏi giày.
Không ngờ mũi đao vừa va chạm vào con bọ cạp nó liền há mồm cắn xé lên.
Bộ đầu nghẹn họng nhìn trân trối bội đao của mình chỉ chớp mắt biến mất hơn phân nửa, hai tay run lên, vội vàng đem đao lẫn con bọ cạp ném ra xa.
Giải trừ nguy hiểm, Ngụy thị vội vàng lao ra cửa.
Người trong phòng lập tức kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài.
Bộ đầu bám vào cánh cửa thật cẩn thận thò đầu nhìn vào trong phòng xem, phát hiện đồ vật trong phòng hơn một nửa đã bị ăn không còn, đột nhiên bàng quang nở, thân thể có cảm giác muốn tè ra quần.
- Lửa! Mau lấy mỡ thiêu hủy căn phòng này, chết cháy đám cổ độc ăn thịt người này. Nếu chậm để chúng nó chạy ra ngoài, sẽ chết người!
Bộ đầu nhẫn nhịn quay đầu thúc giục hô.
Trầm phụ lập tức gọi người hầu mang dầu mỡ đến đốt bọ cạp độc.
- Chúng ta đi ra ngoài đi, bọn hắn muốn đốt nhà.
Trầm Nhược Hư trầm giọng nói.
Du Chuẩn:
- Tôi khống chế kết giới cùng chúng ta di động, trực tiếp đi ra cửa là được, bọn hắn không phát hiện được chúng ta.
Giả Dung gật đầu, bước ra ngoài cửa.
/208
|