Giang Kiền Khôn nhìn thao tác của Giả Dung, trợn mắt há hốc mồm:
- Như vậy.. có phải hơi thiếu một chút hay không?
Giả Dung miễn cưỡng giương mắt liếc qua hắn, thản nhiên nói:
- Đó là bởi vì ngươi giao hàng quá ít, so sánh mà nói, tổng giá trị tiền đương nhiên cũng thấp. Còn nữa, ta lấy ra mỹ kim bảo lớn, vốn không phải đều đưa cho ngươi. Chỉ là vì cho người nhìn xem một chút, chứng minh ta có bạc trả, sẽ không gài ngươi mà thôi.
Mẹ nó, gian thương!
Giang Kiền Khôn vuốt mũi, miễn cưỡng cười xác nhận giao dịch. Tuy rằng sau khi bị Giả Dung giảm bớt vàng, hắn vẫn có thể kiếm được rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu nói không nên lời.
Giao dịch đạt tới, hàng hóa cùng vàng đều tự thu vào hệ thống không gian của nhau.
Bởi vì từ khi buộc định hệ thống tới nay lần đầu tiên kiếm được một khoản tiền tài, vừa cầm vàng tới tay Giang Kiền Khôn liền nhịn không được lấy ra, nắm trong tay sờ tới sờ lui. Hắn nhìn thấy Giả Dung cầm một bình đựng lựu đạn trong tay nhìn nhìn, cho rằng hắn không biết dùng, nhân tiện nói:
- Có cần tôi dạy ngài làm sao sử dụng?
Giả Dung lắc nhẹ đầu:
- Không cần, hệ thống biết phương pháp, ta có gì không hiểu sẽ hỏi nó.
Lúc nói chuyện với Giang Kiền Khôn, thứ nhân cách ở trong đầu oán hận lần này giả dạng nữ trang ngực là phẳng, không đủ chân thật, ồn ào cần chủ nhân cách mua ngực giả cho hắn.
Khóe môi Cổ Dung co giật, cọ xát cả buổi mới lấy ra một thoi vàng, nói:
- Đây là tiền trả cho hộp trang điểm lần trước, còn dư ngươi mua mấy đôi ngực giả cho ta.
Hắn chợt dừng một chút, nghe theo thứ nhân cách yêu cầu, lại nói:
- Cần loại lớn.
Giang Kiền Khôn:
- !
Hắn hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, dùng sức chà xát một phen:
- Ngượng ngùng, tôi không có nghe rõ, ngài.. ngài lặp lại lần nữa muốn cái gì?
Giả Dung bình tĩnh nhìn hắn một lát, gằn giọng từng chữ:
- Ngực! Giả! Bằng! Nhựa! Lần này ngươi nghe rõ rồi sao?
- Rõ ràng, rõ ràng.
Giang Kiền Khôn rụt cổ, liên tục gật đầu. Nhẫn nhịn, rốt cục nhịn không được, hắn gánh vác lên áp lực của Giả Dung, nghi hoặc lại tò mò hỏi:
- Ngài cần ngực giả làm gì?
Ngữ khí Giả Dung tức giận đáp:
- Tự mình dùng, không được sao?
Sắc mặt Giang Kiền Khôn biến thành thập phần cổ quái, hắn nhìn chằm chằm Giả Dung, mấp máy môi, sau một lúc lâu mới khô cằn nói:
- Được.
Mẹ nha! Tự dùng? Không ngờ vị này chính là nữ trang đại lão nha!
Giả Dung lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nhớ tới nếu muốn sống lâu nhất định phải cùng người tiến hành đại lượng giao dịch, thu được điểm năng lượng. Mà hắn vừa vặn quét sạch kho của Trữ quốc phủ, tài chính sung túc, nghĩ lại, liền quyết định làm tiểu sinh ý.
- Bên này đang là mùa hè nóng bức, chờ xử lý xong việc vặt bên người, ta sắp sửa mở một gian cửa hàng buôn bán vật giải nóng, đến lúc đó cần hỏi ngươi mua thật nhiều đồ ăn bằng băng lạnh. Mấy ngày nay ngươi chuẩn bị cho tốt, nếu ta chuẩn bị xong cửa hàng, liền liên hệ ngươi tiến hành giao dịch. Về phần bạc, sẽ không thiếu của ngươi.
Trong lòng Giang Kiền Khôn mừng như điên, vừa định tỏ thái độ lại phát hiện Giả Dung đã chặt đứt trao đổi, trong lòng liền buồn bực.
Chậc, tính tình cũng thật kém!
Khi Giả Dung trốn ở trong phòng vội vàng giao dịch với Giang Kiền Khôn, Giả Trân hoàn hồn, phát hiện mất đi bóng dáng mỹ nhân làm mình tâm động, tìm nhiều quản gia đến hỏi nhưng cũng không thu hoạch được gì. Vì thế khẩn trương, cho gọi toàn bộ nha hoàn trong phủ đến trong chính viện, tính toán tự mình đem nàng tìm ra.
Trong lúc chờ đợi Giả Trân gấp tới độ không thể nhẫn nại, ném hư không ít dụng cụ trân quý. Đám người hầu nhìn thấy tình hình này nghị luận sôi nổi, đủ loại suy đoán nha hoàn Hạnh nhi là phong thái bậc nào, mới có thể làm cho Giả Trân dị thường như vậy.
Như thế tạo thành kết quả chính là, do Giả Dung khư khư đòi bỏ Tần Khả Khanh, thậm chí tiếng mắng vì Giả Trân đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn mới vang lên, liền bị nổi bật của “Hạnh nhi cô nương” đè ép đi xuống.
Sau lưng, người trong phủ vội vàng thảo luận về “Hạnh nhi cô nương”, không còn tâm tư dư thừa đi trào mắng Giả Dung.
Vưu thị thấy Giả Trân làm càng nhiều chuyện hồ đồ, không có cảm giác gì.
Nhưng Tần Khả Khanh vuốt ve khuôn mặt bị thương, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ thật lớn. Đại phu nói mặt của ả tổn thương quá nặng, nếu không muốn lưu sẹo thật quá khó khăn, cho dù Giả Trân cam đoan không tiếc trả giá sẽ chữa khỏi cho ả, nhưng Tần Khả Khanh vẫn không mấy tin tưởng.
Ả đã cùng Giả Dung tan vỡ thành thù, bị hưu quên. Hiện giờ còn có thể ở lại Trữ quốc phủ, mặc dù nhờ có đám người Vương Hi Phượng ủng hộ, nhưng càng nhiều là dựa vào ý nguyện của gia chủ Giả Trân. Cho nên ả quyết không thể mất đi sự sủng ái của Giả Trân.
Bởi vì tổn thương khuôn mặt, tình cảnh của ả đã tràn đầy nguy cơ, lúc này đột nhiên giết đi ra một “Hạnh nhi cô nương”, vạch đi linh hồn của Giả Trân. Tần Khả Khanh còn không gấp tới độ nóng lòng bất an sao?
Càng khẩn trương miệng vết thương càng thêm đau đớn, thân thể cùng nỗi lòng càng thêm khổ sở. Tiếc nuối chính là lúc này ả đang sắm vai người thương tâm, không tiện phái người đi hỏi thăm tin tức, chỉ đành tự mình nghẹn lên, đầu đau muốn nứt.
- Như vậy.. có phải hơi thiếu một chút hay không?
Giả Dung miễn cưỡng giương mắt liếc qua hắn, thản nhiên nói:
- Đó là bởi vì ngươi giao hàng quá ít, so sánh mà nói, tổng giá trị tiền đương nhiên cũng thấp. Còn nữa, ta lấy ra mỹ kim bảo lớn, vốn không phải đều đưa cho ngươi. Chỉ là vì cho người nhìn xem một chút, chứng minh ta có bạc trả, sẽ không gài ngươi mà thôi.
Mẹ nó, gian thương!
Giang Kiền Khôn vuốt mũi, miễn cưỡng cười xác nhận giao dịch. Tuy rằng sau khi bị Giả Dung giảm bớt vàng, hắn vẫn có thể kiếm được rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu nói không nên lời.
Giao dịch đạt tới, hàng hóa cùng vàng đều tự thu vào hệ thống không gian của nhau.
Bởi vì từ khi buộc định hệ thống tới nay lần đầu tiên kiếm được một khoản tiền tài, vừa cầm vàng tới tay Giang Kiền Khôn liền nhịn không được lấy ra, nắm trong tay sờ tới sờ lui. Hắn nhìn thấy Giả Dung cầm một bình đựng lựu đạn trong tay nhìn nhìn, cho rằng hắn không biết dùng, nhân tiện nói:
- Có cần tôi dạy ngài làm sao sử dụng?
Giả Dung lắc nhẹ đầu:
- Không cần, hệ thống biết phương pháp, ta có gì không hiểu sẽ hỏi nó.
Lúc nói chuyện với Giang Kiền Khôn, thứ nhân cách ở trong đầu oán hận lần này giả dạng nữ trang ngực là phẳng, không đủ chân thật, ồn ào cần chủ nhân cách mua ngực giả cho hắn.
Khóe môi Cổ Dung co giật, cọ xát cả buổi mới lấy ra một thoi vàng, nói:
- Đây là tiền trả cho hộp trang điểm lần trước, còn dư ngươi mua mấy đôi ngực giả cho ta.
Hắn chợt dừng một chút, nghe theo thứ nhân cách yêu cầu, lại nói:
- Cần loại lớn.
Giang Kiền Khôn:
- !
Hắn hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, dùng sức chà xát một phen:
- Ngượng ngùng, tôi không có nghe rõ, ngài.. ngài lặp lại lần nữa muốn cái gì?
Giả Dung bình tĩnh nhìn hắn một lát, gằn giọng từng chữ:
- Ngực! Giả! Bằng! Nhựa! Lần này ngươi nghe rõ rồi sao?
- Rõ ràng, rõ ràng.
Giang Kiền Khôn rụt cổ, liên tục gật đầu. Nhẫn nhịn, rốt cục nhịn không được, hắn gánh vác lên áp lực của Giả Dung, nghi hoặc lại tò mò hỏi:
- Ngài cần ngực giả làm gì?
Ngữ khí Giả Dung tức giận đáp:
- Tự mình dùng, không được sao?
Sắc mặt Giang Kiền Khôn biến thành thập phần cổ quái, hắn nhìn chằm chằm Giả Dung, mấp máy môi, sau một lúc lâu mới khô cằn nói:
- Được.
Mẹ nha! Tự dùng? Không ngờ vị này chính là nữ trang đại lão nha!
Giả Dung lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nhớ tới nếu muốn sống lâu nhất định phải cùng người tiến hành đại lượng giao dịch, thu được điểm năng lượng. Mà hắn vừa vặn quét sạch kho của Trữ quốc phủ, tài chính sung túc, nghĩ lại, liền quyết định làm tiểu sinh ý.
- Bên này đang là mùa hè nóng bức, chờ xử lý xong việc vặt bên người, ta sắp sửa mở một gian cửa hàng buôn bán vật giải nóng, đến lúc đó cần hỏi ngươi mua thật nhiều đồ ăn bằng băng lạnh. Mấy ngày nay ngươi chuẩn bị cho tốt, nếu ta chuẩn bị xong cửa hàng, liền liên hệ ngươi tiến hành giao dịch. Về phần bạc, sẽ không thiếu của ngươi.
Trong lòng Giang Kiền Khôn mừng như điên, vừa định tỏ thái độ lại phát hiện Giả Dung đã chặt đứt trao đổi, trong lòng liền buồn bực.
Chậc, tính tình cũng thật kém!
Khi Giả Dung trốn ở trong phòng vội vàng giao dịch với Giang Kiền Khôn, Giả Trân hoàn hồn, phát hiện mất đi bóng dáng mỹ nhân làm mình tâm động, tìm nhiều quản gia đến hỏi nhưng cũng không thu hoạch được gì. Vì thế khẩn trương, cho gọi toàn bộ nha hoàn trong phủ đến trong chính viện, tính toán tự mình đem nàng tìm ra.
Trong lúc chờ đợi Giả Trân gấp tới độ không thể nhẫn nại, ném hư không ít dụng cụ trân quý. Đám người hầu nhìn thấy tình hình này nghị luận sôi nổi, đủ loại suy đoán nha hoàn Hạnh nhi là phong thái bậc nào, mới có thể làm cho Giả Trân dị thường như vậy.
Như thế tạo thành kết quả chính là, do Giả Dung khư khư đòi bỏ Tần Khả Khanh, thậm chí tiếng mắng vì Giả Trân đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn mới vang lên, liền bị nổi bật của “Hạnh nhi cô nương” đè ép đi xuống.
Sau lưng, người trong phủ vội vàng thảo luận về “Hạnh nhi cô nương”, không còn tâm tư dư thừa đi trào mắng Giả Dung.
Vưu thị thấy Giả Trân làm càng nhiều chuyện hồ đồ, không có cảm giác gì.
Nhưng Tần Khả Khanh vuốt ve khuôn mặt bị thương, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ thật lớn. Đại phu nói mặt của ả tổn thương quá nặng, nếu không muốn lưu sẹo thật quá khó khăn, cho dù Giả Trân cam đoan không tiếc trả giá sẽ chữa khỏi cho ả, nhưng Tần Khả Khanh vẫn không mấy tin tưởng.
Ả đã cùng Giả Dung tan vỡ thành thù, bị hưu quên. Hiện giờ còn có thể ở lại Trữ quốc phủ, mặc dù nhờ có đám người Vương Hi Phượng ủng hộ, nhưng càng nhiều là dựa vào ý nguyện của gia chủ Giả Trân. Cho nên ả quyết không thể mất đi sự sủng ái của Giả Trân.
Bởi vì tổn thương khuôn mặt, tình cảnh của ả đã tràn đầy nguy cơ, lúc này đột nhiên giết đi ra một “Hạnh nhi cô nương”, vạch đi linh hồn của Giả Trân. Tần Khả Khanh còn không gấp tới độ nóng lòng bất an sao?
Càng khẩn trương miệng vết thương càng thêm đau đớn, thân thể cùng nỗi lòng càng thêm khổ sở. Tiếc nuối chính là lúc này ả đang sắm vai người thương tâm, không tiện phái người đi hỏi thăm tin tức, chỉ đành tự mình nghẹn lên, đầu đau muốn nứt.
/208
|