Giả Dung lấy ra trang giấy tràn ngập kế hoạch hoạt động, phát cho đám quỷ, mở thêm một cuộc hội nghị nhỏ thương lượng về những hoạt động đêm thất tịch lần này.
Ước chừng nửa giờ sau, đám quỷ rời khỏi tòa nhà.
Giả Dung cởi áo ngoài, vừa nằm xuống chưa được hai giây lại đột nhiên xuống giường.
Hệ thống đang xem phim tò mò hỏi:
- Hơn nửa đêm, chủ nhân còn muốn ra cửa?
Giả Dung cúi đầu buộc đai lưng, nói:
- Một mình khó ngủ, đi tìm người bồi ngủ.
- Bổn bảo bảo không biết nên nói ngài làm sao mới tốt, chỉ có thể nói một chữ “phục“.
- Ân, nhận được.
Giả Dung vẫy hai người Bách Linh, mở cửa đi tới chỗ vách tường cao:
- Ai cũng đều được, thi triển thuật pháp đưa ta đi qua.
Vẻ mặt Bách Linh cùng Du Chuẩn không nói gì nhìn Giả Dung, làm ra một phù không thuật đưa hắn qua bên Trầm trạch. Sau đó một đường theo sát giấu diếm người hầu tuần tra trong nhà, thông suốt đi tới cửa sổ phòng Trầm Nhược Hư.
Dùng xong liền ném, Giả Dung thuận lợi đi tới mục đích, vẫy tay:
- Được rồi, hai người trở về đi, không cần cùng đi vào.
Tuy nói như vậy nhưng hai quỷ vẫn ở bên ngoài. Bọn họ nhìn thấy Giả Dung leo qua cửa sổ vào phòng, lại cùng nhau ngồi bên cửa phòng ngắm sao.
Lúc Trầm Nhược Hư đang mơ màng nằm ngủ, cảm giác trước giường có dị động phát sinh, tựa hồ có vật gì bò lên giường của hắn, tính phản xạ xoay người chế trụ yếu hại của người kia.
Giả Dung vỗ lên tay của Trầm Nhược Hư đang đặt trên cổ mình, kéo kéo vành tai của hắn, không vui nói:
- Ngươi làm gì đó.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Trầm Nhược Hư liền buông tay ra, thông qua ánh trăng chiếu vào thấy rõ mặt người kia.
Trầm Nhược Hư quét mắt nhìn quanh phòng, xác định đây là phòng của mình, véo cánh tay đoán được mình không phải đang nằm mơ:
- Sao đệ lại ở nơi này?
Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc, còn bí mật mang theo vẻ vui mừng không giấu được.
Giả Dung nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói:
- Cùng huynh ở chung đã quen, một mình ngủ không được, cho nên đi tường nhảy cửa sổ vào. Như thế nào? Huynh không hoan nghênh phải không? Nếu huynh thật không chào đón, ta lập tức rời đi.
Nói xong Giả Dung liền đưa tay muốn đẩy Trầm Nhược Hư ra để xuống giường. Trầm Nhược Hư phản ứng nhanh chóng bắt được tay Giả Dung, nghiêng người áp chế:
- Đừng.
Giả Dung ra vẻ không hiểu, nói:
- Đừng là có ý gì? Rốt cục là hoan nghênh hay là không?
Trầm Nhược Hư ôm sát hông của hắn, nói:
- Hoan nghênh, đặc biệt hoan nghênh.
- Ta luôn thích bộ dạng thành thực của huynh.
Giả Dung hài lòng nở nụ cười.
Hoàn toàn bị người nào đó làm cho thành thực Trầm sợ sợ:
- !
Giả Dung rút tay vỗ vai Trầm Nhược Hư, nói:
- Nhanh xuống dưới, ta muốn ngủ bên trong.
Trải qua nhắc nhở, Trầm Nhược Hư bất tri bất giác ý thức được chính mình còn đè nặng Giả Dung. Hắn xoay người xuống dưới, nằm bên ngoài, nhường bên trong giường cho Giả Dung.
Hai người nhắm mắt lại, trong phòng chợt im lặng xuống. Im ắng, chỉ còn nghe được thanh âm tiếng hít thở.
Sau một lúc lâu Giả Dung xoay người đối mặt Trầm Nhược Hư, dùng ngón tay gảy cằm của hắn.
Trầm Nhược Hư bị gây rối, chậm rãi mở mắt.
- Huynh cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải hôm nay đã quên một việc còn chưa làm?
Giả Dung nhắc nhở.
Trầm Nhược Hư nghiêm túc tự hỏi, nói:
- Không có.
Giả Dung hừ một tiếng, rút tay xoay người đưa lưng hướng Trầm Nhược Hư. Ngay sau đó hắn đột nhiên lật người trở lại, nhẹ nhàng nhéo cánh tay Trầm Nhược Hư, buồn bực nói:
- Ngu ngốc! Hôm nay huynh còn chưa trả lợi tức cho ta.
Trầm Nhược Hư giật mình, sau đó tìm được đôi môi Giả Dung.
Nhận được lợi tức hôm nay, cuối cùng Giả Dung mới thành thật nằm ngủ.
Nhìn hắn mỉm cười đi vào giấc ngủ, Trầm Nhược Hư vừa bất đắc dĩ lại có chút muốn cười. Không khỏi hỏi mình vì sao lại yêu thích một thiếu niên một bụng phúc đen như vậy.
Sáng hôm sau, Viên bá gõ cửa phòng.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, Giả Dung còn buồn ngủ đi ra, bình thản hỏi:
- Đã giờ nào rồi?
Vẻ mặt Viên bá ngẩn ra, trả lời:
- Mới vừa giờ thìn.
Giả Dung công tử sao ở trong này? Buổi tối hôm qua hắn có tới sao? Hay là mình già hồ đồ, đầu óc nhớ sai lầm?
- Công tử tới khi nào?
Viên bá lúng túng hỏi.
Giả Dung thở dài một hơi, thần tình bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải tại công tử nhà các vị, hơn nửa đêm làm ác mộng sợ hãi. Lại trèo tường qua nhà của ta, kéo ta đang trong lúc ngủ mơ đi qua đây bồi hắn nghỉ ngơi.
Ước chừng nửa giờ sau, đám quỷ rời khỏi tòa nhà.
Giả Dung cởi áo ngoài, vừa nằm xuống chưa được hai giây lại đột nhiên xuống giường.
Hệ thống đang xem phim tò mò hỏi:
- Hơn nửa đêm, chủ nhân còn muốn ra cửa?
Giả Dung cúi đầu buộc đai lưng, nói:
- Một mình khó ngủ, đi tìm người bồi ngủ.
- Bổn bảo bảo không biết nên nói ngài làm sao mới tốt, chỉ có thể nói một chữ “phục“.
- Ân, nhận được.
Giả Dung vẫy hai người Bách Linh, mở cửa đi tới chỗ vách tường cao:
- Ai cũng đều được, thi triển thuật pháp đưa ta đi qua.
Vẻ mặt Bách Linh cùng Du Chuẩn không nói gì nhìn Giả Dung, làm ra một phù không thuật đưa hắn qua bên Trầm trạch. Sau đó một đường theo sát giấu diếm người hầu tuần tra trong nhà, thông suốt đi tới cửa sổ phòng Trầm Nhược Hư.
Dùng xong liền ném, Giả Dung thuận lợi đi tới mục đích, vẫy tay:
- Được rồi, hai người trở về đi, không cần cùng đi vào.
Tuy nói như vậy nhưng hai quỷ vẫn ở bên ngoài. Bọn họ nhìn thấy Giả Dung leo qua cửa sổ vào phòng, lại cùng nhau ngồi bên cửa phòng ngắm sao.
Lúc Trầm Nhược Hư đang mơ màng nằm ngủ, cảm giác trước giường có dị động phát sinh, tựa hồ có vật gì bò lên giường của hắn, tính phản xạ xoay người chế trụ yếu hại của người kia.
Giả Dung vỗ lên tay của Trầm Nhược Hư đang đặt trên cổ mình, kéo kéo vành tai của hắn, không vui nói:
- Ngươi làm gì đó.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Trầm Nhược Hư liền buông tay ra, thông qua ánh trăng chiếu vào thấy rõ mặt người kia.
Trầm Nhược Hư quét mắt nhìn quanh phòng, xác định đây là phòng của mình, véo cánh tay đoán được mình không phải đang nằm mơ:
- Sao đệ lại ở nơi này?
Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc, còn bí mật mang theo vẻ vui mừng không giấu được.
Giả Dung nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói:
- Cùng huynh ở chung đã quen, một mình ngủ không được, cho nên đi tường nhảy cửa sổ vào. Như thế nào? Huynh không hoan nghênh phải không? Nếu huynh thật không chào đón, ta lập tức rời đi.
Nói xong Giả Dung liền đưa tay muốn đẩy Trầm Nhược Hư ra để xuống giường. Trầm Nhược Hư phản ứng nhanh chóng bắt được tay Giả Dung, nghiêng người áp chế:
- Đừng.
Giả Dung ra vẻ không hiểu, nói:
- Đừng là có ý gì? Rốt cục là hoan nghênh hay là không?
Trầm Nhược Hư ôm sát hông của hắn, nói:
- Hoan nghênh, đặc biệt hoan nghênh.
- Ta luôn thích bộ dạng thành thực của huynh.
Giả Dung hài lòng nở nụ cười.
Hoàn toàn bị người nào đó làm cho thành thực Trầm sợ sợ:
- !
Giả Dung rút tay vỗ vai Trầm Nhược Hư, nói:
- Nhanh xuống dưới, ta muốn ngủ bên trong.
Trải qua nhắc nhở, Trầm Nhược Hư bất tri bất giác ý thức được chính mình còn đè nặng Giả Dung. Hắn xoay người xuống dưới, nằm bên ngoài, nhường bên trong giường cho Giả Dung.
Hai người nhắm mắt lại, trong phòng chợt im lặng xuống. Im ắng, chỉ còn nghe được thanh âm tiếng hít thở.
Sau một lúc lâu Giả Dung xoay người đối mặt Trầm Nhược Hư, dùng ngón tay gảy cằm của hắn.
Trầm Nhược Hư bị gây rối, chậm rãi mở mắt.
- Huynh cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải hôm nay đã quên một việc còn chưa làm?
Giả Dung nhắc nhở.
Trầm Nhược Hư nghiêm túc tự hỏi, nói:
- Không có.
Giả Dung hừ một tiếng, rút tay xoay người đưa lưng hướng Trầm Nhược Hư. Ngay sau đó hắn đột nhiên lật người trở lại, nhẹ nhàng nhéo cánh tay Trầm Nhược Hư, buồn bực nói:
- Ngu ngốc! Hôm nay huynh còn chưa trả lợi tức cho ta.
Trầm Nhược Hư giật mình, sau đó tìm được đôi môi Giả Dung.
Nhận được lợi tức hôm nay, cuối cùng Giả Dung mới thành thật nằm ngủ.
Nhìn hắn mỉm cười đi vào giấc ngủ, Trầm Nhược Hư vừa bất đắc dĩ lại có chút muốn cười. Không khỏi hỏi mình vì sao lại yêu thích một thiếu niên một bụng phúc đen như vậy.
Sáng hôm sau, Viên bá gõ cửa phòng.
Không bao lâu cửa phòng mở ra, Giả Dung còn buồn ngủ đi ra, bình thản hỏi:
- Đã giờ nào rồi?
Vẻ mặt Viên bá ngẩn ra, trả lời:
- Mới vừa giờ thìn.
Giả Dung công tử sao ở trong này? Buổi tối hôm qua hắn có tới sao? Hay là mình già hồ đồ, đầu óc nhớ sai lầm?
- Công tử tới khi nào?
Viên bá lúng túng hỏi.
Giả Dung thở dài một hơi, thần tình bất đắc dĩ nói:
- Còn không phải tại công tử nhà các vị, hơn nửa đêm làm ác mộng sợ hãi. Lại trèo tường qua nhà của ta, kéo ta đang trong lúc ngủ mơ đi qua đây bồi hắn nghỉ ngơi.
/208
|