Trong đầu hiện lên lúc mới vào cửa, tấm biển dinh thự cách vách là chữ “Trầm”, Giả Dung chợt lóe linh quang, nghĩ tới một loại khả năng, nhíu mày.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi!
Hắn leo lên tảng đá ghé qua đầu tường, nhìn thấy Trầm Nhược Hư vừa đưa tiễn xong Tống phụ, đang xoay người quay về phòng.
Trầm Nhược Hư cũng không nhìn thấy đầu của Giả Dung vươn ra từ bên vách tường, lại đột nhiên cảm giác được điều gì, bước chân ngừng một chút, xoay người nhìn hướng Giả Dung.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong mắt hắn hiện tia kinh ngạc, còn có tia vui sướng.
Ngay sau đó hai chân hắn không tự giác đi về hướng Giả Dung.
Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười vui vẻ, hai mắt nhìn chăm chú Trầm Nhược Hư đứng phía dưới:
- Xảo, Trầm huynh, nhà ngươi cũng ở nơi đây sao? Có muốn qua nhà ta ngồi một chút?
Đây là lần thứ ba rồi chứ!
Ông trời thật sự là nghĩ hết biện pháp đem hai người bọn họ họp cùng.
Hay là, bọn họ là trời sinh một đôi?
Trầm Nhược Hư ôn nhu đáp lại:
- Được.
Giả Dung quay đầu nhìn tòa nhà chỉ có bài trí chưa có cái ăn, đột nhiên sửa lời nói:
- Nhà của ta còn chưa có đồ ăn hay nước uống gì, vẫn là để ta qua nhà ngươi ngồi một chút đi.
Trầm Nhược Hư gật đầu:
- Tốt.
Trong mắt vui mừng đều không giấu được.
Giả Dung nhảy xuống hòn đá, đi ra cửa.
Bên kia Trầm Nhược Hư cũng sải bước đi ra cửa đón hắn.
Dẫn Giả Dung vào nhà, Viên bá vừa nhìn chủ nhân có khách tới, lập tức kêu người bưng trà cùng điểm tâm chiêu đãi.
Ngồi trong sảnh, hai người trò chuyện một lúc thì Giả Dung mệt chỉ muốn ngủ.
Giả Dung ngáp một cái, hai mắt ướt sũng, hết sức làm người thương.
Trầm Nhược Hư chợt lắc thần.
Giả Dung nhu mắt nói:
- Hôm nay ta đi bộ thật lâu, hơi mệt chút, có thể mượn chỗ của ngươi ngủ một giấc hay không?
Trầm Nhược Hư gật đầu nói:
- Ta đi kêu Viên bá chuẩn bị sương phòng.
Nghe xong Giả Dung không chút khách khí giẫm hắn một cước.
Trầm Nhược Hư nhịn đau nhìn hắn như muốn hỏi.
Du Chuẩn cùng Bách Linh ẩn thân vây xem dùng ánh mắt giận này không tranh nhìn Trầm Nhược Hư. Thật sự là đồ ngốc!
- Chuẩn bị sương phòng rất phiền toái, trực tiếp đi phòng ngủ của ngươi nằm một lát là tốt rồi.
Giả Dung trừng mắt nói, ngữ khí thản nhiên hỏi:
- Như thế nào? Giường của ngươi ta không thể ngủ sao?
- Đương nhiên là có thể.
Trầm Nhược Hư vội vàng đáp.
Giả Dung thúc giục:
- Vậy ngươi còn không mang ta đi phòng ngủ?
Trầm Nhược Hư nhanh chóng đứng dậy mang theo Giả Dung đi phòng ngủ của mình, mới ra tới cửa phòng nhìn thấy Viên bá mang theo hai người hầu bưng trà bánh tiến vào.
- Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, Giả huynh mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi. Các ngươi bưng trà bánh xuống tự phân ra đi.
- Hoàng hôn ngươi quay về quốc tử giám thì đem ta đánh thức.
Giả Dung thật sự mệt nhọc, vừa nằm xuống giường liền ngủ say.
Trầm Nhược Hư ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Giả Dung nằm ngủ suốt hai khắc thời gian, thậm chí còn không chớp mắt.
Thật lâu sau hắn lắc nhẹ cổ, thay đổi tư thế.
Ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận, Trầm Nhược Hư mím môi nghĩ lại hương vị trước kia. Rối rắm một giây, cúi người nhẹ nhàng ngậm vào môi Giả Dung.
Đôi môi khẽ mở, Giả Dung trong lúc ngủ mơ vô ý thức đáp lại Trầm Nhược Hư. Trầm Nhược Hư hơi sững sờ, đột nhiên đầu lưỡi theo khóe miệng lẻn vào, lật lên sóng vỗ.
Không biết qua bao lâu thời gian, hai bên mới rời đi.
Giả Dung hai mắt nhắm nghiền, môi mềm trôi nổi bóng nước, kiều diễm ướt át. Ánh mắt Trầm Nhược Hư chợt lóe, lần thứ hai cúi đầu, lại hôn lên.
Một phen động tác xuống dưới, cả hai người đều xuất một tầng mồ hôi mỏng.
Sẽ không trùng hợp như vậy đi!
Hắn leo lên tảng đá ghé qua đầu tường, nhìn thấy Trầm Nhược Hư vừa đưa tiễn xong Tống phụ, đang xoay người quay về phòng.
Trầm Nhược Hư cũng không nhìn thấy đầu của Giả Dung vươn ra từ bên vách tường, lại đột nhiên cảm giác được điều gì, bước chân ngừng một chút, xoay người nhìn hướng Giả Dung.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong mắt hắn hiện tia kinh ngạc, còn có tia vui sướng.
Ngay sau đó hai chân hắn không tự giác đi về hướng Giả Dung.
Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười vui vẻ, hai mắt nhìn chăm chú Trầm Nhược Hư đứng phía dưới:
- Xảo, Trầm huynh, nhà ngươi cũng ở nơi đây sao? Có muốn qua nhà ta ngồi một chút?
Đây là lần thứ ba rồi chứ!
Ông trời thật sự là nghĩ hết biện pháp đem hai người bọn họ họp cùng.
Hay là, bọn họ là trời sinh một đôi?
Trầm Nhược Hư ôn nhu đáp lại:
- Được.
Giả Dung quay đầu nhìn tòa nhà chỉ có bài trí chưa có cái ăn, đột nhiên sửa lời nói:
- Nhà của ta còn chưa có đồ ăn hay nước uống gì, vẫn là để ta qua nhà ngươi ngồi một chút đi.
Trầm Nhược Hư gật đầu:
- Tốt.
Trong mắt vui mừng đều không giấu được.
Giả Dung nhảy xuống hòn đá, đi ra cửa.
Bên kia Trầm Nhược Hư cũng sải bước đi ra cửa đón hắn.
Dẫn Giả Dung vào nhà, Viên bá vừa nhìn chủ nhân có khách tới, lập tức kêu người bưng trà cùng điểm tâm chiêu đãi.
Ngồi trong sảnh, hai người trò chuyện một lúc thì Giả Dung mệt chỉ muốn ngủ.
Giả Dung ngáp một cái, hai mắt ướt sũng, hết sức làm người thương.
Trầm Nhược Hư chợt lắc thần.
Giả Dung nhu mắt nói:
- Hôm nay ta đi bộ thật lâu, hơi mệt chút, có thể mượn chỗ của ngươi ngủ một giấc hay không?
Trầm Nhược Hư gật đầu nói:
- Ta đi kêu Viên bá chuẩn bị sương phòng.
Nghe xong Giả Dung không chút khách khí giẫm hắn một cước.
Trầm Nhược Hư nhịn đau nhìn hắn như muốn hỏi.
Du Chuẩn cùng Bách Linh ẩn thân vây xem dùng ánh mắt giận này không tranh nhìn Trầm Nhược Hư. Thật sự là đồ ngốc!
- Chuẩn bị sương phòng rất phiền toái, trực tiếp đi phòng ngủ của ngươi nằm một lát là tốt rồi.
Giả Dung trừng mắt nói, ngữ khí thản nhiên hỏi:
- Như thế nào? Giường của ngươi ta không thể ngủ sao?
- Đương nhiên là có thể.
Trầm Nhược Hư vội vàng đáp.
Giả Dung thúc giục:
- Vậy ngươi còn không mang ta đi phòng ngủ?
Trầm Nhược Hư nhanh chóng đứng dậy mang theo Giả Dung đi phòng ngủ của mình, mới ra tới cửa phòng nhìn thấy Viên bá mang theo hai người hầu bưng trà bánh tiến vào.
- Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, Giả huynh mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi. Các ngươi bưng trà bánh xuống tự phân ra đi.
- Hoàng hôn ngươi quay về quốc tử giám thì đem ta đánh thức.
Giả Dung thật sự mệt nhọc, vừa nằm xuống giường liền ngủ say.
Trầm Nhược Hư ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Giả Dung nằm ngủ suốt hai khắc thời gian, thậm chí còn không chớp mắt.
Thật lâu sau hắn lắc nhẹ cổ, thay đổi tư thế.
Ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận, Trầm Nhược Hư mím môi nghĩ lại hương vị trước kia. Rối rắm một giây, cúi người nhẹ nhàng ngậm vào môi Giả Dung.
Đôi môi khẽ mở, Giả Dung trong lúc ngủ mơ vô ý thức đáp lại Trầm Nhược Hư. Trầm Nhược Hư hơi sững sờ, đột nhiên đầu lưỡi theo khóe miệng lẻn vào, lật lên sóng vỗ.
Không biết qua bao lâu thời gian, hai bên mới rời đi.
Giả Dung hai mắt nhắm nghiền, môi mềm trôi nổi bóng nước, kiều diễm ướt át. Ánh mắt Trầm Nhược Hư chợt lóe, lần thứ hai cúi đầu, lại hôn lên.
Một phen động tác xuống dưới, cả hai người đều xuất một tầng mồ hôi mỏng.
/208
|