Tuy rằng lời nói của Giả Dung là hướng Vương Hi Phượng, nhưng Vương phu nhân nghe xong không khỏi ấn đường nhảy dựng, tâm thần không yên. Hai tay Vương Hi Phượng không sạch sẽ, chẳng lẽ tay bà ta sạch sẽ sao? Những năm gần đây bà ta gián tiếp trực tiếp hại tính mạng người khác, thật sự không thiếu, lời nói báo ứng của Giả Dung làm Vương Hi Phượng chột dạ cũng đạp tới chân đau của Vương phu nhân.
Bà ta chỉ vào Giả Dung nói:
- Phản rồi, thật sự là lật trời!
- Tiểu súc sinh lạn lương tâm, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!
Giả Trân giận dữ nhấc tay muốn súy roi đánh chết Giả Dung, Giả Dung dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai làm ra phản ứng.
Chỉ thấy hắn vung tay, khay đồ ăn trên bàn bay ra, phát ra tiếng xé gió.
Giả Dung có vài năm thích chơi phi tiêu, vô cùng chính xác, mặc dù không thể giống như tiểu Lý phi đao trăm phần trăm chuẩn xác, nhưng ít nhất mười lần cũng trúng hồng tâm chín lần.
Chén dĩa bay ra ngoài chớp mắt đụng trúng roi của Giả Trân, ngay sau một tiếng vang giòn, đường roi cũng quanh quẩn một phương hướng khác.
Lúc này Tần Khả Khanh đang sắm vai người si tình, vừa mới bổ nhào qua ngăn cản Giả Trân hành hung, không ngờ lại bị mảnh sứ vỡ cắt qua vành tai của ả. Còn chưa xong, cây roi rẽ ngoặt lại bởi vì Tần Khả Khanh đột nhiên xâm nhập, đầu roi đánh lên mặt của ả, xẹt qua sát mắt, kém một chút đã quất trúng ánh mắt của ả.
Được, Tần Khả Khanh nhất thời diễn quá mức độ, biến khéo thành vụng. Tuy ánh mắt không mù, nhưng trên mặt lại bị quất nứt da vỡ thịt, lưu lại miệng vết thương dài bằng bàn tay.
Nếu như ả một vừa hai phải, cũng không tới nỗi bị thương khuôn mặt trọng yếu nhất của nữ nhân, hiện giờ bị như vậy cũng là mình làm mình chịu.
Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt, Tần Khả Khanh bị sự tình thình lình xảy ra làm sợ hãi, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng kêu đau:
- A! Đau quá! Mặt của ta! Mặt của ta!
Đau như vậy, có phải là bị hủy rồi hay không? Tần Khả Khanh vừa kinh vừa sợ, nội tâm hận ý đối với Giả Dung đạt tới đỉnh.
Giả Trân nhất thời thấy mình làm bị thương Tần Khả Khanh, mắt choáng váng, lực lượng buông lỏng, cây roi hung khí dính máu rơi xuống đất.
- Khả Khanh!
Vương phu nhân dùng khăn băng bó miệng vết thương cho Tần Khả Khanh, kêu lên:
- Mau gọi thầy thuốc!
- Người đang làm, ông trời đang nhìn, trời xanh bỏ qua cho ai!
Giả Dung khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ tay nói:
- Xem đi! Vừa mới nói bị báo ứng, báo ứng đã tới rồi!
- Là ngươi! Đều là ngươi sai lầm!
Tâm hoảng ý loạn Giả Trân nghe được tiếng cười của Giả Dung, như tìm được chỗ phát tiết liền gào lên.
- Nên bị thiên đao vạn quả chính là bất hiếu tử ngươi! Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha con!
Giả Trân trừng mắt nhìn Giả Dung như muốn lột da hắn, dùng hết toàn lực hướng Giả Dung quát:
- Ngươi cút! Từ nay về sau, ta không còn có đứa con trai như ngươi! Ngươi không còn là người của Trữ quốc phủ!
Thay đổi là nguyên thân, bị Giả Trân uy hiếp, lại luyến tiếc phú quý của Trữ quốc phủ, tám phần lựa chọn cho rằng không biết, nhẫn nại tới cùng.
Nhưng Giả Dung hiểu rõ Giả gia đã thối tận rễ, mặt ngoài nhìn thấy ngăn nắp xinh đẹp, kỳ thật đã dơ thấu. Hắn không thích nơi này không sạch sẽ, càng không muốn cùng Tần Khả Khanh lá mặt lá trái, không chịu hướng Giả Trân ăn nói khép nép, sớm muộn gì đều phải rời khỏi.
Muộn không bằng sớm, ngày hôm qua vừa phát giác mình đi tới trước Trữ quốc phủ thì Giả Dung đã bắt đầu sinh ra ý niệm thoát ly Giả gia.
Sở dĩ hắn lựa chọn bỏ Tần Khả Khanh, một là vì thật sự muốn làm như vậy, hai là vì chọc giận đám người Giả Trân, mượn cớ danh chính ngôn thuận đoạn tuyệt quan hệ với Giả Trân.
Trước mắt Giả Trân chủ động nhảy vào bẫy rập của Giả Dung, Giả Dung đạt được mục đích, trong lòng tự nhiên phấn khởi, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên:
- Được! Như vậy thỉnh đem đồ cưới của mẹ ta đưa cho ta.
Đương triều cũng có luật định, đồ cưới của mẫu thân đã qua đời sẽ do con nối dõi kế thừa, Giả Dung yêu cầu đồ cưới của mẹ đẻ cũng không có gì đáng trách.
Giả Trân vốn tưởng rằng nghe uy hiếp của hắn Giả Dung sẽ sợ hãi hối hận, như vậy mới làm cho hắn cao hứng. Không nghĩ tới Giả Dung không chút gợn sóng, còn dùng giọng điệu đương nhiên đưa tay hỏi đồ cưới của mẹ hắn.
Hơi thở Giả Trân cứng lại, ác thanh ác khí nói:
- Không có! Ngươi tiêu tiền như nước, qua nhiều năm như vậy chút đồ cưới của nàng sớm bị ngươi tai họa hết!
Giả Dung sớm biết Giả Trân sẽ nói như thế, trong lòng cũng không ngoài ý muốn. Ý thức hỏi hệ thống:
- Hệ thống, có biện pháp nào lấy sạch kho của Trữ quốc phủ?
- Có, không gian của hệ thống lớn như vậy, đừng nói chỉ một kho, dù mười hay trăm kho đều dư dả!
Giả Dung nghe xong rất hài lòng, không trả phải không, vậy hắn tự mình đi lấy.
Ánh mắt của hắn thật sâu nhìn Giả Trân, thật lâu sau chứng kiến Giả Trân chột dạ, thản nhiên nha một tiếng, lại nói:
- Không phải cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con sao? Vậy viết đoạn tuyệt thư đi. Giấy bút đều có sẵn, ngươi tốt nhất nhanh lên, thời gian của ta quý giá, không muốn lãng phí trên người các ngươi.
Nghe xong lời này, đoàn người lại bị hắn chọc giận gần chết.
Giả Trân ôm ngực, hét lớn:
- Người đâu! Lấy giấy bút! Hôm nay ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với lòng lang dạ sói này, đem hắn xóa tên khỏi Giả thị gia tộc!
Căn cứ tính cách luôn ra vẻ mình thiện lương trước mặt người khác, Tần Khả Khanh lúc này vốn nên động thân lao ra thay Giả Dung cầu tình, nhưng ả đang đau tới chết đi sống lại, lòng tràn đầy sợ hãi bị hủy hoại dung nhan, hận không thể làm cho đầu sỏ Giả Dung đi tìm chết, thật không tâm tình diễn trò, cũng không làm bất kỳ phản ứng nào, đều cho rằng xem như không nghe thấy.
Vương phu nhân cảm giác cách làm của Giả Trân không ổn, há mồm muốn khuyên can, Vương Hi Phượng đúng lúc kéo tay áo bà ta, nhìn ánh mắt Vương phu nhân lắc lắc đầu.
Hai cô cháu ăn ý, nghĩ lại Vương phu nhân cũng suy nghĩ cẩn thận dụng ý của Vương Hi Phượng.
Nàng là muốn Giả Dung cảm nhận mùi vị bị chúng bạn xa lánh, nếm hết muôn vàn đau khổ. Cho hắn nhận rõ nếu không có Giả gia, Giả Dung cái gì cũng không phải, thậm chí còn không bằng tên ăn mày ngoài đường. Cuối cùng phải cầu Giả gia cho hắn quay về.
Nghĩ xong Vương phu nhân lựa chọn câm miệng. Không người lên tiếng cản trở, nha hoàn đi tới lấy giấy bút đưa cho Giả Trân.
Giả Trân nhìn Giả Dung hừ lạnh một tiếng, thấy hắn không có chút gì hối hận, lập tức viết thư.
Đám nha hoàn Bảo Châu nhìn thấy, cảm giác hả lòng hả dạ. Nội tâm Tần Khả Khanh có hận ý, thậm chí còn cảm thấy đoạn tuyệt thư còn chưa đủ. Ả càng hi vọng chứng kiến Giả Dung như một con chó quỳ gối dưới chân ả cầu xin tha thứ.
Bà ta chỉ vào Giả Dung nói:
- Phản rồi, thật sự là lật trời!
- Tiểu súc sinh lạn lương tâm, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi!
Giả Trân giận dữ nhấc tay muốn súy roi đánh chết Giả Dung, Giả Dung dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai làm ra phản ứng.
Chỉ thấy hắn vung tay, khay đồ ăn trên bàn bay ra, phát ra tiếng xé gió.
Giả Dung có vài năm thích chơi phi tiêu, vô cùng chính xác, mặc dù không thể giống như tiểu Lý phi đao trăm phần trăm chuẩn xác, nhưng ít nhất mười lần cũng trúng hồng tâm chín lần.
Chén dĩa bay ra ngoài chớp mắt đụng trúng roi của Giả Trân, ngay sau một tiếng vang giòn, đường roi cũng quanh quẩn một phương hướng khác.
Lúc này Tần Khả Khanh đang sắm vai người si tình, vừa mới bổ nhào qua ngăn cản Giả Trân hành hung, không ngờ lại bị mảnh sứ vỡ cắt qua vành tai của ả. Còn chưa xong, cây roi rẽ ngoặt lại bởi vì Tần Khả Khanh đột nhiên xâm nhập, đầu roi đánh lên mặt của ả, xẹt qua sát mắt, kém một chút đã quất trúng ánh mắt của ả.
Được, Tần Khả Khanh nhất thời diễn quá mức độ, biến khéo thành vụng. Tuy ánh mắt không mù, nhưng trên mặt lại bị quất nứt da vỡ thịt, lưu lại miệng vết thương dài bằng bàn tay.
Nếu như ả một vừa hai phải, cũng không tới nỗi bị thương khuôn mặt trọng yếu nhất của nữ nhân, hiện giờ bị như vậy cũng là mình làm mình chịu.
Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt, Tần Khả Khanh bị sự tình thình lình xảy ra làm sợ hãi, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng kêu đau:
- A! Đau quá! Mặt của ta! Mặt của ta!
Đau như vậy, có phải là bị hủy rồi hay không? Tần Khả Khanh vừa kinh vừa sợ, nội tâm hận ý đối với Giả Dung đạt tới đỉnh.
Giả Trân nhất thời thấy mình làm bị thương Tần Khả Khanh, mắt choáng váng, lực lượng buông lỏng, cây roi hung khí dính máu rơi xuống đất.
- Khả Khanh!
Vương phu nhân dùng khăn băng bó miệng vết thương cho Tần Khả Khanh, kêu lên:
- Mau gọi thầy thuốc!
- Người đang làm, ông trời đang nhìn, trời xanh bỏ qua cho ai!
Giả Dung khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ tay nói:
- Xem đi! Vừa mới nói bị báo ứng, báo ứng đã tới rồi!
- Là ngươi! Đều là ngươi sai lầm!
Tâm hoảng ý loạn Giả Trân nghe được tiếng cười của Giả Dung, như tìm được chỗ phát tiết liền gào lên.
- Nên bị thiên đao vạn quả chính là bất hiếu tử ngươi! Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha con!
Giả Trân trừng mắt nhìn Giả Dung như muốn lột da hắn, dùng hết toàn lực hướng Giả Dung quát:
- Ngươi cút! Từ nay về sau, ta không còn có đứa con trai như ngươi! Ngươi không còn là người của Trữ quốc phủ!
Thay đổi là nguyên thân, bị Giả Trân uy hiếp, lại luyến tiếc phú quý của Trữ quốc phủ, tám phần lựa chọn cho rằng không biết, nhẫn nại tới cùng.
Nhưng Giả Dung hiểu rõ Giả gia đã thối tận rễ, mặt ngoài nhìn thấy ngăn nắp xinh đẹp, kỳ thật đã dơ thấu. Hắn không thích nơi này không sạch sẽ, càng không muốn cùng Tần Khả Khanh lá mặt lá trái, không chịu hướng Giả Trân ăn nói khép nép, sớm muộn gì đều phải rời khỏi.
Muộn không bằng sớm, ngày hôm qua vừa phát giác mình đi tới trước Trữ quốc phủ thì Giả Dung đã bắt đầu sinh ra ý niệm thoát ly Giả gia.
Sở dĩ hắn lựa chọn bỏ Tần Khả Khanh, một là vì thật sự muốn làm như vậy, hai là vì chọc giận đám người Giả Trân, mượn cớ danh chính ngôn thuận đoạn tuyệt quan hệ với Giả Trân.
Trước mắt Giả Trân chủ động nhảy vào bẫy rập của Giả Dung, Giả Dung đạt được mục đích, trong lòng tự nhiên phấn khởi, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên:
- Được! Như vậy thỉnh đem đồ cưới của mẹ ta đưa cho ta.
Đương triều cũng có luật định, đồ cưới của mẫu thân đã qua đời sẽ do con nối dõi kế thừa, Giả Dung yêu cầu đồ cưới của mẹ đẻ cũng không có gì đáng trách.
Giả Trân vốn tưởng rằng nghe uy hiếp của hắn Giả Dung sẽ sợ hãi hối hận, như vậy mới làm cho hắn cao hứng. Không nghĩ tới Giả Dung không chút gợn sóng, còn dùng giọng điệu đương nhiên đưa tay hỏi đồ cưới của mẹ hắn.
Hơi thở Giả Trân cứng lại, ác thanh ác khí nói:
- Không có! Ngươi tiêu tiền như nước, qua nhiều năm như vậy chút đồ cưới của nàng sớm bị ngươi tai họa hết!
Giả Dung sớm biết Giả Trân sẽ nói như thế, trong lòng cũng không ngoài ý muốn. Ý thức hỏi hệ thống:
- Hệ thống, có biện pháp nào lấy sạch kho của Trữ quốc phủ?
- Có, không gian của hệ thống lớn như vậy, đừng nói chỉ một kho, dù mười hay trăm kho đều dư dả!
Giả Dung nghe xong rất hài lòng, không trả phải không, vậy hắn tự mình đi lấy.
Ánh mắt của hắn thật sâu nhìn Giả Trân, thật lâu sau chứng kiến Giả Trân chột dạ, thản nhiên nha một tiếng, lại nói:
- Không phải cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con sao? Vậy viết đoạn tuyệt thư đi. Giấy bút đều có sẵn, ngươi tốt nhất nhanh lên, thời gian của ta quý giá, không muốn lãng phí trên người các ngươi.
Nghe xong lời này, đoàn người lại bị hắn chọc giận gần chết.
Giả Trân ôm ngực, hét lớn:
- Người đâu! Lấy giấy bút! Hôm nay ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với lòng lang dạ sói này, đem hắn xóa tên khỏi Giả thị gia tộc!
Căn cứ tính cách luôn ra vẻ mình thiện lương trước mặt người khác, Tần Khả Khanh lúc này vốn nên động thân lao ra thay Giả Dung cầu tình, nhưng ả đang đau tới chết đi sống lại, lòng tràn đầy sợ hãi bị hủy hoại dung nhan, hận không thể làm cho đầu sỏ Giả Dung đi tìm chết, thật không tâm tình diễn trò, cũng không làm bất kỳ phản ứng nào, đều cho rằng xem như không nghe thấy.
Vương phu nhân cảm giác cách làm của Giả Trân không ổn, há mồm muốn khuyên can, Vương Hi Phượng đúng lúc kéo tay áo bà ta, nhìn ánh mắt Vương phu nhân lắc lắc đầu.
Hai cô cháu ăn ý, nghĩ lại Vương phu nhân cũng suy nghĩ cẩn thận dụng ý của Vương Hi Phượng.
Nàng là muốn Giả Dung cảm nhận mùi vị bị chúng bạn xa lánh, nếm hết muôn vàn đau khổ. Cho hắn nhận rõ nếu không có Giả gia, Giả Dung cái gì cũng không phải, thậm chí còn không bằng tên ăn mày ngoài đường. Cuối cùng phải cầu Giả gia cho hắn quay về.
Nghĩ xong Vương phu nhân lựa chọn câm miệng. Không người lên tiếng cản trở, nha hoàn đi tới lấy giấy bút đưa cho Giả Trân.
Giả Trân nhìn Giả Dung hừ lạnh một tiếng, thấy hắn không có chút gì hối hận, lập tức viết thư.
Đám nha hoàn Bảo Châu nhìn thấy, cảm giác hả lòng hả dạ. Nội tâm Tần Khả Khanh có hận ý, thậm chí còn cảm thấy đoạn tuyệt thư còn chưa đủ. Ả càng hi vọng chứng kiến Giả Dung như một con chó quỳ gối dưới chân ả cầu xin tha thứ.
/208
|