Tại canteen trường…
Cả đám ngồi đó với vẻ mặt thắc mắc riêng có Ken vẫn giữ được bình tĩnh *chắc có lẽ do gương mặt lạnh lùng thường ngày đã đè nén biểu cảm của hắn ^^ *
- Có… có chuyện gì vậy ạ?! – Nó ngập ngừng hỏi.
- Từ ngày mai các em được nghĩ một tuần phải không?
- Dạ?
- Thế có hứng thú cùng tôi đi làm việc tốt không?
- Việc gì ạ? – Min lên tiếng.
- Phát thuốc cho người nghèo. Ok?
- Tất nhiên là được ạ… – Nó và Sun hào hứng.
- Ủa?! Sao có “con gái” ở đây nữa? – Chỉ tay về phía Sun mà thắc mắc.
- Đó là Sun. Bạn của Shin… – Min đáp.
- Thì ra là Sun… *mĩm cười*
- Bộ thầy biết Sun hả? – Min nói tiếp.
- À không… Sao tôi biết được cơ chứ *lắc đầu*! Do tôi nghe nói cháu gái của hiệu trưởng đến trường này và tên Sun nên… – Cười tiếp.
- Chào thầy! – Sun gật đầu.
- Chào em! Mà Ken đi không sao nãy giờ im lặng vậy? – Quay sang Ken nhướng mày.
- Đi đi Ken! – Nó lay tay Ken.
Ken gật đầu làm nó mừng rỡ…
- Ok. Vậy mai 7h tập trung ở sân trường nhé.
- Vâng! – Nó, Sun và Min cười đáp.
_____________________________________
Extra…
Trong mấy hôm ở Việt Nam, Sun đã dần thích Min. Sun đối xử với Min đặc biệt hơn một người bạn, do sống ở nước ngoài nên cách ứng xử của Sun khá tự nhiên. Nhưng dù Sun đã thể hiện khá rõ ràng nhưng Min thì vẫn còn “ngơ ngác như con nai vàng” chưa hiểu được tình cảm của cô.
* Lưu ý : Ken là một người khá lạnh lùng, chỉ khi với nó thì mới cư xử thân thiện… Còn với Sun, Min và bác sĩ thì bình thường *
____________________________________
Sáng hôm sau tại sân trường…
- Đủ hết chưa?
- Rồi ạ! – Nó quay sang nhìn nhìn rồi đáp.
- Vậy ta lên đường thôi.
Đặt hành lí ra sau rồi nó bước vào ngồi trong cùng và kéo Sun lên ngồi cạnh.
- Ngồi đây đi, cạnh Min đó – Nó thì thầm vào tai Sun.
- Thôi đi. Tao thích ngồi cạnh cửa sổ. – Sun đứng dậy đẩy nó qua một bên rồi ngồi vào chổ nó.
- Này! Bị gì thế? – Nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của Sun.
Sun im lặng không trả lời, mở cửa sổ rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Mọi người lên xe, Ken ngồi ghế trước với bác sĩ còn nó ngồi giữa Sun và Min ở ghế sau.
- Này! – Nó khều Min – Cậu làm gì nó giận hả?!
- Hm?! Ai giận? – Min ngạc nhiên.
- Nó đó chứ ai! – Nó chỉ Sun.
- Tớ… tớ đâu làm gì đâu! *bất ngờ*
- Haizzz – Nó thở dài khi thấy tình hình không mấy lạc quan.
Lát sau…
- Shin! – Ken quay xuống gọi.
- Suỵt! Ngủ rồi. – Min giơ tay lên miệng ra hiệu.
Ken quay lên cười và lắc đầu…
- Ăn và ngủ! Như lợn… – Ken nói với giọng vừa đủ cho mình và bác sĩ nghe làm bác sĩ cũng phải bật cười.
- Thầy… – Min bỗng lên tiếng.
- Sao?
- Thầy tên gì vậy?
- Jun. À mà em gọi là anh đi, đừng gọi thầy không tự nhiên, với lại anh cũng còn trẻ mà!
- Vâng… *mĩm cười* – Mà em thấy gương mặt anh với Shin lúc cười giống nhau lắm đó.
- Thế à? – Jun mĩm cười khi nghe Min nói.
- Gì mà giống… – Bỗng nhiên nó lên tiếng làm Min và Jun giật mình…
- Cậu dậy khi nào vậy? Tại tớ to tiếng sao? – Min vẫn còn hơi ngạc nhiên.
- Chứ gì nữa! Không cho ai ngủ hết… – Đến tận bây giờ Sun mới lên tiếng.
- Ơ… – Min nhìn Sun mà ngơ ngác.
- Cũng gần đến rồi. – Jun lên tiếng vớt Min ra khỏi cảnh ngượng.
___________________________________
Vài phút sau xe dừng lại…
- Đến rồi, các em chuẩn bị lấy hành lí đi.
Cả đám xách hành lí bước xuống xe và đi theo Jun tiến về một ngôi nhà được sơn bằng màu xanh dương rất trong trẻo, khiến cho người nhìn cảm giác thoải mái.
Jun mở cửa chính rồi cả đám bước vào nhà. Tiến vào trong một tí rồi đến hai căn phòng, Jun chỉ tay về phía căn phòng bên trái…
- Sun và Shin ở phòng này nhé, còn Min và Ken cùng anh ở phòng này. – Nói xong Jun chỉ về phía căn phòng bên phải.
- Ơ… Shin cũng là con trai mà – Min và Ken ngạc nhiên.
- Chẳng phải cả hai là bạn thân hay sao, với lại có đến hai giường lận.
- Các cậu đang nghĩ đen tối gì đó! – Nó liếc nhìn Min và Ken làm cả hai chỉ biết nhe răng cười trừ.
- Thôi các em vào phòng sắp xếp đồ đạc đi.
- Vâng…
Mạnh ai nấy về phòng người đó. Jun, Min và Ken vào phòng vừa đặt hành lí lên giường thì nghe tiếng hét lớn từ phía phòng nó và Sun…
- Aaaa…. – Đồng thanh hét….
Cả đám ngồi đó với vẻ mặt thắc mắc riêng có Ken vẫn giữ được bình tĩnh *chắc có lẽ do gương mặt lạnh lùng thường ngày đã đè nén biểu cảm của hắn ^^ *
- Có… có chuyện gì vậy ạ?! – Nó ngập ngừng hỏi.
- Từ ngày mai các em được nghĩ một tuần phải không?
- Dạ?
- Thế có hứng thú cùng tôi đi làm việc tốt không?
- Việc gì ạ? – Min lên tiếng.
- Phát thuốc cho người nghèo. Ok?
- Tất nhiên là được ạ… – Nó và Sun hào hứng.
- Ủa?! Sao có “con gái” ở đây nữa? – Chỉ tay về phía Sun mà thắc mắc.
- Đó là Sun. Bạn của Shin… – Min đáp.
- Thì ra là Sun… *mĩm cười*
- Bộ thầy biết Sun hả? – Min nói tiếp.
- À không… Sao tôi biết được cơ chứ *lắc đầu*! Do tôi nghe nói cháu gái của hiệu trưởng đến trường này và tên Sun nên… – Cười tiếp.
- Chào thầy! – Sun gật đầu.
- Chào em! Mà Ken đi không sao nãy giờ im lặng vậy? – Quay sang Ken nhướng mày.
- Đi đi Ken! – Nó lay tay Ken.
Ken gật đầu làm nó mừng rỡ…
- Ok. Vậy mai 7h tập trung ở sân trường nhé.
- Vâng! – Nó, Sun và Min cười đáp.
_____________________________________
Extra…
Trong mấy hôm ở Việt Nam, Sun đã dần thích Min. Sun đối xử với Min đặc biệt hơn một người bạn, do sống ở nước ngoài nên cách ứng xử của Sun khá tự nhiên. Nhưng dù Sun đã thể hiện khá rõ ràng nhưng Min thì vẫn còn “ngơ ngác như con nai vàng” chưa hiểu được tình cảm của cô.
* Lưu ý : Ken là một người khá lạnh lùng, chỉ khi với nó thì mới cư xử thân thiện… Còn với Sun, Min và bác sĩ thì bình thường *
____________________________________
Sáng hôm sau tại sân trường…
- Đủ hết chưa?
- Rồi ạ! – Nó quay sang nhìn nhìn rồi đáp.
- Vậy ta lên đường thôi.
Đặt hành lí ra sau rồi nó bước vào ngồi trong cùng và kéo Sun lên ngồi cạnh.
- Ngồi đây đi, cạnh Min đó – Nó thì thầm vào tai Sun.
- Thôi đi. Tao thích ngồi cạnh cửa sổ. – Sun đứng dậy đẩy nó qua một bên rồi ngồi vào chổ nó.
- Này! Bị gì thế? – Nó hơi ngạc nhiên trước thái độ của Sun.
Sun im lặng không trả lời, mở cửa sổ rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Mọi người lên xe, Ken ngồi ghế trước với bác sĩ còn nó ngồi giữa Sun và Min ở ghế sau.
- Này! – Nó khều Min – Cậu làm gì nó giận hả?!
- Hm?! Ai giận? – Min ngạc nhiên.
- Nó đó chứ ai! – Nó chỉ Sun.
- Tớ… tớ đâu làm gì đâu! *bất ngờ*
- Haizzz – Nó thở dài khi thấy tình hình không mấy lạc quan.
Lát sau…
- Shin! – Ken quay xuống gọi.
- Suỵt! Ngủ rồi. – Min giơ tay lên miệng ra hiệu.
Ken quay lên cười và lắc đầu…
- Ăn và ngủ! Như lợn… – Ken nói với giọng vừa đủ cho mình và bác sĩ nghe làm bác sĩ cũng phải bật cười.
- Thầy… – Min bỗng lên tiếng.
- Sao?
- Thầy tên gì vậy?
- Jun. À mà em gọi là anh đi, đừng gọi thầy không tự nhiên, với lại anh cũng còn trẻ mà!
- Vâng… *mĩm cười* – Mà em thấy gương mặt anh với Shin lúc cười giống nhau lắm đó.
- Thế à? – Jun mĩm cười khi nghe Min nói.
- Gì mà giống… – Bỗng nhiên nó lên tiếng làm Min và Jun giật mình…
- Cậu dậy khi nào vậy? Tại tớ to tiếng sao? – Min vẫn còn hơi ngạc nhiên.
- Chứ gì nữa! Không cho ai ngủ hết… – Đến tận bây giờ Sun mới lên tiếng.
- Ơ… – Min nhìn Sun mà ngơ ngác.
- Cũng gần đến rồi. – Jun lên tiếng vớt Min ra khỏi cảnh ngượng.
___________________________________
Vài phút sau xe dừng lại…
- Đến rồi, các em chuẩn bị lấy hành lí đi.
Cả đám xách hành lí bước xuống xe và đi theo Jun tiến về một ngôi nhà được sơn bằng màu xanh dương rất trong trẻo, khiến cho người nhìn cảm giác thoải mái.
Jun mở cửa chính rồi cả đám bước vào nhà. Tiến vào trong một tí rồi đến hai căn phòng, Jun chỉ tay về phía căn phòng bên trái…
- Sun và Shin ở phòng này nhé, còn Min và Ken cùng anh ở phòng này. – Nói xong Jun chỉ về phía căn phòng bên phải.
- Ơ… Shin cũng là con trai mà – Min và Ken ngạc nhiên.
- Chẳng phải cả hai là bạn thân hay sao, với lại có đến hai giường lận.
- Các cậu đang nghĩ đen tối gì đó! – Nó liếc nhìn Min và Ken làm cả hai chỉ biết nhe răng cười trừ.
- Thôi các em vào phòng sắp xếp đồ đạc đi.
- Vâng…
Mạnh ai nấy về phòng người đó. Jun, Min và Ken vào phòng vừa đặt hành lí lên giường thì nghe tiếng hét lớn từ phía phòng nó và Sun…
- Aaaa…. – Đồng thanh hét….
/39
|