Ken vẫn chưa nắm rõ tình hình nên vội chụp lấy tay nó nhưng rủi thay chẳng kịp. Nó ngã nhào xuống nước. Ken hét tên nó…
- Shin…!!!
Cả hồ bơi lúc này cũng đang bất ngờ, mọi ánh mắt hướng về phía nó và Ken. Ken vội nhảy xuống kéo nó lên…
- Shin, Shin! – Ken lay lay mặt nó nhưng nó vẫn nằm yên bất động.
Ken đặt tay nó lên ngực rồi bắt đầu ấn ấn xuống cho nước trào ra nhưng vẫn không hề hấn gì. Rồi bỗng cả đám trố mắt ngạc nhiên khi thấy Ken đang… “hô hấp nhân tạo” cho nó. Sau vài cái “môi chạm môi, hơi thở theo định luật truyền thẳng từ môi trường này sang môi trường khác” nó bắt đầu ọc nước ra, mắt nó bắt đầu hé ra nhưng trong rất mệt mỏi.
- Ken, cậu mau đưa Shin lên phòng y tế đi. – Tổ trưởng kí túc lên tiếng.
Ken bế nó lên và chạy về phía phòng y tế, Min cũng vội vàng chạy theo Ken, biểu cảm của Min lúc này là lo lắng và… ghen tị!
___________________________
Tại phòng y tế…
Sau gần nửa giờ “nằm ngủ” trên giường phòng y tế nó cũng đã tỉnh dậy…
- Cậu tỉnh rồi à?! – Min thốt lên khi thấy mắt nó đang dần mở ra.
- Cậu… – Nó nhìn Min một cách mệt mỏi.
- Cậu thấy sao rồi?!
- Tớ không sao! – Nó mĩm cười – Àh mà Ken có sao không?
- Hắn thì có sao chứ. – Min quay sang một bên nói nhỏ.
- Sao?
- À không! Ken không sao. – Min mĩm cười đáp.
Lúc đó tại canteen trường…
- Nhìn em bất ngờ quá nhỉ!
- Lúc nào anh cũng khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhưng sao anh lại ở đây?
- Vì em phải đi cắm trại nên anh chưa thông báo thôi. Kể từ tuần trước anh đã chính thức trở thành “bác sĩ riêng” của trường em.
- Hả?! Bệnh viện lương cao không làm đi vào trường học làm làm gì?! *ngạc nhiên*
- Anh đâu phải đi làm chỉ vì tiền đâu chứ.
- Vậy thì anh vào trường này để làm gì?! *ánh mắt đầy thắc mắc*
- Có một số chuyện thôi… *cười*
- Chuyện gì?!
- Bí mật. Mà chắc bạn em đã tỉnh rồi đấy, mau về xem bạn ấy thế nào đi.
- Mệt mỏi với anh thật đấy. Tôi đi đây.
Ken đứng dậy, ra khỏi canteen rồi đi về phía phòng y tế. Nó nhìn ra cửa thấy Ken bước vào thì mĩm cười.
- Cậu thấy sao rồi?! – Ken đặt tay lên trán nó.
- Không sao rồi.
- Thôi tớ về trước nhé, cậu nghĩ ngơi sớm đi. – Min đứng dậy và nói với nó.
- Ừm. Cậu ngủ ngon nhé! – Nó nhìn Min cười.
Min bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhưng không rời đi mà vẫn đứng đó.
Ken ngồi xuống cạnh nó, nhìn nó bằng một ánh mắt buồn rồi nói…
- Sao lần nào cậu cũng hành động thiếu suy nghĩ hết vậy?
- Thì không lẽ tớ để cậu bị tai nạn mà không giúp? Nếu là tớ cậu cũng làm thế thôi.
Ken chỉ biết thở dài trước câu trả lời của nó. Rồi Ken chợt nhớ lại một điều bất thường…
- Mà sao lại có xà phồng ở đó được chứ?!
- Chắc lúc dọn dẹp ai đó làm rơi thôi.
- Còn cả chuyện chiếc xe hôm trước nữa… Cậu không thấy bất thường sao?
- Chắc trùng hợp thôi. Mà cũng khuya rồi, sáng còn phải đi học nữa, mình về phòng thôi.
- Ừm!
Min vội chạy sang một góc tường nấp, nhìn Ken dìu nó về phòng, ánh mắt cậu có nét gì đó… Buồn? Hay bực tức?!
__________________________________
Sáng hôm sau…
- Renggggg….!!! - Tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên làm tất cả học sinh trong trường mừng rỡ.
- Khỏe quá!!! – Nó vươn vai.
- Đi ăn trưa nhé! - Min và Ken cùng nói.
- Ok ok! – Nó nhìn cả hai rồi cười tươi rói.
Cả 3 cùng xuống canteen, đang chuẩn bị ăn thì bất ngờ có người bước đến bàn của tụi nó đang ngồi…
- Tôi ngồi ở đây được chứ?!
Cà 3 cùng ngước lên nhìn và bất ngờ mà người bất ngờ nhất là nó…
- Bác… bác sĩ! *ngơ ngác*
Kéo ghế ngồi xuống và nở một nụ cười thật tươi…
- Nhóc hơi bất ngờ nhỉ?! Chắc Ken chưa nói với nhóc nhỉ? – Vẫn giữ nụ cười trên môi.
Sau một hồi giải thích thì nó cũng đã hiểu ra được vấn đề…
- Vậy ra bác sĩ là anh của Ken?
- Thông minh đấy *lại cười*.
- Nói thế mà không hiểu thì…- Ken và Min nghĩ thầm.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi ạ? – Nó lễ phép hỏi.
- 24..
- 24 á… – Mặt nó lại hiện lên vẻ bất ngờ.
- Làm gì bất ngờ dữ vậy?! – Min cũng bất ngờ trước thái độ của nó.
- À không… Tại anh trai em cũng 24 tuổi và anh ấy nói là lớn lên nhất định sẽ làm bác sĩ… – Nó lấy lại bình tĩnh rồi đáp.
- Thế bây giờ cậu ấy đã là một bác sĩ rồi nhỉ?! – Bác sĩ bình thản trả lời.
- … – Chợt nó im lặng, mắt bắt giật giật vài cái…
Cả bọn im lặng khi thấy tình hình bây giờ đang chuyển biến xấu… Bỗng nó đứng dậy, hít một hơi rồi nói…
- Tớ thấy hơi mệt, tớ về ký túc trước nhé… – Nó gật đầu chào rồi bước đi.
Bác sĩ và Min vẫn còn ngạc nhiên trước hành động của nó thì Ken thở dài rồi kể mọi chuyện cho hai người biết…
- Thì ra là thế… Tội cậu ấy quá! – Min thở dài nghẹn ngào.
Còn vị bác sĩ ngồi đó, im lặng và nhìn vào một khoảng vô định như đang nghĩ về điều gì đó…
___________________________
Sáng chủ nhật…
Nó đang nằm trên giường lăn qua lăn lại vì không có gì làm thì điện thoại rung báo có tin nhắn. Ken gửi tin nhắn cho nó…
- Hôm nay cậu rảnh không?
- Tớ đang chán vì không có gì làm đây này. Có chuyện gì vậy?
- Ra ngoài với tớ được không?
- Đi đâu vậy?
- Thì đi rồi sẽ biết.
- Bí mật… Ok, cậu ra cổng đợi tớ một tí…
Nó thay đồ xong thì rời khỏi kí túc ra chổ Ken đang đợi. Cả hai chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên điện thoại nó reo lên… Cả hai dừng lại đợi nó nghe điện thoại. Nó bắt máy nhưng vừa nghe thấy đầu dây bên kia nói thì nó trợn mắt bất ngờ…
- Hả?! – Nó ngạc nhiên rồi nhìn Ken.
- Shin…!!!
Cả hồ bơi lúc này cũng đang bất ngờ, mọi ánh mắt hướng về phía nó và Ken. Ken vội nhảy xuống kéo nó lên…
- Shin, Shin! – Ken lay lay mặt nó nhưng nó vẫn nằm yên bất động.
Ken đặt tay nó lên ngực rồi bắt đầu ấn ấn xuống cho nước trào ra nhưng vẫn không hề hấn gì. Rồi bỗng cả đám trố mắt ngạc nhiên khi thấy Ken đang… “hô hấp nhân tạo” cho nó. Sau vài cái “môi chạm môi, hơi thở theo định luật truyền thẳng từ môi trường này sang môi trường khác” nó bắt đầu ọc nước ra, mắt nó bắt đầu hé ra nhưng trong rất mệt mỏi.
- Ken, cậu mau đưa Shin lên phòng y tế đi. – Tổ trưởng kí túc lên tiếng.
Ken bế nó lên và chạy về phía phòng y tế, Min cũng vội vàng chạy theo Ken, biểu cảm của Min lúc này là lo lắng và… ghen tị!
___________________________
Tại phòng y tế…
Sau gần nửa giờ “nằm ngủ” trên giường phòng y tế nó cũng đã tỉnh dậy…
- Cậu tỉnh rồi à?! – Min thốt lên khi thấy mắt nó đang dần mở ra.
- Cậu… – Nó nhìn Min một cách mệt mỏi.
- Cậu thấy sao rồi?!
- Tớ không sao! – Nó mĩm cười – Àh mà Ken có sao không?
- Hắn thì có sao chứ. – Min quay sang một bên nói nhỏ.
- Sao?
- À không! Ken không sao. – Min mĩm cười đáp.
Lúc đó tại canteen trường…
- Nhìn em bất ngờ quá nhỉ!
- Lúc nào anh cũng khiến người khác phải ngạc nhiên. Nhưng sao anh lại ở đây?
- Vì em phải đi cắm trại nên anh chưa thông báo thôi. Kể từ tuần trước anh đã chính thức trở thành “bác sĩ riêng” của trường em.
- Hả?! Bệnh viện lương cao không làm đi vào trường học làm làm gì?! *ngạc nhiên*
- Anh đâu phải đi làm chỉ vì tiền đâu chứ.
- Vậy thì anh vào trường này để làm gì?! *ánh mắt đầy thắc mắc*
- Có một số chuyện thôi… *cười*
- Chuyện gì?!
- Bí mật. Mà chắc bạn em đã tỉnh rồi đấy, mau về xem bạn ấy thế nào đi.
- Mệt mỏi với anh thật đấy. Tôi đi đây.
Ken đứng dậy, ra khỏi canteen rồi đi về phía phòng y tế. Nó nhìn ra cửa thấy Ken bước vào thì mĩm cười.
- Cậu thấy sao rồi?! – Ken đặt tay lên trán nó.
- Không sao rồi.
- Thôi tớ về trước nhé, cậu nghĩ ngơi sớm đi. – Min đứng dậy và nói với nó.
- Ừm. Cậu ngủ ngon nhé! – Nó nhìn Min cười.
Min bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại nhưng không rời đi mà vẫn đứng đó.
Ken ngồi xuống cạnh nó, nhìn nó bằng một ánh mắt buồn rồi nói…
- Sao lần nào cậu cũng hành động thiếu suy nghĩ hết vậy?
- Thì không lẽ tớ để cậu bị tai nạn mà không giúp? Nếu là tớ cậu cũng làm thế thôi.
Ken chỉ biết thở dài trước câu trả lời của nó. Rồi Ken chợt nhớ lại một điều bất thường…
- Mà sao lại có xà phồng ở đó được chứ?!
- Chắc lúc dọn dẹp ai đó làm rơi thôi.
- Còn cả chuyện chiếc xe hôm trước nữa… Cậu không thấy bất thường sao?
- Chắc trùng hợp thôi. Mà cũng khuya rồi, sáng còn phải đi học nữa, mình về phòng thôi.
- Ừm!
Min vội chạy sang một góc tường nấp, nhìn Ken dìu nó về phòng, ánh mắt cậu có nét gì đó… Buồn? Hay bực tức?!
__________________________________
Sáng hôm sau…
- Renggggg….!!! - Tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên làm tất cả học sinh trong trường mừng rỡ.
- Khỏe quá!!! – Nó vươn vai.
- Đi ăn trưa nhé! - Min và Ken cùng nói.
- Ok ok! – Nó nhìn cả hai rồi cười tươi rói.
Cả 3 cùng xuống canteen, đang chuẩn bị ăn thì bất ngờ có người bước đến bàn của tụi nó đang ngồi…
- Tôi ngồi ở đây được chứ?!
Cà 3 cùng ngước lên nhìn và bất ngờ mà người bất ngờ nhất là nó…
- Bác… bác sĩ! *ngơ ngác*
Kéo ghế ngồi xuống và nở một nụ cười thật tươi…
- Nhóc hơi bất ngờ nhỉ?! Chắc Ken chưa nói với nhóc nhỉ? – Vẫn giữ nụ cười trên môi.
Sau một hồi giải thích thì nó cũng đã hiểu ra được vấn đề…
- Vậy ra bác sĩ là anh của Ken?
- Thông minh đấy *lại cười*.
- Nói thế mà không hiểu thì…- Ken và Min nghĩ thầm.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi ạ? – Nó lễ phép hỏi.
- 24..
- 24 á… – Mặt nó lại hiện lên vẻ bất ngờ.
- Làm gì bất ngờ dữ vậy?! – Min cũng bất ngờ trước thái độ của nó.
- À không… Tại anh trai em cũng 24 tuổi và anh ấy nói là lớn lên nhất định sẽ làm bác sĩ… – Nó lấy lại bình tĩnh rồi đáp.
- Thế bây giờ cậu ấy đã là một bác sĩ rồi nhỉ?! – Bác sĩ bình thản trả lời.
- … – Chợt nó im lặng, mắt bắt giật giật vài cái…
Cả bọn im lặng khi thấy tình hình bây giờ đang chuyển biến xấu… Bỗng nó đứng dậy, hít một hơi rồi nói…
- Tớ thấy hơi mệt, tớ về ký túc trước nhé… – Nó gật đầu chào rồi bước đi.
Bác sĩ và Min vẫn còn ngạc nhiên trước hành động của nó thì Ken thở dài rồi kể mọi chuyện cho hai người biết…
- Thì ra là thế… Tội cậu ấy quá! – Min thở dài nghẹn ngào.
Còn vị bác sĩ ngồi đó, im lặng và nhìn vào một khoảng vô định như đang nghĩ về điều gì đó…
___________________________
Sáng chủ nhật…
Nó đang nằm trên giường lăn qua lăn lại vì không có gì làm thì điện thoại rung báo có tin nhắn. Ken gửi tin nhắn cho nó…
- Hôm nay cậu rảnh không?
- Tớ đang chán vì không có gì làm đây này. Có chuyện gì vậy?
- Ra ngoài với tớ được không?
- Đi đâu vậy?
- Thì đi rồi sẽ biết.
- Bí mật… Ok, cậu ra cổng đợi tớ một tí…
Nó thay đồ xong thì rời khỏi kí túc ra chổ Ken đang đợi. Cả hai chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên điện thoại nó reo lên… Cả hai dừng lại đợi nó nghe điện thoại. Nó bắt máy nhưng vừa nghe thấy đầu dây bên kia nói thì nó trợn mắt bất ngờ…
- Hả?! – Nó ngạc nhiên rồi nhìn Ken.
/39
|