Sau khi cả nhóm dùng bữa xong, Tống Khắc Minh trở lại văn phòng để nghỉ trưa, mỗi ngày anh ấy phải nghỉ trưa hai tiếng.
Lý Thiên Thuỷ đi đón người ở cổng nhà máy, đưa họ đến văn phòng của Lương Minh Nguyệt. Thấy họ phải bàn bạc chuyện quan trọng, Lương Tị không muốn quấy rầy, quay người trở lại xưởng.
Mấy ngày nay có rất nhiều công nhân xin nghỉ phép. Là vì hai ngày trước mưa to gió lớn đã làm ảnh hưởng đến vụ thu hoạch, trên đường từ khu đô thị đến nhà máy, cô nhìn thấy bắp trên ruộng bị quật đổ từng mảng. Việc thu hoạch những hạt bắp này bằng máy gặt đập sẽ gây lãng phí nghiêm trọng nên chỉ có thể dùng tay tách từng hạt một. Thế là những công nhân ban đầu chỉ xin nghỉ phép hoặc nghỉ làm một hai ngày nay lại phải kéo dài thời gian nghỉ vì phải đi bẻ bắp.
Vì là vào vụ thu hoạch nên không chỉ riêng một hộ gia đình không thôi, những người nhà có ruộng đều xin nghỉ hai ngày để thu hoạch, còn tập trung lại với nhau xin nghỉ một lượt. Hơn nữa còn là Tết trung thu, công nhân lại càng lười đi làm hơn.
Chu Toàn đang ghi chép lại công việc ở đó, giờ làm việc đã được điều chỉnh, tạm thời thay đổi từ ba ca ban đầu thành hai ca, điều này có nghĩa là một công nhân phải làm việc liên tục suốt mười hai tiếng. Công nhân ít nên không còn cách nào khác cả.
Thấy cô đến, Chu Toàn nói ngay: "Tối nay cậu không về biệt thự ăn cơm đâu."
"Sao vậy cậu?"
"Con xem." Chu Toàn kêu cô nhìn các công nhân trong dây chuyền sản xuất, "Mọi người đều rất mệt mỏi, cậu không an tâm. Hơn nữa hôm nay là Tết trung thu, các lãnh đạo đều về nhà bên gia đình, bọn họ không được về sẽ thấy buồn lắm, mọi người ăn đi, cậu sẽ ăn với họ ở nhà ăn."
"Vậy cũng tốt. " Lương Tị gật đầu, "Hôm qua con đã nói với nhà ăn rồi, bữa tối sẽ có rất nhiều món, con cũng yêu cầu chuẩn bị bánh trung thu và trái cây."
"Như vậy càng tốt." Chu Toàn hỏi cô: "Tiểu Lý có ở nhà máy không?"
"Tiểu Lý?"
"Thì Lý Thiên Thủy đó, lúc ăn cơm cậu thấy thằng bé cùng chị của con và Tống Tư Minh..."
"Cậu, người ta tên là Tống Khắc Minh." Lương Tị không nói nên lời.
"Ôi trời, không phải Tống Tư Minh à? Sao cậu lại nghe..." Mà cũng không sao cả, cậu hỏi: "Tiểu Lý với chị con đang làm gì vậy?"
"Bàn chuyện công việc ở Tân Cương thôi mà." Lương Tị không đề cập đến kế hoạch di dời nhà máy.
"Vậy thằng bé còn ở nhà máy không?" Chu Toàn gấp gáp hỏi.
"Ở văn phòng." Lương Tị tò mò, "Cậu tìm anh ấy làm gì?"
"Cậu cùng thằng bé nói vài câu." Chu Toàn gửi tin nhắn cho anh.
"Hai người... có chuyện để nói sao?"
Chu Toàn phớt lờ cô, đi làm việc của mình. Cậu thích trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ, cho dù chỉ để hỏi một câu anh đã ăn cơm chưa? Lòng cậu cũng thấy thoải mái. Không hiểu vì sao chỉ mới gặp nhau vài lần mà cậu đã tin tưởng Lý Thiên Thuỷ một cách khó hiểu, còn coi anh như một đứa con trai.
Có lẽ là bởi vì Lý Thiên Thuỷ nhìn cậu bằng con mắt bình thường, coi cậu như một bề trên mà không có bất kỳ sự khinh thường nào. Trong số rất nhiều con cháu, cậu thích Lương Tị nhất, vì chỉ có Lương Tị kính trọng cậu. Cậu có rất nhiều cháu trai và cháu gái, ngoài miệng bọn họ đều gọi cậu là cậu, nhưng thật ra trong lòng họ đều coi thường cậu, nhận định cậu là một người cậu vô dụng.
Cũng bởi vì biết mình là một ông cậu không ra gì, cho nên đối với việc con cháu đối xử hờ hững với mình, cậu cũng không quá để ý.
Khi ra khỏi xưởng, gặp Lý Thiên Thuỷ từ tòa nhà văn phòng đi xuống, cậu chạy qua đó, nói anh đến nhà máy mà mình không thể mời anh một bữa cơm.
Lý Thiên Thuỷ nói như vậy thì khách sáo quá, anh chỉ đến để làm một số việc, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội nữa. Chu Toàn nói đợi hết bận rồi sẽ mời anh đi ăn tối, lần này sẽ không ép anh uống rượu nữa. Lý Thiên Thuỷ cười đồng ý, nói không có vấn đề gì.
Hai người hàn huyên vài câu, Chu Toàn chỉ vào khu vực giao hàng ở cửa sau nhà máy, nói đều là hàng đến Tân Cương, buổi tối có thể chuyển đi, còn cố ý nói: "Bé út đang ở đó."
Lý Thiên Thuỷ đi đến đó, thấy những người công nhân đang kéo hàng hóa được niêm phong ra, Lương Tị thì đứng nói gì đó với nhân viên kiểm tra chất lượng. Anh cũng không vội, chỉ đứng ở một bên yên lặng chờ đợi.
Lương Tị vô tình nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ phía sau mình, đang định đi tới thì có hai người từ xưởng bước ra bắt chuyện với cô. Cô quay đầu lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, anh khẽ lắc đầu, ý không vội.
Sau khi trò chuyện được mười phút, cô bước qua mời Lý Thiên Thuỷ vào văn phòng uống trà, Lý Thiên Thuỷ chỉ ra bên ngoài: "Anh phải vào nội thành có chút việc, chỉ muốn đến chào em." Lúc dùng cơm trưa có mặt mọi người ở đó, hai người họ không nói riêng với nhau được câu nào.
Lương Tị không thể che giấu sự thất vọng của mình, nhưng ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng lại, "Không sao, anh đi làm việc trước đi. Để em đưa anh ra ngoài."
Hai người chậm rãi đi về phía cổng nhà máy, Lý Thiên Thuỷ là người lên tiếng trước: "Tết trung thu vui vẻ."
"Tết trung thu vui vẻ." Lương Tị đáp lại anh, rồi nói: "Buổi tối chúng em tổ chức tiệc gia đình, có lẽ sẽ rất muộn."
"Không sao, hay là đổi đi, ngày mai gặp..."
"Anh đến căn hộ trước đợi em, cả nhà ăn cơm xong em sẽ qua." Lương Tị nói.
"Được." Lý Thiên Thủy gật đầu.
"Anh ăn tối ở nhà rồi hãy đi... Nhân tiện," Lương Tị chạy về xe, đưa cho anh một hộp cua lông, "Mọi người hấp làm bữa tối đi."
Lý Thiên Thuỷ nhận cua lông, không nói gì.
Hai người ngừng nói chuyện, chậm rãi đi về phía cổng nhà máy. Trên đường đi gặp được vài công nhân, họ chào Lương Tị.
Khi đến chiếc xe đậu ở cổng nhà máy, Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Em về đi."
Lương Tị xua tay, muốn anh đi trước.
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô một lúc lâu, cổng nhà máy có chốt bảo vệ, anh cũng không tiện làm gì, không nói lời nào, anh khởi động xe rời đi.
Lương Tị nhìn xe của anh rời đi, đang định đi vào thì nhận được một tin nhắn: Buổi tối cho em làm anh.
Trời ơi là trời! Lương Tị che mặt, danh dự của cô đã bị cô huỷ hoại rồi, cô nhanh chóng xóa nội dung này đi.
Lý Thiên Thuỷ chỉ có thể làm mà không thể nói, còn Lương Tị thì nói được mà làm cũng được, nhưng một khi rời khỏi bầu không khí đặc biệt đó, cô không còn mạnh miệng được như vậy nữa.
Cô quay trở lại tòa nhà văn phòng với vẻ mặt ngại ngùng, đi thẳng đến văn phòng của Lương Minh Nguyệt, chuẩn bị lót đường cho Lý Thiên Thuỷ. Dường như Lương Minh Nguyệt biết cô sẽ nói gì, vậy nên đã ngắt lời cô trước, "Lấy được đất rồi hẳn nói."
Lời nói đã đến cổ họng rồi, cô chẳng thèm quan tâm, lại bắt đầu khen ngợi. Lương Minh Nguyệt đang ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, nói với cô một cách thiếu kiên nhẫn: "Cũng sắp xong rồi. Em không thấy chị đang bận sao?"
...
Lương Tị ngừng nói, đứng một lúc rồi im lặng quay về văn phòng của mình.
Lương Minh Nguyệt gọi cô lại, nói với giọng điệu chậm rãi: "Chị đã hiểu và đang quan sát cậu ấy, em đừng nóng vội."
"Em không vội." Lương Tị nhỏ giọng phản bác.
"Nếu cậu ấy thật sự tốt, chị sẽ đứng về phía em." Lương Minh Nguyệt nhìn cô nói rõ ràng: "Chị sẽ giúp em thuyết phục ba mẹ."
"Dạ." Lương Tị cũng ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Chị, em xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?" Lương Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười, "Mưa nắng thất thường."
"Em không thể giúp chị trong công việc, thậm chí còn gây rắc rối cho chị."
Lương Minh Nguyệt gật đầu, giọng của chị mềm đi theo bản năng, "Không sao."
"Em vẫn luôn nỗ lực đề cao năng lực quản lý, giúp chị chia sẻ một ít áp lực, nhưng sự tình luôn phản tác dụng..."
"Năng lực của mỗi người đều khác nhau." Lương Minh Nguyệt nói một cách thực tế: "Chị đang đòi hỏi ở em quá nhiều." Sau khi suy nghĩ một lúc, chị giải thích: "Chị không để em tham gia vào các vấn đề đất đai của thành phố, là vì chị cho rằng em còn phải xoay xở chuyện sinh con, chăm lo gia đình..." Chị không nói nữa, yên lặng nhìn cô, "Có lúc chị mắng em ngu ngốc, chính là do chị không quản lý tốt cảm xúc của mình, sau này chị sẽ không mắng em nữa."
Lương Tị gật gật đầu, "Không sao đâu." Sau đó cô giúp chị thu dọn bàn làm việc bừa bộn.
Lương Minh Nguyệt nhìn em gái bận rộn vì mình, áp lực dường như đã giảm bớt, cảm xúc của chị cũng dần bình tĩnh lại, chị nói với cô: "Nếu không còn việc gì nữa thì em có thể về sớm, xem ở nhà chuẩn bị tiệc thế nào rồi."
"Dạ."
- -
Mấy năm nay cứ đến dịp Tết trung thu là mọi người sẽ đều tập trung lại ở nhà họ Lương. Cả nhà dì hai, nhà dì ba, nhà dì nhỏ thì... Nhà dì nhỏ năm nay không vui, chỉ có mình dì nhỏ. Cậu muốn trông nhà máy, chỉ có Phi Phi đến. Tính cả người lớn và trẻ em thì có đến hai mươi mấy ba mươi người.
Mẹ Lương là chị cả trong nhà họ Chu, ba mẹ họ đều đã mất, vì vậy các chị em nhà họ Chu đã bàn nhau là sẽ đến nhà họ Lương vào mỗi dịp Tết trung thu. Cho nên Tết trung thu của nhà họ Lương so với Tết Nguyên đán còn hoành tráng và náo nhiệt hơn nhiều.
Nhà của dì hai là đông nhất, có ba con trai và một con gái, thêm ba con dâu và một con rể, bảy đứa cháu, nhân khẩu nhà dì chiếm hơn một nửa tổng số người ở đây.
Nhà dì ba có một con trai và một con gái, con trai và con dâu sắp ly hôn, chỉ có cô con gái mới ly hôn mang theo cháu ngoại đến.
Khi Lương Tị về đến nhà thì đã có sáu chiếc xe đậu trước cửa, hay lắm, tất cả đều là xe của người nhà cô. Dì hàng xóm tò mò hỏi nhà cô hôm nay có chuyện gì vui à. Lương Tị cười đáp lại, nói nếu xe cản đường thì dì cứ nói, người trong nhà sẽ ra chuyển đi. Dì hàng xóm nói không sao, ba cô đã qua chào hỏi rồi.
Lương Tị có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt và tiếng trẻ con nô đùa khắp nhà. Trước khi vào nhà, có người gọi cô: "Cô họ!"
Lương Tị ngẩng đầu lên, cháu gái của dì hai đang áp mặt vào lan can kính của ban công lớn gọi cô. Lương Tị nâng chiếc bánh trong tay lên ra hiệu cho con bé đi xuống.
Những người trong nhà thấy cô về, ai cũng đều thân mật chào đón cô, sau đó hỏi chị của cô đâu? Lương Tị nói chị sẽ về ngay thôi.
Trong nhà bếp có người hét lên: "Mẹ ơi, hấp cua mất bao lâu?"
Người ở phòng khách bực mình đáp lại: "Hấp hai năm, hấp càng lâu càng tốt."
Dì nhỏ tiếp lời: "Có bốn lạng cua thôi, hấp chừng 14, 15 phút là được".
Trong bếp chật ních người, toàn là chị em họ hàng. Dù cho có biết nấu ăn hay không thì họ vẫn chen chúc nhau như vậy, tán gẫu về chuyện nhà, ra vẻ làm phụ này nọ.
Dì nhỏ sợ đám trẻ làm hỏng tiệc Trung thu nên đã xắn tay áo chủ động đi đầu. Nguyên nhân chính là dì không muốn đứng trong phòng khách nghe các chị mình mắng. Chỉ cần không có mặt Chu Toàn trong bữa tiệc, mọi người sẽ bắt đầu vây lấy dì, chủ yếu là thuyết phục dì trở về giúp chăm sóc cháu.
Dì nhỏ cắt thịt, nói với Lương Tị: "Dì nghi là cậu của con chỉ viện cớ, thật ra là không muốn đến." Khi mọi người lần lượt đến, ai cũng đều hỏi về người em trai không có triển vọng này. Mẹ Lương nói nhà máy bận rộn, Chu Toàn phải ở lại trông coi.
Lương Tị ở một bên nghe mấy chị dâu nói chuyện phiếm, sau đó cô mới biết chị dâu thứ tư không đến là vì họ đang muốn ly hôn, chị ấy và anh họ đã ly thân nửa năm, nguyên nhân hình như là do anh tư... đã đi chơi gái.
Phòng khách bị chị em nhà họ Chu chiếm, ba chị em xúm lại nói không hiểu đứa em thứ tư nhà mình đang nghĩ gì, đều già sắp xuống lỗ hết cả rồi, đòi ly hôn làm gì, không sợ con cái xấu hổ với người ta.
Lương Tị giật mình, hèn gì hôm nay không thấy mặt dượng nhỏ. Cô cũng không tiện chen vào, nên chỉ đứng một bên lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Hóa ra dì nhỏ không nói đùa mà thật sự muốn ly hôn, mà dượng nhỏ thì ngại mất mặt nên đã quay về nhà mình rồi.
Sảnh ở tầng trên là căn cứ của mấy dượng và anh em họ, họ hút thuốc, trò chuyện về thị trường chứng khoán, giá nhà đất và quy hoạch. Nói năm nay giá nhà ở tăng điên cuồng là bởi vì quy hoạch, có được tiền đền bù nên mọi người đổ xô đi mua nhà, điều này đã dẫn đến giá nhà đất tăng nhanh.
Lương Tị rửa một dĩa trái cây, cắt vài dĩa bánh trung thu cho họ rồi đi xuống lầu.
Trong nhà hiện được chia thành bốn nhóm. Mấy chị họ và chị dâu tụ tập trên ban công nhà bếp để trò chuyện, chủ yếu là nói về con cái; ba chị em già thì tập trung trong phòng khách, vì mẹ Lương chưa thể ngồi xuống nên tất cả đều đứng đó nói chuyện rôm rả; sảnh trên lầu dành cho nam giới trò chuyện, còn trẻ con thì chơi đùa ở ngoài ban công lớn.
Ba chiếc bàn tròn được kê trên ban công lớn, dự định vừa thưởng trăng vừa ăn tối. Lương Tị chơi với bọn trẻ một lúc, lúc đi xuống chuẩn bị cắt bánh ngọt thì nghe thấy dì nhỏ và dì hai lớn tiếng với nhau, có lẽ là do dì hai nói với giọng the thé, dì nhỏ cho là khó nghe nên đáp lại bằng vài lời cay nghiệt.
Mẹ Lương nói chuyện với hai người họ, nói họ không ra dáng người lớn một chút nào. Dì nhỏ không quan tâm đến những điều này, dì nói khi còn nhỏ dì rất tủi thân, mười lăm tuổi rồi mà chưa từng được mặc một bộ quần áo mới, toàn phải mặc lại quần áo rách nát của mấy chị. Người lớn trong nhà cũng đều thiên vị Chu Toàn, dì từng vì thèm, lén ăn một quả trứng để dành cho Chu Toàn mà bị ba mình đá văng ra xa vài mét. Mới mười tám tuổi gả vào nhà chồng, đầu tiên là bị mẹ chồng làm khó dễ, sau đó bị chị dâu chèn ép, rốt cuộc mới từ một người con dâu biến thành mẹ chồng, chưa hưởng phúc được mấy ngày thì bị con trai và chồng kêu phải chăm sóc cháu. Bây giờ cuối cùng cũng thông suốt muốn ly hôn, lại phải nghe mấy chị mình sỉ nhục.
Đang nói thì Phi Phi đến, mẹ Lương nháy mắt với dì nhỏ, để dì đừng phàn nàn về Chu Toàn trước mặt Phi Phi. Dì nhỏ trở lại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối, Lương Tị đi theo phụ dì.
Lý Thiên Thuỷ đi đón người ở cổng nhà máy, đưa họ đến văn phòng của Lương Minh Nguyệt. Thấy họ phải bàn bạc chuyện quan trọng, Lương Tị không muốn quấy rầy, quay người trở lại xưởng.
Mấy ngày nay có rất nhiều công nhân xin nghỉ phép. Là vì hai ngày trước mưa to gió lớn đã làm ảnh hưởng đến vụ thu hoạch, trên đường từ khu đô thị đến nhà máy, cô nhìn thấy bắp trên ruộng bị quật đổ từng mảng. Việc thu hoạch những hạt bắp này bằng máy gặt đập sẽ gây lãng phí nghiêm trọng nên chỉ có thể dùng tay tách từng hạt một. Thế là những công nhân ban đầu chỉ xin nghỉ phép hoặc nghỉ làm một hai ngày nay lại phải kéo dài thời gian nghỉ vì phải đi bẻ bắp.
Vì là vào vụ thu hoạch nên không chỉ riêng một hộ gia đình không thôi, những người nhà có ruộng đều xin nghỉ hai ngày để thu hoạch, còn tập trung lại với nhau xin nghỉ một lượt. Hơn nữa còn là Tết trung thu, công nhân lại càng lười đi làm hơn.
Chu Toàn đang ghi chép lại công việc ở đó, giờ làm việc đã được điều chỉnh, tạm thời thay đổi từ ba ca ban đầu thành hai ca, điều này có nghĩa là một công nhân phải làm việc liên tục suốt mười hai tiếng. Công nhân ít nên không còn cách nào khác cả.
Thấy cô đến, Chu Toàn nói ngay: "Tối nay cậu không về biệt thự ăn cơm đâu."
"Sao vậy cậu?"
"Con xem." Chu Toàn kêu cô nhìn các công nhân trong dây chuyền sản xuất, "Mọi người đều rất mệt mỏi, cậu không an tâm. Hơn nữa hôm nay là Tết trung thu, các lãnh đạo đều về nhà bên gia đình, bọn họ không được về sẽ thấy buồn lắm, mọi người ăn đi, cậu sẽ ăn với họ ở nhà ăn."
"Vậy cũng tốt. " Lương Tị gật đầu, "Hôm qua con đã nói với nhà ăn rồi, bữa tối sẽ có rất nhiều món, con cũng yêu cầu chuẩn bị bánh trung thu và trái cây."
"Như vậy càng tốt." Chu Toàn hỏi cô: "Tiểu Lý có ở nhà máy không?"
"Tiểu Lý?"
"Thì Lý Thiên Thủy đó, lúc ăn cơm cậu thấy thằng bé cùng chị của con và Tống Tư Minh..."
"Cậu, người ta tên là Tống Khắc Minh." Lương Tị không nói nên lời.
"Ôi trời, không phải Tống Tư Minh à? Sao cậu lại nghe..." Mà cũng không sao cả, cậu hỏi: "Tiểu Lý với chị con đang làm gì vậy?"
"Bàn chuyện công việc ở Tân Cương thôi mà." Lương Tị không đề cập đến kế hoạch di dời nhà máy.
"Vậy thằng bé còn ở nhà máy không?" Chu Toàn gấp gáp hỏi.
"Ở văn phòng." Lương Tị tò mò, "Cậu tìm anh ấy làm gì?"
"Cậu cùng thằng bé nói vài câu." Chu Toàn gửi tin nhắn cho anh.
"Hai người... có chuyện để nói sao?"
Chu Toàn phớt lờ cô, đi làm việc của mình. Cậu thích trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ, cho dù chỉ để hỏi một câu anh đã ăn cơm chưa? Lòng cậu cũng thấy thoải mái. Không hiểu vì sao chỉ mới gặp nhau vài lần mà cậu đã tin tưởng Lý Thiên Thuỷ một cách khó hiểu, còn coi anh như một đứa con trai.
Có lẽ là bởi vì Lý Thiên Thuỷ nhìn cậu bằng con mắt bình thường, coi cậu như một bề trên mà không có bất kỳ sự khinh thường nào. Trong số rất nhiều con cháu, cậu thích Lương Tị nhất, vì chỉ có Lương Tị kính trọng cậu. Cậu có rất nhiều cháu trai và cháu gái, ngoài miệng bọn họ đều gọi cậu là cậu, nhưng thật ra trong lòng họ đều coi thường cậu, nhận định cậu là một người cậu vô dụng.
Cũng bởi vì biết mình là một ông cậu không ra gì, cho nên đối với việc con cháu đối xử hờ hững với mình, cậu cũng không quá để ý.
Khi ra khỏi xưởng, gặp Lý Thiên Thuỷ từ tòa nhà văn phòng đi xuống, cậu chạy qua đó, nói anh đến nhà máy mà mình không thể mời anh một bữa cơm.
Lý Thiên Thuỷ nói như vậy thì khách sáo quá, anh chỉ đến để làm một số việc, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội nữa. Chu Toàn nói đợi hết bận rồi sẽ mời anh đi ăn tối, lần này sẽ không ép anh uống rượu nữa. Lý Thiên Thuỷ cười đồng ý, nói không có vấn đề gì.
Hai người hàn huyên vài câu, Chu Toàn chỉ vào khu vực giao hàng ở cửa sau nhà máy, nói đều là hàng đến Tân Cương, buổi tối có thể chuyển đi, còn cố ý nói: "Bé út đang ở đó."
Lý Thiên Thuỷ đi đến đó, thấy những người công nhân đang kéo hàng hóa được niêm phong ra, Lương Tị thì đứng nói gì đó với nhân viên kiểm tra chất lượng. Anh cũng không vội, chỉ đứng ở một bên yên lặng chờ đợi.
Lương Tị vô tình nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ phía sau mình, đang định đi tới thì có hai người từ xưởng bước ra bắt chuyện với cô. Cô quay đầu lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, anh khẽ lắc đầu, ý không vội.
Sau khi trò chuyện được mười phút, cô bước qua mời Lý Thiên Thuỷ vào văn phòng uống trà, Lý Thiên Thuỷ chỉ ra bên ngoài: "Anh phải vào nội thành có chút việc, chỉ muốn đến chào em." Lúc dùng cơm trưa có mặt mọi người ở đó, hai người họ không nói riêng với nhau được câu nào.
Lương Tị không thể che giấu sự thất vọng của mình, nhưng ngay lập tức điều chỉnh tâm trạng lại, "Không sao, anh đi làm việc trước đi. Để em đưa anh ra ngoài."
Hai người chậm rãi đi về phía cổng nhà máy, Lý Thiên Thuỷ là người lên tiếng trước: "Tết trung thu vui vẻ."
"Tết trung thu vui vẻ." Lương Tị đáp lại anh, rồi nói: "Buổi tối chúng em tổ chức tiệc gia đình, có lẽ sẽ rất muộn."
"Không sao, hay là đổi đi, ngày mai gặp..."
"Anh đến căn hộ trước đợi em, cả nhà ăn cơm xong em sẽ qua." Lương Tị nói.
"Được." Lý Thiên Thủy gật đầu.
"Anh ăn tối ở nhà rồi hãy đi... Nhân tiện," Lương Tị chạy về xe, đưa cho anh một hộp cua lông, "Mọi người hấp làm bữa tối đi."
Lý Thiên Thuỷ nhận cua lông, không nói gì.
Hai người ngừng nói chuyện, chậm rãi đi về phía cổng nhà máy. Trên đường đi gặp được vài công nhân, họ chào Lương Tị.
Khi đến chiếc xe đậu ở cổng nhà máy, Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Em về đi."
Lương Tị xua tay, muốn anh đi trước.
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô một lúc lâu, cổng nhà máy có chốt bảo vệ, anh cũng không tiện làm gì, không nói lời nào, anh khởi động xe rời đi.
Lương Tị nhìn xe của anh rời đi, đang định đi vào thì nhận được một tin nhắn: Buổi tối cho em làm anh.
Trời ơi là trời! Lương Tị che mặt, danh dự của cô đã bị cô huỷ hoại rồi, cô nhanh chóng xóa nội dung này đi.
Lý Thiên Thuỷ chỉ có thể làm mà không thể nói, còn Lương Tị thì nói được mà làm cũng được, nhưng một khi rời khỏi bầu không khí đặc biệt đó, cô không còn mạnh miệng được như vậy nữa.
Cô quay trở lại tòa nhà văn phòng với vẻ mặt ngại ngùng, đi thẳng đến văn phòng của Lương Minh Nguyệt, chuẩn bị lót đường cho Lý Thiên Thuỷ. Dường như Lương Minh Nguyệt biết cô sẽ nói gì, vậy nên đã ngắt lời cô trước, "Lấy được đất rồi hẳn nói."
Lời nói đã đến cổ họng rồi, cô chẳng thèm quan tâm, lại bắt đầu khen ngợi. Lương Minh Nguyệt đang ở trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, nói với cô một cách thiếu kiên nhẫn: "Cũng sắp xong rồi. Em không thấy chị đang bận sao?"
...
Lương Tị ngừng nói, đứng một lúc rồi im lặng quay về văn phòng của mình.
Lương Minh Nguyệt gọi cô lại, nói với giọng điệu chậm rãi: "Chị đã hiểu và đang quan sát cậu ấy, em đừng nóng vội."
"Em không vội." Lương Tị nhỏ giọng phản bác.
"Nếu cậu ấy thật sự tốt, chị sẽ đứng về phía em." Lương Minh Nguyệt nhìn cô nói rõ ràng: "Chị sẽ giúp em thuyết phục ba mẹ."
"Dạ." Lương Tị cũng ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Chị, em xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?" Lương Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười, "Mưa nắng thất thường."
"Em không thể giúp chị trong công việc, thậm chí còn gây rắc rối cho chị."
Lương Minh Nguyệt gật đầu, giọng của chị mềm đi theo bản năng, "Không sao."
"Em vẫn luôn nỗ lực đề cao năng lực quản lý, giúp chị chia sẻ một ít áp lực, nhưng sự tình luôn phản tác dụng..."
"Năng lực của mỗi người đều khác nhau." Lương Minh Nguyệt nói một cách thực tế: "Chị đang đòi hỏi ở em quá nhiều." Sau khi suy nghĩ một lúc, chị giải thích: "Chị không để em tham gia vào các vấn đề đất đai của thành phố, là vì chị cho rằng em còn phải xoay xở chuyện sinh con, chăm lo gia đình..." Chị không nói nữa, yên lặng nhìn cô, "Có lúc chị mắng em ngu ngốc, chính là do chị không quản lý tốt cảm xúc của mình, sau này chị sẽ không mắng em nữa."
Lương Tị gật gật đầu, "Không sao đâu." Sau đó cô giúp chị thu dọn bàn làm việc bừa bộn.
Lương Minh Nguyệt nhìn em gái bận rộn vì mình, áp lực dường như đã giảm bớt, cảm xúc của chị cũng dần bình tĩnh lại, chị nói với cô: "Nếu không còn việc gì nữa thì em có thể về sớm, xem ở nhà chuẩn bị tiệc thế nào rồi."
"Dạ."
- -
Mấy năm nay cứ đến dịp Tết trung thu là mọi người sẽ đều tập trung lại ở nhà họ Lương. Cả nhà dì hai, nhà dì ba, nhà dì nhỏ thì... Nhà dì nhỏ năm nay không vui, chỉ có mình dì nhỏ. Cậu muốn trông nhà máy, chỉ có Phi Phi đến. Tính cả người lớn và trẻ em thì có đến hai mươi mấy ba mươi người.
Mẹ Lương là chị cả trong nhà họ Chu, ba mẹ họ đều đã mất, vì vậy các chị em nhà họ Chu đã bàn nhau là sẽ đến nhà họ Lương vào mỗi dịp Tết trung thu. Cho nên Tết trung thu của nhà họ Lương so với Tết Nguyên đán còn hoành tráng và náo nhiệt hơn nhiều.
Nhà của dì hai là đông nhất, có ba con trai và một con gái, thêm ba con dâu và một con rể, bảy đứa cháu, nhân khẩu nhà dì chiếm hơn một nửa tổng số người ở đây.
Nhà dì ba có một con trai và một con gái, con trai và con dâu sắp ly hôn, chỉ có cô con gái mới ly hôn mang theo cháu ngoại đến.
Khi Lương Tị về đến nhà thì đã có sáu chiếc xe đậu trước cửa, hay lắm, tất cả đều là xe của người nhà cô. Dì hàng xóm tò mò hỏi nhà cô hôm nay có chuyện gì vui à. Lương Tị cười đáp lại, nói nếu xe cản đường thì dì cứ nói, người trong nhà sẽ ra chuyển đi. Dì hàng xóm nói không sao, ba cô đã qua chào hỏi rồi.
Lương Tị có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt và tiếng trẻ con nô đùa khắp nhà. Trước khi vào nhà, có người gọi cô: "Cô họ!"
Lương Tị ngẩng đầu lên, cháu gái của dì hai đang áp mặt vào lan can kính của ban công lớn gọi cô. Lương Tị nâng chiếc bánh trong tay lên ra hiệu cho con bé đi xuống.
Những người trong nhà thấy cô về, ai cũng đều thân mật chào đón cô, sau đó hỏi chị của cô đâu? Lương Tị nói chị sẽ về ngay thôi.
Trong nhà bếp có người hét lên: "Mẹ ơi, hấp cua mất bao lâu?"
Người ở phòng khách bực mình đáp lại: "Hấp hai năm, hấp càng lâu càng tốt."
Dì nhỏ tiếp lời: "Có bốn lạng cua thôi, hấp chừng 14, 15 phút là được".
Trong bếp chật ních người, toàn là chị em họ hàng. Dù cho có biết nấu ăn hay không thì họ vẫn chen chúc nhau như vậy, tán gẫu về chuyện nhà, ra vẻ làm phụ này nọ.
Dì nhỏ sợ đám trẻ làm hỏng tiệc Trung thu nên đã xắn tay áo chủ động đi đầu. Nguyên nhân chính là dì không muốn đứng trong phòng khách nghe các chị mình mắng. Chỉ cần không có mặt Chu Toàn trong bữa tiệc, mọi người sẽ bắt đầu vây lấy dì, chủ yếu là thuyết phục dì trở về giúp chăm sóc cháu.
Dì nhỏ cắt thịt, nói với Lương Tị: "Dì nghi là cậu của con chỉ viện cớ, thật ra là không muốn đến." Khi mọi người lần lượt đến, ai cũng đều hỏi về người em trai không có triển vọng này. Mẹ Lương nói nhà máy bận rộn, Chu Toàn phải ở lại trông coi.
Lương Tị ở một bên nghe mấy chị dâu nói chuyện phiếm, sau đó cô mới biết chị dâu thứ tư không đến là vì họ đang muốn ly hôn, chị ấy và anh họ đã ly thân nửa năm, nguyên nhân hình như là do anh tư... đã đi chơi gái.
Phòng khách bị chị em nhà họ Chu chiếm, ba chị em xúm lại nói không hiểu đứa em thứ tư nhà mình đang nghĩ gì, đều già sắp xuống lỗ hết cả rồi, đòi ly hôn làm gì, không sợ con cái xấu hổ với người ta.
Lương Tị giật mình, hèn gì hôm nay không thấy mặt dượng nhỏ. Cô cũng không tiện chen vào, nên chỉ đứng một bên lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Hóa ra dì nhỏ không nói đùa mà thật sự muốn ly hôn, mà dượng nhỏ thì ngại mất mặt nên đã quay về nhà mình rồi.
Sảnh ở tầng trên là căn cứ của mấy dượng và anh em họ, họ hút thuốc, trò chuyện về thị trường chứng khoán, giá nhà đất và quy hoạch. Nói năm nay giá nhà ở tăng điên cuồng là bởi vì quy hoạch, có được tiền đền bù nên mọi người đổ xô đi mua nhà, điều này đã dẫn đến giá nhà đất tăng nhanh.
Lương Tị rửa một dĩa trái cây, cắt vài dĩa bánh trung thu cho họ rồi đi xuống lầu.
Trong nhà hiện được chia thành bốn nhóm. Mấy chị họ và chị dâu tụ tập trên ban công nhà bếp để trò chuyện, chủ yếu là nói về con cái; ba chị em già thì tập trung trong phòng khách, vì mẹ Lương chưa thể ngồi xuống nên tất cả đều đứng đó nói chuyện rôm rả; sảnh trên lầu dành cho nam giới trò chuyện, còn trẻ con thì chơi đùa ở ngoài ban công lớn.
Ba chiếc bàn tròn được kê trên ban công lớn, dự định vừa thưởng trăng vừa ăn tối. Lương Tị chơi với bọn trẻ một lúc, lúc đi xuống chuẩn bị cắt bánh ngọt thì nghe thấy dì nhỏ và dì hai lớn tiếng với nhau, có lẽ là do dì hai nói với giọng the thé, dì nhỏ cho là khó nghe nên đáp lại bằng vài lời cay nghiệt.
Mẹ Lương nói chuyện với hai người họ, nói họ không ra dáng người lớn một chút nào. Dì nhỏ không quan tâm đến những điều này, dì nói khi còn nhỏ dì rất tủi thân, mười lăm tuổi rồi mà chưa từng được mặc một bộ quần áo mới, toàn phải mặc lại quần áo rách nát của mấy chị. Người lớn trong nhà cũng đều thiên vị Chu Toàn, dì từng vì thèm, lén ăn một quả trứng để dành cho Chu Toàn mà bị ba mình đá văng ra xa vài mét. Mới mười tám tuổi gả vào nhà chồng, đầu tiên là bị mẹ chồng làm khó dễ, sau đó bị chị dâu chèn ép, rốt cuộc mới từ một người con dâu biến thành mẹ chồng, chưa hưởng phúc được mấy ngày thì bị con trai và chồng kêu phải chăm sóc cháu. Bây giờ cuối cùng cũng thông suốt muốn ly hôn, lại phải nghe mấy chị mình sỉ nhục.
Đang nói thì Phi Phi đến, mẹ Lương nháy mắt với dì nhỏ, để dì đừng phàn nàn về Chu Toàn trước mặt Phi Phi. Dì nhỏ trở lại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị bữa tối, Lương Tị đi theo phụ dì.
/79
|