Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, thấy y thật sự là bởi vì e thẹn mà ửng đỏ mặt, lúc này mới khẽ hỏi: Vậy tiểu Dao nguyện ý không?
Thanh Dao không dám nhìn Phó Vọng Niên, dẫu sao chuyện này đối với y mà nói, y vẫn là cảm thấy rất ngại ngùng, hơi gật đầu.
Phó Vọng Niên lúc này kéo tay nhỏ mềm mịn kia đến chỗ trướng đau của hắn, khẽ nói bên tai Thanh Dao: Vậy thì phiền tiểu Dao rồi.
Thứ to lớn trong tay làm Thanh Dao run người, lại không thu tay về, nghĩ đến thứ ngày trước tiến vào trong người y lại to lớn như vậy, y thật sự không dám tin.
Ta....ta không biết..... Thanh Dao mặt đỏ tai hồng nhìn Phó Vọng Niên.
Ta dạy tiểu Dao. Phó Vọng Niên kéo tay Thanh Dao qua, dẫn dắt y đến chỗ đó của mình......
Một luồng gió mát thổi qua, một tấm chăn mỏng che đậy bóng dáng xiêm y nửa mở, thở dốc như có như không từ chăn mỏng kia chậm rãi tràn ra.
Đêm đã khuya, thời tiết như đang chuyển biến, ngoài phòng dần dần mang theo một chút mát mẻ, trong phòng lại là ấm áp như lúc đầu......
Trải qua suy xét mấy ngày, Thanh Linh Phong quyết định muốn định cư ở Vinh Đô, nơi này dẫu sao là cội nguồn trên trăm năm của Thanh gia họ, về Phẩm Thanh Uyển, Thanh Linh Phong mấy năm trước đã sám hối với tổ tiên, ông hiện giờ, cũng mất hết tinh lực trùng chấn năm đó.
Trong nhà có hai dựng phu, lại có hai đứa nhỏ phải tăng trưởng cơ thể, chỗ cần dùng bạc đúng là nhiều thêm nhiều.
Thanh Dực và Thanh Linh Phong trước đó đều bởi vì lo lắng cho Thanh Dao, đều luôn ra ngoài tìm người, bạc dùng cũng còn lại không bao nhiêu.
May mà lúc đó Phó Vọng Niên bán phương thức vẫn còn lại chút bạc, này cũng đủ chi tiêu khoảng thời gian này trong nhà, có điều chuyện tìm việc vẫn là không thể bỏ.
Phó Vọng Niên nhìn ngân phiếu trong tay, sau đó đưa hai tờ ngân phiếu trăm lượng trong tay cho Thanh Dao, Thanh Dao có chút nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên.
Chút ngân lượng này tiểu Dao cầm đi, cần thứ gì thì mua về. Từ rất sớm trước đó đã muốn giao ngân lượng trong nhà cho Thanh Dao quản, nhưng luôn quên mất.
Nhưng mà...... Thanh Dao vừa nói hai chữ liền bị Phó Vọng Niên bịt môi: Ta lúc trước đã muốn đem tiền kiếm được đều đưa tiểu Dao quản, tiểu Dao lại biết tính sổ, ta đối với mấy cái này thật bế tắc. Dừng chút lại nói: Hơn nữa ta phải ra ngoài tìm việc, mang theo nhiều ngân lượng như thế cũng không an toàn, vẫn là giao cho tiểu Dao an toàn hơn.
Thanh Dao nghĩ kỹ, cũng cảm thấy Phó Vọng Niên nói có lý, liền cất kỹ ngân phiếu vào một cái túi tiền, sau đó lại giấu vào một góc trong tủ áo.
Thanh Dao sau khi giấu ngân phiếu xong xoay người lại nói với Phó Vọng Niên: Nếu phu quân cần dùng gấp cứ việc lấy đi.
Bộ dáng hiền lành như vậy của Thanh Dao, làm Phó Vọng Niên nhớ đến hiền thê lương mẫu mọi người nói trước kia, đương nhiên Thanh Dao là hiền phu lương phụ của hắn, ngẫm nghĩ đúng là có chút cảm giác tự hào.
Ừ, thời tiết này cũng có chút chuyển lạnh, tiểu Dao nhớ mặc thêm áo, nếu không đủ, thì kêu cha đi cùng ngươi lên phố mua, lúc này tiểu Dao nên hảo hảo nghỉ ngơi, dẫu sao cơ thể tiểu Dao vẫn rất yếu.
Ừm, ta biết rồi, phu quân ra ngoài tìm việc cũng phải cẩn thận. Gò má Thanh Dao có chút nóng, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng mềm mại, đã gần ba tháng, cảm giác bắt đầu có chút gồ lên.
Phó Vọng Niên nhìn gò má như sen kia, không khỏi động tâm vươn tay ôm y vào trong lòng, đầu gác trên vai hơi gầy kia. Chóp mũi ngửi được mùi thơm tóc đen mềm mượt truyền tới, hơi thở triền miên không ngừng vương vấn ở chóp mũi, hít sâu một hơi.
Thanh Dao bởi vì hơi lạnh đột nhiên ở sau gáy, trái tai trắng nõn mất kiểm soát dần dần ửng đỏ, Phó Vọng Niên lặng lẽ xoay đầu liền nhìn thấy phút chốc này, trong bụng không khỏi dâng lên một luồng khô nóng.
Duỗi lưỡi dày ấm liếm lỗ tai hồng nhỏ nhắn, cơ thể bị ôm lấy rất mẫn cảm run nhẹ một cái, tuy hắn rất muốn trực tiếp đẩy ngã người. Nhưng trong lòng chỉ có thể thầm thở dài, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn chút đậu hủ như vậy mà thôi, cũng không biết khi nào mới có thể ăn cả khối.
Vậy ta ra ngoài đây, tiểu Dao ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Lại hạ xuống một nụ hôn trên tóc thơm ngát kia, Phó Vọng Niên cảm thấy nếu còn không đi, hắn liền thật không nỡ ra cửa.
Đều nói quân vương từ đây không tảo triều, nếu hắn thường dính bên người Thanh Dao như vậy, vậy hắn không phải thành lang phu không tìm việc sao? Hắn trong nhà là có chồng con chờ hắn nuôi!
Ừm, ta sẽ nghỉ ngơi tốt. Thanh Dao sắc mặt đỏ bừng nhìn Phó Vọng Niên, đã lâu như thế, y vẫn sẽ bởi vì thân mật bất chợt mà cảm thấy thẹn thùng.
Ngày này, mấy nam nhân trong nhà đều ra ngoài tìm việc, mà mấy á nam trong nhà thì dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tuy nói mấy năm nay, cả nhà Văn thúc ở đây trông coi biệt viện này, nhưng trong nhà hiện tại xác thực không bằng năm đó, nên mấy việc này đều chỉ có thể do chính họ làm.
Văn phu lang cũng mang theo mấy á nam chưa kết hôn nhà mình đến sân sau giúp hơn nửa ngày, lúc này mọi người đang cùng ngồi trong sân trò chuyện.
Phu nhân, ngài nói lão gia và thiếu gia bọn họ hôm nay có thể tìm được việc không? Văn phu lang nhìn Phượng Liên đang chuẩn bị cắt vải.
Không biết, hẳn có thể tìm được đi! Phượng Liên cũng không biết họ có thể tìm được việc không, nhưng có chút lo lắng cho Thanh Linh Phong, dẫu sao ông đã gần 50, cũng không biết có thể tìm được công việc tốt không.
Lúc này trong nhà lại có nhiều nơi cần bạc, ngẩng đầu nhìn hai dựng phu đang gấp quần áo, dựng phu cũng phải hảo hảo chăm sóc mới được, không thì mệt người, về sau liền chịu khổ.
Cha, ngài yên tâm đi, phu quân nhất định sẽ tìm được việc. Thanh Dao an ủi Phượng Liên, y tin tưởng Phó Vọng Niên có thể tìm được việc.
Ừm, cha không cần lo. Lan Hiên tiếp lời Thanh Dao, y biết phu quân đã chung sống 5 năm có bản lĩnh thế nào.
Phượng Liên và Văn thúc nhìn thấy bộ dáng hai người tràn đầy lòng tin, nhìn nhau một cái, sau đó không nén nổi cùng cười ra.
Hai dựng phu bên này nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hai trưởng bối trong nhà sao vừa rồi còn lo lắng đầy mặt, giờ trái lại cười vui vẻ.
Phu nhân, này quả thật là con gả ra ngoài như bát nước hắt đi! Văn thúc nhìn hai dựng phu đang khó hiểu, trêu chọc Phượng Liên nói, liền thấy Phượng Liên không ngừng gật đầu đồng ý.
Hai người bên này cũng là lúc này mới hiểu hai trưởng bối là đang cười họ, không kềm nổi đều thẹn đỏ mặt, trong mắt ẩn ẩn chứa e thẹn.
Nói tới Phó Vọng Niên đây vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc dạo phố xá phồn hoa này, nhà cao tầng khách điếm san sát nhau, các loại cửa hàng đều tập trung ở nơi phồn hoa này.
Thương khách vãng lai đều phải đi ngang đường lớn phồn hoa này, cũng làm cửa hàng, tửu lâu, khách điếm còn có quan lâu cách mấy bước ở hai bên làm ăn đều thu được lời.
Phó Vọng Niên tìm việc đồng thời suy nghĩ cuộc sống về sau, hắn không muốn làm công cho người khác cả đời như vậy, dẫu sao hắn hiện tại có phu lang muốn hảo hảo bên nhau đến già.
Kiếp trước, hắn một thân một mình, có công việc ổn định, ăn mặc không lo, kia đối với hắn mà nói đã là tốt, mà sống trong xã hội nghi kỵ lẫn nhau kia, hắn không muốn cũng không nguyện đi tranh đấu công danh vô dụng.
Mà thế giới hiện giờ, hắn tài đức gì có thể có một phu lang hiền lành tốt như vậy, hơn nữa còn có thể có cốt nhục tình thân của hắn, đủ loại như vậy, hắn chỉ muốn để họ sống tốt hơn.
Có thể có càng nhiều thời gian bồi bạn bên cạnh phu lang yêu sâu đậm, cùng nhìn con trưởng thành, nhìn con thành gia lập nghiệp, đây là nguyện vọng cả đời của hắn, nếu muốn thực hiện, hiện tại hắn chỉ có thể dốc sức kiếm đủ ngân lượng, như vậy hắn mới có thể vô ưu bồi họ.
Phó Vọng Niên vừa nghĩ vấn đề vừa tìm việc, chưa từng nghĩ lại đến trước cửa Kim Ngọc Đường, cũng chưa từng nghĩ lúc này vừa vặn gặp được trận thi đấu đầu bếp bắt đầu bên trong.
Dù sao cũng không vội nhất thời, Phó Vọng Niên liền theo sau dòng người chen tới trước, chỉ thấy trước cửa lớn kia, hai nam nhân vạm vỡ đang bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Bên tai rộn ràng, Phó Vọng Niên không rõ đây là chuyện gì, liền lặng lẽ dựng tai lên.
Huynh đài, đây là sao vậy? Một giọng nói cục mịch vang lên ở phía trước.
Ồ, đây là trận đấu đầu bếp của Kim Ngọc Đường, người thắng liền có thể làm đầu bếp của Kim Ngọc Đường. Một giọng khác có chút khàn nói.
Té ra là vậy, không ngờ còn có tuyển đầu bếp như vậy, có điều nhìn cũng có chút thú vị.
Phó Vọng Niên im lặng nghe xong, tức thì cũng biết đây là chuyện tuyển đầu bếp, tuy nói hắn cũng là đến tìm việc đầu bếp, nhưng lúc này lại không lên tiếng nhìn hai đầu bếp kia.
Chỉ thấy hai đầu bếp lay động cánh tay tráng kiện, tay lên dao hạ, con gà béo liền tiết ra tiết, khúc ra khúc.
Này quả thật là kỹ thuật xắt dày công tôi luyện, làm Phó Vọng Niên một linh hồn đến từ hiện đại kính phục sâu sắc.
Trong lời thầm than quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem ra hắn thật là không bằng hai nam nhân trước mắt này.
So sánh như vậy, Phó Vọng Niên cũng nhìn ra công lực của hai đầu bếp, xem ra đây cũng là đầu bếp đã luyện kỹ thuật nhiều năm, chỉ là không biết trù nghệ thế nào.
Trù nghệ và kỹ thuật xắt là hai chuyện, có người kỹ thuật thượng thừa, không ai bì kịp, nhưng trù nghệ lại không tốt, cũng có người trù nghệ rất tốt, nhưng kỹ thuật xắt là không thể nhẫn nại nhìn.
Căn cứ mới nãy biết, đấu đầu bếp này, chỉ cần người có lòng tin với bản thân đều có thể tiến lên khiêu chiến một phen, tốt xấu Kim Ngọc Đường này là tửu lâu có tiếng nhất ở Vinh Đô.
Này không những có tiếng ở Vinh Đô, còn truyền đến bên ngoài, thương khách ra vào Vinh Đô đều nhân cơ hội hiếm thấy đến Kinh Ngọc Đường này thưởng thức, có lẽ tiền lương đầu bếp chắc cũng không ít.
Phó Vọng Niên tất nhiên là có tự tin, nhưng hắn không tự kiêu, tuy nói Kim Ngọc Đường này tốt, nhưng nghĩ đến dự định về sau, hắn liền vòng đường mà đi.
Kim Ngọc Đường, chung quy không phải nơi đi của hắn.
Cuối cùng, Phó Vọng Niên đã tìm được việc, vẫn là tiểu đầu bếp, tửu lâu bình thường. Này lại là dự định của hắn, trù nghệ trước kia của hắn tốt đi nữa, kia dẫu sao cũng là cách khoảng cách thời không.
Muốn biết trù nghệ của hắn có phải thật sự tốt không, vậy thì thử ở tửu lâu nhiều người trước mới biết. Đương nhiên cũng không thể là mấy quán ăn nhỏ tùy tiện cầu ấm no là được thì có thể thử ra.
Muốn thử thì phải thử mấy người thật lòng đến ăn cơm, không phải vì chỉ ấm no, cũng không phải vì khoe phú quý. Không nghi ngờ gì, một tửu lâu như vậy chính là nơi tốt nhất, có dân chúng bình thường, cũng có nhà phú quý.
Mấy nam nhân ra ngoài tìm việc lúc về đến nhà, mấy á nam trong nhà vẻ mặt chờ mong nhìn đại nam nhân ra ngoài cả ngày.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, trong mắt kia đều là bóng ngược của một mình hắn, trong lòng cao hứng nói không nên lời.
Tiểu Dao, ta ngày mai liền bắt đầu đến tửu lâu Thiên Ngoại làm đầu bếp. Tuy nói là nói cho mọi người nghe, nhưng ai cũng nhìn ra trong mắt kia chỉ có bóng dáng Thanh Dao.
Thanh Dao bưng một ly trà tới, sau đó đưa cho Phó Vọng Niên, trên mặt mang theo kinh hỉ.
Ừm, phu quân uống trà trước. Giọng nói thanh tịnh, lại vẫn làm người nghe ra vui vẻ của y.
Về hai nam nhân khác, thì đều kéo phu lang nhà mình ở bên cạnh nói riêng.
Loáng một cái, liền lại qua một tháng, lúc này đang vào lập đông.
Mùa đông nơi này hơi lạnh nhanh hơn so với kiếp trước, vừa vào đông, bên ngoài đã là gió lớn rít gào, mấy ngày nữa còn không biết sẽ lạnh thành dạng gì.
Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao trong phòng đang rút trong chăn, lúc này còn sớm, Thanh Dao ngủ say, hắn cũng không nỡ gọi y dậy. Tuy trước khi ngủ Thanh Dao dặn hắn phải nhớ gọi y dậy, nghĩ đến thời gian này Thanh Dao luôn sẽ ngủ đến mặt trời lên đồi, Phó Vọng Niên mỉm cười.
Thanh Dao còn bởi vì ngủ lâu như thế mà ngại ngùng, y cũng không nhìn xem bụng của mình, đều đã bốn tháng. Vả lại, thích ngủ là chuyện mỗi dựng phu đều có.
Nhưng lúc này, Phó Vọng Niên nhìn thấy cục chăn bông kia hơi động đậy, trông có vẻ là muốn dậy. Vội vàng chạy đến bên giường, lại nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt lơ mơ, đôi mắt còn chưa mở ra, cơ thể lại hành động trước.
Nhìn tình hình này, Phó Vọng Niên liền cũng biết Thanh Dao muốn đi đâu.
Yên lặng bế Thanh Dao lơ mơ lên, Thanh Dao hơi mở mắt ra, mơ hồ cũng không nói chuyện.
Phó Vọng Niên lại hiểu rõ bế Thanh Dao đi đến sau bình phong bức ngăn vẽ tùy ý phong vân mực loãng.
Trong phòng im ắng, không lâu sau, liền thấy Phó Vọng Niên lại bế Thanh Dao về đến trên giường, sau đó nhét y vào trong chăn ấm áp.
Dựng phu đi tiểu thường xuyên vốn là chuyện bình thường, nhớ lúc mới đầu, Thanh Dao buổi tối thường thức dậy, còn đôi khi phát ra tiếng vang. Hắn mới đầu còn không biết là chuyện gì, nhưng nhìn Thanh Dao lơ mơ đụng trúng, hỏi Thanh Dao y lại úp mở không nói.
Không biết làm sao liền đành phải đi thỉnh giáo cha và ca phu có kinh nghiệm, này cũng liền biết là bởi vì do đi tiểu thường xuyên. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy Thanh Dao lơ mơ muốn thức dậy, hắn liền biết là chuyện gì.
Lúc bắt đầu, Thanh Dao cứ ngại ngùng để hắn bế đi, nói lại chuyện này sao có thể để người khác bế đi.
Mặt Phó Vọng Niên đen lại, họ đã là người thân mật như thế, buổi tối làm chuyện đó không dưới trăm lần còn không so được với bế y đi tiểu tiện sao?
Thanh Dao lúc này mới an tâm để hắn bế đi, tuy nói này thật sự rất nhiều lần, có điều hắn lại ngọt như đường. Nghĩ đến phu lang mỗi ngày bế từ từ có chút nặng thêm, trong lòng hắn chỉ cảm thấy vui mừng, nào còn sẽ cảm thấy vất vả!
ThấyThanh Dao vừa về đến trong chăn lại ngủ say, Phó Vọng Niên kéo kín chăn, đểchút gió đều không lùa vào được. Con ngươi sâu thẳm im lặng nhìn thụy nhan ngọtngào nửa buổi, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Thanh Dao không dám nhìn Phó Vọng Niên, dẫu sao chuyện này đối với y mà nói, y vẫn là cảm thấy rất ngại ngùng, hơi gật đầu.
Phó Vọng Niên lúc này kéo tay nhỏ mềm mịn kia đến chỗ trướng đau của hắn, khẽ nói bên tai Thanh Dao: Vậy thì phiền tiểu Dao rồi.
Thứ to lớn trong tay làm Thanh Dao run người, lại không thu tay về, nghĩ đến thứ ngày trước tiến vào trong người y lại to lớn như vậy, y thật sự không dám tin.
Ta....ta không biết..... Thanh Dao mặt đỏ tai hồng nhìn Phó Vọng Niên.
Ta dạy tiểu Dao. Phó Vọng Niên kéo tay Thanh Dao qua, dẫn dắt y đến chỗ đó của mình......
Một luồng gió mát thổi qua, một tấm chăn mỏng che đậy bóng dáng xiêm y nửa mở, thở dốc như có như không từ chăn mỏng kia chậm rãi tràn ra.
Đêm đã khuya, thời tiết như đang chuyển biến, ngoài phòng dần dần mang theo một chút mát mẻ, trong phòng lại là ấm áp như lúc đầu......
Trải qua suy xét mấy ngày, Thanh Linh Phong quyết định muốn định cư ở Vinh Đô, nơi này dẫu sao là cội nguồn trên trăm năm của Thanh gia họ, về Phẩm Thanh Uyển, Thanh Linh Phong mấy năm trước đã sám hối với tổ tiên, ông hiện giờ, cũng mất hết tinh lực trùng chấn năm đó.
Trong nhà có hai dựng phu, lại có hai đứa nhỏ phải tăng trưởng cơ thể, chỗ cần dùng bạc đúng là nhiều thêm nhiều.
Thanh Dực và Thanh Linh Phong trước đó đều bởi vì lo lắng cho Thanh Dao, đều luôn ra ngoài tìm người, bạc dùng cũng còn lại không bao nhiêu.
May mà lúc đó Phó Vọng Niên bán phương thức vẫn còn lại chút bạc, này cũng đủ chi tiêu khoảng thời gian này trong nhà, có điều chuyện tìm việc vẫn là không thể bỏ.
Phó Vọng Niên nhìn ngân phiếu trong tay, sau đó đưa hai tờ ngân phiếu trăm lượng trong tay cho Thanh Dao, Thanh Dao có chút nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên.
Chút ngân lượng này tiểu Dao cầm đi, cần thứ gì thì mua về. Từ rất sớm trước đó đã muốn giao ngân lượng trong nhà cho Thanh Dao quản, nhưng luôn quên mất.
Nhưng mà...... Thanh Dao vừa nói hai chữ liền bị Phó Vọng Niên bịt môi: Ta lúc trước đã muốn đem tiền kiếm được đều đưa tiểu Dao quản, tiểu Dao lại biết tính sổ, ta đối với mấy cái này thật bế tắc. Dừng chút lại nói: Hơn nữa ta phải ra ngoài tìm việc, mang theo nhiều ngân lượng như thế cũng không an toàn, vẫn là giao cho tiểu Dao an toàn hơn.
Thanh Dao nghĩ kỹ, cũng cảm thấy Phó Vọng Niên nói có lý, liền cất kỹ ngân phiếu vào một cái túi tiền, sau đó lại giấu vào một góc trong tủ áo.
Thanh Dao sau khi giấu ngân phiếu xong xoay người lại nói với Phó Vọng Niên: Nếu phu quân cần dùng gấp cứ việc lấy đi.
Bộ dáng hiền lành như vậy của Thanh Dao, làm Phó Vọng Niên nhớ đến hiền thê lương mẫu mọi người nói trước kia, đương nhiên Thanh Dao là hiền phu lương phụ của hắn, ngẫm nghĩ đúng là có chút cảm giác tự hào.
Ừ, thời tiết này cũng có chút chuyển lạnh, tiểu Dao nhớ mặc thêm áo, nếu không đủ, thì kêu cha đi cùng ngươi lên phố mua, lúc này tiểu Dao nên hảo hảo nghỉ ngơi, dẫu sao cơ thể tiểu Dao vẫn rất yếu.
Ừm, ta biết rồi, phu quân ra ngoài tìm việc cũng phải cẩn thận. Gò má Thanh Dao có chút nóng, hai tay nhẹ nhàng xoa bụng mềm mại, đã gần ba tháng, cảm giác bắt đầu có chút gồ lên.
Phó Vọng Niên nhìn gò má như sen kia, không khỏi động tâm vươn tay ôm y vào trong lòng, đầu gác trên vai hơi gầy kia. Chóp mũi ngửi được mùi thơm tóc đen mềm mượt truyền tới, hơi thở triền miên không ngừng vương vấn ở chóp mũi, hít sâu một hơi.
Thanh Dao bởi vì hơi lạnh đột nhiên ở sau gáy, trái tai trắng nõn mất kiểm soát dần dần ửng đỏ, Phó Vọng Niên lặng lẽ xoay đầu liền nhìn thấy phút chốc này, trong bụng không khỏi dâng lên một luồng khô nóng.
Duỗi lưỡi dày ấm liếm lỗ tai hồng nhỏ nhắn, cơ thể bị ôm lấy rất mẫn cảm run nhẹ một cái, tuy hắn rất muốn trực tiếp đẩy ngã người. Nhưng trong lòng chỉ có thể thầm thở dài, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn chút đậu hủ như vậy mà thôi, cũng không biết khi nào mới có thể ăn cả khối.
Vậy ta ra ngoài đây, tiểu Dao ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Lại hạ xuống một nụ hôn trên tóc thơm ngát kia, Phó Vọng Niên cảm thấy nếu còn không đi, hắn liền thật không nỡ ra cửa.
Đều nói quân vương từ đây không tảo triều, nếu hắn thường dính bên người Thanh Dao như vậy, vậy hắn không phải thành lang phu không tìm việc sao? Hắn trong nhà là có chồng con chờ hắn nuôi!
Ừm, ta sẽ nghỉ ngơi tốt. Thanh Dao sắc mặt đỏ bừng nhìn Phó Vọng Niên, đã lâu như thế, y vẫn sẽ bởi vì thân mật bất chợt mà cảm thấy thẹn thùng.
Ngày này, mấy nam nhân trong nhà đều ra ngoài tìm việc, mà mấy á nam trong nhà thì dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tuy nói mấy năm nay, cả nhà Văn thúc ở đây trông coi biệt viện này, nhưng trong nhà hiện tại xác thực không bằng năm đó, nên mấy việc này đều chỉ có thể do chính họ làm.
Văn phu lang cũng mang theo mấy á nam chưa kết hôn nhà mình đến sân sau giúp hơn nửa ngày, lúc này mọi người đang cùng ngồi trong sân trò chuyện.
Phu nhân, ngài nói lão gia và thiếu gia bọn họ hôm nay có thể tìm được việc không? Văn phu lang nhìn Phượng Liên đang chuẩn bị cắt vải.
Không biết, hẳn có thể tìm được đi! Phượng Liên cũng không biết họ có thể tìm được việc không, nhưng có chút lo lắng cho Thanh Linh Phong, dẫu sao ông đã gần 50, cũng không biết có thể tìm được công việc tốt không.
Lúc này trong nhà lại có nhiều nơi cần bạc, ngẩng đầu nhìn hai dựng phu đang gấp quần áo, dựng phu cũng phải hảo hảo chăm sóc mới được, không thì mệt người, về sau liền chịu khổ.
Cha, ngài yên tâm đi, phu quân nhất định sẽ tìm được việc. Thanh Dao an ủi Phượng Liên, y tin tưởng Phó Vọng Niên có thể tìm được việc.
Ừm, cha không cần lo. Lan Hiên tiếp lời Thanh Dao, y biết phu quân đã chung sống 5 năm có bản lĩnh thế nào.
Phượng Liên và Văn thúc nhìn thấy bộ dáng hai người tràn đầy lòng tin, nhìn nhau một cái, sau đó không nén nổi cùng cười ra.
Hai dựng phu bên này nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hai trưởng bối trong nhà sao vừa rồi còn lo lắng đầy mặt, giờ trái lại cười vui vẻ.
Phu nhân, này quả thật là con gả ra ngoài như bát nước hắt đi! Văn thúc nhìn hai dựng phu đang khó hiểu, trêu chọc Phượng Liên nói, liền thấy Phượng Liên không ngừng gật đầu đồng ý.
Hai người bên này cũng là lúc này mới hiểu hai trưởng bối là đang cười họ, không kềm nổi đều thẹn đỏ mặt, trong mắt ẩn ẩn chứa e thẹn.
Nói tới Phó Vọng Niên đây vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc dạo phố xá phồn hoa này, nhà cao tầng khách điếm san sát nhau, các loại cửa hàng đều tập trung ở nơi phồn hoa này.
Thương khách vãng lai đều phải đi ngang đường lớn phồn hoa này, cũng làm cửa hàng, tửu lâu, khách điếm còn có quan lâu cách mấy bước ở hai bên làm ăn đều thu được lời.
Phó Vọng Niên tìm việc đồng thời suy nghĩ cuộc sống về sau, hắn không muốn làm công cho người khác cả đời như vậy, dẫu sao hắn hiện tại có phu lang muốn hảo hảo bên nhau đến già.
Kiếp trước, hắn một thân một mình, có công việc ổn định, ăn mặc không lo, kia đối với hắn mà nói đã là tốt, mà sống trong xã hội nghi kỵ lẫn nhau kia, hắn không muốn cũng không nguyện đi tranh đấu công danh vô dụng.
Mà thế giới hiện giờ, hắn tài đức gì có thể có một phu lang hiền lành tốt như vậy, hơn nữa còn có thể có cốt nhục tình thân của hắn, đủ loại như vậy, hắn chỉ muốn để họ sống tốt hơn.
Có thể có càng nhiều thời gian bồi bạn bên cạnh phu lang yêu sâu đậm, cùng nhìn con trưởng thành, nhìn con thành gia lập nghiệp, đây là nguyện vọng cả đời của hắn, nếu muốn thực hiện, hiện tại hắn chỉ có thể dốc sức kiếm đủ ngân lượng, như vậy hắn mới có thể vô ưu bồi họ.
Phó Vọng Niên vừa nghĩ vấn đề vừa tìm việc, chưa từng nghĩ lại đến trước cửa Kim Ngọc Đường, cũng chưa từng nghĩ lúc này vừa vặn gặp được trận thi đấu đầu bếp bắt đầu bên trong.
Dù sao cũng không vội nhất thời, Phó Vọng Niên liền theo sau dòng người chen tới trước, chỉ thấy trước cửa lớn kia, hai nam nhân vạm vỡ đang bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.
Bên tai rộn ràng, Phó Vọng Niên không rõ đây là chuyện gì, liền lặng lẽ dựng tai lên.
Huynh đài, đây là sao vậy? Một giọng nói cục mịch vang lên ở phía trước.
Ồ, đây là trận đấu đầu bếp của Kim Ngọc Đường, người thắng liền có thể làm đầu bếp của Kim Ngọc Đường. Một giọng khác có chút khàn nói.
Té ra là vậy, không ngờ còn có tuyển đầu bếp như vậy, có điều nhìn cũng có chút thú vị.
Phó Vọng Niên im lặng nghe xong, tức thì cũng biết đây là chuyện tuyển đầu bếp, tuy nói hắn cũng là đến tìm việc đầu bếp, nhưng lúc này lại không lên tiếng nhìn hai đầu bếp kia.
Chỉ thấy hai đầu bếp lay động cánh tay tráng kiện, tay lên dao hạ, con gà béo liền tiết ra tiết, khúc ra khúc.
Này quả thật là kỹ thuật xắt dày công tôi luyện, làm Phó Vọng Niên một linh hồn đến từ hiện đại kính phục sâu sắc.
Trong lời thầm than quả thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xem ra hắn thật là không bằng hai nam nhân trước mắt này.
So sánh như vậy, Phó Vọng Niên cũng nhìn ra công lực của hai đầu bếp, xem ra đây cũng là đầu bếp đã luyện kỹ thuật nhiều năm, chỉ là không biết trù nghệ thế nào.
Trù nghệ và kỹ thuật xắt là hai chuyện, có người kỹ thuật thượng thừa, không ai bì kịp, nhưng trù nghệ lại không tốt, cũng có người trù nghệ rất tốt, nhưng kỹ thuật xắt là không thể nhẫn nại nhìn.
Căn cứ mới nãy biết, đấu đầu bếp này, chỉ cần người có lòng tin với bản thân đều có thể tiến lên khiêu chiến một phen, tốt xấu Kim Ngọc Đường này là tửu lâu có tiếng nhất ở Vinh Đô.
Này không những có tiếng ở Vinh Đô, còn truyền đến bên ngoài, thương khách ra vào Vinh Đô đều nhân cơ hội hiếm thấy đến Kinh Ngọc Đường này thưởng thức, có lẽ tiền lương đầu bếp chắc cũng không ít.
Phó Vọng Niên tất nhiên là có tự tin, nhưng hắn không tự kiêu, tuy nói Kim Ngọc Đường này tốt, nhưng nghĩ đến dự định về sau, hắn liền vòng đường mà đi.
Kim Ngọc Đường, chung quy không phải nơi đi của hắn.
Cuối cùng, Phó Vọng Niên đã tìm được việc, vẫn là tiểu đầu bếp, tửu lâu bình thường. Này lại là dự định của hắn, trù nghệ trước kia của hắn tốt đi nữa, kia dẫu sao cũng là cách khoảng cách thời không.
Muốn biết trù nghệ của hắn có phải thật sự tốt không, vậy thì thử ở tửu lâu nhiều người trước mới biết. Đương nhiên cũng không thể là mấy quán ăn nhỏ tùy tiện cầu ấm no là được thì có thể thử ra.
Muốn thử thì phải thử mấy người thật lòng đến ăn cơm, không phải vì chỉ ấm no, cũng không phải vì khoe phú quý. Không nghi ngờ gì, một tửu lâu như vậy chính là nơi tốt nhất, có dân chúng bình thường, cũng có nhà phú quý.
Mấy nam nhân ra ngoài tìm việc lúc về đến nhà, mấy á nam trong nhà vẻ mặt chờ mong nhìn đại nam nhân ra ngoài cả ngày.
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, trong mắt kia đều là bóng ngược của một mình hắn, trong lòng cao hứng nói không nên lời.
Tiểu Dao, ta ngày mai liền bắt đầu đến tửu lâu Thiên Ngoại làm đầu bếp. Tuy nói là nói cho mọi người nghe, nhưng ai cũng nhìn ra trong mắt kia chỉ có bóng dáng Thanh Dao.
Thanh Dao bưng một ly trà tới, sau đó đưa cho Phó Vọng Niên, trên mặt mang theo kinh hỉ.
Ừm, phu quân uống trà trước. Giọng nói thanh tịnh, lại vẫn làm người nghe ra vui vẻ của y.
Về hai nam nhân khác, thì đều kéo phu lang nhà mình ở bên cạnh nói riêng.
Loáng một cái, liền lại qua một tháng, lúc này đang vào lập đông.
Mùa đông nơi này hơi lạnh nhanh hơn so với kiếp trước, vừa vào đông, bên ngoài đã là gió lớn rít gào, mấy ngày nữa còn không biết sẽ lạnh thành dạng gì.
Phó Vọng Niên quay đầu nhìn Thanh Dao trong phòng đang rút trong chăn, lúc này còn sớm, Thanh Dao ngủ say, hắn cũng không nỡ gọi y dậy. Tuy trước khi ngủ Thanh Dao dặn hắn phải nhớ gọi y dậy, nghĩ đến thời gian này Thanh Dao luôn sẽ ngủ đến mặt trời lên đồi, Phó Vọng Niên mỉm cười.
Thanh Dao còn bởi vì ngủ lâu như thế mà ngại ngùng, y cũng không nhìn xem bụng của mình, đều đã bốn tháng. Vả lại, thích ngủ là chuyện mỗi dựng phu đều có.
Nhưng lúc này, Phó Vọng Niên nhìn thấy cục chăn bông kia hơi động đậy, trông có vẻ là muốn dậy. Vội vàng chạy đến bên giường, lại nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt lơ mơ, đôi mắt còn chưa mở ra, cơ thể lại hành động trước.
Nhìn tình hình này, Phó Vọng Niên liền cũng biết Thanh Dao muốn đi đâu.
Yên lặng bế Thanh Dao lơ mơ lên, Thanh Dao hơi mở mắt ra, mơ hồ cũng không nói chuyện.
Phó Vọng Niên lại hiểu rõ bế Thanh Dao đi đến sau bình phong bức ngăn vẽ tùy ý phong vân mực loãng.
Trong phòng im ắng, không lâu sau, liền thấy Phó Vọng Niên lại bế Thanh Dao về đến trên giường, sau đó nhét y vào trong chăn ấm áp.
Dựng phu đi tiểu thường xuyên vốn là chuyện bình thường, nhớ lúc mới đầu, Thanh Dao buổi tối thường thức dậy, còn đôi khi phát ra tiếng vang. Hắn mới đầu còn không biết là chuyện gì, nhưng nhìn Thanh Dao lơ mơ đụng trúng, hỏi Thanh Dao y lại úp mở không nói.
Không biết làm sao liền đành phải đi thỉnh giáo cha và ca phu có kinh nghiệm, này cũng liền biết là bởi vì do đi tiểu thường xuyên. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy Thanh Dao lơ mơ muốn thức dậy, hắn liền biết là chuyện gì.
Lúc bắt đầu, Thanh Dao cứ ngại ngùng để hắn bế đi, nói lại chuyện này sao có thể để người khác bế đi.
Mặt Phó Vọng Niên đen lại, họ đã là người thân mật như thế, buổi tối làm chuyện đó không dưới trăm lần còn không so được với bế y đi tiểu tiện sao?
Thanh Dao lúc này mới an tâm để hắn bế đi, tuy nói này thật sự rất nhiều lần, có điều hắn lại ngọt như đường. Nghĩ đến phu lang mỗi ngày bế từ từ có chút nặng thêm, trong lòng hắn chỉ cảm thấy vui mừng, nào còn sẽ cảm thấy vất vả!
ThấyThanh Dao vừa về đến trong chăn lại ngủ say, Phó Vọng Niên kéo kín chăn, đểchút gió đều không lùa vào được. Con ngươi sâu thẳm im lặng nhìn thụy nhan ngọtngào nửa buổi, lúc này mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
/55
|