Đây là một ngọn núi tên là Sơn, trên đó có một đạo quán tên là Đạo Quán.
Hồ Ly trốn phía sau một bụi cây, rình xem.
Xa xa, chỉ có thể thấy bóng lưng. Hơn nữa bởi vì đến quá gần sẽ bị phát hiện, mà ở cự ly này căn bản không nghe thấy cái gì.
Hồ Ly cầm lấy một cành cây nhỏ, đếm lá, chỉ còn có năm ngày. Lúc tu luyện, cảm thấy năm trăm năm cùng lắm cũng chỉ là chớp mắt, mà bây giờ, có năm ngày nữa là sẽ xong, vậy mà nó lại muốn lựa chọn.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, nó là Hồ Ly, hắn là người.
Lần thứ hai khi gặp mặt, nó tu luyện ra hình người, hắn tu luyện ra tiên cốt.
Lần thứ ba khi gặp mặt, nó là yêu quái đạo hạnh ngàn năm, hắn là thần tiên đức cao vọng trọng.
Giữa cả hai, tưởng chừng chỉ cách một chút, mà một chút đó, lại giống như góc biển chân trời. Hắn sớm đã không phải thiếu niên năm đó đưa nó cái bánh bao xanh, cười dịu dàng, mà nó, lại vẫn là con Hồ Ly lông đỏ thích lăn lộn và ăn đồ ngọt. Nó biết rõ, trái tim nó đã bị vây khốn tại nơi đó, không thể thoát được.
Vậy lần thứ tư gặp lại? Là muốn làm tiên, cùng hắn đứng ở một vị trí. Hay là làm người, giữ lại trái tim đang bị trói buộc này đây?
Kỳ Ký nói, không muốn làm tiên, bởi vì sẽ không chịu nổi tịch mịch. Nhưng mà, nó bây giờ, lẽ nào không tịch mịch sao?
Lần thứ tư khi gặp mặt, nó và hắn, sẽ đối mặt thế nào đây? Đột nhiên, nó không dám nghĩ đến...
Hồ Ly đặt móng vuốt xuống, yên lặng xoay người. Từ khi mới bắt đầu, nó chỉ cần có thể đứng ở xa xa nhìn một cái, thì đã rất vui vẻ. Cho nên, nó rất vui, chuyện còn lại, năm ngày sau nghĩ tiếp...
Nó nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, đến cái ao nó thường xuyên buôn chuyện.
Cá Chép, Cá Chuối và Cá Nheo ở trong hồ nước nhàn nhã bơi lội, Tôm Sông ở trên tảng đá cạnh bờ ao phơi nắng, Ly ngơ ngác nhìn bầu trời phát ngốc.
"Ta nói với các ngươi nga ~ hôm nay ta lại thấy Quý Du GG ~ quả nhiên vẫn là phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm ~~ không hổ là người mà ta thích ~~" Hồ Ly hưng phấn mở miệng.
"Ai..." Cá Nheo thở dài, nổi lên, "Tiểu Hồ Ly a, ngươi thực chung tình, lần trước không phải vừa mới bị Quý Du đại sư bắt sao?"
Hồ Ly lườm một cái, đứng lên, "Quý Du GG là đạo sĩ mà, đương nhiên là phải bắt yêu ~ nếu không muốn bị người ta bàn tán ~ a a ~~ không sao hết, đó đã là chuyện quá khứ ~~ sau năm ngày nữa, người ta đã có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Quý Du GG ~~ "
"Vậy có nghĩa là ngươi chuẩn bị làm tiên?" Cá Nheo hỏi rõ ràng.
"Rốt cuộc cũng đi đến quyết định này, em không quan tâm người ta nói như thế nào, chỉ cần anh cũng vững tin như thế(1)~~" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời bắt đầu hát, chọn bài nhạc rất hợp hoàn cảnh.
Hồ Ly lạnh lẽo nhìn một chút, lập tức bác bỏ, "Người ta không thèm như vậy..."
"Thế là muốn làm người?" Cá Nheo lại một lần nữa hỏi rõ ràng.
"Khoảng thời gian im lặng, có lẽ không nên tồn tại một tình yêu quá xa xôi(2) ~~" Cá Chuối và Cá Chép lại hát, tâm tình rạng rỡ.
Hồ Ly mắt lạnh thêm một chút, "Cũng không phải..."
"Chẳng lẽ... là nhân tiên?" Cá Nheo đoán mò.
"Chỉ mới nghe qua nhân yêu(3)..." Cá Chuối và Cá Nheo gật đầu.
"Các ngươi thật lắm chuyện!!! Người ta, người ta đang do dự như thế này, đã không an ủi người ta, lại còn hát cái bài quỷ quái gì để châm chọc người ta, còn nói người ta là nhân yêu... 55555..." Hồ Ly lên tiếng khóc lớn.
"Nhân yêu là cái gì?" Ly ở một bên chạy tới, hỏi.
"Em bé ngoan không cần biết." Chúng yêu đáp.
"Sao lại bảo ta là em bé ngoan?" Ly không hiểu.
"Bởi vì ngươi CJ (4)." Chúng yêu hồi đáp.
"CJ?"
"Nói ra, Bạch Ly là thần tiên CJ nhất mà ta từng gặp..." Cá Nheo thở dài.
"Ờ, quả thật là Đông phương tiên giới đệ nhất CJ." Cá Chép ủng hộ.
Cá Chuối nghĩ nghĩ, "Ờ, đông phương CJ..."
"A a, nói đến đông phương CJ nhéo, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Trong lúc người ta thương tâm còn nói lạc đề, quá vô lương tâm mà!!! " Hồ Ly nổi giận.
Nhưng mà, một giọng nói mang theo ý cười vang lên khiến nó hết giận.
"A a, ai vô lương tâm vậy?"
Hồ Ly ngẩng đầu, Thính Thông cầm một bao hạt dẻ rang đường, cười nhìn nó. Nó im lặng, đoạt lấy bao hạt dẻ, đi đến một bên, cứ thế ăn.
"Nhỏ mọn..." Chúng yêu khinh bỉ nói.
Thính Thông đi qua, ngồi xổm người xuống, "Thế nào? Lại là ai bắt nạt ngươi..." Hắn nói một nửa, biểu tình ngưng trọng, "Có thể bắt nạt ngươi, vậy cũng chỉ có sư phụ đi?"
Hồ Ly hất đầu, "Hắn sẽ không bắt nạt ta!"
Thính Thông giật mình, thần sắc trên mặt có chút cô đơn, "Cũng phải..."
Hồ Ly nhìn hắn, mở miệng, "Ngươi ngày nào cũng tới nơi này, không ở lại đạo quán tu luyện à."
Thính Thông ngồi xuống, "Tu luyện có cái gì tốt, ta lại không muốn làm thần tiên."
"Na ngươi muôn làm cái gì?" Hồ Ly nghiêng đầu, hỏi.
Thính Thông nghĩ nghĩ, nói: "Ta hả, ta muốn tìm một nơi sơn minh thủy tú, trồng hoa, cùng với cô nương mình thích thành thân, nuôi dạy con cái, vui vẻ sống cả đời."
"Lý tưởng thật đơn giản..." Chúng yêu đồng thời mở miệng, noi.
"Không được sao?" Thính Thông đỏ mặt, lầu bầu nói.
"Rất hay a..." Hồ Ly thở dài. Nghĩ đến bản thân mình khi vẫn còn là con Hồ Ly, tại nơi sơn minh thủy tú, tự do tự tại...
"Hồ Ly..." thanh âm của Thính Thông có chút do dự, "Ngươi còn có năm ngày là công đức viên mãn rồi..."
"Sao ngươi lại biết?" Hồ Ly kinh ngạc.
Cá trong ao phất vây, "Chúng ta nói."
Hồ Ly bất đắc dĩ nhìn Thính Thông, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Thính Thông trầm mặc một hồi, "Ngươi, sẽ làm người sao?"
Hồ Ly cũng trầm mặc, "Không biết nữa..."
Thính Thông có chút thất vọng, nhưng vẫn cười như cũ , "Hồ Ly, nếu ta tìm được một nơi sơn minh thủy tú, đến lúc đó, cho dù ngươi có là người hay là tiên, cũng phải đến thăm ta nhé, được không?"
Thời khắc đó, trong lòng Hồ Ly đột nhiên giống như có một cơn gió xuân thổi qua, ấm áp, có thứ gì đó dần dần nảy mầm.
"Nể mặt hạt dẻ rang đường, ta nhất định sẽ đi!" Hồ Ly gật đầu liên tục.
Thính Thông khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi, "Một lời đã định."
"Một lời đã định." Hồ Ly duỗi ra móng vuốt, vỗ lên tay Thính Thông một cái, "Vỗ tay thề nguyền."
Thính Thông nhẹ nhàng kéo móng vuốt nó, nắm nắm. Sau đó, đứng lên."Ta phải trở về, muộn rồi, sư phụ sẽ tìm."
"Ừ." Hồ Ly đáp. Trên móng vuốt, còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Khi bóng Thính Thông biến mất trong rừng trúc, cá Nheo đột nhiên mở miệng, "Tiểu hồ ly, ngươi cảm thấy, ngươi đợi mấy ngàn năm, thực sự là vì Quý Du sao?"
"Đúng a..." Hồ Ly ngơ ngẩn đáp.
Cá Nheo than thở một hơi, không nói.
"Ách..." Cá Chép nhìn không trung, nói, "Lão Niêm, ngươi hôm nay không nói lạc đề, có chút không quen nha."
"Đúng đúng." Chúng yêu đồng loạt gật đầu.
"Có đôi khi ta cũng rất sâu sắc....." Cá Nheo thâm trầm đáp.
"Sâu sắc?"
"Ừ ừ, nói đến sâu sắc, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Không phải các ngươi kêu ta nói sao???"
= =|||
Hồ ly không mở miệng, vẫn nhìn về phía Thính Thông rời đi. Vây khốn nó không phải một cái bánh bao xanh, như vậy, người mà nó thật sự đuổi theo, là ai?...
...
*********
(1): Bài hát "Dũng khí" do ca sĩ Lương Tĩnh Như trình bày.
(2): Bài hát "Thiên lý chi ngoại" do ca sĩ Châu Kiệt Luân và Phí Ngọc Thanh trình bày
(3): CJ = Thuần khiết.
(4): Nhân yêu: gay, hoặc nói những nữ game thủ chơi nhân vật nam trong game online.
Hồ Ly trốn phía sau một bụi cây, rình xem.
Xa xa, chỉ có thể thấy bóng lưng. Hơn nữa bởi vì đến quá gần sẽ bị phát hiện, mà ở cự ly này căn bản không nghe thấy cái gì.
Hồ Ly cầm lấy một cành cây nhỏ, đếm lá, chỉ còn có năm ngày. Lúc tu luyện, cảm thấy năm trăm năm cùng lắm cũng chỉ là chớp mắt, mà bây giờ, có năm ngày nữa là sẽ xong, vậy mà nó lại muốn lựa chọn.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, nó là Hồ Ly, hắn là người.
Lần thứ hai khi gặp mặt, nó tu luyện ra hình người, hắn tu luyện ra tiên cốt.
Lần thứ ba khi gặp mặt, nó là yêu quái đạo hạnh ngàn năm, hắn là thần tiên đức cao vọng trọng.
Giữa cả hai, tưởng chừng chỉ cách một chút, mà một chút đó, lại giống như góc biển chân trời. Hắn sớm đã không phải thiếu niên năm đó đưa nó cái bánh bao xanh, cười dịu dàng, mà nó, lại vẫn là con Hồ Ly lông đỏ thích lăn lộn và ăn đồ ngọt. Nó biết rõ, trái tim nó đã bị vây khốn tại nơi đó, không thể thoát được.
Vậy lần thứ tư gặp lại? Là muốn làm tiên, cùng hắn đứng ở một vị trí. Hay là làm người, giữ lại trái tim đang bị trói buộc này đây?
Kỳ Ký nói, không muốn làm tiên, bởi vì sẽ không chịu nổi tịch mịch. Nhưng mà, nó bây giờ, lẽ nào không tịch mịch sao?
Lần thứ tư khi gặp mặt, nó và hắn, sẽ đối mặt thế nào đây? Đột nhiên, nó không dám nghĩ đến...
Hồ Ly đặt móng vuốt xuống, yên lặng xoay người. Từ khi mới bắt đầu, nó chỉ cần có thể đứng ở xa xa nhìn một cái, thì đã rất vui vẻ. Cho nên, nó rất vui, chuyện còn lại, năm ngày sau nghĩ tiếp...
Nó nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, đến cái ao nó thường xuyên buôn chuyện.
Cá Chép, Cá Chuối và Cá Nheo ở trong hồ nước nhàn nhã bơi lội, Tôm Sông ở trên tảng đá cạnh bờ ao phơi nắng, Ly ngơ ngác nhìn bầu trời phát ngốc.
"Ta nói với các ngươi nga ~ hôm nay ta lại thấy Quý Du GG ~ quả nhiên vẫn là phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm ~~ không hổ là người mà ta thích ~~" Hồ Ly hưng phấn mở miệng.
"Ai..." Cá Nheo thở dài, nổi lên, "Tiểu Hồ Ly a, ngươi thực chung tình, lần trước không phải vừa mới bị Quý Du đại sư bắt sao?"
Hồ Ly lườm một cái, đứng lên, "Quý Du GG là đạo sĩ mà, đương nhiên là phải bắt yêu ~ nếu không muốn bị người ta bàn tán ~ a a ~~ không sao hết, đó đã là chuyện quá khứ ~~ sau năm ngày nữa, người ta đã có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Quý Du GG ~~ "
"Vậy có nghĩa là ngươi chuẩn bị làm tiên?" Cá Nheo hỏi rõ ràng.
"Rốt cuộc cũng đi đến quyết định này, em không quan tâm người ta nói như thế nào, chỉ cần anh cũng vững tin như thế(1)~~" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời bắt đầu hát, chọn bài nhạc rất hợp hoàn cảnh.
Hồ Ly lạnh lẽo nhìn một chút, lập tức bác bỏ, "Người ta không thèm như vậy..."
"Thế là muốn làm người?" Cá Nheo lại một lần nữa hỏi rõ ràng.
"Khoảng thời gian im lặng, có lẽ không nên tồn tại một tình yêu quá xa xôi(2) ~~" Cá Chuối và Cá Chép lại hát, tâm tình rạng rỡ.
Hồ Ly mắt lạnh thêm một chút, "Cũng không phải..."
"Chẳng lẽ... là nhân tiên?" Cá Nheo đoán mò.
"Chỉ mới nghe qua nhân yêu(3)..." Cá Chuối và Cá Nheo gật đầu.
"Các ngươi thật lắm chuyện!!! Người ta, người ta đang do dự như thế này, đã không an ủi người ta, lại còn hát cái bài quỷ quái gì để châm chọc người ta, còn nói người ta là nhân yêu... 55555..." Hồ Ly lên tiếng khóc lớn.
"Nhân yêu là cái gì?" Ly ở một bên chạy tới, hỏi.
"Em bé ngoan không cần biết." Chúng yêu đáp.
"Sao lại bảo ta là em bé ngoan?" Ly không hiểu.
"Bởi vì ngươi CJ (4)." Chúng yêu hồi đáp.
"CJ?"
"Nói ra, Bạch Ly là thần tiên CJ nhất mà ta từng gặp..." Cá Nheo thở dài.
"Ờ, quả thật là Đông phương tiên giới đệ nhất CJ." Cá Chép ủng hộ.
Cá Chuối nghĩ nghĩ, "Ờ, đông phương CJ..."
"A a, nói đến đông phương CJ nhéo, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Trong lúc người ta thương tâm còn nói lạc đề, quá vô lương tâm mà!!! " Hồ Ly nổi giận.
Nhưng mà, một giọng nói mang theo ý cười vang lên khiến nó hết giận.
"A a, ai vô lương tâm vậy?"
Hồ Ly ngẩng đầu, Thính Thông cầm một bao hạt dẻ rang đường, cười nhìn nó. Nó im lặng, đoạt lấy bao hạt dẻ, đi đến một bên, cứ thế ăn.
"Nhỏ mọn..." Chúng yêu khinh bỉ nói.
Thính Thông đi qua, ngồi xổm người xuống, "Thế nào? Lại là ai bắt nạt ngươi..." Hắn nói một nửa, biểu tình ngưng trọng, "Có thể bắt nạt ngươi, vậy cũng chỉ có sư phụ đi?"
Hồ Ly hất đầu, "Hắn sẽ không bắt nạt ta!"
Thính Thông giật mình, thần sắc trên mặt có chút cô đơn, "Cũng phải..."
Hồ Ly nhìn hắn, mở miệng, "Ngươi ngày nào cũng tới nơi này, không ở lại đạo quán tu luyện à."
Thính Thông ngồi xuống, "Tu luyện có cái gì tốt, ta lại không muốn làm thần tiên."
"Na ngươi muôn làm cái gì?" Hồ Ly nghiêng đầu, hỏi.
Thính Thông nghĩ nghĩ, nói: "Ta hả, ta muốn tìm một nơi sơn minh thủy tú, trồng hoa, cùng với cô nương mình thích thành thân, nuôi dạy con cái, vui vẻ sống cả đời."
"Lý tưởng thật đơn giản..." Chúng yêu đồng thời mở miệng, noi.
"Không được sao?" Thính Thông đỏ mặt, lầu bầu nói.
"Rất hay a..." Hồ Ly thở dài. Nghĩ đến bản thân mình khi vẫn còn là con Hồ Ly, tại nơi sơn minh thủy tú, tự do tự tại...
"Hồ Ly..." thanh âm của Thính Thông có chút do dự, "Ngươi còn có năm ngày là công đức viên mãn rồi..."
"Sao ngươi lại biết?" Hồ Ly kinh ngạc.
Cá trong ao phất vây, "Chúng ta nói."
Hồ Ly bất đắc dĩ nhìn Thính Thông, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Thính Thông trầm mặc một hồi, "Ngươi, sẽ làm người sao?"
Hồ Ly cũng trầm mặc, "Không biết nữa..."
Thính Thông có chút thất vọng, nhưng vẫn cười như cũ , "Hồ Ly, nếu ta tìm được một nơi sơn minh thủy tú, đến lúc đó, cho dù ngươi có là người hay là tiên, cũng phải đến thăm ta nhé, được không?"
Thời khắc đó, trong lòng Hồ Ly đột nhiên giống như có một cơn gió xuân thổi qua, ấm áp, có thứ gì đó dần dần nảy mầm.
"Nể mặt hạt dẻ rang đường, ta nhất định sẽ đi!" Hồ Ly gật đầu liên tục.
Thính Thông khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi, "Một lời đã định."
"Một lời đã định." Hồ Ly duỗi ra móng vuốt, vỗ lên tay Thính Thông một cái, "Vỗ tay thề nguyền."
Thính Thông nhẹ nhàng kéo móng vuốt nó, nắm nắm. Sau đó, đứng lên."Ta phải trở về, muộn rồi, sư phụ sẽ tìm."
"Ừ." Hồ Ly đáp. Trên móng vuốt, còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Khi bóng Thính Thông biến mất trong rừng trúc, cá Nheo đột nhiên mở miệng, "Tiểu hồ ly, ngươi cảm thấy, ngươi đợi mấy ngàn năm, thực sự là vì Quý Du sao?"
"Đúng a..." Hồ Ly ngơ ngẩn đáp.
Cá Nheo than thở một hơi, không nói.
"Ách..." Cá Chép nhìn không trung, nói, "Lão Niêm, ngươi hôm nay không nói lạc đề, có chút không quen nha."
"Đúng đúng." Chúng yêu đồng loạt gật đầu.
"Có đôi khi ta cũng rất sâu sắc....." Cá Nheo thâm trầm đáp.
"Sâu sắc?"
"Ừ ừ, nói đến sâu sắc, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Không phải các ngươi kêu ta nói sao???"
= =|||
Hồ ly không mở miệng, vẫn nhìn về phía Thính Thông rời đi. Vây khốn nó không phải một cái bánh bao xanh, như vậy, người mà nó thật sự đuổi theo, là ai?...
...
*********
(1): Bài hát "Dũng khí" do ca sĩ Lương Tĩnh Như trình bày.
(2): Bài hát "Thiên lý chi ngoại" do ca sĩ Châu Kiệt Luân và Phí Ngọc Thanh trình bày
(3): CJ = Thuần khiết.
(4): Nhân yêu: gay, hoặc nói những nữ game thủ chơi nhân vật nam trong game online.
/45
|