“Aaaaaaaa”
“Aaaaaa”
Tiếng la thất thanh vang từ đầu đến cuối của tàu lượn siêu tốc, Trần Kim ngồi bên cạnh mặt ba chấm chả muốn nói, lý ra người sợ hãi nên là cậu chứ không phải hắn.
“Áaaaaaa”
Tàu lượm lên cao rồi thả xuống với tốc độ cao, Tô Tĩnh mặt mày xanh lét la hét um xùm cả lên, mấy người phía sau cũng có la nhưng không bằng hắn. Sau năm phút ngồi tàu lượm siêu tốc Tô Tĩnh bước xuống đi liêu xiêu tóc tai thì dựng ngược cả lên mất hết vẻ phong độ lúc mới bước vào công viên giải trí.
“Oẹ!” Hắn nôn thốc nôn tháo như muốn đưa tất cả những thứ có trong dạ dày ra ngoài hết một lượt.
“Anh ổn chứ? Còn chơi tiếp những trò khác được không?”
Tô Tĩnh ngước mặt nhìn cậu, nét mặt xanh lè của hắn như có thể trả lời câu hỏi vừa rồi, Trần Ngọc Liên từ đằng xa chạy đến gọi:
“Tiểu Kim ơi ~ em chơi tàu lượn siêu tốc rồi à?”
Cậu quay lại nhìn thấy cô đang vui vẻ chạy đến còn Cao Sơn thì thất thiểu đi đằng sau cứ như bị rút cạn sinh lực, chắc anh rể cũng bị chị gái cậu đưa vào một nơi cực đáng sợ rồi chứ gì.
Cao Sơn ngồi bịch xuống chiếc ghế Tô Tĩnh đang vật vờ ngồi trên đó, gã đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hắn:
“Còn sức không?”
“Anh nhìn mà không biết sao còn hỏi? Sắp thăng thiên đến nơi rồi đấy”
Trái ngược với bầu không khí nặng nề của hai thanh niên thì ở bên hai chị em Trần Kim lại đang vui vẻ chọn nơi tiếp theo để chơi, cậu quay lại cười cười:
“Chúng ta đi nhà ma nhá”
Trần Ngọc Liên cũng hùa theo nói: “Tham quan nhà ma rồi chúng ta chơi cái khác nhé? Phải chơi hết những trò có trong công viên mới được ~”
Hai thanh niên nghe xong mà cứ như sét đánh ngang tai ‘đùng đùng’ chưa kịp lên tiếng thì lại bị kéo đi trong bất lực.
Bước vào không gian nhà ma âm u tối đen lại có mấy cái đèn mờ mờ ảo ảo, Tô Tĩnh đi phía trước, Cao Sơn đi song song với hắn còn cậu với chị gái thì đi phía sau, nhân viên trong nhà ma vừa xuất hiện hù một phát thì hắn đã quay lại ôm cậu vào lòng, tạo hình của người kia là một con ma nữ tóc phủ mặt chẳng đáng sợ gì cả.
“Buông ra xem nào, em có sợ đâu mà anh ôm em?” Cậu vỗ vỗ lưng hắn bảo, nhưng cậu lại có cảm giác hắn đang run lên.
Cứ thế Trần Kim lại biết thêm một chuyện rất thú vị về người bạn cùng giường của mình hắn sợ ma! Quả thật một bí mật thầm lặng bấy lâu dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng nhạt nhẽo mà. Bốn người quằn trong căn nhà ma phải mất đâu gần 30 phút, ra được bên ngoài Tô Tĩnh liền đi tìm cái ghế ngồi xuống mệt thở chẳng ra hơi.
Cứ tưởng được nghỉ ngơi thì cậu lại chạy đến kéo tay hắn leo lên tàu lượn siêu tốc lần nữa, ngồi trên tàu mà tay hắn siết chặt với nhau cứ như đang đi đánh trận, Cao Sơn cũng chẳng thua gì dù đã ôm cái ghế từ chối lên đó nhưng vẫn bị Trần Ngọc Liên lôi lên.
Hai thanh niên mặt căng thẳng chờ đợi con tàu bắt đầu chạy, khi tàu lượn lên dốc ngày một cao thì mạnh ai nấy nhắm mắt mồ hôi chảy ròng ròng, thanh âm vang vọng lại được vang lên lần này còn có giọng của Cao Sơn.
“Aaaaaaa”
“Aaaa Má ơi!”
Trần Kim thì cười Tô Tĩnh thì la, đúng hai thái cực, người thì chơi vui vẻ, kẻ thì sợ đến biến sắc.
“Oẹ, Oẹ” Xuống được cái tàu lượn thì Tô Tĩnh lại ôm gốc cây nôn, lần này còn được bo nớt thêm Cao Sơn nôn cùng.
Vừa đặt được mong xuống ghế thì hai thanh niên lại bị lôi đi chơi tiếp, nhìn cảnh này cứ như đang hành hạ bằng trò chơi. Nhưng khi Tô Tĩnh nhìn được nụ cười rạng rỡ của Trần Kim thì cứ như tất cả mệt mỏi điều tiêu biến. Cứ thế bốn người bọn họ cùng nhau chơi tất cả các trò chơi có trong công viên giải trí với nụ cười trên môi.
…----------------…
“Aaaaaa”
Tiếng la thất thanh vang từ đầu đến cuối của tàu lượn siêu tốc, Trần Kim ngồi bên cạnh mặt ba chấm chả muốn nói, lý ra người sợ hãi nên là cậu chứ không phải hắn.
“Áaaaaaa”
Tàu lượm lên cao rồi thả xuống với tốc độ cao, Tô Tĩnh mặt mày xanh lét la hét um xùm cả lên, mấy người phía sau cũng có la nhưng không bằng hắn. Sau năm phút ngồi tàu lượm siêu tốc Tô Tĩnh bước xuống đi liêu xiêu tóc tai thì dựng ngược cả lên mất hết vẻ phong độ lúc mới bước vào công viên giải trí.
“Oẹ!” Hắn nôn thốc nôn tháo như muốn đưa tất cả những thứ có trong dạ dày ra ngoài hết một lượt.
“Anh ổn chứ? Còn chơi tiếp những trò khác được không?”
Tô Tĩnh ngước mặt nhìn cậu, nét mặt xanh lè của hắn như có thể trả lời câu hỏi vừa rồi, Trần Ngọc Liên từ đằng xa chạy đến gọi:
“Tiểu Kim ơi ~ em chơi tàu lượn siêu tốc rồi à?”
Cậu quay lại nhìn thấy cô đang vui vẻ chạy đến còn Cao Sơn thì thất thiểu đi đằng sau cứ như bị rút cạn sinh lực, chắc anh rể cũng bị chị gái cậu đưa vào một nơi cực đáng sợ rồi chứ gì.
Cao Sơn ngồi bịch xuống chiếc ghế Tô Tĩnh đang vật vờ ngồi trên đó, gã đưa ánh mắt lờ đờ nhìn hắn:
“Còn sức không?”
“Anh nhìn mà không biết sao còn hỏi? Sắp thăng thiên đến nơi rồi đấy”
Trái ngược với bầu không khí nặng nề của hai thanh niên thì ở bên hai chị em Trần Kim lại đang vui vẻ chọn nơi tiếp theo để chơi, cậu quay lại cười cười:
“Chúng ta đi nhà ma nhá”
Trần Ngọc Liên cũng hùa theo nói: “Tham quan nhà ma rồi chúng ta chơi cái khác nhé? Phải chơi hết những trò có trong công viên mới được ~”
Hai thanh niên nghe xong mà cứ như sét đánh ngang tai ‘đùng đùng’ chưa kịp lên tiếng thì lại bị kéo đi trong bất lực.
Bước vào không gian nhà ma âm u tối đen lại có mấy cái đèn mờ mờ ảo ảo, Tô Tĩnh đi phía trước, Cao Sơn đi song song với hắn còn cậu với chị gái thì đi phía sau, nhân viên trong nhà ma vừa xuất hiện hù một phát thì hắn đã quay lại ôm cậu vào lòng, tạo hình của người kia là một con ma nữ tóc phủ mặt chẳng đáng sợ gì cả.
“Buông ra xem nào, em có sợ đâu mà anh ôm em?” Cậu vỗ vỗ lưng hắn bảo, nhưng cậu lại có cảm giác hắn đang run lên.
Cứ thế Trần Kim lại biết thêm một chuyện rất thú vị về người bạn cùng giường của mình hắn sợ ma! Quả thật một bí mật thầm lặng bấy lâu dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng nhạt nhẽo mà. Bốn người quằn trong căn nhà ma phải mất đâu gần 30 phút, ra được bên ngoài Tô Tĩnh liền đi tìm cái ghế ngồi xuống mệt thở chẳng ra hơi.
Cứ tưởng được nghỉ ngơi thì cậu lại chạy đến kéo tay hắn leo lên tàu lượn siêu tốc lần nữa, ngồi trên tàu mà tay hắn siết chặt với nhau cứ như đang đi đánh trận, Cao Sơn cũng chẳng thua gì dù đã ôm cái ghế từ chối lên đó nhưng vẫn bị Trần Ngọc Liên lôi lên.
Hai thanh niên mặt căng thẳng chờ đợi con tàu bắt đầu chạy, khi tàu lượn lên dốc ngày một cao thì mạnh ai nấy nhắm mắt mồ hôi chảy ròng ròng, thanh âm vang vọng lại được vang lên lần này còn có giọng của Cao Sơn.
“Aaaaaaa”
“Aaaa Má ơi!”
Trần Kim thì cười Tô Tĩnh thì la, đúng hai thái cực, người thì chơi vui vẻ, kẻ thì sợ đến biến sắc.
“Oẹ, Oẹ” Xuống được cái tàu lượn thì Tô Tĩnh lại ôm gốc cây nôn, lần này còn được bo nớt thêm Cao Sơn nôn cùng.
Vừa đặt được mong xuống ghế thì hai thanh niên lại bị lôi đi chơi tiếp, nhìn cảnh này cứ như đang hành hạ bằng trò chơi. Nhưng khi Tô Tĩnh nhìn được nụ cười rạng rỡ của Trần Kim thì cứ như tất cả mệt mỏi điều tiêu biến. Cứ thế bốn người bọn họ cùng nhau chơi tất cả các trò chơi có trong công viên giải trí với nụ cười trên môi.
…----------------…
/40
|