Trần Huy khó khăn đứng lên ông thật sự không thể tin là người bạn của mình đã không còn tính người nữa, chưa đợi ông lên tiếng hỏi Tô Hoàng thêm được gì thì thực thể kia lại lao đến chỗ ông.
Nó tấn công Trần Huy dồn dập ép sát ông vào tường, bất ngờ nó bị một đạp của ai đó đá bay đi va mạnh vào một ống nghiệm gần đó, đưa mắt nhìn người vừa cứu mình ông thở dài:
“… Cảm ơn nhóc đã cứu ta”
Tô Tĩnh tay vẫn ôm một bên ba sườn nhìn ông lạnh nhạt đáp: “Không có gì cả, Tôi đến đây không phải để nhìn ông chết”
…Ào Ào!!..
Tiếng nước chảy khiến Tô Tĩnh và Trần Huy nhìn về phía Tô Hoàng, lão ta vừa thả ra một thực thể y như lúc này: “Đừng có phân tâm khi còn ở đây chứ! Lần này không may mắn như lần trước đâu!”
Trần Kim liếc mắt thấy vậy thì trong đầu cậu lo lắng không thôi, tay cậu ngày một thao tác nhanh hơn và rồi một tiếng ‘Cạch’ vang lên, mặt Trần Kim vui vẻ cậu nhanh nhẹn kéo cánh cửa ra.
Nhưng khi cách cửa vừa được mở ra cơ thể Trần Kim cứng đờ, đôi mắt hoảng loạn nhìn vào trong không chớp lấy một cái, từ bên trong một thanh âm quen thuộc vang lên:
“Tìm được rồi? Thật bất ngờ khi người tìm được tôi không phải Tô Tĩnh mà lại là cậu đó Trần Kim. Cậu vẫn ổn chứ? Dạo này sống có khỏe không hay vẫn còn là một kẻ thay thế cho tôi vậy?”- Bước chân của Lâm Bảo từ từ bước đến gần chỗ Trần Kim hơn, cậu hoảng hốt lắp bắp:
“Chuyện gì… vậy Bảo? Sao…sao… cậu lại xuất hiện ở đây vậy chứ? Cậu ở đây làm gì hả?”
Lâm Bảo áp sát mặt Trần Kim rồi nhỏ giọng: “Cậu thử suy nghĩ xem tại sao tôi lại ở đây? Trần Kim à, tôi phải nói cậu dễ dụ hay nói cậu tin người quá mức đây? Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy cậu vẫn tin tưởng tôi hết mực nhỉ? Đồ ngốc ạ, tôi tiếp cận cậu chỉ vì muốn điều tra về thân thế thật sự của cậu thôi!”
Não bộ của Trần Kim còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì Lâm Bảo nói thì đã bị cậu ta tiêm một cái gì đó vào người khiến cậu ú ớ ngã xuống, Tô Tĩnh thấy Lâm Bảo hành động kì lạ cũng cảnh giác, hắn không thể qua chỗ Trần Kim ngay bây giờ vì còn phải chuẩn bị đánh nhau với cái thực thể mà Tô Hoàng vừa thả ra từ ống thí nghiệm kia.
Lâm Bảo bế Trần Kim trên tay cười nhẹ rồi nói với Tô Hoàng: “Chú Hoàng! Vật thí nghiệm này ổn hơn những thứ còn lại đó chú”
Trần Huy vừa nghe được nhiêu đó thôi đã gào lên: “Tô Hoàng! Mày không được động đến con trai tao! Đây là giới hạn cuối cùng của tao rồi đấy, Thằng Khốn!!”
Ông phẩn nộ chạy về phía Lâm Bảo đang đứng với ý định muốn cướp Trần Kim về lại nhưng ông đã bị thực thể kia hất bay văng thẳng vào tường, ông ôm vết thương cũ vẫn còn đau đưa ánh mắt sắt lẹm nhìn Lâm Bảo:
“Thả Trần Kim ra! Muốn chém mướn giết gì thì cứ nhắm vào tôi này!”
Tô Tĩnh đứng phía sau bàn tay hắn siết chặt, trong đầu hắn bỗng nhảy số, lần này hắn không mù quáng tấn công Tô Hoàng nữa mà hắn muốn đánh vào cái ống thủy tinh phía sau lưng lão ta, trong lúc sự chú ý của lão vẫn đang còn ở chỗ Trần Huy thì hắn đã thành công tiến đến gần về phía lão ta hơn, đưa nắm đấm lên định một đấm vỡ ống nghiệm đó thì Tô Hoàng đã quay lại nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy căm phẫn:
“Đừng có làm trò gì trước con mắt của ta! Con nên nhớ người trong đây là mẹ ruột của con đó Tô Tĩnh!”
Bất giác khi nghe câu nói đó của lão ta hắn dường như chẳng thể tin mà đưa mắt nhìn người con gái trong ống nghiệm, Tô Hoàng bước đến chỗ Tô Tĩnh đang đứng như một pho tượng lão lên tiếng lạnh lẽo với gương mặt như có thể giết hắn bất cứ lúc nào:
“Tiểu Tĩnh Tĩnh! Con nên nhớ việc này, nếu con muốn giết chết ta thì phải thắng được nhân cách của bản thân con trước cái đã! Ta không đánh với một kẻ có hai nhân cách đâu nhé, Con Trai!”
Đôi mắt Tô Tĩnh dại ra, lỗ tai hắn bây giờ cứ lùng bùng như có ai đó đang nói cái gì vào tai hắn vậy: “Cho tao ra! Mày không thắng được lão già chết tiệt đó đâu!”
Tiếng nói ngày một rõ ràng hơn, hắn ôm đầu khụy gối xuống, rồi bất chợt đứng lên đấm thẳng về phía Tô Hoàng với một nắm đấm, lão ta nghiên đầu nhé cú đấm đó rồi lên tiếng nói về phía Lâm Bảo:
“Đây là tác dụng của thuốc sao Lâm Bảo? Nhóc đã cho Tiểu Tĩnh Tĩnh của chú sử dụng bao nhiêu mà nó có cả nhân cách thứ hai luôn rồi thế này?”
Lâm Bảo đứng bên kia liền cười nhẹ: “Hừm! Đủ để tạo ra một con quái vật thưa chú, quá xuất sắc đúng không ạ?”
Lão không lên tiếng trả lời câu hỏi của Lâm Bảo mà chỉ nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của Tô Tĩnh lúc này, bây giờ hắn cứ như một người hoàn toàn khác vậy, Tô Hoàng khẽ cười nhẹ:
“Thí nghiệm thành công rồi nhỉ? Thứ thuốc này đạt yêu cầu rồi đấy”- Vừa nói lão ta vừa đấm vào bụng Tô Tĩnh, tất cả mọi chuyện xảy ra với hắn chính lão đã lên kế hoạch từ trước.
Từ lúc hắn vẫn là một thằng nhóc đến khi hắn trở thành một kẻ có năng lực, cả việc trốn thoát khỏi tay lão cũng là một kế hoạch của lão ta vạch ra chờ Tô Tĩnh tự lao đầu vào. Đến cả ánh sáng của hắn là Lâm Bảo cũng là lão sắp xếp cử đến ngày ngày biến hắn thành một con quái vật thật sự.
Từ đầu đến cuối chỉ có hắn nghĩ là mình đã thoát ra khỏi ngục tối nhưng không! Tất cả chỉ như một trò đùa của Tô Hoàng giành cho Tô Tĩnh vậy, chỉ là sự xuất hiện của Trần Kim đã khiến kế hoạch của lão phải chậm trễ lại một khoảng thời gian.
Trần Huy nhìn một màn nói chuyện của hai người kia cũng hiểu là ông đã rơi vào kế hoạch của Tô Hoàng mất rồi, nhẹ nhàng ông ngồi dậy dựa lưng vào tường nói ra những câu cuối:
“Tô Hoàng! Cậu đã thay đổi rồi, cậu không còn là cậu nữa, nếu có kiếp sau tôi không muốn nhìn mặt cậu nữa Tô Hoàng à! Chúng ta không nên gặp nhau, chúng ta không nên làm bạn để rồi giờ đây tôi lại chết trong tay bạn mình… Cậu đi sai hướng rồi Tô Hoàng… Cậu không nên làm những việc này…”
…Bập!!..
Bàn tay của thực thể kia xuyên qua bụng Trần Huy để lại một cái lỗ to dưới bụng ông, đôi mắt trống rỗng đầy thất vọng tiết nuối của ông nhìn Tô Hoàng rồi khép lại, Trần Huy đã im lặng rời đi những câu cuối ông nói như một lời di ngôn và cũng muốn khuyên người bạn của mình quay đầu khi còn kịp.
Nó tấn công Trần Huy dồn dập ép sát ông vào tường, bất ngờ nó bị một đạp của ai đó đá bay đi va mạnh vào một ống nghiệm gần đó, đưa mắt nhìn người vừa cứu mình ông thở dài:
“… Cảm ơn nhóc đã cứu ta”
Tô Tĩnh tay vẫn ôm một bên ba sườn nhìn ông lạnh nhạt đáp: “Không có gì cả, Tôi đến đây không phải để nhìn ông chết”
…Ào Ào!!..
Tiếng nước chảy khiến Tô Tĩnh và Trần Huy nhìn về phía Tô Hoàng, lão ta vừa thả ra một thực thể y như lúc này: “Đừng có phân tâm khi còn ở đây chứ! Lần này không may mắn như lần trước đâu!”
Trần Kim liếc mắt thấy vậy thì trong đầu cậu lo lắng không thôi, tay cậu ngày một thao tác nhanh hơn và rồi một tiếng ‘Cạch’ vang lên, mặt Trần Kim vui vẻ cậu nhanh nhẹn kéo cánh cửa ra.
Nhưng khi cách cửa vừa được mở ra cơ thể Trần Kim cứng đờ, đôi mắt hoảng loạn nhìn vào trong không chớp lấy một cái, từ bên trong một thanh âm quen thuộc vang lên:
“Tìm được rồi? Thật bất ngờ khi người tìm được tôi không phải Tô Tĩnh mà lại là cậu đó Trần Kim. Cậu vẫn ổn chứ? Dạo này sống có khỏe không hay vẫn còn là một kẻ thay thế cho tôi vậy?”- Bước chân của Lâm Bảo từ từ bước đến gần chỗ Trần Kim hơn, cậu hoảng hốt lắp bắp:
“Chuyện gì… vậy Bảo? Sao…sao… cậu lại xuất hiện ở đây vậy chứ? Cậu ở đây làm gì hả?”
Lâm Bảo áp sát mặt Trần Kim rồi nhỏ giọng: “Cậu thử suy nghĩ xem tại sao tôi lại ở đây? Trần Kim à, tôi phải nói cậu dễ dụ hay nói cậu tin người quá mức đây? Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy cậu vẫn tin tưởng tôi hết mực nhỉ? Đồ ngốc ạ, tôi tiếp cận cậu chỉ vì muốn điều tra về thân thế thật sự của cậu thôi!”
Não bộ của Trần Kim còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì Lâm Bảo nói thì đã bị cậu ta tiêm một cái gì đó vào người khiến cậu ú ớ ngã xuống, Tô Tĩnh thấy Lâm Bảo hành động kì lạ cũng cảnh giác, hắn không thể qua chỗ Trần Kim ngay bây giờ vì còn phải chuẩn bị đánh nhau với cái thực thể mà Tô Hoàng vừa thả ra từ ống thí nghiệm kia.
Lâm Bảo bế Trần Kim trên tay cười nhẹ rồi nói với Tô Hoàng: “Chú Hoàng! Vật thí nghiệm này ổn hơn những thứ còn lại đó chú”
Trần Huy vừa nghe được nhiêu đó thôi đã gào lên: “Tô Hoàng! Mày không được động đến con trai tao! Đây là giới hạn cuối cùng của tao rồi đấy, Thằng Khốn!!”
Ông phẩn nộ chạy về phía Lâm Bảo đang đứng với ý định muốn cướp Trần Kim về lại nhưng ông đã bị thực thể kia hất bay văng thẳng vào tường, ông ôm vết thương cũ vẫn còn đau đưa ánh mắt sắt lẹm nhìn Lâm Bảo:
“Thả Trần Kim ra! Muốn chém mướn giết gì thì cứ nhắm vào tôi này!”
Tô Tĩnh đứng phía sau bàn tay hắn siết chặt, trong đầu hắn bỗng nhảy số, lần này hắn không mù quáng tấn công Tô Hoàng nữa mà hắn muốn đánh vào cái ống thủy tinh phía sau lưng lão ta, trong lúc sự chú ý của lão vẫn đang còn ở chỗ Trần Huy thì hắn đã thành công tiến đến gần về phía lão ta hơn, đưa nắm đấm lên định một đấm vỡ ống nghiệm đó thì Tô Hoàng đã quay lại nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy căm phẫn:
“Đừng có làm trò gì trước con mắt của ta! Con nên nhớ người trong đây là mẹ ruột của con đó Tô Tĩnh!”
Bất giác khi nghe câu nói đó của lão ta hắn dường như chẳng thể tin mà đưa mắt nhìn người con gái trong ống nghiệm, Tô Hoàng bước đến chỗ Tô Tĩnh đang đứng như một pho tượng lão lên tiếng lạnh lẽo với gương mặt như có thể giết hắn bất cứ lúc nào:
“Tiểu Tĩnh Tĩnh! Con nên nhớ việc này, nếu con muốn giết chết ta thì phải thắng được nhân cách của bản thân con trước cái đã! Ta không đánh với một kẻ có hai nhân cách đâu nhé, Con Trai!”
Đôi mắt Tô Tĩnh dại ra, lỗ tai hắn bây giờ cứ lùng bùng như có ai đó đang nói cái gì vào tai hắn vậy: “Cho tao ra! Mày không thắng được lão già chết tiệt đó đâu!”
Tiếng nói ngày một rõ ràng hơn, hắn ôm đầu khụy gối xuống, rồi bất chợt đứng lên đấm thẳng về phía Tô Hoàng với một nắm đấm, lão ta nghiên đầu nhé cú đấm đó rồi lên tiếng nói về phía Lâm Bảo:
“Đây là tác dụng của thuốc sao Lâm Bảo? Nhóc đã cho Tiểu Tĩnh Tĩnh của chú sử dụng bao nhiêu mà nó có cả nhân cách thứ hai luôn rồi thế này?”
Lâm Bảo đứng bên kia liền cười nhẹ: “Hừm! Đủ để tạo ra một con quái vật thưa chú, quá xuất sắc đúng không ạ?”
Lão không lên tiếng trả lời câu hỏi của Lâm Bảo mà chỉ nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của Tô Tĩnh lúc này, bây giờ hắn cứ như một người hoàn toàn khác vậy, Tô Hoàng khẽ cười nhẹ:
“Thí nghiệm thành công rồi nhỉ? Thứ thuốc này đạt yêu cầu rồi đấy”- Vừa nói lão ta vừa đấm vào bụng Tô Tĩnh, tất cả mọi chuyện xảy ra với hắn chính lão đã lên kế hoạch từ trước.
Từ lúc hắn vẫn là một thằng nhóc đến khi hắn trở thành một kẻ có năng lực, cả việc trốn thoát khỏi tay lão cũng là một kế hoạch của lão ta vạch ra chờ Tô Tĩnh tự lao đầu vào. Đến cả ánh sáng của hắn là Lâm Bảo cũng là lão sắp xếp cử đến ngày ngày biến hắn thành một con quái vật thật sự.
Từ đầu đến cuối chỉ có hắn nghĩ là mình đã thoát ra khỏi ngục tối nhưng không! Tất cả chỉ như một trò đùa của Tô Hoàng giành cho Tô Tĩnh vậy, chỉ là sự xuất hiện của Trần Kim đã khiến kế hoạch của lão phải chậm trễ lại một khoảng thời gian.
Trần Huy nhìn một màn nói chuyện của hai người kia cũng hiểu là ông đã rơi vào kế hoạch của Tô Hoàng mất rồi, nhẹ nhàng ông ngồi dậy dựa lưng vào tường nói ra những câu cuối:
“Tô Hoàng! Cậu đã thay đổi rồi, cậu không còn là cậu nữa, nếu có kiếp sau tôi không muốn nhìn mặt cậu nữa Tô Hoàng à! Chúng ta không nên gặp nhau, chúng ta không nên làm bạn để rồi giờ đây tôi lại chết trong tay bạn mình… Cậu đi sai hướng rồi Tô Hoàng… Cậu không nên làm những việc này…”
…Bập!!..
Bàn tay của thực thể kia xuyên qua bụng Trần Huy để lại một cái lỗ to dưới bụng ông, đôi mắt trống rỗng đầy thất vọng tiết nuối của ông nhìn Tô Hoàng rồi khép lại, Trần Huy đã im lặng rời đi những câu cuối ông nói như một lời di ngôn và cũng muốn khuyên người bạn của mình quay đầu khi còn kịp.
/40
|