CHƯƠNG 6
Từ Du Trật không chút nghi ngờ, quyết định dứt khoát, thời gian hắn ở nhà không nhiều, tɾong nhà cũng chỉ có Từ Hành Anh, mà tâm trạng của cô cũng không quá tệ bao giờ.
Cô.
Đột nhiên lại biến thành người cung cấp sữa.
Đối tượng vẫn là chú nhỏ của cô.
Thật nguy hiểm, nếu như bị chú nhỏ phát hiện thì cô phải làm sao đây.
Từ Hành Anh muốn đi lấy nước uống để giảm bớt tâm trạng tɾong lòng, nhưng cô lại không nhìn thấy trên mặt đất có một đồ vật nhỏ, Từ Hành Anh vướng phải, trật ͼhân ngã bịch một cái, quỵ xuống đất.
"A" Từ Hành Anh bị đau, ôm lấy đầu gối.
Từ Du Trật bị tiếng động làm cho hơi giật mình, lập tức đứng lên, đỡ Từ Hành Anh lên sô pha ngồi.
Đầu gối Từ Hành Anh bị tím bầm một chỗ khá to.
"Cháu, cháu nhìn thấy trên sàn có đồ vật." Từ Hành Anh có chút mất tự nhiên.
"Đừng động, để chú đi lấy thuốc." Từ Du Trật liền quay người đi lấy thuốc.
Từ Hành Anh còn có chút ngốc, kỳ thật cô cảm thấy vết thươռg này không sao, cô thường xuyên bị va đập mà da cô cũng dễ bị tím bầm, nên là loại chuyện này bình thường như cơm bữa, bất quá, có người quan tâm như vậy làm tɾong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Trừ viện trưởng mẹ ra thì chưa có ai từng quan tâm cô như vậy, và cũng chưa có ai lấy thuốc cho cô khi cô bị ngã.
Sau khi nhận người thân, chú nhỏ vẫn luôn có vẻ giống như người lạ không nên đến gần, cùng cô có chút xa lánh, nên là Từ Hành Anh vẫn luôn sợ Từ Du Trật.
Nhưng vừa rồi tɾong mắt hắn vừa hiện lên sự lạnh lùng vừa xen lẫn tia lo lắng không chút giả tạo.
Cô không hiểu cho lắm.
Từ Hành Anh cúi đầu ngẩn người nhìn đầu gối bầm tím.
Từ Du Trật đem thuốc đến, không nói câu nào, trực tiếp ngồi xổm trước đầu gối Từ Hành Anh, giúp cô thoa thuốc, sự ấp ám từ đầu ngón tay chú nhỏ ấn lên đùi Từ Hành Anh, cách hắn làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Có lẽ là do cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ, phòng khách lại bật điều hòa nên ͼhân cô có chút lạnh, Từ Hành Anh cảm giác tay của chú giống như lửa đốt.
Từ Hành Anh sững sờ, cảm giác đầu ngón tay đè lên ͼhân mình, sự nóng bỏng kia cũng có ở tɾong giấc mộng xuân của cô. Ở tɾong giấc mơ đó, chú nhỏ đem hai ͼhân cô quấn quanh e0 hắn.
Lúc này, huyệt nhỏ của cô có hơi ngứa ngáy, hoặc có thể nói là thật trống rỗng, rõ ràng chú nhỏ chỉ đang giúp cô thôi mà. Cô tách hai ͼhân ra không được, mà kẹp vào cũng không xong.
"Ưm " Đột nhiên, Từ Hành Anh bị Từ Du Trật xoa nắn có chút đau, không nhịn được mà kêu lên.
Từ Hành Anh đỏ mặt cúi đầu xuống, âm thanh này có chút khıêu khích.
Cô không cố ý, cô chỉ là không nhịn được.
Từ Du Trật nghe thấy mộ tiếng, ngón tay đang đè trên đùi Từ Hành Anh dừng động tác, ánh mắt không khỏi từ đầu gối Từ Hành Anh chuyển lên khuôn mặt cô, sau đó lại từ trên mặt cô nhìn đến...
Nơi tư mật, chiếc váy ngủ vô tình bị Từ Hành Anh kéo cao lên, để lộ ra chiếc quần lót, mà từ góc độ của Từ Du Trật vừa vặn có thể nhìn thấy rõ.
Quần lót ren màu đen tɾong suốt bao vây lấy tiểu huyệt của cô, hắn giống như có thể nhìn xuyên thấu qua quần lót ren thấy được khe hở của tiểu huyệt.
Tiểu huyệt của cô vậy mà không hề có lông.
Côn thịt Từ Du Trật lại lần nữa rục rịch, hắn bỏ thuốc xuống, vội vã đi lên lầụ
Chuyện gì đang xảy ra thế này, sao hắn có thể như vậy với cháu gái mình...
"Hành Anh, bôi thuốc xong rồi, cháu nên đi ngủ sớm...Lần sau cẩn thận nhé." Giọng điệu của Từ Du Trật trở nên trầm khàn, là do côn thịt trở nên căng cứng.
Từ Hành Anh "..."
Có chuyện gì vậy, đột nhiên giọng điệu của chú nhỏ lại thay đổi.
"Được, chú."
Từ Hành Anh hướng về phía cầu thang kia, vô ích đáp lại.
Cô cúi đầu nhìn xuống đầu gối thê thảm của mình, cả người rơi vào trầm tư.
Đến khi Từ Hành Anh về phòng, cô nằm xuống giường, miệng huyệt lúc này như hồng thủy đầy ẩm ướt.
/238
|