CHƯƠNG 15
“Hành Anh, nên về nhà thôi.”
Từ Du Trật chớp mắt đã đến đứng trước mặt Từ Hành Anh.
“Chú nhỏ.” Từ Hành Anh say sưa nhìn dáng người khá cao của Từ Du Trật, cúi thấp đầu chớp chớp mắt.
“Anh Du Trật, cô ấy hơi say rồi.” Lý Lạc nhìn chằm chằm Từ Du Trật.
“Ừ,” Từ Du Trật gật đầu, đỡ lấy Từ Hành Anh, đưa cô ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi bất ngờ, chủ tịch của tập đoàn Tư Thị thực sự quan tâm đến cháu gái của mình, nhưng ngược lại lại rấtlạnh nhạt với vợ.
Cũng chưa từng thấy anh nắm tay vợ mình bao giờ.
Từ Hành Anh ngồi xiêu vẹo trên ghế, vừa lên xe, tài xế liền kéo tấm chắn xuống, cô không còn để ý đến hình tượng nữa, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô say rượu, dạ dày truyền đến cảm giác đau rát, đốt cháy khắp cơ thể.
Muốn nôn ra nhưng lại không nôn ra được.
Ý thức của Từ Hành Anh mơ hồ, chỉ biết rằng bản thân đang ngồi tɾong xe, bên cạnh chú nhỏ.
Vì say rượu nên lá gan rấtlớn, cô cảm thấy bây giờ cô không hề sợ Từ Du Trật một tí nào, dùng sức ngồi sát lại chú nhỏ.
“Chú nhỏ, cháu muốn về nhà.” Từ Hành Anh rơm rớm nước mắt nhìn Từ Du Trật, đôi tay nhỏ nắm lấy ống tay áo Từ Du Trật.
Từ Du Trật nắm lấy tay cô đặt lên đùi “Đang trên đường về nhà rồi.”
“Chú, cháu khó chịu quá” Từ Hành Anh lần đầu được trải nghiệm cảm giác say rượu, bây giờ chỗ nào cũng đều rấtkhó chịụ
Từ Hành Anh vẫn luôn động đậy xiêu vẹo h0àn toàn không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng Từ Du Trật dành cho cô, không còn là một ông chủ với vẻ mặt khó gần, động tí là nhăn mặt như trước đây nữa.
“Khó chịu chỗ nào?” Từ Du Trật nhẹ nhàng hỏi cô.
Từ Hành Anh cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình, bụng cô thực sự rấtkhó chịu, trước đây cô chưa từng uống rượu, hôm nay lại uống liền mấy cốc.
Nhưng cô không hề ý thức được rằng bàn tay đang đặt trên bụng cô là của Từ Du Trật, chỉ có thể thuận the0 tay hắn nhẹ nhàng xoa bụng phát ra tiếng rên thoải mái.
Từ Hành Anh được tay hắn xoa rấtthoải mái, dựa đầu vào người hắn nhắm mắt ngủ, yên tâm hưởng thụ hơi ấm từ tay và cơ thể Từ Du Trật truyền tới.
“Bây giờ thoải mái hơn một chút rồi.” Cô tiếp tục nắm lấy tay anh.
Thật ấm.
Từ lúc Từ Hành Anh sát lại gần hắn, ánh mắt Từ Du Trật chưa từng rời khỏi người cô, đặc biệt là bộ ngực của cô.
Bộ ngực trắng nõn mềm mại sắp lộ ra ngoài, chỉ còn che được đầṳ vú, viền ren đen cọ xát vào khiến Từ Hành Anh thấy ngứa ngáy.
Từ Hành Anh buông tay ra khỏi ống tay áo Từ Du Trật, xoay ngón trỏ tháo dây ngực và miếng dán khó chịu ra, dùng ngón giữa và ngón áp út gãi gãi quả hồng đã dựng lên.
Quả hồng nhỏ bị cọ xát run lên trước mắt Từ Du Trật.
Phần dưới của Từ Du Trật căng lên.
“Chú .” Giọng Từ Hành Anh dần trở nên mềm hơn, nghe vậy màu mắt Từ Du Trật càng đen lại.
Nhưng Từ Hành Anh đã say đến mức mơ hồ, h0àn toàn không biết bản thân mình đang làm gì, chỉ ý thức được những việc bản thân muốn làm.
Cô sờ vào cơ bụng của Từ Du Trật qua lớp áo sơ mi, nghe thấy tiếng hơi thở của hắn đột nhiên trở nên gấp gáp hơn, mỉm cười, cụp mắt xuống rồi xõa tóc ra, nằm lên đùi anh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa không, Từ Hành Anh không phát hiện ra cây gậy của chú nhỏ vì hơi thở của cô mà dựng đứng lên, hướng về phía cô mà chào.
Xe từ từ dừng lại, Từ Du Trật ôm cô xuống xe, bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Từ Hành Anh nằm trên giường lăn qua lăn lại, bộ ngực bị mái tóc rối tung che mất, Từ Du Trật đứng bên cạnh giường thấy không thuận mắt, lập tức vén mấy sợi tóc đó ra.
Từ Du Trật tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng nõn kia.
Ở tɾong mơ, Từ Hành Anh thấy chú nhỏ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô.
Còn nghe thấy tiếng của chú nhỏ nhẹ nhàng hỏi “Tại sao hôm nay lại không tràn sữa? Hửm?”
/238
|