Edit+beta: Thủy Nguyệt Lam Thiên (là tui)
Tô Ngưng Mi đi theo bác cả ra ngoài, mấy người bác cả đi làm ở quân khu, Tô Ngưng Mi thì đi chợ. Dù bên ngoài tuyết rơi tán loạn nhưng vẫn có người bày quầy hàng như trước, nhừng đều là mấy thứ đồ chơi mới lạ, hi vọng có thể có người nhìn trúng mà đổi được gì đó.
Đi dạo một vòng quanh chợ cuối cùng phát hiện một cái quầy hàng trong góc xó, mặt trên bày mấy loại đao cụ, trong đó có mấy cây trường đao, có chút giống với đao của mấy tên côn đồ dùng để chém người ở trên tivi, loại đao này có chút ngắn, không thích hợp lắm dùng để chém zombie. Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn liếc nhìn vị trung niên nam tử đen gầy, mở miệng nói: Có loại đao nào dài hơn chút không?
Người nọ liếm liếm môi khô khốc, nhìn Tô Ngưng Mi ăn mặc sạch sẽ, trong mắt có vẻ hâm mộ, một lát sau ông ta mới nói: Chỗ của tôi không có, nhưng tôi biết ai có, cô......nếu có thể cho tồi một ít đồ ăn tôi liền đưa cô đi được không? Tựa hồ sợ Tô Ngưng Mi cự tuyệt, người đàn ông đen gầy lập tức nói tiếp: Tùy tiện cho tôi chút đồ ăn thôi, được không?
Tô Ngưng Mi gật đầu, lấy trong bao ra mấy gói mì ăn liền cho ông ta, người kia vui mừng đón lấy, khẩn cấp xé mở một gói mì ăn liền ăn như lang thôn hổ yết. Tô ngưng cũng không gấp, chờ ông ta ăn xong một gói mì, người nọ mới ngượng ngùng cười với Tô Ngưng Mi, Cái đó...tôi dẫn cô đi.
Người đàn ông đen gầy thu dọn quầy hàng của mình xong, liền mang theo Tô Ngưng Mi đi về hướng khu ổ chuột.
Nhà ở khu bình dân là một loạt nhà gỗ nhỏ, người kia dẫn Tô Ngưng Mi đi đến một cái nhà gỗ nhỏ trong đó, gõ cửa gỗ, bên trong lập tức truyền đến giọng một người đàn ông: Ai!
Người đàn ông đen lập tức đáp: Nguyên Tử, là tôi, mở cửa, giới thiệu cho cậu một người.
Không bao lâu, từ trong cửa gỗ, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra, vóc người cao, diện mạo bình thường, hắn nhìn người đàn ông đen gầy nói: Trụ Tử, có chuyện gì?
Trụ Tử chỉ chỉ Tô Ngưng Mi bên cạnh nói: Vị tiểu thư này muốn mua trường đao, không phải cậu từng góp nhặt rất nhiều trường đao sao? Vị tiểu thư này nguyện ý dùng đồ ăn đổi với cậu.
Nguyên Tử biến sắc, Tôi không đổi!
Trụ Tử khuyên nhủ: Nguyên Tử, giờ đã là tận thế, sạo cậu cứ khư khp cố chấp giữ cái đao mẻ kia thế? Anh biết cậu thích mấy thứ này, nhưng cậu thử nghĩ lại xem tình hình mẹ con cậu bây giờ ra sao? Bác gái còn đang bệnh nặng, căn tin một ngày phát hai chén cháo căn bản là ăn không đủ no, nếu cậu còn không chịu đổi, chỉ sợ bác gái sẽ không qua nổi mùa đông này.
Nguyên Tử sắc mặt biến ảo, nghe thấy trong nhà gỗ nhỏ truyền đến tiếng ho khan, rốt cục đành thở dài, phất phất tay với Tô Ngưng Mi, Vào đi.
Tô Ngưng Mi đi theo người này vào nhà, trong góc nhà kê một cái giường gỗ, bên trên trải chăn bông thật dày, một bà lão tóc hoa râm đang nằm, sắc mặt đỏ khác thường, còn đang ho khan. Nguyên Tử rót một ly nước ấm giúp bà, Mẹ, uống chút nước đi......
Sau đó Nguyên Tử lấy ra vài hộp gấm thật dài dưới gầm, có tới mười cái hộp gấm, từng hộp gấm bị mở ra, ánh mắt Tô Ngưng Mi càng ngày càng sáng, tổng cộng mười cây đao, năm cái đường đao, ba chiếc đao nặng (ta chém) còn có hai thanh võ sĩ đao.
Tô Ngưng Mi nhìn một lần, mười cây đao này đều là đao tốt, trước khi tận thế tiền tuyệt đối có giá trị cao, thế nhưng hiện tại tận thế cũng chỉ có thể dùng để chặt đầu zombie mà thôi. Cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Tử, Anh muốn đổi cái gì? Tôi có thể cho anh đồ ăn, dược phẩm, có điều bệnh của mẹ anh cần phải đi bệnh viện, tôi trả anh một ít tinh hạch được không?
Nguyên Tử nhìn mười cây, trong mắt có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu, Được.
Tô Ngưng Mi thấy nơi này có cái bếp lò nhỏ, trả hắn một bao gạo, một đống thân ngô trong không gian, một ít gà vịt thịt cá linh tinh để ăn, còn có một túi muối, hai hộp thuốc cảm mạo, hai hộp thuốc hạ sốt, cuối cùng lại cho hắn năm mươi cái tinh hạch.
Nguyên Tử thấy cô có thể trống rỗng lấy ra nhiều đồ như vậy, lộ ra thần sắc hâm mộ, biết Tô Ngưng Mi hẳn là không gian dị năng giả. Trong căn cứ không gian dị năng giả không ít, cho nên cũng không có gì hay ngạc nhiên, khiến hắn kinh ngạc là, cô lại cho họ nhiều đồ như vậy. Xem ra cuộc sống của dị năng giả thật sự dễ chịu, nếu hắn là dị năng giả thì tốt bao nhiêu.
Đối với Tô Ngưng Mi mà nói, này đó đồ ăn là không thể so sánh với mấy thanh đao này.
Thu mười bả cây đao vào không gian, Tô Ngưng Mi liền đi ra ngoài.
Bên ngoài còn mưa tuyết, cô cũng không có hứng thú đi dạo chung quanh, trực tiếp trở về nhà. Nhưng lúc trở về lại gặp Khang Tiểu Tĩnh, trên tay cô ta có nồi bát biều bồn linh tinh vật dụng hàng ngày, tự nhiên cũng thấy Tô Ngưng Mi đang đi về hướng khu dân cư. Khang Tiểu Tĩnh nhíu mày, tươi cười quyến rũ đi đến trước Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi, thật khéo.
Tô Ngưng Mi cảm thấy kinh ngạc, người này với Khang Tiểu Tĩnh trước kia khác biệt quá lớn, chẳng lẽ thực sự bị Trình Dung kích thích mà hắc hóa? Tô Ngưng Mi chỉ gật đầu, cũng chẳng nói gì.
Khang Tiểu Tĩnh tiến lên đi cùng Tô Ngưng Mi, ý cười trong suốt nói: Chúng ta vừa vặn tiện đường, tôi với Vu đại ca mua một căn phòng mấy chục mét vuông ở khu dân cư...... Đúng rồi, nếu có thời gian cô cũng có thể tới làm khách, chuyện trước kia tôi thật xin lỗi......
Tô Ngưng Mi vội vàng nói: Cô không cần xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có thân quen gì. Không biết vì sao cô lại cảm thấy Khang Tiểu Tĩnh bây giờ đặc biệt khủng bố.
Khang Tiểu Tĩnh không thèm để ý cười cười, Tô Ngưng Mi, chúng ta không phải địch nhân, tôi biết ngươi cũng chán ghét Trình Dung có phải hay không? Có lẽ chúng ta còn có thể trở thành bạn bè cũng không chừng? Chúng ta còn có thể hợp tác đối phó Trình Dung? Trước kia là tôi có mắt không tròng tin lầm bọn họ, còn bây giờ -- sẽ không!
Tô Ngưng Mi thầm nghĩ, so với Trình Dung, hẳn là cô còn hận Vu Hạo Tĩnh hơn đi, dù sao lúc trước Trình Dung vẫn muốn đi cứu cô, chỉ là bị Vu Hạo Tĩnh ngăn cản. Sao bây giờ cô lại ân ân ái ái với Vu Hạo Tĩnh là thế nào nha.
Hai người chạy tới khu dân cư, Khang Tiểu Tĩnh dừng lại trước một phòng ở, cười với Tô Ngưng Mi, Ta về trước, cô có muốn vào ngồi chút hay không?
Tô Ngưng Mi vội vàng lắc đầu,“Không cần .” Cô không dậy nổi hứng thú.
Tạm biệt Khang Tiểu Tĩnh xong, Tô Ngưng Mi trực tiếp trở về nhà, vừa mở cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế tiếng, Thông gia a, ông có thể rủ lòng thương cho chúng tôi ở lại không. Đứa con lớn nhất của tôi đã chết, con thứ hai đã chết, con rể đã chết, hiện tại chỉ còn lại hai người già chúng tôi với hai đứa cháu ngoại cháu nội, ông xem một đám già yếu trẻ nhỏ chúng tôi làm sao sống nổi a. Thông gia a, Tiểu Mi giờ đã cõ tiền đồ, có thức ăn ngọn miệng cho các ngươi, tôi không còn lời nào để nói, các người dù sao cũng chỉ là ông ngoại của nó. Nhưng là, tôi cũng là ông nội nó a, nếu nó không nuôi chúng tôi, nó...... Nó chính là bất hiếu, sẽ bị sét đánh!
Tô Ngưng Mi thiếu chút nữa bị tức mà cười ra, đám người họ Trần này cũng thật đủ vô sỉ, bây giờ còn dám tìm tới cửa, còn dám bắt cô nuôi họ! Cô rút chìa khóa rút trến cửa xuống, bước vào. Hai lão Trần Gia, Trần Đại Hoa, Trương Phượng Lan, Thích Anh, Trần Đức Liên, Trần Tráng Tráng, Nghiêm Họa Họa đều ở đây.
Này mấy người này gầy đi không ít, mặc đồ lại khá ấm áp.
Tô Ngưng Mi liếc một cái nhìn bọn họ, thật đúng là chỉ còn lại có già yếu với trẻ nhỏ, đáng tiếc, cô không phải nhà từ thiện, không có chút cảm tình với đám người dối trá này.
Trần Đại Hoa thấy Tô Ngưng Mi tiến vào có chút khẩn trương, lại nghĩ dù gì thì mình cũng là ông của nó, nó có thể làm gì được mình chứ, ưỡn ưỡn ngực, Trần Đại Hoa ho một tiếng nói: Tiểu Mi, cháu đã trở lại, từ ngày hôm nay ông bà sẽ ở cùng cháu, chúng ta già rồi, cháu lại là cô gái khỏe mạnh, về sau hai lão già chúng ta chỉ có thể trông cậy vào cháu.
Tất cả người nhà họ Tô đang ngồi ở trên sofa, sắc mặt đều có chút khó coi. Tô lão gia tử cả đời chưa từng tiếp xúc với đám người vô sỉ như họ, tức tới mức mặt đỏ bừng lại không thể trực tiếp oánh bọn họ bay ra ngoài, bà ngoại chỉ có thể thuận khí giúp ông ngoại Tô.
Tô Ngưng Mi ngồi xuống, nhìn Trần Đại Hoa, cũng không tức giận, chỉ nói: Các người có phải nghĩ sai gì không? Tôi cùng lắm là một lực lượng biến dị giả, các người cảm thấy tôi có năng lực nuôi sống nhiều người như vậy sao, chỗ phòng này vẫn là anh họ tôi mua để người nhà họ Tô ở, tôi chỉ dính chút ánh sáng mà thôi. Anh họ, dì, còn có Hàn Bảo, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt đều là dị năng giả, mỗi người họ đều lợi hại hơn tôi, nhà là bọn họ mua, không phải tôi làm chủ. Cho nên, ngại quá , các người không thể ở lại chỗ này.
Trần Đại Hoa tức lòi mắt, một chữ cũng không nói nổi, Trương Phượng Lan đứng bên cười nói: Tiểu Mi a, chúng ta biết cháu có bản lĩnh, những người này không phải bạn bè thì là người thân của cháu, nhưng chúng ta cũng là người nhà cháu a, ba với chú hai cháu đã buông tay, để lại chúng ta một đám người già với trẻ nhỏ, cháu bảo chúng ta làm sao mà sống nha?
Thích Anh cũng chen mồm: Cũng không phải vậy, dù sao nhà ở lớn như vậy, nhiều phòng khẳng định còn trống, chúng ta đến ở, về sau có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa Tráng Tráng còn là thủy hệ dị năng giả, có thể cung cấp chút nước không phải sao?
Tô Ngưng Mi cười ngất, thủy hệ dị năng cấp một đúng là trừ bỏ mỗi ngày cung cấp chút nước rq thì không có tí lực công kích nào. Tuy nhiên bây giờ căn cứ đã sớm nghiên cứu ra máy lọc nước, căn cứ căn bản là không thiếu nước, thủy hệ dị năng giả căn bản đã vô dụng. Da mặt những người này không phải mỏng bình thường đâu à.
Cô cười nói: Ai yô vị nữ hiệp này, bà nghĩ sai rồi, đây là không phải phòng ở của tôi, đây là phòng ở của người nhà họ Tô, các người muốn ở nơi này thì phải nói với họ mới được, tôi không có quyền quyết định.
Tô Hạo đã mở miệng nói: Các vị, thật xin lỗi, chúng ta căn bản là không biết các người. Các người đột nhiên tới cửa đây hô thông gia nọ thông gia chai với ông bà tôi, còn muốn chúng tôi thu giữ các ngươi, chuyện này không phải rất khôi hài sao? Chẳng lẽ người ven đường tùy tiện chạy tới loạn nhận thân thích, chúng ta đều phải thu lưu sao? Ta thấy mấy người vẫn nên rời khỏi đi thôi.
Trần Đức Liên ôm Nghiêm Họa Họa kêu lên: Chúng tôi là người nhà Tô Ngưng Mi, là thông gia nhà họ Tô các người, cũng là người thân của các người.
Bọn họ cũng là chó cùng rứt giậu , đi đến căn cứ này hơn một tháng ăn không đủ no, Nghiêm Giang Sơn ra ngoài lên núi săn thú không còn trở về nữa, chỉ còn lại một đám kẻ yếu bọn họ. Tại nơi tận thế ăn không đủ no này, thể diện căn bản không là cái gì, hôm nay các nàng lại đều phải ở lại trong này.
Tô Hạo sắc mặt trầm xuống, Đúng là không biết xấu hổ, chúng tôi căn bản là không biết các người, các người như vậy là có ý gì? Nếu ở không đi chúng tôi sẽ trực tiếp động thủ.
Thích Anh cả giận nói: Mày dám, nếu mày dám động thủ chúng tao sẽ đi quân khu tố cáo các người!
Tô Hạo không muốn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đứng dậy, xách Trần Tráng Tráng đang ngồi trên sofa ném ra ngoài, tiếp đó một đám người bọn họ đều chung số phận với cu cậu kia.
--- --------
Lời Tác giả: Chương sau nam chính sẽ trở lại.
Lời editor: Và chúng mình sắp có thịt ăn....há há
Tô Ngưng Mi đi theo bác cả ra ngoài, mấy người bác cả đi làm ở quân khu, Tô Ngưng Mi thì đi chợ. Dù bên ngoài tuyết rơi tán loạn nhưng vẫn có người bày quầy hàng như trước, nhừng đều là mấy thứ đồ chơi mới lạ, hi vọng có thể có người nhìn trúng mà đổi được gì đó.
Đi dạo một vòng quanh chợ cuối cùng phát hiện một cái quầy hàng trong góc xó, mặt trên bày mấy loại đao cụ, trong đó có mấy cây trường đao, có chút giống với đao của mấy tên côn đồ dùng để chém người ở trên tivi, loại đao này có chút ngắn, không thích hợp lắm dùng để chém zombie. Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn liếc nhìn vị trung niên nam tử đen gầy, mở miệng nói: Có loại đao nào dài hơn chút không?
Người nọ liếm liếm môi khô khốc, nhìn Tô Ngưng Mi ăn mặc sạch sẽ, trong mắt có vẻ hâm mộ, một lát sau ông ta mới nói: Chỗ của tôi không có, nhưng tôi biết ai có, cô......nếu có thể cho tồi một ít đồ ăn tôi liền đưa cô đi được không? Tựa hồ sợ Tô Ngưng Mi cự tuyệt, người đàn ông đen gầy lập tức nói tiếp: Tùy tiện cho tôi chút đồ ăn thôi, được không?
Tô Ngưng Mi gật đầu, lấy trong bao ra mấy gói mì ăn liền cho ông ta, người kia vui mừng đón lấy, khẩn cấp xé mở một gói mì ăn liền ăn như lang thôn hổ yết. Tô ngưng cũng không gấp, chờ ông ta ăn xong một gói mì, người nọ mới ngượng ngùng cười với Tô Ngưng Mi, Cái đó...tôi dẫn cô đi.
Người đàn ông đen gầy thu dọn quầy hàng của mình xong, liền mang theo Tô Ngưng Mi đi về hướng khu ổ chuột.
Nhà ở khu bình dân là một loạt nhà gỗ nhỏ, người kia dẫn Tô Ngưng Mi đi đến một cái nhà gỗ nhỏ trong đó, gõ cửa gỗ, bên trong lập tức truyền đến giọng một người đàn ông: Ai!
Người đàn ông đen lập tức đáp: Nguyên Tử, là tôi, mở cửa, giới thiệu cho cậu một người.
Không bao lâu, từ trong cửa gỗ, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra, vóc người cao, diện mạo bình thường, hắn nhìn người đàn ông đen gầy nói: Trụ Tử, có chuyện gì?
Trụ Tử chỉ chỉ Tô Ngưng Mi bên cạnh nói: Vị tiểu thư này muốn mua trường đao, không phải cậu từng góp nhặt rất nhiều trường đao sao? Vị tiểu thư này nguyện ý dùng đồ ăn đổi với cậu.
Nguyên Tử biến sắc, Tôi không đổi!
Trụ Tử khuyên nhủ: Nguyên Tử, giờ đã là tận thế, sạo cậu cứ khư khp cố chấp giữ cái đao mẻ kia thế? Anh biết cậu thích mấy thứ này, nhưng cậu thử nghĩ lại xem tình hình mẹ con cậu bây giờ ra sao? Bác gái còn đang bệnh nặng, căn tin một ngày phát hai chén cháo căn bản là ăn không đủ no, nếu cậu còn không chịu đổi, chỉ sợ bác gái sẽ không qua nổi mùa đông này.
Nguyên Tử sắc mặt biến ảo, nghe thấy trong nhà gỗ nhỏ truyền đến tiếng ho khan, rốt cục đành thở dài, phất phất tay với Tô Ngưng Mi, Vào đi.
Tô Ngưng Mi đi theo người này vào nhà, trong góc nhà kê một cái giường gỗ, bên trên trải chăn bông thật dày, một bà lão tóc hoa râm đang nằm, sắc mặt đỏ khác thường, còn đang ho khan. Nguyên Tử rót một ly nước ấm giúp bà, Mẹ, uống chút nước đi......
Sau đó Nguyên Tử lấy ra vài hộp gấm thật dài dưới gầm, có tới mười cái hộp gấm, từng hộp gấm bị mở ra, ánh mắt Tô Ngưng Mi càng ngày càng sáng, tổng cộng mười cây đao, năm cái đường đao, ba chiếc đao nặng (ta chém) còn có hai thanh võ sĩ đao.
Tô Ngưng Mi nhìn một lần, mười cây đao này đều là đao tốt, trước khi tận thế tiền tuyệt đối có giá trị cao, thế nhưng hiện tại tận thế cũng chỉ có thể dùng để chặt đầu zombie mà thôi. Cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Tử, Anh muốn đổi cái gì? Tôi có thể cho anh đồ ăn, dược phẩm, có điều bệnh của mẹ anh cần phải đi bệnh viện, tôi trả anh một ít tinh hạch được không?
Nguyên Tử nhìn mười cây, trong mắt có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu, Được.
Tô Ngưng Mi thấy nơi này có cái bếp lò nhỏ, trả hắn một bao gạo, một đống thân ngô trong không gian, một ít gà vịt thịt cá linh tinh để ăn, còn có một túi muối, hai hộp thuốc cảm mạo, hai hộp thuốc hạ sốt, cuối cùng lại cho hắn năm mươi cái tinh hạch.
Nguyên Tử thấy cô có thể trống rỗng lấy ra nhiều đồ như vậy, lộ ra thần sắc hâm mộ, biết Tô Ngưng Mi hẳn là không gian dị năng giả. Trong căn cứ không gian dị năng giả không ít, cho nên cũng không có gì hay ngạc nhiên, khiến hắn kinh ngạc là, cô lại cho họ nhiều đồ như vậy. Xem ra cuộc sống của dị năng giả thật sự dễ chịu, nếu hắn là dị năng giả thì tốt bao nhiêu.
Đối với Tô Ngưng Mi mà nói, này đó đồ ăn là không thể so sánh với mấy thanh đao này.
Thu mười bả cây đao vào không gian, Tô Ngưng Mi liền đi ra ngoài.
Bên ngoài còn mưa tuyết, cô cũng không có hứng thú đi dạo chung quanh, trực tiếp trở về nhà. Nhưng lúc trở về lại gặp Khang Tiểu Tĩnh, trên tay cô ta có nồi bát biều bồn linh tinh vật dụng hàng ngày, tự nhiên cũng thấy Tô Ngưng Mi đang đi về hướng khu dân cư. Khang Tiểu Tĩnh nhíu mày, tươi cười quyến rũ đi đến trước Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi, thật khéo.
Tô Ngưng Mi cảm thấy kinh ngạc, người này với Khang Tiểu Tĩnh trước kia khác biệt quá lớn, chẳng lẽ thực sự bị Trình Dung kích thích mà hắc hóa? Tô Ngưng Mi chỉ gật đầu, cũng chẳng nói gì.
Khang Tiểu Tĩnh tiến lên đi cùng Tô Ngưng Mi, ý cười trong suốt nói: Chúng ta vừa vặn tiện đường, tôi với Vu đại ca mua một căn phòng mấy chục mét vuông ở khu dân cư...... Đúng rồi, nếu có thời gian cô cũng có thể tới làm khách, chuyện trước kia tôi thật xin lỗi......
Tô Ngưng Mi vội vàng nói: Cô không cần xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không có thân quen gì. Không biết vì sao cô lại cảm thấy Khang Tiểu Tĩnh bây giờ đặc biệt khủng bố.
Khang Tiểu Tĩnh không thèm để ý cười cười, Tô Ngưng Mi, chúng ta không phải địch nhân, tôi biết ngươi cũng chán ghét Trình Dung có phải hay không? Có lẽ chúng ta còn có thể trở thành bạn bè cũng không chừng? Chúng ta còn có thể hợp tác đối phó Trình Dung? Trước kia là tôi có mắt không tròng tin lầm bọn họ, còn bây giờ -- sẽ không!
Tô Ngưng Mi thầm nghĩ, so với Trình Dung, hẳn là cô còn hận Vu Hạo Tĩnh hơn đi, dù sao lúc trước Trình Dung vẫn muốn đi cứu cô, chỉ là bị Vu Hạo Tĩnh ngăn cản. Sao bây giờ cô lại ân ân ái ái với Vu Hạo Tĩnh là thế nào nha.
Hai người chạy tới khu dân cư, Khang Tiểu Tĩnh dừng lại trước một phòng ở, cười với Tô Ngưng Mi, Ta về trước, cô có muốn vào ngồi chút hay không?
Tô Ngưng Mi vội vàng lắc đầu,“Không cần .” Cô không dậy nổi hứng thú.
Tạm biệt Khang Tiểu Tĩnh xong, Tô Ngưng Mi trực tiếp trở về nhà, vừa mở cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế tiếng, Thông gia a, ông có thể rủ lòng thương cho chúng tôi ở lại không. Đứa con lớn nhất của tôi đã chết, con thứ hai đã chết, con rể đã chết, hiện tại chỉ còn lại hai người già chúng tôi với hai đứa cháu ngoại cháu nội, ông xem một đám già yếu trẻ nhỏ chúng tôi làm sao sống nổi a. Thông gia a, Tiểu Mi giờ đã cõ tiền đồ, có thức ăn ngọn miệng cho các ngươi, tôi không còn lời nào để nói, các người dù sao cũng chỉ là ông ngoại của nó. Nhưng là, tôi cũng là ông nội nó a, nếu nó không nuôi chúng tôi, nó...... Nó chính là bất hiếu, sẽ bị sét đánh!
Tô Ngưng Mi thiếu chút nữa bị tức mà cười ra, đám người họ Trần này cũng thật đủ vô sỉ, bây giờ còn dám tìm tới cửa, còn dám bắt cô nuôi họ! Cô rút chìa khóa rút trến cửa xuống, bước vào. Hai lão Trần Gia, Trần Đại Hoa, Trương Phượng Lan, Thích Anh, Trần Đức Liên, Trần Tráng Tráng, Nghiêm Họa Họa đều ở đây.
Này mấy người này gầy đi không ít, mặc đồ lại khá ấm áp.
Tô Ngưng Mi liếc một cái nhìn bọn họ, thật đúng là chỉ còn lại có già yếu với trẻ nhỏ, đáng tiếc, cô không phải nhà từ thiện, không có chút cảm tình với đám người dối trá này.
Trần Đại Hoa thấy Tô Ngưng Mi tiến vào có chút khẩn trương, lại nghĩ dù gì thì mình cũng là ông của nó, nó có thể làm gì được mình chứ, ưỡn ưỡn ngực, Trần Đại Hoa ho một tiếng nói: Tiểu Mi, cháu đã trở lại, từ ngày hôm nay ông bà sẽ ở cùng cháu, chúng ta già rồi, cháu lại là cô gái khỏe mạnh, về sau hai lão già chúng ta chỉ có thể trông cậy vào cháu.
Tất cả người nhà họ Tô đang ngồi ở trên sofa, sắc mặt đều có chút khó coi. Tô lão gia tử cả đời chưa từng tiếp xúc với đám người vô sỉ như họ, tức tới mức mặt đỏ bừng lại không thể trực tiếp oánh bọn họ bay ra ngoài, bà ngoại chỉ có thể thuận khí giúp ông ngoại Tô.
Tô Ngưng Mi ngồi xuống, nhìn Trần Đại Hoa, cũng không tức giận, chỉ nói: Các người có phải nghĩ sai gì không? Tôi cùng lắm là một lực lượng biến dị giả, các người cảm thấy tôi có năng lực nuôi sống nhiều người như vậy sao, chỗ phòng này vẫn là anh họ tôi mua để người nhà họ Tô ở, tôi chỉ dính chút ánh sáng mà thôi. Anh họ, dì, còn có Hàn Bảo, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt đều là dị năng giả, mỗi người họ đều lợi hại hơn tôi, nhà là bọn họ mua, không phải tôi làm chủ. Cho nên, ngại quá , các người không thể ở lại chỗ này.
Trần Đại Hoa tức lòi mắt, một chữ cũng không nói nổi, Trương Phượng Lan đứng bên cười nói: Tiểu Mi a, chúng ta biết cháu có bản lĩnh, những người này không phải bạn bè thì là người thân của cháu, nhưng chúng ta cũng là người nhà cháu a, ba với chú hai cháu đã buông tay, để lại chúng ta một đám người già với trẻ nhỏ, cháu bảo chúng ta làm sao mà sống nha?
Thích Anh cũng chen mồm: Cũng không phải vậy, dù sao nhà ở lớn như vậy, nhiều phòng khẳng định còn trống, chúng ta đến ở, về sau có thể chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa Tráng Tráng còn là thủy hệ dị năng giả, có thể cung cấp chút nước không phải sao?
Tô Ngưng Mi cười ngất, thủy hệ dị năng cấp một đúng là trừ bỏ mỗi ngày cung cấp chút nước rq thì không có tí lực công kích nào. Tuy nhiên bây giờ căn cứ đã sớm nghiên cứu ra máy lọc nước, căn cứ căn bản là không thiếu nước, thủy hệ dị năng giả căn bản đã vô dụng. Da mặt những người này không phải mỏng bình thường đâu à.
Cô cười nói: Ai yô vị nữ hiệp này, bà nghĩ sai rồi, đây là không phải phòng ở của tôi, đây là phòng ở của người nhà họ Tô, các người muốn ở nơi này thì phải nói với họ mới được, tôi không có quyền quyết định.
Tô Hạo đã mở miệng nói: Các vị, thật xin lỗi, chúng ta căn bản là không biết các người. Các người đột nhiên tới cửa đây hô thông gia nọ thông gia chai với ông bà tôi, còn muốn chúng tôi thu giữ các ngươi, chuyện này không phải rất khôi hài sao? Chẳng lẽ người ven đường tùy tiện chạy tới loạn nhận thân thích, chúng ta đều phải thu lưu sao? Ta thấy mấy người vẫn nên rời khỏi đi thôi.
Trần Đức Liên ôm Nghiêm Họa Họa kêu lên: Chúng tôi là người nhà Tô Ngưng Mi, là thông gia nhà họ Tô các người, cũng là người thân của các người.
Bọn họ cũng là chó cùng rứt giậu , đi đến căn cứ này hơn một tháng ăn không đủ no, Nghiêm Giang Sơn ra ngoài lên núi săn thú không còn trở về nữa, chỉ còn lại một đám kẻ yếu bọn họ. Tại nơi tận thế ăn không đủ no này, thể diện căn bản không là cái gì, hôm nay các nàng lại đều phải ở lại trong này.
Tô Hạo sắc mặt trầm xuống, Đúng là không biết xấu hổ, chúng tôi căn bản là không biết các người, các người như vậy là có ý gì? Nếu ở không đi chúng tôi sẽ trực tiếp động thủ.
Thích Anh cả giận nói: Mày dám, nếu mày dám động thủ chúng tao sẽ đi quân khu tố cáo các người!
Tô Hạo không muốn nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đứng dậy, xách Trần Tráng Tráng đang ngồi trên sofa ném ra ngoài, tiếp đó một đám người bọn họ đều chung số phận với cu cậu kia.
--- --------
Lời Tác giả: Chương sau nam chính sẽ trở lại.
Lời editor: Và chúng mình sắp có thịt ăn....há há
/50
|