Hạ Vũ mơ màng cảm nhận thân thể mình đang run lên bần bật theo từng nhịp ra vào dưới hạ thân.
Suy nghĩ duy nhất còn sót lại: Đời thật cẩu huyết!!
MK, hai tên này, chưa xong sao?
Trên chiếc giường lớn, ba thân thể quấn lấy nhau không rời. Trong không khí còn vương tư vị hoan ái. Trên giường, dưới đất, trên bục cửa sổ, trên ghế sofa,... nơi đâu cũng thấy thứ hỗn hợp nhầy nhụa từ rượu, tinh dịch cùng dâm thủy.
Trần Tuấn Kiệt mệt mỏi thở dốc. Hắn lại hồi tưởng cơn kích tình vừa qua, hạ thân mềm nhũn bỗng chốc lại dựng đứng lên. Tuấn Kiệt cười khổ, ôn nhu nhìn cô gái đang mệt mỏi thiếp đi kia:
- Tiểu yêu tinh chỉ giỏi câu dẫn người khác!
Cạch! Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Hàn quấn ngang hông chiếc khăn tắm, mái tóc còn chưa ráo nước, bước ra.
Anh nhàn nhạt nói:
- Đừng hành Vũ nhi nữa. Mau chóng thu dọn chỗ này. Tên họ Âu kia mà trở lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
«TMD!! Ăn rồi chùi mép bỏ đi vậy hả?!»
~~
Lúc Hạ Vũ tỉnh lại đã là gần trưa, mặt trời đã lên cao quá đầu.
- Ưm...
Vũ Vũ cảm thấy toàn thân rã rời, tứ chi vô lực, hạ thân đau nhức... Đủ để biết đêm qua đã kịch liệt như thế nào.
Thật khó khăn ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bỗng chốc thật muốn chửi lớn... Nhìn căn phòng mà mọi thứ sạch sẽ, ngay ngắn như vậy, nếu không phải khắp người cô có những dấu hôn chằng chịt, chi chít thì cô sẽ tin việc đêm qua chỉ là một giấc mơ đấy!
- Thật muốn giết người mà!
Lại nhìn cả người cô sạch sẽ, quần áo cũng được thay, Hạ Vũ có chút bớt giận. Ân, đỡ phải đi tìm quần áo mặc a. Tắm cũng đã tắm rồi. Cô đang rất mệt, nếu phải vận động nhiều một chút, chắc cô xỉu luôn quá.
Cạch!
Hạ Vũ bước ra phòng khách, định bụng kiếm cái gì ăn thì lại bắt gặp Trần Tuấn Kiệt cùng Lãnh Hàn rất thản nhiên ngồi đấy.
- Vũ Vũ, dậy rồi sao? - Tuấn Kiệt cười đến chói lóa với cô.
Hạ Vũ cấp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Hừ, hừ. Quyết tâm lơ bọn hắn đi, lơ bọn hắn đi...
Cả hai người kia đều nhận thấy sự việc đang không tốt, bèn rất biết phối hợp, đến gần Hạ Vũ trưng ra bộ mặt hối lỗi.
- Cái gì đây? - Hạ Vũ không thèm nhìn bọn họ, chỉ chăm chăm uống hộp sữa vừa lấy ra trong tủ lạnh.
- Vũ Vũ à....
- Vũ nhi...
- Mấy người gọi cái gì? Tôi chưa chết. Không cần khóc lóc gọi tên.
Trần Tuấn Kiệt bị Hạ Vũ lườm cho cháy mặt, bèn đánh mắt sang Lãnh Hàn, con rất chuyên nghiệp nháy mắt liên tục.
Lãnh Hàn tự hỏi: Mắt hắn có vấn đề sao?
Cơ mà Lãnh Hàn lại rất biết cách làm Hạ Vũ nguôi giận. Anh nở nụ cười bán nước hại dân với cô, cất giọng ngọt như đường:
- Vũ nhi à, em còn nhớ hay nói gì với tôi không?
- Nói gì cơ? - Hạ Vũ nghi hoặc hỏi.
Lãnh Hàn biết đã thu hút được sự chú ý của cô, lập tức quay sang nhìn Trần Tuấn Kiệt với thái độ tiểu nhân đắc chí.
- Ân. Em thường nói: Thông tin là quyền lực. Kẻ có nhiều thông tin nhất chính là kẻ quyền lực nhất.
- Cái này thì liên quan gì? - Đến lượt Tuấn Kiệt nghi hoặc hỏi.
Lãnh Hàn không nhân nhượng, cốc cho hắn một cái thật đau, còn nhìn hắn chằm chằm, ý bảo: Ngươi thử nói câu nữa xem?
- Vũ nhi, tôi mới tra ra gần đây có một người tên Mục Tân, thời gian gần đây có một số biểu hiện khả nghi. Hôm xảy ra sự cố, có người nói hắn đi vào rừng, hướng đi lại là hướng chúng ta đang đứng. Thực chất bọn họ không biết, nhưng tôi men theo hướng đó mà đi thì lại tới bãi trống nơi chúng ta bị tách đoàn. Có thể là cố ý, cũng có thể là trùng hợp.
Lãnh Hàn nói, tay lại đưa điện thoại cho Hạ Vũ xem hình.
Người đàn ông này tầm khoảng 30 tuổi. Đặc điểm nhận dạng rõ nhất chính là vết thẹo dài tầm 3cm trên má trái. Ngoài ra, giống với những người thợ săn bình thường, hắn có vóc dáng khỏe mạnh, da hơi ngăm.
- Mục Tân sao? - Hạ Vũ lẩm bẩm. - Mục Tân... Mục Tân...
Hai mắt Hạ Vũ chợt sáng lên. Nói Mục Tân, không phải nói một tên xã hội đen mà trong nguyên tác có vài lần xuất hiện sao? Hình như hắn xuất hiện ở gần cuối truyện thì phải. Lúc mà... Phải rồi. Đây chẳng phải kẻ cầm đầu đám cưỡng bức nguyên chủ sao? Chết tiệt, Mục Tân. Ta còn định tìm ngươi trừ khử trước để tránh hậu họa, nay lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, chẳng phải là lão Thiên giúp ta sao?
Hạ Vũ nhấc máy lên gọi cho Hoắc Thiên Kình:
- Việc tôi nhờ đã xong chưa?
A... Bảo bối, tôi nhớ em a...
Hạ Vũ rùng mình bỏ điện thoại cách xa khỏi tai. Cái giọng nhõng nhẽo này là của tên hồ ly kia thật sao? Thật là đáng sợ. Có vẻ như Ôn Nhã sắp lên làm lão công rồi a! Thiên Kình, ngươi trông nam tính vậy mà làm tiểu thụ.... Haizzzz, buồn ơi là sầu!
- Nói nghiêm túc chút nào. - Hạ Vũ ho khan vài tiếng.
À, theo như kết quả khám nghiệm hiện trường, có khoảng 30 mẫu ADN là còn rõ ràng nhất, chứng tỏ 30 người này thời gian gần đây có qua lại chỗ đấy.
- Tần suất nhiều nhất gồm những ai?
Xem nào. Có 5 người, trong đó 3 người hoàn toàn không biết dùng súng. Hai người còn lại, một tên Mục Tân, còn lại là Huỳnh Thư. Huỳnh Thư thì riêng hôm đó không có vào rừng. Bệnh viện cũng xác nhận là hắn bị gãy tay ngày hôm trước, hôm đấy mới được đưa đi viện. Nếu như vậy, người cần quan tâm nhất chính là Mục Tân.
- Ồ... Vậy sao?
Haha. Nghe có vẻ không ngoài dự đoán của em nhỉ, bảo bối?
- Có lẽ vậy.
Hạ Vũ nhìn vào số dữ liệu mà Hoắc Thiên Kình vừa gửi, nhàn nhạt nói:
- Thay đổi giao thức mã hóa của hắn. Lấy tất cả tin nhắn mã hóa trong 4 ngày trở lại đây. Làm xong nhớ xóa dấu vết. Để lộ một số thông tin của hắn ra ngoài. Nếu tôi nhớ không nhầm, tên này có tham gia rửa tiền ở một ngân hàng của Colombia thì phải.
Hừ, tôi rốt cục muốn xem, Mục Tân hắn rốt cục có thể làm gì. Tống Như Hoa? Hừ. Đừng nhầm lão nương với Hello Kitty. Xử xong Mục Tân hắn, tôi xử cô sau.
~Các nàng, nếu truyện ngày càng chán, các nàng chẳng thiết đọc nữa, làm ơn nói một tiếng a...
~Còn nếu không, các nàng bố thí cho ta vài vote đi a.....
Suy nghĩ duy nhất còn sót lại: Đời thật cẩu huyết!!
MK, hai tên này, chưa xong sao?
Trên chiếc giường lớn, ba thân thể quấn lấy nhau không rời. Trong không khí còn vương tư vị hoan ái. Trên giường, dưới đất, trên bục cửa sổ, trên ghế sofa,... nơi đâu cũng thấy thứ hỗn hợp nhầy nhụa từ rượu, tinh dịch cùng dâm thủy.
Trần Tuấn Kiệt mệt mỏi thở dốc. Hắn lại hồi tưởng cơn kích tình vừa qua, hạ thân mềm nhũn bỗng chốc lại dựng đứng lên. Tuấn Kiệt cười khổ, ôn nhu nhìn cô gái đang mệt mỏi thiếp đi kia:
- Tiểu yêu tinh chỉ giỏi câu dẫn người khác!
Cạch! Tiếng cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Hàn quấn ngang hông chiếc khăn tắm, mái tóc còn chưa ráo nước, bước ra.
Anh nhàn nhạt nói:
- Đừng hành Vũ nhi nữa. Mau chóng thu dọn chỗ này. Tên họ Âu kia mà trở lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.
«TMD!! Ăn rồi chùi mép bỏ đi vậy hả?!»
~~
Lúc Hạ Vũ tỉnh lại đã là gần trưa, mặt trời đã lên cao quá đầu.
- Ưm...
Vũ Vũ cảm thấy toàn thân rã rời, tứ chi vô lực, hạ thân đau nhức... Đủ để biết đêm qua đã kịch liệt như thế nào.
Thật khó khăn ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bỗng chốc thật muốn chửi lớn... Nhìn căn phòng mà mọi thứ sạch sẽ, ngay ngắn như vậy, nếu không phải khắp người cô có những dấu hôn chằng chịt, chi chít thì cô sẽ tin việc đêm qua chỉ là một giấc mơ đấy!
- Thật muốn giết người mà!
Lại nhìn cả người cô sạch sẽ, quần áo cũng được thay, Hạ Vũ có chút bớt giận. Ân, đỡ phải đi tìm quần áo mặc a. Tắm cũng đã tắm rồi. Cô đang rất mệt, nếu phải vận động nhiều một chút, chắc cô xỉu luôn quá.
Cạch!
Hạ Vũ bước ra phòng khách, định bụng kiếm cái gì ăn thì lại bắt gặp Trần Tuấn Kiệt cùng Lãnh Hàn rất thản nhiên ngồi đấy.
- Vũ Vũ, dậy rồi sao? - Tuấn Kiệt cười đến chói lóa với cô.
Hạ Vũ cấp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Hừ, hừ. Quyết tâm lơ bọn hắn đi, lơ bọn hắn đi...
Cả hai người kia đều nhận thấy sự việc đang không tốt, bèn rất biết phối hợp, đến gần Hạ Vũ trưng ra bộ mặt hối lỗi.
- Cái gì đây? - Hạ Vũ không thèm nhìn bọn họ, chỉ chăm chăm uống hộp sữa vừa lấy ra trong tủ lạnh.
- Vũ Vũ à....
- Vũ nhi...
- Mấy người gọi cái gì? Tôi chưa chết. Không cần khóc lóc gọi tên.
Trần Tuấn Kiệt bị Hạ Vũ lườm cho cháy mặt, bèn đánh mắt sang Lãnh Hàn, con rất chuyên nghiệp nháy mắt liên tục.
Lãnh Hàn tự hỏi: Mắt hắn có vấn đề sao?
Cơ mà Lãnh Hàn lại rất biết cách làm Hạ Vũ nguôi giận. Anh nở nụ cười bán nước hại dân với cô, cất giọng ngọt như đường:
- Vũ nhi à, em còn nhớ hay nói gì với tôi không?
- Nói gì cơ? - Hạ Vũ nghi hoặc hỏi.
Lãnh Hàn biết đã thu hút được sự chú ý của cô, lập tức quay sang nhìn Trần Tuấn Kiệt với thái độ tiểu nhân đắc chí.
- Ân. Em thường nói: Thông tin là quyền lực. Kẻ có nhiều thông tin nhất chính là kẻ quyền lực nhất.
- Cái này thì liên quan gì? - Đến lượt Tuấn Kiệt nghi hoặc hỏi.
Lãnh Hàn không nhân nhượng, cốc cho hắn một cái thật đau, còn nhìn hắn chằm chằm, ý bảo: Ngươi thử nói câu nữa xem?
- Vũ nhi, tôi mới tra ra gần đây có một người tên Mục Tân, thời gian gần đây có một số biểu hiện khả nghi. Hôm xảy ra sự cố, có người nói hắn đi vào rừng, hướng đi lại là hướng chúng ta đang đứng. Thực chất bọn họ không biết, nhưng tôi men theo hướng đó mà đi thì lại tới bãi trống nơi chúng ta bị tách đoàn. Có thể là cố ý, cũng có thể là trùng hợp.
Lãnh Hàn nói, tay lại đưa điện thoại cho Hạ Vũ xem hình.
Người đàn ông này tầm khoảng 30 tuổi. Đặc điểm nhận dạng rõ nhất chính là vết thẹo dài tầm 3cm trên má trái. Ngoài ra, giống với những người thợ săn bình thường, hắn có vóc dáng khỏe mạnh, da hơi ngăm.
- Mục Tân sao? - Hạ Vũ lẩm bẩm. - Mục Tân... Mục Tân...
Hai mắt Hạ Vũ chợt sáng lên. Nói Mục Tân, không phải nói một tên xã hội đen mà trong nguyên tác có vài lần xuất hiện sao? Hình như hắn xuất hiện ở gần cuối truyện thì phải. Lúc mà... Phải rồi. Đây chẳng phải kẻ cầm đầu đám cưỡng bức nguyên chủ sao? Chết tiệt, Mục Tân. Ta còn định tìm ngươi trừ khử trước để tránh hậu họa, nay lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, chẳng phải là lão Thiên giúp ta sao?
Hạ Vũ nhấc máy lên gọi cho Hoắc Thiên Kình:
- Việc tôi nhờ đã xong chưa?
A... Bảo bối, tôi nhớ em a...
Hạ Vũ rùng mình bỏ điện thoại cách xa khỏi tai. Cái giọng nhõng nhẽo này là của tên hồ ly kia thật sao? Thật là đáng sợ. Có vẻ như Ôn Nhã sắp lên làm lão công rồi a! Thiên Kình, ngươi trông nam tính vậy mà làm tiểu thụ.... Haizzzz, buồn ơi là sầu!
- Nói nghiêm túc chút nào. - Hạ Vũ ho khan vài tiếng.
À, theo như kết quả khám nghiệm hiện trường, có khoảng 30 mẫu ADN là còn rõ ràng nhất, chứng tỏ 30 người này thời gian gần đây có qua lại chỗ đấy.
- Tần suất nhiều nhất gồm những ai?
Xem nào. Có 5 người, trong đó 3 người hoàn toàn không biết dùng súng. Hai người còn lại, một tên Mục Tân, còn lại là Huỳnh Thư. Huỳnh Thư thì riêng hôm đó không có vào rừng. Bệnh viện cũng xác nhận là hắn bị gãy tay ngày hôm trước, hôm đấy mới được đưa đi viện. Nếu như vậy, người cần quan tâm nhất chính là Mục Tân.
- Ồ... Vậy sao?
Haha. Nghe có vẻ không ngoài dự đoán của em nhỉ, bảo bối?
- Có lẽ vậy.
Hạ Vũ nhìn vào số dữ liệu mà Hoắc Thiên Kình vừa gửi, nhàn nhạt nói:
- Thay đổi giao thức mã hóa của hắn. Lấy tất cả tin nhắn mã hóa trong 4 ngày trở lại đây. Làm xong nhớ xóa dấu vết. Để lộ một số thông tin của hắn ra ngoài. Nếu tôi nhớ không nhầm, tên này có tham gia rửa tiền ở một ngân hàng của Colombia thì phải.
Hừ, tôi rốt cục muốn xem, Mục Tân hắn rốt cục có thể làm gì. Tống Như Hoa? Hừ. Đừng nhầm lão nương với Hello Kitty. Xử xong Mục Tân hắn, tôi xử cô sau.
~Các nàng, nếu truyện ngày càng chán, các nàng chẳng thiết đọc nữa, làm ơn nói một tiếng a...
~Còn nếu không, các nàng bố thí cho ta vài vote đi a.....
/43
|