Giờ ra chơi, tôi cũng không rời khỏi chỗ ngồi. Mỗi giây phút trôi qua đều rất quan trọng và cực kì cần thiết đối với tôi lúc này. Tôi ngồi tỉ mẩn gấp từng con hạc giấy, thẳng nếp và sắc cạnh, thân con hạc ít đường miết nên nhìn chúng rất đẹp và bắt mắt. Có những con hạc mà tôi lỡ tay gấp sai theo từng bước khiến đuôi của nó quá cong hoặc cái mỏ không thon nhọn, tôi đều bỏ đi và gấp lại một con hạc khác, đến khi nào ưng mắt thì mới thôi.
Cô bạn gái ngồi cạnh bàn tôi ngỏ ý xin được gấp hạc giấy cùng. Tôi lắc đầu từ chối.
- Tớ gấp hạc không phải để trang trí nơi bàn học của mình, nên…
- Không sao, Di Đan à. Bạn gấp hạc giấy để tặng người bạn thân nhất hay tặng cho bạn trai.
- …
- Nhìn hai má bạn ửng đỏ thế kia là mình đoán được rồi. Bạn làm đi, mình ngồi nhìn bạn làm cũng được. Ở bạn toát lên một phong thái đẹp của một người con gái đẹp, nên mình rất quý bạn.
Tôi mỉm cười và nói lời cám ơn với cô gái gốc Sài Gòn, rồi lại chăm chỉ với công việc của mình.
- Ngày trước, mình cũng như bạn. Nếu mình gấp sai hoặc nếp gấp không mịn, không phẳng, mình sẽ bỏ đi và gấp một con hạc khác. – Giọng cô gái đều đều. – Mình luôn muốn tặng cho người mình yêu những món quà mà tự tay làm và phải là đẹp nhất. Nếu mình gấp mà xuất hiện nhiều vết nhăn, người ấy sẽ nghĩ rằng tình yêu mình trao tặng không đầy. Nếu mình gấp hạc giấy có con xấu, con đẹp, người ấy sẽ cho rằng mình là cô gái cẩu thả và không biết quý trọng, nâng niu thứ tình cảm thiêng liêng. Mình rất thích chúng, những con hạc đẹp không tì vết. Mình cũng vô cùng thán phục bạn, bạn là người không biết mệt mỏi là gì khi đi tìm thứ tình yêu tròn trĩnh, nhẵn, trơn.
- Cậu có muốn thử không? – Tôi cảm thấy xúc động thật sự khi nghe những gì cô ấy vừa nói. Nhưng cô ấy đã từ chối bằng một nụ cười mỉm và cái lắc đầu rất khẽ, rất dịu dàng. - Cậu đang có tâm sự phải không? – Tôi nhìn vào đôi mắt của cô gái. Chúng rất trong và lặng như mặt nước hồ thu, phẳng, không buồn một gợn sóng. Chúng rất u ám và ánh lên một cái nhìn buồn, như bầu trời với hàng ngàn áng mây cuộn mình màu xám đục mà chẳng thể trút cơn mưa để đợi trời hửng nắng mới.
- Mình đã từng bỏ quên những bữa cơm mà mẹ nấu, hay quên cả những cuộc hẹn của bạn bè. Mình đã từng quên làm bài tập về nhà và ngồi thức hàng đêm chỉ để gấp đi gấp lại từng con hạc giấy sao cho đẹp mắt. Khi gấp chúng, mình luôn nuôi một ý nghĩ rằng, những gì mình làm, những gì mình cố gắng sẽ khiến cho người ấy phải cảm động và không bao giờ có ý định rời xa mình. Nhưng cuối cùng thì chính bản thân lại buộc phải chấp nhận, chính những đôi cánh của loài hạc giấy này đã chắp cánh và tiếp thêm sức mạnh khiến người ấy rời xa mình nhanh hơn…
- Tớ … - Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng và bối rối. Tôi giữ chặt mảnh giấy màu trên tay. Mồ hôi ở lòng bàn tay làm nó thấm ướt và có phần rữa ra những bột bụi.
- Mình không có ý gì cả. – Cô gái lại nở một nụ cười mỉm và tiếp tục câu chuyện tình yêu của bản thân. – Thật ra, khi nhìn bạn chăm chút cho từng con hạc giấy, bất giác mình thấy chạnh lòng. Chỉ có thế thôi, Di Đan đừng nghĩ mình có ý gì khác.
Đúng là trong một giây qua, tôi đã nghĩ, cô gái xa lạ này có ý định vô cùng xấu xa. Khi tôi đang dệt mộng cho câu chuyện tình yêu của mình, khi tôi đang nắn nót từng mũi kim thêu cho bông hoa của cặp uyên ương sắp đến ngày nở rộ… thì câu chuyện quá khứ của cô gái như con sóng mạnh xô vào bờ cuốn theo lâu đài cát đang xây, như một mũi chỉ thêu sai đường khiến bông hoa như đến thời kì tàn úa. Một câu chuyện tình buồn của cô gái mới quen chợt làm lòng tôi hoang mang, sợ hãi.
- Đó có phải là mối tình đầu của bạn?
Tôi bắt đầu tò mò và tự để tâm hồn mình trôi theo những dòng hồi tưởng đã cũ của một cô gái cùng lớp mà đến năm học thứ hai mới bắt đầu trò chuyện. Cô gật đầu. Đôi mắt như biết nói và ầng ậc nước, nó tố cáo một điều: cô còn rất thương và nhớ về anh ta.
- Mối tình đầu mới khiến mình nhớ lâu như thế chứ! Còn Di Đan?
- Tớ rất tin tưởng vào tình yêu của mình. Người ấy là đầu tiên và duy nhất. Tình yêu của người ấy khiến tớ biết cười, biết khóc, biết mong. – Tôi vừa trả lời vừa nhớ về Nam - cậu ấy đẹp, cậu ấy tốt, cậu ấy…
- Thực ra ở hiện tại, tớ cũng đang hẹn hò với một người đàn ông khác rồi. Tất nhiên, họ không phải là người thứ hai hay thứ ba. – Bất giác, cô gái nở một nụ cười khó hiểu. – Sau khi chia tay mối tình đầu tiên, thì việc đến và chấp nhận lời yêu của những người khác cũng sẽ rất dễ dàng. Nhưng… mình vẫn giữ 1001 con hạc giấy của ngày ấy, và không còn làm tặng những món quà như thế cho bất kì ai về sau này nữa…
Dứt lời, cô gái trở lại với chồng sách vở ở trước mặt và chuẩn bị tập trung nghe lời thầy giáo chữa bài tập ở trên bục giảng sau giờ giải lao. Tôi chỉ kịp hỏi tên cô gái.
- Mình là Linh Dương, gốc người ở Sài Gòn. Mình biết về Di Đan qua Hiếu. Hiếu luôn nói, bạn là cô gái tốt và đáng yêu.
Tôi thoáng ngại ngùng. Xưa nay, tôi vẫn nghĩ người gốc Sài Gòn rất kiêu căng và khó gần là như thế này đây.
Sau này trải qua lần vấp ngã ở tuổi hai mươi, tôi dần hiểu được tiếng yêu muốn gửi tới cho người đàn ông đầu tiên mới thực sự khó khăn như thế nào. Những nỗi nhớ cồn cào hay những thẹn thùng khó nói ở tuổi mới lớn; những nụ hôn vụng về còn bỡ ngỡ hay dè dặt vì pha lẫn tính nết trẻ con với sự tò mò và thích thú … đều được tôi giữ kín và không bao giờ tiết lộ ra. [ bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Còn bây giờ, nụ hôn của người đàn ông hiện tại rất dịu dàng, rất đắm say và vô cùng “đượm lửa”. Nụ hôn ấy có thể đốt cháy tâm hồn tôi, cảm xúc trong tôi và cùng cuốn tôi đi theo những miên man, những nốt thăng trầm trong cuộc sống. Thế nhưng nhiều lúc, tôi vẫn nhớ lại những kỉ niệm đã qua, kỉ niệm đã bị lớp bụi của thời gian phủ mờ theo ngày tháng và vô cùng rõ nét đến từng chi tiết nhỏ.
Bởi đó là mối tình đầu của tôi.
Một người từng làm tôi đau đớn nhưng lại hạnh phúc đến tột cùng. Một người từng đánh dấu sự trưởng thành của tôi nhưng lại không đủ can đảm và lòng tin để cùng chung bước quãng đường về sau. Một người từng khiến tôi tự hào vì sở hữu nụ cười đẹp và có thể sưởi ấm cả những trái tim dù xa lạ, nhưng lại từng khóc vì một đứa con gái sinh ra ở nơi thôn quê nghèo. Một người từng vì tình yêu dành cho tôi mà sẵn sàng thay đổi nhiều thứ, nhưng lại không đủ dũng cảm quay về nói một lời xin lỗi để tìm lại hơi ấm của những bàn tay hay vị ngọt của những nụ hôn trong đêm mưa ngày nào…
Nam nhận lấy hũ đựng hạc giấy từ tay tôi vào ngày sinh nhật mình và chiếc mũi tây của cậu cứ sụt sùi một hồi lâu:
- Đàm Di Đan! Nam rất cảm động. Chưa có một cô gái nào tặng tớ những món quà như vậy cả!
Tôi lặng thinh. Tôi đã nghĩ tới tình huống này, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng Nam sẽ nói điều đó với tôi.
- Ý của Nam là. Trong những món quà Nam được nhận từ trước tới nay, món quà của Đan mang đậm sắc thái tình cảm. Chưa có một cô gái nào dành thời gian của mình để làm những việc như thế. Hơn ai hết, Đan còn đi học, đi làm thêm… nên Nam càng quý trọng và giữ gìn.
Tôi thở mạnh và thả lỏng người ra:” Tớ hi vọng là cậu sẽ thích những con hạc giấy này”.
Tôi nhớ lại một lần cùng với Diệu Linh đi mua quà sinh nhật cho anh Hải. Linh muốn mua cho anh một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, thế là chúng tôi lên mạng tra cứu các nhãn mác thời trang hàng giờ đồng hồ. Tôi thấy có vài chiếc áo dài tay, trông màu sắc khá thích hợp nơi công sở, giá cả cũng phải chăng, nhưng Diệu Linh lắc đầu:
- Những chiếc áo này nhìn cũng đẹp thật, nhưng chúng rẻ quá. Anh Hải sẽ không thích và cũng có thể là chẳng mặc chúng một lần nào. Mà có chăng cũng chỉ là mặc một lần để làm vui lòng người đem nó tới tặng mình mà thôi.
- Sao lại rẻ? Nếu chị mua một chiếc áo này, tức là bằng chị mang tặng người ta cả chục bao thóc như ở dưới quê rồi đấy. – Tôi cằn nhằn lại. Nếu là tôi, tôi cũng không mua món quà này vì nó quá đắt đỏ so với túi tiền của mình, cho dù Linh có vẻ tiếc khi nói:” Chúng rẻ quá”.
- Không thể so sánh như thế được, em Cám ơi là em Cám. Chị hỏi mày nhé. Chúng ta có cùng xuất thân từ một hoàn cảnh? Chúng ta có cùng lớn lên trong một điều kiện tốt? Chúng ta cũng có dám cùng bỏ ra hàng triệu đồng cho một bữa ăn hay cả xấp tiền dày chỉ để sở hữu một món hàng? Vì thế chị không thể mua chiếc áo đó được. Nó quý đối với mình, nhưng với người khác thì lại không. Chị phải thử đặt mình vào con người của anh ấy, hiểu tính cách, biết thêm sở thích để lựa chọn đồ. Nếu không mua về, anh ấy cũng để nó im ỉm trong hộc tủ mà thôi.
Câu trả lời đó làm tôi không thể nói thêm được điều gì nữa. Sau đó, Diệu Linh quả nhiên mua một chiếc áo sơ mi sọc kẻ đỏ (mà tôi cũng không còn nhớ là nó thuộc nhãn mác nào) ở Diamond Plaza với giá trên hai triệu đồng.
Sau khi thanh toán tiền, Diệu Linh lại hối thúc tôi:
- Giờ mình về phòng trọ cũ, mày nấu cơm cho chị ăn cùng luôn nhé!
- Chẳng phải lúc chuẩn bị đi mua áo, chị bảo tối phải về sớm nấu cơm chờ anh Hải về còn gì.
- Thật ra, tháng này chị chẳng còn đồng nào nữa.
Tôi nhìn nụ cười méo mó của “chị Tấm Linh” mà lòng mình trùng hẳn xuống.
Có lẽ vì một lần như thế, mà bản thân tôi cũng đã rất lo lắng khi quyết định tặng món quà hạc giấy vào ngày sinh nhật của Nam. Nhưng bây giờ, cậu ấy nói:” món quà của Đan mang đậm sắc thái tình cảm” thì tôi cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Bởi Nam vì tôi mà thay đổi, vì tình yêu dành cho tôi mà dần quên đi cuộc sống đủ đầy no ấm của một cậu công tử ngày nào.
Cơn buồn ngủ sau một ngày đi học và làm thêm ở nhà hàng tiệc cưới kéo đến rất nhanh, nó khiến đôi mắt tôi cứ nhíu lại. Giấc ngủ đến với tôi thật dễ dàng.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa nặng hạt. Gió đêm lùa qua cửa sổ tràn vào căn phòng nhỏ, mỗi lúc một lạnh hơn. Tôi trở mình và tỉnh giấc.
Đèn học vẫn được thắp sáng. Nam vẫn ngồi ở bàn. Những con hạc giấy đủ màu dang cánh nhỏ xinh nằm la liệt trên cuốn sách. Tôi dám chắc là cậu ấy đang ngồi để đếm số hạc giấy kia.
Không phải là một nghìn linh một con hạc giấy như những câu chuyện tình cảm lãng mạn mà các bạn đã biết.
Tôi gấp ba trăm lẻ chín con hạc giấy, bởi ngày ba mươi tháng chín là ngày sinh nhật cậu ấy…
Nhưng tôi đâu có ngờ rằng, chính sự cẩu thả của mình đã biến ba trăm lẻ chín con hạc kia trở thành cánh hạc định mệnh vào một ngày không xa sau đó.
Cô bạn gái ngồi cạnh bàn tôi ngỏ ý xin được gấp hạc giấy cùng. Tôi lắc đầu từ chối.
- Tớ gấp hạc không phải để trang trí nơi bàn học của mình, nên…
- Không sao, Di Đan à. Bạn gấp hạc giấy để tặng người bạn thân nhất hay tặng cho bạn trai.
- …
- Nhìn hai má bạn ửng đỏ thế kia là mình đoán được rồi. Bạn làm đi, mình ngồi nhìn bạn làm cũng được. Ở bạn toát lên một phong thái đẹp của một người con gái đẹp, nên mình rất quý bạn.
Tôi mỉm cười và nói lời cám ơn với cô gái gốc Sài Gòn, rồi lại chăm chỉ với công việc của mình.
- Ngày trước, mình cũng như bạn. Nếu mình gấp sai hoặc nếp gấp không mịn, không phẳng, mình sẽ bỏ đi và gấp một con hạc khác. – Giọng cô gái đều đều. – Mình luôn muốn tặng cho người mình yêu những món quà mà tự tay làm và phải là đẹp nhất. Nếu mình gấp mà xuất hiện nhiều vết nhăn, người ấy sẽ nghĩ rằng tình yêu mình trao tặng không đầy. Nếu mình gấp hạc giấy có con xấu, con đẹp, người ấy sẽ cho rằng mình là cô gái cẩu thả và không biết quý trọng, nâng niu thứ tình cảm thiêng liêng. Mình rất thích chúng, những con hạc đẹp không tì vết. Mình cũng vô cùng thán phục bạn, bạn là người không biết mệt mỏi là gì khi đi tìm thứ tình yêu tròn trĩnh, nhẵn, trơn.
- Cậu có muốn thử không? – Tôi cảm thấy xúc động thật sự khi nghe những gì cô ấy vừa nói. Nhưng cô ấy đã từ chối bằng một nụ cười mỉm và cái lắc đầu rất khẽ, rất dịu dàng. - Cậu đang có tâm sự phải không? – Tôi nhìn vào đôi mắt của cô gái. Chúng rất trong và lặng như mặt nước hồ thu, phẳng, không buồn một gợn sóng. Chúng rất u ám và ánh lên một cái nhìn buồn, như bầu trời với hàng ngàn áng mây cuộn mình màu xám đục mà chẳng thể trút cơn mưa để đợi trời hửng nắng mới.
- Mình đã từng bỏ quên những bữa cơm mà mẹ nấu, hay quên cả những cuộc hẹn của bạn bè. Mình đã từng quên làm bài tập về nhà và ngồi thức hàng đêm chỉ để gấp đi gấp lại từng con hạc giấy sao cho đẹp mắt. Khi gấp chúng, mình luôn nuôi một ý nghĩ rằng, những gì mình làm, những gì mình cố gắng sẽ khiến cho người ấy phải cảm động và không bao giờ có ý định rời xa mình. Nhưng cuối cùng thì chính bản thân lại buộc phải chấp nhận, chính những đôi cánh của loài hạc giấy này đã chắp cánh và tiếp thêm sức mạnh khiến người ấy rời xa mình nhanh hơn…
- Tớ … - Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng và bối rối. Tôi giữ chặt mảnh giấy màu trên tay. Mồ hôi ở lòng bàn tay làm nó thấm ướt và có phần rữa ra những bột bụi.
- Mình không có ý gì cả. – Cô gái lại nở một nụ cười mỉm và tiếp tục câu chuyện tình yêu của bản thân. – Thật ra, khi nhìn bạn chăm chút cho từng con hạc giấy, bất giác mình thấy chạnh lòng. Chỉ có thế thôi, Di Đan đừng nghĩ mình có ý gì khác.
Đúng là trong một giây qua, tôi đã nghĩ, cô gái xa lạ này có ý định vô cùng xấu xa. Khi tôi đang dệt mộng cho câu chuyện tình yêu của mình, khi tôi đang nắn nót từng mũi kim thêu cho bông hoa của cặp uyên ương sắp đến ngày nở rộ… thì câu chuyện quá khứ của cô gái như con sóng mạnh xô vào bờ cuốn theo lâu đài cát đang xây, như một mũi chỉ thêu sai đường khiến bông hoa như đến thời kì tàn úa. Một câu chuyện tình buồn của cô gái mới quen chợt làm lòng tôi hoang mang, sợ hãi.
- Đó có phải là mối tình đầu của bạn?
Tôi bắt đầu tò mò và tự để tâm hồn mình trôi theo những dòng hồi tưởng đã cũ của một cô gái cùng lớp mà đến năm học thứ hai mới bắt đầu trò chuyện. Cô gật đầu. Đôi mắt như biết nói và ầng ậc nước, nó tố cáo một điều: cô còn rất thương và nhớ về anh ta.
- Mối tình đầu mới khiến mình nhớ lâu như thế chứ! Còn Di Đan?
- Tớ rất tin tưởng vào tình yêu của mình. Người ấy là đầu tiên và duy nhất. Tình yêu của người ấy khiến tớ biết cười, biết khóc, biết mong. – Tôi vừa trả lời vừa nhớ về Nam - cậu ấy đẹp, cậu ấy tốt, cậu ấy…
- Thực ra ở hiện tại, tớ cũng đang hẹn hò với một người đàn ông khác rồi. Tất nhiên, họ không phải là người thứ hai hay thứ ba. – Bất giác, cô gái nở một nụ cười khó hiểu. – Sau khi chia tay mối tình đầu tiên, thì việc đến và chấp nhận lời yêu của những người khác cũng sẽ rất dễ dàng. Nhưng… mình vẫn giữ 1001 con hạc giấy của ngày ấy, và không còn làm tặng những món quà như thế cho bất kì ai về sau này nữa…
Dứt lời, cô gái trở lại với chồng sách vở ở trước mặt và chuẩn bị tập trung nghe lời thầy giáo chữa bài tập ở trên bục giảng sau giờ giải lao. Tôi chỉ kịp hỏi tên cô gái.
- Mình là Linh Dương, gốc người ở Sài Gòn. Mình biết về Di Đan qua Hiếu. Hiếu luôn nói, bạn là cô gái tốt và đáng yêu.
Tôi thoáng ngại ngùng. Xưa nay, tôi vẫn nghĩ người gốc Sài Gòn rất kiêu căng và khó gần là như thế này đây.
Sau này trải qua lần vấp ngã ở tuổi hai mươi, tôi dần hiểu được tiếng yêu muốn gửi tới cho người đàn ông đầu tiên mới thực sự khó khăn như thế nào. Những nỗi nhớ cồn cào hay những thẹn thùng khó nói ở tuổi mới lớn; những nụ hôn vụng về còn bỡ ngỡ hay dè dặt vì pha lẫn tính nết trẻ con với sự tò mò và thích thú … đều được tôi giữ kín và không bao giờ tiết lộ ra. [ bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Còn bây giờ, nụ hôn của người đàn ông hiện tại rất dịu dàng, rất đắm say và vô cùng “đượm lửa”. Nụ hôn ấy có thể đốt cháy tâm hồn tôi, cảm xúc trong tôi và cùng cuốn tôi đi theo những miên man, những nốt thăng trầm trong cuộc sống. Thế nhưng nhiều lúc, tôi vẫn nhớ lại những kỉ niệm đã qua, kỉ niệm đã bị lớp bụi của thời gian phủ mờ theo ngày tháng và vô cùng rõ nét đến từng chi tiết nhỏ.
Bởi đó là mối tình đầu của tôi.
Một người từng làm tôi đau đớn nhưng lại hạnh phúc đến tột cùng. Một người từng đánh dấu sự trưởng thành của tôi nhưng lại không đủ can đảm và lòng tin để cùng chung bước quãng đường về sau. Một người từng khiến tôi tự hào vì sở hữu nụ cười đẹp và có thể sưởi ấm cả những trái tim dù xa lạ, nhưng lại từng khóc vì một đứa con gái sinh ra ở nơi thôn quê nghèo. Một người từng vì tình yêu dành cho tôi mà sẵn sàng thay đổi nhiều thứ, nhưng lại không đủ dũng cảm quay về nói một lời xin lỗi để tìm lại hơi ấm của những bàn tay hay vị ngọt của những nụ hôn trong đêm mưa ngày nào…
Nam nhận lấy hũ đựng hạc giấy từ tay tôi vào ngày sinh nhật mình và chiếc mũi tây của cậu cứ sụt sùi một hồi lâu:
- Đàm Di Đan! Nam rất cảm động. Chưa có một cô gái nào tặng tớ những món quà như vậy cả!
Tôi lặng thinh. Tôi đã nghĩ tới tình huống này, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng Nam sẽ nói điều đó với tôi.
- Ý của Nam là. Trong những món quà Nam được nhận từ trước tới nay, món quà của Đan mang đậm sắc thái tình cảm. Chưa có một cô gái nào dành thời gian của mình để làm những việc như thế. Hơn ai hết, Đan còn đi học, đi làm thêm… nên Nam càng quý trọng và giữ gìn.
Tôi thở mạnh và thả lỏng người ra:” Tớ hi vọng là cậu sẽ thích những con hạc giấy này”.
Tôi nhớ lại một lần cùng với Diệu Linh đi mua quà sinh nhật cho anh Hải. Linh muốn mua cho anh một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, thế là chúng tôi lên mạng tra cứu các nhãn mác thời trang hàng giờ đồng hồ. Tôi thấy có vài chiếc áo dài tay, trông màu sắc khá thích hợp nơi công sở, giá cả cũng phải chăng, nhưng Diệu Linh lắc đầu:
- Những chiếc áo này nhìn cũng đẹp thật, nhưng chúng rẻ quá. Anh Hải sẽ không thích và cũng có thể là chẳng mặc chúng một lần nào. Mà có chăng cũng chỉ là mặc một lần để làm vui lòng người đem nó tới tặng mình mà thôi.
- Sao lại rẻ? Nếu chị mua một chiếc áo này, tức là bằng chị mang tặng người ta cả chục bao thóc như ở dưới quê rồi đấy. – Tôi cằn nhằn lại. Nếu là tôi, tôi cũng không mua món quà này vì nó quá đắt đỏ so với túi tiền của mình, cho dù Linh có vẻ tiếc khi nói:” Chúng rẻ quá”.
- Không thể so sánh như thế được, em Cám ơi là em Cám. Chị hỏi mày nhé. Chúng ta có cùng xuất thân từ một hoàn cảnh? Chúng ta có cùng lớn lên trong một điều kiện tốt? Chúng ta cũng có dám cùng bỏ ra hàng triệu đồng cho một bữa ăn hay cả xấp tiền dày chỉ để sở hữu một món hàng? Vì thế chị không thể mua chiếc áo đó được. Nó quý đối với mình, nhưng với người khác thì lại không. Chị phải thử đặt mình vào con người của anh ấy, hiểu tính cách, biết thêm sở thích để lựa chọn đồ. Nếu không mua về, anh ấy cũng để nó im ỉm trong hộc tủ mà thôi.
Câu trả lời đó làm tôi không thể nói thêm được điều gì nữa. Sau đó, Diệu Linh quả nhiên mua một chiếc áo sơ mi sọc kẻ đỏ (mà tôi cũng không còn nhớ là nó thuộc nhãn mác nào) ở Diamond Plaza với giá trên hai triệu đồng.
Sau khi thanh toán tiền, Diệu Linh lại hối thúc tôi:
- Giờ mình về phòng trọ cũ, mày nấu cơm cho chị ăn cùng luôn nhé!
- Chẳng phải lúc chuẩn bị đi mua áo, chị bảo tối phải về sớm nấu cơm chờ anh Hải về còn gì.
- Thật ra, tháng này chị chẳng còn đồng nào nữa.
Tôi nhìn nụ cười méo mó của “chị Tấm Linh” mà lòng mình trùng hẳn xuống.
Có lẽ vì một lần như thế, mà bản thân tôi cũng đã rất lo lắng khi quyết định tặng món quà hạc giấy vào ngày sinh nhật của Nam. Nhưng bây giờ, cậu ấy nói:” món quà của Đan mang đậm sắc thái tình cảm” thì tôi cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Bởi Nam vì tôi mà thay đổi, vì tình yêu dành cho tôi mà dần quên đi cuộc sống đủ đầy no ấm của một cậu công tử ngày nào.
Cơn buồn ngủ sau một ngày đi học và làm thêm ở nhà hàng tiệc cưới kéo đến rất nhanh, nó khiến đôi mắt tôi cứ nhíu lại. Giấc ngủ đến với tôi thật dễ dàng.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa nặng hạt. Gió đêm lùa qua cửa sổ tràn vào căn phòng nhỏ, mỗi lúc một lạnh hơn. Tôi trở mình và tỉnh giấc.
Đèn học vẫn được thắp sáng. Nam vẫn ngồi ở bàn. Những con hạc giấy đủ màu dang cánh nhỏ xinh nằm la liệt trên cuốn sách. Tôi dám chắc là cậu ấy đang ngồi để đếm số hạc giấy kia.
Không phải là một nghìn linh một con hạc giấy như những câu chuyện tình cảm lãng mạn mà các bạn đã biết.
Tôi gấp ba trăm lẻ chín con hạc giấy, bởi ngày ba mươi tháng chín là ngày sinh nhật cậu ấy…
Nhưng tôi đâu có ngờ rằng, chính sự cẩu thả của mình đã biến ba trăm lẻ chín con hạc kia trở thành cánh hạc định mệnh vào một ngày không xa sau đó.
/30
|