Tạm thời không đề cập tới đám người Cầm Huyền, lại nói, Đế Thích Thiên nhất thời bị sương trắng hút vào, ở trong màn sương, hắn cảm nhận được một loại lực lượng thần bí không thể chống lại trói buộc. Nhưng chỉ nháy mắt, Đế Thích Thiên liền thoát ly màn sương, tình cảnh trước mắt lại làm cho hắn không khỏi ngẩn người.
“Di! Nơi đây là...”
Hơi chau mày, trước mắt hắn là một mảnh Tử Trúc Lâm (rừng trúc màu tím). Trong rừng không hề có một tu sĩ nào ngoài hắn. Xung quanh, từng làn gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy những chiếc lá trúc nhỏ khắp nơi. Lá trúc bay xào xạc trong gió phát ra những âm thanh nho nhỏ, nhưng lại tựa như có nhịp điệu. Chúng quấn vào nhau, xòa lên nhau, vậy mà tạo nên những quy tắc âm luật kì lạ, khiến cho tâm hồn cảm giác được một mảng thanh tĩnh.
Đinh - leng keng- đông - leng - keng - đông...
Bỗng nhiên, ở đâu phát ra một tiếng cầm thần bí, nương theo gió mà đến, lại phối hợp với âm thanh của lá trúc, liền tạo thành một khúc nhạc hoàn mỹ. Tựa như âm thanh của tự nhiên, truyền vào trong tai, tâm thần Đế Thích Thiên không tự chủ cảm giác như có một cỗ không khí bình thản, thanh thản lan tỏa khắp thân thể, khiến hắn như muốn ngủ say đi.
“Tiếng đàn này có điều cổ quái.”
Đế Thích Thiên giật mình tỉnh lại, khôi phục tinh thần, trong mắt lóe lên vài tia tinh quang. Hắn liền hiểu được, đây không phải là tiếng đàn bình thường. Bên trong nó hẳn tồn tại một cỗ lực lượng thần bí.
“Leng keng. Leng Keng”
Tiếng đàn vẫn như trước, không hề bị ngăn chặn, tiếp tục tiến vào tâm thần. Đế Thích Thiên tuy hiểu được trong tiếng đàn có điều cổ quái, bất quả lại không thể ngăn cản. Tiếng đàn này không đâu không thể thâm nhập, cho dù là phong bế lục thức (6 giác quan) cũng không thể ngăn cản, trức tiếp vang vọng trong tai.
“Cầm Cảnh. Cầm Cảnh, nếu đã không ngăn cản được, vậy ta lại thực sự muốn xem xem tiếng đàn này có gì cổ quái.”
Đế Thích Thiên nhớ lại, lúc trước khi tiến vào, Cầm gia có nói qua, Cầm Cảnh phân làm nội vực cùng ngoại vực. Ngoại vực là khu vực khảo nghiệm để thu đệ tử cho Cầm gia. Dù có thông qua hay không cũng không hề nguy hiểm, nhiều nhất là hôn mê một trận mà thôi. Hắn tin tưởng, Cầm gia không hề nói dối.
Cho nên, hắn cũng không hề lo lắng, quan sát tứ phía, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống bình tĩnh lắng nghe.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn, vô số hình ảnh từ đâu xuất hiện, những kí ức cũ đã chôn dấu sâu trong lòng hắn lại bừng bừng tái hiện. Tâm thần hắn đi tới một địa phương kì lạ. Địa phương này, khắp nơi đều là cảnh vật quen thuộc. Có người có vật, xe cộ như nêm, nhà cao tầng sừng sững dựng lên.
Đây đúng là kiếp trước của hắn, bắt đầu ngay khoảnh khắc hắn sinh ra đời, chính mắt hắn thấy mẫu thân mình suy nhược sau khi sinh rồi mất. Rồi được nâng niu chiều chuộng ở Đế gia, cho đến năm 14 tuổi, rời nhà trốn đi. Hắn bằng thiên phú không ai sánh kịp của mình, lao vào thương trường dốc sức thể hiện, từng từng từng bước tạo ra một đế chế kinh doanh riêng.
Đế Thích Thiên đang đắm chìm trong một ảo cảnh kì diệu.
Từ nhỏ đến lớn, bất kì sự tình gì đã trải qua, đều tái hiện lại trước mắt. Đây là mơ, cũng có thể là một loại ảo cảnh. Tốt đẹp xấu buồn hết thảy đều từ từ hiện ra. Mà Đế Thích Thiên lại tựa như một khán giả, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Hẳn phát hiện, mình hoàn toàn có thể can thiệp vào cái thế giới đang diễn ra. Hắn có thể sửa chữa những sai lầm, hắn có thể khiễn những chuyện không nên xảy ra vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Ví dụ như chuyện giữa hắn cùng mẹ kế Nam Cung Hinh.
Nếu nguyện ý, hắn có thể dễ dàng thay đổi đi tràng bi kịch kia.
Tuy vậy, Đế Thích Thiên không hề động đậy. Hắn đạm mạc quan sát những chuyện tình xưa đang tái diễn trước mắt.
"Đoàng!!"
Một tiếng súng vang lên. Tình cảnh trúng đạn kiếp trước tái hiện.
Sau đó, cảnh vật xung quanh hắn lại biến đổi, đưa hắn đi tới lúc mới tái sinh.
Một kiếp rồi lại một kiếp, tiếp diễn tuần hoàn như muốn hấp dẫn Đế Thích Thiên thay đổi đi những thứ không đáng xảy ra.
Tuy là kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ. Cho tới lần lặp lại thứ chín, ánh mắt hắn càng thêm tang thương, nhưng cũng lại càng thâm thúy, như hồ sâu không thấy đáy, đám mạc mà nói: “Việc đã qua thì cho qua, không thể thay đổi, kiếp này ta sinh ra là yêu. Tương lai ta, sẽ do ta nắm lấy. Mệnh của ta trời cũng không thể quản, duy ngã độc tôn!”
Một câu vừa nói ra, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên lại đổi. Giống như tấm kính vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ dũng mảnh tiến vào trong cơ thể Đế Thích Thiên.
" Bá!!"
Hai mắt vốn khép kín liền mở, hai đạo quang mang bức người phụt ra, khí thế độc nhất vô nhị trên người hắn bỗng càng nông đậm. Ánh mắt hắn thâm thúy, vừa cơ trí vừa trầm ổn, tựa hồ như hiểu thêm rất nhiều thứ. Tâm niệm hắn càng thêm kiên nghị, không thể dao động. Ý thức tựa như được rèn luyện qua một lần, càng thêm cô đọng, càng thêm tinh thuần. Lực lượng yêu thức gần như tăng trưởng gấp đổi.
Không quản kiếp trước, chỉ xét kiếp này, ta chính là ta!
Lời nói vừa ra, khắp nơi liền yên tĩnh. Đế Thích Thiên liền hướng về về nơi tiếng cầm phát ra mà đi.
Ngoại vực của Cầm Cảnh cấm địa chính là nơi khảo nghiệm tâm chí con người. Khúc cầm Đế Thích Thiên nghe được chính là Luyện Tâm Khúc nổi danh. Khúc cầm này có thể động lòng người, khơi dẫn ra những chuyện cũ, những sự tình đã xảy ra. Từ đó tạo ra một ảo cảnh diễn biến lại cuộc đời của người nghe.
Đủ loại vui vẻ cùng tiếc nuối, đều có thể rõ ràng cảm nhận.
Bên trong ảo cảnh, cảnh vật sự việc đều vô cùng chân thật, không hề có điểm nào khác so với những sự tình mình đã trải qua.
Trong quá trình quan sát, chỉ cần tâm thân ngươi hơi xúc động một chút, muốn đi thay đổi cái gì, liền sẽ bị ảo cảnh mê hoặc. Ngươi sẽ tham dự vào ảo cảnh, thay thế ảo cảnh. Rồi sau đó, ảo cảnh sẽ không còn là ảo cảnh, mà sẽ trở thành thực tế, sửa đổi rồi lại can thiệp, cuối cùng tâm thần sẽ dần chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Mà đó tự nhiên là thất bại. Trừ khi có người dùng pháp môn độc đáo đánh thức, nếu không người sẽ vĩnh viên trầm luân, không thể kiềm chế.
Mà mục đích chính của ảo cảnh, chính là dựa vào những sự việc đã qua mà rèn luyện tâm thần, tẩy rửa qua một lần cho thêm cô đọng, tinh thuần, thậm chí là lĩnh ngộ tương lai. Cái này giống như khi tu sĩ ngộ đạo. Nếu có thể tự chính mình phá vỡ ảo cảnh, quả thật chỗ tốt đạt được là nhiều vô cùng.
" Lạch cạch, lạch cạch!!"
Đi vài bước về trước, tứ phía lúc này, vốn là mảnh Tử Trúc Lâm trống trải, hiện này lại có vô số tu sĩ hoặc đứng hoặc ngồi. Ai ai cũng đều nhắm mắt, thần sắc biến đổi liên tục. Có nuối tiếc, có phấn khích, tức giận...không hề thua kém diễn viên đời trước.
Hầu hết tu sĩ, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hiển nhiên là đắm chìm sâu trong ảo cảnh, không thể phân rõ thực hư.
Mà số người có thể đứng lên như hắn, tự đánh thức bản thân có không đến một phần ba so với số tu sĩ ban đầu.
Những tu sĩ này, trên mặt đều hiện ra thần sắc vui sướng. Hiển nhiên vừa từ trong “Luyện tâm chi khúc” đạt được chỗ tốt thật lớn.
"Huyết Ấn Y hắn cũng có thể tự phá ảo cảnh?" Đế Thích Thiên tùy ý quét mắt liếc một cái, liền thấy Huyết Ấn Y với vẻ mặt đầy tà ý, mang theo hai gã hộ vệ hướng trung tâm cầm cảnh mà đi.
"Cũng tốt. Nếu ngươi lại dừng bước ở Ngoại vực Cầm Cảnh, ta muốn đối phó ngươi, lại hơi bất tiện.” Đế Thích Thiên lạnh lùng ngẫm. Hắn cũng không quan tâm nhiều, liền hướng phía trước tiếp tục đi. Không bao lâu, liền xuyên qua mảnh Tử Trúc Lâm này, ở phía trước hiện ra, là một mảnh đất rộng rãi, chính giữa có một tòa Cổ Đình sừng sững dựng lên.
Xung quanh cổ đình là vô số kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, hương thơm ngát lưu luyến khắp nơi. Tạo thành một bầu không khí thanh nhã dễ chịu.
Trong đình chính là hai vị Địch, Tiêu nhị trưởng lão lúc trước. Hai người vừa đàm luận về âm luật vừa quan sát những tu sĩ đang từ rừng trúc dần đi ra.
Địch trưởng lão lạnh nhạt cười, nói:" Không sai, vậy mà chỉ cần ba canh giờ liền có người đi ra, so với thành tích lần trước tốt hơn rất nhiều. Ta nhớ, lần trước người đi ra sớm nhất cũng mất đến bốn canh giờ.” Thần sắc hắn giãn ra, có vẻ khen ngợi.
Tiêu trưởng lão nghe vậy liền cười: “Địch huynh, ngươi cũng không nhìn xem, lần này vì Câm Tâm tiểu thư chọn phu quân, khiến cho khắp nơi tuấn kiệt đều tập trung về, tư chất những người này đều rất tốt , chí ít đều ở phía trên. Tốn ba canh giờ đi là cũng là chuyện thường tình.
Hắn nói xong, lại cười tiếp:" Lần này chừng hơn một ngàn tu sĩ thông qua, tuy rằng trong đó không ít người đã có gia tộc môn phái, bất quá tán tu cũng không phải là ít. Đến lúc đó, sẽ có không ít người gia nhập Cầm Gia ta, khiến cho nội tình gia tộc gia tăng, đây là chuyện đáng mừng.”
Địch trưởng lão cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này, gần như những tu sĩ có thể thông qua khảo nghiệm đều đã đi ra, tiến vào phía trước Cổ đình. Tính sơ qua cũng chỉ còn lại hơn ngàn người.
Tiêu trưởng lão đứng dậy, liếc mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói:"Thứ chư vị vừa trải qua chính là độc môn của Cầm gia ta, Luyện khúc chi tâm. Những ai có thể thông qua, không chỉ đươc tẩy rửa tâm thần, càng có thể phá tan mê chướng, khiến tỉ lệ tâm ma xuất hiện sau này giảm bớt nhiều. Hơn nữa thần thức được rèn luyện, liền đến khi Kết Đan sẽ không còn trở ngại. Chỉ cần là người có tư chất, thông qua tích lũy đủ chân nguyên hơn phân nửa đều có thể tấn chức Kết Đan.”
"Hiện tại ta muốn hỏi một câu, ở đây có người nào muốn gia nhập Cầm gia, trở thành đệ tử Cầm gia ta không?”
Lời nói của hắn có ý rằng, các ngươi đã chiếm được tiện nghi hiếm có đấy. Phải biết rằng rèn luyện tâm thần mỗi người chỉ có thể trải qua một lần. Người bình thường làm gì có cơ hội này.
“Di! Nơi đây là...”
Hơi chau mày, trước mắt hắn là một mảnh Tử Trúc Lâm (rừng trúc màu tím). Trong rừng không hề có một tu sĩ nào ngoài hắn. Xung quanh, từng làn gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy những chiếc lá trúc nhỏ khắp nơi. Lá trúc bay xào xạc trong gió phát ra những âm thanh nho nhỏ, nhưng lại tựa như có nhịp điệu. Chúng quấn vào nhau, xòa lên nhau, vậy mà tạo nên những quy tắc âm luật kì lạ, khiến cho tâm hồn cảm giác được một mảng thanh tĩnh.
Đinh - leng keng- đông - leng - keng - đông...
Bỗng nhiên, ở đâu phát ra một tiếng cầm thần bí, nương theo gió mà đến, lại phối hợp với âm thanh của lá trúc, liền tạo thành một khúc nhạc hoàn mỹ. Tựa như âm thanh của tự nhiên, truyền vào trong tai, tâm thần Đế Thích Thiên không tự chủ cảm giác như có một cỗ không khí bình thản, thanh thản lan tỏa khắp thân thể, khiến hắn như muốn ngủ say đi.
“Tiếng đàn này có điều cổ quái.”
Đế Thích Thiên giật mình tỉnh lại, khôi phục tinh thần, trong mắt lóe lên vài tia tinh quang. Hắn liền hiểu được, đây không phải là tiếng đàn bình thường. Bên trong nó hẳn tồn tại một cỗ lực lượng thần bí.
“Leng keng. Leng Keng”
Tiếng đàn vẫn như trước, không hề bị ngăn chặn, tiếp tục tiến vào tâm thần. Đế Thích Thiên tuy hiểu được trong tiếng đàn có điều cổ quái, bất quả lại không thể ngăn cản. Tiếng đàn này không đâu không thể thâm nhập, cho dù là phong bế lục thức (6 giác quan) cũng không thể ngăn cản, trức tiếp vang vọng trong tai.
“Cầm Cảnh. Cầm Cảnh, nếu đã không ngăn cản được, vậy ta lại thực sự muốn xem xem tiếng đàn này có gì cổ quái.”
Đế Thích Thiên nhớ lại, lúc trước khi tiến vào, Cầm gia có nói qua, Cầm Cảnh phân làm nội vực cùng ngoại vực. Ngoại vực là khu vực khảo nghiệm để thu đệ tử cho Cầm gia. Dù có thông qua hay không cũng không hề nguy hiểm, nhiều nhất là hôn mê một trận mà thôi. Hắn tin tưởng, Cầm gia không hề nói dối.
Cho nên, hắn cũng không hề lo lắng, quan sát tứ phía, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống bình tĩnh lắng nghe.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn, vô số hình ảnh từ đâu xuất hiện, những kí ức cũ đã chôn dấu sâu trong lòng hắn lại bừng bừng tái hiện. Tâm thần hắn đi tới một địa phương kì lạ. Địa phương này, khắp nơi đều là cảnh vật quen thuộc. Có người có vật, xe cộ như nêm, nhà cao tầng sừng sững dựng lên.
Đây đúng là kiếp trước của hắn, bắt đầu ngay khoảnh khắc hắn sinh ra đời, chính mắt hắn thấy mẫu thân mình suy nhược sau khi sinh rồi mất. Rồi được nâng niu chiều chuộng ở Đế gia, cho đến năm 14 tuổi, rời nhà trốn đi. Hắn bằng thiên phú không ai sánh kịp của mình, lao vào thương trường dốc sức thể hiện, từng từng từng bước tạo ra một đế chế kinh doanh riêng.
Đế Thích Thiên đang đắm chìm trong một ảo cảnh kì diệu.
Từ nhỏ đến lớn, bất kì sự tình gì đã trải qua, đều tái hiện lại trước mắt. Đây là mơ, cũng có thể là một loại ảo cảnh. Tốt đẹp xấu buồn hết thảy đều từ từ hiện ra. Mà Đế Thích Thiên lại tựa như một khán giả, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Hẳn phát hiện, mình hoàn toàn có thể can thiệp vào cái thế giới đang diễn ra. Hắn có thể sửa chữa những sai lầm, hắn có thể khiễn những chuyện không nên xảy ra vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Ví dụ như chuyện giữa hắn cùng mẹ kế Nam Cung Hinh.
Nếu nguyện ý, hắn có thể dễ dàng thay đổi đi tràng bi kịch kia.
Tuy vậy, Đế Thích Thiên không hề động đậy. Hắn đạm mạc quan sát những chuyện tình xưa đang tái diễn trước mắt.
"Đoàng!!"
Một tiếng súng vang lên. Tình cảnh trúng đạn kiếp trước tái hiện.
Sau đó, cảnh vật xung quanh hắn lại biến đổi, đưa hắn đi tới lúc mới tái sinh.
Một kiếp rồi lại một kiếp, tiếp diễn tuần hoàn như muốn hấp dẫn Đế Thích Thiên thay đổi đi những thứ không đáng xảy ra.
Tuy là kinh ngạc, nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ. Cho tới lần lặp lại thứ chín, ánh mắt hắn càng thêm tang thương, nhưng cũng lại càng thâm thúy, như hồ sâu không thấy đáy, đám mạc mà nói: “Việc đã qua thì cho qua, không thể thay đổi, kiếp này ta sinh ra là yêu. Tương lai ta, sẽ do ta nắm lấy. Mệnh của ta trời cũng không thể quản, duy ngã độc tôn!”
Một câu vừa nói ra, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên lại đổi. Giống như tấm kính vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ dũng mảnh tiến vào trong cơ thể Đế Thích Thiên.
" Bá!!"
Hai mắt vốn khép kín liền mở, hai đạo quang mang bức người phụt ra, khí thế độc nhất vô nhị trên người hắn bỗng càng nông đậm. Ánh mắt hắn thâm thúy, vừa cơ trí vừa trầm ổn, tựa hồ như hiểu thêm rất nhiều thứ. Tâm niệm hắn càng thêm kiên nghị, không thể dao động. Ý thức tựa như được rèn luyện qua một lần, càng thêm cô đọng, càng thêm tinh thuần. Lực lượng yêu thức gần như tăng trưởng gấp đổi.
Không quản kiếp trước, chỉ xét kiếp này, ta chính là ta!
Lời nói vừa ra, khắp nơi liền yên tĩnh. Đế Thích Thiên liền hướng về về nơi tiếng cầm phát ra mà đi.
Ngoại vực của Cầm Cảnh cấm địa chính là nơi khảo nghiệm tâm chí con người. Khúc cầm Đế Thích Thiên nghe được chính là Luyện Tâm Khúc nổi danh. Khúc cầm này có thể động lòng người, khơi dẫn ra những chuyện cũ, những sự tình đã xảy ra. Từ đó tạo ra một ảo cảnh diễn biến lại cuộc đời của người nghe.
Đủ loại vui vẻ cùng tiếc nuối, đều có thể rõ ràng cảm nhận.
Bên trong ảo cảnh, cảnh vật sự việc đều vô cùng chân thật, không hề có điểm nào khác so với những sự tình mình đã trải qua.
Trong quá trình quan sát, chỉ cần tâm thân ngươi hơi xúc động một chút, muốn đi thay đổi cái gì, liền sẽ bị ảo cảnh mê hoặc. Ngươi sẽ tham dự vào ảo cảnh, thay thế ảo cảnh. Rồi sau đó, ảo cảnh sẽ không còn là ảo cảnh, mà sẽ trở thành thực tế, sửa đổi rồi lại can thiệp, cuối cùng tâm thần sẽ dần chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Mà đó tự nhiên là thất bại. Trừ khi có người dùng pháp môn độc đáo đánh thức, nếu không người sẽ vĩnh viên trầm luân, không thể kiềm chế.
Mà mục đích chính của ảo cảnh, chính là dựa vào những sự việc đã qua mà rèn luyện tâm thần, tẩy rửa qua một lần cho thêm cô đọng, tinh thuần, thậm chí là lĩnh ngộ tương lai. Cái này giống như khi tu sĩ ngộ đạo. Nếu có thể tự chính mình phá vỡ ảo cảnh, quả thật chỗ tốt đạt được là nhiều vô cùng.
" Lạch cạch, lạch cạch!!"
Đi vài bước về trước, tứ phía lúc này, vốn là mảnh Tử Trúc Lâm trống trải, hiện này lại có vô số tu sĩ hoặc đứng hoặc ngồi. Ai ai cũng đều nhắm mắt, thần sắc biến đổi liên tục. Có nuối tiếc, có phấn khích, tức giận...không hề thua kém diễn viên đời trước.
Hầu hết tu sĩ, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hiển nhiên là đắm chìm sâu trong ảo cảnh, không thể phân rõ thực hư.
Mà số người có thể đứng lên như hắn, tự đánh thức bản thân có không đến một phần ba so với số tu sĩ ban đầu.
Những tu sĩ này, trên mặt đều hiện ra thần sắc vui sướng. Hiển nhiên vừa từ trong “Luyện tâm chi khúc” đạt được chỗ tốt thật lớn.
"Huyết Ấn Y hắn cũng có thể tự phá ảo cảnh?" Đế Thích Thiên tùy ý quét mắt liếc một cái, liền thấy Huyết Ấn Y với vẻ mặt đầy tà ý, mang theo hai gã hộ vệ hướng trung tâm cầm cảnh mà đi.
"Cũng tốt. Nếu ngươi lại dừng bước ở Ngoại vực Cầm Cảnh, ta muốn đối phó ngươi, lại hơi bất tiện.” Đế Thích Thiên lạnh lùng ngẫm. Hắn cũng không quan tâm nhiều, liền hướng phía trước tiếp tục đi. Không bao lâu, liền xuyên qua mảnh Tử Trúc Lâm này, ở phía trước hiện ra, là một mảnh đất rộng rãi, chính giữa có một tòa Cổ Đình sừng sững dựng lên.
Xung quanh cổ đình là vô số kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, hương thơm ngát lưu luyến khắp nơi. Tạo thành một bầu không khí thanh nhã dễ chịu.
Trong đình chính là hai vị Địch, Tiêu nhị trưởng lão lúc trước. Hai người vừa đàm luận về âm luật vừa quan sát những tu sĩ đang từ rừng trúc dần đi ra.
Địch trưởng lão lạnh nhạt cười, nói:" Không sai, vậy mà chỉ cần ba canh giờ liền có người đi ra, so với thành tích lần trước tốt hơn rất nhiều. Ta nhớ, lần trước người đi ra sớm nhất cũng mất đến bốn canh giờ.” Thần sắc hắn giãn ra, có vẻ khen ngợi.
Tiêu trưởng lão nghe vậy liền cười: “Địch huynh, ngươi cũng không nhìn xem, lần này vì Câm Tâm tiểu thư chọn phu quân, khiến cho khắp nơi tuấn kiệt đều tập trung về, tư chất những người này đều rất tốt , chí ít đều ở phía trên. Tốn ba canh giờ đi là cũng là chuyện thường tình.
Hắn nói xong, lại cười tiếp:" Lần này chừng hơn một ngàn tu sĩ thông qua, tuy rằng trong đó không ít người đã có gia tộc môn phái, bất quá tán tu cũng không phải là ít. Đến lúc đó, sẽ có không ít người gia nhập Cầm Gia ta, khiến cho nội tình gia tộc gia tăng, đây là chuyện đáng mừng.”
Địch trưởng lão cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này, gần như những tu sĩ có thể thông qua khảo nghiệm đều đã đi ra, tiến vào phía trước Cổ đình. Tính sơ qua cũng chỉ còn lại hơn ngàn người.
Tiêu trưởng lão đứng dậy, liếc mắt nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói:"Thứ chư vị vừa trải qua chính là độc môn của Cầm gia ta, Luyện khúc chi tâm. Những ai có thể thông qua, không chỉ đươc tẩy rửa tâm thần, càng có thể phá tan mê chướng, khiến tỉ lệ tâm ma xuất hiện sau này giảm bớt nhiều. Hơn nữa thần thức được rèn luyện, liền đến khi Kết Đan sẽ không còn trở ngại. Chỉ cần là người có tư chất, thông qua tích lũy đủ chân nguyên hơn phân nửa đều có thể tấn chức Kết Đan.”
"Hiện tại ta muốn hỏi một câu, ở đây có người nào muốn gia nhập Cầm gia, trở thành đệ tử Cầm gia ta không?”
Lời nói của hắn có ý rằng, các ngươi đã chiếm được tiện nghi hiếm có đấy. Phải biết rằng rèn luyện tâm thần mỗi người chỉ có thể trải qua một lần. Người bình thường làm gì có cơ hội này.
/158
|