Lời vừa dứt, không chờ Lục Văn kịp có phản ứng gì, Vương cục chủ liền cất bước rời khỏi phỏng.
Lục Văn cũng không có nói lời gì thêm, hắn vẫn còn đang bị lời đề nghị của Vương Nghĩa làm cho đầu óc rồi bời, vừa kinh ngạc vừa có chút gì đó không thực.
Nói cách nào thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ thân thế không rõ ràng lại mới gia nhập được chưa đầy ba ngày, tự thấy mình cũng chẳng có biểu hiện gì kinh người để cục chủ lại phải đưa ra lời đề nghị bực này.
Hắn tuy không biết rằng Vương Nghĩa từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận đệ tử dù không biết bao người cầu xin y, nhưng được một vị cục chủ cũng là một nhân vật phong vân của giang hồ nước Lỗ chủ động đưa ra đề nghị thu nhận hắn làm đệ tử cũng tuyệt chẳng phải chuyện đơn giản.
Còn về lựa chọn thứ hai lại càng làm hắn khó hiểu. Vì lý do gì mà cục chủ nếu không thể thu hắn làm đệ tử lại muốn hắn phải rời tiêu cục nhanh chóng như thế, thêm nữa là điều kiện cũng quá hậu, mỗi tháng hai mươi lượng bạc, đây chẳng phải con số nhỏ nếu tính đến tận năm hắn hai mươi tuổi.
Cứ như thế, Lục Văn ngồi thừ suy ngẫm mất nửa canh giờ. Hai lựa chọn nhìn qua đều không thể không nói là người khác mơ cũng muốn nhất là lựa chọn đầu tiên, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Lại nói lại, mục tiêu gia nhập Thanh Phong tiêu cục của hắn là vì tìm cha mẹ, chưa bao giờ là gắn liền cả đời với tiêu cục, làm đệ tử của Vương Nghĩa cũng có nghĩa khó tránh được trách nhiệm với Thanh Phong tiêu cục.
Còn về lựa chọn thứ hai thì hắn nhanh chóng quăng nó ra sau đầu, nói cách nào thì hắn cũng không muốn nhận khoản tiền quá lớn này. Hắn không mê tín nhưng luôn tin vào nhân quả, cái gì cũng vậy, có vay có trả chứ chẳng có gì cho không biếu không, đấy cũng là thứ mà vị sư già thường nói với hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Văn vẫn chưa nghĩ thông nổi.
Hắn đành mặc kệ, dù sao cũng có ba ngày để tính, trước tiên cần lo cho cái vụ sức khỏe của mình trước đã.
Hắn lần lần kiểm tra cơ thể mình thấy không có vấn đề gì, vết thương nơi đùi cũng đã liền miệng thậm chí còn đang lên da non.
“ Dưỡng Tinh Đan kia thần hiệu quả thực ghê gớm!”
Nghĩ đoạn Lục Văn liền lấy tay nải của mình ra, mở mở rồi lôi cuốn sách cũ nát của hắn, đem ra đọc một chút.
Lúc đi vào khu Lạch Trời, cảm thấy có điều bất thường nên nhân lúc Vương Khiết lơ đãng hắn đã lôi từ ngực áo ra nhét lại vào trong tay nải.
Quả thực hắn đã tính đúng, nếu hắn cứ để như cũ thì lúc đám người A Phúc khi chữa cho hắn, khẳng định sẽ phát hiện ra mà điều này Lục Văn không hề muốn, hắn muốn đây là bí mật của hắn.
Đọc một lượt xong hắn liền cất nó lại, ra đóng cửa rồi trở về giường, khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu tập luyện hít thở.
Cứ thế hai canh giờ trôi qua cho đến khi hắn chợt nghe có tiếng bước chân ngập ngừng cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng.
“Ai đấy ạ?” Lục Văn ngừng tu luyện, bước tập tễnh tới rồi mở toang cửa phòng ra.
“Ồ, công tử, ngươi làm gì ở đây?” Thì ra bước chân kia chính là của Vương Khiết.
“Ta tới xem thương thế ngươi thế nào tiện hỏi xem trưa nay ngươi muốn ăn gì.” Vương Khiết nhanh nhảu đáp.
“Ta không sao, đã sắp có thể đi lại bình thường rồi. Có lẽ cũng sắp đến giờ cơm trưa, nhờ công tử nói với A Phúc là khi nào đến bữa thì huynh ấy gọi ta là được. Không cần công tử phải đích thân để ý mấy chuyện này đâu.”
Lục Văn thoáng cân nhắc một chút, hết Vương cục chủ giờ đến cả Vương Khiết cũng tỏ ra khách khí quá mức với hắn khiến hắn càng cảm thấy không thoải mái.
“Được.” Vương Khiết đáp rất nhanh nhưng sau đấy lại ngần ngừ không đi mà cứ đứng lỳ vân vê góc áo.
“Công tử có việc gì căn dặn nữa sao? Nếu vậy thì vào phòng đã rồi nói!” Nhìn thấy thế, Lục Văn rất nhanh hiểu ra lần này Vương Khiết đến không phải vì mấy chuyện y mới nói.
“Ừm, ta đúng là có chuyện cần nói!” Vương Khiết vừa nói vừa bước nhanh vào phòng.
“Ngươi đóng cửa lại đi.” Vừa vào Vương Khiết lại nói.
Lục Văn dù nghĩ chẳng hiểu chuyện gì mà cần bí mật nhưng hắn vẫn đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó, vị Vương công tử này nghiêm mặt, trầm giọng dặn hắn mấy lần rằng chuyện hắn vì bảo vệ y hay vì lý do gì mà đè y trong thùng xe bữa trước thì cũng phải quên đi, không được nhắc lại với bất kỳ ai. Không những thế còn bắt hắn thề lên thề xuống khiến hắn đầu óc cũng trở nên mơ hồ, hoa mắt vàng đầu một phen. Không hiểu sao vị công tử này lại có vẻ nghiêm trọng với chuyện này thế.
Dù vác bộ mặt dở khóc dở cười, trong đầu thì mơ màng không hiểu nhưng miệng hắn vẫn phải đáp ứng thề thốt, nếu không hắn e thương thế mới lành lại của mình sẽ bị cái miệng nhỏ của Vương Khiết làm cho thổ huyết lần nữa.
Sau chừng nửa giờ đồng hồ thì cứu tinh của hắn tới, là A Phúc không biết có phải nghe được lời hắn không mà tới gọi hắn đi ăn trưa.
Vừa thấy A Phúc, tức thì hắn cười như chết đuối vớ được cọc làm A Phúc hậm hực hồi lâu, dù sao thì y vẫn còn đang mang bộ mặt sầu thảm vì cái chết của A Lợi mà tên tiểu tử hiện tại đang được hắn cõng lại cười được.
…
Ngay sau bữa trưa, đoàn người Thanh Phong tiêu cục lại thu dọn rồi tiếp tục lên đường.
Lục Văn vẫn như cũ được bố trí ngồi trong một xe riêng.
Từ trấn Hoài Đan đến kinh đô Song Giang của nước Minh cũng không tính là đi quá lâu. Một phần vì đúng là kinh thành, vốn là nơi trung tâm của một quốc gia lại được hoàng tộc nước này đặt ở gần biên giới, một điều nữa là con đường đi từ trấn Hoài Đan đến Song Giang cực kỳ thuận lợi.
Trong đó một nửa là đường đất được lát đá, cực kỳ bằng phẳng dễ đi, còn nửa sau là đường thủy trên con sông mang tên: Thiên Kích.
Sở dĩ có cái tên này vì sông cực kỳ thẳng như thân một cây thương, phần thượng nguồn là một hồ nước lớn có hình dạng như phần đầu của một cây tam xoa kích nên người ta mới đặt tên như thế.
Ngoài sông Thiên Kích thì còn một con sông khác chảy qua kinh thành Song Giang nữa là sông Xà, khác hẳn với Thiên Kích, sống Xà đúng như con rắn uốn cong thân mình.
“Thực là thú vị!” Ngồi trên thuyền lại là lần đầu tiên đi trên sống nên Lục Văn không khỏi phấn chấn, đứng thẳng trên mui thuyền ngắm nghía khắp xung quanh.
Lúc này đã là sáng ngày thứ ba, đoàn người Thanh Phong tiêu cục nhờ chuyển đi đường sông lại ngựa không dừng vó, đi cả ngày lẫn đêm nên đã đến chỗ cách thành Song Giang chỉ khoảng hơn mười dặm. Nếu thuận lợi thì trưa là sẽ vào được trong thành.
“Mùi gì thối quá vậy, cái thuyền kia chở phân sao?” A Phúc há miệng hô lên đoạn chỉ một con thuyền đi ngược chiều.
Lục Văn cũng hít hít, đúng là từ thuyền đó có mùi rất khó ngửi.
“Đó là một loại quả đặc hữu của nước Ngu, mùi hơi khó ngửi, vỏ xanh ruột đầy múi vàng, khó ngửi nhưng ăn quen sẽ ghiền đó. Chẹp nghĩ tới mà thèm. Ê, thuyền phu có bán không đây?” Một vị đại hán to cao tỏ ra hiểu biết, lớn tiếng giảng giải xong nước miếng chảy ròng ròng hô hét làm đám Lục Văn trợn tròn mắt.
Vị thuyền phu bên thuyền kia cũng nghe được, có phần đắc ý, hào phóng ném cho y một trái nói tặng y.
Vị đại hán này tóm được, tức thì như hổ đói vồ được nai béo, không chút chậm trễ vung trường đao sáng loáng bổ quả này ra làm đám Lục Văn phải bịt mũi.
Nhưng y thì lại chỉ cười khinh khi như đám Lục Văn mới là kẻ dốt nát, không biết thưởng thức vậy, xong liền không thèm để ý, bóc từng múi lớn ra ăn nhồm nhoàm.
A Phúc thấy thế cũng tò mò xin một múi ăn, kết quả là gã ruột ngựa này la toáng lên:
“Ngon quá, ngọt quá mà thối quá đi.”
Lục Văn nghe thế thì chỉ biết cười trừ, vị huynh đài này thực đúng là người đơn giản, cái gì cũng nói được.
Nghĩ tới đây hắn lại thở dài một tiếng, hôm nay cũng là ngày hắn phải có câu trả lời cho Vương cục chủ.
Quả thực giờ phút này hắn cũng còn do dự chưa thực sự quyết…
Gần giữa trưa ngày hôm đó, đoàn người Thanh Phong tiêu cục đến bến Vị Hà ngoài thành Song Giang.
Sau khi thuê đám phu bốc vác chuyển hàng rồi làm chút thủ tục nhập thành, đoàn người lục tục tiến vào thành Song Giang.
Đây là một tòa thành cực lớn, theo như cách tính của Lục Văn thì nhìn chiều dài của một mặt tường thành thôi cũng dài gấp vạn lần con đường chính của trấn Thanh Thủy.
Qua ô cửa nhỏ bên thùng xe, Lục Văn thấy toàn là hàng quán, tửu lâu, lầu các to lớn bán đủ loại mặt hàng, quen có, lạ có.
Âm thanh buôn bán huyên náo, tiếng trả giá, rao bán có cả tiếng tranh cãi vì tranh giành khách vang lên khắp nơi.
“Cái này thì chẳng khác gì trấn Thanh Thủy”. Lục Văn nghe mấy âm thanh cãi nhau chói tai này thì liền khép khung cửa lại, lẳng lặng ngồi trên xe chờ đợi.
Đích đến của chuyến đi, theo như A Phúc nói là phủ Bát vương gia, Trịnh Khắc.
Trịnh Khắc vốn là Thái tử do vua triều trước, Trịnh Thắng sắp đặt, tuy nhiên không hiểu vì sao năm vị vương gia này vừa tròn hai mươi năm tuổi, sau bữa đại yến mừng sinh nhật thì sáng hôm sau bất ngờ dâng tấu xin thoái vị Thái tử, nhường cho tam ca của mình là Trịnh Huyền.
Việc này lúc đó đã khiến chính trường nước Minh nổi một phen sóng gió nhưng dưới sự kiên quyết của Trịnh Khắc, phụ thân y, Trịnh Thắng cũng đành miễn cưỡng chấp thuận yêu cầu này.
Đến tận giờ người ta vẫn không thể hiểu lý do thực sự khiến Trịnh Khắc làm ra hành động năm đó bởi xét mặt nào thì y cũng vượt xa tam ca cũng chính là hoàng thượng đương triều, Trịnh Huyền. Cuối cùng người ta đành tạm chấp nhận lý do là Trịnh Khắc có tài nhưng không có chí vương giả, tâm xưng hung, muốn sống an nhàn nên mới vậy.
Trở lại với đoàn người Thanh Phong tiêu cục, lúc này đã tới trước cửa phủ Bát vương gia.
Đích thân Vương cục chủ xuống ngựa, đi tới đưa cho tên lính gác cửa một tấm thiệp đồng thời nói với tên kia nhanh chóng đưa tận tay vương gia.
Sau một khắc, cửa lớn vương phủ mở toang, một lão nhân người tầm thước, tuổi khoảng sáu mươi, vận áo bào gấm, dáng người tầm thước, gương mặt hồng hào, ánh mắt như cười dẫn theo một đoàn hơn mười người cao lớn, bước chân không thấy tiếng đi ra đón.
Lão nhân này vừa nhìn thấy Vương Nghĩa, lập tức đưa tay ra hiệu cho mười tên kia dừng lại, một mình lão đi tới phía Vương Nghĩa.
“Vương Nghĩa, ngươi làm ta bất ngờ đấy, cứ nghĩ sớm cũng phải tối nay mới tới chứ?” Vị lão nhân không chờ Vương Nghĩa kịp có hành động đã nhanh nhảu mừng rỡ nói.
“Nhờ phúc vương gia nên quá trình đi đường tuy có gặp chút việc nhưng chỉ là hữu kinh vô hiểm, thuận lợi đến sớm!” Vương Nghĩa chắp tay cung kính đáp.
Một lời này khiến Lục Văn đang mới bước xuống xe liền cảm thấy bất ngờ. Một vị vương gia thân chinh ra đón tiếp quả thực không hợp lẽ thường cho lắm.
“Tốt, tốt, tốt. Sự việc ở Cửu Khúc ta cũng có nghe nói, hàng hóa không gặp vấn đề gì chứ?” Bát vương gia khen ba chữ tốt rồi lập tức hỏi sang đám hàng hóa.
“Tốt lắm, Trương Tam, ngươi lo thu xếp chỗ ở cho đoàn người Thanh Phong tiêu cục. Vương Nghĩa, ngươi theo bản vương gia tới đây!” Nói đoạn, không chờ tên Trương Tam nào đó đáp ứng, vị vương gia này liền xoay người dẫn theo Vương Nghĩa đi vào trong phủ.
Tiếp đấy, một vị tự xưng Trương Tam tiến lên dẫn đoàn Thanh Phong tiêu cục tiến vào phủ.
Sau bữa trưa thịnh soạn thiếu mặt Vương cục chủ, đoàn người Thanh Phong tiêu cục được sắp xếp ở dãy nhà phía đông phủ, riêng Vương Khiết thì được sắp xếp ở khu phía tây dành cho khách quỷ. Lục Văn vẫn như cũ, được bố trí một gian phòng riêng biệt.
“Quả thực xa xỉ!” Lục Văn thì thào nhận xét về căn phòng này.
Trong phòng có đủ các loại vật dụng, giường gỗ tốt trải nệm gấm, bộ bàn ghế khảm trai, một bộ ấm chén bằng sứ cao cấp, vài bức tranh thủy mặc treo trên tường… chưa kể một vị a hoàn mà Lục Văn từ chối lúc trước nữa.
Qua một thoáng choáng ngợp, Lục Văn liền để gọn tay nải nơi góc giường rồi ngả lưng nằm, tay vắt lên trán suy nghĩ.
Vẫn còn một số điều trước khi đưa ra quyết định mà hắn cần phải làm cho rõ, khi làm rõ những điều này hắn sẽ đưa ra quyết định cụ thể.
Nghĩ thêm đôi khắc nữa, hắn cuối cùng cũng thở hắt ra một tiếng như đã có quyết định.
Tiếp đó hắn liền ngồi dậy, tay cầm một cái lệnh bài chứng minh thân phận khách nhân do Trương Tam phát, rời khỏi phòng bước sang phòng của vị công tử “miệng rộng” ở phía tây phủ.
Nói thế nào thì Lục Văn vẫn là một đứa trẻ, mấy ngày ròng rã chết dí trong xe rồi căng đầu mà nghĩ khiến hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Hắn muốn tìm Vương Khiết nói chuyện chút cho vui, không hiểu sao mỗi khi cái “miệng rộng” kia đại triển thần uy thì hắn liền cảm thấy bớt đi nhiều phiền muộn.
Lục Văn cũng không có nói lời gì thêm, hắn vẫn còn đang bị lời đề nghị của Vương Nghĩa làm cho đầu óc rồi bời, vừa kinh ngạc vừa có chút gì đó không thực.
Nói cách nào thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ thân thế không rõ ràng lại mới gia nhập được chưa đầy ba ngày, tự thấy mình cũng chẳng có biểu hiện gì kinh người để cục chủ lại phải đưa ra lời đề nghị bực này.
Hắn tuy không biết rằng Vương Nghĩa từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận đệ tử dù không biết bao người cầu xin y, nhưng được một vị cục chủ cũng là một nhân vật phong vân của giang hồ nước Lỗ chủ động đưa ra đề nghị thu nhận hắn làm đệ tử cũng tuyệt chẳng phải chuyện đơn giản.
Còn về lựa chọn thứ hai lại càng làm hắn khó hiểu. Vì lý do gì mà cục chủ nếu không thể thu hắn làm đệ tử lại muốn hắn phải rời tiêu cục nhanh chóng như thế, thêm nữa là điều kiện cũng quá hậu, mỗi tháng hai mươi lượng bạc, đây chẳng phải con số nhỏ nếu tính đến tận năm hắn hai mươi tuổi.
Cứ như thế, Lục Văn ngồi thừ suy ngẫm mất nửa canh giờ. Hai lựa chọn nhìn qua đều không thể không nói là người khác mơ cũng muốn nhất là lựa chọn đầu tiên, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Lại nói lại, mục tiêu gia nhập Thanh Phong tiêu cục của hắn là vì tìm cha mẹ, chưa bao giờ là gắn liền cả đời với tiêu cục, làm đệ tử của Vương Nghĩa cũng có nghĩa khó tránh được trách nhiệm với Thanh Phong tiêu cục.
Còn về lựa chọn thứ hai thì hắn nhanh chóng quăng nó ra sau đầu, nói cách nào thì hắn cũng không muốn nhận khoản tiền quá lớn này. Hắn không mê tín nhưng luôn tin vào nhân quả, cái gì cũng vậy, có vay có trả chứ chẳng có gì cho không biếu không, đấy cũng là thứ mà vị sư già thường nói với hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Văn vẫn chưa nghĩ thông nổi.
Hắn đành mặc kệ, dù sao cũng có ba ngày để tính, trước tiên cần lo cho cái vụ sức khỏe của mình trước đã.
Hắn lần lần kiểm tra cơ thể mình thấy không có vấn đề gì, vết thương nơi đùi cũng đã liền miệng thậm chí còn đang lên da non.
“ Dưỡng Tinh Đan kia thần hiệu quả thực ghê gớm!”
Nghĩ đoạn Lục Văn liền lấy tay nải của mình ra, mở mở rồi lôi cuốn sách cũ nát của hắn, đem ra đọc một chút.
Lúc đi vào khu Lạch Trời, cảm thấy có điều bất thường nên nhân lúc Vương Khiết lơ đãng hắn đã lôi từ ngực áo ra nhét lại vào trong tay nải.
Quả thực hắn đã tính đúng, nếu hắn cứ để như cũ thì lúc đám người A Phúc khi chữa cho hắn, khẳng định sẽ phát hiện ra mà điều này Lục Văn không hề muốn, hắn muốn đây là bí mật của hắn.
Đọc một lượt xong hắn liền cất nó lại, ra đóng cửa rồi trở về giường, khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu tập luyện hít thở.
Cứ thế hai canh giờ trôi qua cho đến khi hắn chợt nghe có tiếng bước chân ngập ngừng cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng.
“Ai đấy ạ?” Lục Văn ngừng tu luyện, bước tập tễnh tới rồi mở toang cửa phòng ra.
“Ồ, công tử, ngươi làm gì ở đây?” Thì ra bước chân kia chính là của Vương Khiết.
“Ta tới xem thương thế ngươi thế nào tiện hỏi xem trưa nay ngươi muốn ăn gì.” Vương Khiết nhanh nhảu đáp.
“Ta không sao, đã sắp có thể đi lại bình thường rồi. Có lẽ cũng sắp đến giờ cơm trưa, nhờ công tử nói với A Phúc là khi nào đến bữa thì huynh ấy gọi ta là được. Không cần công tử phải đích thân để ý mấy chuyện này đâu.”
Lục Văn thoáng cân nhắc một chút, hết Vương cục chủ giờ đến cả Vương Khiết cũng tỏ ra khách khí quá mức với hắn khiến hắn càng cảm thấy không thoải mái.
“Được.” Vương Khiết đáp rất nhanh nhưng sau đấy lại ngần ngừ không đi mà cứ đứng lỳ vân vê góc áo.
“Công tử có việc gì căn dặn nữa sao? Nếu vậy thì vào phòng đã rồi nói!” Nhìn thấy thế, Lục Văn rất nhanh hiểu ra lần này Vương Khiết đến không phải vì mấy chuyện y mới nói.
“Ừm, ta đúng là có chuyện cần nói!” Vương Khiết vừa nói vừa bước nhanh vào phòng.
“Ngươi đóng cửa lại đi.” Vừa vào Vương Khiết lại nói.
Lục Văn dù nghĩ chẳng hiểu chuyện gì mà cần bí mật nhưng hắn vẫn đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó, vị Vương công tử này nghiêm mặt, trầm giọng dặn hắn mấy lần rằng chuyện hắn vì bảo vệ y hay vì lý do gì mà đè y trong thùng xe bữa trước thì cũng phải quên đi, không được nhắc lại với bất kỳ ai. Không những thế còn bắt hắn thề lên thề xuống khiến hắn đầu óc cũng trở nên mơ hồ, hoa mắt vàng đầu một phen. Không hiểu sao vị công tử này lại có vẻ nghiêm trọng với chuyện này thế.
Dù vác bộ mặt dở khóc dở cười, trong đầu thì mơ màng không hiểu nhưng miệng hắn vẫn phải đáp ứng thề thốt, nếu không hắn e thương thế mới lành lại của mình sẽ bị cái miệng nhỏ của Vương Khiết làm cho thổ huyết lần nữa.
Sau chừng nửa giờ đồng hồ thì cứu tinh của hắn tới, là A Phúc không biết có phải nghe được lời hắn không mà tới gọi hắn đi ăn trưa.
Vừa thấy A Phúc, tức thì hắn cười như chết đuối vớ được cọc làm A Phúc hậm hực hồi lâu, dù sao thì y vẫn còn đang mang bộ mặt sầu thảm vì cái chết của A Lợi mà tên tiểu tử hiện tại đang được hắn cõng lại cười được.
…
Ngay sau bữa trưa, đoàn người Thanh Phong tiêu cục lại thu dọn rồi tiếp tục lên đường.
Lục Văn vẫn như cũ được bố trí ngồi trong một xe riêng.
Từ trấn Hoài Đan đến kinh đô Song Giang của nước Minh cũng không tính là đi quá lâu. Một phần vì đúng là kinh thành, vốn là nơi trung tâm của một quốc gia lại được hoàng tộc nước này đặt ở gần biên giới, một điều nữa là con đường đi từ trấn Hoài Đan đến Song Giang cực kỳ thuận lợi.
Trong đó một nửa là đường đất được lát đá, cực kỳ bằng phẳng dễ đi, còn nửa sau là đường thủy trên con sông mang tên: Thiên Kích.
Sở dĩ có cái tên này vì sông cực kỳ thẳng như thân một cây thương, phần thượng nguồn là một hồ nước lớn có hình dạng như phần đầu của một cây tam xoa kích nên người ta mới đặt tên như thế.
Ngoài sông Thiên Kích thì còn một con sông khác chảy qua kinh thành Song Giang nữa là sông Xà, khác hẳn với Thiên Kích, sống Xà đúng như con rắn uốn cong thân mình.
“Thực là thú vị!” Ngồi trên thuyền lại là lần đầu tiên đi trên sống nên Lục Văn không khỏi phấn chấn, đứng thẳng trên mui thuyền ngắm nghía khắp xung quanh.
Lúc này đã là sáng ngày thứ ba, đoàn người Thanh Phong tiêu cục nhờ chuyển đi đường sông lại ngựa không dừng vó, đi cả ngày lẫn đêm nên đã đến chỗ cách thành Song Giang chỉ khoảng hơn mười dặm. Nếu thuận lợi thì trưa là sẽ vào được trong thành.
“Mùi gì thối quá vậy, cái thuyền kia chở phân sao?” A Phúc há miệng hô lên đoạn chỉ một con thuyền đi ngược chiều.
Lục Văn cũng hít hít, đúng là từ thuyền đó có mùi rất khó ngửi.
“Đó là một loại quả đặc hữu của nước Ngu, mùi hơi khó ngửi, vỏ xanh ruột đầy múi vàng, khó ngửi nhưng ăn quen sẽ ghiền đó. Chẹp nghĩ tới mà thèm. Ê, thuyền phu có bán không đây?” Một vị đại hán to cao tỏ ra hiểu biết, lớn tiếng giảng giải xong nước miếng chảy ròng ròng hô hét làm đám Lục Văn trợn tròn mắt.
Vị thuyền phu bên thuyền kia cũng nghe được, có phần đắc ý, hào phóng ném cho y một trái nói tặng y.
Vị đại hán này tóm được, tức thì như hổ đói vồ được nai béo, không chút chậm trễ vung trường đao sáng loáng bổ quả này ra làm đám Lục Văn phải bịt mũi.
Nhưng y thì lại chỉ cười khinh khi như đám Lục Văn mới là kẻ dốt nát, không biết thưởng thức vậy, xong liền không thèm để ý, bóc từng múi lớn ra ăn nhồm nhoàm.
A Phúc thấy thế cũng tò mò xin một múi ăn, kết quả là gã ruột ngựa này la toáng lên:
“Ngon quá, ngọt quá mà thối quá đi.”
Lục Văn nghe thế thì chỉ biết cười trừ, vị huynh đài này thực đúng là người đơn giản, cái gì cũng nói được.
Nghĩ tới đây hắn lại thở dài một tiếng, hôm nay cũng là ngày hắn phải có câu trả lời cho Vương cục chủ.
Quả thực giờ phút này hắn cũng còn do dự chưa thực sự quyết…
Gần giữa trưa ngày hôm đó, đoàn người Thanh Phong tiêu cục đến bến Vị Hà ngoài thành Song Giang.
Sau khi thuê đám phu bốc vác chuyển hàng rồi làm chút thủ tục nhập thành, đoàn người lục tục tiến vào thành Song Giang.
Đây là một tòa thành cực lớn, theo như cách tính của Lục Văn thì nhìn chiều dài của một mặt tường thành thôi cũng dài gấp vạn lần con đường chính của trấn Thanh Thủy.
Qua ô cửa nhỏ bên thùng xe, Lục Văn thấy toàn là hàng quán, tửu lâu, lầu các to lớn bán đủ loại mặt hàng, quen có, lạ có.
Âm thanh buôn bán huyên náo, tiếng trả giá, rao bán có cả tiếng tranh cãi vì tranh giành khách vang lên khắp nơi.
“Cái này thì chẳng khác gì trấn Thanh Thủy”. Lục Văn nghe mấy âm thanh cãi nhau chói tai này thì liền khép khung cửa lại, lẳng lặng ngồi trên xe chờ đợi.
Đích đến của chuyến đi, theo như A Phúc nói là phủ Bát vương gia, Trịnh Khắc.
Trịnh Khắc vốn là Thái tử do vua triều trước, Trịnh Thắng sắp đặt, tuy nhiên không hiểu vì sao năm vị vương gia này vừa tròn hai mươi năm tuổi, sau bữa đại yến mừng sinh nhật thì sáng hôm sau bất ngờ dâng tấu xin thoái vị Thái tử, nhường cho tam ca của mình là Trịnh Huyền.
Việc này lúc đó đã khiến chính trường nước Minh nổi một phen sóng gió nhưng dưới sự kiên quyết của Trịnh Khắc, phụ thân y, Trịnh Thắng cũng đành miễn cưỡng chấp thuận yêu cầu này.
Đến tận giờ người ta vẫn không thể hiểu lý do thực sự khiến Trịnh Khắc làm ra hành động năm đó bởi xét mặt nào thì y cũng vượt xa tam ca cũng chính là hoàng thượng đương triều, Trịnh Huyền. Cuối cùng người ta đành tạm chấp nhận lý do là Trịnh Khắc có tài nhưng không có chí vương giả, tâm xưng hung, muốn sống an nhàn nên mới vậy.
Trở lại với đoàn người Thanh Phong tiêu cục, lúc này đã tới trước cửa phủ Bát vương gia.
Đích thân Vương cục chủ xuống ngựa, đi tới đưa cho tên lính gác cửa một tấm thiệp đồng thời nói với tên kia nhanh chóng đưa tận tay vương gia.
Sau một khắc, cửa lớn vương phủ mở toang, một lão nhân người tầm thước, tuổi khoảng sáu mươi, vận áo bào gấm, dáng người tầm thước, gương mặt hồng hào, ánh mắt như cười dẫn theo một đoàn hơn mười người cao lớn, bước chân không thấy tiếng đi ra đón.
Lão nhân này vừa nhìn thấy Vương Nghĩa, lập tức đưa tay ra hiệu cho mười tên kia dừng lại, một mình lão đi tới phía Vương Nghĩa.
“Vương Nghĩa, ngươi làm ta bất ngờ đấy, cứ nghĩ sớm cũng phải tối nay mới tới chứ?” Vị lão nhân không chờ Vương Nghĩa kịp có hành động đã nhanh nhảu mừng rỡ nói.
“Nhờ phúc vương gia nên quá trình đi đường tuy có gặp chút việc nhưng chỉ là hữu kinh vô hiểm, thuận lợi đến sớm!” Vương Nghĩa chắp tay cung kính đáp.
Một lời này khiến Lục Văn đang mới bước xuống xe liền cảm thấy bất ngờ. Một vị vương gia thân chinh ra đón tiếp quả thực không hợp lẽ thường cho lắm.
“Tốt, tốt, tốt. Sự việc ở Cửu Khúc ta cũng có nghe nói, hàng hóa không gặp vấn đề gì chứ?” Bát vương gia khen ba chữ tốt rồi lập tức hỏi sang đám hàng hóa.
“Tốt lắm, Trương Tam, ngươi lo thu xếp chỗ ở cho đoàn người Thanh Phong tiêu cục. Vương Nghĩa, ngươi theo bản vương gia tới đây!” Nói đoạn, không chờ tên Trương Tam nào đó đáp ứng, vị vương gia này liền xoay người dẫn theo Vương Nghĩa đi vào trong phủ.
Tiếp đấy, một vị tự xưng Trương Tam tiến lên dẫn đoàn Thanh Phong tiêu cục tiến vào phủ.
Sau bữa trưa thịnh soạn thiếu mặt Vương cục chủ, đoàn người Thanh Phong tiêu cục được sắp xếp ở dãy nhà phía đông phủ, riêng Vương Khiết thì được sắp xếp ở khu phía tây dành cho khách quỷ. Lục Văn vẫn như cũ, được bố trí một gian phòng riêng biệt.
“Quả thực xa xỉ!” Lục Văn thì thào nhận xét về căn phòng này.
Trong phòng có đủ các loại vật dụng, giường gỗ tốt trải nệm gấm, bộ bàn ghế khảm trai, một bộ ấm chén bằng sứ cao cấp, vài bức tranh thủy mặc treo trên tường… chưa kể một vị a hoàn mà Lục Văn từ chối lúc trước nữa.
Qua một thoáng choáng ngợp, Lục Văn liền để gọn tay nải nơi góc giường rồi ngả lưng nằm, tay vắt lên trán suy nghĩ.
Vẫn còn một số điều trước khi đưa ra quyết định mà hắn cần phải làm cho rõ, khi làm rõ những điều này hắn sẽ đưa ra quyết định cụ thể.
Nghĩ thêm đôi khắc nữa, hắn cuối cùng cũng thở hắt ra một tiếng như đã có quyết định.
Tiếp đó hắn liền ngồi dậy, tay cầm một cái lệnh bài chứng minh thân phận khách nhân do Trương Tam phát, rời khỏi phòng bước sang phòng của vị công tử “miệng rộng” ở phía tây phủ.
Nói thế nào thì Lục Văn vẫn là một đứa trẻ, mấy ngày ròng rã chết dí trong xe rồi căng đầu mà nghĩ khiến hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Hắn muốn tìm Vương Khiết nói chuyện chút cho vui, không hiểu sao mỗi khi cái “miệng rộng” kia đại triển thần uy thì hắn liền cảm thấy bớt đi nhiều phiền muộn.
/52
|