Dãy Bạch Liên, có cái này là bởi hình dáng có phần lạ của nó. Dãy kéo dài dọc biên giới hai nước Lỗ - Minh, phần phía bắc thì hẹp dài trong khi đó khi kéo dài đến phần phía nam lại thình linh loe rộng ra như một bông sen vậy. Thêm nữa là trên đỉnh nó có tuyết trắng phủ quanh năm, nếu có ai đó nhìn từ trên tinh không xuống thì đúng là giống như một bông sen trắng.
Chỗ mà đoàn người Thanh Phong tiêu cục đang đi thuộc phần phía bắc, phần này tuy nói là hẹp dài nhưng thực tế thì “hẹp” ở đây cũng vào khoảng ba mươi dặm.
Giữa con đường nối hai nước Lỗ - Minh mang tên Cửu Khúc chính là cửa khẩu Cửu Khúc Quan được binh sĩ của các hai quốc gia cùng trấn thủ.
Trước đây Lỗ - Minh từng nhiều lần xảy ra chiến tranh, máu nhuộm đỏ cả Cửu Khúc Quan nhưng phần vì thế núi trên Cửu Khúc quá hiểm trở, dễ thủ khó công thêm vào đó là lực lượng hai nước tuy mạnh yếu nhiều lúc khác nhau nhưng cũng không quá chênh lệch nên chẳng bên nào chiếm nổi lợi thế. Cứ giằng co hao binh tổn tướng như thế cuối cùng hai quốc gia cũng đạt được hiệp ước hòa bình và cùng nhau tham gia liên minh Thất Long, liên minh của bảy nước gồm: Lỗ, Minh, Ngu, Trung, Mễ, Vệ và Nguyên, trong đó Ngu là quốc gia hùng mạnh nhất ở phía nam, diện tích không lớn nhưng quân sự đặc biệt mạnh nên được xưng tôn là minh chủ liên minh này.
Trở lại với đoàn người Lục Văn, lúc này đoàn đang tạm dừng ở Cửu Khúc Quan chờ làm thủ tục quá quan. Vì hai nước là liên minh và đây cũng không phải lần đầu thấy Thanh Phong tiêu cục nên binh sĩ trấn thủ cửa khẩu này cũng giải quyết thủ tục cho khá nhanh. Sự nhanh này tất nhiên là còn nhờ Thanh Phong tiêu cục đã lót tay cho quan chức cấp trên của cả hai nước không ít và tất nhiên trên có thịt thì dưới cũng có rau, tất cả đều là lợi ích cả.
“Xong rồi! Xuất phát!” Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi hô to.
Người mới hô này chính là phó cục chủ Mã Lương của tiêu cục, gã đã đi trước tiền trạm và lo các phần thủ tục xong đợi ở đây hai ngày rồi.
Nói tới vị phó cục chủ này cũng là một tay giang hồ cự phách, nổi danh với bốn mươi chín chiêu Đồ Thiên đao pháp cực kỳ cương mãnh, mỗi chiêu mỗi thức đều mang lực lượng khai kim phá thạch, giang hồ không có mấy người đón đỡ.
Lời Mã Lương vừa dứt, đoàn người liền lục tục thúc ngựa tiếp tục hành trình.
Lúc này đây, Vương Khiết cũng đã tỉnh dậy, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên sờ sờ má. Ý thức được trong lúc ngủ gật mình mơ ngủ rồi nói mê xong khóc nữa nên vị thiếu cục chủ này lập tức đưa mắt nhìn sang “cục than đen” Lục Văn.
Chỉ thấy Lục Văn đang mắt nhắm mắt mở, điệu bộ ngáp tới ngáp lui như thiếu ngủ.
“A, ngủ quên. Chúng ta sắp đến chưa công tử?” Lục Văn vờ buồn ngủ, tránh làm Vương Khiết phải xấu hổ.
“Hừ, cục than đen nhà ngươi đúng là vô vị còn là phường ham ngủ nữa. Không có tiền đồ mà!” Vương Khiết chu chu cái mỏ lên giễu cợt.
“Hừm, củ cải trắng này đang tự nói mình sao?” Lục Văn không khó chịu mà hoạt kê nghĩ.
Vừa thầm nghĩ hắn vừa nâng khung cửa sổ nhỏ bên thùng xe ra quan sát.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi đều, phủ đầy mặt đất ngập đến quá bàn chân. Cũng may những con ngựa của tiêu cục đều là tuấn mã quen đi đường dài, chịu lạnh chịu nóng tốt nên tốc độ vẫn được đảm bảo, nếu không chỉ e đi xong đoạn đường này chúng đều gục vì giá lạnh cả.
Nửa canh giờ, đoàn người ngựa bỗng nhiên dừng lại theo hiệu lệnh của Vương cục chủ.
“A Phúc, ngươi dẫn theo mười huynh đệ thân pháp tốt tới ‘lạch trời’ phía trước xem xét khắp trong phạm vi một dặm cho ta. Nhanh đi sớm về sớm! Những người khác tranh thủ ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức đi.”
“Dạ, cục chủ!” A Phúc nhanh nhẹn đáp ứng.
“Khoan, A Phúc cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Từ lúc xuất phát đến giờ chắc cũng hơn ba canh giờ rồi mà tên này đói bụng thì chẳng dò được cái gì đâu. Để thuộc hạ và mấy huynh đệ ở đây đi tra xét cho, dù sao thì mấy người thuộc hạ cũng ngồi chờ đến buồn chân rồi.” Mã phó cục chủ đột nhiên lên tiếng ngăn lại rồi xung phong nhận lãnh nhiệm vụ.
‘Lạch trời’ trong lời Vương Nghĩa chính là một khu vực cực kỳ đặc thù trên Cửu Khúc, nơi đó hai bên là vách núi dựng đứng với nhiều mỏm đá nhô cao, rất dễ ẩn nấp, mai phục đánh lén, nếu không thăm dò đề phòng thực rất có khả năng bị đánh úp, chết còn không biết hung thủ là ai.
“Vậy cũng được. Làm phiền Mã huynh vất vả một chuyến.” Vương cục chủ lập tức đáp ứng.
“Rõ!” Mã Lương nghe thế, lập tức thúc ngựa đồng thời vẫy vẫy tay dẫn theo kéo theo gần mười tên khác nhanh chóng phi về phía trước.
“Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi đi.” Vương Nghĩa lần nữa nói lớn, vừa nói trong mắt y vừa thoáng hiện lên nét khác thường mà nếu không phải người tinh ý sẽ không nhận ra.
“Dạ, cục chủ.” Đoàn người nhất loạt dạ ra xong lại lục tục lấy lương khô, nước ra chuẩn bị ăn bữa trưa muộn.
“Khiết nhi, Lục Văn, hai đứa ăn cái này đi.” Vương cục chủ thúc ngựa chạy qua xe của vú Trương xong mang về một giỏ, trong giỏ là mấy món bánh điểm tâm khá đẹp mắt.
“Vâng!” Lục Văn nghe tiếng Vương Nghĩa liền khẽ nâng cửa thùng xe lên nhận lấy cái giỏ xong hơi dừng một chút, nói tiếp.
“Cục chủ, người có thể cho cháu mượn một thanh kiếm ngắn không?”
“Cháu cần nó làm gì?” Vương Nghĩa ngạc nhiên hỏi lại.
“Dạ, cắt bánh ạ. Với cả cục chủ có thể cho cháu và thiếu cục chủ đổi xe không, thùng xe này có vẻ không tốt lắm.” Lục Văn đáp.
“Cắt bánh? Đổi xe?... Ừm được, hai đứa xuống xe qua chỗ vú Trương đi.” Vương cục chủ hơi suy nghĩ một chút xong liền đáp ứng, ánh mắt lần nữa ánh lên nét khác thường.
“Vâng, công tử, chúng ta qua kia đi.” Lục Văn nghe thế liền nhanh nhẹn mở cửa thùng xe xong làm hơi nghiêng người, làm thế như mời Vương Khiết xuống xe.
“Hừ, cái cục than lắm chuyện này. Nể ngươi lễ phép, biết lo cho công tử gia đó.” Vương Khiết chun chun cái mũi, giọng điệu như không hài lòng lắm nhưng vẫn bước xuống rồi cất bước đi sang xe vú Trương.
Một khắc sau, Vương cục chủ mang đến một thanh kiếm ngắn chừng hai tấc rưỡi cho Lục Văn đồng thời dùng ánh mắt đầy thâm ý nói hắn cắt bánh cẩn thận kẻo cắt phạm tay.
Lục Văn vâng dạ xong quả thực dùng thanh tiểu kiếm này cắt bánh thật.
Không biết hắn cắt bánh có nghề hay thanh kiếm này quá sắc bén mà đường cắt cực kỳ mịn như được mài vậy.
“Công tử ăn bánh đi này. Không ăn là đói đấy, mà đói thì sẽ bị ta ăn nhiều, lớn nhanh cao hơn đấy.” Lục Văn giục Vương Khiết.
“Cục than đen mi đúng là ngớ ngẩn mà. Bổn công tử dù nếm mật nằm gai, trải bao sương gió cũng không có lùn hơn cục than ngươi.” Vương Khiết xì mũi, khinh thường nói nhưng tay thì không chậm trễ cầm một miếng bánh đưa lên miệng.
Lúc này Vương Khiết quả thực cũng hơi đói và cũng lo không ăn thì sẽ bị cục than đen trước mặt cao vượt lên thật.
Lục Văn nghe thế chỉ cười cười, không nói.
Sau khi thấy những giọt nước mắt của Vương Khiết, không hiểu sao Lục Văn lại đột nhiên có ý nghĩ rằng vị công tử miệng đầy chanh chua ổi chát này cũng thật đáng thương và cũng có đôi chút dễ mến khiến hắn cũng muốn kết thân đồng thời lại có phần như muốn bảo vệ y.
Ý nghĩ kỳ lạ này khiến hắn nghĩ lại chỉ biết cười khổ, thân hắn giờ chỉ là thư đồng, ăn nhờ ở đậu lại còn thấp hơn đối phương nửa cái đầu thì nghĩ đến bảo vệ gì đấy nghe cũng không khỏi khiến người ta phì cười.
Vương Khiết ăn một cái bánh xong liền thôi, ngồi nhìn Lục Văn rồi luôn miệng chê bai hắn đen lùn, giục hắn ăn thêm xong còn vỗ vỗ ngực nói học tập bổn công tử rồi còn hứa hẹn sau này về đến kinh thành sẽ kiếm đại phu bốc lá thuốc cho hắn tắm để khiến da hắn trắng ra. Nói thế xong lại huyên thuyên rằng thôi, hắn đen như thế mới làm nổi bật sự anh tuấn phi thường của y.
Lục Văn thực sự đau đầu váng óc với vị công tử này, hắn nghĩ Vương Khiết nói nhiều thế này thì đáng nhẽ ông trời nên tặng cho y cái miệng rộng gấp đôi chứ không phải cái miệng nhỏ nhắn, môi trái tim như con gái thế kia.
“Vương miệng rộng, phải rồi biệt danh này cũng hợp quá đi chứ!” Lục Văn thầm tự đặt cho Vương Khiết cái biệt danh này xong không khỏi đắc chí, cười cười.
“Ngươi cười cái gì? Tập trung lắng nghe công tử giảng giải đại đạo đây.” Vương Khiết thấy Lục Văn lơ đãng, cười vẩn vơ thì bực mình lên giọng.
Hắn nín cười, hắn không muốn để vị “Vương miệng rộng” này tiếp tục đại triển thần uy, há miệng phun mưa tưới hắn chết ngập nhưng trong bụng thì vẫn không ngừng đắc chí với cái biệt danh kia.
“Ngươi đó, sáng phải dậy sớm tập…” Vương Khiết tiếp tục huyên thuyên giảng giải còn Lục Văn thì tiếp tục riêng mình đắc ý.
Cứ thế nửa canh giờ nhanh chóng qua đi.
“Bẩm cục chủ, ‘Lạch Trời’ an toàn, chúng ta có thể lập tức xuất phát!” Mã phó cục chủ lúc này đã trở về, cung kính bẩm báo với Vương Nghĩa.
“Được, vậy Mã huynh dẫn đường đi. Tất cả chuẩn bị, lập tức xuất phát.” Vương Nghĩa gật gật đầu, cao giọng ra lệnh.
Đoàn người lập tức nhanh chóng lên ngựa, tiếp tục hành trình.
Đi thêm nửa dặm nữa, đoàn người ngựa chính thức đi vào khu vực ‘Lạch Trời’. Lục Văn không khỏi tò mò khẽ hé vuông cửa sổ ra ngắm nghía.
So với lời kể của người lớn trong trấn thì độ dốc của vách núi nơi này có phần kém hơn nhưng độ dày, cao và lởm chởm của những mỏm, cột đá thì có lẽ còn hơn một chút.
“Có điều không đúng!” Lục Văn sau khi đi được thêm chừng mấy trăm thước nữa, như phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Thứ mà hắn thấy không giống như lời người lớn trong trấn nói chính là khu vực này hiện tại quá yên tĩnh, ngoài gió thổi tuyết rơi, đoàn người di chuyển thì thiếu hẳn một thứ - Bạch Liên Ưng, loại ác điểu đặc hữu của dãy Bạch Liên.
Loại ác điểu xưng bá khu vực này rất nổi tiếng bởi độ lớn và sự hung tàn của chúng. Mỏ cứng, vuốt sắc, sải cánh lên tới ba thước khiến cho người qua khu vực này nếu đi lẻ còn phải e ngại. Không ai rõ vì sao chúng thích tụ tập ở khu vực Lạch Trời này, có người nói vì những trận chiến của hai quốc gia khiến thây chất ngập đất, máu chảy đỏ cái tuyết từng diễn ra ở đây khiến loại ác điểu này tụ về địa danh này.
Lý thuyết là thế nhưng hôm nay, Lục Văn nhìn khắp lại không thấy con nào cả. Có gì lạ hay lời người lớn không chính xác?!
“Công tử, một lát nữa nếu ta nói ‘Rút’ công tử hãy lập tức nằm sát xuống sàn thùng xe cho ta, đừng hỏi lý do. Ta thấy…” Lục Văn đang nói thì đột nhiên có tiếng quát lớn cắt ngang.
“Mã Lương! Ta với ngươi không bạc, tại sao phải làm vậy?” Vương Nghĩa đột nhiên ghìm cương, âm trầm quát.
“Vương cục chủ sao lại nói thuộc hạ thế?” Mã Lương tỏ vẻ ngạc nhiên vô tội.
“Những kẻ nấp trên vách núi kia cũng hiện thân cả đi, không cần phải lén lén lút lút nữa. Dám phục kích Thanh Phong tiêu cục, các ngươi hẳn là ăn gan hùm mật gấu rồi!” Vương cục chủ gằn giọng nói, không chút nào để tâm đến Mã Lương. Thanh âm của y như tiếng sấm dội lên vách núi khiến người ta cảm thấy đau tai.
“Hừ, Vương Nghĩa, ngươi lại khiến ta thêm khâm phục đấy. Ta vốn nghĩ ngươi chỉ mạnh kiếm pháp, khinh công mà không nghĩ nội lực cũng rất thâm sâu, giác quan nhạy bén. Nhưng thế thì sao chứ, hôm nay ngươi và cả con trai ngươi đều phải nằm lại đây!” Mã Lương tự nhiên hiểu Vương Nghĩa đã biết tất cả nên chẳng buồn giả nai nữa, lập tức lật bài ngửa, quyết hôm nay có ta thì không có ngươi.
“Hừ, Mã Lương, ngươi cho rằng bằng đao pháp của ngươi và mấy tên tiểu tặc nấp nấp kia có thể giết ta sao? Ngu xuẩn, ngươi nghĩ mấy thứ trong rương kia xứng để liều mạng sao?” Vương Nghĩa lạnh lùng nói.
“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta cần mấy thứ đó sao? Đám ngọc ngà châu báu đó tuy đáng giá nhưng sao có thể so với mối thù giết cha, giết đại ca ta sao? Để cho ngươi chết được minh bạch, ta sẽ nói cho ngươi biết, tên ta không phải Mã Lương mà là Lương Nhân. Còn giờ, các huynh đệ hiện thân đi.” Mã Lương ngoan độc nói.
Tức thì có đến năm, sáu mươi bóng người cùng vận đồ trắng cùng đứng bật lên. Trong tay mỗi tên cầm một cây nỏ lớn, sau lưng là giỏ tiễn, bên hông dắt trường đao, ánh mắt ác nghiệt nhìn xuống Vương Nghĩa.
Vương Nghĩa nghe đến cái tên Lương Mã liền vừa đảo mắt quan sát đám người trên vách núi, vừa thoáng suy nghĩ một chút. Rất nhanh y nhớ lại chuyện gần bảy năm trước, khi y đi áp tiêu qua vùng núi thuộc phủ Hà Nam có gặp một nhóm sơn tặc, thủ lĩnh của đám này là một gã giặc già tên Lương Thiên, còn con trai cả hắn tên Lương Tâm. Tên chẳng như người, cả hai đều là phường ác độc, ăn thịt uống máu người không tanh mồm. Rất may cả hai đều bị Vương Nghĩa đem tế thanh nhuyễn kiếm của mình.
“Lương Thiên, Lương Tâm là người ngươi nói?” Vương Nghĩa chưa vội có hành động, y chậm rãi hỏi lại.
“Phải, thù giết cha, giết anh quyết không đội trời chung. Ta ẩn nhẫn sáu năm nay, luôn tìm cách lấy lòng tin, kiếm cơ hội giết ngươi. Ngươi quả là kẻ tâm cơ sâu xa nên mãi ta chưa có cơ hội. Nhưng hôm nay thì khác, ta sẽ lấy lại tất cả, lấy cả Thanh Phong tiêu cục coi như phần lời cho món nợ này, ha ha ha.” Lương Nhân ngửa cổ cười điên cuồng.
“Hừ, nếu thế thì không cần nhiều lời nữa! Các huynh đệ giới bị, ta sẽ đích thân thu thập tên phản phúc này.” Vương Nghĩa vừa hét lớn vừa rút thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, nhanh như điện chớp nhảy khỏi lưng ngựa, vọt nhanh về phía đám người Lương Nhân.
“Xả tiễn!” Lương Nhân thét dài, đoạn rút cây trường đao bên hông ra, cùng mười tên thủ hạ gào thét lao tới.
Tức thì chi chít những cây tên từ trên vách núi như mưa rào bắn xuống, tuy Thanh Phong tiêu cục đều là những người võ công cao cường nhưng đối mặt với mưa tên dày đặc lại thêm địa thế chật hẹp khiến không ít người ngựa trúng tên, máu tươi bắn tóe, nhuộm đỏ cả một vùng.
Chỗ mà đoàn người Thanh Phong tiêu cục đang đi thuộc phần phía bắc, phần này tuy nói là hẹp dài nhưng thực tế thì “hẹp” ở đây cũng vào khoảng ba mươi dặm.
Giữa con đường nối hai nước Lỗ - Minh mang tên Cửu Khúc chính là cửa khẩu Cửu Khúc Quan được binh sĩ của các hai quốc gia cùng trấn thủ.
Trước đây Lỗ - Minh từng nhiều lần xảy ra chiến tranh, máu nhuộm đỏ cả Cửu Khúc Quan nhưng phần vì thế núi trên Cửu Khúc quá hiểm trở, dễ thủ khó công thêm vào đó là lực lượng hai nước tuy mạnh yếu nhiều lúc khác nhau nhưng cũng không quá chênh lệch nên chẳng bên nào chiếm nổi lợi thế. Cứ giằng co hao binh tổn tướng như thế cuối cùng hai quốc gia cũng đạt được hiệp ước hòa bình và cùng nhau tham gia liên minh Thất Long, liên minh của bảy nước gồm: Lỗ, Minh, Ngu, Trung, Mễ, Vệ và Nguyên, trong đó Ngu là quốc gia hùng mạnh nhất ở phía nam, diện tích không lớn nhưng quân sự đặc biệt mạnh nên được xưng tôn là minh chủ liên minh này.
Trở lại với đoàn người Lục Văn, lúc này đoàn đang tạm dừng ở Cửu Khúc Quan chờ làm thủ tục quá quan. Vì hai nước là liên minh và đây cũng không phải lần đầu thấy Thanh Phong tiêu cục nên binh sĩ trấn thủ cửa khẩu này cũng giải quyết thủ tục cho khá nhanh. Sự nhanh này tất nhiên là còn nhờ Thanh Phong tiêu cục đã lót tay cho quan chức cấp trên của cả hai nước không ít và tất nhiên trên có thịt thì dưới cũng có rau, tất cả đều là lợi ích cả.
“Xong rồi! Xuất phát!” Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi hô to.
Người mới hô này chính là phó cục chủ Mã Lương của tiêu cục, gã đã đi trước tiền trạm và lo các phần thủ tục xong đợi ở đây hai ngày rồi.
Nói tới vị phó cục chủ này cũng là một tay giang hồ cự phách, nổi danh với bốn mươi chín chiêu Đồ Thiên đao pháp cực kỳ cương mãnh, mỗi chiêu mỗi thức đều mang lực lượng khai kim phá thạch, giang hồ không có mấy người đón đỡ.
Lời Mã Lương vừa dứt, đoàn người liền lục tục thúc ngựa tiếp tục hành trình.
Lúc này đây, Vương Khiết cũng đã tỉnh dậy, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên sờ sờ má. Ý thức được trong lúc ngủ gật mình mơ ngủ rồi nói mê xong khóc nữa nên vị thiếu cục chủ này lập tức đưa mắt nhìn sang “cục than đen” Lục Văn.
Chỉ thấy Lục Văn đang mắt nhắm mắt mở, điệu bộ ngáp tới ngáp lui như thiếu ngủ.
“A, ngủ quên. Chúng ta sắp đến chưa công tử?” Lục Văn vờ buồn ngủ, tránh làm Vương Khiết phải xấu hổ.
“Hừ, cục than đen nhà ngươi đúng là vô vị còn là phường ham ngủ nữa. Không có tiền đồ mà!” Vương Khiết chu chu cái mỏ lên giễu cợt.
“Hừm, củ cải trắng này đang tự nói mình sao?” Lục Văn không khó chịu mà hoạt kê nghĩ.
Vừa thầm nghĩ hắn vừa nâng khung cửa sổ nhỏ bên thùng xe ra quan sát.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi đều, phủ đầy mặt đất ngập đến quá bàn chân. Cũng may những con ngựa của tiêu cục đều là tuấn mã quen đi đường dài, chịu lạnh chịu nóng tốt nên tốc độ vẫn được đảm bảo, nếu không chỉ e đi xong đoạn đường này chúng đều gục vì giá lạnh cả.
Nửa canh giờ, đoàn người ngựa bỗng nhiên dừng lại theo hiệu lệnh của Vương cục chủ.
“A Phúc, ngươi dẫn theo mười huynh đệ thân pháp tốt tới ‘lạch trời’ phía trước xem xét khắp trong phạm vi một dặm cho ta. Nhanh đi sớm về sớm! Những người khác tranh thủ ăn uống, nghỉ ngơi lấy sức đi.”
“Dạ, cục chủ!” A Phúc nhanh nhẹn đáp ứng.
“Khoan, A Phúc cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Từ lúc xuất phát đến giờ chắc cũng hơn ba canh giờ rồi mà tên này đói bụng thì chẳng dò được cái gì đâu. Để thuộc hạ và mấy huynh đệ ở đây đi tra xét cho, dù sao thì mấy người thuộc hạ cũng ngồi chờ đến buồn chân rồi.” Mã phó cục chủ đột nhiên lên tiếng ngăn lại rồi xung phong nhận lãnh nhiệm vụ.
‘Lạch trời’ trong lời Vương Nghĩa chính là một khu vực cực kỳ đặc thù trên Cửu Khúc, nơi đó hai bên là vách núi dựng đứng với nhiều mỏm đá nhô cao, rất dễ ẩn nấp, mai phục đánh lén, nếu không thăm dò đề phòng thực rất có khả năng bị đánh úp, chết còn không biết hung thủ là ai.
“Vậy cũng được. Làm phiền Mã huynh vất vả một chuyến.” Vương cục chủ lập tức đáp ứng.
“Rõ!” Mã Lương nghe thế, lập tức thúc ngựa đồng thời vẫy vẫy tay dẫn theo kéo theo gần mười tên khác nhanh chóng phi về phía trước.
“Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi đi.” Vương Nghĩa lần nữa nói lớn, vừa nói trong mắt y vừa thoáng hiện lên nét khác thường mà nếu không phải người tinh ý sẽ không nhận ra.
“Dạ, cục chủ.” Đoàn người nhất loạt dạ ra xong lại lục tục lấy lương khô, nước ra chuẩn bị ăn bữa trưa muộn.
“Khiết nhi, Lục Văn, hai đứa ăn cái này đi.” Vương cục chủ thúc ngựa chạy qua xe của vú Trương xong mang về một giỏ, trong giỏ là mấy món bánh điểm tâm khá đẹp mắt.
“Vâng!” Lục Văn nghe tiếng Vương Nghĩa liền khẽ nâng cửa thùng xe lên nhận lấy cái giỏ xong hơi dừng một chút, nói tiếp.
“Cục chủ, người có thể cho cháu mượn một thanh kiếm ngắn không?”
“Cháu cần nó làm gì?” Vương Nghĩa ngạc nhiên hỏi lại.
“Dạ, cắt bánh ạ. Với cả cục chủ có thể cho cháu và thiếu cục chủ đổi xe không, thùng xe này có vẻ không tốt lắm.” Lục Văn đáp.
“Cắt bánh? Đổi xe?... Ừm được, hai đứa xuống xe qua chỗ vú Trương đi.” Vương cục chủ hơi suy nghĩ một chút xong liền đáp ứng, ánh mắt lần nữa ánh lên nét khác thường.
“Vâng, công tử, chúng ta qua kia đi.” Lục Văn nghe thế liền nhanh nhẹn mở cửa thùng xe xong làm hơi nghiêng người, làm thế như mời Vương Khiết xuống xe.
“Hừ, cái cục than lắm chuyện này. Nể ngươi lễ phép, biết lo cho công tử gia đó.” Vương Khiết chun chun cái mũi, giọng điệu như không hài lòng lắm nhưng vẫn bước xuống rồi cất bước đi sang xe vú Trương.
Một khắc sau, Vương cục chủ mang đến một thanh kiếm ngắn chừng hai tấc rưỡi cho Lục Văn đồng thời dùng ánh mắt đầy thâm ý nói hắn cắt bánh cẩn thận kẻo cắt phạm tay.
Lục Văn vâng dạ xong quả thực dùng thanh tiểu kiếm này cắt bánh thật.
Không biết hắn cắt bánh có nghề hay thanh kiếm này quá sắc bén mà đường cắt cực kỳ mịn như được mài vậy.
“Công tử ăn bánh đi này. Không ăn là đói đấy, mà đói thì sẽ bị ta ăn nhiều, lớn nhanh cao hơn đấy.” Lục Văn giục Vương Khiết.
“Cục than đen mi đúng là ngớ ngẩn mà. Bổn công tử dù nếm mật nằm gai, trải bao sương gió cũng không có lùn hơn cục than ngươi.” Vương Khiết xì mũi, khinh thường nói nhưng tay thì không chậm trễ cầm một miếng bánh đưa lên miệng.
Lúc này Vương Khiết quả thực cũng hơi đói và cũng lo không ăn thì sẽ bị cục than đen trước mặt cao vượt lên thật.
Lục Văn nghe thế chỉ cười cười, không nói.
Sau khi thấy những giọt nước mắt của Vương Khiết, không hiểu sao Lục Văn lại đột nhiên có ý nghĩ rằng vị công tử miệng đầy chanh chua ổi chát này cũng thật đáng thương và cũng có đôi chút dễ mến khiến hắn cũng muốn kết thân đồng thời lại có phần như muốn bảo vệ y.
Ý nghĩ kỳ lạ này khiến hắn nghĩ lại chỉ biết cười khổ, thân hắn giờ chỉ là thư đồng, ăn nhờ ở đậu lại còn thấp hơn đối phương nửa cái đầu thì nghĩ đến bảo vệ gì đấy nghe cũng không khỏi khiến người ta phì cười.
Vương Khiết ăn một cái bánh xong liền thôi, ngồi nhìn Lục Văn rồi luôn miệng chê bai hắn đen lùn, giục hắn ăn thêm xong còn vỗ vỗ ngực nói học tập bổn công tử rồi còn hứa hẹn sau này về đến kinh thành sẽ kiếm đại phu bốc lá thuốc cho hắn tắm để khiến da hắn trắng ra. Nói thế xong lại huyên thuyên rằng thôi, hắn đen như thế mới làm nổi bật sự anh tuấn phi thường của y.
Lục Văn thực sự đau đầu váng óc với vị công tử này, hắn nghĩ Vương Khiết nói nhiều thế này thì đáng nhẽ ông trời nên tặng cho y cái miệng rộng gấp đôi chứ không phải cái miệng nhỏ nhắn, môi trái tim như con gái thế kia.
“Vương miệng rộng, phải rồi biệt danh này cũng hợp quá đi chứ!” Lục Văn thầm tự đặt cho Vương Khiết cái biệt danh này xong không khỏi đắc chí, cười cười.
“Ngươi cười cái gì? Tập trung lắng nghe công tử giảng giải đại đạo đây.” Vương Khiết thấy Lục Văn lơ đãng, cười vẩn vơ thì bực mình lên giọng.
Hắn nín cười, hắn không muốn để vị “Vương miệng rộng” này tiếp tục đại triển thần uy, há miệng phun mưa tưới hắn chết ngập nhưng trong bụng thì vẫn không ngừng đắc chí với cái biệt danh kia.
“Ngươi đó, sáng phải dậy sớm tập…” Vương Khiết tiếp tục huyên thuyên giảng giải còn Lục Văn thì tiếp tục riêng mình đắc ý.
Cứ thế nửa canh giờ nhanh chóng qua đi.
“Bẩm cục chủ, ‘Lạch Trời’ an toàn, chúng ta có thể lập tức xuất phát!” Mã phó cục chủ lúc này đã trở về, cung kính bẩm báo với Vương Nghĩa.
“Được, vậy Mã huynh dẫn đường đi. Tất cả chuẩn bị, lập tức xuất phát.” Vương Nghĩa gật gật đầu, cao giọng ra lệnh.
Đoàn người lập tức nhanh chóng lên ngựa, tiếp tục hành trình.
Đi thêm nửa dặm nữa, đoàn người ngựa chính thức đi vào khu vực ‘Lạch Trời’. Lục Văn không khỏi tò mò khẽ hé vuông cửa sổ ra ngắm nghía.
So với lời kể của người lớn trong trấn thì độ dốc của vách núi nơi này có phần kém hơn nhưng độ dày, cao và lởm chởm của những mỏm, cột đá thì có lẽ còn hơn một chút.
“Có điều không đúng!” Lục Văn sau khi đi được thêm chừng mấy trăm thước nữa, như phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Thứ mà hắn thấy không giống như lời người lớn trong trấn nói chính là khu vực này hiện tại quá yên tĩnh, ngoài gió thổi tuyết rơi, đoàn người di chuyển thì thiếu hẳn một thứ - Bạch Liên Ưng, loại ác điểu đặc hữu của dãy Bạch Liên.
Loại ác điểu xưng bá khu vực này rất nổi tiếng bởi độ lớn và sự hung tàn của chúng. Mỏ cứng, vuốt sắc, sải cánh lên tới ba thước khiến cho người qua khu vực này nếu đi lẻ còn phải e ngại. Không ai rõ vì sao chúng thích tụ tập ở khu vực Lạch Trời này, có người nói vì những trận chiến của hai quốc gia khiến thây chất ngập đất, máu chảy đỏ cái tuyết từng diễn ra ở đây khiến loại ác điểu này tụ về địa danh này.
Lý thuyết là thế nhưng hôm nay, Lục Văn nhìn khắp lại không thấy con nào cả. Có gì lạ hay lời người lớn không chính xác?!
“Công tử, một lát nữa nếu ta nói ‘Rút’ công tử hãy lập tức nằm sát xuống sàn thùng xe cho ta, đừng hỏi lý do. Ta thấy…” Lục Văn đang nói thì đột nhiên có tiếng quát lớn cắt ngang.
“Mã Lương! Ta với ngươi không bạc, tại sao phải làm vậy?” Vương Nghĩa đột nhiên ghìm cương, âm trầm quát.
“Vương cục chủ sao lại nói thuộc hạ thế?” Mã Lương tỏ vẻ ngạc nhiên vô tội.
“Những kẻ nấp trên vách núi kia cũng hiện thân cả đi, không cần phải lén lén lút lút nữa. Dám phục kích Thanh Phong tiêu cục, các ngươi hẳn là ăn gan hùm mật gấu rồi!” Vương cục chủ gằn giọng nói, không chút nào để tâm đến Mã Lương. Thanh âm của y như tiếng sấm dội lên vách núi khiến người ta cảm thấy đau tai.
“Hừ, Vương Nghĩa, ngươi lại khiến ta thêm khâm phục đấy. Ta vốn nghĩ ngươi chỉ mạnh kiếm pháp, khinh công mà không nghĩ nội lực cũng rất thâm sâu, giác quan nhạy bén. Nhưng thế thì sao chứ, hôm nay ngươi và cả con trai ngươi đều phải nằm lại đây!” Mã Lương tự nhiên hiểu Vương Nghĩa đã biết tất cả nên chẳng buồn giả nai nữa, lập tức lật bài ngửa, quyết hôm nay có ta thì không có ngươi.
“Hừ, Mã Lương, ngươi cho rằng bằng đao pháp của ngươi và mấy tên tiểu tặc nấp nấp kia có thể giết ta sao? Ngu xuẩn, ngươi nghĩ mấy thứ trong rương kia xứng để liều mạng sao?” Vương Nghĩa lạnh lùng nói.
“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta cần mấy thứ đó sao? Đám ngọc ngà châu báu đó tuy đáng giá nhưng sao có thể so với mối thù giết cha, giết đại ca ta sao? Để cho ngươi chết được minh bạch, ta sẽ nói cho ngươi biết, tên ta không phải Mã Lương mà là Lương Nhân. Còn giờ, các huynh đệ hiện thân đi.” Mã Lương ngoan độc nói.
Tức thì có đến năm, sáu mươi bóng người cùng vận đồ trắng cùng đứng bật lên. Trong tay mỗi tên cầm một cây nỏ lớn, sau lưng là giỏ tiễn, bên hông dắt trường đao, ánh mắt ác nghiệt nhìn xuống Vương Nghĩa.
Vương Nghĩa nghe đến cái tên Lương Mã liền vừa đảo mắt quan sát đám người trên vách núi, vừa thoáng suy nghĩ một chút. Rất nhanh y nhớ lại chuyện gần bảy năm trước, khi y đi áp tiêu qua vùng núi thuộc phủ Hà Nam có gặp một nhóm sơn tặc, thủ lĩnh của đám này là một gã giặc già tên Lương Thiên, còn con trai cả hắn tên Lương Tâm. Tên chẳng như người, cả hai đều là phường ác độc, ăn thịt uống máu người không tanh mồm. Rất may cả hai đều bị Vương Nghĩa đem tế thanh nhuyễn kiếm của mình.
“Lương Thiên, Lương Tâm là người ngươi nói?” Vương Nghĩa chưa vội có hành động, y chậm rãi hỏi lại.
“Phải, thù giết cha, giết anh quyết không đội trời chung. Ta ẩn nhẫn sáu năm nay, luôn tìm cách lấy lòng tin, kiếm cơ hội giết ngươi. Ngươi quả là kẻ tâm cơ sâu xa nên mãi ta chưa có cơ hội. Nhưng hôm nay thì khác, ta sẽ lấy lại tất cả, lấy cả Thanh Phong tiêu cục coi như phần lời cho món nợ này, ha ha ha.” Lương Nhân ngửa cổ cười điên cuồng.
“Hừ, nếu thế thì không cần nhiều lời nữa! Các huynh đệ giới bị, ta sẽ đích thân thu thập tên phản phúc này.” Vương Nghĩa vừa hét lớn vừa rút thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, nhanh như điện chớp nhảy khỏi lưng ngựa, vọt nhanh về phía đám người Lương Nhân.
“Xả tiễn!” Lương Nhân thét dài, đoạn rút cây trường đao bên hông ra, cùng mười tên thủ hạ gào thét lao tới.
Tức thì chi chít những cây tên từ trên vách núi như mưa rào bắn xuống, tuy Thanh Phong tiêu cục đều là những người võ công cao cường nhưng đối mặt với mưa tên dày đặc lại thêm địa thế chật hẹp khiến không ít người ngựa trúng tên, máu tươi bắn tóe, nhuộm đỏ cả một vùng.
/52
|