Đêm trăng trên thảo nguyên, vừa xinh đẹp mà vừa trêu ngươi.
Đây là nơi dành cho tình nhân, nhưng mà bọn họ lại chẳng phải người tình của nhau.
Y Vân thật sự không rõ quan hệ giữa hai người là gì.
Không phải bằng hữu, cũng chẳng phải kẻ thù; không phải người xa lạ cũng chẳng phải chủ tớ thật sự, có lẽ chỉ là mối quan hệ giữa người giam cầm và người bị giam cầm mà thôi.
Dưới đêm trăng, vó ngựa mặc sức vút qua bãi cỏ, người ở trên lưng ngựa lặng yên, không nói gì.
Trở lại trong thôn, bất ngờ Quân Lăng Thiên đưa Y Vân đến bên ngoài căn lều của thị nữ, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau ngươi ở lại đây! Khi nào cần ta sẽ cho gọi!”
Y Vân nhớ rõ hắn từng nói qua, hắn muốn nàng ở trong căn lều của hắn. Tuy có chút bất ngờ, nhưng, thế này vẫn tốt hơn, vốn nàng cũng không muốn cùng ở một phòng với hắn.
Quân Lăng Thiên nhìn nét mặt Y Vân vẫn thản nhiên, mặt không chút biểu cảm hướng đến một thị nữ khác nói: “Đi mời Tuyết Mạn La công chúa đến lều của ta!”
Người thị nữ kia đáp lại một tiếng liền vội vàng rời đi.
Tâm tư Y Vân đột nhiên nặng trĩu, như rơi vào vực sâu không đáy. Một loại cảm giác xa lạ chậm rãi xuất hiện từ dưới đáy lòng, chua xót đến khó chịu.
Đã trễ thế này, hắn tìm Tuyết Mạn La àm gì?
Mặc kệ là làm cái gì, cũng đâu có liên quan gì tới nàng? Làm ấm giường cũng được, bồi ngủ cũng được, chấm dứt mọi suy nghĩ ở đây thôi.
Đúng nha, quan hệ gì với nàng? Nhưng mà trong lòng sao lại có cảm giác đau xót như vậy?
Dưới ánh trăng, Y Vân thu lại ánh mắt, sợ rằng nàng sẽ để lộ tâm tư của mình ra ngoài, bởi vì nàng biết, chỉ cần một cái liếc mắt là hắn đã có thể nhìn thấu lòng nàng. Nàng sợ ánh mắt sắc bén của hắn.
Trên người, còn có chiếc áo khoác màu tím của Quân Lăng Thiên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở riêng biệt của hắn, mới vừa rồi, ở trên thảo nguyên, là nó ủ ấm cho nàng, cũng là nó ngăn cản cái lạnh thấu xương của màn đêm. Y Vân kiềm chế cảm giác xót xa mất mát trong lòng, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo.
“Chờ một chút!” Y Vân nói với Quân Lăng Thiên đang định rời đi.
Tấm lưng Quân Lăng Thiên run lên nhè nhẹ, đột nhiên xoay người lại, động tác rất nhanh, mang theo cơn gió, thổi bay vài sợi tóc mềm mại của Y Vân. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía nàng, trong đó là sự chờ đợi tha thiết.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi, trong giọng nói cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“Áo của ngươi!” Y Vân chầm chậm đi đến trước mặt hắn, kiễng chân, khoác chiếc áo lên người của hắn. Hắn thật là cao nha, Y Vân lặng lẽ thở dài, không để ý tới ánh nhìn hụt hẫng trong đôi mắt Quân Lăng Thiên.
Hắn khoác áo vào, không nói một lời liền rời đi.
Y Vân cũng im lặng không nói gì đi vào trong lều, nằm trên giường, nhắm mắt lại, hy vọng rằng có thể lập tức ngủ ngay.
Nhưng mà nằm thật lâu mà nàng vẫn tỉnh táo.
Mãi cho đến khi người thị nữ được lệnh đi mời Tuyết Mạn La quay trở lại, mãi cho đến khi tiếng ngáy nhẹ nhàng của mọi người vang lên, nàng vẫn tinh táo không chút buồn ngủ.
Nàng mất ngủ.
Đã từ lâu, Y Vân chưa từng mất ngủ, cho dù là khi nàng đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, nhưng mà tối nay, nàng lại mất ngủ.
Tại sao lại vậy chứ? Nàng không biết.
Một đêm mất ngủ lại dài như vậy, thời gian khiến nàng khó mà chịu được.
Cảm xúc rối bời trong lòng, làm nàng không thể an tĩnh.
Thì ra, hắn lại là một tên nam nhân không có chừng mực, hắn rõ ràng là không thích Tuyết Mạn La, nhưng lại gọi nàng đi tiếp hắn.
Hắn là ác ma, nàng cũng không tin rằng trước đây bên người hắn chưa từng có nữ nhân, Phồn Hoa Viên là do hắn mở, nơi đó có nhiều mỹ nữ thanh tú, dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu như vậy, muốn loại mỹ nữ nào mà không có. Không cần nói đâu xa, Hồng Điệp kia là người đẹp nhất trong những người đẹp, lại thương hắn như vậy, nàng không tin, hắn và nàng ấy không có một chút quan hệ nào.
Hắn nhất định là thường xuyên tìm các nàng tiếp hắn, nhất định là như vậy, chẳng phải hắn đã từng gọi nàng tiếp hắn đấy sao. Hiện giờ, ngay cả Tuyết Mạn La, một nữ tử thẳng thắn như vậy hắn cũng không buông tha, thật là đáng xấu hổ.
Nam nhân đồi bại.
Nam nhân vô sỉ.
Thiên hạ đệ nhất ác ma.
Cả buổi tối, Y Vân đều nghĩ Quân Lăng Thiên hư hỏng, cho rằng như vậy thì nàng có thể quên hắn, cho rằng như vậy thì nàng sẽ hận hắn, cho rằng như vậy thì nàng sẽ không phải chịu sự đau khổ chẳng ra sao này.
Trằn trọc cả buổi tối, khi trời sắp sáng, Y Vân mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Cũng vì thế mà nàng ngủ thẳng tới khi mặt trời đã lên cao.
Khi tỉnh lại, trong lều trống rỗng, thị nữ của hắn đã sớm thức dậy.
Y Vân rửa mặt chải đầu, vội vàng chạy tới căn lều của Quân Lăng Thiên, dự định đi hầu hạ tên ác ma này.
Sau đó, lại bị một thị nữ dị tộc ngăn cản, Y Vân biết nàng được gọi là Tháp Lan Na.
“Nhan cô nương, ngươi không thể vào!”
Không thể vào, chẳng lẽ hắn và Tuyết Mạn La vẫn còn chưa tỉnh lại? Hắn thật sự ở cùng với nàng ấy?
Tâm tư Y Vân buồn bực.
“Nhan cô nương, sáng sớm tộc trưởng đã cưỡi ngựa ra ngoài, nhưng mà người căn dặn, sau này ngươi không cần đến lều của người để hầu hạ. Hôm nay ngươi đến muộn, vì vậy tộc trưởng đã nổi trận lôi đình, sau này ngươi chỉ cần giặt quần áo cho tộc trưởng là được.”
Tháp Lan Na vô cùng cảm thông nhìn Y Vân, ở nơi này việc giặt quần áo rất nặng nề, thị nữ các nàng ngày thường cũng không phải làm.
Người thị nữ kia từ trong phòng ôm ra một đống quần áo thật to, nhìn Y Vân nói, “Ngươi đến bờ sông ở cửa thôn giặt đi, tộc trưởng căn dặn sáng nay nhất định phải giặt xong.”
Giặt quần áo? Không cần phải tiếp tục hầu hạ hắn?
Như vậy cũng tốt.
Tránh việc nhìn thấy hắn lại càng thêm chán ghét, tên ác ma vô lại đó.
Y Vân ôm quần áo đi đến bờ sông ven thôn.
Tháp Lan Na nhìn chăm chú vào thân ảnh Y Vân càng lúc càng xa, không khỏi thở dài một cái, không hiểu sáng nay vì sao tộc trưởng lại tức giận.
Sáng sớm, người liền hỏi các nàng, tối hôm qua Nhan cô nương ngủ có ngon giấc không?
Nghe thấy Nhan cô nương vẫn còn ngủ chưa tỉnh lại, tộc trưởng liền nổi giận, ném lại một đống quần áo, bảo Nhan cô nương giặt sạch. Tộc trưởng rõ ràng là thích Nhan cô nương, đêm qua hai người cầm tiêu hợp tấu du dương, tuyệt vời như vậy, làm cho bọn họ đều ngây người lắng nghe. Nhưng hôm nay, sao lại thành ra nông nỗi thế này?
Cửa thôn.
Ánh mặt trời sáng lạng.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, sắc cỏ xanh tươi, núi cao thăm thẳm màu ngọc bích, không gian ánh vàng ánh đỏ, con sông nhỏ khẽ uốn lượn quanh ngôi làng, nước sông mát lạnh.
Cảnh đẹp như thế, làm cho người khác vui mừng, nhưng vẫn không thể xoá đi sự buồn phiền trong nội tâm của nàng.
Y Vân lấy quần áo của Quân Lăng Thiên ngâm vào trong nước sông, chà xát, giặt sạch.
Được được được…….
Có tiếng vó ngựa truyền đến, Y Vân ngẩng đầu, thấy vài con ngựa đang từ trong thôn đi đến.
Dẫn đầu là Tuyết Mạn La một thân váy áo hồng sắc, mái tóc có màu đỏ của hoa hồng loé sáng trong ánh mặt trời. Nàng bỏ lại thị nữ ở phía sau, trực tiếp chạy tới chỗ Y Vân.
Tới bờ sông, liền lập tức nhảy xuống, đứng yên bên cạnh Y Vân.
Y Vân tiếp tục giặt quần áo, nét mặt hờ hững, nhưng trong lòng nàng như có ngũ vị trộn lẫn *ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn*
Nàng ấy tới làm gì?
“Ngươi đêm qua ngủ có ngon không?”
Y Vân có chút kinh ngạc, sao mọi người lại quan tâm đến giấc ngủ đêm qua của nàng đến như vậy?
Thản nhiên nói: “Đương nhiên là tốt! Ta đã ngủ thẳng một giấc đến hừng đông!” Cũng bởi vì ngủ đến lúc trời đã lên cao, cho nên mới bị phạt giặt quần áo.
Ngẩng đầu nhìn Tuyết Mạn La, hai mắt nàng ấy đã sưng đỏ như hai quả đào, rõ ràng là đã khóc, gương mặt thiếu đi sự hồng hào, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Lúc này, vẻ mặt của nàng đã bớt đi sự ngang ngược trước đi, lại có thêm chút điềm đạm đáng yêu.
Dáng vẻ nàng sao lại trông giống với oán phụ thế này.
Nghe thấy câu trả lời của Y Vân, sắc mặt Tuyết Mạn La trở nên lạnh lùng, có chút tức giận nói: “Ngươi sao lại thờ ơ như vậy.”
“Đúng vậy, là ta thờ ơ.”
Y Vân nghĩ thầm, ngươi muốn thấy ta khóc lóc sao? Ta sẽ không! Ngươi không phải chỉ là cùng với tên ác ma kia ngủ một đêm hay sao? Đáng giá đến nỗi phải chạy tới đây khoe với ta sao?
Ta không cần!
Ta cũng không có yêu hắn giống ngươi.
Y Vân vừa nghĩ, vừa hung hăng nện lên quần áo.
“Ngươi có biết, trong đêm lửa trại hôm qua, chuyện cầm tiêu hợp tấu có ý nghĩa gì không?”
Tuyết Mạn La bỗng nhiên nói.
Cầm tiêu hợp tấu? Chẳng lẽ thật sự có ngụ ý gì mà nàng không biết? Đêm qua nàng đã từng hỏi qua Quân Lăng Thiên, nhưng hắn vẫn chưa nói cho nàng biết.
Y Vân bất giác ngẩng đầu, hỏi: “Ngụ ý gì?”
Tuyết Mạn La nhìn chằm chằm vào đôi mắt Y Vân, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Đó là hắn đang cầu hôn ngươi!”
“Không có khả năng!” Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong đáy lòng, thản nhiên nói.
“Không có khả năng? Đó là phong tục cầu hôn ở thảo nguyên, sao lại không có khả năng? Ngươi có biết trên thảo nguyên này có bao nhiêu nữ tử mong chờ có thể cùng Thiên ca ca hợp tấu không? Ngươi cũng có biết, đêm qua khi ngươi cùng với Thiên ca ca hợp tấu đã làm biết bao nữ tử thất vọng hay không? Mà ngươi, lại lạnh lùng nói, trong lòng ngươi đã có người yêu. Ngươi có biết rằng hắn sẽ thương tâm đến thế nào không?” Tuyết Mạn La nói, dáng vẻ thực kích động, đôi mắt ngấn lệ. Một trong những nữ tử thất vọng đó hiển nhiên là có nàng.
“Thương tâm? Hắn sao lại thương tâm? Hắn không phải đã có ngươi sao?” Y Vân lạnh nhạt nói.
“Đêm qua hai người chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nói cho ta biết, ta vĩnh viễn là muội muội của hắn. Kỳ thật, ta đã sớm biết, đêm hôm qua, sau khi các ngươi cầm tiêu hợp tấu ta đã biết. Ta vĩnh viễn sẽ không thể ăn ý với Thiên ca ca như vậy.”
Tuyết Mạn La buồn bã nói, đôi mắt thăm thẳm chứa đầy đau thương.
Một cô gái điêu ngoa ngang ngược, hiện tại lại trở nên ai oán như vậy.
Tình, cuối cùng rồi sẽ có bao nhiêu người bị tổn thương vì nó!
Tuyết Mạn La phi thân nhảy lên ngựa, nói: “Ta trở về nước, tiện thể nói cho ngươi biết, Thanh Tâm công chúa tốt lắm, ca ca của ta thật sự yêu thương nàng. Ta sẽ chúc phúc cho ngươi và Thiên ca ca! Ta tin tưởng ngươi sẽ yêu Thiên ca ca!”
Nói xong, vung roi ngựa, hướng đến bên kia thảo nguyên chạy đi.
Đáy lòng Y Vân trống rỗng.
Nàng kháng cự lại việc suy nghĩ lung tung bằng cách ra sức chà xát lên quần áo.
Bên người lại có tiếng vó ngựa vang lên.
Y Vân quay đầu.
Quân Lăng Thiên cưỡi hắc mã từ thảo nguyên đi đến.
Bầu trời sáng rõ, giống như một bộ y phục hoa lệ, khoác lên trên người của hắn, dáng vẻ hắn rong ruổi trên lưng ngựa anh tuấn mà tiêu sái.
Hắn lao vụt qua người Y Vân, đi vào trong thôn.
Hắn nhìn thấy nàng, nhưng lại không để ý đến nàng, hắn vẫn còn đang tức giận.
Đây là nơi dành cho tình nhân, nhưng mà bọn họ lại chẳng phải người tình của nhau.
Y Vân thật sự không rõ quan hệ giữa hai người là gì.
Không phải bằng hữu, cũng chẳng phải kẻ thù; không phải người xa lạ cũng chẳng phải chủ tớ thật sự, có lẽ chỉ là mối quan hệ giữa người giam cầm và người bị giam cầm mà thôi.
Dưới đêm trăng, vó ngựa mặc sức vút qua bãi cỏ, người ở trên lưng ngựa lặng yên, không nói gì.
Trở lại trong thôn, bất ngờ Quân Lăng Thiên đưa Y Vân đến bên ngoài căn lều của thị nữ, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau ngươi ở lại đây! Khi nào cần ta sẽ cho gọi!”
Y Vân nhớ rõ hắn từng nói qua, hắn muốn nàng ở trong căn lều của hắn. Tuy có chút bất ngờ, nhưng, thế này vẫn tốt hơn, vốn nàng cũng không muốn cùng ở một phòng với hắn.
Quân Lăng Thiên nhìn nét mặt Y Vân vẫn thản nhiên, mặt không chút biểu cảm hướng đến một thị nữ khác nói: “Đi mời Tuyết Mạn La công chúa đến lều của ta!”
Người thị nữ kia đáp lại một tiếng liền vội vàng rời đi.
Tâm tư Y Vân đột nhiên nặng trĩu, như rơi vào vực sâu không đáy. Một loại cảm giác xa lạ chậm rãi xuất hiện từ dưới đáy lòng, chua xót đến khó chịu.
Đã trễ thế này, hắn tìm Tuyết Mạn La àm gì?
Mặc kệ là làm cái gì, cũng đâu có liên quan gì tới nàng? Làm ấm giường cũng được, bồi ngủ cũng được, chấm dứt mọi suy nghĩ ở đây thôi.
Đúng nha, quan hệ gì với nàng? Nhưng mà trong lòng sao lại có cảm giác đau xót như vậy?
Dưới ánh trăng, Y Vân thu lại ánh mắt, sợ rằng nàng sẽ để lộ tâm tư của mình ra ngoài, bởi vì nàng biết, chỉ cần một cái liếc mắt là hắn đã có thể nhìn thấu lòng nàng. Nàng sợ ánh mắt sắc bén của hắn.
Trên người, còn có chiếc áo khoác màu tím của Quân Lăng Thiên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở riêng biệt của hắn, mới vừa rồi, ở trên thảo nguyên, là nó ủ ấm cho nàng, cũng là nó ngăn cản cái lạnh thấu xương của màn đêm. Y Vân kiềm chế cảm giác xót xa mất mát trong lòng, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo.
“Chờ một chút!” Y Vân nói với Quân Lăng Thiên đang định rời đi.
Tấm lưng Quân Lăng Thiên run lên nhè nhẹ, đột nhiên xoay người lại, động tác rất nhanh, mang theo cơn gió, thổi bay vài sợi tóc mềm mại của Y Vân. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía nàng, trong đó là sự chờ đợi tha thiết.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi, trong giọng nói cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“Áo của ngươi!” Y Vân chầm chậm đi đến trước mặt hắn, kiễng chân, khoác chiếc áo lên người của hắn. Hắn thật là cao nha, Y Vân lặng lẽ thở dài, không để ý tới ánh nhìn hụt hẫng trong đôi mắt Quân Lăng Thiên.
Hắn khoác áo vào, không nói một lời liền rời đi.
Y Vân cũng im lặng không nói gì đi vào trong lều, nằm trên giường, nhắm mắt lại, hy vọng rằng có thể lập tức ngủ ngay.
Nhưng mà nằm thật lâu mà nàng vẫn tỉnh táo.
Mãi cho đến khi người thị nữ được lệnh đi mời Tuyết Mạn La quay trở lại, mãi cho đến khi tiếng ngáy nhẹ nhàng của mọi người vang lên, nàng vẫn tinh táo không chút buồn ngủ.
Nàng mất ngủ.
Đã từ lâu, Y Vân chưa từng mất ngủ, cho dù là khi nàng đối mặt với hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, nhưng mà tối nay, nàng lại mất ngủ.
Tại sao lại vậy chứ? Nàng không biết.
Một đêm mất ngủ lại dài như vậy, thời gian khiến nàng khó mà chịu được.
Cảm xúc rối bời trong lòng, làm nàng không thể an tĩnh.
Thì ra, hắn lại là một tên nam nhân không có chừng mực, hắn rõ ràng là không thích Tuyết Mạn La, nhưng lại gọi nàng đi tiếp hắn.
Hắn là ác ma, nàng cũng không tin rằng trước đây bên người hắn chưa từng có nữ nhân, Phồn Hoa Viên là do hắn mở, nơi đó có nhiều mỹ nữ thanh tú, dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu như vậy, muốn loại mỹ nữ nào mà không có. Không cần nói đâu xa, Hồng Điệp kia là người đẹp nhất trong những người đẹp, lại thương hắn như vậy, nàng không tin, hắn và nàng ấy không có một chút quan hệ nào.
Hắn nhất định là thường xuyên tìm các nàng tiếp hắn, nhất định là như vậy, chẳng phải hắn đã từng gọi nàng tiếp hắn đấy sao. Hiện giờ, ngay cả Tuyết Mạn La, một nữ tử thẳng thắn như vậy hắn cũng không buông tha, thật là đáng xấu hổ.
Nam nhân đồi bại.
Nam nhân vô sỉ.
Thiên hạ đệ nhất ác ma.
Cả buổi tối, Y Vân đều nghĩ Quân Lăng Thiên hư hỏng, cho rằng như vậy thì nàng có thể quên hắn, cho rằng như vậy thì nàng sẽ hận hắn, cho rằng như vậy thì nàng sẽ không phải chịu sự đau khổ chẳng ra sao này.
Trằn trọc cả buổi tối, khi trời sắp sáng, Y Vân mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Cũng vì thế mà nàng ngủ thẳng tới khi mặt trời đã lên cao.
Khi tỉnh lại, trong lều trống rỗng, thị nữ của hắn đã sớm thức dậy.
Y Vân rửa mặt chải đầu, vội vàng chạy tới căn lều của Quân Lăng Thiên, dự định đi hầu hạ tên ác ma này.
Sau đó, lại bị một thị nữ dị tộc ngăn cản, Y Vân biết nàng được gọi là Tháp Lan Na.
“Nhan cô nương, ngươi không thể vào!”
Không thể vào, chẳng lẽ hắn và Tuyết Mạn La vẫn còn chưa tỉnh lại? Hắn thật sự ở cùng với nàng ấy?
Tâm tư Y Vân buồn bực.
“Nhan cô nương, sáng sớm tộc trưởng đã cưỡi ngựa ra ngoài, nhưng mà người căn dặn, sau này ngươi không cần đến lều của người để hầu hạ. Hôm nay ngươi đến muộn, vì vậy tộc trưởng đã nổi trận lôi đình, sau này ngươi chỉ cần giặt quần áo cho tộc trưởng là được.”
Tháp Lan Na vô cùng cảm thông nhìn Y Vân, ở nơi này việc giặt quần áo rất nặng nề, thị nữ các nàng ngày thường cũng không phải làm.
Người thị nữ kia từ trong phòng ôm ra một đống quần áo thật to, nhìn Y Vân nói, “Ngươi đến bờ sông ở cửa thôn giặt đi, tộc trưởng căn dặn sáng nay nhất định phải giặt xong.”
Giặt quần áo? Không cần phải tiếp tục hầu hạ hắn?
Như vậy cũng tốt.
Tránh việc nhìn thấy hắn lại càng thêm chán ghét, tên ác ma vô lại đó.
Y Vân ôm quần áo đi đến bờ sông ven thôn.
Tháp Lan Na nhìn chăm chú vào thân ảnh Y Vân càng lúc càng xa, không khỏi thở dài một cái, không hiểu sáng nay vì sao tộc trưởng lại tức giận.
Sáng sớm, người liền hỏi các nàng, tối hôm qua Nhan cô nương ngủ có ngon giấc không?
Nghe thấy Nhan cô nương vẫn còn ngủ chưa tỉnh lại, tộc trưởng liền nổi giận, ném lại một đống quần áo, bảo Nhan cô nương giặt sạch. Tộc trưởng rõ ràng là thích Nhan cô nương, đêm qua hai người cầm tiêu hợp tấu du dương, tuyệt vời như vậy, làm cho bọn họ đều ngây người lắng nghe. Nhưng hôm nay, sao lại thành ra nông nỗi thế này?
Cửa thôn.
Ánh mặt trời sáng lạng.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, sắc cỏ xanh tươi, núi cao thăm thẳm màu ngọc bích, không gian ánh vàng ánh đỏ, con sông nhỏ khẽ uốn lượn quanh ngôi làng, nước sông mát lạnh.
Cảnh đẹp như thế, làm cho người khác vui mừng, nhưng vẫn không thể xoá đi sự buồn phiền trong nội tâm của nàng.
Y Vân lấy quần áo của Quân Lăng Thiên ngâm vào trong nước sông, chà xát, giặt sạch.
Được được được…….
Có tiếng vó ngựa truyền đến, Y Vân ngẩng đầu, thấy vài con ngựa đang từ trong thôn đi đến.
Dẫn đầu là Tuyết Mạn La một thân váy áo hồng sắc, mái tóc có màu đỏ của hoa hồng loé sáng trong ánh mặt trời. Nàng bỏ lại thị nữ ở phía sau, trực tiếp chạy tới chỗ Y Vân.
Tới bờ sông, liền lập tức nhảy xuống, đứng yên bên cạnh Y Vân.
Y Vân tiếp tục giặt quần áo, nét mặt hờ hững, nhưng trong lòng nàng như có ngũ vị trộn lẫn *ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn*
Nàng ấy tới làm gì?
“Ngươi đêm qua ngủ có ngon không?”
Y Vân có chút kinh ngạc, sao mọi người lại quan tâm đến giấc ngủ đêm qua của nàng đến như vậy?
Thản nhiên nói: “Đương nhiên là tốt! Ta đã ngủ thẳng một giấc đến hừng đông!” Cũng bởi vì ngủ đến lúc trời đã lên cao, cho nên mới bị phạt giặt quần áo.
Ngẩng đầu nhìn Tuyết Mạn La, hai mắt nàng ấy đã sưng đỏ như hai quả đào, rõ ràng là đã khóc, gương mặt thiếu đi sự hồng hào, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Lúc này, vẻ mặt của nàng đã bớt đi sự ngang ngược trước đi, lại có thêm chút điềm đạm đáng yêu.
Dáng vẻ nàng sao lại trông giống với oán phụ thế này.
Nghe thấy câu trả lời của Y Vân, sắc mặt Tuyết Mạn La trở nên lạnh lùng, có chút tức giận nói: “Ngươi sao lại thờ ơ như vậy.”
“Đúng vậy, là ta thờ ơ.”
Y Vân nghĩ thầm, ngươi muốn thấy ta khóc lóc sao? Ta sẽ không! Ngươi không phải chỉ là cùng với tên ác ma kia ngủ một đêm hay sao? Đáng giá đến nỗi phải chạy tới đây khoe với ta sao?
Ta không cần!
Ta cũng không có yêu hắn giống ngươi.
Y Vân vừa nghĩ, vừa hung hăng nện lên quần áo.
“Ngươi có biết, trong đêm lửa trại hôm qua, chuyện cầm tiêu hợp tấu có ý nghĩa gì không?”
Tuyết Mạn La bỗng nhiên nói.
Cầm tiêu hợp tấu? Chẳng lẽ thật sự có ngụ ý gì mà nàng không biết? Đêm qua nàng đã từng hỏi qua Quân Lăng Thiên, nhưng hắn vẫn chưa nói cho nàng biết.
Y Vân bất giác ngẩng đầu, hỏi: “Ngụ ý gì?”
Tuyết Mạn La nhìn chằm chằm vào đôi mắt Y Vân, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Đó là hắn đang cầu hôn ngươi!”
“Không có khả năng!” Y Vân đè nén sự kinh hoàng trong đáy lòng, thản nhiên nói.
“Không có khả năng? Đó là phong tục cầu hôn ở thảo nguyên, sao lại không có khả năng? Ngươi có biết trên thảo nguyên này có bao nhiêu nữ tử mong chờ có thể cùng Thiên ca ca hợp tấu không? Ngươi cũng có biết, đêm qua khi ngươi cùng với Thiên ca ca hợp tấu đã làm biết bao nữ tử thất vọng hay không? Mà ngươi, lại lạnh lùng nói, trong lòng ngươi đã có người yêu. Ngươi có biết rằng hắn sẽ thương tâm đến thế nào không?” Tuyết Mạn La nói, dáng vẻ thực kích động, đôi mắt ngấn lệ. Một trong những nữ tử thất vọng đó hiển nhiên là có nàng.
“Thương tâm? Hắn sao lại thương tâm? Hắn không phải đã có ngươi sao?” Y Vân lạnh nhạt nói.
“Đêm qua hai người chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì, hắn chỉ nói cho ta biết, ta vĩnh viễn là muội muội của hắn. Kỳ thật, ta đã sớm biết, đêm hôm qua, sau khi các ngươi cầm tiêu hợp tấu ta đã biết. Ta vĩnh viễn sẽ không thể ăn ý với Thiên ca ca như vậy.”
Tuyết Mạn La buồn bã nói, đôi mắt thăm thẳm chứa đầy đau thương.
Một cô gái điêu ngoa ngang ngược, hiện tại lại trở nên ai oán như vậy.
Tình, cuối cùng rồi sẽ có bao nhiêu người bị tổn thương vì nó!
Tuyết Mạn La phi thân nhảy lên ngựa, nói: “Ta trở về nước, tiện thể nói cho ngươi biết, Thanh Tâm công chúa tốt lắm, ca ca của ta thật sự yêu thương nàng. Ta sẽ chúc phúc cho ngươi và Thiên ca ca! Ta tin tưởng ngươi sẽ yêu Thiên ca ca!”
Nói xong, vung roi ngựa, hướng đến bên kia thảo nguyên chạy đi.
Đáy lòng Y Vân trống rỗng.
Nàng kháng cự lại việc suy nghĩ lung tung bằng cách ra sức chà xát lên quần áo.
Bên người lại có tiếng vó ngựa vang lên.
Y Vân quay đầu.
Quân Lăng Thiên cưỡi hắc mã từ thảo nguyên đi đến.
Bầu trời sáng rõ, giống như một bộ y phục hoa lệ, khoác lên trên người của hắn, dáng vẻ hắn rong ruổi trên lưng ngựa anh tuấn mà tiêu sái.
Hắn lao vụt qua người Y Vân, đi vào trong thôn.
Hắn nhìn thấy nàng, nhưng lại không để ý đến nàng, hắn vẫn còn đang tức giận.
/101
|