Nghe Thương Thiên lão quái nói, La Trần cảm thấy sửng sốt không thôi. Một vị cường giả phong Hoàng cứ thế mà lại bị một phiến đá hút vào bên trong, đến mức không thể đi ra được. Mặc dù ấy chỉ là thần hồn, nhưng cũng không phải là thứ gì yếu cả, làm sao mà một phiến đá lại có thể làm được cơ chứ.
Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới việc mình bị phiến đá làm cho xuyên qua, thì càng cảm thấy phiến đá ấy không phải là thứ tầm thường.
Hắn nhìn cơ thể mông lung của Thương thiên lão quái, e dè cất tiếng:
- Nhưng, tiền bối có nói là tiền bối đã hoá thân thành đạo? điều này hạ bối vẫn không rõ?
“Haha”
Cười to như chuông đồng ngân, Thương Thiên lão quái bỗng nhìn vào ánh thái dương trên cao, rồi cánh tay đưa lên vuốt chòm râu bạc, như tâm sự mà nói:
- Đạo, vốn là thứ mà không ai có thể cầu, mà chỉ có thể mong. Ta đây nếu như không gặp vị kia thì chắc có lẽ, suốt đời ta cũng không thể nào hoá thân được thành đạo, vì cơ bản, muốn hoá đạo, thì chỉ những cường giả Đế cảnh mới làm được.
Nói xong, nhìn sắc mắt mơ hồ của La Trần, thì liền nói tiếp:
- Vị ấy ta không biết tên, cũng không biết là nam hay nữ, ta chỉ biết rằng, trong một lần ta bị… khụ khụ thất tình, đã cứu rỗi cho linh hồn đau khổ của ta, và chỉ điểm cho ta một vạn ba ngàn đường đạo, để ta có thể tự mình ngộ ra thâm ý trong đó, từ đấy mà có thể tự hoá thân thành đạo, truyền cho đời sau…À mà chắc ngươi có đọc di bút của ta chứ, khụ…khụ… chết vì một chữ tình, thực ra ta chính là chết vì… thất tình đấy!
Việc này lão cũng không muốn nói ra chi cho xấu hổ, nhưng cũng sắp chết rồi, nói ra cho thiếu niên kia nghe, đỡ phải cho thiếu niên ấy suy nghĩ mà nát óc.
Gật gật đầu, vậy là La Trần đã hiểu rõ tất cả ngọn nguồn sự việc rồi.
Tịch diệt vì một chữ tình thì ra là chết vì… thất tình!
Còn hoá thân thành một chữ đạo thì ra là được cao nhân chỉ giúp, nhờ đó mà từ trong một vạn ba ngàn đường đạo, ngộ ra một loại đạo để hoá thành đạo đó, truyền cho hậu nhân về sau.
Lúc này, lại nghe Thương thiên lão quái nói tiếp:
- được rồi, cũng đã không còn nhiều thời gian, vì để trả ngươi một ân tình nhỏ, ta sẽ dạy cho ngươi một phần quyết, để cho ngươi có thể tự bảo vệ bản thân lúc sau này.
“A”
Khẽ kinh hô, La Trần gấp gáp hỏi:
- Tiền bối, là phần quyết gì vậy?
Vuốt vuốt chòm râu, Thương Thiên lão quái không nói, nhưng ánh mắt lại lấp loé lên một luồng sáng bạch sắc, rồi lão hướng mắt thẳng về mi tâm La Trần, từ đó một luồng ánh sáng liền bay ra, tiến nhập vào trong thân thể La Trần.
La Trần mơ hồ nhưng không kháng cự, mặc cho luồng sáng tiến vào mi tâm.
Chỉ là, lúc này đây, viên minh châu lại có động, nó lấp loé lên một luồn sáng chói mắt, rồi dần hướng tới luồng bạch sắc mà thôn phệ.
Nhận ra được điều kỳ dị, Thương Thiên lão quái sắc mặt đại biến, muốn dừng ngay việc này lại. Nhưng lực bất tòng tâm, viên minh châu cứ thế mà hút lấy luồng bạch sắc một cách mãnh liệt, cuồng bạo, không cho lão cơ hội nào.
La Trần đối với sự việc này, dường như là không biết, hắn giờ đây chỉ là đang nhắm mặt, rồi từ từ hưởng thụ một luồng linh lực mà hắn tưởng là do Thương Thiên lão quái truyền sang, bỏ mặt hết mọi việc xung quanh mình.
“Đáng kiếp, nó là cái gì”
Thét to kinh dị, Thương thiên lão quái cơ thể chợt chùng xuống, rồi lại bắn lên, trong một khắc liền hoá thành không khí, tan biến như bọt nước.
“Uỵch”
Phiến đá cũng rơi xuống đất, rồi liền không tự chủ được mà bị viên minh châu hút vào luôn, nó cố gắng kháng cự, kêu lên “Rinh rinh”, nhưng cũng vô ích.
“Hô”
Thở hắt ra một ngụm trọc khí, La Trần mở choàng mắt, rồi hưng phấn rít:
- Luyện khí kỳ nhị trọng, haha, ta như thế mà lại đốt phá tới 6 giai, quả là…
Đang hét, thì hắn chợt ngưng, vì hắn nhận ra rằng Thương Thiên lão quái đã biến đâu mất tiêu, ngay cả hòn đá cũng vậy, dường như là không có xuất hiện vậy.
Thấy thế, hắn thở dài “Ai, tiền bối, cảm tạ ngài”
Tựa như chỉ có La Trần là có biến hoá đột phá 6 giai, nhưng hắn lại quên chú ý tới viên minh châu ngay trước ngực.
Lúc này đây nó đã to hơn trước khoảng 1 ít và cũng sáng hơn một phần…
Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới việc mình bị phiến đá làm cho xuyên qua, thì càng cảm thấy phiến đá ấy không phải là thứ tầm thường.
Hắn nhìn cơ thể mông lung của Thương thiên lão quái, e dè cất tiếng:
- Nhưng, tiền bối có nói là tiền bối đã hoá thân thành đạo? điều này hạ bối vẫn không rõ?
“Haha”
Cười to như chuông đồng ngân, Thương Thiên lão quái bỗng nhìn vào ánh thái dương trên cao, rồi cánh tay đưa lên vuốt chòm râu bạc, như tâm sự mà nói:
- Đạo, vốn là thứ mà không ai có thể cầu, mà chỉ có thể mong. Ta đây nếu như không gặp vị kia thì chắc có lẽ, suốt đời ta cũng không thể nào hoá thân được thành đạo, vì cơ bản, muốn hoá đạo, thì chỉ những cường giả Đế cảnh mới làm được.
Nói xong, nhìn sắc mắt mơ hồ của La Trần, thì liền nói tiếp:
- Vị ấy ta không biết tên, cũng không biết là nam hay nữ, ta chỉ biết rằng, trong một lần ta bị… khụ khụ thất tình, đã cứu rỗi cho linh hồn đau khổ của ta, và chỉ điểm cho ta một vạn ba ngàn đường đạo, để ta có thể tự mình ngộ ra thâm ý trong đó, từ đấy mà có thể tự hoá thân thành đạo, truyền cho đời sau…À mà chắc ngươi có đọc di bút của ta chứ, khụ…khụ… chết vì một chữ tình, thực ra ta chính là chết vì… thất tình đấy!
Việc này lão cũng không muốn nói ra chi cho xấu hổ, nhưng cũng sắp chết rồi, nói ra cho thiếu niên kia nghe, đỡ phải cho thiếu niên ấy suy nghĩ mà nát óc.
Gật gật đầu, vậy là La Trần đã hiểu rõ tất cả ngọn nguồn sự việc rồi.
Tịch diệt vì một chữ tình thì ra là chết vì… thất tình!
Còn hoá thân thành một chữ đạo thì ra là được cao nhân chỉ giúp, nhờ đó mà từ trong một vạn ba ngàn đường đạo, ngộ ra một loại đạo để hoá thành đạo đó, truyền cho hậu nhân về sau.
Lúc này, lại nghe Thương thiên lão quái nói tiếp:
- được rồi, cũng đã không còn nhiều thời gian, vì để trả ngươi một ân tình nhỏ, ta sẽ dạy cho ngươi một phần quyết, để cho ngươi có thể tự bảo vệ bản thân lúc sau này.
“A”
Khẽ kinh hô, La Trần gấp gáp hỏi:
- Tiền bối, là phần quyết gì vậy?
Vuốt vuốt chòm râu, Thương Thiên lão quái không nói, nhưng ánh mắt lại lấp loé lên một luồng sáng bạch sắc, rồi lão hướng mắt thẳng về mi tâm La Trần, từ đó một luồng ánh sáng liền bay ra, tiến nhập vào trong thân thể La Trần.
La Trần mơ hồ nhưng không kháng cự, mặc cho luồng sáng tiến vào mi tâm.
Chỉ là, lúc này đây, viên minh châu lại có động, nó lấp loé lên một luồn sáng chói mắt, rồi dần hướng tới luồng bạch sắc mà thôn phệ.
Nhận ra được điều kỳ dị, Thương Thiên lão quái sắc mặt đại biến, muốn dừng ngay việc này lại. Nhưng lực bất tòng tâm, viên minh châu cứ thế mà hút lấy luồng bạch sắc một cách mãnh liệt, cuồng bạo, không cho lão cơ hội nào.
La Trần đối với sự việc này, dường như là không biết, hắn giờ đây chỉ là đang nhắm mặt, rồi từ từ hưởng thụ một luồng linh lực mà hắn tưởng là do Thương Thiên lão quái truyền sang, bỏ mặt hết mọi việc xung quanh mình.
“Đáng kiếp, nó là cái gì”
Thét to kinh dị, Thương thiên lão quái cơ thể chợt chùng xuống, rồi lại bắn lên, trong một khắc liền hoá thành không khí, tan biến như bọt nước.
“Uỵch”
Phiến đá cũng rơi xuống đất, rồi liền không tự chủ được mà bị viên minh châu hút vào luôn, nó cố gắng kháng cự, kêu lên “Rinh rinh”, nhưng cũng vô ích.
“Hô”
Thở hắt ra một ngụm trọc khí, La Trần mở choàng mắt, rồi hưng phấn rít:
- Luyện khí kỳ nhị trọng, haha, ta như thế mà lại đốt phá tới 6 giai, quả là…
Đang hét, thì hắn chợt ngưng, vì hắn nhận ra rằng Thương Thiên lão quái đã biến đâu mất tiêu, ngay cả hòn đá cũng vậy, dường như là không có xuất hiện vậy.
Thấy thế, hắn thở dài “Ai, tiền bối, cảm tạ ngài”
Tựa như chỉ có La Trần là có biến hoá đột phá 6 giai, nhưng hắn lại quên chú ý tới viên minh châu ngay trước ngực.
Lúc này đây nó đã to hơn trước khoảng 1 ít và cũng sáng hơn một phần…
/14
|