Bạch Tử Hiên do dự một chút, ôn nhu nói: "Văn Xu, ta đi trước, ngươi ngủ đi."
Hắn đi rồi, bên trong tẩm cung yên tĩnh lại.
Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, có loại trực giác nói cho nàng biết, từ sau khi đệ đệ Sở Mạch Trần của nàng cưới con gái Chu gia thì tất cả mọi thứ đã trở nên không giống trước.
Lần thứ hai khi nàng tới Mai viên, ngày đã rạng sáng, toàn bộ bầu trời giống như một bức tranh thủy mặc có ba màu đen trắng xám xen kẽ giống như bầu trời hoàng cung đang chầm chậm hiện ra.
Lần này nàng để người hầu chờ ở bên ngoài, hắn sẽ để ý tới nô tài hầu hạ Vân cô nương kia, có thể thấy được hắn sủng ái cô nương kia như thế nào, nàng không muốn nghĩ tiếp, bởi vì mỗi một lần như vậy, tâm lại giống như bị đâm một nhát.
Nhưng cũng phải khẳng định, hắn không hy vọng có nhiều người bước vào Mai viên, cho dù là nàng.
Giọt sương sớm rơi xuống đuôi tóc của người trước mặt, tất cả những thứ này nói lên hắn đứng ở đây đã lâu. Ánh mắt của hắn dừng lại ở cây mai ngã trên đất thật lâu.
Sở Văn Xu đứng ở bên người hắn, đuối lý cúi đầu. Nàng đã sớm nghĩ tới không nên trở lại nơi này.
Nhưng vẫn không thể không chế bước chân của mình, dường như cho dù là hắn ở đâu, nàng đều không tự chủ được bước theo hắn.
"Là nàng làm?"
Tiếng của hắn dường như có thể đóng thành băng, Sở Văn Xu theo bản năng lùi về phía sau hai bước, thân thể có chút run.
Thái tử chưa từng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với nàng, nàng sợ hãi.
Hàm răng đã run rẩy, cúi đầu, nói nhỏ: "Điện hạ, Văn Xu biết sai rồi."
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ làm những chuyện mà hắn không vui, chỉ là trong nháy mắt đó, nàng thật sự không có cách nào khống chế chính mình.
Sau này nàng cũng sẽ không bao giờ nữa.
Có chút cầu xin nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng bất ngờ cảm thấy một cơn gió xông lên mặt. Nàng kinh hãi, phản ứng bản năng nói cho nàng biết, thái tử có thể vì một gốc cây mai cây mà đánh nàng sao?
Mà khi lần thứ hai nàng ngẩng đầu thì nhì thấy rõ, nàng nhìn thấy, thái tử điện hạ của nàng đang dùng môt cây đoản kiếm kề trên cổ của nàng.
"A. . ."
Gương mặt thái tử kiên quyết lạnh như băng.
Trong mắt ngoại trừ giận, dường như còn có hận.
Chắc là nàng là hoa mắt?
Nàng biết trong triều đình cho dù có xay ra chuyện lớn gì đi nữa thì thái tử vẫn sẽ trò chuyện vui vẻ đâu vào đấy.
Nàng thấy không giận tự uy, các lão thần sợ đến quỳ xuống đất.
Nàng cười yếu ớt, đồng thời nàng chấp bút vẽ thái tử Đan Thanh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhưng mà trước mắt là lửa giận không thể nào áp chế, tâm tình thái tử kích động, làm cho nàng cảm thấy thật xa lạ, thì ra phu quân của nàng được người người ca tụng là thái tử số một của Thiên triều, bởi vì nàng phá huỷ một cây bên trong vườn mai mà không kìm chế được nỗi nòng?
Từ trong mắt của hắn, nàng thấy được dáng vẻ sợ hãi của mình, Sở Văn Xu không thể đứng vững, chân ngồi quỳ trên đất, thất thanh thống khổ.
Lồng ngực của Bạch Tử Hiên chập trùng bất định, nhìn nữ tử ngồi co quắp ở dưới đất, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên dùng đoản kiếm ở trong gió hung hăng vung.
Sở Văn Xu nhìn thấy thái tử biến bản thân tức giận đến như vậy, nhất thời đã quên oan ức, nức nở nói: "Điện hạ, Văn Xu biết sai rồi, chàng không nên để thân thể tức giận."
Bình minh chiếu lên mặt, áo bào tung bay, hắn buông mí mắt xuống, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, mặc cho vài sợi tóc phất qua gương mặt tuấn mỹ của hắn. Vai run run dường như có thể gánh chịu tất cả, khiến người ta không khỏi cảm thán, rốt cuộc là bi thương đến mức nào mới có thể lay động một người phóng khoáng như vậy.
"Nàng đi đi, nhớ kỹ, đây là nơi nàng vĩnh viễn cũng không thể đặt chân vào. Bằng không tình nghĩa phu thê của chúng ta, sẽ giống như thanh kiếm này. . . ." Hắn chỉ hơi dùng sức, đoản kiếm đã bị cắt thành hai mảnh, tan nát cõi lòng rơi xuống đất.
Hắn đi rồi, bên trong tẩm cung yên tĩnh lại.
Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, có loại trực giác nói cho nàng biết, từ sau khi đệ đệ Sở Mạch Trần của nàng cưới con gái Chu gia thì tất cả mọi thứ đã trở nên không giống trước.
Lần thứ hai khi nàng tới Mai viên, ngày đã rạng sáng, toàn bộ bầu trời giống như một bức tranh thủy mặc có ba màu đen trắng xám xen kẽ giống như bầu trời hoàng cung đang chầm chậm hiện ra.
Lần này nàng để người hầu chờ ở bên ngoài, hắn sẽ để ý tới nô tài hầu hạ Vân cô nương kia, có thể thấy được hắn sủng ái cô nương kia như thế nào, nàng không muốn nghĩ tiếp, bởi vì mỗi một lần như vậy, tâm lại giống như bị đâm một nhát.
Nhưng cũng phải khẳng định, hắn không hy vọng có nhiều người bước vào Mai viên, cho dù là nàng.
Giọt sương sớm rơi xuống đuôi tóc của người trước mặt, tất cả những thứ này nói lên hắn đứng ở đây đã lâu. Ánh mắt của hắn dừng lại ở cây mai ngã trên đất thật lâu.
Sở Văn Xu đứng ở bên người hắn, đuối lý cúi đầu. Nàng đã sớm nghĩ tới không nên trở lại nơi này.
Nhưng vẫn không thể không chế bước chân của mình, dường như cho dù là hắn ở đâu, nàng đều không tự chủ được bước theo hắn.
"Là nàng làm?"
Tiếng của hắn dường như có thể đóng thành băng, Sở Văn Xu theo bản năng lùi về phía sau hai bước, thân thể có chút run.
Thái tử chưa từng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với nàng, nàng sợ hãi.
Hàm răng đã run rẩy, cúi đầu, nói nhỏ: "Điện hạ, Văn Xu biết sai rồi."
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ làm những chuyện mà hắn không vui, chỉ là trong nháy mắt đó, nàng thật sự không có cách nào khống chế chính mình.
Sau này nàng cũng sẽ không bao giờ nữa.
Có chút cầu xin nắm lấy ống tay áo của hắn, nhưng bất ngờ cảm thấy một cơn gió xông lên mặt. Nàng kinh hãi, phản ứng bản năng nói cho nàng biết, thái tử có thể vì một gốc cây mai cây mà đánh nàng sao?
Mà khi lần thứ hai nàng ngẩng đầu thì nhì thấy rõ, nàng nhìn thấy, thái tử điện hạ của nàng đang dùng môt cây đoản kiếm kề trên cổ của nàng.
"A. . ."
Gương mặt thái tử kiên quyết lạnh như băng.
Trong mắt ngoại trừ giận, dường như còn có hận.
Chắc là nàng là hoa mắt?
Nàng biết trong triều đình cho dù có xay ra chuyện lớn gì đi nữa thì thái tử vẫn sẽ trò chuyện vui vẻ đâu vào đấy.
Nàng thấy không giận tự uy, các lão thần sợ đến quỳ xuống đất.
Nàng cười yếu ớt, đồng thời nàng chấp bút vẽ thái tử Đan Thanh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhưng mà trước mắt là lửa giận không thể nào áp chế, tâm tình thái tử kích động, làm cho nàng cảm thấy thật xa lạ, thì ra phu quân của nàng được người người ca tụng là thái tử số một của Thiên triều, bởi vì nàng phá huỷ một cây bên trong vườn mai mà không kìm chế được nỗi nòng?
Từ trong mắt của hắn, nàng thấy được dáng vẻ sợ hãi của mình, Sở Văn Xu không thể đứng vững, chân ngồi quỳ trên đất, thất thanh thống khổ.
Lồng ngực của Bạch Tử Hiên chập trùng bất định, nhìn nữ tử ngồi co quắp ở dưới đất, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên dùng đoản kiếm ở trong gió hung hăng vung.
Sở Văn Xu nhìn thấy thái tử biến bản thân tức giận đến như vậy, nhất thời đã quên oan ức, nức nở nói: "Điện hạ, Văn Xu biết sai rồi, chàng không nên để thân thể tức giận."
Bình minh chiếu lên mặt, áo bào tung bay, hắn buông mí mắt xuống, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, mặc cho vài sợi tóc phất qua gương mặt tuấn mỹ của hắn. Vai run run dường như có thể gánh chịu tất cả, khiến người ta không khỏi cảm thán, rốt cuộc là bi thương đến mức nào mới có thể lay động một người phóng khoáng như vậy.
"Nàng đi đi, nhớ kỹ, đây là nơi nàng vĩnh viễn cũng không thể đặt chân vào. Bằng không tình nghĩa phu thê của chúng ta, sẽ giống như thanh kiếm này. . . ." Hắn chỉ hơi dùng sức, đoản kiếm đã bị cắt thành hai mảnh, tan nát cõi lòng rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/69
|