Ô ô. . . . . Giống như bị Lôi Điện đánh trúng, Vân Dung mở to hai mắt của mình, hơi thở của nam tử sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái cũng theo nụ hôn này theo vào trong miệng của Nàng, hai môi chạm nhau làm cho Vân Dung có cảm giác lòng mình lập tức bay lên, trong đầu trống rỗng, cảnh vật mọi nơi cũng dần dần mơ hồ, chỉ còn lại trước mắt một cảnh lay động lòng người. Bạch Hi Thần muốn trừng phạt Nàng.
Mới vừa rồi Nàng lôi kéo ống tay áo của Hắn, khuyên giải Hắn phải phụ trách đối với việcc làm của mình với một nữ tử làm cho Hắn thập phần để ý. Thậm chí là có cảm giác rất là mát mác. Nàng nghĩ đến Nàng là ai? Quan Thế Âm Bồ Tát Phổ độ chúng sinh? Càng tức giận hơn là, chẳng lẽ ở trong mắt của Nàng, Hắn chính là một người như vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, trong miệng hừ lạnh một tiếng, nụ hôn lại thêm phần mạnh mẽ sâu sắc. Môi của Nàng mềm rất ấm áp, đôi môi có hương vị ngọt ngào như vậy Hắn không nghĩ muốn buông tay. Không nghĩ buông tay? Bạch Hi Thần đêm nay không chỉ một lần bị ý niệm trong đầu mình dọa sợ.
Sau khi Hắn rời đi môi của Nàng, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt của Nàng, đôi môi bị Hắn hôn qua tựa như một đóa hoa nở rộ mang theo chút ẩm ướt nhìn càng thêm kiều diễm yêu mị. Vốn ánh mắt sáng như bảo thạch giờ phút này lại mang một mảnh mông làm cho lòng người say mê.
Bạch. . . . Bạch. . . Hi Thần. . . . Vân Dung hồi lâu mới phản ứng lại, hai má giống bị lửa thiêu, muốn trốn tránh nhưng bị Hắn ôm như thế này căn bản không có chỗ tránh né. Ánh mắt liếc về đôi nam nữ phía trong phòng, trong lòng Bạch Hi Thần lại nổi một trận tức giận: Biết sai lầm rồi? Bạch Hi Thần cười ấm áp, không khỏi phân trần, lại cúi đầu hôn lên môi của Nàng. Thời gian tựa hồ trở nên thực dài, nhưng cũng lại rất ngắn. Nụ hôn rốt cục đã xong, Bạch Hi Thần lại như trước đem Vân Dung gắt gao ôm vào trong ngực. Vân Dung lẳng lặng nằm ở bên trong khuỷu tay Hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, kiên định hỏi: Bạch Hi Thần. . . . . . . . . Ngươi thích Ta sao?
Bạch Hi Thần ngẫn người một chút, vấn đề này từ lúc mới bắt đầu Hắn đã không ngừng tự hỏi chính mình. Nếu là không thích, vì sao Hắn lại có ý nghĩ hôn Nàng, mà đôi môi nho nhỏ của Nàng giống như một loại độc dược làm Hắn trầm luân trong đó không thể nào tự thoát ra được. Nếu là thích? Hắn sao lại có thể tiếp tục đi làm việc kia? Hắn hận người nam nhân làm cho mẫu thân Hắn chịu khổ. Hắn khinh bỉ những lời hứa hẹn dễ dàng không cách nào thực hiện được. Đó là hành vi của một ngụy quân tử. Như vậy là thích hay không thích đây? Hắn bây giờ còn chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ năng lực để bảo hộ người mình thích. Thậm chí mệnh của mình cũng không biết khi nào thì bị người ta lấy đi. Muốn Nàng cùng mình phải chịu dày vò cùng nhau sao?
Tim một trận run rẩy. ánh mắt dừng lại nhìn trên người nữ tử thật lâu , trong lòng Hắn chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy, lại chỉ có thể tươi cười ấm áp đối lại với câu hỏi của Nàng, tay mạnh mẽ buông Nàng ra, phi thân rời khỏi nóc nhà để trốn tránh. Hắn không thể để cho Nàng thấy được bản thân bối rối, Hắn cần tìm một chỗ lẳng lặng suy nghĩ một chút.
. . . . . . . . . .
Vẫn núp ở chỗ tối Chu Cẩn Du đem tình hình trên nóc nhà thu hết vào trong đáy mắt, khi thấy thiếu niên áo trắng đã đi xa, Hắn nhấc người, phi tới nữ tử bên cạnh.
Nữ tử có biểu tình bình tĩnh, kiên định, có vui vẻ thoải mái. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên tựa hồ như đang mỉn cười. Nàng dùng hai tay ôm lấy đầu gối chính mình, thân hình nho nhỏ ở dưới bóng đêm càng thêm đơn bạc.
Ngồi ở địa phương cao như thế, không sợ té xuống sao? Chu Cẩn Du cười trêu chọc.
Nhưng Vân Dung cũng không có kinh ngạc, càng không có nhìn đến Hắn. Miệng đang lầm bầm lầu bầu: Ngươi có biết cái gì là đáng sợ nhất trong chuyện tình không. . . . . . . . . . Khi Ta...tỉnh lại, Ta cũng không biết Ta là ai, không có trí nhớ, chỉ có một mình Ta. Có một người nói là phụ thân ta, nhưng là Hắn đối với Ta không hề có cảm tình. Ta nghĩ muốn tìm về trí nhớ trước kia của Ta, nhưng là không thể nào tìm được. Ta nghĩ sẽ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà mấy tháng qua, ngay cả tìm một người có thể nói chuyện cùng cũng không có. Nghĩ đến một màn vừa rồi, Vân Dung nhẹ cúi đầu.
Chu Cẩn Du đau lòng nhìn nữ tử trước mặt, Nàng nhếch môi, cả người run run. Nàng nghĩ đến chính mình nhịn xuống , nhưng hai dòng nước mắt kia đã muốn bán đứng Nàng. Đôi mắt Nàng hai mắt đã đẫm lệ, mông lung nhìn không rõ Hắn. Khiến Hắn nắm chặt tay mình để ngăn cảm xúc khó tả của mình. Vân Dung, nếu như Ta mang Ngươi rời khỏi Chu phủ, Ngươi có bằng lòng hay không?
Vân Dung ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hắn.
Nhìn thấy đáy mắt chờ mong của Nàng, Chu Cẩn Du thay Nàng vén lọn tóc dài lên tai sau, cười nói: Nếu như Ngươi ở trong này không vui, dù bên ngoài trời đất rộng lớn, Ta là đại ca ngươi, Ta vẫn sẽ chiếu cố đến Ngươi.
Mới vừa rồi Nàng lôi kéo ống tay áo của Hắn, khuyên giải Hắn phải phụ trách đối với việcc làm của mình với một nữ tử làm cho Hắn thập phần để ý. Thậm chí là có cảm giác rất là mát mác. Nàng nghĩ đến Nàng là ai? Quan Thế Âm Bồ Tát Phổ độ chúng sinh? Càng tức giận hơn là, chẳng lẽ ở trong mắt của Nàng, Hắn chính là một người như vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, trong miệng hừ lạnh một tiếng, nụ hôn lại thêm phần mạnh mẽ sâu sắc. Môi của Nàng mềm rất ấm áp, đôi môi có hương vị ngọt ngào như vậy Hắn không nghĩ muốn buông tay. Không nghĩ buông tay? Bạch Hi Thần đêm nay không chỉ một lần bị ý niệm trong đầu mình dọa sợ.
Sau khi Hắn rời đi môi của Nàng, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt của Nàng, đôi môi bị Hắn hôn qua tựa như một đóa hoa nở rộ mang theo chút ẩm ướt nhìn càng thêm kiều diễm yêu mị. Vốn ánh mắt sáng như bảo thạch giờ phút này lại mang một mảnh mông làm cho lòng người say mê.
Bạch. . . . Bạch. . . Hi Thần. . . . Vân Dung hồi lâu mới phản ứng lại, hai má giống bị lửa thiêu, muốn trốn tránh nhưng bị Hắn ôm như thế này căn bản không có chỗ tránh né. Ánh mắt liếc về đôi nam nữ phía trong phòng, trong lòng Bạch Hi Thần lại nổi một trận tức giận: Biết sai lầm rồi? Bạch Hi Thần cười ấm áp, không khỏi phân trần, lại cúi đầu hôn lên môi của Nàng. Thời gian tựa hồ trở nên thực dài, nhưng cũng lại rất ngắn. Nụ hôn rốt cục đã xong, Bạch Hi Thần lại như trước đem Vân Dung gắt gao ôm vào trong ngực. Vân Dung lẳng lặng nằm ở bên trong khuỷu tay Hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, kiên định hỏi: Bạch Hi Thần. . . . . . . . . Ngươi thích Ta sao?
Bạch Hi Thần ngẫn người một chút, vấn đề này từ lúc mới bắt đầu Hắn đã không ngừng tự hỏi chính mình. Nếu là không thích, vì sao Hắn lại có ý nghĩ hôn Nàng, mà đôi môi nho nhỏ của Nàng giống như một loại độc dược làm Hắn trầm luân trong đó không thể nào tự thoát ra được. Nếu là thích? Hắn sao lại có thể tiếp tục đi làm việc kia? Hắn hận người nam nhân làm cho mẫu thân Hắn chịu khổ. Hắn khinh bỉ những lời hứa hẹn dễ dàng không cách nào thực hiện được. Đó là hành vi của một ngụy quân tử. Như vậy là thích hay không thích đây? Hắn bây giờ còn chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ năng lực để bảo hộ người mình thích. Thậm chí mệnh của mình cũng không biết khi nào thì bị người ta lấy đi. Muốn Nàng cùng mình phải chịu dày vò cùng nhau sao?
Tim một trận run rẩy. ánh mắt dừng lại nhìn trên người nữ tử thật lâu , trong lòng Hắn chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy, lại chỉ có thể tươi cười ấm áp đối lại với câu hỏi của Nàng, tay mạnh mẽ buông Nàng ra, phi thân rời khỏi nóc nhà để trốn tránh. Hắn không thể để cho Nàng thấy được bản thân bối rối, Hắn cần tìm một chỗ lẳng lặng suy nghĩ một chút.
. . . . . . . . . .
Vẫn núp ở chỗ tối Chu Cẩn Du đem tình hình trên nóc nhà thu hết vào trong đáy mắt, khi thấy thiếu niên áo trắng đã đi xa, Hắn nhấc người, phi tới nữ tử bên cạnh.
Nữ tử có biểu tình bình tĩnh, kiên định, có vui vẻ thoải mái. Khóe miệng hơi hơi nhếch lên tựa hồ như đang mỉn cười. Nàng dùng hai tay ôm lấy đầu gối chính mình, thân hình nho nhỏ ở dưới bóng đêm càng thêm đơn bạc.
Ngồi ở địa phương cao như thế, không sợ té xuống sao? Chu Cẩn Du cười trêu chọc.
Nhưng Vân Dung cũng không có kinh ngạc, càng không có nhìn đến Hắn. Miệng đang lầm bầm lầu bầu: Ngươi có biết cái gì là đáng sợ nhất trong chuyện tình không. . . . . . . . . . Khi Ta...tỉnh lại, Ta cũng không biết Ta là ai, không có trí nhớ, chỉ có một mình Ta. Có một người nói là phụ thân ta, nhưng là Hắn đối với Ta không hề có cảm tình. Ta nghĩ muốn tìm về trí nhớ trước kia của Ta, nhưng là không thể nào tìm được. Ta nghĩ sẽ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà mấy tháng qua, ngay cả tìm một người có thể nói chuyện cùng cũng không có. Nghĩ đến một màn vừa rồi, Vân Dung nhẹ cúi đầu.
Chu Cẩn Du đau lòng nhìn nữ tử trước mặt, Nàng nhếch môi, cả người run run. Nàng nghĩ đến chính mình nhịn xuống , nhưng hai dòng nước mắt kia đã muốn bán đứng Nàng. Đôi mắt Nàng hai mắt đã đẫm lệ, mông lung nhìn không rõ Hắn. Khiến Hắn nắm chặt tay mình để ngăn cảm xúc khó tả của mình. Vân Dung, nếu như Ta mang Ngươi rời khỏi Chu phủ, Ngươi có bằng lòng hay không?
Vân Dung ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hắn.
Nhìn thấy đáy mắt chờ mong của Nàng, Chu Cẩn Du thay Nàng vén lọn tóc dài lên tai sau, cười nói: Nếu như Ngươi ở trong này không vui, dù bên ngoài trời đất rộng lớn, Ta là đại ca ngươi, Ta vẫn sẽ chiếu cố đến Ngươi.
/69
|