Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới
Chương 13 - Tiểu Bạch Thỏ Mau Lại Đây (13)
/15
|
Nghe thấy nữ chủ về, Lam Kì liền đứng dậy đi xoát độ tồn tại. Chủ yếu là chơi cho nữ chủ tức chết.
Kì quái là không thấy hai nam phụ bên cạnh nữ chủ... Không phải Âu Thần và Dạ Hiên Phong là hộ hoa sứ giả sao?
Lưu đồng học, mấy năm không gặp... ngày càng xinh đẹp? Lam Kì nói, ý vị không rõ ràng nhìn thoáng qua phía dưới.
Lưu Cẩn dạo xung quanh khu chung cư đang ở, hai đứa con đi siêu thị chưa có về, cô ta chỉ chống nạng, ương ngạnh nhìn Lam Kì nói: Hạ Nhan, tôi không trêu trọc cô. Hà cớ gì cô phải trêu tôi?
Ồ, tôi thích đấy. Lam Kì khoanh tay đứng nhìn Lưu Cẩn.
Nữ chủ rất thấp, cô đứng nhìn cô ta lại càng giống ở vị trí cao cao tại thượng.
Lưu Cẩn cắn môi, trong lòng một trận khổ sở cuối cùng cũng nói ra ngoài: Cô... Năm đó, là lỗi của tôi. Nhưng, nhưng, đã là quá khứ... Chúng ta phải hướng đến tương lai. Cô cũng không nên cố chấp với quá khứ như vậy. Dù sao, cô có Hạ gia, cô có vinh hoa phú quý, cô có thân phận cao quý... Tôi có gì?
Lam Kì nhìn Lưu Cẩn, không khỏi cười lạnh: Cố chấp? Chính cô đang cố chấp... Cô hỏi, cô có gì sao? Nói nhiều, vô nghĩa.
Sao, sao cô biết tôi đang nghĩ gì? Cô ta hốt hoảng nói.
Nhàm chán...
Nữ chủ không thú vị, Lam Kì mất hứng thú. Nhưng tiện tay vẫn còn đấm mấy quả vào bụng nữ chủ.
Này thì năm xưa đấm Hạ Nhan, tát Hạ Nhan!
Vừa xoay gót bước khỏi tiểu khu, gặp ngay hai đứa nhỏ khoảng năm tuổi.
Đứng lại! Cô xấu xa làm gì ma ma của tôi! Bé gái tức giận, trừng mắt nhìn Lam Kì.
Không cần động não cũng biết đây là con của ai...
Đứa bé trai chắn phía trước mặt bé gái, lạnh lùng nói: Bà làm gì ma ma tôi?
Lam Kì: ... Bà?
Giống như nghe được chuyện nực cười nhất từ trước đến nay, Lam Kì không nói một lời, xách thằng nhóc năm tuổi lên, híp mắt nhìn nó nói: Tôi không đánh trẻ con. Nhưng không có nghĩa là không đánh những đứa không phân phải trái.
Thằng bé hừ lạnh quay đi, muốn vùng vẫy thoát khỏi đôi tay của Lam Kì.
Suy cho cùng thì dù nó có là con của nam nữ chủ đi chăng nữa cũng chẳng đấu lại sức lực của tên biến thái Lam Kì.
Hệ thống cho hay.
Trẻ nhỏ là tờ giấy trắng... Sao bổn tiểu thư có thể làm vấy bẩn nó chứ? Chi bằng...
Từ đôi mắt Lam Kì lóe lên một tia tinh quang.
Thằng bé cùng bé gái này tuy năm tuổi nhưng lại giống mấy con ác ma, đùa giỡn ác độc là chắc chắn... Mới từng này tuổi đầu mà...
Cô không thể nhìn mầm non tương lai của đất nước bị vấy bẩn.
Bà... bà định làm gì! Thả ra! Tôi báo công an! Thằng bé vùng vẫy càng mạnh, trong lòng nó lúc này rất hốt hoảng. Một nỗi sợ hãi không tên đang mon men lên.
Tiểu Thần! Tiện nhân, mụ già ác độc, mau thả Tiểu Thần ra! Bé gái ngồi bệt xuống đất, đôi mắt lóe ra sự tàn độc cùng hận thù.
Lam Kì ha hả cười: Em nhỏ à, ăn nói cho cẩn thận... Tuổi trẻ mà sao bồng bột quá. Chị đây sẽ dạy em thế nào là trẻ nhỏ, thế nào là đứa bé hồn nhiên.
Dứt lời, chiếc xe đen dừng lại trước mặt Lam Kì. Không chút do dự, cô xách hai đứa nhỏ lên xe, nhìn thoáng qua Lưu Cẩn nằm bẹp dí ở đó.
Trong lòng nổi lên tia nghi ngờ.
Thuận tay trói hai đứa nhỏ lại, nhét hai chiếc bánh bao nóng hổi vào miệng chúng.
[...] Đây là ngược đãi trẻ em!
Trẻ em? Xem có đứa nào là trẻ em mà ánh mắt lại giống như chúng.
[...]
Chẳng qua là mượn cái xác trẻ con để làm điều xấu xa để không phải chịu trách nhiệm.
Lưu Cẩn tỉnh lại, cả người ê ẩm vẫn nằm bẹp dưới đất. Nhớ lại một màn lờ mờ trước khi ngất đi, cả người run rẩy.
Mở điện thoại báo cảnh sát, chỉ nhận lại là một câu Chưa đủ 24 giờ, không thể báo án.
Cô ta ngồi quỳ xuống đất, không biết bản thân nên đi về đâu.
Từ ngày hai đứa nhỏ được ra đời, chúng rất thông minh, cô ả chưa bao giờ phải bận tâm vì chúng, vì cuộc sống – nhất là về vấn đề tiền bạc.
Vậy mà giờ...
[Tinh! Chúc mừng Thần chủ, giá trị cừu hận của Lưu Cẩn nữ chủ đạt điểm tối đa.]
Lam Kì: ... Cho nên?
[...] Sẽ không bao giờ nhắc bà này nữa.
Lam Kì phát huy hết cái danh hiệu Nữ phối độc ác , cô bắt cóc hai đứa nhỏ, giam lỏng chúng trong căn nhà nhỏ, cũ lại bẩn thỉu.
Lúc đầu, hai đứa không cam lòng, đến cơm cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống.
Lam Kì mặc kệ.
Sau đó, người giám hộ ở đó mang hai đứa trẻ đi lao động chân tay – làm mấy việc vụn vặt như quét dọn nhà, giặt quần áo cho mấy bá chủ của vùng đó.
Hai đứa tuyệt thực mấy ngày, nay bị ép đi làm việc, bề ngoài đâu còn như mấy bảo bối dễ thương lúc trước?
Đến lúc thấy hai đứa nếm đủ gian khổ, Lam Kì mới đưa chúng đến một căn nhà sang trọng cạnh đó. Ngày ngày mời bác sĩ tâm lý đến với danh nghĩa giáo dục cách sống của một trẻ thơ.
[...] Hệ thống quân bày tỏ, CMN biến thái!
Lam Kì không rảnh đến thăm chúng, chỉ nghe thấy mấy lời từ người giám hộ.
Mà bên Đới gia, Vũ Phỉ sắp thành công sinh hạ đứa cháu cho Đới gia. Nghe đâu, hôm trước có một người phụ nữ tự nhận mình là mối tình đầu của Đới Uy đến làm loạn.
Người này là Lưu Cẩn.
Trong lòng Đới Uy vẫn còn tình cảm với Lưu Cẩn, đây là điều không sai. Nhưng Lưu Cẩn đối với Đới Uy lại là một tâm trạng khác – yêu có, mà hận cũng có, thậm chí còn có chán ghét.
Kì quái là không thấy hai nam phụ bên cạnh nữ chủ... Không phải Âu Thần và Dạ Hiên Phong là hộ hoa sứ giả sao?
Lưu đồng học, mấy năm không gặp... ngày càng xinh đẹp? Lam Kì nói, ý vị không rõ ràng nhìn thoáng qua phía dưới.
Lưu Cẩn dạo xung quanh khu chung cư đang ở, hai đứa con đi siêu thị chưa có về, cô ta chỉ chống nạng, ương ngạnh nhìn Lam Kì nói: Hạ Nhan, tôi không trêu trọc cô. Hà cớ gì cô phải trêu tôi?
Ồ, tôi thích đấy. Lam Kì khoanh tay đứng nhìn Lưu Cẩn.
Nữ chủ rất thấp, cô đứng nhìn cô ta lại càng giống ở vị trí cao cao tại thượng.
Lưu Cẩn cắn môi, trong lòng một trận khổ sở cuối cùng cũng nói ra ngoài: Cô... Năm đó, là lỗi của tôi. Nhưng, nhưng, đã là quá khứ... Chúng ta phải hướng đến tương lai. Cô cũng không nên cố chấp với quá khứ như vậy. Dù sao, cô có Hạ gia, cô có vinh hoa phú quý, cô có thân phận cao quý... Tôi có gì?
Lam Kì nhìn Lưu Cẩn, không khỏi cười lạnh: Cố chấp? Chính cô đang cố chấp... Cô hỏi, cô có gì sao? Nói nhiều, vô nghĩa.
Sao, sao cô biết tôi đang nghĩ gì? Cô ta hốt hoảng nói.
Nhàm chán...
Nữ chủ không thú vị, Lam Kì mất hứng thú. Nhưng tiện tay vẫn còn đấm mấy quả vào bụng nữ chủ.
Này thì năm xưa đấm Hạ Nhan, tát Hạ Nhan!
Vừa xoay gót bước khỏi tiểu khu, gặp ngay hai đứa nhỏ khoảng năm tuổi.
Đứng lại! Cô xấu xa làm gì ma ma của tôi! Bé gái tức giận, trừng mắt nhìn Lam Kì.
Không cần động não cũng biết đây là con của ai...
Đứa bé trai chắn phía trước mặt bé gái, lạnh lùng nói: Bà làm gì ma ma tôi?
Lam Kì: ... Bà?
Giống như nghe được chuyện nực cười nhất từ trước đến nay, Lam Kì không nói một lời, xách thằng nhóc năm tuổi lên, híp mắt nhìn nó nói: Tôi không đánh trẻ con. Nhưng không có nghĩa là không đánh những đứa không phân phải trái.
Thằng bé hừ lạnh quay đi, muốn vùng vẫy thoát khỏi đôi tay của Lam Kì.
Suy cho cùng thì dù nó có là con của nam nữ chủ đi chăng nữa cũng chẳng đấu lại sức lực của tên biến thái Lam Kì.
Hệ thống cho hay.
Trẻ nhỏ là tờ giấy trắng... Sao bổn tiểu thư có thể làm vấy bẩn nó chứ? Chi bằng...
Từ đôi mắt Lam Kì lóe lên một tia tinh quang.
Thằng bé cùng bé gái này tuy năm tuổi nhưng lại giống mấy con ác ma, đùa giỡn ác độc là chắc chắn... Mới từng này tuổi đầu mà...
Cô không thể nhìn mầm non tương lai của đất nước bị vấy bẩn.
Bà... bà định làm gì! Thả ra! Tôi báo công an! Thằng bé vùng vẫy càng mạnh, trong lòng nó lúc này rất hốt hoảng. Một nỗi sợ hãi không tên đang mon men lên.
Tiểu Thần! Tiện nhân, mụ già ác độc, mau thả Tiểu Thần ra! Bé gái ngồi bệt xuống đất, đôi mắt lóe ra sự tàn độc cùng hận thù.
Lam Kì ha hả cười: Em nhỏ à, ăn nói cho cẩn thận... Tuổi trẻ mà sao bồng bột quá. Chị đây sẽ dạy em thế nào là trẻ nhỏ, thế nào là đứa bé hồn nhiên.
Dứt lời, chiếc xe đen dừng lại trước mặt Lam Kì. Không chút do dự, cô xách hai đứa nhỏ lên xe, nhìn thoáng qua Lưu Cẩn nằm bẹp dí ở đó.
Trong lòng nổi lên tia nghi ngờ.
Thuận tay trói hai đứa nhỏ lại, nhét hai chiếc bánh bao nóng hổi vào miệng chúng.
[...] Đây là ngược đãi trẻ em!
Trẻ em? Xem có đứa nào là trẻ em mà ánh mắt lại giống như chúng.
[...]
Chẳng qua là mượn cái xác trẻ con để làm điều xấu xa để không phải chịu trách nhiệm.
Lưu Cẩn tỉnh lại, cả người ê ẩm vẫn nằm bẹp dưới đất. Nhớ lại một màn lờ mờ trước khi ngất đi, cả người run rẩy.
Mở điện thoại báo cảnh sát, chỉ nhận lại là một câu Chưa đủ 24 giờ, không thể báo án.
Cô ta ngồi quỳ xuống đất, không biết bản thân nên đi về đâu.
Từ ngày hai đứa nhỏ được ra đời, chúng rất thông minh, cô ả chưa bao giờ phải bận tâm vì chúng, vì cuộc sống – nhất là về vấn đề tiền bạc.
Vậy mà giờ...
[Tinh! Chúc mừng Thần chủ, giá trị cừu hận của Lưu Cẩn nữ chủ đạt điểm tối đa.]
Lam Kì: ... Cho nên?
[...] Sẽ không bao giờ nhắc bà này nữa.
Lam Kì phát huy hết cái danh hiệu Nữ phối độc ác , cô bắt cóc hai đứa nhỏ, giam lỏng chúng trong căn nhà nhỏ, cũ lại bẩn thỉu.
Lúc đầu, hai đứa không cam lòng, đến cơm cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống.
Lam Kì mặc kệ.
Sau đó, người giám hộ ở đó mang hai đứa trẻ đi lao động chân tay – làm mấy việc vụn vặt như quét dọn nhà, giặt quần áo cho mấy bá chủ của vùng đó.
Hai đứa tuyệt thực mấy ngày, nay bị ép đi làm việc, bề ngoài đâu còn như mấy bảo bối dễ thương lúc trước?
Đến lúc thấy hai đứa nếm đủ gian khổ, Lam Kì mới đưa chúng đến một căn nhà sang trọng cạnh đó. Ngày ngày mời bác sĩ tâm lý đến với danh nghĩa giáo dục cách sống của một trẻ thơ.
[...] Hệ thống quân bày tỏ, CMN biến thái!
Lam Kì không rảnh đến thăm chúng, chỉ nghe thấy mấy lời từ người giám hộ.
Mà bên Đới gia, Vũ Phỉ sắp thành công sinh hạ đứa cháu cho Đới gia. Nghe đâu, hôm trước có một người phụ nữ tự nhận mình là mối tình đầu của Đới Uy đến làm loạn.
Người này là Lưu Cẩn.
Trong lòng Đới Uy vẫn còn tình cảm với Lưu Cẩn, đây là điều không sai. Nhưng Lưu Cẩn đối với Đới Uy lại là một tâm trạng khác – yêu có, mà hận cũng có, thậm chí còn có chán ghét.
/15
|