Tại lễ bái đường tối hôm qua, sau khi chú rể Quân Thành Duệ vội vã chạy mất, liền không có quay trở lại, nhưng cũng bởi vì như thế, Lạc Diễn mới có thể thả lỏng một hơi, nàng chưa từng nghĩ làm thế nào để chung sóng cùng hắn.
Quân gia Nhị công tử tuy do chính thất sinh ra, nhưng ở trong phủ cực ít, cho nên lần trước Lạc Diễn gả vào trong tướng phủ hơn ba tháng, nàng chưa từng thấy vị Nhị thiếu gia này.
“Tiểu thư. . . Phải đi kính trà trước mới có thể dùng đồ ăn sáng.”
Sáng sớm, Khuyết nhi liền vào trong phòng hầu hạ, nhưng Lạc Diễn cảm thấy, những phương diện khác Khuyết nhi đều hoàn hảo, nhưng về mặt trang điểm này, coi như là có chút tạm được, hoàn toàn không giống người hầu.
“A ui. . .”
“Tiểu thư, có phải rất đau không a?”
“Khuyết nhi, vẫn để tự mình ta đi.”
Không muốn mình bị khổ lần nữa, Lạc Diễn quyết định tự mình làm, búi tóc tùy ý được vén lên đơn giản hào phóng, sau đó kết hợp một cây trâm Bạch Ngọc.
Cộng thêm một thân váy chao đèn ( váy giống cái lồng bàn) màu trắng mềm, hoa sen nhàn nhạt làm nền, nhìn qua giống như là tiên nữ hạ phàm không ăn nhập nhân gian phàm tục, nổi bật trên má phải ngôi sao sáu cánh càng rõ ràng.
“Tiểu thư, Khuyết nhi nghe nói, ngày thứ hai tân hôn đi kính trà, trên người cần phải mặc trang phục tươi vui mới đúng.”
Đứng trước gương, sửa sang lại một chút mép váy, khóe miệng mang theo vẻ cười nhạt.
“Ta không có thói quen mặc xiêm y màu sắc quá sặc sỡ, hơn nữa, cũng không phải là chính thê, không cần quy củ nhiều như vậy, đi thôi.”
“Dạ.”
Tướng phủ rất lớn, tuy rằng Khuyết nhi sáng sớm đã đi thăm dò đường trước, nhưng nhiều lần vẫn đi nhầm, thấy thời gian không còn kịp, Lạc Diễn nhịn không được nhắc nhở một lần, cũng may nha đầu Khuyết nhi này cũng không hoài nghi nàng tại sao lại biết được, chẳng qua là vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được.
Nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, đi tới chính giữa quỳ xuống.
“Cha, mời uống trà.”
Quân Đường Dương cười nhận chén trà trong tay Lạc Diễn, liền uống một hớp, sau đó cho nàng một bao tiền lì xì, coi như là đồng ý người con dâu này.
“Mẹ, xin uống trà.”
Liễu Nhạn Khanh trên mặt mặc dù mang theo chút nụ cười, nhưng mà trong lòng Lạc Diễn biết rõ, nụ cười này không phải phát ra từ thật lòng, vị mẹ chồng này cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc.
“Được rồi, hôm nay cùng nhau dùng đồ ăn sáng đi.”
Quân Đường Dương tâm tình dường như không tệ, cười nói, vì thế, đoàn người liền dời bước tới phòng ăn, nha hoàn đã chuẩn bị đồ ăn sáng thịnh soạn từ sớm.
Nhiều người hầu hạ, ít người ăn, xác thực ngồi xuống dùng bữa chỉ có ba người Quân Đường Dương, Liễu Nhạn Khanh cùng với Lạc Diễn.
“Khuynh Uyển a, trước hết con tạm thời ở Lâm Quân Uyển, chờ Duệ nhi sau khi trở về lại bàn bạc viện của con, sau này con tha thứ nhiều một chút, ủy khuất cho con.”
Đường đường Tam Quận chúa Ngọc Thân Vương phủ lại là thiếp, hơn nữa còn gả cho thằng con thứ hai không nên thân, aiz, mỗi lần gặp mặt Ngọc Thân Vương ông cũng cảm thấy thẹn trong lòng!
“Cha nói quá lời.”
Dưới tình huống bình thường, tiểu thiếp đều ở cùng một viện , nhưng bởi vì trước mắt, Quân Thành Duệ chỉ mới cưới một mình nàng làm thiếp, cho nên tiểu thiếp của Quân Thành Duệ còn chưa sắp xếp sân viện, mà hôm qua hắn lại vừa đi, điều này có nghĩa hiện tại Lạc Diễn sẽ ở trong tân phòng của bọn họ, cũng chính là trong phòng Quân Thành Duệ.
“Lão gia, lời này của ngài có ý gì? Là nói tôi sinh con trai không ra gì sao?”
“Aiz, tôi không có ý đó, nhưng đứa con nghịch tử đó bà không phải là không biết, suốt ngày chỉ biết chạy ra bên ngoài, hôm qua là ngày vui cũng không ngoại lệ, nháo thành như vậy, mặt già của tôi cũng bị nó làm cho mất hết rồi.”
Liễu Nhạn Khanh cũng không nói chuyện, bà cũng hi vọng con trai mình có thể không chịu thua kém một chút, nhưng. . . Aiz!
“Trình Văn. . . . . .”
Lúc này, Quân Đường Dương bỗng nhiên hướng cửa phòng gọi, Lạc Diễn ngẩn ra, nhẹ buông tay, chiếc đũa rơi trên bàn, tiện đà lăn xuống mặt đất, Liễu Nhạn Khanh khẽ chau lông mày, ngán cũng không nói gì.
“Cha, đại nương.”
“Dùng đồ ăn sáng rồi sao?”
“Còn chưa có.”
“Cùng nhau dùng đi.”
Hiếm khi thấy Quân Đường Dương mở miệng, Quân Trình Văn tất nhiên vui vẻ, liền lên tiếng trả lời đi tới bên bàn ngồi xuống, hắn ngồi đối diện Lạc Diễn, nha hoàn giúp Lạc Diễn thay chiếc đũa sạch sẽ, cũng thêm bát đũa cho Quân Trình Văn.
“Đệ muội thật tốt phúc, ngày đầu tiên lại có thể ngồi dùng bữa cùng cha mẹ.”
Lạc Diễn thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó dời đi ánh mắt, tự ý dùng bữa, Quân Trình Văn không ngờ đến nàng lại trực tiếp xem nhẹ hắn, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, không khỏi có chút tức giận để đũa xuống.
“Cô chẳng lẽ không nghe thấy tôi đang cùng cô nói chuyện sao? Đây là cái thái độ gì?
Quân gia Nhị công tử tuy do chính thất sinh ra, nhưng ở trong phủ cực ít, cho nên lần trước Lạc Diễn gả vào trong tướng phủ hơn ba tháng, nàng chưa từng thấy vị Nhị thiếu gia này.
“Tiểu thư. . . Phải đi kính trà trước mới có thể dùng đồ ăn sáng.”
Sáng sớm, Khuyết nhi liền vào trong phòng hầu hạ, nhưng Lạc Diễn cảm thấy, những phương diện khác Khuyết nhi đều hoàn hảo, nhưng về mặt trang điểm này, coi như là có chút tạm được, hoàn toàn không giống người hầu.
“A ui. . .”
“Tiểu thư, có phải rất đau không a?”
“Khuyết nhi, vẫn để tự mình ta đi.”
Không muốn mình bị khổ lần nữa, Lạc Diễn quyết định tự mình làm, búi tóc tùy ý được vén lên đơn giản hào phóng, sau đó kết hợp một cây trâm Bạch Ngọc.
Cộng thêm một thân váy chao đèn ( váy giống cái lồng bàn) màu trắng mềm, hoa sen nhàn nhạt làm nền, nhìn qua giống như là tiên nữ hạ phàm không ăn nhập nhân gian phàm tục, nổi bật trên má phải ngôi sao sáu cánh càng rõ ràng.
“Tiểu thư, Khuyết nhi nghe nói, ngày thứ hai tân hôn đi kính trà, trên người cần phải mặc trang phục tươi vui mới đúng.”
Đứng trước gương, sửa sang lại một chút mép váy, khóe miệng mang theo vẻ cười nhạt.
“Ta không có thói quen mặc xiêm y màu sắc quá sặc sỡ, hơn nữa, cũng không phải là chính thê, không cần quy củ nhiều như vậy, đi thôi.”
“Dạ.”
Tướng phủ rất lớn, tuy rằng Khuyết nhi sáng sớm đã đi thăm dò đường trước, nhưng nhiều lần vẫn đi nhầm, thấy thời gian không còn kịp, Lạc Diễn nhịn không được nhắc nhở một lần, cũng may nha đầu Khuyết nhi này cũng không hoài nghi nàng tại sao lại biết được, chẳng qua là vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được.
Nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, đi tới chính giữa quỳ xuống.
“Cha, mời uống trà.”
Quân Đường Dương cười nhận chén trà trong tay Lạc Diễn, liền uống một hớp, sau đó cho nàng một bao tiền lì xì, coi như là đồng ý người con dâu này.
“Mẹ, xin uống trà.”
Liễu Nhạn Khanh trên mặt mặc dù mang theo chút nụ cười, nhưng mà trong lòng Lạc Diễn biết rõ, nụ cười này không phải phát ra từ thật lòng, vị mẹ chồng này cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc.
“Được rồi, hôm nay cùng nhau dùng đồ ăn sáng đi.”
Quân Đường Dương tâm tình dường như không tệ, cười nói, vì thế, đoàn người liền dời bước tới phòng ăn, nha hoàn đã chuẩn bị đồ ăn sáng thịnh soạn từ sớm.
Nhiều người hầu hạ, ít người ăn, xác thực ngồi xuống dùng bữa chỉ có ba người Quân Đường Dương, Liễu Nhạn Khanh cùng với Lạc Diễn.
“Khuynh Uyển a, trước hết con tạm thời ở Lâm Quân Uyển, chờ Duệ nhi sau khi trở về lại bàn bạc viện của con, sau này con tha thứ nhiều một chút, ủy khuất cho con.”
Đường đường Tam Quận chúa Ngọc Thân Vương phủ lại là thiếp, hơn nữa còn gả cho thằng con thứ hai không nên thân, aiz, mỗi lần gặp mặt Ngọc Thân Vương ông cũng cảm thấy thẹn trong lòng!
“Cha nói quá lời.”
Dưới tình huống bình thường, tiểu thiếp đều ở cùng một viện , nhưng bởi vì trước mắt, Quân Thành Duệ chỉ mới cưới một mình nàng làm thiếp, cho nên tiểu thiếp của Quân Thành Duệ còn chưa sắp xếp sân viện, mà hôm qua hắn lại vừa đi, điều này có nghĩa hiện tại Lạc Diễn sẽ ở trong tân phòng của bọn họ, cũng chính là trong phòng Quân Thành Duệ.
“Lão gia, lời này của ngài có ý gì? Là nói tôi sinh con trai không ra gì sao?”
“Aiz, tôi không có ý đó, nhưng đứa con nghịch tử đó bà không phải là không biết, suốt ngày chỉ biết chạy ra bên ngoài, hôm qua là ngày vui cũng không ngoại lệ, nháo thành như vậy, mặt già của tôi cũng bị nó làm cho mất hết rồi.”
Liễu Nhạn Khanh cũng không nói chuyện, bà cũng hi vọng con trai mình có thể không chịu thua kém một chút, nhưng. . . Aiz!
“Trình Văn. . . . . .”
Lúc này, Quân Đường Dương bỗng nhiên hướng cửa phòng gọi, Lạc Diễn ngẩn ra, nhẹ buông tay, chiếc đũa rơi trên bàn, tiện đà lăn xuống mặt đất, Liễu Nhạn Khanh khẽ chau lông mày, ngán cũng không nói gì.
“Cha, đại nương.”
“Dùng đồ ăn sáng rồi sao?”
“Còn chưa có.”
“Cùng nhau dùng đi.”
Hiếm khi thấy Quân Đường Dương mở miệng, Quân Trình Văn tất nhiên vui vẻ, liền lên tiếng trả lời đi tới bên bàn ngồi xuống, hắn ngồi đối diện Lạc Diễn, nha hoàn giúp Lạc Diễn thay chiếc đũa sạch sẽ, cũng thêm bát đũa cho Quân Trình Văn.
“Đệ muội thật tốt phúc, ngày đầu tiên lại có thể ngồi dùng bữa cùng cha mẹ.”
Lạc Diễn thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó dời đi ánh mắt, tự ý dùng bữa, Quân Trình Văn không ngờ đến nàng lại trực tiếp xem nhẹ hắn, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, không khỏi có chút tức giận để đũa xuống.
“Cô chẳng lẽ không nghe thấy tôi đang cùng cô nói chuyện sao? Đây là cái thái độ gì?
/25
|