Sau khi nghỉ ngơi nửa tháng, bây giờ Lạc Diễn cũng biết được một chút ít chuyện của nàng từ trong miệng những người khác, nàng là Tam quận chúa của phủ Ngọc Thân Vương, con vợ cả, Ama của nàng có một chính phi và hai sườn phi, nàng có một người ca ca cùng cha cùng mẹ, tên là Ngọc Cận Ngấn, từ nhỏ thân thể đã không khỏe; còn có một tỷ tỷ tên là Ngọc Tử An, con của thứ thiếp, bởi vì ái mộ Thất hoàng tử, nàng thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, ai ngờ lại bị Thất hoàng tử cự tuyệt, trong lúc thương tâm quẫn bách, liền nhảy sông Nguyệt. Nhìn dung nhan hoàn toàn xa lạ trong gương, Lạc Diễn một tay nhẹ nhàng xoa má phải, có một cái bớt, hình sao sáu cánh màu lam cỡ như đồng tiền, không chỉ không ảnh hưởng dung mạo của nàng, thậm chí còn tăng thêm một cảm giác thần bí.
“Khuynh Uyển, Kỷ Lạc Diễn ta may mắn được tái sinh trong thân thể của ngươi, cũng có ý định báo thù cho ngươi, nghĩ đến ta và ngươi đều là người bị ái tình gây thương tích, có lẽ bởi vì điều này, cho nên ta mới ở trong thân thể ngươi.”
” Tam Quận chúa, đến giờ uống thuốc rồi.”
nha hoàn tiểu Thu bưng thuốc vào phòng, đặt ở trên bàn, Lạc Diễn khẽ nhéo nhéo mắt, thuốc này thật khó ngửi.
” ta đã không có chuyện gì, không cần phải uống thuốc nữa.”
” nhưng là do Vương Phi……”
” tiểu Thu, cùng ta đi dạo một chút, thái y không phải nói ta nên thường xuyên ra ngoài đi dạo giải sầu sao.”
” dạ, Tam Quận chúa.”
Đã uống thuốc nửa tháng, uống vào nữa chỉ sợ là nàng phải đổi thành ấm sắc thuốc thôi. Lạc Diễn nguyện ý ra ngoài giải sầu, Vương Phi Triệu Mộng Bách tất nhiên là vui vẻ đồng ý, nàng chỉ dẫn theo một nha hoàn là tiểu Thu, hiện tại lại đi trên con đường cực kỳ quen thuộc, thời điểm đi tới Vưu phủ, hơi chút ngừng lại, nơi này từng là nơi nàng sinh sống mười hai năm, nhưng bây giờ vật còn người mất, ai có thể nghĩ tới người cậu cậu mình tôn kính như vậy, lại cũng sẽ vì viên Thất Tinh trong truyền thuyết có thể làm cho người chết khởi tử hồi sinh mà cướp đoạt sát hại mẫu thân của nàng. Nghĩ tới những thứ này, tâm không khỏi một trận co rút đau đớn, một khắc cũng không muốn nán lại, cất bước đi về phía trước, lúc đi ngang qua cửa hàng gạo liền phát hiện ông chủ nơi đó đặt cái sạp trước cửa, phân chia cháo cho những tên khất cái.
” ông chủ kia thật tốt.”
” Quận chúa không biết, đó là Chu Hổ chủ cửa hàng gạo Tuệ Tâm, ông ta thường hay phân chia it cháo cho những người ăn xin ở đây.”
ánh mắt Lạc Diễn không dừng lại trên người những tên khất cái đang chen lấn, mà là nhìn quần áo tả tơi trên thân người kia, cách đó không xa không có đi lấy cháo. Nhìn bộ dạng hắn ta, chắc cũng là khất cái, nhưng hắn chỉ ngồi ở góc tường, lẳng lặng cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì, hay hoặc giả bởi vì bị xa lánh cho nên mới bị bỏ quên, không có cách nào lấy được cháo. không khỏi nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, bất kể là ở Vưu phủ hay là tướng phủ, nàng hình như luôn là một người bị bỏ quên, bọn họ luôn luôn có một trăm ngàn lý do để quở trách nàng.
” Này!”
Nàng đi tới trước người tên khất cái kia, đưa cho hắn một thỏi bạc, tên khất cái kia nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tràn đầy bụi đất, nhìn không ra tướng mạo, nhưng có một đôi mắt thu hút tâm hồn người, mắt dài, đuôi mắt hơi cong, bốn phía hơi đỏ ửng, mắt giống như hoa đào, tựa như say nhưng không phải là say. Hắn chỉ kinh ngạc nhìn Lạc Diễn, rồi sau đó chuyển động về phía bạc trong tay của nàng, cũng chậm chạp không nhận lấy.
” Quận chúa nhà ta có hảo tâm thưởng ngươi bạc, ngươi, tên khất cái này lại không biết tốt xấu, ngươi……”
” Tiểu Thu!”
Một lát sau, người nọ cuối cùng cũng nhận lấy bạc trong tay Lạc Diễn, để vào trong ngực, ngay cả câu cám ơn cũng không có, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khóe miệng của hắn hơi hơi giương lên.
” vị Bồ Tát sống này, van xin ngài thu tôi đi!”
Ngay khi Lạc Diễn xoay người muốn rời khỏi, từ bên cạnh lao ra một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân rách rưới, một tay liền ôm lấy chân Lạc Diễn, khóc đến thương tâm muốn chết.
” Tên to gan này, không mau buông Quận chúa nhà ta ra!”
” Bồ Tát sống a, tôi đây là đường cùng mới có thể đến van cầu ngài a, xin ngài thương xót thu nạp Khuyết nhi đi, Khuyết nhi có thể làm nô tỳ hầu hạ ngài a!”
” Nhưng mà tôi không cần nha hoàn.”
” Ngài dư một đứa nha hoàn cũng sẽ không nhiều a, Khuyết nhi không cha không mẹ không chỗ nương tựa, nếu ngài không chịu thu lưu tôi, tôi liền phải phơi thây đầu đường a!”
Không cha không mẹ, không chỗ nương tựa, tám chữ này như sinh sôi nảy mầm đâm vào trong lòng Lạc Diễn, cúi đầu nhìn tiểu a đầu vẫn còn đang khóc, không khỏi thở dài một hơi.
” Như vậy, ngươi theo ta hồi phủ đi.”
” Đa tạ Bồ Tát sống nha, đa tạ Bồ Tát sống nha!”
Lạc Diễn cũng không biết vì sao, sau khi sống lại, đối với những từ không cha không mẹ không chỗ nương tựa nhạy cảm như vậy, mười hai năm trước mặc dù nàng cũng là một người, nhưng lại chưa từng để ý nhiều như vậy a!
Quân Trình Văn tất cả giữa ngươi và ta, nên làm sao cho đúng!
“Khuynh Uyển, Kỷ Lạc Diễn ta may mắn được tái sinh trong thân thể của ngươi, cũng có ý định báo thù cho ngươi, nghĩ đến ta và ngươi đều là người bị ái tình gây thương tích, có lẽ bởi vì điều này, cho nên ta mới ở trong thân thể ngươi.”
” Tam Quận chúa, đến giờ uống thuốc rồi.”
nha hoàn tiểu Thu bưng thuốc vào phòng, đặt ở trên bàn, Lạc Diễn khẽ nhéo nhéo mắt, thuốc này thật khó ngửi.
” ta đã không có chuyện gì, không cần phải uống thuốc nữa.”
” nhưng là do Vương Phi……”
” tiểu Thu, cùng ta đi dạo một chút, thái y không phải nói ta nên thường xuyên ra ngoài đi dạo giải sầu sao.”
” dạ, Tam Quận chúa.”
Đã uống thuốc nửa tháng, uống vào nữa chỉ sợ là nàng phải đổi thành ấm sắc thuốc thôi. Lạc Diễn nguyện ý ra ngoài giải sầu, Vương Phi Triệu Mộng Bách tất nhiên là vui vẻ đồng ý, nàng chỉ dẫn theo một nha hoàn là tiểu Thu, hiện tại lại đi trên con đường cực kỳ quen thuộc, thời điểm đi tới Vưu phủ, hơi chút ngừng lại, nơi này từng là nơi nàng sinh sống mười hai năm, nhưng bây giờ vật còn người mất, ai có thể nghĩ tới người cậu cậu mình tôn kính như vậy, lại cũng sẽ vì viên Thất Tinh trong truyền thuyết có thể làm cho người chết khởi tử hồi sinh mà cướp đoạt sát hại mẫu thân của nàng. Nghĩ tới những thứ này, tâm không khỏi một trận co rút đau đớn, một khắc cũng không muốn nán lại, cất bước đi về phía trước, lúc đi ngang qua cửa hàng gạo liền phát hiện ông chủ nơi đó đặt cái sạp trước cửa, phân chia cháo cho những tên khất cái.
” ông chủ kia thật tốt.”
” Quận chúa không biết, đó là Chu Hổ chủ cửa hàng gạo Tuệ Tâm, ông ta thường hay phân chia it cháo cho những người ăn xin ở đây.”
ánh mắt Lạc Diễn không dừng lại trên người những tên khất cái đang chen lấn, mà là nhìn quần áo tả tơi trên thân người kia, cách đó không xa không có đi lấy cháo. Nhìn bộ dạng hắn ta, chắc cũng là khất cái, nhưng hắn chỉ ngồi ở góc tường, lẳng lặng cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ cái gì, hay hoặc giả bởi vì bị xa lánh cho nên mới bị bỏ quên, không có cách nào lấy được cháo. không khỏi nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, bất kể là ở Vưu phủ hay là tướng phủ, nàng hình như luôn là một người bị bỏ quên, bọn họ luôn luôn có một trăm ngàn lý do để quở trách nàng.
” Này!”
Nàng đi tới trước người tên khất cái kia, đưa cho hắn một thỏi bạc, tên khất cái kia nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tràn đầy bụi đất, nhìn không ra tướng mạo, nhưng có một đôi mắt thu hút tâm hồn người, mắt dài, đuôi mắt hơi cong, bốn phía hơi đỏ ửng, mắt giống như hoa đào, tựa như say nhưng không phải là say. Hắn chỉ kinh ngạc nhìn Lạc Diễn, rồi sau đó chuyển động về phía bạc trong tay của nàng, cũng chậm chạp không nhận lấy.
” Quận chúa nhà ta có hảo tâm thưởng ngươi bạc, ngươi, tên khất cái này lại không biết tốt xấu, ngươi……”
” Tiểu Thu!”
Một lát sau, người nọ cuối cùng cũng nhận lấy bạc trong tay Lạc Diễn, để vào trong ngực, ngay cả câu cám ơn cũng không có, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy khóe miệng của hắn hơi hơi giương lên.
” vị Bồ Tát sống này, van xin ngài thu tôi đi!”
Ngay khi Lạc Diễn xoay người muốn rời khỏi, từ bên cạnh lao ra một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân rách rưới, một tay liền ôm lấy chân Lạc Diễn, khóc đến thương tâm muốn chết.
” Tên to gan này, không mau buông Quận chúa nhà ta ra!”
” Bồ Tát sống a, tôi đây là đường cùng mới có thể đến van cầu ngài a, xin ngài thương xót thu nạp Khuyết nhi đi, Khuyết nhi có thể làm nô tỳ hầu hạ ngài a!”
” Nhưng mà tôi không cần nha hoàn.”
” Ngài dư một đứa nha hoàn cũng sẽ không nhiều a, Khuyết nhi không cha không mẹ không chỗ nương tựa, nếu ngài không chịu thu lưu tôi, tôi liền phải phơi thây đầu đường a!”
Không cha không mẹ, không chỗ nương tựa, tám chữ này như sinh sôi nảy mầm đâm vào trong lòng Lạc Diễn, cúi đầu nhìn tiểu a đầu vẫn còn đang khóc, không khỏi thở dài một hơi.
” Như vậy, ngươi theo ta hồi phủ đi.”
” Đa tạ Bồ Tát sống nha, đa tạ Bồ Tát sống nha!”
Lạc Diễn cũng không biết vì sao, sau khi sống lại, đối với những từ không cha không mẹ không chỗ nương tựa nhạy cảm như vậy, mười hai năm trước mặc dù nàng cũng là một người, nhưng lại chưa từng để ý nhiều như vậy a!
Quân Trình Văn tất cả giữa ngươi và ta, nên làm sao cho đúng!
/25
|