Sáng sớm tỉnh dậy thấy đại boss ngồi bên cạnh mỉm cười, cảnh tượng này quả thực là kinh dị đến không dám nhìn thẳng!
Thiều Khuynh Tri khoanh tay tựa vào đầu giường, cười đến xuân phong dạt dào, “Chào buổi sáng.”
Thước Cần cứng ngắc mở miệng, “…… Chào.”
Đột nhiên cùng một người không mấy thân thiết cùng giường chung gối, không đúng, nói sai rồi, bọn họ chỉ ngủ ở trên cùng một cái giường thôi, đổi lại là ai cũng sẽ thấy không thoải mái.
Cũng may đồ ăn Thiều Khuynh Tri làm ăn coi như ngon, tạm bù đắp cho tâm hồn bị đả kích nặng nề của hắn. Thước Cần được cho ăn no rồi tinh thần lại sung sướng vui vẻ, thái độ với vị boss mắc chứng cuồng khống chế nhà mình cũng trở nên hòa ái dễ gần hơn nhiều.
“Hai người đi chung xe đến đấy à?” La Vũ híp mắt nhìn hai người từ đầu đến chân lại nhìn cái xe.
“Ừm.” Thước Cần ậm ừ đáp.
“Hiện tại cậu ấy ở nhà tôi, một thời gian dài sau chắc cũng vẫn sẽ tiếp tục ở.” Thiều Khuynh Tri cẩn thận giải thích.
Mọi người: “……”
Một lúc lâu sau, Ninh Cửu Nguyệt hồi phục lại tinh thần, tri kỷ vỗ vỗ vai Thước Cần: “Không sao, mặc dù tiến triển có hơi nhanh, nhưng tôi vẫn ủng hộ hai người. Thế nào? Boss của chúng ta là người đàn ông rất ưu tú mà, phải không?”
La Vũ hừ một tiếng, “Chậc, boss à, bình thường ngài cũng có đến nỗi nào, sao trong khoản này mắt nhìn người lại kém thế!”
Đỗ Khâm từ chối cho ý kiến.
Mạch Đương Đương chớp chớp mắt: “Tôi đi nấu cơm đậu đỏ nhé?” (nấu cơm đậu đỏ ăn mừng tân hôn =))))))))))))
Cái gì mà tiến triển với chả cơm đậu đỏ cơ? Thước Cần ngớ người, hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói cái gì.
Nói chung hắn vẫn cảm thấy có gì đấy sai sai, nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào thì lại không biết……
Thiều Khuynh Tri đơn giản đem chuyện tối hôm qua kể lại ngắn gọn một lượt, mọi người lúc này mới không trêu chọc Thước Cần nữa, tập trung thảo luận sự việc.
“Quả nhiên là trà trộn vào xã hội loài người. Nhưng mà cũng lạ thật, bọn chúng dám ngang nhiên chủ động tới cửa khiêu khích chúng ta?” Đôi lông mày thanh mảnh của Ninh Cửu Nguyệt sắp dính vào một chỗ.
“Lúc trước tôi cũng chỉ đặt giả thiết có thể chúng sẽ nhằm vào Thước Cần, không ngờ bọn chúng ra tay còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.” Thiều Khuynh Tri nói.
La Vũ hừ lạnh: “Cũng chỉ là mấy con Tị Lang, chẳng có tính uy hiếp.”
“Tị Lang? Là sói sao?”
“Tị lang (1) không phải sói, là giống hồ.” Đỗ Khâm giải thích.
Hồ? Thước Cần yên lặng nhìn về phía Ninh Cửu Nguyệt. Đại tỷ à, tộc của cô thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp người sau đè người trước mà…
“Phải rồi, tại sao Trịnh Mân lại ở đối diện nhà cậu?” Thiều Khuynh Tri dường như đã quên luôn thái độ thản nhiên của bản thân hôm qua, vô cùng nghiêm túc chất vấn Thước Cần.
“Tôi làm sao biết được!” Cực kỳ tai bay vạ gió!
“Người này hình như rất hứng thú với cậu.” Vẻ mặt Thiều Khuynh Tri có chút cổ quái.
“Anh ta đối với ai mà không cảm thấy hứng thú? Tôi nghe nói anh ta còn hứng thú với chị dâu, à, với Yến đại giáo sư hơn, sùng bái đến độ muốn quỳ lạy luôn kia kìa.” Thước Cần nhún vai.
Thiều Khuynh Tri không tiếp tục này đề tài này nữa. Y cảm giác được Trịnh Mân không có tính uy hiếp, nhưng người này dường như luôn theo sát bọn họ, quan sát những chuyện xảy ra xung quanh.
Tạm thời cứ để Trịnh Mân thoải mái một thời gian. Không có chuyện gì là tốt nhất, nếu phát hiện người này có hành động gây rối, vậy thì cũng không thể trách y ra tay được.
“Đây là thời gian căng thẳng, cậu không được đi đâu một mình hết, lúc nào cũng phải đi cùng tôi.” Thiều Khuynh Tri dặn dò.
Thước Cần 囧: “Thế còn đi vệ sinh?”
Thiều đại boss rất bình tĩnh: “Đi cùng nhau.”
“…… Nhưng lúc tôi có nhu cầu đâu có nghĩa là anh cũng có nhu cầu, sao mà đi cùng được?!” Thước Cần cố gắng khai thông tư tưởng.
“Không vấn đề, tôi có thể đứng ở một bên chờ.”
Ai cần anh chờ! Đi vệ sinh còn có người đứng cạnh, anh muốn ông đây bị thận hư có phải không!!!
Thước Cần đột nhiên cảm thấy bản thân gần đây dường như đã già đi rất nhiều, có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền……
“Buổi chiều tôi đến trường đua có được không? Tôi muốn đưa Phi Tinh của anh hai về đó nuôi, tiện thể đi xem Thước Trùng luôn.”
Thiều Khuynh Tri suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Thước Trùng là ai, gật đầu: “Tôi đi cùng cậu.”
***
Sau khi Phi Tinh được đưa đến, Thước Cần vô cùng phấn khích đi vòng quanh nó. Mặc dù nghe nói Phi Tinh dã tính rất lớn, khó thuần phục, nhưng nhìn bảo mã uy phong như thế, trong lòng hắn vẫn có chút rục rịch.
Thước Cần kéo dây cương, dẫn nó đến cái chuồng được chuẩn bị riêng.
Hắn chỉ vào chuồng bên cạnh: “Phi Tinh, nhìn kìa, mỹ nữ kia là hàng xóm của mày đấy!”
“Hàng xóm” Thước Trùng ở chuồng bên cạnh vươn đầu nhìn sang.
Phi Tinh hí dài một tiếng.
Thước Trùng yên lặng nhích ra xa, nhích nhích nhích mãi về phía bên kia chuồng, dán sát vào tường không quay đầu lại.
“…… Xem ra mỹ nhân không nhất kiến chung tình với mày rồi. Nhưng mà không sao, mày uy phong lẫm liệt thế này, ở cạnh lâu ngày kiểu gì cũng sinh tình thôi!” Thước Cần vỗ vỗ Phi Tinh, ra sức cổ vũ nó.
Phi Tinh nhìn Thước Trùng quay mông rời đi, có chút thất vọng: Đã lâu rồi không được ăn thịt, cái cục trắng trắng kia trông cũng ngon miệng thật đấy…
Thiều Khuynh Tri đi theo sau bất đắc dĩ lắc đầu, có ai lại đi mai mối cho một con Cát Lượng (2) với một con Bác (3) không cơ chứ…
“Đừng có ghép chúng nó với nhau, mất mạng đấy.” Thiều Khuynh Tri hảo tâm nhắc nhở.
“Tại sao?”
“Bởi vì thứ anh cậu nuôi không phải ngựa, mà là một con Bác.”
“…” Thước Cần mất năm giây tiêu hóa thông tin, đau đớn ôm mặt, “……. Sao xung quanh tôi không có lấy thứ gì bình thường thế này! Người đã không bình thường đến động vật cũng không bình thường nữa huhu…”
“Tôi có chỗ nào không bình thường?” Thiều chủ tịch vô cùng bất bình.
“Anh có phải là người không?!”
“Chúng ta hỏi lại đi.”
Biết ngay mà! Cái thế giới thối nát này, con ngựa lại bảo không phải ngựa mà là Bác! Bác là cái con động vật gì, làm ơn nói tiếng người đi!
“Nhớ đừng cho nó ăn cà rốt nhé, nó chỉ ăn thịt thôi.” Trước khi ra khỏi cửa, Thiều Khuynh Tri còn hảo tâm quay lại nhắc nhở.
Ăn thịt…… Thước Cần dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa chuồng Phi Tinh lại, vội vội vàng vàng lôi bảo bối Thước Trùng nhà hắn sang một cái chuồng khác, đau đớn vuốt vuốt bộ lông trắng mượt của nó, “Mày chịu khó một chút nhé, cái chuồng kia rất tốt, nhưng mà người ta là động vật ăn thịt, chúng ta đánh không lại đâu. Vì tính mạng của hai ta, tốt nhất mày cứ ở đây thôi…”
Thiều Khuynh Tri đứng phía sau cười đến không dừng lại được.
***
“Tiếu Liêm, ngoài miệng thì ba hoa khoác lác, nhưng cuối cùng ông làm được gì ra hồn không? Tôi đã nói rồi, nếu không đảm bảo thành công 80% thì đừng có làm!” Người đàn ông trung niên gầy gò ngồi trên ghế bành, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tiếu Liêm cười lạnh: “Ngài Triệu, bản thân ngài cũng biết năng lực của chúng tôi ở mức nào, đã vượt xa tưởng tượng của con người rồi, ngài cần gì phải băn khoăn nhiều như thế.”
Triệu Quân Thực trào phúng cười: “Ông rời xa xã hội này quá lâu rồi. Biết chút pháp thuật thì sao, cũng chỉ đến thế mà thôi. Song quyền nan địch tứ thủ, quân đội có hàng ngàn hàng vạn người, cộng thêm vũ khí nóng, các ông có phần thắng ở đâu? Kể cả cho dù có hạ được quân đội, còn hơn mười triệu người dân trên đất nước này thì sao, sao có thể đàn áp tất cả bắt bọn họ chấp nhận sự thống trị của các người? Thật đúng là người si nói mộng!”
Sắc mặt Tiếu Liêm trầm xuống: “Con người càng ngày càng phá hỏng cân bằng vạn vật, không coi thần ra gì. Bọn họ cần phải biết, thế giới này do thần sáng tạo ra, đương nhiên cũng phải do thần thống trị!”
Nói xong, hắn phất tay áo, một con đại điểu tung cánh lao lên, như lưỡi kiếm xé toạc bầu trời.
“Đông thì sao? Cho dù có đông hơn nữa, con người trong trời đất cũng chỉ là thứ sinh vật nhỏ bé vô dụng mà thôi! Thần thì khác, thần có thể hô phong hoán vũ, khống chế vạn vật!”
Tiếu Liêm vừa dứt lời, ngàn dặm trời quang đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Không đến vài phút sau, sắc trời đã tối đen như mực, u ám mịt mù. Mưa lớn như đá đổ xuống, nước ngập trắng trời.
Triệu Quân Thực đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt chạy ra cửa.
“Thỉnh các vị thần linh, xin hãy thu hồi sự trừng phạt đối với con người đi.” Tiếu Liêm đột nhiên lớn tiếng nói với không trung.
Không lâu sau, cơn mưa nhỏ dần, tiếng sấm vang trời cũng không còn, mây đen dần tan đi, bầu trời lại quang đãng trong xanh, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Triệu Quân Thực siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng.
***
“Đại tá!” Văn Viện ngay cả cửa cũng chưa kịp gõ đã vội vàng xông thẳng vào phòng Thước Thừa Huân.
Thước Thừa Huân đang huấn luyện thể lực, nửa thân trên để trần.
“Có chuyện gì?”
Văn Viện nhìn anh cả người đều là mồ hôi, ánh mắt nhất thời không biết nên nhìn vào đâu mới phải.
“Đại tá, xin lỗi, tôi quên gõ cửa.”
“Có việc gấp?” Thước Thừa Huân cũng không so đo.
Sắc mặt Văn Viện đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Đại tá, tôi biết thế này là không đúng, nhưng xin ngài lập tức chấm dứt huấn luyện, quay về quân khu thành phố.”
Thước Thừa Huân nhíu mày: “Lý do?”
“Tôi không có chứng cứ cụ thể, nhưng tôi dám đảm bảo hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.” Văn Viện cứng rắn đáp.
“Cô có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi cũng không muốn có chuyện xảy ra, nhưng đây là sự thật, tôi có thể cảm ứng được.”
Thước Thừa Huân lạnh giọng, “Tôi không thể chỉ vì trực giác của một vị quân y mà quyết định hủy bỏ nhiệm vụ. Trừ khi cô cho tôi một lý do thích đáng.
Văn Viện hít sâu một hơi, kéo ghế ngồi xuống, “Vậy những chuyện tôi sắp nói đây, mong ngài có thể tin tưởng.”
***
“Cái thời tiết gì thế này, giữa tháng mười hai lại có mưa, còn mưa lớn như vậy.” Thước Cần và Thiều Khuynh Tri rời khỏi trường đua ngựa không bao lâu, đột nhiên trên đường gặp phải một cơn mưa lớn, giông tố sấm chớp ầm ầm như bão.
Kết quả Thước Cần còn chưa oán giận được vài câu, cơn mưa kia đã y như van nước bị tắc, cứ thế chả nói chả rằng dừng là dừng luôn.
Trời lại trong xanh, mây trắng bay bay…
“Cái quần gì thế này……” Thước Cần hạ cửa kính xe, định thò đầu ra ngoài nhòm.
“Ngồi yên.” Thiều Khuynh Tri đưa tay xách gáy hắn lại, một tay rút điện thoại ra nghe.
“Khuynh Tri, cậu có thấy cơn mưa vừa nãy không?” Giọng Yến Tây Như có chút khẩn trương.
“Thấy. Kinh thiên động địa như thế, muốn không thấy cũng khó.”
“Lần này còn vượt ra cả dự liệu của chúng ta. Chỉ e thứ ngủ say bao lâu nay đã bắt đầu thức tỉnh.” Yến Tây Như thở dài, “An ổn nhiều như vậy năm, tôi còn tưởng có thể im lặng mà sống đến ngày thiên địa tiêu vong. Xem ra cho dù có muốn cũng không được rồi.”
Thiều Khuynh Tri không trả lời, quay đầu nhìn Thước Cần còn đang nhấp nhỏm nhòm ra ngoài kính xe, sắc mặt trầm xuống.
________________
(1) Tị lang (犭也狼): Thú cổ trong truyền thuyết, sống ở Xà Sơn 蛇山, hình dáng giống cáo, đuôi trắng tai dài, mang điềm báo nội chiến, thấy nó là có chiến tranh loạn lạc.
(2) Cát Lượng (吉量): thân trắng, bờm và đuôi đỏ thẫm, mắt vàng kim, cưỡi lên có thể trường thọ (xem chú thích số 9 chương 12).
(3) Bác (驳): Thú cổ, sống ở núi Trung Khúc 中曲, bề ngoài giống như ngựa, thân trắng đuôi đen, một sừng, răng và chân giống hổ, tiếng kêu như đánh trống, ăn thịt cả hổ báo, có thể phòng ngự việc binh đao tai ương.
Thiều Khuynh Tri khoanh tay tựa vào đầu giường, cười đến xuân phong dạt dào, “Chào buổi sáng.”
Thước Cần cứng ngắc mở miệng, “…… Chào.”
Đột nhiên cùng một người không mấy thân thiết cùng giường chung gối, không đúng, nói sai rồi, bọn họ chỉ ngủ ở trên cùng một cái giường thôi, đổi lại là ai cũng sẽ thấy không thoải mái.
Cũng may đồ ăn Thiều Khuynh Tri làm ăn coi như ngon, tạm bù đắp cho tâm hồn bị đả kích nặng nề của hắn. Thước Cần được cho ăn no rồi tinh thần lại sung sướng vui vẻ, thái độ với vị boss mắc chứng cuồng khống chế nhà mình cũng trở nên hòa ái dễ gần hơn nhiều.
“Hai người đi chung xe đến đấy à?” La Vũ híp mắt nhìn hai người từ đầu đến chân lại nhìn cái xe.
“Ừm.” Thước Cần ậm ừ đáp.
“Hiện tại cậu ấy ở nhà tôi, một thời gian dài sau chắc cũng vẫn sẽ tiếp tục ở.” Thiều Khuynh Tri cẩn thận giải thích.
Mọi người: “……”
Một lúc lâu sau, Ninh Cửu Nguyệt hồi phục lại tinh thần, tri kỷ vỗ vỗ vai Thước Cần: “Không sao, mặc dù tiến triển có hơi nhanh, nhưng tôi vẫn ủng hộ hai người. Thế nào? Boss của chúng ta là người đàn ông rất ưu tú mà, phải không?”
La Vũ hừ một tiếng, “Chậc, boss à, bình thường ngài cũng có đến nỗi nào, sao trong khoản này mắt nhìn người lại kém thế!”
Đỗ Khâm từ chối cho ý kiến.
Mạch Đương Đương chớp chớp mắt: “Tôi đi nấu cơm đậu đỏ nhé?” (nấu cơm đậu đỏ ăn mừng tân hôn =))))))))))))
Cái gì mà tiến triển với chả cơm đậu đỏ cơ? Thước Cần ngớ người, hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói cái gì.
Nói chung hắn vẫn cảm thấy có gì đấy sai sai, nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào thì lại không biết……
Thiều Khuynh Tri đơn giản đem chuyện tối hôm qua kể lại ngắn gọn một lượt, mọi người lúc này mới không trêu chọc Thước Cần nữa, tập trung thảo luận sự việc.
“Quả nhiên là trà trộn vào xã hội loài người. Nhưng mà cũng lạ thật, bọn chúng dám ngang nhiên chủ động tới cửa khiêu khích chúng ta?” Đôi lông mày thanh mảnh của Ninh Cửu Nguyệt sắp dính vào một chỗ.
“Lúc trước tôi cũng chỉ đặt giả thiết có thể chúng sẽ nhằm vào Thước Cần, không ngờ bọn chúng ra tay còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.” Thiều Khuynh Tri nói.
La Vũ hừ lạnh: “Cũng chỉ là mấy con Tị Lang, chẳng có tính uy hiếp.”
“Tị Lang? Là sói sao?”
“Tị lang (1) không phải sói, là giống hồ.” Đỗ Khâm giải thích.
Hồ? Thước Cần yên lặng nhìn về phía Ninh Cửu Nguyệt. Đại tỷ à, tộc của cô thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp người sau đè người trước mà…
“Phải rồi, tại sao Trịnh Mân lại ở đối diện nhà cậu?” Thiều Khuynh Tri dường như đã quên luôn thái độ thản nhiên của bản thân hôm qua, vô cùng nghiêm túc chất vấn Thước Cần.
“Tôi làm sao biết được!” Cực kỳ tai bay vạ gió!
“Người này hình như rất hứng thú với cậu.” Vẻ mặt Thiều Khuynh Tri có chút cổ quái.
“Anh ta đối với ai mà không cảm thấy hứng thú? Tôi nghe nói anh ta còn hứng thú với chị dâu, à, với Yến đại giáo sư hơn, sùng bái đến độ muốn quỳ lạy luôn kia kìa.” Thước Cần nhún vai.
Thiều Khuynh Tri không tiếp tục này đề tài này nữa. Y cảm giác được Trịnh Mân không có tính uy hiếp, nhưng người này dường như luôn theo sát bọn họ, quan sát những chuyện xảy ra xung quanh.
Tạm thời cứ để Trịnh Mân thoải mái một thời gian. Không có chuyện gì là tốt nhất, nếu phát hiện người này có hành động gây rối, vậy thì cũng không thể trách y ra tay được.
“Đây là thời gian căng thẳng, cậu không được đi đâu một mình hết, lúc nào cũng phải đi cùng tôi.” Thiều Khuynh Tri dặn dò.
Thước Cần 囧: “Thế còn đi vệ sinh?”
Thiều đại boss rất bình tĩnh: “Đi cùng nhau.”
“…… Nhưng lúc tôi có nhu cầu đâu có nghĩa là anh cũng có nhu cầu, sao mà đi cùng được?!” Thước Cần cố gắng khai thông tư tưởng.
“Không vấn đề, tôi có thể đứng ở một bên chờ.”
Ai cần anh chờ! Đi vệ sinh còn có người đứng cạnh, anh muốn ông đây bị thận hư có phải không!!!
Thước Cần đột nhiên cảm thấy bản thân gần đây dường như đã già đi rất nhiều, có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền……
“Buổi chiều tôi đến trường đua có được không? Tôi muốn đưa Phi Tinh của anh hai về đó nuôi, tiện thể đi xem Thước Trùng luôn.”
Thiều Khuynh Tri suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Thước Trùng là ai, gật đầu: “Tôi đi cùng cậu.”
***
Sau khi Phi Tinh được đưa đến, Thước Cần vô cùng phấn khích đi vòng quanh nó. Mặc dù nghe nói Phi Tinh dã tính rất lớn, khó thuần phục, nhưng nhìn bảo mã uy phong như thế, trong lòng hắn vẫn có chút rục rịch.
Thước Cần kéo dây cương, dẫn nó đến cái chuồng được chuẩn bị riêng.
Hắn chỉ vào chuồng bên cạnh: “Phi Tinh, nhìn kìa, mỹ nữ kia là hàng xóm của mày đấy!”
“Hàng xóm” Thước Trùng ở chuồng bên cạnh vươn đầu nhìn sang.
Phi Tinh hí dài một tiếng.
Thước Trùng yên lặng nhích ra xa, nhích nhích nhích mãi về phía bên kia chuồng, dán sát vào tường không quay đầu lại.
“…… Xem ra mỹ nhân không nhất kiến chung tình với mày rồi. Nhưng mà không sao, mày uy phong lẫm liệt thế này, ở cạnh lâu ngày kiểu gì cũng sinh tình thôi!” Thước Cần vỗ vỗ Phi Tinh, ra sức cổ vũ nó.
Phi Tinh nhìn Thước Trùng quay mông rời đi, có chút thất vọng: Đã lâu rồi không được ăn thịt, cái cục trắng trắng kia trông cũng ngon miệng thật đấy…
Thiều Khuynh Tri đi theo sau bất đắc dĩ lắc đầu, có ai lại đi mai mối cho một con Cát Lượng (2) với một con Bác (3) không cơ chứ…
“Đừng có ghép chúng nó với nhau, mất mạng đấy.” Thiều Khuynh Tri hảo tâm nhắc nhở.
“Tại sao?”
“Bởi vì thứ anh cậu nuôi không phải ngựa, mà là một con Bác.”
“…” Thước Cần mất năm giây tiêu hóa thông tin, đau đớn ôm mặt, “……. Sao xung quanh tôi không có lấy thứ gì bình thường thế này! Người đã không bình thường đến động vật cũng không bình thường nữa huhu…”
“Tôi có chỗ nào không bình thường?” Thiều chủ tịch vô cùng bất bình.
“Anh có phải là người không?!”
“Chúng ta hỏi lại đi.”
Biết ngay mà! Cái thế giới thối nát này, con ngựa lại bảo không phải ngựa mà là Bác! Bác là cái con động vật gì, làm ơn nói tiếng người đi!
“Nhớ đừng cho nó ăn cà rốt nhé, nó chỉ ăn thịt thôi.” Trước khi ra khỏi cửa, Thiều Khuynh Tri còn hảo tâm quay lại nhắc nhở.
Ăn thịt…… Thước Cần dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa chuồng Phi Tinh lại, vội vội vàng vàng lôi bảo bối Thước Trùng nhà hắn sang một cái chuồng khác, đau đớn vuốt vuốt bộ lông trắng mượt của nó, “Mày chịu khó một chút nhé, cái chuồng kia rất tốt, nhưng mà người ta là động vật ăn thịt, chúng ta đánh không lại đâu. Vì tính mạng của hai ta, tốt nhất mày cứ ở đây thôi…”
Thiều Khuynh Tri đứng phía sau cười đến không dừng lại được.
***
“Tiếu Liêm, ngoài miệng thì ba hoa khoác lác, nhưng cuối cùng ông làm được gì ra hồn không? Tôi đã nói rồi, nếu không đảm bảo thành công 80% thì đừng có làm!” Người đàn ông trung niên gầy gò ngồi trên ghế bành, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tiếu Liêm cười lạnh: “Ngài Triệu, bản thân ngài cũng biết năng lực của chúng tôi ở mức nào, đã vượt xa tưởng tượng của con người rồi, ngài cần gì phải băn khoăn nhiều như thế.”
Triệu Quân Thực trào phúng cười: “Ông rời xa xã hội này quá lâu rồi. Biết chút pháp thuật thì sao, cũng chỉ đến thế mà thôi. Song quyền nan địch tứ thủ, quân đội có hàng ngàn hàng vạn người, cộng thêm vũ khí nóng, các ông có phần thắng ở đâu? Kể cả cho dù có hạ được quân đội, còn hơn mười triệu người dân trên đất nước này thì sao, sao có thể đàn áp tất cả bắt bọn họ chấp nhận sự thống trị của các người? Thật đúng là người si nói mộng!”
Sắc mặt Tiếu Liêm trầm xuống: “Con người càng ngày càng phá hỏng cân bằng vạn vật, không coi thần ra gì. Bọn họ cần phải biết, thế giới này do thần sáng tạo ra, đương nhiên cũng phải do thần thống trị!”
Nói xong, hắn phất tay áo, một con đại điểu tung cánh lao lên, như lưỡi kiếm xé toạc bầu trời.
“Đông thì sao? Cho dù có đông hơn nữa, con người trong trời đất cũng chỉ là thứ sinh vật nhỏ bé vô dụng mà thôi! Thần thì khác, thần có thể hô phong hoán vũ, khống chế vạn vật!”
Tiếu Liêm vừa dứt lời, ngàn dặm trời quang đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Không đến vài phút sau, sắc trời đã tối đen như mực, u ám mịt mù. Mưa lớn như đá đổ xuống, nước ngập trắng trời.
Triệu Quân Thực đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt chạy ra cửa.
“Thỉnh các vị thần linh, xin hãy thu hồi sự trừng phạt đối với con người đi.” Tiếu Liêm đột nhiên lớn tiếng nói với không trung.
Không lâu sau, cơn mưa nhỏ dần, tiếng sấm vang trời cũng không còn, mây đen dần tan đi, bầu trời lại quang đãng trong xanh, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Triệu Quân Thực siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng.
***
“Đại tá!” Văn Viện ngay cả cửa cũng chưa kịp gõ đã vội vàng xông thẳng vào phòng Thước Thừa Huân.
Thước Thừa Huân đang huấn luyện thể lực, nửa thân trên để trần.
“Có chuyện gì?”
Văn Viện nhìn anh cả người đều là mồ hôi, ánh mắt nhất thời không biết nên nhìn vào đâu mới phải.
“Đại tá, xin lỗi, tôi quên gõ cửa.”
“Có việc gấp?” Thước Thừa Huân cũng không so đo.
Sắc mặt Văn Viện đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Đại tá, tôi biết thế này là không đúng, nhưng xin ngài lập tức chấm dứt huấn luyện, quay về quân khu thành phố.”
Thước Thừa Huân nhíu mày: “Lý do?”
“Tôi không có chứng cứ cụ thể, nhưng tôi dám đảm bảo hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.” Văn Viện cứng rắn đáp.
“Cô có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi cũng không muốn có chuyện xảy ra, nhưng đây là sự thật, tôi có thể cảm ứng được.”
Thước Thừa Huân lạnh giọng, “Tôi không thể chỉ vì trực giác của một vị quân y mà quyết định hủy bỏ nhiệm vụ. Trừ khi cô cho tôi một lý do thích đáng.
Văn Viện hít sâu một hơi, kéo ghế ngồi xuống, “Vậy những chuyện tôi sắp nói đây, mong ngài có thể tin tưởng.”
***
“Cái thời tiết gì thế này, giữa tháng mười hai lại có mưa, còn mưa lớn như vậy.” Thước Cần và Thiều Khuynh Tri rời khỏi trường đua ngựa không bao lâu, đột nhiên trên đường gặp phải một cơn mưa lớn, giông tố sấm chớp ầm ầm như bão.
Kết quả Thước Cần còn chưa oán giận được vài câu, cơn mưa kia đã y như van nước bị tắc, cứ thế chả nói chả rằng dừng là dừng luôn.
Trời lại trong xanh, mây trắng bay bay…
“Cái quần gì thế này……” Thước Cần hạ cửa kính xe, định thò đầu ra ngoài nhòm.
“Ngồi yên.” Thiều Khuynh Tri đưa tay xách gáy hắn lại, một tay rút điện thoại ra nghe.
“Khuynh Tri, cậu có thấy cơn mưa vừa nãy không?” Giọng Yến Tây Như có chút khẩn trương.
“Thấy. Kinh thiên động địa như thế, muốn không thấy cũng khó.”
“Lần này còn vượt ra cả dự liệu của chúng ta. Chỉ e thứ ngủ say bao lâu nay đã bắt đầu thức tỉnh.” Yến Tây Như thở dài, “An ổn nhiều như vậy năm, tôi còn tưởng có thể im lặng mà sống đến ngày thiên địa tiêu vong. Xem ra cho dù có muốn cũng không được rồi.”
Thiều Khuynh Tri không trả lời, quay đầu nhìn Thước Cần còn đang nhấp nhỏm nhòm ra ngoài kính xe, sắc mặt trầm xuống.
________________
(1) Tị lang (犭也狼): Thú cổ trong truyền thuyết, sống ở Xà Sơn 蛇山, hình dáng giống cáo, đuôi trắng tai dài, mang điềm báo nội chiến, thấy nó là có chiến tranh loạn lạc.
(2) Cát Lượng (吉量): thân trắng, bờm và đuôi đỏ thẫm, mắt vàng kim, cưỡi lên có thể trường thọ (xem chú thích số 9 chương 12).
(3) Bác (驳): Thú cổ, sống ở núi Trung Khúc 中曲, bề ngoài giống như ngựa, thân trắng đuôi đen, một sừng, răng và chân giống hổ, tiếng kêu như đánh trống, ăn thịt cả hổ báo, có thể phòng ngự việc binh đao tai ương.
/47
|