“Khoản chi 100 vạn này là dùng vào cái gì thế?” Thước Cần lật bản báo cáo thu chi.
La Vũ cúi đầu nhìn, “À, cái này là quyên góp ủng hộ cho quỹ giáo dục của một thôn nghèo ở vùng núi.”
“Quyên góp?” Thước Cần quay đầu nhìn Thiều đại boss lòng dạ hiểm độc đang cùng Ninh Cửu Nguyệt thương lượng tìm cách thêm phí phục vụ để tăng lợi nhuận đầu vào, trong lòng cảm thấy vô cùng không đáng tin.
Thiều Khuynh Tri hình như nghe được bọn họ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn sang, “Một doanh nghiệp phải có trách nhiệm với nhân viên và khách hàng của mình, cũng phải có trách nhiệm đóng góp xây dựng xã hội. Tìm kiếm sự cân bằng giữa trách nhiệm kinh tế và trách nhiệm xã hội là một vấn đề quan trọng mà doanh nghiệp phải đối mặt.”
Thước Cần bĩu môi, “Cũng toàn là làm màu thôi. Bỏ ra trăm vạn coi như tiền quảng cáo còn là rẻ. Nếu có tâm thì lúc quyên góp đừng có nêu tên nêu tuổi ra, đấy mới là từ thiện đúng nghĩa.”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Xem ra cậu rất có kinh nghiệm trong vấn đề này. Nói cho cùng thì doanh nghiệp làm việc luôn là vì mục đích lợi nhuận, nếu không kiếm tiền thì không còn là bản chất của doanh nghiệp nữa. Nhắc đến trách nhiệm xã hội thực sự, một số công ty đa quốc gia hoạt động lành mạnh thậm chí thành lập những doanh nghiệp riêng phi lợi nhuận hoặc thu lợi nhuận nhỏ để giúp đỡ các khu vực kém phát triển và đang phát triển giải quyết vấn đề việc làm và chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Nhưng cách này lại đòi hỏi một khoản tài chính lớn để duy trì hoạt động cho các doanh nghiệp xã hội. Theo tôi thấy, một doanh nghiệp có ý thức chủ động giải quyết các chi phí và các vấn đề liên quan đến môi trường, đề cao hiệu suất, tiết kiệm năng lượng, đảm bảo quyền và lợi ích tốt nhất cho nhân viên, đấy chính là hành vi thể hiện rõ nhất trách nhiệm với xã hội.”
Thước Cần có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy hơi không đúng: “Tập đoàn chúng ta thì có gì đóng góp cho xã hội?” Cũng có sản xuất sản phẩm đâu, Vạn Vật rõ ràng là ngành hàng dịch vụ mà.
“Chúng ta giải quyết vấn đề việc làm cho một số lượng lớn nhân công, nộp thuế cho nhà nước, giúp khách hàng đem những khoản tiền có nguy cơ dùng cho mục đích gây nguy hại xã hội dùng vào mục đích trong sạch và lành mạnh, đóng góp như thế còn chưa đủ sao?”
“…… Sao nghe lại vẫn sặc mùi ngụy biện thế…”
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là Candy của bộ phận tiếp tân.
“Thước trợ lý, có một vị nói là bạn cậu, có việc gấp cần tìm cậu.”
“Bạn tôi? Tên gì?”
“Một vị họ Hồ.”
***
“Không tồi, nhìn cậu sống tốt thế này anh em cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.” Hồ Diệu nhìn quanh phòng tiếp khách, vỗ vỗ vai Thước Cần.
“Im đi đồ con nghé, đừng có bày ra vẻ mặt y như mấy ông già bảy tám mươi tuổi. Nói, có chuyện gì sao không gọi điện trước mà đã chạy đến đây? Tôi còn bao nhiêu việc.”
Hồ Diệu bĩu môi: “Được rồi, giả vờ cái gì, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp thì có thể được giao việc gì.”
Thấy Thước Cần trừng mắt, Hồ Diệu vội vàng xua tay, thu lại nụ cười, “Rồi rồi, Thước tam thiếu, chúng ta nói chính sự. Chuyện này không thể gọi điện, tôi phải đích thân nói tận mặt với cậu mới được. Cậu còn nhớ cách đây không lâu tôi có theo thầy hướng dẫn tham gia một dự án khai quật khảo cổ học không?”
“Nhớ, cậu chui ở cái chỗ khi ho cò gáy nào mà đến điện thoại cũng không gọi được.”
“Dự án tiến hành ở một ngọn núi giáp biên giới phía Nam Trung Quốc, do đất lở làm lộ ra một lăng mộ cổ từ thời nhà Minh. Cục Văn vật địa phương đã cho người kiểm tra, phát hiện quy mô khu mộ này rất lớn, người của bọn họ không có khả năng tiến hành khai quật nên mới báo về trung ương. Thầy hướng dẫn của tôi đã dẫn tôi và hai sinh viên khóa trên tham gia vào một đội khảo cổ không chuyên cùng bọn họ tiến hành việc khai quật. Địa hình ở đó tương đối hiểm trở, núi đá rất nhiều, thảm thực vật rậm rạp, trời lại mưa nhiều nên không đưa được máy móc lớn vào, tiến độ khai quật vô cùng chậm. Chúng tôi ở tạm trong một làng gần thị trấn, chuẩn bị cho vài tháng tiếp theo.” Hồ Diệu dừng lại uống nước ừng ực.
Có lẽ vì vẻ mặt và ngữ khí nói chuyện của cậu ta quá nghiêm túc, Thước Cần lần này cũng phá lệ không chê Hồ Diệu nói nhiều, kiên nhẫn im lặng chờ nghe tiếp.
“Người dân ở miền núi rất nghèo, cuộc sống cũng đơn giản, đội khảo cổ có thuê vài thôn dân hỗ trợ tiến hành khai quật, vì thù lao cao nên họ làm việc rất tích cực. Nhưng mà bần cùng thì sinh đạo tặc, họ chỉ được một thời gian đầu rồi sau đó muốn trộm cổ vật mang bán. Một buổi tối nửa tháng trước, vài thôn dân nhân lúc người của đội khảo cổ không để ý đã lén lút kéo nhau vào trong hầm mộ định trộm một ít vật bồi táng có giá trị. Ban đầu không phát hiện ra, sau đó đội khảo cổ bắt được một người, ông ta nói trong mộ còn ba người nữa chưa ra. Vì tình hình bên trong còn chưa xem xét rõ có an toàn không nên không ai dám đi vào, mọi người thống nhất chờ ở ngoài. Ai ngờ chờ một lần chờ đến hai ngày cũng không thấy người ra. Lăng mộ này được xây dựa lưng vào một ngọn núi nhỏ, với sức của vài ba người thì hoàn toàn không có khả năng đào thông sang bên kia, cửa phía này thì được canh gác 24/24, một bóng người cũng không thấy xuất hiện. Lúc đầu mọi người còn nghĩ là vì ba thôn dân kia sợ nên ở trong đó không dám ra, nhưng huy động cả cảnh sát địa phương đến cũng không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng ba thôn dân đó coi như mất tích đến tận bây giờ.”
Thước Cần mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói được: “Liệu có phải người thôn dân kia nói dối, ba người còn lại đã ra từ trước rồi không? Không lẽ nào lại ở trong đó mãi được…”
“Cậu nghe tôi nói tiếp đã. Cảnh sát đồng ý phối hợp với bọn tôi tiến hành đi vào trong mộ xem xét tình huống. Nhưng cửa vào rất hẹp, hơn nữa việc nhiều người cùng tiến vào một lúc liệu có gây sụt lún sập đổ hay không là rất khó nói. Vị trí và kiến trúc của lăng mộ này rất cổ quái, không ai có thể phán đoán được kết cấu và bố cục bên trong, cuối cùng chỉ có thể tạm thời liên hệ với đội phá dỡ, cố gắng hạn chế nhất có thể không làm ảnh hưởng đến kết cấu mộ và tránh không làm bị thương người bên trong. Ở gần đó có một trường làng nhỏ, một cô giáo dạy học ở đó là cử nhân tốt nghiệp hệ lịch sử, cuối tuần thỉnh thoảng cô ấy vẫn ra hỗ trợ bọn tôi khai quật. Cô giáo này rất nhiệt tình nhưng cũng dễ xúc động. Trong số ba người mất tích có một người là chú của một học sinh trong lớp, thế là cô ấy nóng đầu lên, lúc đội phá dỡ công trình còn chưa đến đã lén lút chạy vào trong. Một đàn anh khóa trên của tôi có anh trai là người trong đội tuần tra địa phương, hai anh em họ sợ mình cô giáo kia đi vào có chuyện không ổn nên cũng vào theo.”
“Bọn họ… cũng không đi ra?”
Hồ Diệu gật đầu, “Chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, ba người đó cũng mất tích luôn. Hôm sau đội phá dỡ đến, vì cứu người nên cũng không ai buồn quan tâm đến việc có phá hỏng kết cấu lăng mộ không, lập tức dùng máy móc phá thông lối vào. Hai cảnh sát và một thành viên đội khảo cổ vào trong, bên trong chỉ có mộ thất và một hậu thất cùng rất nhiều đồ bồi táng, kỳ lạ là trong mộ lại không có cái quan tài nào, cũng không thấy sáu người kia đâu, nhưng trên đất lại có rất nhiều dấu chân.”
“… Chẳng lẽ có cơ quan?”
“Các chuyên gia khảo cổ và kiến trúc có kinh nghiệm trong đoàn đã kiểm tra, thậm chí cảnh sát cũng cho người dò xét một lượt, hoàn toàn không phát hiện cơ quan hay mật thất nào.”
Thước Cần kinh hãi: “Sáu người cứ như thế biến mất không còn dấu vết gì?”
“Có người nghi ngờ trong mộ có hầm ngầm thông ra khu rừng phía sau núi. Nhưng khu rừng đó rất nguyên thủy hoang vu, địa hình lại hiểm trở, dân ở đó cũng chưa ai dám vào bao giờ. Mười ngày sau cơ quan có thẩm quyền cho người đi theo cảnh sát tiến vào rừng tìm người, nhưng cũng không thu hoạch được gì.” Hồ Diệu nghiêng người ra trước, “Thầy hướng dẫn của tôi gấp đến sắp phát bệnh rồi, đàn anh khóa trên kia bình thường cũng rất tốt, tôi không thể cứ trơ mắt ngồi không được. Ba cái lực lượng của Chính phủ gì đấy có mà chờ đến tết cũng không tìm được người. Thước Cần, hiện tại tôi chỉ có thể đặt hi vọng vào cậu thôi.”
Thước Cần ngớ người, “Tôi? Đầu cậu bị nước vào à, tôi thì biết cái gì?”
Hồ Diệu khẩn thiết nhìn hắn, “Tôi nhờ vả bố tôi hỏi thăm được, ở khu vực biên giới phía Nam có một đoàn bộ đội đặc chủng đóng quân. Nhà tôi thì không có ai trong quân đội, nhưng nhà cậu có một vị to thế còn gì, hỏi thăm anh cả cậu xem có thể liên hệ nhà binh đoàn đặc chủng kia giúp bọn tôi tìm người không. Bọn họ đóng quân thường trực ở đấy, chắc chắn thường xuyên đi đến khu rừng đó thao luyện, kiểu gì cũng có kết quả.”
“Ầy, chúng ta quen nhau từ thời còn quấn tã, cậu còn nhờ vả cái gì, anh cả tôi có khác gì anh cả cậu không?” Thước Cần vỗ vỗ ngực, “Chuyện này tôi thầu cho.”
Hồ Diệu lập tức túm cổ hắn lắc lấy lắc để: “Cậu đúng là anh em tốt, không uổng công tôi chơi với cậu bao nhiêu năm nay!”
“…… Nhưng mà này, lâu rồi tôi không liên lạc được với anh cả, hình như anh tôi đi thực hiện nhiệm vụ cơ mật gì đấy…”
“Đồ con nghé! Thế mà cậu còn dám vỗ ngực nhận thầu cho tôi!”
“Từ từ, bình tĩnh! Bạo lực không giải quyết được vấn đề, cậu đợi chút để tôi đi hỏi sếp tôi xem.”
Hồ Diệu nghi ngờ: “Sếp cậu?”
“Boss nhà tôi thần thông quảng đại, nhất định có biện pháp!”
Cho dù không điều động được quân đội thì cũng điều động được cả tá chim thú yêu ma, kiểu gì chả tìm được, có khi còn nhanh hơn cả quân đội ấy chứ…
***
“Biên giới phía Nam? Thôn kia có phải là thôn Tập Dư hạ không?” Thiều Khuynh Tri hỏi.
Hồ Diệu điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng, sao ngài biết?”
“Trường học của thôn Tập Dư thượng và thôn Tập Dư hạ năm ngoái đều là do tập đoàn Vạn Vật hỗ trợ kinh phí để sửa sang cải tạo.”
Thước Cần nhìn Hồ Diệu, “Hả? Đúng cái trường ở gần đó mà cậu kể sao?”
“Tôi có chút liên hệ với người của quân đội ở khu vực đó, có thể thử xem. Nhưng cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, quân đội làm việc đều rất cơ mật, không dễ dàng gì nhờ vả được bọn họ. Thế này đi, tháng sau tôi dự định đến đó thăm trường và kiểm tra tình hình nguồn tài trợ, có thể đẩy lên sớm hơn. Vạn Vật sẽ chi ra một khoản để mời đội tìm người, nhân lực tăng thì khả năng tìm ra càng cao.” Thiều Khuynh Tri nhướn mày, “Thế nào, có được không?”
Thước Cần dùng sức gật đầu: “Không tồi!”
Hồ Diệu có hơi chần chừ, “… Tự dưng khiến ngài vô duyên vô cớ xuất lực thế này thật là ngại quá.”
“Cậu ngại cái gì, boss nhà tôi là chủ doanh nghiệp có trách nhiệm với xã hội, cống hiến một chút có đáng gì. Hơn nữa tôi với anh ta là ai với ai chứ, cậu lại là bạn chí cốt của tôi…” Thước Cần tha lôi Hồ Diệu ra ngoài.
Hồ Diệu yên lặng nhìn hắn, trong lòng lẩm bẩm, tôi với cậu đúng là anh em lâu năm, hai mà như một, nhưng còn Thiều chủ tịch người ta là ai mà lại ai với ai với cậu chứ hả?
Tiễn Hồ Diệu đi xong rồi, Thước Cần quay lại, có chút nghi ngờ dò hỏi: “Boss, anh quyết định đi thăm cái trường tiểu học được tài trợ quyên góp kia thật à?”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Cậu càng ngày càng đa nghi đấy.”
Thước Cần yên lặng hừ hừ, nói nhảm, tôi bị anh lừa nhiều như thế, vẫn còn tin lời anh thì đúng là não bị úng rồi!
Thiều Khuynh Tri thu lại nụ cười, “Mấy ngày trước Tây Như gọi điện cho tôi, cậu ấy thu được tin tức có dấu hiệu của Quỳ ngưu trống trận xuất phát từ biên giới phía Nam, ngay tại vùng núi kia.”
“Yến giáo sư? Sao anh ta lại biết?”
“Cậu ấy có nguồn tin riêng.” Thiều Khuynh Tri giải thích qua loa, “Tây Như nói sắp tới không có lớp, định chuẩn bị đến đó xem thế nào. Nói thật thì tôi cũng không yên tâm, vừa lúc có cơ hội, đưa mọi người cùng đến xem thực hư thế nào.”
Thước Cần chỉ chỉ mình, “Thế ngày mai tôi mời khách coi như tiến mọi người đi bình an vô sự nhé, ha ha……”
Vùng núi cổ mộ quái thú gì gì đấy vừa nghe đã thấy y như phim kinh dị! Hắn chỉ là một người bình thường thôi, tuyệt đối không thể tham gia!
Thiều Khuynh Tri mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta là ai với ai chứ, sao có thể bỏ lại cậu ở nhà một mình được.”
Thước Cần khóc không ra nước mắt. Tôi bây giờ cực kỳ không muốn “Ai với ai” cùng anh! Cút đi đồ lừa đảo!!!
***
Yến Tây Như đang lái xe trên đường cao tốc liên tỉnh.
Đột nhiên phía sau có một chiếc Land Rover nhanh chóng vượt lên, chắn trước đầu xe.
Yến Tây Như chậm rãi đánh tay lái chuyển làn, ai ngờ chiếc ô tô kia cũng chạy theo, không nhanh không chậm áp sát bên cạnh.
Yến Tây Như cẩn thận đánh giá một chút chiếc xe kia, hình như nhìn có hơi quen quen…
Yến đại giáo sư tấp xe vào ven đường, Land Rover cũng dừng cách đó không xa. Cửa xe mở ra, một người đi xuống, bước đến gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Yến Tây Như bất đắc dĩ hạ kính xuống “Thừa Dụ, anh làm thế này là có ý gì?”
Sắc mặt Thước Thừa Dụ âm trầm, thấp giọng nói, “Cậu chạy đi đâu? Cậu sợ tôi đến thế à?”
“Cái gì? Chạy?” Yến Tây Như dở khóc dở cười, “Tôi không phạm pháp cũng không trốn nợ, tôi chạy làm gì?”
Thước Thừa Dụ lãnh ngạo hừ một tiếng, “Thế cậu định đi đâu mà không nói với tôi một tiếng? Đường cao tốc này cũng không phải dẫn đến mấy tỉnh gần đây.”
Yến Tây Như cũng không nể mặt, “Thừa Dụ, tôi là người trưởng thành, tôi có quyền tự do của bản thân. Anh là ai mà đòi hỏi tôi phải báo cáo lịch trình hằng ngày của tôi với anh?”
“Tôi là người đang theo đuổi cậu! Không biết cậu ở chỗ nào thì làm sao tôi theo đuổi được?!”
“…… Tư duy của anh kiểu gì thế hả.”
Thước Thừa Dụ ngửa đầu nhìn trời, một bộ tư duy của tôi chính là như thế đấy ha ha.
Yến Tây Như bất lực, “… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi đi cùng cậu, cho dù cậu đi vì việc công hay việc tư thì có người đi cùng vẫn tốt hơn mà, đúng không?” Thước Thừa Dụ khom người xuống, ánh mắt không cho đối phương bất cứ cơ hội từ chối nào.
Yến Tây Như thở dài, “Nếu rất nguy hiểm thì sao? Anh vẫn muốn đi?”
“Cái gì?! Nguy hiểm?! Thế thì tôi càng phải đi cùng cậu! Mở cửa xe ra!” Nói xong, Thước Thừa Dụ còn quay ra phía sau phất tay, “Các cậu lái xe của tôi đi.”
Yến Tây Như qua kính chiếu hậu nhìn theo mới phát hiện sau Land Rover còn có một chiếc xe nữa, trên xe không chỉ có một người.
Da đầu Yến Tây Như co giật, còn mang theo cả vệ sĩ, Thước nhị thiếu ngài là xã hội đen trá hình doanh nhân phải không… Xem ra hôm nay không thoát được rồi, Yến giáo sư mở cửa xe, “Anh lên đi. Nhưng anh không được can thiếp vào việc của tôi, làm gì cũng phải nghe lời tôi.”
“Đương nhiên rồi!” Thước Thừa Dụ ngồi vào ghế phó lái, “Cậu nói gì tôi cũng nghe.”
Yến Tây Như đạp ga. Đợi đi, đến nơi rồi tôi sẽ tìm cách tống anh đi.
Thước Thừa Dụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Cứ đợi xem, ai phải nghe ai còn chưa biết đâu.
Hai người mỗi người một tâm sự, lái xe hướng về khu vực biên giới phía Nam.
La Vũ cúi đầu nhìn, “À, cái này là quyên góp ủng hộ cho quỹ giáo dục của một thôn nghèo ở vùng núi.”
“Quyên góp?” Thước Cần quay đầu nhìn Thiều đại boss lòng dạ hiểm độc đang cùng Ninh Cửu Nguyệt thương lượng tìm cách thêm phí phục vụ để tăng lợi nhuận đầu vào, trong lòng cảm thấy vô cùng không đáng tin.
Thiều Khuynh Tri hình như nghe được bọn họ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn sang, “Một doanh nghiệp phải có trách nhiệm với nhân viên và khách hàng của mình, cũng phải có trách nhiệm đóng góp xây dựng xã hội. Tìm kiếm sự cân bằng giữa trách nhiệm kinh tế và trách nhiệm xã hội là một vấn đề quan trọng mà doanh nghiệp phải đối mặt.”
Thước Cần bĩu môi, “Cũng toàn là làm màu thôi. Bỏ ra trăm vạn coi như tiền quảng cáo còn là rẻ. Nếu có tâm thì lúc quyên góp đừng có nêu tên nêu tuổi ra, đấy mới là từ thiện đúng nghĩa.”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Xem ra cậu rất có kinh nghiệm trong vấn đề này. Nói cho cùng thì doanh nghiệp làm việc luôn là vì mục đích lợi nhuận, nếu không kiếm tiền thì không còn là bản chất của doanh nghiệp nữa. Nhắc đến trách nhiệm xã hội thực sự, một số công ty đa quốc gia hoạt động lành mạnh thậm chí thành lập những doanh nghiệp riêng phi lợi nhuận hoặc thu lợi nhuận nhỏ để giúp đỡ các khu vực kém phát triển và đang phát triển giải quyết vấn đề việc làm và chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Nhưng cách này lại đòi hỏi một khoản tài chính lớn để duy trì hoạt động cho các doanh nghiệp xã hội. Theo tôi thấy, một doanh nghiệp có ý thức chủ động giải quyết các chi phí và các vấn đề liên quan đến môi trường, đề cao hiệu suất, tiết kiệm năng lượng, đảm bảo quyền và lợi ích tốt nhất cho nhân viên, đấy chính là hành vi thể hiện rõ nhất trách nhiệm với xã hội.”
Thước Cần có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy hơi không đúng: “Tập đoàn chúng ta thì có gì đóng góp cho xã hội?” Cũng có sản xuất sản phẩm đâu, Vạn Vật rõ ràng là ngành hàng dịch vụ mà.
“Chúng ta giải quyết vấn đề việc làm cho một số lượng lớn nhân công, nộp thuế cho nhà nước, giúp khách hàng đem những khoản tiền có nguy cơ dùng cho mục đích gây nguy hại xã hội dùng vào mục đích trong sạch và lành mạnh, đóng góp như thế còn chưa đủ sao?”
“…… Sao nghe lại vẫn sặc mùi ngụy biện thế…”
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là Candy của bộ phận tiếp tân.
“Thước trợ lý, có một vị nói là bạn cậu, có việc gấp cần tìm cậu.”
“Bạn tôi? Tên gì?”
“Một vị họ Hồ.”
***
“Không tồi, nhìn cậu sống tốt thế này anh em cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.” Hồ Diệu nhìn quanh phòng tiếp khách, vỗ vỗ vai Thước Cần.
“Im đi đồ con nghé, đừng có bày ra vẻ mặt y như mấy ông già bảy tám mươi tuổi. Nói, có chuyện gì sao không gọi điện trước mà đã chạy đến đây? Tôi còn bao nhiêu việc.”
Hồ Diệu bĩu môi: “Được rồi, giả vờ cái gì, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp thì có thể được giao việc gì.”
Thấy Thước Cần trừng mắt, Hồ Diệu vội vàng xua tay, thu lại nụ cười, “Rồi rồi, Thước tam thiếu, chúng ta nói chính sự. Chuyện này không thể gọi điện, tôi phải đích thân nói tận mặt với cậu mới được. Cậu còn nhớ cách đây không lâu tôi có theo thầy hướng dẫn tham gia một dự án khai quật khảo cổ học không?”
“Nhớ, cậu chui ở cái chỗ khi ho cò gáy nào mà đến điện thoại cũng không gọi được.”
“Dự án tiến hành ở một ngọn núi giáp biên giới phía Nam Trung Quốc, do đất lở làm lộ ra một lăng mộ cổ từ thời nhà Minh. Cục Văn vật địa phương đã cho người kiểm tra, phát hiện quy mô khu mộ này rất lớn, người của bọn họ không có khả năng tiến hành khai quật nên mới báo về trung ương. Thầy hướng dẫn của tôi đã dẫn tôi và hai sinh viên khóa trên tham gia vào một đội khảo cổ không chuyên cùng bọn họ tiến hành việc khai quật. Địa hình ở đó tương đối hiểm trở, núi đá rất nhiều, thảm thực vật rậm rạp, trời lại mưa nhiều nên không đưa được máy móc lớn vào, tiến độ khai quật vô cùng chậm. Chúng tôi ở tạm trong một làng gần thị trấn, chuẩn bị cho vài tháng tiếp theo.” Hồ Diệu dừng lại uống nước ừng ực.
Có lẽ vì vẻ mặt và ngữ khí nói chuyện của cậu ta quá nghiêm túc, Thước Cần lần này cũng phá lệ không chê Hồ Diệu nói nhiều, kiên nhẫn im lặng chờ nghe tiếp.
“Người dân ở miền núi rất nghèo, cuộc sống cũng đơn giản, đội khảo cổ có thuê vài thôn dân hỗ trợ tiến hành khai quật, vì thù lao cao nên họ làm việc rất tích cực. Nhưng mà bần cùng thì sinh đạo tặc, họ chỉ được một thời gian đầu rồi sau đó muốn trộm cổ vật mang bán. Một buổi tối nửa tháng trước, vài thôn dân nhân lúc người của đội khảo cổ không để ý đã lén lút kéo nhau vào trong hầm mộ định trộm một ít vật bồi táng có giá trị. Ban đầu không phát hiện ra, sau đó đội khảo cổ bắt được một người, ông ta nói trong mộ còn ba người nữa chưa ra. Vì tình hình bên trong còn chưa xem xét rõ có an toàn không nên không ai dám đi vào, mọi người thống nhất chờ ở ngoài. Ai ngờ chờ một lần chờ đến hai ngày cũng không thấy người ra. Lăng mộ này được xây dựa lưng vào một ngọn núi nhỏ, với sức của vài ba người thì hoàn toàn không có khả năng đào thông sang bên kia, cửa phía này thì được canh gác 24/24, một bóng người cũng không thấy xuất hiện. Lúc đầu mọi người còn nghĩ là vì ba thôn dân kia sợ nên ở trong đó không dám ra, nhưng huy động cả cảnh sát địa phương đến cũng không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng ba thôn dân đó coi như mất tích đến tận bây giờ.”
Thước Cần mấp máy môi, một lúc lâu sau mới nói được: “Liệu có phải người thôn dân kia nói dối, ba người còn lại đã ra từ trước rồi không? Không lẽ nào lại ở trong đó mãi được…”
“Cậu nghe tôi nói tiếp đã. Cảnh sát đồng ý phối hợp với bọn tôi tiến hành đi vào trong mộ xem xét tình huống. Nhưng cửa vào rất hẹp, hơn nữa việc nhiều người cùng tiến vào một lúc liệu có gây sụt lún sập đổ hay không là rất khó nói. Vị trí và kiến trúc của lăng mộ này rất cổ quái, không ai có thể phán đoán được kết cấu và bố cục bên trong, cuối cùng chỉ có thể tạm thời liên hệ với đội phá dỡ, cố gắng hạn chế nhất có thể không làm ảnh hưởng đến kết cấu mộ và tránh không làm bị thương người bên trong. Ở gần đó có một trường làng nhỏ, một cô giáo dạy học ở đó là cử nhân tốt nghiệp hệ lịch sử, cuối tuần thỉnh thoảng cô ấy vẫn ra hỗ trợ bọn tôi khai quật. Cô giáo này rất nhiệt tình nhưng cũng dễ xúc động. Trong số ba người mất tích có một người là chú của một học sinh trong lớp, thế là cô ấy nóng đầu lên, lúc đội phá dỡ công trình còn chưa đến đã lén lút chạy vào trong. Một đàn anh khóa trên của tôi có anh trai là người trong đội tuần tra địa phương, hai anh em họ sợ mình cô giáo kia đi vào có chuyện không ổn nên cũng vào theo.”
“Bọn họ… cũng không đi ra?”
Hồ Diệu gật đầu, “Chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, ba người đó cũng mất tích luôn. Hôm sau đội phá dỡ đến, vì cứu người nên cũng không ai buồn quan tâm đến việc có phá hỏng kết cấu lăng mộ không, lập tức dùng máy móc phá thông lối vào. Hai cảnh sát và một thành viên đội khảo cổ vào trong, bên trong chỉ có mộ thất và một hậu thất cùng rất nhiều đồ bồi táng, kỳ lạ là trong mộ lại không có cái quan tài nào, cũng không thấy sáu người kia đâu, nhưng trên đất lại có rất nhiều dấu chân.”
“… Chẳng lẽ có cơ quan?”
“Các chuyên gia khảo cổ và kiến trúc có kinh nghiệm trong đoàn đã kiểm tra, thậm chí cảnh sát cũng cho người dò xét một lượt, hoàn toàn không phát hiện cơ quan hay mật thất nào.”
Thước Cần kinh hãi: “Sáu người cứ như thế biến mất không còn dấu vết gì?”
“Có người nghi ngờ trong mộ có hầm ngầm thông ra khu rừng phía sau núi. Nhưng khu rừng đó rất nguyên thủy hoang vu, địa hình lại hiểm trở, dân ở đó cũng chưa ai dám vào bao giờ. Mười ngày sau cơ quan có thẩm quyền cho người đi theo cảnh sát tiến vào rừng tìm người, nhưng cũng không thu hoạch được gì.” Hồ Diệu nghiêng người ra trước, “Thầy hướng dẫn của tôi gấp đến sắp phát bệnh rồi, đàn anh khóa trên kia bình thường cũng rất tốt, tôi không thể cứ trơ mắt ngồi không được. Ba cái lực lượng của Chính phủ gì đấy có mà chờ đến tết cũng không tìm được người. Thước Cần, hiện tại tôi chỉ có thể đặt hi vọng vào cậu thôi.”
Thước Cần ngớ người, “Tôi? Đầu cậu bị nước vào à, tôi thì biết cái gì?”
Hồ Diệu khẩn thiết nhìn hắn, “Tôi nhờ vả bố tôi hỏi thăm được, ở khu vực biên giới phía Nam có một đoàn bộ đội đặc chủng đóng quân. Nhà tôi thì không có ai trong quân đội, nhưng nhà cậu có một vị to thế còn gì, hỏi thăm anh cả cậu xem có thể liên hệ nhà binh đoàn đặc chủng kia giúp bọn tôi tìm người không. Bọn họ đóng quân thường trực ở đấy, chắc chắn thường xuyên đi đến khu rừng đó thao luyện, kiểu gì cũng có kết quả.”
“Ầy, chúng ta quen nhau từ thời còn quấn tã, cậu còn nhờ vả cái gì, anh cả tôi có khác gì anh cả cậu không?” Thước Cần vỗ vỗ ngực, “Chuyện này tôi thầu cho.”
Hồ Diệu lập tức túm cổ hắn lắc lấy lắc để: “Cậu đúng là anh em tốt, không uổng công tôi chơi với cậu bao nhiêu năm nay!”
“…… Nhưng mà này, lâu rồi tôi không liên lạc được với anh cả, hình như anh tôi đi thực hiện nhiệm vụ cơ mật gì đấy…”
“Đồ con nghé! Thế mà cậu còn dám vỗ ngực nhận thầu cho tôi!”
“Từ từ, bình tĩnh! Bạo lực không giải quyết được vấn đề, cậu đợi chút để tôi đi hỏi sếp tôi xem.”
Hồ Diệu nghi ngờ: “Sếp cậu?”
“Boss nhà tôi thần thông quảng đại, nhất định có biện pháp!”
Cho dù không điều động được quân đội thì cũng điều động được cả tá chim thú yêu ma, kiểu gì chả tìm được, có khi còn nhanh hơn cả quân đội ấy chứ…
***
“Biên giới phía Nam? Thôn kia có phải là thôn Tập Dư hạ không?” Thiều Khuynh Tri hỏi.
Hồ Diệu điên cuồng gật đầu, “Đúng đúng, sao ngài biết?”
“Trường học của thôn Tập Dư thượng và thôn Tập Dư hạ năm ngoái đều là do tập đoàn Vạn Vật hỗ trợ kinh phí để sửa sang cải tạo.”
Thước Cần nhìn Hồ Diệu, “Hả? Đúng cái trường ở gần đó mà cậu kể sao?”
“Tôi có chút liên hệ với người của quân đội ở khu vực đó, có thể thử xem. Nhưng cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, quân đội làm việc đều rất cơ mật, không dễ dàng gì nhờ vả được bọn họ. Thế này đi, tháng sau tôi dự định đến đó thăm trường và kiểm tra tình hình nguồn tài trợ, có thể đẩy lên sớm hơn. Vạn Vật sẽ chi ra một khoản để mời đội tìm người, nhân lực tăng thì khả năng tìm ra càng cao.” Thiều Khuynh Tri nhướn mày, “Thế nào, có được không?”
Thước Cần dùng sức gật đầu: “Không tồi!”
Hồ Diệu có hơi chần chừ, “… Tự dưng khiến ngài vô duyên vô cớ xuất lực thế này thật là ngại quá.”
“Cậu ngại cái gì, boss nhà tôi là chủ doanh nghiệp có trách nhiệm với xã hội, cống hiến một chút có đáng gì. Hơn nữa tôi với anh ta là ai với ai chứ, cậu lại là bạn chí cốt của tôi…” Thước Cần tha lôi Hồ Diệu ra ngoài.
Hồ Diệu yên lặng nhìn hắn, trong lòng lẩm bẩm, tôi với cậu đúng là anh em lâu năm, hai mà như một, nhưng còn Thiều chủ tịch người ta là ai mà lại ai với ai với cậu chứ hả?
Tiễn Hồ Diệu đi xong rồi, Thước Cần quay lại, có chút nghi ngờ dò hỏi: “Boss, anh quyết định đi thăm cái trường tiểu học được tài trợ quyên góp kia thật à?”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Cậu càng ngày càng đa nghi đấy.”
Thước Cần yên lặng hừ hừ, nói nhảm, tôi bị anh lừa nhiều như thế, vẫn còn tin lời anh thì đúng là não bị úng rồi!
Thiều Khuynh Tri thu lại nụ cười, “Mấy ngày trước Tây Như gọi điện cho tôi, cậu ấy thu được tin tức có dấu hiệu của Quỳ ngưu trống trận xuất phát từ biên giới phía Nam, ngay tại vùng núi kia.”
“Yến giáo sư? Sao anh ta lại biết?”
“Cậu ấy có nguồn tin riêng.” Thiều Khuynh Tri giải thích qua loa, “Tây Như nói sắp tới không có lớp, định chuẩn bị đến đó xem thế nào. Nói thật thì tôi cũng không yên tâm, vừa lúc có cơ hội, đưa mọi người cùng đến xem thực hư thế nào.”
Thước Cần chỉ chỉ mình, “Thế ngày mai tôi mời khách coi như tiến mọi người đi bình an vô sự nhé, ha ha……”
Vùng núi cổ mộ quái thú gì gì đấy vừa nghe đã thấy y như phim kinh dị! Hắn chỉ là một người bình thường thôi, tuyệt đối không thể tham gia!
Thiều Khuynh Tri mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta là ai với ai chứ, sao có thể bỏ lại cậu ở nhà một mình được.”
Thước Cần khóc không ra nước mắt. Tôi bây giờ cực kỳ không muốn “Ai với ai” cùng anh! Cút đi đồ lừa đảo!!!
***
Yến Tây Như đang lái xe trên đường cao tốc liên tỉnh.
Đột nhiên phía sau có một chiếc Land Rover nhanh chóng vượt lên, chắn trước đầu xe.
Yến Tây Như chậm rãi đánh tay lái chuyển làn, ai ngờ chiếc ô tô kia cũng chạy theo, không nhanh không chậm áp sát bên cạnh.
Yến Tây Như cẩn thận đánh giá một chút chiếc xe kia, hình như nhìn có hơi quen quen…
Yến đại giáo sư tấp xe vào ven đường, Land Rover cũng dừng cách đó không xa. Cửa xe mở ra, một người đi xuống, bước đến gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Yến Tây Như bất đắc dĩ hạ kính xuống “Thừa Dụ, anh làm thế này là có ý gì?”
Sắc mặt Thước Thừa Dụ âm trầm, thấp giọng nói, “Cậu chạy đi đâu? Cậu sợ tôi đến thế à?”
“Cái gì? Chạy?” Yến Tây Như dở khóc dở cười, “Tôi không phạm pháp cũng không trốn nợ, tôi chạy làm gì?”
Thước Thừa Dụ lãnh ngạo hừ một tiếng, “Thế cậu định đi đâu mà không nói với tôi một tiếng? Đường cao tốc này cũng không phải dẫn đến mấy tỉnh gần đây.”
Yến Tây Như cũng không nể mặt, “Thừa Dụ, tôi là người trưởng thành, tôi có quyền tự do của bản thân. Anh là ai mà đòi hỏi tôi phải báo cáo lịch trình hằng ngày của tôi với anh?”
“Tôi là người đang theo đuổi cậu! Không biết cậu ở chỗ nào thì làm sao tôi theo đuổi được?!”
“…… Tư duy của anh kiểu gì thế hả.”
Thước Thừa Dụ ngửa đầu nhìn trời, một bộ tư duy của tôi chính là như thế đấy ha ha.
Yến Tây Như bất lực, “… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tôi đi cùng cậu, cho dù cậu đi vì việc công hay việc tư thì có người đi cùng vẫn tốt hơn mà, đúng không?” Thước Thừa Dụ khom người xuống, ánh mắt không cho đối phương bất cứ cơ hội từ chối nào.
Yến Tây Như thở dài, “Nếu rất nguy hiểm thì sao? Anh vẫn muốn đi?”
“Cái gì?! Nguy hiểm?! Thế thì tôi càng phải đi cùng cậu! Mở cửa xe ra!” Nói xong, Thước Thừa Dụ còn quay ra phía sau phất tay, “Các cậu lái xe của tôi đi.”
Yến Tây Như qua kính chiếu hậu nhìn theo mới phát hiện sau Land Rover còn có một chiếc xe nữa, trên xe không chỉ có một người.
Da đầu Yến Tây Như co giật, còn mang theo cả vệ sĩ, Thước nhị thiếu ngài là xã hội đen trá hình doanh nhân phải không… Xem ra hôm nay không thoát được rồi, Yến giáo sư mở cửa xe, “Anh lên đi. Nhưng anh không được can thiếp vào việc của tôi, làm gì cũng phải nghe lời tôi.”
“Đương nhiên rồi!” Thước Thừa Dụ ngồi vào ghế phó lái, “Cậu nói gì tôi cũng nghe.”
Yến Tây Như đạp ga. Đợi đi, đến nơi rồi tôi sẽ tìm cách tống anh đi.
Thước Thừa Dụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Cứ đợi xem, ai phải nghe ai còn chưa biết đâu.
Hai người mỗi người một tâm sự, lái xe hướng về khu vực biên giới phía Nam.
/47
|