Diệp Từ cố nín cười, luôn miệng đáp: “Vâng vâng vâng, sau này em đây phải nhờ chị gái giúp đỡ.”
Cô vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra cảnh tượng hài ước kia, có điều, chuyện này cô xác định sống để bụng chết mang theo, có đánh cô cô cũng không nói.
“À đúng rồi, mình vừa biết Đổng Âm và Dịch Thương cũng chơi trò Vận Mệnh này đấy...” Lưu Sướng bỗng nhiên đổi đề tài.
Nhưng đề tài này, Diệp Từ không biết làm sao để tiếp lời.
Diệp Từ, Lưu Sướng, Đổng Âm và Dịch Thương chính là bốn đứa trẻ của bốn gia đình ngày ấy.
Bọn họ ngày xưa cùng đến lớp, cùng về nhà, cùng thi cử chơi đùa, cùng nhau nhận kết quả thi học kỳ, cùng bị đánh đòn, cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Nhưng con người nào có ai mãi mãi ngây thơ như thế? Thời gian càng trôi qua, con người càng trưởng thành, sự ngây thơ ngày xưa dần dần thay đổi.
Có phải vì thời gian làm con người thay đổi hay con người tự động thay đổi theo thời gian?
Ngay cả bản thân Diệp Từ cũng không dám hồi tưởng lại những việc mình đã quá quắt đến mức nào, tổn thương hai người bạn Đổng Âm và Dịch Thương ra sao. Hiện giờ khi nghe Lưu Sướng nhắc đến tên họ, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, những lời muốn nói đều nghẹn lại, ngực đau đớn vô cùng.
“Từ, Từ, cậu làm sao vậy?” Lưu Sướng nói một lúc lâu mà không thấy Diệp Từ có phản ứng gì liền cao giọng gọi, kéo tinh thần đang lơ lửng của Diệp Từ trở về với thân xác.
“Không có gì, mải nghe cậu nói chuyện thôi.” Diệp Từ vội vàng đáp, che dấu việc suy nghĩ làm cô ngẩn người.
Thật may, thật may là cô đã sống lại. Cô vẫn chưa phản bội hai người bạn của mình, mọi chuyện vẫn có thể thay đổi.
Lưu Sướng lại tiếp tục nói, nói hoài nói mãi, cuối cùng hai người trao đổi ID xong mới cúp điện thoại. Và dĩ nhiên, cái tên ái nam ái nữ của Diệp Từ làm Lưu Sướng được một trận cười no nê.
Tối hôm đó, Diệp Từ nằm mơ mơ màng màng, nhưng lại không muốn ngủ, trong đầu cô không ngừng nhớ lại những năm tháng mà bốn người còn bám dính lấy nhau, tuổi thơ lúc nào cũng đẹp và đơn thuần như vậy đấy. Còn những chuyện về sau, khi cô đã thay đổi, sống mười năm lạnh lùng với tất cả mọi người, thực lòng cô chẳng dám nghĩ đến, cô chỉ có thể thầm nhủ, quá khứ sai lầm kia, cô sẽ không để nó lập lại nữa, cô sẽ sửa chữa tất cả.
Một đêm mơ màng thoáng cái trôi qua, đúng 7h, tiếng reo từ chiếc đồng hồ báo thức đánh thức Diệp Từ dậy.
Cô đánh răng rửa mặt rồi lại đăng nhập vào trò chơi.
Trong lúc đang đăng nhập thì nhận được thông báo trò chơi vừa có một bản cập nhật nhỏ, nội dung cập nhật hóa ra là thông báo về bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng này có rất nhiều loại, đặc biệt còn cho phép người chơi chọn xem có muốn ID của mình hiện lên bảng xếp hạng hay không.
Diệp Từ chọn không. Cuối cùng cũng có thể đăng nhập vào rồi.
Bên trong trò chơi, cạnh các ký hiệu điều khiển xuất hiện thêm biểu tượng chỉ bảng xếp hạng, Diệp Từ nhớ lại năm đó, bảng xếp hạng này cũng xuất hiện sau khi trò chơi hoạt động được một ngày, từ điểm này cho thấy, việc cô trùng sinh không có gây ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới.
Cô nhìn biểu tượng bảng xếp hạng, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định mở ra xem.
Nguyên nhân chẳng lớn lao gì, cô chỉ muốn xem thử xem, cô biết được bao nhiêu người trên bảng xếp hạng này.
Kẻ thù cũng được, người không quen cũng không sao, bạn bè... à, ngày xưa trong cuộc sống cô làm gì có hai chữ bạn bè.
Nhà phát hành game Vận Mệnh đúng là không tồi, bảng xếp hạng này hoàn toàn khác với những trò chơi bình thường, vô cùng chuyên nghiệp, chẳng có mấy bảng xếp hạng vớ vẩn như mỹ nữ này nọ, mà nó bao gồm năm bảng xếp hạng nhỏ ghép lại theo những đề mục vô cùng đơn giản.
Bảng xếp hạng cấp bậc, bảng xếp hạng tài phú, bảng xếp hạng phẩm chất trang bị, bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng giá trị thiện ác.
Bên dưới năm bảng xếp hạng cá nhân là bốn bảng xếp hạng dành cho công hội. Bảng xếp hạng tài phú, bảng xếp hạng phẩm chất trang bị, bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng giá trị thiện ác (tiêu chuẩn tích lũy điểm của công hội dựa trên điểm của chính các thành viên trong công hội).
Bởi vì hiện giờ, trong trò chơi vẫn chưa tính đến công hội, bên bảng xếp hạng còn đang để trống, Diệp Từ nhìn sơ một lượt rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào bảng xếp hạng cá nhân.
Bảng xếp hạng cá nhân chỉ hiện tên hai mươi người đứng đầu, trong năm bảng này, Diệp Từ nhìn ra được vài cái tên quen thuộc.
Vận Mệnh là một trò chơi toàn cầu, cho nên trên bảng xếp hạng xuất hiện không ít cái tên nước ngoài, có điều, tên họ đều được phiên dịch thành tiếng Trung, trông thật quái dị. Nhưng, trong đó có một cái tên khiến Diệp Từ vừa nhìn thấy mà ngẩn người - Lưu Niên.
Nếu cô nhớ không lầm, trong bảng đăng ký ở giải đấu PvP lần thứ nhất, người này đề quốc tịch Mỹ, chức nghiệp là Thợ Săn tộc Tinh Linh. Năm đó, cô và anh ta có cơ hội giao đấu với nhau, cả hai cùng có ba lượt cơ hội, hai lần đầu đều ngang ngửa nhau, đến lần cuối bỗng nhiên anh ta bộc lộ ra thao tác chiến đâu vô cùng hoàn mỹ, từng đòn tấn công vừa chính xác, vừa nhằm thẳng vào điểm trí mạng, không hề nương tay, khác hẳn với hai lượt đấu đầu.
Khi ấy Diệp Từ mới nhận ra, hai trận đấu trước anh ta cố tình ẩn giấu thực lực của mình.
Và cũng vì trận đấu này mà Diệp Từ đã bị loại ra khỏi top 3 người dẫn đầu. Sau đó, đợi đến khi cô hiểu hết được ưu khuyết điểm của anh ta, mới biết anh ta đã biến mất... Từ đấy, nó trở thành một trong những điều tiếc nuối nhất cuộc đời cô.
Cũng sau cuộc thi PvP ấy, Lưu Niên được mọi người gọi là thần, thần trong giới thợ săn. Video của các trận đấu được mọi người truyền tay trên mạng với tốc độ chóng mặt, chỉ cần copy đăng bừa cũng được mấy chục ngàn lượt xem.
Có thể nói từ trận thua kia, Diệp Từ bắt đầu có hứng thú với chức nghiệp thợ săn, thậm chí cô còn điên cuồng nghiên cứu các bản chia sẻ kinh nghiệm về nó.
Cô nghĩ đến đây bỗng bật cười, cô thực sự phải cảm ơn Lưu Niên, nếu không có anh ta, có lẽ lúc này dù có trùng sinh cô cũng không thể nào hiểu rõ về game Vận Mệnh đến thế.
Cô nhất định phải tìm cơ hội tái chiến với anh ta.
Lấy thân phận thợ săn, đấu với thợ săn.
Game thủ Trung Quốc từ trước đến nay chỉ quen chơi thể loại game Pickles (*), cho nên đối với dạng game luyện cấp như thế này có phần kém hơn so với những game thủ quốc tế.
(*) game Pickles là những dạng game đơn giản chơi trên web như game Đào Vàng ý.
Tuy nhiên, ở Vận Mệnh lại không phải nha, trong bảng xếp hạng kia, có đến năm người là người Trung Quốc, như là: Buông Tay Cô Ấy Ra, Bức Tượng Bằng Đồng, Trời Xanh Mây Trắng, Hừng Đông, Bảy Chiếc Lá Một Cành Hoa. Những người này chẳng những luyện cấp nhanh mà trừ bảng xếp hạng thiện ác ra, những bảng xếp hạng còn lại cũng không thiếu phần của họ.
Diệp Từ càng xem càng không nhịn được cười, quả nhiên là trùng sinh, cô nhìn đâu cũng thấy người quen, cho dù trước đây cô và họ là kẻ thù thì giờ phút này cô cũng thấy họ thật quen thuộc, lòng cô có chút bùi ngùi xúc động. Diệp Từ xem cấp bậc của người đứng đầu bảng xếp hạng hiện nay là Buông Tay Cô Ấy Ra, không ngờ đã đến cấp 7 40%, chỉ cách cô có chút xíu.
Đừng quên cô là người trùng sinh, cô nhờ Bug mà đi đường tắt, vậy mà cái người tên Buông Tay Cô Ấy Ra lại có thể đuổi theo sát nút như thế này, không thể không công nhận hắn ta đúng là một người cuồng luyện cấp, cả ngày hôm qua nhất định là không ngủ không nghỉ rồi.
Diệp Từ đóng bảng xếp hạng lại, cô quyết định đầu tiên đi mua thêm tên, sau đó tái chiến Hang Động Băng Giá, cô không tin hôm nay mình vẫn không sờ ra được món trang bị nào.
Có điều, cô còn chưa kịp chạy đến Ngã Tư đường thì đã nhận được một lời mời kết bạn, cô liếc nhìn thì thấy hóa ra là Lưu Sướng, cái tên "Nhóc Sói" kia thật buồn cười. Diệp Từ lập tức chấp nhận yêu cầu, đồng thời cũng thêm tên cô ấy vào danh sách bạn tốt.
Kế đến, bên tai cô liền vang lên giọng nói oanh vàng của Lưu Sướng: "Chu choa, công tử của chị đây cấp bao nhiêu rồi?
Vì Diệp Từ chọn ẩn tất cả thông tin, nên người chơi bình thường chỉ có thể nhìn thấy trang bị chứ không thấy được cấp bậc của cô.
"Cậu cấp bao nhiêu rồi?" Diệp Từ không trả lời mà hỏi ngược lại Lưu Sướng.
Lưu Sướng vừa nghe hỏi thế liền hưng phấn đáp, mục đích của cô chỉ có bấy nhiêu thôi, khoe khoang, khoe khoang. Hôm qua sau khi cúp máy, cô tiếp tục chơi đến bốn giờ sáng mới đi ngủ đấy chứ đùa sao?
"Cấp năm!!! Rốt cuộc mình cũng học được kỹ năng đầu tiên rồi! Mình còn nhận được một sủng vật này. Haha, hâm mộ chị chưa?" Lưu Sướng cười ha hả khoe thành tích của mình, nếu không có bộ máy trò chơi cản lại chắc cô nàng phổng mũi bay đi mất rồi. "Nói đi, giờ muốn đi đâu? Chị đây kéo hộ em, giờ chị không xem thường được đâu nha, đánh quái nào chết quái đó đấy..."
Trong lúc Lưu Sướng đang hưng phấn nói liên mồm, Diệp Từ lại tò mò chen vào: "Mình nhớ hôm qua lúc cậu gọi cho mình chỉ mới cấp ba mà?"
"Ơ thì..." Lưu Sướng lập tức ngừng nói, một lát sau mới thỏ thẻ rằng đêm qua mình đã luyện cấp suốt cả đêm.
Diệp Từ thở dài một hơi: "Chơi game thì chơi, nhưng cũng phải dành chút thời gian nghỉ ngơi..." Sau đó ngừng một chút, nói tiếp: "Cậu có muốn đi hạ phó bản không?"
"Phó bản!" Lưu Sướng vừa nghe thấy hai chữ này lập tức quay trở về trạng thái hưng phấn, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
"Vậy cậu đến cánh rừng Sâm Lâm đi, mình ở Ngã Tư đường đợi cậu, chúng ta đi Hang Động Băng Giá."
"Được! Mình lập tức đến ngay!" Lưu Sướng dứt lời liền quay đầu chạy về hướng cánh rừng Tinh Linh, cô nàng chạy được một lúc lại nói: "Hang Động Băng Giá có phải là cái phó bản hôm qua bị người thần bí nào đó hạ rồi không?"
'Nhân vật thần bí nào đó' lầu bầu: "Có nên gọi Đổng Âm với Dịch Thương không?"
“Khỏi đi, hai cậu ấy một thuộc loài người, một thuộc người thú, đang ở cách chúng ta xa tít mù khơi. Mình mới nhắn tin rồi, hai cậu ấy mới cấp ba thôi!"
Nếu thế thì Diệp Từ chỉ đành hỏi ID của Đổng Âm và Dịch Thương, gửi lời mời bạn tốt cho họ. Bốn người lập tức tạo ra một kênh trò chuyện, tiện cho việc tán gẫu.
Trong kênh này dĩ nhiên vẫn là Lưu Sướng nói nhiều nhất, cô nàng lại bắt đầu màn khoe khoang khiến hai người Đổng Âm, Dịch Thương mở to mắt ganh tị, Diệp Từ nhìn thấy ba người bạn của mình cãi nhau om sòm, lòng lại ấm áp vô cùng.
Mọi thứ, tựa như đang trở về thời thơ ấu ngày trước.
Cô vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra cảnh tượng hài ước kia, có điều, chuyện này cô xác định sống để bụng chết mang theo, có đánh cô cô cũng không nói.
“À đúng rồi, mình vừa biết Đổng Âm và Dịch Thương cũng chơi trò Vận Mệnh này đấy...” Lưu Sướng bỗng nhiên đổi đề tài.
Nhưng đề tài này, Diệp Từ không biết làm sao để tiếp lời.
Diệp Từ, Lưu Sướng, Đổng Âm và Dịch Thương chính là bốn đứa trẻ của bốn gia đình ngày ấy.
Bọn họ ngày xưa cùng đến lớp, cùng về nhà, cùng thi cử chơi đùa, cùng nhau nhận kết quả thi học kỳ, cùng bị đánh đòn, cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Nhưng con người nào có ai mãi mãi ngây thơ như thế? Thời gian càng trôi qua, con người càng trưởng thành, sự ngây thơ ngày xưa dần dần thay đổi.
Có phải vì thời gian làm con người thay đổi hay con người tự động thay đổi theo thời gian?
Ngay cả bản thân Diệp Từ cũng không dám hồi tưởng lại những việc mình đã quá quắt đến mức nào, tổn thương hai người bạn Đổng Âm và Dịch Thương ra sao. Hiện giờ khi nghe Lưu Sướng nhắc đến tên họ, trái tim cô như bị ai đó bóp chặt, những lời muốn nói đều nghẹn lại, ngực đau đớn vô cùng.
“Từ, Từ, cậu làm sao vậy?” Lưu Sướng nói một lúc lâu mà không thấy Diệp Từ có phản ứng gì liền cao giọng gọi, kéo tinh thần đang lơ lửng của Diệp Từ trở về với thân xác.
“Không có gì, mải nghe cậu nói chuyện thôi.” Diệp Từ vội vàng đáp, che dấu việc suy nghĩ làm cô ngẩn người.
Thật may, thật may là cô đã sống lại. Cô vẫn chưa phản bội hai người bạn của mình, mọi chuyện vẫn có thể thay đổi.
Lưu Sướng lại tiếp tục nói, nói hoài nói mãi, cuối cùng hai người trao đổi ID xong mới cúp điện thoại. Và dĩ nhiên, cái tên ái nam ái nữ của Diệp Từ làm Lưu Sướng được một trận cười no nê.
Tối hôm đó, Diệp Từ nằm mơ mơ màng màng, nhưng lại không muốn ngủ, trong đầu cô không ngừng nhớ lại những năm tháng mà bốn người còn bám dính lấy nhau, tuổi thơ lúc nào cũng đẹp và đơn thuần như vậy đấy. Còn những chuyện về sau, khi cô đã thay đổi, sống mười năm lạnh lùng với tất cả mọi người, thực lòng cô chẳng dám nghĩ đến, cô chỉ có thể thầm nhủ, quá khứ sai lầm kia, cô sẽ không để nó lập lại nữa, cô sẽ sửa chữa tất cả.
Một đêm mơ màng thoáng cái trôi qua, đúng 7h, tiếng reo từ chiếc đồng hồ báo thức đánh thức Diệp Từ dậy.
Cô đánh răng rửa mặt rồi lại đăng nhập vào trò chơi.
Trong lúc đang đăng nhập thì nhận được thông báo trò chơi vừa có một bản cập nhật nhỏ, nội dung cập nhật hóa ra là thông báo về bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng này có rất nhiều loại, đặc biệt còn cho phép người chơi chọn xem có muốn ID của mình hiện lên bảng xếp hạng hay không.
Diệp Từ chọn không. Cuối cùng cũng có thể đăng nhập vào rồi.
Bên trong trò chơi, cạnh các ký hiệu điều khiển xuất hiện thêm biểu tượng chỉ bảng xếp hạng, Diệp Từ nhớ lại năm đó, bảng xếp hạng này cũng xuất hiện sau khi trò chơi hoạt động được một ngày, từ điểm này cho thấy, việc cô trùng sinh không có gây ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới.
Cô nhìn biểu tượng bảng xếp hạng, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định mở ra xem.
Nguyên nhân chẳng lớn lao gì, cô chỉ muốn xem thử xem, cô biết được bao nhiêu người trên bảng xếp hạng này.
Kẻ thù cũng được, người không quen cũng không sao, bạn bè... à, ngày xưa trong cuộc sống cô làm gì có hai chữ bạn bè.
Nhà phát hành game Vận Mệnh đúng là không tồi, bảng xếp hạng này hoàn toàn khác với những trò chơi bình thường, vô cùng chuyên nghiệp, chẳng có mấy bảng xếp hạng vớ vẩn như mỹ nữ này nọ, mà nó bao gồm năm bảng xếp hạng nhỏ ghép lại theo những đề mục vô cùng đơn giản.
Bảng xếp hạng cấp bậc, bảng xếp hạng tài phú, bảng xếp hạng phẩm chất trang bị, bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng giá trị thiện ác.
Bên dưới năm bảng xếp hạng cá nhân là bốn bảng xếp hạng dành cho công hội. Bảng xếp hạng tài phú, bảng xếp hạng phẩm chất trang bị, bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng giá trị thiện ác (tiêu chuẩn tích lũy điểm của công hội dựa trên điểm của chính các thành viên trong công hội).
Bởi vì hiện giờ, trong trò chơi vẫn chưa tính đến công hội, bên bảng xếp hạng còn đang để trống, Diệp Từ nhìn sơ một lượt rồi tập trung toàn bộ sự chú ý vào bảng xếp hạng cá nhân.
Bảng xếp hạng cá nhân chỉ hiện tên hai mươi người đứng đầu, trong năm bảng này, Diệp Từ nhìn ra được vài cái tên quen thuộc.
Vận Mệnh là một trò chơi toàn cầu, cho nên trên bảng xếp hạng xuất hiện không ít cái tên nước ngoài, có điều, tên họ đều được phiên dịch thành tiếng Trung, trông thật quái dị. Nhưng, trong đó có một cái tên khiến Diệp Từ vừa nhìn thấy mà ngẩn người - Lưu Niên.
Nếu cô nhớ không lầm, trong bảng đăng ký ở giải đấu PvP lần thứ nhất, người này đề quốc tịch Mỹ, chức nghiệp là Thợ Săn tộc Tinh Linh. Năm đó, cô và anh ta có cơ hội giao đấu với nhau, cả hai cùng có ba lượt cơ hội, hai lần đầu đều ngang ngửa nhau, đến lần cuối bỗng nhiên anh ta bộc lộ ra thao tác chiến đâu vô cùng hoàn mỹ, từng đòn tấn công vừa chính xác, vừa nhằm thẳng vào điểm trí mạng, không hề nương tay, khác hẳn với hai lượt đấu đầu.
Khi ấy Diệp Từ mới nhận ra, hai trận đấu trước anh ta cố tình ẩn giấu thực lực của mình.
Và cũng vì trận đấu này mà Diệp Từ đã bị loại ra khỏi top 3 người dẫn đầu. Sau đó, đợi đến khi cô hiểu hết được ưu khuyết điểm của anh ta, mới biết anh ta đã biến mất... Từ đấy, nó trở thành một trong những điều tiếc nuối nhất cuộc đời cô.
Cũng sau cuộc thi PvP ấy, Lưu Niên được mọi người gọi là thần, thần trong giới thợ săn. Video của các trận đấu được mọi người truyền tay trên mạng với tốc độ chóng mặt, chỉ cần copy đăng bừa cũng được mấy chục ngàn lượt xem.
Có thể nói từ trận thua kia, Diệp Từ bắt đầu có hứng thú với chức nghiệp thợ săn, thậm chí cô còn điên cuồng nghiên cứu các bản chia sẻ kinh nghiệm về nó.
Cô nghĩ đến đây bỗng bật cười, cô thực sự phải cảm ơn Lưu Niên, nếu không có anh ta, có lẽ lúc này dù có trùng sinh cô cũng không thể nào hiểu rõ về game Vận Mệnh đến thế.
Cô nhất định phải tìm cơ hội tái chiến với anh ta.
Lấy thân phận thợ săn, đấu với thợ săn.
Game thủ Trung Quốc từ trước đến nay chỉ quen chơi thể loại game Pickles (*), cho nên đối với dạng game luyện cấp như thế này có phần kém hơn so với những game thủ quốc tế.
(*) game Pickles là những dạng game đơn giản chơi trên web như game Đào Vàng ý.
Tuy nhiên, ở Vận Mệnh lại không phải nha, trong bảng xếp hạng kia, có đến năm người là người Trung Quốc, như là: Buông Tay Cô Ấy Ra, Bức Tượng Bằng Đồng, Trời Xanh Mây Trắng, Hừng Đông, Bảy Chiếc Lá Một Cành Hoa. Những người này chẳng những luyện cấp nhanh mà trừ bảng xếp hạng thiện ác ra, những bảng xếp hạng còn lại cũng không thiếu phần của họ.
Diệp Từ càng xem càng không nhịn được cười, quả nhiên là trùng sinh, cô nhìn đâu cũng thấy người quen, cho dù trước đây cô và họ là kẻ thù thì giờ phút này cô cũng thấy họ thật quen thuộc, lòng cô có chút bùi ngùi xúc động. Diệp Từ xem cấp bậc của người đứng đầu bảng xếp hạng hiện nay là Buông Tay Cô Ấy Ra, không ngờ đã đến cấp 7 40%, chỉ cách cô có chút xíu.
Đừng quên cô là người trùng sinh, cô nhờ Bug mà đi đường tắt, vậy mà cái người tên Buông Tay Cô Ấy Ra lại có thể đuổi theo sát nút như thế này, không thể không công nhận hắn ta đúng là một người cuồng luyện cấp, cả ngày hôm qua nhất định là không ngủ không nghỉ rồi.
Diệp Từ đóng bảng xếp hạng lại, cô quyết định đầu tiên đi mua thêm tên, sau đó tái chiến Hang Động Băng Giá, cô không tin hôm nay mình vẫn không sờ ra được món trang bị nào.
Có điều, cô còn chưa kịp chạy đến Ngã Tư đường thì đã nhận được một lời mời kết bạn, cô liếc nhìn thì thấy hóa ra là Lưu Sướng, cái tên "Nhóc Sói" kia thật buồn cười. Diệp Từ lập tức chấp nhận yêu cầu, đồng thời cũng thêm tên cô ấy vào danh sách bạn tốt.
Kế đến, bên tai cô liền vang lên giọng nói oanh vàng của Lưu Sướng: "Chu choa, công tử của chị đây cấp bao nhiêu rồi?
Vì Diệp Từ chọn ẩn tất cả thông tin, nên người chơi bình thường chỉ có thể nhìn thấy trang bị chứ không thấy được cấp bậc của cô.
"Cậu cấp bao nhiêu rồi?" Diệp Từ không trả lời mà hỏi ngược lại Lưu Sướng.
Lưu Sướng vừa nghe hỏi thế liền hưng phấn đáp, mục đích của cô chỉ có bấy nhiêu thôi, khoe khoang, khoe khoang. Hôm qua sau khi cúp máy, cô tiếp tục chơi đến bốn giờ sáng mới đi ngủ đấy chứ đùa sao?
"Cấp năm!!! Rốt cuộc mình cũng học được kỹ năng đầu tiên rồi! Mình còn nhận được một sủng vật này. Haha, hâm mộ chị chưa?" Lưu Sướng cười ha hả khoe thành tích của mình, nếu không có bộ máy trò chơi cản lại chắc cô nàng phổng mũi bay đi mất rồi. "Nói đi, giờ muốn đi đâu? Chị đây kéo hộ em, giờ chị không xem thường được đâu nha, đánh quái nào chết quái đó đấy..."
Trong lúc Lưu Sướng đang hưng phấn nói liên mồm, Diệp Từ lại tò mò chen vào: "Mình nhớ hôm qua lúc cậu gọi cho mình chỉ mới cấp ba mà?"
"Ơ thì..." Lưu Sướng lập tức ngừng nói, một lát sau mới thỏ thẻ rằng đêm qua mình đã luyện cấp suốt cả đêm.
Diệp Từ thở dài một hơi: "Chơi game thì chơi, nhưng cũng phải dành chút thời gian nghỉ ngơi..." Sau đó ngừng một chút, nói tiếp: "Cậu có muốn đi hạ phó bản không?"
"Phó bản!" Lưu Sướng vừa nghe thấy hai chữ này lập tức quay trở về trạng thái hưng phấn, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
"Vậy cậu đến cánh rừng Sâm Lâm đi, mình ở Ngã Tư đường đợi cậu, chúng ta đi Hang Động Băng Giá."
"Được! Mình lập tức đến ngay!" Lưu Sướng dứt lời liền quay đầu chạy về hướng cánh rừng Tinh Linh, cô nàng chạy được một lúc lại nói: "Hang Động Băng Giá có phải là cái phó bản hôm qua bị người thần bí nào đó hạ rồi không?"
'Nhân vật thần bí nào đó' lầu bầu: "Có nên gọi Đổng Âm với Dịch Thương không?"
“Khỏi đi, hai cậu ấy một thuộc loài người, một thuộc người thú, đang ở cách chúng ta xa tít mù khơi. Mình mới nhắn tin rồi, hai cậu ấy mới cấp ba thôi!"
Nếu thế thì Diệp Từ chỉ đành hỏi ID của Đổng Âm và Dịch Thương, gửi lời mời bạn tốt cho họ. Bốn người lập tức tạo ra một kênh trò chuyện, tiện cho việc tán gẫu.
Trong kênh này dĩ nhiên vẫn là Lưu Sướng nói nhiều nhất, cô nàng lại bắt đầu màn khoe khoang khiến hai người Đổng Âm, Dịch Thương mở to mắt ganh tị, Diệp Từ nhìn thấy ba người bạn của mình cãi nhau om sòm, lòng lại ấm áp vô cùng.
Mọi thứ, tựa như đang trở về thời thơ ấu ngày trước.
/113
|