Sau một đêm giông tố bão bùng , hai người nào đó đã tỉnh lại, nhưng trong trạng thái rất mơ màng.
Thiên Vy thức dậy thì đã thấy mình nằm kế một mỹ nam, mà mỹ nam này còn là người cô quen từ rất rất lâu rồi, một người mà chết cũng không quên được.Nghĩ đến chuyện kia, cô lại thấy việc người đó còn sống là rất chi vô lý, thêm nữa tự nhiên bây giờ cô thấy rất rất mệt mỏi, không muốn mở mắt, phía dưới lại khó chịu, giống như lần đầu của hai người,theo tư duy logic của cô, đây chỉ là một giấc mơ về quá khứ do cơn say tối qua, nhắm mắt ngủ sẽ biến mất.
Vì thế, cô tự nhiên vòng tay qua ôm người nào đó, mặt thì chôn trong ngực sáu múi của ai đó, mà không biết rằng, người đang bị cô sờ mó lung tung, đã thức từ lâu và đợi phản ứng của cô.
Thấy cô sàm sỡ mình như vậy, trong lòng Sở Thiên vừa buồn cười vừa thấy vui vẻ, bởi hắn nghĩ trạng thái đầu tiên khi biết mình và cô trải qua đêm đó thì sẽ xấu hổ hay chí ít là tát hắn một cái, nhưng nhìn cô bây giờ, cọ mặt trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ, luyến tiếc hơi ấm trong lòng hắn.
Nghe tiếng thở đều đều, biết cô đã chìm vào giấc ngủ, hắn từng nghe người khác nói, lần đầu tiên của phụ nữ rất đau, không ngờ cô lại mệt đến mức ngủ say như vậy, nghĩ nghĩ trong lòng hắn lại ẩn ẩn đau lòng, lại hối hận vì hôm qua mình đã làm lâu như vậy.Thấy cô đá mền,lăn đến thành giường, hắn đưa tay kia ôm cô,đắp kín chăn chỉ chừa lại khuôn mặt, sau đó hai người cứ trong tình trạng tối qua, chỉ là không vận động thân thể mà đổi thành ôm nhau ngủ thôi.
Trong mơ, Thiên Vy mơ thấy mình được trở về khoảng thời gian còn có người kia, khoảng thời gian tươi đẹp, khi cô và hắn còn là những người chưa gánh trên vai trách nhiệm của gia tộc, luôn vui vẻ mà thực hiện vai trò người yêu của nhau, cô còn mơ thấy rất nhiều, rất nhiều việc khác,....
Còn Sở Thiên, hắn cũng có một giấc mơ, nó tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng không thể nhớ được kí ức đó đã từng xuất hiện.Chỉ biết, hắn và Thiên Vy rất vui vẻ...
Cứ thế, hai người hai suy nghĩ khác nhau, trên môi cả hai đều cong lên, tuy rất khó phát hiện nhưng vẫn tạo nên một khung cảnh ấm áp, vô tâm ngủ đến tận trưa.
========Chỗ Băng Di-Dật Thần========
Sáng nay mới năm giờ , Dật Thần đã nhanh phóng phi tan mọi thứ ở hiện trường và đưa Băng Di đến biệt thự của hắn, bình thường, hắn chạy rất nhanh, hôm nay ngược lại chạy rất chậm, có lẽ vì sợ người nằm ghế sau tỉnh dậy đi?
Băng Di tỉnh lại thì thấy mình nằm trong căn phòng vẫn phong cách Châu Âu đó, nhưng rộng hơn rất nhiều, xung quanh đồ dùng cũng tốt hơn hẳn.Trên người cô lại mặt một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ đến gần đầu gối.Mà....Hôm qua cô bị hạ dược nha?Hình như hôm qua...cô đã trải qua đêm đầu tiên với mỹ nam nào đó.Nhưng mà, mỹ nam đó đâu rồi?Sao cô lại ở đây?Sao cô mặc áo này ? Câu hỏi cứ thế xuất hiện trong đầu bạn nhỏ Băng Di.
Cạch Dật Thần mở cửa đi vào, thì thấy cô đang trong trạng thái ngơ ngẩn suy nghĩ, mái tóc chưa được chải, mắt nhắm mắt mở, trong hết sức nhếch nhác,vậy mà đối với hắn, cô bây giờ nhìn rất dễ thương.
Lúc nãy hắn định xuống làm đồ ăn cho cô, nhưng đối với một người chưa từng chăm sóc ai như hắn, chuyện này quả thật có hơi vượt quá khả năng, dựa vào sự kiêu ngạo trời sinh, bạn Dật Thần đây sẽ không bao giờ chịu thua cuộc đám nồi niu chảo dầu đó, mà sẽ quyết chiến ít nhất nửa tiếng. và kết quả là làm từ sáu giờ, đến tận tám giờ mới dọn dẹp xong bãi chiến trường.Nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ, hắn quyết định, dẹp, gọi người đưa đồ ăn tới nhanh hơn, vì thế, hắn lên phòng, đợi Băng Di tỉnh dậy và hỏi xem cô muốn ăn món gì ?
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa, quay đầu ra nhìn, bất chợt đôi mắt đang buồn ngủ của Băng Di mở to, thơ thẫn nhìn người đang đứng ở cửa.
Thấy cô lại ngẩn người vì mình, hắn nghĩ cô đang kinh ngạc vì vẻ đẹp của hắn.Trong lòng lại sinh ra cảm giác tự hào, chưa đầy một phút, cảm giác đó được thay bằng sự bối rối không biết làm gì.
Thần, là anh đúng không? Anh còn sống, anh chưa chết...Thần,Dật Thần,... Cô vùi mặt vào ngực hắn, cọ qua cọ lại, nước mắt nước mũi dính tèm lem.Nếu là đối với người khác, chắc chắn sẽ trả cái giá đắc cho việc làm dơ bộ áo hàng hiệu của hắn, không phải vì hắn tiếc tiền, mà là hắn bị bệnh sạch sẽ.Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng hắn không nỡ đẩy Băng Di ra, cứ để cô ôm mình giải toả cảm xúc.
Anh còn sống, đây không phải là mơ, nếu đây là mơ , cô không muốn tỉnh lại, nhưng đây là sự thật, cô ôm được , cô chạm được, tốt quá, tốt quá,...Trong trạng thái mơ hồ, Băng Di trong lòng chỉ còn biết nghĩ đến chuyện trước mặt cô là người cô mong nhớ, nhưng quên đi những chuyện như Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây và nét mặt kinh ngạc đó là như thế nào? .
Hắn vuốt tóc cô, Được rồi, đừng khóc nữa, ngủ một tí đi, lúc dậy sẽ có đồ ăn , anh sẽ gọi em dậy được chứ? Động tác rất thuần phục, giống như đã từng làm rất nhiều lần.
Cô ngước đôi mắt ướt nhẹp đáng thương nhìn hắn Anh sẽ không bỏ đi giống lúc trước chứ?
Với bộ dáng của cô, Dật Thần không biết làm gì hơn là gật đầu, đợi đến khi cô ngủ say rồi, hắn vẫn còn ngồi đó, để cô giữ chặt tay mình, hắn có thể đi ra, nhưng sâu trong lòng lại luyến tiếc cảm giác gì đó, rốt cuộc hắn cùng cô lên giường, ôm nhau ngủ như hai người nọ.
Trước khi chìm vào mộng, hăn không hiểu sao hôm nay mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, thêm nữa cả quy tắc luật lệ gì đó cũng phá bỏ bởi vì cô gái nhỏ này, haiizz,hôm nay hăn bị gì vậy chứ?
========
1200 từ, 23:22,4/11/2016
========
-Chương này đất diễn của đôi phụ nhiều hơn, hai chương sau bù lại cặp ST-TV.
-Lam nghĩ viết đến đây ai cũng biết được nội dung là gì rồi
Thiên Vy thức dậy thì đã thấy mình nằm kế một mỹ nam, mà mỹ nam này còn là người cô quen từ rất rất lâu rồi, một người mà chết cũng không quên được.Nghĩ đến chuyện kia, cô lại thấy việc người đó còn sống là rất chi vô lý, thêm nữa tự nhiên bây giờ cô thấy rất rất mệt mỏi, không muốn mở mắt, phía dưới lại khó chịu, giống như lần đầu của hai người,theo tư duy logic của cô, đây chỉ là một giấc mơ về quá khứ do cơn say tối qua, nhắm mắt ngủ sẽ biến mất.
Vì thế, cô tự nhiên vòng tay qua ôm người nào đó, mặt thì chôn trong ngực sáu múi của ai đó, mà không biết rằng, người đang bị cô sờ mó lung tung, đã thức từ lâu và đợi phản ứng của cô.
Thấy cô sàm sỡ mình như vậy, trong lòng Sở Thiên vừa buồn cười vừa thấy vui vẻ, bởi hắn nghĩ trạng thái đầu tiên khi biết mình và cô trải qua đêm đó thì sẽ xấu hổ hay chí ít là tát hắn một cái, nhưng nhìn cô bây giờ, cọ mặt trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ, luyến tiếc hơi ấm trong lòng hắn.
Nghe tiếng thở đều đều, biết cô đã chìm vào giấc ngủ, hắn từng nghe người khác nói, lần đầu tiên của phụ nữ rất đau, không ngờ cô lại mệt đến mức ngủ say như vậy, nghĩ nghĩ trong lòng hắn lại ẩn ẩn đau lòng, lại hối hận vì hôm qua mình đã làm lâu như vậy.Thấy cô đá mền,lăn đến thành giường, hắn đưa tay kia ôm cô,đắp kín chăn chỉ chừa lại khuôn mặt, sau đó hai người cứ trong tình trạng tối qua, chỉ là không vận động thân thể mà đổi thành ôm nhau ngủ thôi.
Trong mơ, Thiên Vy mơ thấy mình được trở về khoảng thời gian còn có người kia, khoảng thời gian tươi đẹp, khi cô và hắn còn là những người chưa gánh trên vai trách nhiệm của gia tộc, luôn vui vẻ mà thực hiện vai trò người yêu của nhau, cô còn mơ thấy rất nhiều, rất nhiều việc khác,....
Còn Sở Thiên, hắn cũng có một giấc mơ, nó tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng không thể nhớ được kí ức đó đã từng xuất hiện.Chỉ biết, hắn và Thiên Vy rất vui vẻ...
Cứ thế, hai người hai suy nghĩ khác nhau, trên môi cả hai đều cong lên, tuy rất khó phát hiện nhưng vẫn tạo nên một khung cảnh ấm áp, vô tâm ngủ đến tận trưa.
========Chỗ Băng Di-Dật Thần========
Sáng nay mới năm giờ , Dật Thần đã nhanh phóng phi tan mọi thứ ở hiện trường và đưa Băng Di đến biệt thự của hắn, bình thường, hắn chạy rất nhanh, hôm nay ngược lại chạy rất chậm, có lẽ vì sợ người nằm ghế sau tỉnh dậy đi?
Băng Di tỉnh lại thì thấy mình nằm trong căn phòng vẫn phong cách Châu Âu đó, nhưng rộng hơn rất nhiều, xung quanh đồ dùng cũng tốt hơn hẳn.Trên người cô lại mặt một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ đến gần đầu gối.Mà....Hôm qua cô bị hạ dược nha?Hình như hôm qua...cô đã trải qua đêm đầu tiên với mỹ nam nào đó.Nhưng mà, mỹ nam đó đâu rồi?Sao cô lại ở đây?Sao cô mặc áo này ? Câu hỏi cứ thế xuất hiện trong đầu bạn nhỏ Băng Di.
Cạch Dật Thần mở cửa đi vào, thì thấy cô đang trong trạng thái ngơ ngẩn suy nghĩ, mái tóc chưa được chải, mắt nhắm mắt mở, trong hết sức nhếch nhác,vậy mà đối với hắn, cô bây giờ nhìn rất dễ thương.
Lúc nãy hắn định xuống làm đồ ăn cho cô, nhưng đối với một người chưa từng chăm sóc ai như hắn, chuyện này quả thật có hơi vượt quá khả năng, dựa vào sự kiêu ngạo trời sinh, bạn Dật Thần đây sẽ không bao giờ chịu thua cuộc đám nồi niu chảo dầu đó, mà sẽ quyết chiến ít nhất nửa tiếng. và kết quả là làm từ sáu giờ, đến tận tám giờ mới dọn dẹp xong bãi chiến trường.Nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ, hắn quyết định, dẹp, gọi người đưa đồ ăn tới nhanh hơn, vì thế, hắn lên phòng, đợi Băng Di tỉnh dậy và hỏi xem cô muốn ăn món gì ?
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa, quay đầu ra nhìn, bất chợt đôi mắt đang buồn ngủ của Băng Di mở to, thơ thẫn nhìn người đang đứng ở cửa.
Thấy cô lại ngẩn người vì mình, hắn nghĩ cô đang kinh ngạc vì vẻ đẹp của hắn.Trong lòng lại sinh ra cảm giác tự hào, chưa đầy một phút, cảm giác đó được thay bằng sự bối rối không biết làm gì.
Thần, là anh đúng không? Anh còn sống, anh chưa chết...Thần,Dật Thần,... Cô vùi mặt vào ngực hắn, cọ qua cọ lại, nước mắt nước mũi dính tèm lem.Nếu là đối với người khác, chắc chắn sẽ trả cái giá đắc cho việc làm dơ bộ áo hàng hiệu của hắn, không phải vì hắn tiếc tiền, mà là hắn bị bệnh sạch sẽ.Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng hắn không nỡ đẩy Băng Di ra, cứ để cô ôm mình giải toả cảm xúc.
Anh còn sống, đây không phải là mơ, nếu đây là mơ , cô không muốn tỉnh lại, nhưng đây là sự thật, cô ôm được , cô chạm được, tốt quá, tốt quá,...Trong trạng thái mơ hồ, Băng Di trong lòng chỉ còn biết nghĩ đến chuyện trước mặt cô là người cô mong nhớ, nhưng quên đi những chuyện như Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây và nét mặt kinh ngạc đó là như thế nào? .
Hắn vuốt tóc cô, Được rồi, đừng khóc nữa, ngủ một tí đi, lúc dậy sẽ có đồ ăn , anh sẽ gọi em dậy được chứ? Động tác rất thuần phục, giống như đã từng làm rất nhiều lần.
Cô ngước đôi mắt ướt nhẹp đáng thương nhìn hắn Anh sẽ không bỏ đi giống lúc trước chứ?
Với bộ dáng của cô, Dật Thần không biết làm gì hơn là gật đầu, đợi đến khi cô ngủ say rồi, hắn vẫn còn ngồi đó, để cô giữ chặt tay mình, hắn có thể đi ra, nhưng sâu trong lòng lại luyến tiếc cảm giác gì đó, rốt cuộc hắn cùng cô lên giường, ôm nhau ngủ như hai người nọ.
Trước khi chìm vào mộng, hăn không hiểu sao hôm nay mình lại có nhiều cảm xúc đến vậy, thêm nữa cả quy tắc luật lệ gì đó cũng phá bỏ bởi vì cô gái nhỏ này, haiizz,hôm nay hăn bị gì vậy chứ?
========
1200 từ, 23:22,4/11/2016
========
-Chương này đất diễn của đôi phụ nhiều hơn, hai chương sau bù lại cặp ST-TV.
-Lam nghĩ viết đến đây ai cũng biết được nội dung là gì rồi
/16
|