So sánh ngã tư đường trống trải này với bên kia Thiên nhai thì người đông vui tấp nập hơn rất nhiều , sau nghi thức Tế thiên là đủ loại thi hội , khúc hội , hội hoa xuân . Thanh niên nam tử ngắm nhìn nữ tử , nữ tử thẹn thùng che mặt , mắt cũng không ngừng nhìn về phía bọn họ . Ngẫu nhiên ánh mắt đồng thời giao nhau , một đoạn giai thoại bắt đầu(một chuyện tình)
Trong một tòa đình(2) tinh xảo , bốn phía hơn mười thị vệ đứng xung quanh , đồng dạng mặc trang phục màu đen , khuôn mặt nghiêm trang , ánh mắt gắt gao nhìn bốn phía , một cỗ lực lượng phát ra toàn thân . Liếc mắt một cái là biết thị vệ đã được huấn luyện nghiêm khắc
Trong đình một gã nam tử áo trắng ngồi , ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng , nhàn nhã uống chén trà xanh trên tay , nâng tay , cúi đầu uống trà đều là động tác nho nhã ,thể hiện khí chất cao quý
Nam tử khí chất tao nhã , thanh khiết như Bạch Liên
Trên bàn đá một bộ dụng cụ pha trà
Chỉ chốc lát sau , một gã nam tử hắc y đi vào trong đình , thị vệ bốn phía cũng không ngăn cản hắn , ngược lại cung kính hướng hắn hành lễ , hắn giống như một trận lốc cuốn vào , rất nhanh ngồi kế bên nam tử áo trắng , bưng lên một chén trà đưa vào miệng
“Hảo trà!” Uống xong , hắn tán thưởng một tiếng , lại tự mình rót tiếp một ly . “Thanh Hàn , ngươi xem bên ngoài náo nhiệt như vậy , sao không ra ngoài xem đi ? Nói không chừng có thể gặp được thê tử định mệnh của ngươi . Ngươi cho là ngồi ở đây nàng sẽ tự động đến tìm ngươi sao!” Ngữ khí thập phần càn rỡ , nhưng là lời thật lòng
Tiêu Thanh Hàn nhìn Vân Long (vòng tay của a í) trên cổ tay , song long hí châu (hai rồng đùa giỡn viên trân châu) ,phía trên một viên bảo thạch màu đỏ , cực kì chói lọi
Hắn thản nhiên mở miệng “Không đi!” thanh âm trước sau như một, trong trẻo mà lạnh lùng
Lê Hân buông chén trà , nhìn về phía Vân long ở cổ tay hắn , không khỏi bĩu môi , có chút phúng ý “Ngươi nhìn nó mỗi ngày , nó có thể giúp ngươi tìm được thê tử sao?”
“Nàng đã đến đây” Tiêu Thanh Hàn thần sắc bình tĩnh như nước , ngay cả đầu cũng không ngước lên ,mặc kệ Lê Hân trợn mắt há hốc mồm , hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve Vân Long , cảm nhận cảm giác quen thuộc
“Lúc nào? Nàng đang ở đâu?” Lê Hân đứng bật dậy , thập phần kích động, hắn lại gần bàn đá hơn , ánh mắt bình tĩnh nhìn , không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên mặt Thanh Hàn . Cái này là chuyện đại sự , sao lại chưa từng nghe hắn nói qua . Thanh Hàn này cũng giữ bí mật quá đi!
Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng ngước mắt lên nói “Mới đây thôi , ta cũng không biết nàng ở nơi nào?”
Lê Hân đặt mông ngồi xuống ghế , có chút thất bại khoát tay “Vậy cũng như không , ngươi nhanh nhanh tìm được nàng đi , đừng quá chậm trễ”
Tiêu Thanh Hàn nhíu mi , không nói gì
“Đúng rồi” Lê Hân đáy mắt chợt hiện lên tinh quang “Ngươi không phải nói ta sắp hồng loan tinh động sao?” Hắn vẻ mặt hưng phấn ,sung sướng không nói nên lời . Ngay cả thị vê ngoài đình cũng toàn bộ đảo mắt nhìn về phía hắn
“Ngươi gặp nàng rồi?” Tiêu Thanh Hàn cụp mi xuống , che giấu phức tạp trong ánh mắt . Trong lòng cũng đã hiểu rõ , chuyện nên đến đã đến rồi….. chỉ là không nghĩ nhanh như vậy
“Đúng, chính là vừa rồi , ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng , liền quyết định nàng phải là của ta” Lê Hân thanh âm thập phần chắc chắn . Cực kì khí phách “Mặc kệ nàng là ai , chỉ có thể là nữ nhân của Lê Hân ta”
Nhìn đến quyết tâm thề không bỏ qua của Lê Hân , giờ khắc này , Tiêu Thanh Hàn lựa chọn trầm mặc , hắn không nói gì , vẫn là bí hiểm như trước . Hiện tại mọi chuyện vẫn còn nắm giữ được trong tay ,khẽ gật đầu một cái không nói gì
Kiếp này , hắn không thể nào tác động tới được , mặc kệ cố gắng thế nào , vẫn là không có biện pháp
Hắn có một loại cảm giác kỳ quái , kiếp này không chỉ của riêng Lê Hân ,có thể cũng là của mình . Hoặc là…..của nàng…..
Hắn vỗ nhẹ Vân Long trên cổ tay , tâm tư càng bay xa hơn , chỉ có chu sa phát ra màu đỏ
Lê Hân cũng không nói gì , dù sao Tiêu Thanh Hàn bộ dạng như vậy , hắn đã quen rồi , bưng lên chén trà trong tay , nhớ tới nữ tử vừa rồi đụng vào , khóe miệng nhấc lên một chút ý cười
Nữ nhân , nàng trốn không thoát đâu……
Trong một tòa đình(2) tinh xảo , bốn phía hơn mười thị vệ đứng xung quanh , đồng dạng mặc trang phục màu đen , khuôn mặt nghiêm trang , ánh mắt gắt gao nhìn bốn phía , một cỗ lực lượng phát ra toàn thân . Liếc mắt một cái là biết thị vệ đã được huấn luyện nghiêm khắc
Trong đình một gã nam tử áo trắng ngồi , ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng , nhàn nhã uống chén trà xanh trên tay , nâng tay , cúi đầu uống trà đều là động tác nho nhã ,thể hiện khí chất cao quý
Nam tử khí chất tao nhã , thanh khiết như Bạch Liên
Trên bàn đá một bộ dụng cụ pha trà
Chỉ chốc lát sau , một gã nam tử hắc y đi vào trong đình , thị vệ bốn phía cũng không ngăn cản hắn , ngược lại cung kính hướng hắn hành lễ , hắn giống như một trận lốc cuốn vào , rất nhanh ngồi kế bên nam tử áo trắng , bưng lên một chén trà đưa vào miệng
“Hảo trà!” Uống xong , hắn tán thưởng một tiếng , lại tự mình rót tiếp một ly . “Thanh Hàn , ngươi xem bên ngoài náo nhiệt như vậy , sao không ra ngoài xem đi ? Nói không chừng có thể gặp được thê tử định mệnh của ngươi . Ngươi cho là ngồi ở đây nàng sẽ tự động đến tìm ngươi sao!” Ngữ khí thập phần càn rỡ , nhưng là lời thật lòng
Tiêu Thanh Hàn nhìn Vân Long (vòng tay của a í) trên cổ tay , song long hí châu (hai rồng đùa giỡn viên trân châu) ,phía trên một viên bảo thạch màu đỏ , cực kì chói lọi
Hắn thản nhiên mở miệng “Không đi!” thanh âm trước sau như một, trong trẻo mà lạnh lùng
Lê Hân buông chén trà , nhìn về phía Vân long ở cổ tay hắn , không khỏi bĩu môi , có chút phúng ý “Ngươi nhìn nó mỗi ngày , nó có thể giúp ngươi tìm được thê tử sao?”
“Nàng đã đến đây” Tiêu Thanh Hàn thần sắc bình tĩnh như nước , ngay cả đầu cũng không ngước lên ,mặc kệ Lê Hân trợn mắt há hốc mồm , hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve Vân Long , cảm nhận cảm giác quen thuộc
“Lúc nào? Nàng đang ở đâu?” Lê Hân đứng bật dậy , thập phần kích động, hắn lại gần bàn đá hơn , ánh mắt bình tĩnh nhìn , không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên mặt Thanh Hàn . Cái này là chuyện đại sự , sao lại chưa từng nghe hắn nói qua . Thanh Hàn này cũng giữ bí mật quá đi!
Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng ngước mắt lên nói “Mới đây thôi , ta cũng không biết nàng ở nơi nào?”
Lê Hân đặt mông ngồi xuống ghế , có chút thất bại khoát tay “Vậy cũng như không , ngươi nhanh nhanh tìm được nàng đi , đừng quá chậm trễ”
Tiêu Thanh Hàn nhíu mi , không nói gì
“Đúng rồi” Lê Hân đáy mắt chợt hiện lên tinh quang “Ngươi không phải nói ta sắp hồng loan tinh động sao?” Hắn vẻ mặt hưng phấn ,sung sướng không nói nên lời . Ngay cả thị vê ngoài đình cũng toàn bộ đảo mắt nhìn về phía hắn
“Ngươi gặp nàng rồi?” Tiêu Thanh Hàn cụp mi xuống , che giấu phức tạp trong ánh mắt . Trong lòng cũng đã hiểu rõ , chuyện nên đến đã đến rồi….. chỉ là không nghĩ nhanh như vậy
“Đúng, chính là vừa rồi , ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng , liền quyết định nàng phải là của ta” Lê Hân thanh âm thập phần chắc chắn . Cực kì khí phách “Mặc kệ nàng là ai , chỉ có thể là nữ nhân của Lê Hân ta”
Nhìn đến quyết tâm thề không bỏ qua của Lê Hân , giờ khắc này , Tiêu Thanh Hàn lựa chọn trầm mặc , hắn không nói gì , vẫn là bí hiểm như trước . Hiện tại mọi chuyện vẫn còn nắm giữ được trong tay ,khẽ gật đầu một cái không nói gì
Kiếp này , hắn không thể nào tác động tới được , mặc kệ cố gắng thế nào , vẫn là không có biện pháp
Hắn có một loại cảm giác kỳ quái , kiếp này không chỉ của riêng Lê Hân ,có thể cũng là của mình . Hoặc là…..của nàng…..
Hắn vỗ nhẹ Vân Long trên cổ tay , tâm tư càng bay xa hơn , chỉ có chu sa phát ra màu đỏ
Lê Hân cũng không nói gì , dù sao Tiêu Thanh Hàn bộ dạng như vậy , hắn đã quen rồi , bưng lên chén trà trong tay , nhớ tới nữ tử vừa rồi đụng vào , khóe miệng nhấc lên một chút ý cười
Nữ nhân , nàng trốn không thoát đâu……
/324
|