Đột nhiên đẩy cô gái trong ngực ra, hắn xoay người, áo đen trong gió tung bay, đưa mắt nhìn Vân Tâm Nhược, tròng mắt đen từ từ biến thành âm trầm cộng thêm hận ý.
Hắn không nên tin nàng, không nên, không nên tin nàng, không nên mềm lòng với nàng, không nên hoài nghi Thiển Y, thiếu chút nữa hại chết nữ nhân mình thích nhất.
Trên đời vốn là có quá nhiều trùng hợp, cho dù tất cả cùng xảy ra thì chứng minh được điều gì, nàng vẫn là người hạ độc, tự tay muốn giết Thiển Y cũng là thật, hai điểm này đủ để cho nàng chết mấy ngàn, mấy vạn lần.
Hắn không nên mềm lòng, khi Thiển Y bị hạ độc thì nên trực tiếp giết nàng cho rồi, để bây giờ nàng lại có cơ hội hãm hại Thiển Y.
Vung tay cầm chủy thủ, hắn từng bước từng bước đến gần nàng. Vân Tâm Nhược nhìn nam tử toàn thân sát khí, không khỏi lui về phía sau, hắn tiến, nàng lui. Hắn cứ tiến, nàng lại cứ lui, khiến giữa khoảng cách bọn họ tựa hồ luôn từng đấy.
Chẳng qua mọi chuyện không thể vĩnh viễn, một cỗ gió mát thổi tới cổ của nàng, nâng sợi tóc lên, nàng nhìn sau lưng, một vực sâu thăm thẳm nhiều đá chông chênh, gió lạnh sau lưng nàng không ngừng thổi lên, nàng, không còn đường để lui.
“Thế nào, lui đi. Sao không lùi nữa?” Nam tử cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, con dao lạnh lùng, chỉa vào tim nàng.
Đứng thẳng, nàng không thể lui về phía sau, bởi vì nàng đã không còn đường để lui, nhắm mắt, nhẹ nhàng cho mình một phần dũng khí, nàng mở mắt, nhìn nam tử muốn lấy mạng nàng. Nàng biết, lần này nàng thật sự không tránh thoát.
“Lê Hân, ngươi thật đáng thương.” Giọng nói như ngày đó, nàng nói, hắn rất đáng thương, quả thật, rất đáng thương, bị nữ nhân mình thích đùa giỡn trong tay. Hắn không đáng thương thì người nào đáng thương.
hai mắt Lê Hân đỏ tươi, tựa hồ trở lại ngày đó, ngày phách nguyệt hiện thế, ngày đó, hắn đánh nàng gần chết, ngày đó, roi da dính máu, ngày đó, cả đời hối hận. Chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa sao?
Hắn đáng thương, hắn không đáng thương, hắn không cần sự thương hại, nữ nhân mình yêu mến là thể tử tương lai của huynh đệ, mà thê tử mình dùng kiệu tám người khiêng lại yêu người khác.
Hắn không cần thương hại.
Vĩnh viễn không cần.
Hắn cao ngạo, hắn là tướng quân Thiên Trạch, người khác đừng mơ tưởng đem lòng tự ái của hắn dẫm trên đất.
“Ngươi nói lại lần nữa.” nam tử đem chủy thủ chỉa vào ngực cô gái, hơi dùng sức, đao nhọn nhẹ đâm vào, kéo theo một vệt máu. .
Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực truyền đến một cỗ đau nhói, nàng giương mắt, ánh mắt như đao, giống nhau đâm vào hắn. Nàng nắm chặt tay, không dám động, không thể động, không thể nói, không dám nói, không dám lui, cũng không thể lui, không đường để chạy, hôm nay nàng thật sự không thể tránh thoát được sao? Nàng bi ai, nàng tuyệt vọng.
“Ngươi nói ta đáng thương, ta đáng thương chôc nào?” Nam tử hoàn toàn bị kích động, ngón tay dùng sức. . . . . .
Hắn không nên tin nàng, không nên, không nên tin nàng, không nên mềm lòng với nàng, không nên hoài nghi Thiển Y, thiếu chút nữa hại chết nữ nhân mình thích nhất.
Trên đời vốn là có quá nhiều trùng hợp, cho dù tất cả cùng xảy ra thì chứng minh được điều gì, nàng vẫn là người hạ độc, tự tay muốn giết Thiển Y cũng là thật, hai điểm này đủ để cho nàng chết mấy ngàn, mấy vạn lần.
Hắn không nên mềm lòng, khi Thiển Y bị hạ độc thì nên trực tiếp giết nàng cho rồi, để bây giờ nàng lại có cơ hội hãm hại Thiển Y.
Vung tay cầm chủy thủ, hắn từng bước từng bước đến gần nàng. Vân Tâm Nhược nhìn nam tử toàn thân sát khí, không khỏi lui về phía sau, hắn tiến, nàng lui. Hắn cứ tiến, nàng lại cứ lui, khiến giữa khoảng cách bọn họ tựa hồ luôn từng đấy.
Chẳng qua mọi chuyện không thể vĩnh viễn, một cỗ gió mát thổi tới cổ của nàng, nâng sợi tóc lên, nàng nhìn sau lưng, một vực sâu thăm thẳm nhiều đá chông chênh, gió lạnh sau lưng nàng không ngừng thổi lên, nàng, không còn đường để lui.
“Thế nào, lui đi. Sao không lùi nữa?” Nam tử cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, con dao lạnh lùng, chỉa vào tim nàng.
Đứng thẳng, nàng không thể lui về phía sau, bởi vì nàng đã không còn đường để lui, nhắm mắt, nhẹ nhàng cho mình một phần dũng khí, nàng mở mắt, nhìn nam tử muốn lấy mạng nàng. Nàng biết, lần này nàng thật sự không tránh thoát.
“Lê Hân, ngươi thật đáng thương.” Giọng nói như ngày đó, nàng nói, hắn rất đáng thương, quả thật, rất đáng thương, bị nữ nhân mình thích đùa giỡn trong tay. Hắn không đáng thương thì người nào đáng thương.
hai mắt Lê Hân đỏ tươi, tựa hồ trở lại ngày đó, ngày phách nguyệt hiện thế, ngày đó, hắn đánh nàng gần chết, ngày đó, roi da dính máu, ngày đó, cả đời hối hận. Chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa sao?
Hắn đáng thương, hắn không đáng thương, hắn không cần sự thương hại, nữ nhân mình yêu mến là thể tử tương lai của huynh đệ, mà thê tử mình dùng kiệu tám người khiêng lại yêu người khác.
Hắn không cần thương hại.
Vĩnh viễn không cần.
Hắn cao ngạo, hắn là tướng quân Thiên Trạch, người khác đừng mơ tưởng đem lòng tự ái của hắn dẫm trên đất.
“Ngươi nói lại lần nữa.” nam tử đem chủy thủ chỉa vào ngực cô gái, hơi dùng sức, đao nhọn nhẹ đâm vào, kéo theo một vệt máu. .
Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực truyền đến một cỗ đau nhói, nàng giương mắt, ánh mắt như đao, giống nhau đâm vào hắn. Nàng nắm chặt tay, không dám động, không thể động, không thể nói, không dám nói, không dám lui, cũng không thể lui, không đường để chạy, hôm nay nàng thật sự không thể tránh thoát được sao? Nàng bi ai, nàng tuyệt vọng.
“Ngươi nói ta đáng thương, ta đáng thương chôc nào?” Nam tử hoàn toàn bị kích động, ngón tay dùng sức. . . . . .
/324
|