sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, không lâu, cửa bị đẩy ra. Lê Hân bước vào, vẻ mặt âm trầm, mưa gió đánh tới.
bên trong lưu đinh lâu, không khí nhàn nhạt mang theo mùi trúc, một phòng sáng ngời.
Thanh Hàn quả thật thâm tình với nàng, cho dù quên thì nửa đêm vẫn ôm nàng đến đây, nhưng là, hắn cười lạnh, toàn thân hiện lên lãnh khí.
Không nghĩ tới, thật không ngờ nàng lại dễ dàng ra khỏi Ám các, vậy mà hắn như một đứa ngốc, vẫn lo lắng cho nàng, nàng thì tốt rồi, ngủ tốt như vậy, đáng thương Thiển Y cho đến bây giờ vẫn là hôn mê bất tỉnh.
Hắn sẽ không để Thiển Y trúng độc một cách vo ích, Vân Tâm Nhược, chỉ cần nàng dám làm, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết để báo thù cho Thiển Y. Đừng trách hắn vô tình, tất cả đều tự nàng chuốc lấy, loại nữ nhân lòng dạ độc ác này không xứng ở lưu đinh lâu, không xứng.
Một phần là do oán hận chuyện Vân Thiển Y bị hạ độc, một phần là tức giận do Vân Tâm Nhược bị Tiêu Thanh Hàn cứu ra. Lúc này, hắn đã bị chọc giận hoàn toàn.
Hắn cười lạnh, càng đi càng gần, thậm chí trừ mùi thơm của trúc, hắn có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm khác, nhàn nhạt, thanh thanh , giống như đã từng quen biết, lại làm cho tinh thần hắn không khỏi lay nhẹ, thời gian thoáng qua, hắn tựa như trở lại cái căn phòng nho nhỏ đó, thiếu nữ trên giường đóng chặt hai tròng mắt, nam tử dán chặt môi vào mội nàng, mớm thuốc, chính là loại mùi vị ở chỗ này, là của nàng. . . . . .
Đáng chết. Lê Hân khẽ nguyền rủa một tiếng, đè xuống rung động trong lòng. Hắn sao lại quên chuyện hôm nay tới nơi này làm cái gì. Hắn là tới kiểm chứng, là tới hỏi tội. Là tới báo thù.
Vân Tâm Nhược, Lê Hân cắn răng, càng đến gần, lửa giạn càng tăng.
Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn vào nam tử đang từ từ đến gần.
Một thân áo đen, khuôn mặt dữ tợn như muốn đánh chết nàng. Trong mắt của hắn mang theo hận ý, giống như ngày trước.
Nàng chưa bao giờ nợ hắn. Mà hắn lại nợ nàng quá nhiều.
Hắn mợ nàng. Cả đời này, không cách nào trả nỗi.
“Vân Tâm Nhược, độc Thiển Y trúng có phải ngươi hạ hay không? Nói.” Hắn đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh.
Nhưng vào lúc này, không biết tại sao điều hắn muốn nghe nhất là thanh âm nàng phủ nhận, hắn hy vọng, đây chẳng qua là một sự hiểu lầm, độc không phải là nàng hạ.
ngón tay Vân Tâm Nhược nhè nhẹ vỗ về vết thương trên đầu, đau đớn truyền đến.
“Tướng quân nói cái gì chính là cái đó! Độc là ta hạ.” Con ngươi nàng không một điểm ánh sáng, trống rỗng, chấp nhận. Còn có nhàn nhạt u buồn bên trong.
Thì ra đây chính là sự thật. Thì ra nàng ác độc như thế. Mà hắn, còn muốn lừa gạt mình ư, hắn cũng không tìm ra được bất kỳ chứng cớ gì để tha thứ nàng.
Thật ra, chỉ có chính hắn mới biết, hắn hi vọng có thể nghe nàng nói không. Xem ra, hắn, thật sự nhìn lầm nàng.
“Được, được, được.” Hắn liên tiếp nói ba chữ được, con ngươi đỏ lên, không biết là vì chuyện Vân Thiển Y trúng độc, hay bởi vì thất vọng đối với nàng, mà hắn nói ra lời tàn nhẫn vô cùng.”Thừa nhận là tốt rồi, vậy đừng trách ta, ta muốn báo thù cho Thiển Y.”
Giơ tay, hắn nắm lấy cằm của Vân Tâm Nhược, tròng mắt như ác ma. Vân Tâm Nhược bị buộc nhìn hắn. Sau đó, ánh mắt chợt lóe, tất cả mọi thứ xoẹt qua đầu nàng. Nàng quay đầu, không nhìn hắn một cái.
Đột nhiên, trong miệng của nàng bị nhét vào một viên thuốc, nam tử cầm chặt cằm nàng, thuốc kia thuận thế rơi vào thực quản, trượt xuống bụng. Một sự nóng rát đau đớn, khiến nàng toát ra mồ hôi lạnh.
Hất tay, buông nàng ra, Lê Hân cười lạnh đứng ở một bên, “Biết ta mới cho ngươi ăn gì không?”
Vân Tâm Nhược cắn môi, trên môi đau nhói làm cho nàng có thể giữ vững thanh tĩnh. .
“Túy Nguyệt lưu tâm.” Nàng đáp. Giọng nói còn lạnh lùng hơn hắn, chẳng qua là trong giọng nói có chút run rẩy.
bên trong lưu đinh lâu, không khí nhàn nhạt mang theo mùi trúc, một phòng sáng ngời.
Thanh Hàn quả thật thâm tình với nàng, cho dù quên thì nửa đêm vẫn ôm nàng đến đây, nhưng là, hắn cười lạnh, toàn thân hiện lên lãnh khí.
Không nghĩ tới, thật không ngờ nàng lại dễ dàng ra khỏi Ám các, vậy mà hắn như một đứa ngốc, vẫn lo lắng cho nàng, nàng thì tốt rồi, ngủ tốt như vậy, đáng thương Thiển Y cho đến bây giờ vẫn là hôn mê bất tỉnh.
Hắn sẽ không để Thiển Y trúng độc một cách vo ích, Vân Tâm Nhược, chỉ cần nàng dám làm, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết để báo thù cho Thiển Y. Đừng trách hắn vô tình, tất cả đều tự nàng chuốc lấy, loại nữ nhân lòng dạ độc ác này không xứng ở lưu đinh lâu, không xứng.
Một phần là do oán hận chuyện Vân Thiển Y bị hạ độc, một phần là tức giận do Vân Tâm Nhược bị Tiêu Thanh Hàn cứu ra. Lúc này, hắn đã bị chọc giận hoàn toàn.
Hắn cười lạnh, càng đi càng gần, thậm chí trừ mùi thơm của trúc, hắn có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm khác, nhàn nhạt, thanh thanh , giống như đã từng quen biết, lại làm cho tinh thần hắn không khỏi lay nhẹ, thời gian thoáng qua, hắn tựa như trở lại cái căn phòng nho nhỏ đó, thiếu nữ trên giường đóng chặt hai tròng mắt, nam tử dán chặt môi vào mội nàng, mớm thuốc, chính là loại mùi vị ở chỗ này, là của nàng. . . . . .
Đáng chết. Lê Hân khẽ nguyền rủa một tiếng, đè xuống rung động trong lòng. Hắn sao lại quên chuyện hôm nay tới nơi này làm cái gì. Hắn là tới kiểm chứng, là tới hỏi tội. Là tới báo thù.
Vân Tâm Nhược, Lê Hân cắn răng, càng đến gần, lửa giạn càng tăng.
Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn vào nam tử đang từ từ đến gần.
Một thân áo đen, khuôn mặt dữ tợn như muốn đánh chết nàng. Trong mắt của hắn mang theo hận ý, giống như ngày trước.
Nàng chưa bao giờ nợ hắn. Mà hắn lại nợ nàng quá nhiều.
Hắn mợ nàng. Cả đời này, không cách nào trả nỗi.
“Vân Tâm Nhược, độc Thiển Y trúng có phải ngươi hạ hay không? Nói.” Hắn đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh.
Nhưng vào lúc này, không biết tại sao điều hắn muốn nghe nhất là thanh âm nàng phủ nhận, hắn hy vọng, đây chẳng qua là một sự hiểu lầm, độc không phải là nàng hạ.
ngón tay Vân Tâm Nhược nhè nhẹ vỗ về vết thương trên đầu, đau đớn truyền đến.
“Tướng quân nói cái gì chính là cái đó! Độc là ta hạ.” Con ngươi nàng không một điểm ánh sáng, trống rỗng, chấp nhận. Còn có nhàn nhạt u buồn bên trong.
Thì ra đây chính là sự thật. Thì ra nàng ác độc như thế. Mà hắn, còn muốn lừa gạt mình ư, hắn cũng không tìm ra được bất kỳ chứng cớ gì để tha thứ nàng.
Thật ra, chỉ có chính hắn mới biết, hắn hi vọng có thể nghe nàng nói không. Xem ra, hắn, thật sự nhìn lầm nàng.
“Được, được, được.” Hắn liên tiếp nói ba chữ được, con ngươi đỏ lên, không biết là vì chuyện Vân Thiển Y trúng độc, hay bởi vì thất vọng đối với nàng, mà hắn nói ra lời tàn nhẫn vô cùng.”Thừa nhận là tốt rồi, vậy đừng trách ta, ta muốn báo thù cho Thiển Y.”
Giơ tay, hắn nắm lấy cằm của Vân Tâm Nhược, tròng mắt như ác ma. Vân Tâm Nhược bị buộc nhìn hắn. Sau đó, ánh mắt chợt lóe, tất cả mọi thứ xoẹt qua đầu nàng. Nàng quay đầu, không nhìn hắn một cái.
Đột nhiên, trong miệng của nàng bị nhét vào một viên thuốc, nam tử cầm chặt cằm nàng, thuốc kia thuận thế rơi vào thực quản, trượt xuống bụng. Một sự nóng rát đau đớn, khiến nàng toát ra mồ hôi lạnh.
Hất tay, buông nàng ra, Lê Hân cười lạnh đứng ở một bên, “Biết ta mới cho ngươi ăn gì không?”
Vân Tâm Nhược cắn môi, trên môi đau nhói làm cho nàng có thể giữ vững thanh tĩnh. .
“Túy Nguyệt lưu tâm.” Nàng đáp. Giọng nói còn lạnh lùng hơn hắn, chẳng qua là trong giọng nói có chút run rẩy.
/324
|