Đường Phổ An là khu phố tài chính của thành phố C. Điểm nhấn của trục đường này chính là tòa cao ốc Phổ An. Đó là một tòa nhà cao năm mươi tầng, được bao bọc hoàn toàn bằng kính, màu xanh nhạt. Bên ngoài viền một lưới thép màu bạc dọc theo từng tầng lầu. Đứng giữa các công trình kiến trúc sử dụng tông xám làm chủ đạo, tòa nhà trở nên vô cùng nổi bật. Vào ban ngày, khi trời nắng, màu xanh của lớp kính gần trùng với màu trời, tưởng tượng như cả hai đang hòa lẫn vào nhau. Thậm chí có thể nhìn thấy những đám mây trắng bồng bềnh trên mặt kính. Vào ban đêm, cả tòa nhà thắp điện sáng choang, ánh đèn màu rực rỡ được những tấm kính khúc xạ phát ra muôn ngàn đốm sáng xanh li ti lấp lánh, kết hợp với dải đèn vàng óng ánh trên cây cầu vượt hình cánh cung kế bên tạo thành một quang cảnh hết sức thú vị. Nếu được chụp lại in thành bưu thiếp, thì đây sẽ là tấm bưu thiếp đại diện cho thành phố C.
Bì Bì hiểu rõ nơi này, là bởi vì phần lớn khách hàng của tiệm hoa đều xuất phát từ đây. Công ty của Gia Lân cũng nằm trên con đường này. Dạo trước, cứ cách mấy ngày, Bì Bì lại phải giao hoa đến tòa cao ốc Phổ An. Trong cao ốc có ba công ty lớn, vì vậy thường xuyên tổ chức các hoạt động. Tòa cao ốc được xây theo kiến trúc hiện đại, tất cả trang bị kỹ thuật bên trong đều thuộc hàng cao cấp nhất thành phố C. Vừa bước vào cửa, sẽ lập tức bị choáng ngợp trước nội thất vô cùng xa hoa lộng lẫy. Đặc biệt, ngay giữa đại sảnh có treo một chùm đèn pha lê kiểu Châu Âu, nghe đồn giá của nó lên tới cả nghìn vạn. Bốn chữ “Cao ốc Phổ An” ngay trước lối vào chính đã bị thay thế bởi cụm từ “Rino Group” màu xám bạc. Chín chữ cái tiếng Anh theo font chữ La Mã này có lẽ là phần khiêm tốn nhất ở đây. Bì Bì nhìn sơ lượt những người ra vào tòa nhà, hầu hết họ, nam giới thì mặc âu phục thắc cà vạt cùng một màu, dù là nhân viên vệ sinh cũng không ngoại lệ. Nữ giới thì mặc váy công sở, áo vét, mang giày cao gót, tác phong vô cùng chuẩn mực. Bì Bì nhìn lại chính mình, cô bị bệnh đã mấy ngày, cũng là mấy ngày không chăm chút sửa soạn, hiện tại trên người đang mặc một chiếc váy jean, một chiếc áo sơ mi, chân mang giày thể thao, cộng thêm một mái tóc bị gió thổi bù xù trên đầu, phong cách chẳng có một chút ăn nhập gì với vẻ nguy nga tráng lệ của tòa nhà cả. Nhưng cô chẳng để ý nhiều, bê thùng hoa bước thẳng đến quầy lễ tân. Đến trước quầy mới phát hiện nữ tiếp tân đã bị thay đổi. Cô nàng trước mặt nhan sắc hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để đóng vai các nữ hot girl chân dài. Cô ấy nhìn Bì Bì, miệng tươi cười hết sức ngọt ngào.
“Chào cô, tôi ở tiệm hoa giao hoa đến.”
Bì Bì đưa tờ giấy hẹn trước cho cô ta, cô ta nhìn sơ qua rồi hỏi: “Cô tên gì? Tôi đăng kí giúp cô nhé.”
Hồi trước, mỗi khi đến đây, tiếp tân luôn đưa cho Bì Bì một mẫu đăng kí để Bì Bì tự ghi. Lần này nữ nhân viên lại đích thân ghi, Bì Bì cảm thấy thái độ phục vụ của công ty mới này quả là vượt lên một đẳng cấp khác.
“Tôi họ Quan, tên Quan Bì Bì, ở cửa hàng Hoa Vô Khuyết.”
Cô nàng nhân viên ghi xong, đoạn gật đầu ra hiệu cho cô: “Thang máy ở phía bên kia, cô có thể lên rồi.”
Bì Bì ngập ngừng, tò mò hỏi: “Cho hỏi công ty Rino Group kinh doanh lĩnh vực gì vậy ạ?”
“Vận tải đường thủy viễn dương.”
“Ồ, thần bí quá.”
Nhưng có thần bí thì cũng chẳng liên quan đến mình, Bì Bì bê thùng hoa vào thẳng vào thang máy, bắt đầu giao từ văn phòng tầng hai mươi.
Công ty mới không khí cũng mới. Bì Bì đưa hoa đến từng phòng, cắm hoa vào lọ, thay nước xong xuôi, sau đó mới giới thiệu sơ qua về cách giữ hoa tươi lâu cho nhân viên trong văn phòng, cuối cùng mới nhờ một nhân viên kí nhận. Lúc đến lặng lẽ, lúc về cũng lặng lẽ, không hề làm ảnh hưởng đến công việc của bất cứ ai. Những nhân viên văn phòng này cũng vô cùng lịch sự, ai gặp cô cũng cười chào, nhận hoa xong đều nói cảm ơn. Bì Bì nghĩ bụng, nếu mấy lọ hoa này cứ cách vài ngày lại thay mới, công việc làm ăn của Hoa Vô Khuyết sắp tới hẳn là sẽ khá khẫm. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình không thể để xảy ra sơ xuất gì với khách hàng thượng đế này được. Vì vậy, thái độ phải hết sức niềm nở, lời nói phải vô cùng nhỏ nhẹ ấm áp, miệng cười phải thật tươi, ai hỏi gì đều phải trả lời, phục vụ phải thật là chu đáo.
Tầng nào cũng như thế, đến khi lên tới tầng thứ năm mươi, lưng Bì Bì đã đau như là bị điện giật. Cơ mặt thì cứng lại vì cười. Mồ hôi bắt đầu túa ra. Bước chân bắt đầu nhẹ bẫng. Đầu óc choáng váng mơ hồ. Nhưng vì mối làm ăn này, cô không thể không cố chấn chỉnh lại tinh thần, lấy lại nụ cười trên mặt, đưa hoa đến từng văn phòng. Sau khi giao hoa đến văn phòng cuối cùng của tầng thứ năm mươi, Bì Bì không thể cầm cự được nữa, nhưng còn tới hai tiếng mới đến giờ uống thuốc. Vì vậy, cô đi vào nhà vệ sinh, xả nước lạnh tạt lên mặt, sau đó nâng cao bó hoa hồng trước ngực, miễn cưỡng tiến lên.
Tiếp đón cô là một nữ thư kí vô cùng xinh đẹp, với ngoại hình có thể trở thành người mẫu ảnh bìa cho các tạp chí thời trang. Bì Bì phát hiện, cô ta chỉ trang điểm một lớp nhạt, gương mặt đã trở nên hoàn mỹ không chút tì vết. Cô ta dùng một thái độ vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cô là Quan Tiểu thư phải không?”
Bì Bì kinh ngạc: “Cô biết tôi sao?”
Cô thư kí cười khẽ, đáp: “Tôi chính là người đã gọi điện đặt hoa, cửa hàng thông báo sẽ có một người là Quan tiểu thư giao hoa đến.”
Bì Bì đặt bó hoa hồng lên bàn trước mặt cô ta: “Tôi đã giao xong các phòng rồi, đây là bó cuối cùng. Nếu cô có sẵn bình, tôi có thể cắm giúp cô.”
Cô thư kí nói: “Cám ơn rất nhiều. Nhưng chỗ này của tôi không có bình, cô vui lòng cắm hoa vào bình hoa trong văn phòng giúp tôi.”
Bì Bì nhìn cô ta một cái, rồi cất bước tiến về phía trước, bỗng nhiên cả người lảo đảo, suýt nữa đã ngã úp xuống đất. Cô thư kí vừa hay đỡ kịp: “Quan tiểu thư, cô có cần uống chút nước không?”
“Không cần đâu, cám ơn cô.”
Nhìn dáng vẻ không còn chút sức lực nào của cô, cô thư kí bèn giành bước lên mở giúp cô cánh cửa nặng trịch. Cửa vừa hé ra, một làn hơi lạnh lập tức ùa ra. Thì ra phía sau cánh cửa là một hành lang. Hành lang hơi cong về phía bên trái, trông vô cùng tĩnh mịch và âm u. Bì Bì không kìm lòng được hỏi: “Cho hỏi, đưa đến văn phòng nào vậy ạ?”
“Trên tầng này chỉ có một văn phòng duy nhất. Cô đi thẳng, mở cánh cửa tiếp theo.”
Bì Bì bị cơn đau hành hạ sắp chịu hết nỗi, cô rất muốn chạy thật nhanh vào, vứt bó hoa trong đó, sau đó tìm đại một góc nào nằm xuống nghỉ. Có nằm nghỉ nửa tiếng thì may ra mới có sức đứng lên. Nghĩ vậy, cô bèn gia tăng nhịp bước, kéo cánh cửa thứ hai ra bước vào trong.
Đây là một văn phòng rất rộng, cả ba mặt đều bằng kính. Ánh mặt trời vàng ươm, ấm áp, chiếu xuyên qua tường kính đậu lên trên đầu vai. Xa xa, xe cộ ngược xui tấp nập từng dòng, đông như một đàn kiến li ti đang bò. Hơn một nửa thành phố C trải rộng ngay trong tầm mắt. Bì Bì có cảm giác như đang đứng trên mây. Thật ra thì mặt tường còn lại cũng bằng kính, nhưng đằng sau là một bể cá dài đến mười thước, cao hai thước. Bì Bì là người kinh doanh hoa cảnh, vẫn thường hợp tác giao thiệp với các cửa hàng trong chợ Hoa Điểu. Bể cá loại gì, cá loại gì mà cô chưa từng gặp chứ. Các loại bể thông thường bên trong đều có rong biển, trúc diệp lan, thủy cần, cỏ hoàng quan, kim ngư tảo… cộng thêm vài hòn giả sơn, mấy nhánh san hô, cùng với các loại cá vàng hoặc cá cảnh đủ màu sắc. Nhưng trong bể cá này chỉ nuôi một đàn sứa trong suốt, tới mấy mươi con. Chúng đang sử dụng một tư thế bơi tuyệt đẹp, nhẹ nhàng từ tốn di chuyển theo dòng nước. Dưới ánh điện xanh lam, chiếc mũ xòe tròn như một cái ô, phát ra những tia sáng long lanh huyền ảo. Bì Bì lập tức bị những sinh vật thần bí này thu hút. Chăm chú nhìn ngắm một lúc lâu, cô mới phát hiện ra có một người đàn ông mặc âu phục màu tro sậm đang đứng bên bể cá, xoay lưng về phía cô.
Ngay lúc ấy, Bì Bì chợt nhận ra cơn đau trên người mình chẳng hiểu sao đã hoàn toàn biến mất. Cô nghĩ bụng, nhân lúc sức lực vẫn còn nhanh chóng làm xong việc, tốt hơn hết là đừng làm phiền đến người ta. Nhưng cô đảo mắt khắp phòng mà chẳng thấy cái lọ hoa nào, cô đành đằng hắng một tiếng, cất giọng hỏi: “Tiên sinh, tôi đến giao hoa, cho hỏi bình hoa ở đâu ạ?”
Một mùi dương xỉ trong núi sâu quen thuộc thoảng tới. Người đàn ông trước mặt chậm rãi quay lại, nửa cười nửa không nhìn cô, chào hỏi: “Em vẫn khỏe chứ, Quan Bì Bì?”
Bì Bì đứng hình hai giây mới có phản ứng, rằng người đang đứng trước mặt mình chính là Hạ Lan Huề.
Thật ra, ban nãy cô đã cảm thấy bóng lưng này quen quen, nhưng thời gian cô và Hạ Lan ở bên nhau không lâu nên cô không chắc. Hạ Lan lại rất ít khi xoay lưng lại với cô. Hơn thế, Hạ Lan không thích mặc âu phục, dù trong những trường hợp bắt buộc phải mặc, thì anh cũng không mang giày da. Nhưng Hạ Lan Huề hiện tại, toàn thân diện tây trang đúng tiêu chuẩn, nhìn chất liệu và đường may cũng biết là thuộc hàng chất lượng xa xỉ. Bộ tây trang nghiêm túc và trang trọng như vậy nhưng khoác trên người anh lại toát ra một vẻ tùy tiện và nhàn nhã, như thể đó không phải là quần áo mà đó chính là làn da thứ hai của anh vậy.
Bì Bì ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, không biết phải nói gì. Tế ti đại nhân thật là anh tuấn biết bao. Sự anh tuấn mà chỉ có những lúc hai người xa cách nhau mới cảm thấy. Không phải do khoảng cách sản sinh ra vẻ đẹp, mà vẻ đẹp cần phải có khoảng cách mới có thể quan sát được.
“Hạ Lan tiên sinh, anh để bình hoa ở đâu?”
“Từ tầng hai mươi đưa lên đến tầng năm mươi, em không biết mệt là gì sao? Không muốn ngồi nghỉ một lát à?” Anh chỉ vào bộ sô pha trước mặt.
“Không cần!” Bì Bì đặt bó hoa đang cầm vào tay anh, cô nghĩ bụng, phải mau chóng rời khỏi đây thôi. “Tôi còn có việc phải làm.”
Tế ti đại nhân mỉm cười đầy thâm ý, bước đến bên cạnh tủ rượu, nâng một ly rượu lên, thản nhiên uống một hớp: “Suýt nữa thì quên mất, với em thì nhịn đau cũng là một công việc… Một công việc vô cùng gian nan.”
Anh nâng ly rượu, đi đến ngồi xuống sô pha, không thèm nhìn cô một cái, chỉ khẽ phất tay, ý nói nếu không muốn ở lại nữa, thì mời em đi đi cho.
Câu nói của anh đã chạm ngay chỗ đau của Bì Bì, hơn nữa giọng điệu nghe có vẻ như rất hạnh phúc khi người khác gặp tai họa. Máu nóng của Bì Bì lập tức vọt lên tới não, cô vốn đang định xách thùng đựng hoa bước ra, nghe anh nói thế lập tức hầm hầm đi đến trước mặt anh, cao giọng nói: “Hạ Lan Huề, đừng nói cơn đau mà tôi phải chịu có liên quan đến anh đấy!”
“Lẽ nào lúc trước em chưa từng được Tế ti đại nhân chữa bệnh cho à?”
“Nói vậy là ý gì?”
“Chỉ cần em ở bên tôi, hoặc chỉ cần đứng gần tôi thôi, em sẽ không bị Vô minh chi hỏa hành hạ nữa.”
“Vậy xin hỏi, anh đang dùng phép thuật gì đó khống chế tôi sao?” Bì Bì quát lên: “Hạ Lan Huề, có phải anh rảnh rỗi quá đúng không!”
“Không phải rảnh rỗi, mà là đang chữa bệnh.”
“Bắt tôi giao hoa đến mấy trăm văn phòng của mấy chục tầng lầu cũng là ý của anh đó hả, anh đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Làm ơn hãy hiểu, đó là tôi đang kéo dài mạng sống giúp em đấy.”
“Đồ lưu manh! Đồ vô lại! Đồ vô liêm sỉ!” Bì Bì mắng to: “Lúc tôi đưa chìa khóa cho anh, anh đã đồng ý không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa mà! Anh nói lời chẳng giữ lời gì cả!”
“Tôi quấy rầy cuộc sống của em lúc nào?” Hạ Lan Huề bỗng dưng đứng dậy, nhìn Bì Bì đang hùng hùng hổ hổ: “Tôi đến tìm em sao?”
“Thế cơn đau mà tôi phải chịu là gì! Anh hãy làm nó biến mất ngay cho tôi!”
“Đau đớn trên người em là do em tự chuốc lấy đấy chứ, có liên quan gì đến tôi? Loại vô minh chi hỏa đó, ngay cả tộc Hồ nhìn thấy nó còn tránh xa như tránh quỷ, huống hồ là con người?” Bì Bì càng tức giận, Hạ Lan Huề càng cười hết sức sảng khoái.
Lý lẽ mà anh nói quả thật không sai, lửa giận trong lòng Bì Bì bị những lời của anh làm nghẹn ứ trong ngực không thể nào phát tác ra được, cô bặm môi: “Nói đi, điều kiện để tôi thoát khỏi đau đớn là gì?”
Tình hình đang phát triển theo hướng anh mong muốn, đôi mày của Tế ti đại nhân liền dãn ra: “Bì Bì, em bằng lòng làm băng nô của tôi không?”
Cái gì? Từ vợ chính thức hạ cấp xuống làm tiểu tam? Bì Bì giận sôi người, nhảy dựng lên, không hề suy nghĩ đã tung một nắm đấm vào ngay mũi Hạ Lan Huề.
“Vèo!” Hạ Lan Huề nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, cổ tay cô bị anh chộp lấy. Bì Bì định ra tiếp cú đấm thứ hai, Hạ Lan Huề đã bắt được cả hai tay cô khóa lại phía sau, mặt anh áp sát mặt cô. Bì Bì cố giãy dụa nhưng không có tác dụng. Anh nhìn cô, chầm chậm nói từng chữ một: “Lại muốn động chân động tay? Nói chuyện bình thường không được à?”
Giọng nói của Tế ti đại nhân vô cùng bình thản, lãnh đạm, trầm bổng du dương, nghe êm tai không thua gì giọng của các diễn viên lồng tiếng.
“Tôi tuyệt đối không bao giờ làm băng nô của anh!”
“Quan Bì Bì, tôi có phải là phu quân chí tôn vô thượng của em không?”
“Không phải!”
“Em có nghe lời tôi không?”
“Không nghe!”
“Vậy em còn muốn sống nữa không?”
“Có chết, tôi cũng sẽ cắn anh chết trước!”
Tế ti đại nhân đã nổi giận.
Anh bất thình lình chặn miệng cô lại, hôn xuống môi cô. Bì Bì vừa lắc đầu vừa vùng vẫy, cô muốn cắn lên mũi anh nhưng không cách nào cắn tới, môi bỗng nhiên nhói đau, cô ngược lại lại bị Tế ti đại nhân cắn một phát.
Hạ Lan Huề thả tay cô ra, Bì Bì đưa tay lau miệng, máu rướm cả ra. Cô giơ cao nắm đấm, hung dữ nhìn anh trong tư thế đề phòng. Hạ Lan Huề cười nhạt, nới lỏng cà vạt vứt lên sô pha, một tay đưa ra túm cô kéo đến trước mặt anh.
“Cho em một cơ hội cuối cùng, Quan Bì Bì.” Anh nói: “Em có bằng lòng làm băng nô của tôi không?”
“Không!”
“Thà chết cũng không?”
“Có chết một ngàn lần cũng không!”
Anh bất mãn càu nhàu một tiếng trong cổ, hệt như đang cố nuốt xuống cơn kích động muốn ăn tươi người nào đó. Kế đó, anh ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chăm chăm vào đàn sứa đang im lặng trôi lơ lửng trong bể cá, nói: “Vậy em có thể đi chết được rồi đó.”
Bì Bì quay người, đầu không thèm ngoảnh lại, nhanh chóng bước đi, rời khỏi đó.
Bì Bì hiểu rõ nơi này, là bởi vì phần lớn khách hàng của tiệm hoa đều xuất phát từ đây. Công ty của Gia Lân cũng nằm trên con đường này. Dạo trước, cứ cách mấy ngày, Bì Bì lại phải giao hoa đến tòa cao ốc Phổ An. Trong cao ốc có ba công ty lớn, vì vậy thường xuyên tổ chức các hoạt động. Tòa cao ốc được xây theo kiến trúc hiện đại, tất cả trang bị kỹ thuật bên trong đều thuộc hàng cao cấp nhất thành phố C. Vừa bước vào cửa, sẽ lập tức bị choáng ngợp trước nội thất vô cùng xa hoa lộng lẫy. Đặc biệt, ngay giữa đại sảnh có treo một chùm đèn pha lê kiểu Châu Âu, nghe đồn giá của nó lên tới cả nghìn vạn. Bốn chữ “Cao ốc Phổ An” ngay trước lối vào chính đã bị thay thế bởi cụm từ “Rino Group” màu xám bạc. Chín chữ cái tiếng Anh theo font chữ La Mã này có lẽ là phần khiêm tốn nhất ở đây. Bì Bì nhìn sơ lượt những người ra vào tòa nhà, hầu hết họ, nam giới thì mặc âu phục thắc cà vạt cùng một màu, dù là nhân viên vệ sinh cũng không ngoại lệ. Nữ giới thì mặc váy công sở, áo vét, mang giày cao gót, tác phong vô cùng chuẩn mực. Bì Bì nhìn lại chính mình, cô bị bệnh đã mấy ngày, cũng là mấy ngày không chăm chút sửa soạn, hiện tại trên người đang mặc một chiếc váy jean, một chiếc áo sơ mi, chân mang giày thể thao, cộng thêm một mái tóc bị gió thổi bù xù trên đầu, phong cách chẳng có một chút ăn nhập gì với vẻ nguy nga tráng lệ của tòa nhà cả. Nhưng cô chẳng để ý nhiều, bê thùng hoa bước thẳng đến quầy lễ tân. Đến trước quầy mới phát hiện nữ tiếp tân đã bị thay đổi. Cô nàng trước mặt nhan sắc hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để đóng vai các nữ hot girl chân dài. Cô ấy nhìn Bì Bì, miệng tươi cười hết sức ngọt ngào.
“Chào cô, tôi ở tiệm hoa giao hoa đến.”
Bì Bì đưa tờ giấy hẹn trước cho cô ta, cô ta nhìn sơ qua rồi hỏi: “Cô tên gì? Tôi đăng kí giúp cô nhé.”
Hồi trước, mỗi khi đến đây, tiếp tân luôn đưa cho Bì Bì một mẫu đăng kí để Bì Bì tự ghi. Lần này nữ nhân viên lại đích thân ghi, Bì Bì cảm thấy thái độ phục vụ của công ty mới này quả là vượt lên một đẳng cấp khác.
“Tôi họ Quan, tên Quan Bì Bì, ở cửa hàng Hoa Vô Khuyết.”
Cô nàng nhân viên ghi xong, đoạn gật đầu ra hiệu cho cô: “Thang máy ở phía bên kia, cô có thể lên rồi.”
Bì Bì ngập ngừng, tò mò hỏi: “Cho hỏi công ty Rino Group kinh doanh lĩnh vực gì vậy ạ?”
“Vận tải đường thủy viễn dương.”
“Ồ, thần bí quá.”
Nhưng có thần bí thì cũng chẳng liên quan đến mình, Bì Bì bê thùng hoa vào thẳng vào thang máy, bắt đầu giao từ văn phòng tầng hai mươi.
Công ty mới không khí cũng mới. Bì Bì đưa hoa đến từng phòng, cắm hoa vào lọ, thay nước xong xuôi, sau đó mới giới thiệu sơ qua về cách giữ hoa tươi lâu cho nhân viên trong văn phòng, cuối cùng mới nhờ một nhân viên kí nhận. Lúc đến lặng lẽ, lúc về cũng lặng lẽ, không hề làm ảnh hưởng đến công việc của bất cứ ai. Những nhân viên văn phòng này cũng vô cùng lịch sự, ai gặp cô cũng cười chào, nhận hoa xong đều nói cảm ơn. Bì Bì nghĩ bụng, nếu mấy lọ hoa này cứ cách vài ngày lại thay mới, công việc làm ăn của Hoa Vô Khuyết sắp tới hẳn là sẽ khá khẫm. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình không thể để xảy ra sơ xuất gì với khách hàng thượng đế này được. Vì vậy, thái độ phải hết sức niềm nở, lời nói phải vô cùng nhỏ nhẹ ấm áp, miệng cười phải thật tươi, ai hỏi gì đều phải trả lời, phục vụ phải thật là chu đáo.
Tầng nào cũng như thế, đến khi lên tới tầng thứ năm mươi, lưng Bì Bì đã đau như là bị điện giật. Cơ mặt thì cứng lại vì cười. Mồ hôi bắt đầu túa ra. Bước chân bắt đầu nhẹ bẫng. Đầu óc choáng váng mơ hồ. Nhưng vì mối làm ăn này, cô không thể không cố chấn chỉnh lại tinh thần, lấy lại nụ cười trên mặt, đưa hoa đến từng văn phòng. Sau khi giao hoa đến văn phòng cuối cùng của tầng thứ năm mươi, Bì Bì không thể cầm cự được nữa, nhưng còn tới hai tiếng mới đến giờ uống thuốc. Vì vậy, cô đi vào nhà vệ sinh, xả nước lạnh tạt lên mặt, sau đó nâng cao bó hoa hồng trước ngực, miễn cưỡng tiến lên.
Tiếp đón cô là một nữ thư kí vô cùng xinh đẹp, với ngoại hình có thể trở thành người mẫu ảnh bìa cho các tạp chí thời trang. Bì Bì phát hiện, cô ta chỉ trang điểm một lớp nhạt, gương mặt đã trở nên hoàn mỹ không chút tì vết. Cô ta dùng một thái độ vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cô là Quan Tiểu thư phải không?”
Bì Bì kinh ngạc: “Cô biết tôi sao?”
Cô thư kí cười khẽ, đáp: “Tôi chính là người đã gọi điện đặt hoa, cửa hàng thông báo sẽ có một người là Quan tiểu thư giao hoa đến.”
Bì Bì đặt bó hoa hồng lên bàn trước mặt cô ta: “Tôi đã giao xong các phòng rồi, đây là bó cuối cùng. Nếu cô có sẵn bình, tôi có thể cắm giúp cô.”
Cô thư kí nói: “Cám ơn rất nhiều. Nhưng chỗ này của tôi không có bình, cô vui lòng cắm hoa vào bình hoa trong văn phòng giúp tôi.”
Bì Bì nhìn cô ta một cái, rồi cất bước tiến về phía trước, bỗng nhiên cả người lảo đảo, suýt nữa đã ngã úp xuống đất. Cô thư kí vừa hay đỡ kịp: “Quan tiểu thư, cô có cần uống chút nước không?”
“Không cần đâu, cám ơn cô.”
Nhìn dáng vẻ không còn chút sức lực nào của cô, cô thư kí bèn giành bước lên mở giúp cô cánh cửa nặng trịch. Cửa vừa hé ra, một làn hơi lạnh lập tức ùa ra. Thì ra phía sau cánh cửa là một hành lang. Hành lang hơi cong về phía bên trái, trông vô cùng tĩnh mịch và âm u. Bì Bì không kìm lòng được hỏi: “Cho hỏi, đưa đến văn phòng nào vậy ạ?”
“Trên tầng này chỉ có một văn phòng duy nhất. Cô đi thẳng, mở cánh cửa tiếp theo.”
Bì Bì bị cơn đau hành hạ sắp chịu hết nỗi, cô rất muốn chạy thật nhanh vào, vứt bó hoa trong đó, sau đó tìm đại một góc nào nằm xuống nghỉ. Có nằm nghỉ nửa tiếng thì may ra mới có sức đứng lên. Nghĩ vậy, cô bèn gia tăng nhịp bước, kéo cánh cửa thứ hai ra bước vào trong.
Đây là một văn phòng rất rộng, cả ba mặt đều bằng kính. Ánh mặt trời vàng ươm, ấm áp, chiếu xuyên qua tường kính đậu lên trên đầu vai. Xa xa, xe cộ ngược xui tấp nập từng dòng, đông như một đàn kiến li ti đang bò. Hơn một nửa thành phố C trải rộng ngay trong tầm mắt. Bì Bì có cảm giác như đang đứng trên mây. Thật ra thì mặt tường còn lại cũng bằng kính, nhưng đằng sau là một bể cá dài đến mười thước, cao hai thước. Bì Bì là người kinh doanh hoa cảnh, vẫn thường hợp tác giao thiệp với các cửa hàng trong chợ Hoa Điểu. Bể cá loại gì, cá loại gì mà cô chưa từng gặp chứ. Các loại bể thông thường bên trong đều có rong biển, trúc diệp lan, thủy cần, cỏ hoàng quan, kim ngư tảo… cộng thêm vài hòn giả sơn, mấy nhánh san hô, cùng với các loại cá vàng hoặc cá cảnh đủ màu sắc. Nhưng trong bể cá này chỉ nuôi một đàn sứa trong suốt, tới mấy mươi con. Chúng đang sử dụng một tư thế bơi tuyệt đẹp, nhẹ nhàng từ tốn di chuyển theo dòng nước. Dưới ánh điện xanh lam, chiếc mũ xòe tròn như một cái ô, phát ra những tia sáng long lanh huyền ảo. Bì Bì lập tức bị những sinh vật thần bí này thu hút. Chăm chú nhìn ngắm một lúc lâu, cô mới phát hiện ra có một người đàn ông mặc âu phục màu tro sậm đang đứng bên bể cá, xoay lưng về phía cô.
Ngay lúc ấy, Bì Bì chợt nhận ra cơn đau trên người mình chẳng hiểu sao đã hoàn toàn biến mất. Cô nghĩ bụng, nhân lúc sức lực vẫn còn nhanh chóng làm xong việc, tốt hơn hết là đừng làm phiền đến người ta. Nhưng cô đảo mắt khắp phòng mà chẳng thấy cái lọ hoa nào, cô đành đằng hắng một tiếng, cất giọng hỏi: “Tiên sinh, tôi đến giao hoa, cho hỏi bình hoa ở đâu ạ?”
Một mùi dương xỉ trong núi sâu quen thuộc thoảng tới. Người đàn ông trước mặt chậm rãi quay lại, nửa cười nửa không nhìn cô, chào hỏi: “Em vẫn khỏe chứ, Quan Bì Bì?”
Bì Bì đứng hình hai giây mới có phản ứng, rằng người đang đứng trước mặt mình chính là Hạ Lan Huề.
Thật ra, ban nãy cô đã cảm thấy bóng lưng này quen quen, nhưng thời gian cô và Hạ Lan ở bên nhau không lâu nên cô không chắc. Hạ Lan lại rất ít khi xoay lưng lại với cô. Hơn thế, Hạ Lan không thích mặc âu phục, dù trong những trường hợp bắt buộc phải mặc, thì anh cũng không mang giày da. Nhưng Hạ Lan Huề hiện tại, toàn thân diện tây trang đúng tiêu chuẩn, nhìn chất liệu và đường may cũng biết là thuộc hàng chất lượng xa xỉ. Bộ tây trang nghiêm túc và trang trọng như vậy nhưng khoác trên người anh lại toát ra một vẻ tùy tiện và nhàn nhã, như thể đó không phải là quần áo mà đó chính là làn da thứ hai của anh vậy.
Bì Bì ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, không biết phải nói gì. Tế ti đại nhân thật là anh tuấn biết bao. Sự anh tuấn mà chỉ có những lúc hai người xa cách nhau mới cảm thấy. Không phải do khoảng cách sản sinh ra vẻ đẹp, mà vẻ đẹp cần phải có khoảng cách mới có thể quan sát được.
“Hạ Lan tiên sinh, anh để bình hoa ở đâu?”
“Từ tầng hai mươi đưa lên đến tầng năm mươi, em không biết mệt là gì sao? Không muốn ngồi nghỉ một lát à?” Anh chỉ vào bộ sô pha trước mặt.
“Không cần!” Bì Bì đặt bó hoa đang cầm vào tay anh, cô nghĩ bụng, phải mau chóng rời khỏi đây thôi. “Tôi còn có việc phải làm.”
Tế ti đại nhân mỉm cười đầy thâm ý, bước đến bên cạnh tủ rượu, nâng một ly rượu lên, thản nhiên uống một hớp: “Suýt nữa thì quên mất, với em thì nhịn đau cũng là một công việc… Một công việc vô cùng gian nan.”
Anh nâng ly rượu, đi đến ngồi xuống sô pha, không thèm nhìn cô một cái, chỉ khẽ phất tay, ý nói nếu không muốn ở lại nữa, thì mời em đi đi cho.
Câu nói của anh đã chạm ngay chỗ đau của Bì Bì, hơn nữa giọng điệu nghe có vẻ như rất hạnh phúc khi người khác gặp tai họa. Máu nóng của Bì Bì lập tức vọt lên tới não, cô vốn đang định xách thùng đựng hoa bước ra, nghe anh nói thế lập tức hầm hầm đi đến trước mặt anh, cao giọng nói: “Hạ Lan Huề, đừng nói cơn đau mà tôi phải chịu có liên quan đến anh đấy!”
“Lẽ nào lúc trước em chưa từng được Tế ti đại nhân chữa bệnh cho à?”
“Nói vậy là ý gì?”
“Chỉ cần em ở bên tôi, hoặc chỉ cần đứng gần tôi thôi, em sẽ không bị Vô minh chi hỏa hành hạ nữa.”
“Vậy xin hỏi, anh đang dùng phép thuật gì đó khống chế tôi sao?” Bì Bì quát lên: “Hạ Lan Huề, có phải anh rảnh rỗi quá đúng không!”
“Không phải rảnh rỗi, mà là đang chữa bệnh.”
“Bắt tôi giao hoa đến mấy trăm văn phòng của mấy chục tầng lầu cũng là ý của anh đó hả, anh đang giỡn mặt với tôi đấy à?”
“Làm ơn hãy hiểu, đó là tôi đang kéo dài mạng sống giúp em đấy.”
“Đồ lưu manh! Đồ vô lại! Đồ vô liêm sỉ!” Bì Bì mắng to: “Lúc tôi đưa chìa khóa cho anh, anh đã đồng ý không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa mà! Anh nói lời chẳng giữ lời gì cả!”
“Tôi quấy rầy cuộc sống của em lúc nào?” Hạ Lan Huề bỗng dưng đứng dậy, nhìn Bì Bì đang hùng hùng hổ hổ: “Tôi đến tìm em sao?”
“Thế cơn đau mà tôi phải chịu là gì! Anh hãy làm nó biến mất ngay cho tôi!”
“Đau đớn trên người em là do em tự chuốc lấy đấy chứ, có liên quan gì đến tôi? Loại vô minh chi hỏa đó, ngay cả tộc Hồ nhìn thấy nó còn tránh xa như tránh quỷ, huống hồ là con người?” Bì Bì càng tức giận, Hạ Lan Huề càng cười hết sức sảng khoái.
Lý lẽ mà anh nói quả thật không sai, lửa giận trong lòng Bì Bì bị những lời của anh làm nghẹn ứ trong ngực không thể nào phát tác ra được, cô bặm môi: “Nói đi, điều kiện để tôi thoát khỏi đau đớn là gì?”
Tình hình đang phát triển theo hướng anh mong muốn, đôi mày của Tế ti đại nhân liền dãn ra: “Bì Bì, em bằng lòng làm băng nô của tôi không?”
Cái gì? Từ vợ chính thức hạ cấp xuống làm tiểu tam? Bì Bì giận sôi người, nhảy dựng lên, không hề suy nghĩ đã tung một nắm đấm vào ngay mũi Hạ Lan Huề.
“Vèo!” Hạ Lan Huề nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, cổ tay cô bị anh chộp lấy. Bì Bì định ra tiếp cú đấm thứ hai, Hạ Lan Huề đã bắt được cả hai tay cô khóa lại phía sau, mặt anh áp sát mặt cô. Bì Bì cố giãy dụa nhưng không có tác dụng. Anh nhìn cô, chầm chậm nói từng chữ một: “Lại muốn động chân động tay? Nói chuyện bình thường không được à?”
Giọng nói của Tế ti đại nhân vô cùng bình thản, lãnh đạm, trầm bổng du dương, nghe êm tai không thua gì giọng của các diễn viên lồng tiếng.
“Tôi tuyệt đối không bao giờ làm băng nô của anh!”
“Quan Bì Bì, tôi có phải là phu quân chí tôn vô thượng của em không?”
“Không phải!”
“Em có nghe lời tôi không?”
“Không nghe!”
“Vậy em còn muốn sống nữa không?”
“Có chết, tôi cũng sẽ cắn anh chết trước!”
Tế ti đại nhân đã nổi giận.
Anh bất thình lình chặn miệng cô lại, hôn xuống môi cô. Bì Bì vừa lắc đầu vừa vùng vẫy, cô muốn cắn lên mũi anh nhưng không cách nào cắn tới, môi bỗng nhiên nhói đau, cô ngược lại lại bị Tế ti đại nhân cắn một phát.
Hạ Lan Huề thả tay cô ra, Bì Bì đưa tay lau miệng, máu rướm cả ra. Cô giơ cao nắm đấm, hung dữ nhìn anh trong tư thế đề phòng. Hạ Lan Huề cười nhạt, nới lỏng cà vạt vứt lên sô pha, một tay đưa ra túm cô kéo đến trước mặt anh.
“Cho em một cơ hội cuối cùng, Quan Bì Bì.” Anh nói: “Em có bằng lòng làm băng nô của tôi không?”
“Không!”
“Thà chết cũng không?”
“Có chết một ngàn lần cũng không!”
Anh bất mãn càu nhàu một tiếng trong cổ, hệt như đang cố nuốt xuống cơn kích động muốn ăn tươi người nào đó. Kế đó, anh ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chăm chăm vào đàn sứa đang im lặng trôi lơ lửng trong bể cá, nói: “Vậy em có thể đi chết được rồi đó.”
Bì Bì quay người, đầu không thèm ngoảnh lại, nhanh chóng bước đi, rời khỏi đó.
/20
|