Trong rừng bỗng phát ra những tiếng rột roạt, hình như có thứ gì đó đang bay xuyên qua cánh rừng đến đây. Bầu trời đột nhiên tối sầm. Trước mắt Bì Bì chợt xuất hiện một đàn chim màu đen, đang lao ra khỏi rừng, nhắm thẳng về phía họ. Mỗi con lỡn cỡ một con quạ, mỏ vàng, lưng đen và bụng trắng, trên cánh còn có một đường vân trắng. Phương Tôn Mi đưa mắt ra hiệu cho Chung Nghi, hai người liền chia nhau ra chạy vào rừng.
Dường như đã đoán trước được ý đồ của họ, một phần đàn chim liền đảo ngược hướng bay, sau đó tách làm hai đuổi theo. Số còn lại hơn mười con vẫn tiếp tục lao về phía Tân Lai và Bì Bì bằng tốc độ không tưởng.
Tân Lai đột nhiên vọt lên, vung dao chém liên tiếp vào đàn chim. Nhưng đám chim không hề né tránh, mà lao thẳng vào lưỡi dao. Lưỡi dao vừa chém tới, những con chim bỗng biến hóa, hóa thành mấy chục luồng khói đen phóng về phía đôi mắt của anh ta. Tân Lai liền tung người nhảy lên cây Thủy Sam bên cạnh, chân đạp vào cành cây, mượn đà xoay người lại, vung đòn phản công. Đám khói đen sì bị đánh tựa như một đám bụi cát tan tác vung vãi ra xung quanh. Trong không trung xuất hiện mấy chục viên ngọc phát ra thứ ánh sáng màu lam nhạt, trôi lơ lửng giữa những phiến lá rừng lặng yên. Một cơn gió khẽ thổi qua, khiến chúng chao động nhè nhẹ. Chạm phải những cành cây cứng, những viên ngọc liền vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Tân Lai thở phào nhẹ nhõm, từ trên cây nhảy xuống. Đúng lúc đó, Phương Tôn Mi cũng từ trong rừng đi ra trước mặt anh ta.
“Có vẻ như Thanh Tang muốn một mất một còn với chúng ta, cả Hoạn Linh Sư cũng phái đến rồi.” Phương Tôn Mi nói.
Tân Lai khẽ hừm một tiếng, giắt con dao về thắt lưng, hậm hực: “Tại sao lần nào tới giờ ăn cũng xảy ra chuyện vậy?”
Chung Nghi từ sau một thân cây bước tới, tay cô ta cầm một chiếc ná: “Đám bên kia giải quyết xong rồi. Đại ca…”
“Bên này anh cũng đã gọn ghẽ,” Phương Tôn Mi đáp, “Lê Hoa đâu?”
“Em ở đây.” Phương Lê Hoa núp phía sau Bì Bì, ló đầu ra đáp, tay vẫn giữ khư khư thanh kẹo đường.
Dễ dàng nhận ra, cả ba người này đều không hề lơi lỏng sự cảnh giác. Bọn họ đứng im lặng, lo lắng theo dõi động tĩnh trong rừng. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt của hai người đàn ông, Chung Nghi theo bản năng lấy trong chiếc túi da hươu bên hông ra một viên đá, lắp vào ná. Cô ta liếc Bì Bì một cái, như để xác nhận xem cô còn sống hay không…
Bì Bì từng nhìn thấy cảnh một đàn chim tấn công người trong phim kinh dị của Alfred Hitchcock. Nhưng những con chim đó chẳng qua chỉ là hiện thân cho một điều tâm linh nào đó, sau khi bị tiêu diệt sẽ lập tức tan thành khói mây, không để lại chút dấu vết. Nhưng tình huống khi nãy, mọi việc diễn ra rất giống với cái chết của Triệu Tùng năm nào. Đàn chim đó và tộc Hồ phải chăng là đồng loại?
Đó giờ, trong tưởng tượng của Bì Bì, các bộ lạc trong tộc Hồ cũng giống như các chủng loài khủng long. Loài ăn cỏ được gọi là Lôi Long, loài ăn thịt là Kiếm Long, loài biết bay là Dực Long, loài bơi được là Ngư Long. Tương tự, bộ lạc ăn hoa là Thiên Tinh tộc, bộ lạc ăn thịt là Liễu Đăng tộc, bộ lạc ăn chay là Côn Lăng tộc, còn thứ gì cũng ăn là Sa Lan tộc… Nhưng dù là tộc nào đi nữa, họ đều ăn gan người.
Chung Nghi gom mấy cái túi trên đất lại: “Em thu dọn mấy thứ này.”
“Không cần đâu,” Tôn Mi lãnh đạm nhìn về phía chân trời, “Chúng nhất định vẫn còn quanh đây. Hoạn Linh Sư luôn xuất hiện một cặp.”
Nói chưa hết câu thì đã nghe, “vèo…” một tiếng, cái cây sau lưng Bì Bì đột nhiên rung mạnh, một mũi tên ngắn đã cắm phập lên trên thân cây, cách đỉnh đầu cô chừng một tấc. Lực va chạm rất lớn, khiến lá cây rụng tả tơi. Nếu cổ Bì Bì không hơi nghiêng đi một chút, thì chính xác là mũi tên đó đã găm vào mắt cô.
Nghĩ đến đây, Bì Bì cảm thấy trong mắt bỗng nhứt nhối. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, thì lại có một luồng gió mạnh tạt tới, một mũi tiễn ngắn xẹt qua tai phải cô, găm vào thân cây. Vành tai cô mát lạnh, sau đó thì nóng rát vì đau. Lại vẫn chưa kịp nghĩ gì, đã có thêm mấy mũi tên nữa bay đến, nhưng có thể do kẻ bắn phân tâm, hầu hết đều bay vào trong rừng. Sau làn mưa tên đó là một đàn chim đen nữa. Ba người nhà Phương thị không kịp chia nhau ra chạy, đành phải chụm lưng lại, vây Lê Hoa vào trong, mỗi người đều giơ cao vũ khí trong tay cùng đàn chim giao đấu.
Bì Bì nhận ra, đây chính là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn, lúc này không một ai chú ý đến cô. Cô hít sâu, cố gắng thu nhỏ người lại, thiếu điều muốn biến mình thành một vật thể phẳng, hòng nới lỏng dây thừng buộc trên người ra.
Dây thừng quả có lỏng ra đôi chút, nhưng cô phát hiện trên cổ còn một cái nút thắt. Dù cho cơ thể cô có mỏng như một tờ giấy, đầu cô cũng không thể nào thu nhỏ lại được. Huống hồ, hai tay cô còn bị trói chặt vào thân cây phía sau, dù tất cả dây thừng trên người đều tuột ra, cô cũng không thể chạy trốn. Ôi, cô là bữa tối duy nhất trong ngày hôm nay của Sa Lan phương thị, những kẻ đang trong cơn đói khát này làm sao có thể phạm sai lầm được chứ.
Ngay lúc đó, lại có một mũi tên nhắm thẳng vào mặt cô, Bì Bì lần nữa nhắm chặt hai mắt. Nếu đây thực sự là số phận, đằng nào cũng không tránh khỏi, thôi cứ để nó đến nhanh một chút đi.
Bỗng, “Xoẹt!” một tiếng, không biết từ đâu xuất hiện một bóng người. Người đó vung tay một cái, tia lửa lập tức tóe ra khắp nơi, mũi tên vừa bay tới đã rơi xuống đất.
Bì Bì mở to hai mắt, Hạ Lan Huề với bóng lưng cao gầy, dáng điệu ung dung đang đứng ngay ngắn trước mặt cô. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm được thắt rất cẩn thận, mái tóc hơi hỗn loạn, đây là hình mẫu trang phục tham dự một buổi lễ điển hình. Nếu cuộc đời được phép yêu lần nữa, Bì Bì muốn giống như những cô gái mới biết yêu, yêu một người đàn ông đơn giản là sẽ bắt đầu từ ngoại hình của anh ta, thưởng thức khuôn mặt đẹp trai, cơ ngực cường tráng, và cánh tay mạnh mẽ của anh ta, không phải dính líu vướng víu gì đến linh hồn và quá khứ cả…
“Hạ Lan!” Bì Bì mừng rỡ gọi tên anh.
“Quan tiểu thư”. Tế ti đại nhân lãnh đạm đáp lại.
“Sao anh biết em ở đây?… Nhận được tin nhắn à?”
“So với tin nhắn đó,” anh áp sát mặt vào mặt cô, nâng cằm cô lên, tháo kính xuống, nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm, “Lời nói trước lúc ra đi của em càng khiến tôi có ấn tượng sâu sắc hơn.”
Gương mặt anh không một chút ý cười, đôi mắt lạnh lùng hà khắc như đại dương sâu thẳm, nhìn cô chăm chú nhưng lại tựa như không nhìn thấy gì.
Bì Bì lắp bắp nói: “Em, em đã nói gì?”
“Em nói em muốn tôi từ đây về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của em nữa.”
Ôi trời, Tế ti đại nhân… lòng dạ anh có cần phải hẹp hòi như vậy không!… Bì Bì âm thầm oán thán, môi mím chặc lại.
“Hơn nữa, hành vi tối qua của em cũng rất không tôn trọng phu quân em.”
Phu quân. Bì Bì cười thầm trong lòng. Lần đầu tiên, cô nghe Hạ Lan Huề dùng kiểu từ ngữ xưng hô cổ xưa này, hình như gọi vậy sẽ có cảm giác uy quyền hơn thì phải. Cô không thấy mình có hành vi gì không thỏa đáng. Chẳng phải tối qua, để chứng minh mình không phải băng nô, cô đã cùng anh… làm một hồi sao? Căn bệnh đa nghi của Tế ti đại nhân lại tái phát rồi, sớm không tra, muộn không tra, lại chọn ngay thời điểm sống chết đến nơi để tra hỏi.
“Sa Lan Phương thị… anh có quen không?” Nhìn thấy đàn chim đang ra sức chiến đấu với gia đình nhà Phương thị đằng xa, cô cố tình đánh lạc hướng. Thật kỳ lạ, tại sao bọn chim đen đó không buông tha bọn họ mà lại bỏ qua mình và Hạ Lan Huề.
Hạ Lan Huề khẽ gật đầu.
“Nếu anh đến chậm một chút nữa thôi, em đã trở thành thực phẩm sống của gia đình này rồi.”
“Thế ư, Quan tiểu thư. Làm sao em biết tôi đến đây là để cứu em?”
“Vậy anh đến đây làm gì? Những con chim đó là thế nào vậy?.”
“Đó không phải chim.”
“Không phải chim thì là cái gì?”
Hạ Lan Huề bực mình quát lên: “Quan Bì Bì, tôi không phải đến đây để phổ cập khoa học cho em!” Anh rút một mũi tên cắm trên cây ra, đưa tới trước mắt cô, “Đây là Vô Minh tiễn của Hoạn Linh sư, đã thấy bao giờ chưa?”
Bì Bì lắc đầu.
Đúng lúc đó, mũi tên đột nhiên bốc cháy. Cô liền cảm thấy một sức nóng. Mũi tên cắm sát bên tai và trên đỉnh đầu cô cũng đồng thời bốc cháy. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, ngọn cây trên đầu cũng bắt đầu cháy theo. Bì Bì kinh hoàng nhìn Hạ Lan. Anh đang đứng bên cạnh cô, khoanh tay, nhìn cô đầy hứng thú, không mảy may có ý định muốn giúp cô cởi trói.
“Nóng quá! Mau cởi trói cho em!” Bì Bì kêu lên.
Tế ti đại nhân làm thinh đứng bất động. “Đây là ‘Vô Minh chi hỏa’, chỉ có tộc Hồ và băng nô mới thấy được. Nó giống như lửa của nhân gian, cũng phát sáng và tỏa nhiệt, cảm giác bị đốt cũng rất nhứt nhối và đau đớn. Nhưng nó không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể em, nó chỉ thiêu đốt linh hồn em mà thôi.”
“Nói khác đi là nó không đốt cháy được em đúng không?!”
“Nói khác đi là nó sẽ đốt em thành một đồ chết não.”
Lửa có màu xanh, nhưng cảm giác bị thiêu cháy không khác gì với những ngọn lửa bình thường. Bì Bì thấy da đầu nóng bừng, tóc như có điện chạy qua, nổ tách tách, lưng cô bị ngọn lửa xanh lam điên cuồng liếm láp, bỏng rát như kim châm. Cô không chịu nỗi hét lên.
“Muốn tôi giúp em không?” Anh ta hỏi.
Điều đó còn cần phải hỏi sao! Bì Bì đau đến dàn giụa nước mắt, nhìn anh, đầu ra sức gật lấy gật để.
“Cầu xin tôi đi.”
Cái gì chứ?!!! Bì Bì suýt buộc miệng chửi thề. Cô nghiến chặt răng, nhìn anh đầy căm phẫn. Nhưng nhớ ra Tế ti đại nhân chưa chắc nhìn thấy biểu cảm của mình, Bì Bì bèn hét lớn: “Cầu xin anh? Không có cửa đâu!”
Tế ti đại nhân thọt tay vào túi quần, xoay người bước đi. Bì Bì tức đến ngây người. Không thể nào! Tế ti đại nhân trơ mắt nhìn mình bị lửa thiêu cháy trên cây như vậy sao? Giọng cô trở nên run rẩy, nhẹ nhàng hơn, cô không muốn chết, càng không muốn dễ dàng chết trước mặt Hạ Lan Huề: “Hạ Lan…”
“Hạ Lan Huề, cầu xin anh thả em ra!” Bì Bì rưng rưng nói.
Bóng người trước mặt cuối cùng cũng đứng lại. Hạ Lan Huề xoay người đi đến trước mặt cô, thản nhiên nói: “Quan Bì Bì, tôi có phải phu quân chí tôn vô thượng của em không?”
“Phải…”.
“Quyết đoán, rõ ràng.”
“Phải!”
“Sau này có nghe lời phu quân không?”
“Nghe!”
Miệng anh kề sát tai cô: “Tôi có thể tin lời hứa của em?”
Bì Bì cảm thấy đầu mình như viên kẹo đường trên tay Phương Lê Hoa, bị người ta nướng đến độ mềm nhũng, ngoài đau đớn ra thì không thể suy nghĩ được gì nữa, cả tiềm thức cũng bị đốt cháy khét. Cô vừa khóc vừa ra sức gật đầu.
Dây thừng lập tức lỏng ra, người cô yếu ớt trượt xuống, Hạ Lan Huề thuận thế kéo cô vào lòng. Lồng ngực anh lạnh lẽo như nước, vừa chạm vào da anh, cảm giác đau rát lập tức biến mất. Bì Bì bất chấp tất cả ôm lấy cổ anh, hai chân khóa trên người anh, giống như một đứa trẻ sắp chết đuối ôm chặt người cứu mạng mình vậy.
Tế ti đại nhân rất khó chịu, nhưng lại không còn cách nào khác ôm lấy cô.
Bì Bì vùi mặt vào bờ vai lạnh ngắt của anh. Trong lòng, một nỗi tuyệt vọng mạnh mẽ trỗi dậy. Hạ Lan trở về, anh có thể không nhận ra cô, có thể thay đổi tính cách, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc sống chết của cô. Nếu thật vậy, mối liên hệ bản năng nhất giữa họ cũng không tồn tại nữa.
Cô đã gặp một người hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến mức nói anh ta đến từ một hành tinh khác cũng không ngoa. Giữa họ không hề có bất cứ mối liên hệ gì, cô sống hay chết, anh ta cũng hoàn toàn không thèm bận tâm.
Nghĩ đến đây, Bì Bì liền tuột khỏi người Hạ Lan Huề, cố gắng tự đứng một mình. Dựa dẫm vào một người đàn ông không thích mình, có vẻ không thức thời lắm. Hơn nữa, động tác ôm cô của Tế ti đại nhân rất gượng gạo. Quả nhiên, chân cô vừa chạm đất, anh ta liền nhanh chóng buông tay, cũng không thèm đỡ cô một cái. Bì Bì hơi lảo đảo, sau đó đứng vững vàng.
“Em có thể tự đi được chứ?” Anh ta hỏi.
Bì Bì lặng lẽ gật đầu, chán nản đi theo sau anh. Cô để ý thấy, trong tay Hạ Lan vẫn còn cầm mũi tên lúc nãy. Phía trước, gia đình Phương thị vẫn đang dốc sức xua đuổi bầy chim đen. Trong rừng lấp lánh ánh sáng xanh, bóng đen không ngừng đẩy đưa chao động, trông tựa như một thế giới cổ tích thần tiên.
Hạ Lan Huề đột nhiên ném mũi tên trong tay đi, trên cái cây cao trước mặt có một tên mặc đồ đen ngã xuống, “Phịch!” một tiếng, hắn đã nằm bất động trên mặt đất, một đám bụi thốc lên. Sau đó, cả đàn chim đen cũng lập tức biến mất, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phương Tôn Mi thu hồi chiếc côn bạc, đến trước mặt Hạ Lan Huề, hơi cúi đầu: “Tế ti đại nhân.”
Anh ta là một người đàn ông cao ngạo, không quen phục tùng trước quyền uy, trên mặt để lộ vẻ bướng bỉnh không phục.
Hạ Lan Huề không hề bận tâm: “Phương nam cấm săn bắt, các người hẳn đã biết rõ.”
Phương Tôn Mi nhìn lên trời: “Sa Lan tộc bị Thanh Tang vứt bỏ, Nam Việt Bắc Quan không ai chứa chấp. Chúng tôi đã quen với việc tự sinh tự diệt. Chúng tôi chưa từng nhận ơn huệ của đại nhân, đại nhân cũng đừng quá trông mong chúng tôi tuân thủ quy tắc.”
“Các anh đâu chỉ là không tuân thủ quy tắc.” Hạ Lan Huề cười nhạt, “Thật to gan, ngay cả người phụ nữ của ta cũng dám ăn?”
Bốn người mặt mày trắng bệch, tám đôi mắt không hẹn mà đều nhìn chằm chằm về Bì Bì.
Một lúc sau, Phương Tôn Mi lên tiếng: “Người mới là người sai, phu nhân cũng xem như bình an, xin đại nhân đừng trách.”
“Lúc nãy, tay ai đã chạm vào cô ấy? Giao nó ra đây, ta sẽ tạm thời bỏ qua cho các người.” Hạ Lan Huề thản nhiên nói, “Sa Lan Phương thị, chỉ còn một gia đình này. Các người không muốn để dòng họ này vĩnh viễn biến mất chứ?”.
Không có câu trả lời.
Môi Phương Tôn Mi mím chặc. Chung Nghi nhìn Hạ Lan Huề đầy cảnh giác. Có thể thấy ba người đó đang suy nghĩ tìm cách đối phó, xem ra là định liều mạng. Mắt thấy Phương Tôn Mi khẽ nhích ngón tay, định tấn công, thì đột nhiên Phương Tân Lai hét to một tiếng, giơ tay lên chém xuống, một vật bay ra lăn đến dưới chân Bì Bì. Nhìn kỹ, đó chính là tay trái của anh ta.
Máu tươi bắn lên ướt giầy Bì Bì. Cô sợ hãi, lùi lại đằng sau, trong bụng như có pháo nổ, cuồn cuộn trào lên. Cô vội che miệng lại, cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn. Chung Nghi lập tức cởi y phục của mình, quấn quanh bàn tay bị chém cụt của Tân Lai.
“Đại nhân, ngài hài lòng chưa?” Phương Tân Lai nhìn anh, gương mặt tái nhợt.
Hạ Lan Huề còn chưa đáp, Phương Lê Hoa đứng bên cạnh đột nhiên bước lên, nhặt bàn tay bị chặt đứt trên mặt đất, đưa lên miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa cười, vẻ như rất ngon. Bì Bì kinh hoàng nhìn cô bé, không nhịn được nói: “Đừng ăn, đây là tay của anh trai em đấy!”
Mọi người đều nhìn cô đầy quái lạ.
Lê Hoa cười hì hì, chỉ vào Phương Tôn Mi nói: “Đây là đại ca của tôi.” Sau đó chỉ vào Phương Tân Lai, “Đây là tứ ca của tôi.” Cô ta nói rất nghiêm túc: “Tôi có tất cả sáu anh trai, bây giờ chỉ còn hai người này.”
Chắc không phải đều bị cô ăn hết rồi chứ!… Bì Bì nghĩ.
Hạ Lan Huề hờ hững nhìn Phương Lê Hoa, đá xác của Hoạn Linh sư đến trước mặt Phương Tôn Mi: “Các người có thể ăn tối rồi.” Dứt lời quay lại, kéo Bì Bì rời đi.
Bì Bì vừa đi theo anh vừa ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn chiếc bóng tiến đến bên cạnh xác chết, phút chốc sau vang lên những tiếng cắn xé đáng sợ. Cảnh tượng đó giống như cảnh phân chia thức ăn của những loài dã thú. Cô liếc nhìn Hạ Lan Huề, anh chẳng bận tâm, chân bước đều về phía trước.
“Xin lỗi, đợi em một lát.” Bì Bì vội vàng chạy đến sau một gốc cổ thụ, cuối cùng không thể nhịn lâu hơn nữa mà nôn thốc nôn tháo.
Dường như đã đoán trước được ý đồ của họ, một phần đàn chim liền đảo ngược hướng bay, sau đó tách làm hai đuổi theo. Số còn lại hơn mười con vẫn tiếp tục lao về phía Tân Lai và Bì Bì bằng tốc độ không tưởng.
Tân Lai đột nhiên vọt lên, vung dao chém liên tiếp vào đàn chim. Nhưng đám chim không hề né tránh, mà lao thẳng vào lưỡi dao. Lưỡi dao vừa chém tới, những con chim bỗng biến hóa, hóa thành mấy chục luồng khói đen phóng về phía đôi mắt của anh ta. Tân Lai liền tung người nhảy lên cây Thủy Sam bên cạnh, chân đạp vào cành cây, mượn đà xoay người lại, vung đòn phản công. Đám khói đen sì bị đánh tựa như một đám bụi cát tan tác vung vãi ra xung quanh. Trong không trung xuất hiện mấy chục viên ngọc phát ra thứ ánh sáng màu lam nhạt, trôi lơ lửng giữa những phiến lá rừng lặng yên. Một cơn gió khẽ thổi qua, khiến chúng chao động nhè nhẹ. Chạm phải những cành cây cứng, những viên ngọc liền vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Tân Lai thở phào nhẹ nhõm, từ trên cây nhảy xuống. Đúng lúc đó, Phương Tôn Mi cũng từ trong rừng đi ra trước mặt anh ta.
“Có vẻ như Thanh Tang muốn một mất một còn với chúng ta, cả Hoạn Linh Sư cũng phái đến rồi.” Phương Tôn Mi nói.
Tân Lai khẽ hừm một tiếng, giắt con dao về thắt lưng, hậm hực: “Tại sao lần nào tới giờ ăn cũng xảy ra chuyện vậy?”
Chung Nghi từ sau một thân cây bước tới, tay cô ta cầm một chiếc ná: “Đám bên kia giải quyết xong rồi. Đại ca…”
“Bên này anh cũng đã gọn ghẽ,” Phương Tôn Mi đáp, “Lê Hoa đâu?”
“Em ở đây.” Phương Lê Hoa núp phía sau Bì Bì, ló đầu ra đáp, tay vẫn giữ khư khư thanh kẹo đường.
Dễ dàng nhận ra, cả ba người này đều không hề lơi lỏng sự cảnh giác. Bọn họ đứng im lặng, lo lắng theo dõi động tĩnh trong rừng. Thấy rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt của hai người đàn ông, Chung Nghi theo bản năng lấy trong chiếc túi da hươu bên hông ra một viên đá, lắp vào ná. Cô ta liếc Bì Bì một cái, như để xác nhận xem cô còn sống hay không…
Bì Bì từng nhìn thấy cảnh một đàn chim tấn công người trong phim kinh dị của Alfred Hitchcock. Nhưng những con chim đó chẳng qua chỉ là hiện thân cho một điều tâm linh nào đó, sau khi bị tiêu diệt sẽ lập tức tan thành khói mây, không để lại chút dấu vết. Nhưng tình huống khi nãy, mọi việc diễn ra rất giống với cái chết của Triệu Tùng năm nào. Đàn chim đó và tộc Hồ phải chăng là đồng loại?
Đó giờ, trong tưởng tượng của Bì Bì, các bộ lạc trong tộc Hồ cũng giống như các chủng loài khủng long. Loài ăn cỏ được gọi là Lôi Long, loài ăn thịt là Kiếm Long, loài biết bay là Dực Long, loài bơi được là Ngư Long. Tương tự, bộ lạc ăn hoa là Thiên Tinh tộc, bộ lạc ăn thịt là Liễu Đăng tộc, bộ lạc ăn chay là Côn Lăng tộc, còn thứ gì cũng ăn là Sa Lan tộc… Nhưng dù là tộc nào đi nữa, họ đều ăn gan người.
Chung Nghi gom mấy cái túi trên đất lại: “Em thu dọn mấy thứ này.”
“Không cần đâu,” Tôn Mi lãnh đạm nhìn về phía chân trời, “Chúng nhất định vẫn còn quanh đây. Hoạn Linh Sư luôn xuất hiện một cặp.”
Nói chưa hết câu thì đã nghe, “vèo…” một tiếng, cái cây sau lưng Bì Bì đột nhiên rung mạnh, một mũi tên ngắn đã cắm phập lên trên thân cây, cách đỉnh đầu cô chừng một tấc. Lực va chạm rất lớn, khiến lá cây rụng tả tơi. Nếu cổ Bì Bì không hơi nghiêng đi một chút, thì chính xác là mũi tên đó đã găm vào mắt cô.
Nghĩ đến đây, Bì Bì cảm thấy trong mắt bỗng nhứt nhối. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, thì lại có một luồng gió mạnh tạt tới, một mũi tiễn ngắn xẹt qua tai phải cô, găm vào thân cây. Vành tai cô mát lạnh, sau đó thì nóng rát vì đau. Lại vẫn chưa kịp nghĩ gì, đã có thêm mấy mũi tên nữa bay đến, nhưng có thể do kẻ bắn phân tâm, hầu hết đều bay vào trong rừng. Sau làn mưa tên đó là một đàn chim đen nữa. Ba người nhà Phương thị không kịp chia nhau ra chạy, đành phải chụm lưng lại, vây Lê Hoa vào trong, mỗi người đều giơ cao vũ khí trong tay cùng đàn chim giao đấu.
Bì Bì nhận ra, đây chính là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn, lúc này không một ai chú ý đến cô. Cô hít sâu, cố gắng thu nhỏ người lại, thiếu điều muốn biến mình thành một vật thể phẳng, hòng nới lỏng dây thừng buộc trên người ra.
Dây thừng quả có lỏng ra đôi chút, nhưng cô phát hiện trên cổ còn một cái nút thắt. Dù cho cơ thể cô có mỏng như một tờ giấy, đầu cô cũng không thể nào thu nhỏ lại được. Huống hồ, hai tay cô còn bị trói chặt vào thân cây phía sau, dù tất cả dây thừng trên người đều tuột ra, cô cũng không thể chạy trốn. Ôi, cô là bữa tối duy nhất trong ngày hôm nay của Sa Lan phương thị, những kẻ đang trong cơn đói khát này làm sao có thể phạm sai lầm được chứ.
Ngay lúc đó, lại có một mũi tên nhắm thẳng vào mặt cô, Bì Bì lần nữa nhắm chặt hai mắt. Nếu đây thực sự là số phận, đằng nào cũng không tránh khỏi, thôi cứ để nó đến nhanh một chút đi.
Bỗng, “Xoẹt!” một tiếng, không biết từ đâu xuất hiện một bóng người. Người đó vung tay một cái, tia lửa lập tức tóe ra khắp nơi, mũi tên vừa bay tới đã rơi xuống đất.
Bì Bì mở to hai mắt, Hạ Lan Huề với bóng lưng cao gầy, dáng điệu ung dung đang đứng ngay ngắn trước mặt cô. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo một chiếc cà vạt màu xanh đậm được thắt rất cẩn thận, mái tóc hơi hỗn loạn, đây là hình mẫu trang phục tham dự một buổi lễ điển hình. Nếu cuộc đời được phép yêu lần nữa, Bì Bì muốn giống như những cô gái mới biết yêu, yêu một người đàn ông đơn giản là sẽ bắt đầu từ ngoại hình của anh ta, thưởng thức khuôn mặt đẹp trai, cơ ngực cường tráng, và cánh tay mạnh mẽ của anh ta, không phải dính líu vướng víu gì đến linh hồn và quá khứ cả…
“Hạ Lan!” Bì Bì mừng rỡ gọi tên anh.
“Quan tiểu thư”. Tế ti đại nhân lãnh đạm đáp lại.
“Sao anh biết em ở đây?… Nhận được tin nhắn à?”
“So với tin nhắn đó,” anh áp sát mặt vào mặt cô, nâng cằm cô lên, tháo kính xuống, nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm, “Lời nói trước lúc ra đi của em càng khiến tôi có ấn tượng sâu sắc hơn.”
Gương mặt anh không một chút ý cười, đôi mắt lạnh lùng hà khắc như đại dương sâu thẳm, nhìn cô chăm chú nhưng lại tựa như không nhìn thấy gì.
Bì Bì lắp bắp nói: “Em, em đã nói gì?”
“Em nói em muốn tôi từ đây về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của em nữa.”
Ôi trời, Tế ti đại nhân… lòng dạ anh có cần phải hẹp hòi như vậy không!… Bì Bì âm thầm oán thán, môi mím chặc lại.
“Hơn nữa, hành vi tối qua của em cũng rất không tôn trọng phu quân em.”
Phu quân. Bì Bì cười thầm trong lòng. Lần đầu tiên, cô nghe Hạ Lan Huề dùng kiểu từ ngữ xưng hô cổ xưa này, hình như gọi vậy sẽ có cảm giác uy quyền hơn thì phải. Cô không thấy mình có hành vi gì không thỏa đáng. Chẳng phải tối qua, để chứng minh mình không phải băng nô, cô đã cùng anh… làm một hồi sao? Căn bệnh đa nghi của Tế ti đại nhân lại tái phát rồi, sớm không tra, muộn không tra, lại chọn ngay thời điểm sống chết đến nơi để tra hỏi.
“Sa Lan Phương thị… anh có quen không?” Nhìn thấy đàn chim đang ra sức chiến đấu với gia đình nhà Phương thị đằng xa, cô cố tình đánh lạc hướng. Thật kỳ lạ, tại sao bọn chim đen đó không buông tha bọn họ mà lại bỏ qua mình và Hạ Lan Huề.
Hạ Lan Huề khẽ gật đầu.
“Nếu anh đến chậm một chút nữa thôi, em đã trở thành thực phẩm sống của gia đình này rồi.”
“Thế ư, Quan tiểu thư. Làm sao em biết tôi đến đây là để cứu em?”
“Vậy anh đến đây làm gì? Những con chim đó là thế nào vậy?.”
“Đó không phải chim.”
“Không phải chim thì là cái gì?”
Hạ Lan Huề bực mình quát lên: “Quan Bì Bì, tôi không phải đến đây để phổ cập khoa học cho em!” Anh rút một mũi tên cắm trên cây ra, đưa tới trước mắt cô, “Đây là Vô Minh tiễn của Hoạn Linh sư, đã thấy bao giờ chưa?”
Bì Bì lắc đầu.
Đúng lúc đó, mũi tên đột nhiên bốc cháy. Cô liền cảm thấy một sức nóng. Mũi tên cắm sát bên tai và trên đỉnh đầu cô cũng đồng thời bốc cháy. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, ngọn cây trên đầu cũng bắt đầu cháy theo. Bì Bì kinh hoàng nhìn Hạ Lan. Anh đang đứng bên cạnh cô, khoanh tay, nhìn cô đầy hứng thú, không mảy may có ý định muốn giúp cô cởi trói.
“Nóng quá! Mau cởi trói cho em!” Bì Bì kêu lên.
Tế ti đại nhân làm thinh đứng bất động. “Đây là ‘Vô Minh chi hỏa’, chỉ có tộc Hồ và băng nô mới thấy được. Nó giống như lửa của nhân gian, cũng phát sáng và tỏa nhiệt, cảm giác bị đốt cũng rất nhứt nhối và đau đớn. Nhưng nó không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể em, nó chỉ thiêu đốt linh hồn em mà thôi.”
“Nói khác đi là nó không đốt cháy được em đúng không?!”
“Nói khác đi là nó sẽ đốt em thành một đồ chết não.”
Lửa có màu xanh, nhưng cảm giác bị thiêu cháy không khác gì với những ngọn lửa bình thường. Bì Bì thấy da đầu nóng bừng, tóc như có điện chạy qua, nổ tách tách, lưng cô bị ngọn lửa xanh lam điên cuồng liếm láp, bỏng rát như kim châm. Cô không chịu nỗi hét lên.
“Muốn tôi giúp em không?” Anh ta hỏi.
Điều đó còn cần phải hỏi sao! Bì Bì đau đến dàn giụa nước mắt, nhìn anh, đầu ra sức gật lấy gật để.
“Cầu xin tôi đi.”
Cái gì chứ?!!! Bì Bì suýt buộc miệng chửi thề. Cô nghiến chặt răng, nhìn anh đầy căm phẫn. Nhưng nhớ ra Tế ti đại nhân chưa chắc nhìn thấy biểu cảm của mình, Bì Bì bèn hét lớn: “Cầu xin anh? Không có cửa đâu!”
Tế ti đại nhân thọt tay vào túi quần, xoay người bước đi. Bì Bì tức đến ngây người. Không thể nào! Tế ti đại nhân trơ mắt nhìn mình bị lửa thiêu cháy trên cây như vậy sao? Giọng cô trở nên run rẩy, nhẹ nhàng hơn, cô không muốn chết, càng không muốn dễ dàng chết trước mặt Hạ Lan Huề: “Hạ Lan…”
“Hạ Lan Huề, cầu xin anh thả em ra!” Bì Bì rưng rưng nói.
Bóng người trước mặt cuối cùng cũng đứng lại. Hạ Lan Huề xoay người đi đến trước mặt cô, thản nhiên nói: “Quan Bì Bì, tôi có phải phu quân chí tôn vô thượng của em không?”
“Phải…”.
“Quyết đoán, rõ ràng.”
“Phải!”
“Sau này có nghe lời phu quân không?”
“Nghe!”
Miệng anh kề sát tai cô: “Tôi có thể tin lời hứa của em?”
Bì Bì cảm thấy đầu mình như viên kẹo đường trên tay Phương Lê Hoa, bị người ta nướng đến độ mềm nhũng, ngoài đau đớn ra thì không thể suy nghĩ được gì nữa, cả tiềm thức cũng bị đốt cháy khét. Cô vừa khóc vừa ra sức gật đầu.
Dây thừng lập tức lỏng ra, người cô yếu ớt trượt xuống, Hạ Lan Huề thuận thế kéo cô vào lòng. Lồng ngực anh lạnh lẽo như nước, vừa chạm vào da anh, cảm giác đau rát lập tức biến mất. Bì Bì bất chấp tất cả ôm lấy cổ anh, hai chân khóa trên người anh, giống như một đứa trẻ sắp chết đuối ôm chặt người cứu mạng mình vậy.
Tế ti đại nhân rất khó chịu, nhưng lại không còn cách nào khác ôm lấy cô.
Bì Bì vùi mặt vào bờ vai lạnh ngắt của anh. Trong lòng, một nỗi tuyệt vọng mạnh mẽ trỗi dậy. Hạ Lan trở về, anh có thể không nhận ra cô, có thể thay đổi tính cách, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc sống chết của cô. Nếu thật vậy, mối liên hệ bản năng nhất giữa họ cũng không tồn tại nữa.
Cô đã gặp một người hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến mức nói anh ta đến từ một hành tinh khác cũng không ngoa. Giữa họ không hề có bất cứ mối liên hệ gì, cô sống hay chết, anh ta cũng hoàn toàn không thèm bận tâm.
Nghĩ đến đây, Bì Bì liền tuột khỏi người Hạ Lan Huề, cố gắng tự đứng một mình. Dựa dẫm vào một người đàn ông không thích mình, có vẻ không thức thời lắm. Hơn nữa, động tác ôm cô của Tế ti đại nhân rất gượng gạo. Quả nhiên, chân cô vừa chạm đất, anh ta liền nhanh chóng buông tay, cũng không thèm đỡ cô một cái. Bì Bì hơi lảo đảo, sau đó đứng vững vàng.
“Em có thể tự đi được chứ?” Anh ta hỏi.
Bì Bì lặng lẽ gật đầu, chán nản đi theo sau anh. Cô để ý thấy, trong tay Hạ Lan vẫn còn cầm mũi tên lúc nãy. Phía trước, gia đình Phương thị vẫn đang dốc sức xua đuổi bầy chim đen. Trong rừng lấp lánh ánh sáng xanh, bóng đen không ngừng đẩy đưa chao động, trông tựa như một thế giới cổ tích thần tiên.
Hạ Lan Huề đột nhiên ném mũi tên trong tay đi, trên cái cây cao trước mặt có một tên mặc đồ đen ngã xuống, “Phịch!” một tiếng, hắn đã nằm bất động trên mặt đất, một đám bụi thốc lên. Sau đó, cả đàn chim đen cũng lập tức biến mất, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phương Tôn Mi thu hồi chiếc côn bạc, đến trước mặt Hạ Lan Huề, hơi cúi đầu: “Tế ti đại nhân.”
Anh ta là một người đàn ông cao ngạo, không quen phục tùng trước quyền uy, trên mặt để lộ vẻ bướng bỉnh không phục.
Hạ Lan Huề không hề bận tâm: “Phương nam cấm săn bắt, các người hẳn đã biết rõ.”
Phương Tôn Mi nhìn lên trời: “Sa Lan tộc bị Thanh Tang vứt bỏ, Nam Việt Bắc Quan không ai chứa chấp. Chúng tôi đã quen với việc tự sinh tự diệt. Chúng tôi chưa từng nhận ơn huệ của đại nhân, đại nhân cũng đừng quá trông mong chúng tôi tuân thủ quy tắc.”
“Các anh đâu chỉ là không tuân thủ quy tắc.” Hạ Lan Huề cười nhạt, “Thật to gan, ngay cả người phụ nữ của ta cũng dám ăn?”
Bốn người mặt mày trắng bệch, tám đôi mắt không hẹn mà đều nhìn chằm chằm về Bì Bì.
Một lúc sau, Phương Tôn Mi lên tiếng: “Người mới là người sai, phu nhân cũng xem như bình an, xin đại nhân đừng trách.”
“Lúc nãy, tay ai đã chạm vào cô ấy? Giao nó ra đây, ta sẽ tạm thời bỏ qua cho các người.” Hạ Lan Huề thản nhiên nói, “Sa Lan Phương thị, chỉ còn một gia đình này. Các người không muốn để dòng họ này vĩnh viễn biến mất chứ?”.
Không có câu trả lời.
Môi Phương Tôn Mi mím chặc. Chung Nghi nhìn Hạ Lan Huề đầy cảnh giác. Có thể thấy ba người đó đang suy nghĩ tìm cách đối phó, xem ra là định liều mạng. Mắt thấy Phương Tôn Mi khẽ nhích ngón tay, định tấn công, thì đột nhiên Phương Tân Lai hét to một tiếng, giơ tay lên chém xuống, một vật bay ra lăn đến dưới chân Bì Bì. Nhìn kỹ, đó chính là tay trái của anh ta.
Máu tươi bắn lên ướt giầy Bì Bì. Cô sợ hãi, lùi lại đằng sau, trong bụng như có pháo nổ, cuồn cuộn trào lên. Cô vội che miệng lại, cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn. Chung Nghi lập tức cởi y phục của mình, quấn quanh bàn tay bị chém cụt của Tân Lai.
“Đại nhân, ngài hài lòng chưa?” Phương Tân Lai nhìn anh, gương mặt tái nhợt.
Hạ Lan Huề còn chưa đáp, Phương Lê Hoa đứng bên cạnh đột nhiên bước lên, nhặt bàn tay bị chặt đứt trên mặt đất, đưa lên miệng cắn một miếng, vừa ăn vừa cười, vẻ như rất ngon. Bì Bì kinh hoàng nhìn cô bé, không nhịn được nói: “Đừng ăn, đây là tay của anh trai em đấy!”
Mọi người đều nhìn cô đầy quái lạ.
Lê Hoa cười hì hì, chỉ vào Phương Tôn Mi nói: “Đây là đại ca của tôi.” Sau đó chỉ vào Phương Tân Lai, “Đây là tứ ca của tôi.” Cô ta nói rất nghiêm túc: “Tôi có tất cả sáu anh trai, bây giờ chỉ còn hai người này.”
Chắc không phải đều bị cô ăn hết rồi chứ!… Bì Bì nghĩ.
Hạ Lan Huề hờ hững nhìn Phương Lê Hoa, đá xác của Hoạn Linh sư đến trước mặt Phương Tôn Mi: “Các người có thể ăn tối rồi.” Dứt lời quay lại, kéo Bì Bì rời đi.
Bì Bì vừa đi theo anh vừa ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn chiếc bóng tiến đến bên cạnh xác chết, phút chốc sau vang lên những tiếng cắn xé đáng sợ. Cảnh tượng đó giống như cảnh phân chia thức ăn của những loài dã thú. Cô liếc nhìn Hạ Lan Huề, anh chẳng bận tâm, chân bước đều về phía trước.
“Xin lỗi, đợi em một lát.” Bì Bì vội vàng chạy đến sau một gốc cổ thụ, cuối cùng không thể nhịn lâu hơn nữa mà nôn thốc nôn tháo.
/20
|