Viên Thê trở lại làm một hồn phách đơn giản, an nhàn. Ngày ngày nghịch ngợm mấy thứ đồ chơi lạ mắt, thi thoảng lại vẩn vơ ngắm mây ngắm gió.
Nàng hiện tại đang tìm cách tháo nút thắt của cuộn len trước mặt. Công việc này rất khó khăn, nhưng rất phù hợp để giải trí. Nàng đã cố mấy lần, nhưng sợi len vẫn một mực xuyên qua lòng bàn tay nàng, không cách nào nắm được.
Ngày trước, hắn đã từng nói với nàng:
- Viên Thê, chỉ cần cố sức tập trung một chút, nàng sẽ chạm được vào những vật vô tri.
Viên Thê cố sức, cố sức, lại vẫn không được. Bên tai chợt vang lên một giọng nói dịu dàng:
- Viên Thê, nàng lại đang mất tập trung sao?
- Đâu có, tại sợi len này thật cứng đầu.
Hắn nhẹ nhàng tháo giúp nàng nút thắt, lại sắp xếp lại đám đồ hỗn loạn trước mặt. Viên Thê nhìn động tác cẩn thận, tỉ mỉ của hắn, chợt hỏi:
- Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như thế?
Giọng hỏi mơ hồ vừa vang lên, động tác trên tay hắn đột ngột dừng lại.
- Nàng vẫn không nhớ gì chuyện lúc trước sao?
Lúc nói những lời này, hắn vẫn đang cúi đầu xuống rất thấp, giọng nhỏ như tự nói với bản thân mình. Viên Thê nghĩ, có lẽ một hồn phách có thính giác rất tốt, nàng luôn có thể nghe được rất rõ ràng mọi chuyện, kể cả những khi Chân chỉ đang tự lẩm bẩm nho nhỏ một mình.
Viên Thê khe khẽ lắc đầu:
- Không phải ngay từ đầu ngươi đã luôn đối tốt với ta rồi hay sao?
Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn sâu vào hai mắt nàng. Ánh nhìn đó, xét về một phương diện nào đó, chính là đã nhìn thấu nàng rồi. Nàng không phải chỉ là một ảo ảnh hay sao?
- Nàng có biết không, trước khi trở thành một hồn phách, nàng từng là thê tử của ta.
…
- Thê tử?... Thê tử là gì?
- Thê tử chính là vợ. Vợ chồng ân ái, tình cảm mặn nồng.
- A, thì ra là vậy.
…
- Vậy, ngươi đang đền đáp sao?
Gương mặt hắn thoắt cái trắng nhợt, hai hàng mi nhíu chặt lại làm nên một hõm sâu nơi trán. Viên Thê thậm chí nhìn ra được, nơi khoé miệng của hắn còn khe khẽ run rẩy.
- Không phải sao? Nếu như chúng ta từng là vợ chồng, ta nhất định đối tốt ngươi. Ngươi cũng vì thế mà đối tốt với ta, đó là lẽ đương nhiên còn gì!
Hắn cười khổ, ánh mắt thoáng vẻ cô đơn. Nàng nhẹ nhàng xoay mình trong không trung, lại cười lên thật vui tai:
- Ngươi sống cũng có trước có sau thật đấy! Sau này ngươi có thêm thê tử nào khác, người ấy giống như ta lại đối tốt với ngươi, ngươi đương nhiên sẽ đối tốt lại. Ấy, nhưng mà khi đó, liệu ngươi còn đối tốt với ta hay không?
Hắn chẳng chút chần chừ suy nghĩ, nhìn thẳng vào nàng đáp lại:
- Ta lúc nào cũng sẽ đối tốt với nàng. Hơn nữa, trừ nàng ra cũng sẽ chẳng có một thê tử nào khác.
Viên Thê xà xuống trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt:
- Vậy sao? Nhưng mà bây giờ, ta đã không thể đối tốt được với ngươi rồi, như vậy không phải chỉ mình ngươi phải đối tốt với ta hay sao. Như vậy liệu có còn là vợ chồng ân ái không nhỉ?
Hắn nhìn bộ dáng này của nàng, bất giác bật cười, tâm tình không tốt lúc trước cũng vụt tan biến. Hắn kìm nén cảm xúc mãnh liệt muốn đưa tay ôm lấy thân thể trong suốt của nàng, khuôn mặt đưa lại gần nàng một chút, thì thầm:
- Dù nàng có không đối tốt với ta đi nữa, ta vẫn là phu quân của nàng, mà nàng vẫn là thê tử của ta. Mãi mãi không thay đổi.
Nghe được lời nói ngọt ngào này của hắn, nàng rất vui vẻ, thân mình lại vút lên bay lượn trong không trung. Nàng cất tiếng hỏi hắn:
- Thật vậy sao?... Vậy ngươi nói xem, vì sao lại nhất quyết phải làm phu quân của ta? Có phải vì ta rất đẹp hay không? Phải rồi, ngươi nhìn đẹp như vậy, ta là thê tử, đương nhiên sẽ rất đẹp.
Hắn thoải mái nhìn bóng nàng bay lượn, không cần suy nghĩ mà đáp lời:
- Phải, nàng rất đẹp, thực sự rất đẹp. Khắp trời đất này không một ai có thể sánh được với nàng!
Đây là lần đầu tiên Viên Thê hỏi hắn về dung mạo của mình. Nàng không nhớ được dung mạo mình ra sao, bây giờ lại không thể tự nhìn được. Phải, nàng không có bóng phản chiếu. Bản thân là một cái bóng, tại sao lại có thể có một cái bóng khác được nữa?
Hắn ngồi cùng nàng rất lâu mới trở mình đứng dậy. Khi bóng dáng hắn chuẩn bị biến mất hoàn toàn, Viên Thê đột nhiên gọi giật:
- Chân!
Hắn quay đầu, nghi hoặc nhìn nàng. Rất ít khi nàng gọi tên hắn như vậy.
- Dạo này ngươi còn phải bận công việc nữa không?
Trước kia, hắn thường hay có việc phải ra ngoài rất lâu. Nàng thường nhẩm tính. Chắc, cũng đến gần một tháng gì đó. Thi thoảng còn có thể lâu hơn. Mỗi lần hắn đều nói có việc, là việc mà hắn rất cố công chuẩn bị.
Hắn cười nhạt, nói mà không nhìn vào nàng:
- Mọi thứ đều xong cả rồi. Tất cả ta đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ, chỉ cần chờ đợi quyết định của một người mà thôi.
Viên Thê bất giác lại có chút hụt hẫng, khẽ cúi đầu, thấp giọng nói với hắn:
- Vậy… chúc mừng ngươi.
- …
Hắn khẽ gật đầu, bóng dáng quen thuộc lại lặng lẽ khuất dần.
Nàng hiện tại đang tìm cách tháo nút thắt của cuộn len trước mặt. Công việc này rất khó khăn, nhưng rất phù hợp để giải trí. Nàng đã cố mấy lần, nhưng sợi len vẫn một mực xuyên qua lòng bàn tay nàng, không cách nào nắm được.
Ngày trước, hắn đã từng nói với nàng:
- Viên Thê, chỉ cần cố sức tập trung một chút, nàng sẽ chạm được vào những vật vô tri.
Viên Thê cố sức, cố sức, lại vẫn không được. Bên tai chợt vang lên một giọng nói dịu dàng:
- Viên Thê, nàng lại đang mất tập trung sao?
- Đâu có, tại sợi len này thật cứng đầu.
Hắn nhẹ nhàng tháo giúp nàng nút thắt, lại sắp xếp lại đám đồ hỗn loạn trước mặt. Viên Thê nhìn động tác cẩn thận, tỉ mỉ của hắn, chợt hỏi:
- Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như thế?
Giọng hỏi mơ hồ vừa vang lên, động tác trên tay hắn đột ngột dừng lại.
- Nàng vẫn không nhớ gì chuyện lúc trước sao?
Lúc nói những lời này, hắn vẫn đang cúi đầu xuống rất thấp, giọng nhỏ như tự nói với bản thân mình. Viên Thê nghĩ, có lẽ một hồn phách có thính giác rất tốt, nàng luôn có thể nghe được rất rõ ràng mọi chuyện, kể cả những khi Chân chỉ đang tự lẩm bẩm nho nhỏ một mình.
Viên Thê khe khẽ lắc đầu:
- Không phải ngay từ đầu ngươi đã luôn đối tốt với ta rồi hay sao?
Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn sâu vào hai mắt nàng. Ánh nhìn đó, xét về một phương diện nào đó, chính là đã nhìn thấu nàng rồi. Nàng không phải chỉ là một ảo ảnh hay sao?
- Nàng có biết không, trước khi trở thành một hồn phách, nàng từng là thê tử của ta.
…
- Thê tử?... Thê tử là gì?
- Thê tử chính là vợ. Vợ chồng ân ái, tình cảm mặn nồng.
- A, thì ra là vậy.
…
- Vậy, ngươi đang đền đáp sao?
Gương mặt hắn thoắt cái trắng nhợt, hai hàng mi nhíu chặt lại làm nên một hõm sâu nơi trán. Viên Thê thậm chí nhìn ra được, nơi khoé miệng của hắn còn khe khẽ run rẩy.
- Không phải sao? Nếu như chúng ta từng là vợ chồng, ta nhất định đối tốt ngươi. Ngươi cũng vì thế mà đối tốt với ta, đó là lẽ đương nhiên còn gì!
Hắn cười khổ, ánh mắt thoáng vẻ cô đơn. Nàng nhẹ nhàng xoay mình trong không trung, lại cười lên thật vui tai:
- Ngươi sống cũng có trước có sau thật đấy! Sau này ngươi có thêm thê tử nào khác, người ấy giống như ta lại đối tốt với ngươi, ngươi đương nhiên sẽ đối tốt lại. Ấy, nhưng mà khi đó, liệu ngươi còn đối tốt với ta hay không?
Hắn chẳng chút chần chừ suy nghĩ, nhìn thẳng vào nàng đáp lại:
- Ta lúc nào cũng sẽ đối tốt với nàng. Hơn nữa, trừ nàng ra cũng sẽ chẳng có một thê tử nào khác.
Viên Thê xà xuống trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt:
- Vậy sao? Nhưng mà bây giờ, ta đã không thể đối tốt được với ngươi rồi, như vậy không phải chỉ mình ngươi phải đối tốt với ta hay sao. Như vậy liệu có còn là vợ chồng ân ái không nhỉ?
Hắn nhìn bộ dáng này của nàng, bất giác bật cười, tâm tình không tốt lúc trước cũng vụt tan biến. Hắn kìm nén cảm xúc mãnh liệt muốn đưa tay ôm lấy thân thể trong suốt của nàng, khuôn mặt đưa lại gần nàng một chút, thì thầm:
- Dù nàng có không đối tốt với ta đi nữa, ta vẫn là phu quân của nàng, mà nàng vẫn là thê tử của ta. Mãi mãi không thay đổi.
Nghe được lời nói ngọt ngào này của hắn, nàng rất vui vẻ, thân mình lại vút lên bay lượn trong không trung. Nàng cất tiếng hỏi hắn:
- Thật vậy sao?... Vậy ngươi nói xem, vì sao lại nhất quyết phải làm phu quân của ta? Có phải vì ta rất đẹp hay không? Phải rồi, ngươi nhìn đẹp như vậy, ta là thê tử, đương nhiên sẽ rất đẹp.
Hắn thoải mái nhìn bóng nàng bay lượn, không cần suy nghĩ mà đáp lời:
- Phải, nàng rất đẹp, thực sự rất đẹp. Khắp trời đất này không một ai có thể sánh được với nàng!
Đây là lần đầu tiên Viên Thê hỏi hắn về dung mạo của mình. Nàng không nhớ được dung mạo mình ra sao, bây giờ lại không thể tự nhìn được. Phải, nàng không có bóng phản chiếu. Bản thân là một cái bóng, tại sao lại có thể có một cái bóng khác được nữa?
Hắn ngồi cùng nàng rất lâu mới trở mình đứng dậy. Khi bóng dáng hắn chuẩn bị biến mất hoàn toàn, Viên Thê đột nhiên gọi giật:
- Chân!
Hắn quay đầu, nghi hoặc nhìn nàng. Rất ít khi nàng gọi tên hắn như vậy.
- Dạo này ngươi còn phải bận công việc nữa không?
Trước kia, hắn thường hay có việc phải ra ngoài rất lâu. Nàng thường nhẩm tính. Chắc, cũng đến gần một tháng gì đó. Thi thoảng còn có thể lâu hơn. Mỗi lần hắn đều nói có việc, là việc mà hắn rất cố công chuẩn bị.
Hắn cười nhạt, nói mà không nhìn vào nàng:
- Mọi thứ đều xong cả rồi. Tất cả ta đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ, chỉ cần chờ đợi quyết định của một người mà thôi.
Viên Thê bất giác lại có chút hụt hẫng, khẽ cúi đầu, thấp giọng nói với hắn:
- Vậy… chúc mừng ngươi.
- …
Hắn khẽ gật đầu, bóng dáng quen thuộc lại lặng lẽ khuất dần.
/17
|