Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 1 - Tự Mình Xuyên Qua ,không Cần Bất Ngờ

/87


Thế kỉ hai mươi mốt,Nam Quốc,Hoa Đô.

[Ting.Hệ thống nạp đủ năng lượng]

[Ting.Lỗ hổng thời-không đã mở.Đường truyền ổn định]

[Ting.Liên kết linh hồn ổn định.Sẵn sàng đoạt xá]

[Ting...]

[Ting...]

[Ting...]

- Con mẹ nó,vì sao lại nhiều “Ting” như vậy.Vẫn biết tự vận hành sẽ phiền phức một chút,không ngờ lại còn gây nhức đầu thế này.

Hắn ngửa mặt lên trần nhà thở dài,nhân sinh không ai học hết được chữ “ngờ” a.Nếu biết trước sẽ “ting ting” ầm ĩ thế này thì hắn đã không lười biếng,trực tiếp mó tay vào làm liền yên tĩnh rồi.Bất quá máy móc đã lập trình xong,giờ có ân hận thì cũng đã muộn.

Cơ bản là hắn thiết kế xong một cái máy này liền lăn ra ngủ bù cho mười năm thức trắng,tỉnh dậy đã thấy máy tính đem bản vẽ của hắn tạo thành một cái cỗ máy hoàn chỉnh.Chỉ là,máy tính thiết kế hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn quốc tế,có nghĩa là mỗi khi kiểm tra xong một hạng mục liền “ting” một cái.

Nãy giờ đếm sơ cũng đã mười mấy nghìn cái “ting”,có lẽ đến con ốc cuối cùng cũng đã kiểm tra xong rồi.

Một người yêu thích sự yên tĩnh như hắn nếu như bình thường bắt gặp cái này “ting ting ting” kêu loạn thì nhất định sẽ cho một đấm đem toàn bộ đánh thành sắt vụn.Thế nhưng hôm nay không phải một ngày bình thường,hay thậm chí có thể nói là một ngày cực kì trọng đại.

Mọi chuyện bắt đầu từ hai mươi năm trước.

Thời điểm đó hắn vẫn là một gã giang hồ cắc ké vì lượm được hai cuốn công pháp là Dương Thế Kì Kinh và Âm Thế Kì Kinh mà hồ hởi luyện,luyện hết nửa đời mới phát hiện ra ngoại trừ luyện lên một cảnh giới gọi là Nhật Nguyệt Thần Giám thì cái mẹ gì cũng không có.

Người đời gọi hắn là thiên tài.Tốt thôi,cho hỏi người yêu của thiên tài đâu?Nhà của thiên tài đâu?Thân nhân của thiên tài đâu?À cái này thì hắn biết,mẹ nuôi hắn bị bệnh nặng qua đời,ba nuôi bình thường vốn đã ghét hắn sau khi trải qua mấy chục năm liền trực tiếp không nhìn mặt,chị gái nuôi cũng đã lấy chồng đẻ con nhưng gia cảnh không được tốt lắm,chưa kể nàng cũng ghét hắn không kém gì cha nuôi nên cũng chẳng có hi vọng gì.

Hắn,từ khi mới bắt đầu có nhận thức đã biết mình là một cô nhi.Cái gọi là người thân...căn bản là hắn chưa từng thấy một lần,hơn nữa một vật để nhận thân cũng không lưu lại,dứt khoát từ bỏ giống như người ta ném đi một túi rác tanh hôi.

Vậy đấy,luyện thành một thân thần công ngoại trừ tăng khả năng chịu nóng chịu rét thì cũng chỉ để đem đi đánh nhau túi bụi.Hắn lúc này cũng đã gần bốn mươi,cho dù có mặt dày hơn nữa cũng sẽ không vác bộ da nhăn nheo đi kiếm một cái người yêu.

Hắn an phận sống một cuộc đời cô độc,lấy đánh đấm qua ngày làm vui.Cho tới một lần bắt gặp một hoà thượng,gã nói sát tính của hắn quá lớn,nếu không quay đầu sẽ rơi vào ma đạo.

Con mẹ nó,từ khi sinh ra lão tử liền bị ném đi như rác.Thuở thiếu niên thì hôm nào lão cha nuôi say xỉn liền bị lôi ra đập cho một trận,một tuần thì sáu ngày ôm đầu run lẩy bẩy thật thê thảm biết bao.

Còn lại từ trung niên tới lão niên...Con mẹ nó thật đủ thảm,lão tử ròng rã mấy chục năm chỉ có quay tay qua ngày,đến thân xử nam cũng còn chưa có bị phá.Đã vậy ngày ngày đều đánh nhau với đám cao thủ trên thế giới,cuộc đời nhàm chán tới mức phải cùng một đám lão già đánh tới u đầu chảy máu,ngươi thấy ra làm sao?Có phải là rất vui vẻ khoái nhạc không?

Ma đạo?

Con mẹ nó,bây giờ lão tử thở cũng là ma đạo.Của lão tử một cái hắt hơi cũng là ma đạo.Lão tử đây không phải ma thì còn ai là ma nữa?

Cảm thấy lời nói không hợp,kết cục vẫn là hai người lao vào đánh nhau ầm ĩ.Hắn một chưởng vỗ chết lão tăng,lão tăng một chưởng vỗ hắn thập tử nhất sinh,chỉ trong một ngày máu trong người nôn ra quá nửa.

Chưa kể được đám cao thủ thế giới thừa cơ ăn hôi,một đường đuổi hắn chạy từ Nam Quốc tới Trung Quốc,từ Trung Quốc chạy tới Nhật Bản,từ Nhật Bản chạy qua Mỹ,lại từ Mỹ chạy qua Ấn Độ...

Hắn một đường đào tẩu,ròng rã nửa năm liền chạy hết một vòng Trái Đất.Hết phục nguyên lại chạy,chạy không được thì đánh,đánh xong lại bị thương,bị thương xong liền phục nguyên,phục nguyên xong lại chạy...

Liên tục như vậy nửa năm,thần kinh hắn quả thực đã không ít lần sụp đổ,rất nhiều lần đang đạp không mà chạy thì cả người cứng đờ rơi tòm xuống biển hôn mê bốn,năm ngày,tới khi tỉnh dậy đã thấy mình trôi tới một cái thành phố lạ hoắc.

Tại thời điểm đó hắn bất ngờ đạt được một cái trạng thái mà hắn gọi là Thức Tỉnh,cụ thể là hắn nhớ ra toàn bộ kiếp trước của mình.

Cái gọi là toàn bộ kiếp trước không phải chỉ có một kiếp.Kí ức hỗn loạn khiến hắn khó mà sắp xếp gọn gàng được nhưng theo như hắn dự đoán thì cũng phải có hơn bốn nghìn kiếp,đấy là số lượng mà hắn từng sống qua.Chưa kể còn có những kiếp giống hệt nhau,nghĩa là hắn sống lại ở thời điểm đó,ở đất nước đó nhưng so với trước kia lại là hoàn toàn bất đồng.

Tựa như cái thế giới này là một vòng lặp vô tận,còn hắn thì là người đầu tiên và cũng là duy nhất nhận ra cái vòng lặp đó.Bởi lẽ,trong điển tích chẳng thấy ông nào ghi lại mấy cái quái sự như thế này cả.

Bốn ngàn kiếp,trừ bỏ đi vài trăm kiếp là lặp đi lặp lại cuộc sống tại thế kỉ hai mốt này thì hắn từng là cổ thần tại thời điểm Trái Đất mới hình thành,từng là một cái tu chân giả,từng là một cái thầy dạy học thời phong kiến,từng là một kiếm sĩ,từng là...Trải dài theo dòng thời gian,các vai diễn của hắn thực sự là nhiều tới hoa cả mắt.

Hắn dựa vào kiến thức của tiền kiếp mà đảo ngược thế cục,ngoạn mục đem mấy tên khốn khiếp kia đập cho kẻ chết người bị thương chật vật chạy về sau đó hắn liền chuyển hộ khẩu tới Nam Cực.

Mục đích đương nhiên là để nghiền ngẫm mấy cái kiếp trước kia,tự dưng có phim bộ dài tập thì ngu gì mà không xem!

Trải qua một thời gian,mà cụ thể là chín năm lẻ sáu tháng,thì hắn đã từ kí ức kiếp trước ngộ ra vài điều:

- Một,thế giới này căn bản là một cái chương trình máy tính của một đám người thượng cổ.Sự sống lúc này của bọn hắn chỉ là do máy tính của chúng mô phỏng ra từ một mảnh của Trái Đất,mục đích đương nhiên là để lấy năng lượng,chính là sóng năng lượng toát ra từ cảm xúc của con người.Đây là một công nghệ kì lạ,tại thời điểm này hắn vẫn có chút không thể hiểu nổi.

- Hai,vũ trụ đã đến hồi diệt vong.Đám người thượng cổ này thu lượm tro tàn của các hành tinh để lấy năng lượng từ việc mô phỏng phục vụ cho mục đích riêng của chúng.Là mục đích gì thì hắn cũng không đủ đẳng cấp để biết.

- Ba,hắn có chết bao nhiêu lần thì khi thế giới một lần nữa khởi động sẽ lại được tái sinh,chỉ là kí ức sẽ bị hệ thống áp chế,mà hắn thì vì một lí do nào đó vừa vặn cởi bỏ được cái áp chế này.Vậy nghĩa là ngoại trừ khi chết có thể đau đớn một chút thì hắn có vô số cơ hội cùng thời gian,chỉ cần Thức Tỉnh liền có thể lấy kí ức kiếp trước làm tiền vốn,một đường quật khởi.

- Bốn,kí ức quá nhiều và hỗn loạn.Nếu không có nhiều năm khổ luyện đã đem tinh thần luyện tành cứng rắn thì chỉ e hắn đã vào trại tâm thần rồi.Chưa kể kiếp nào tu vi của hắn quá yếu thì kí ức tại kiếp đó cũng sẽ mập mờ không nhớ rõ,ngược lại kiếp nào linh hồn của hắn càng mạnh mẽ thì sẽ càng nhớ được rõ ràng.Điều này khiến hắn rất buồn bực,ngộ nhỡ lão tử không luyện được thần công thì chẳng phải vĩnh viễn chỉ là một thằng học sinh phế vật?

- Thứ năm,cũng là cái cuối cùng.Hắn ở những kiếp trước thực sự có rất nhiều bi kịch,cũng rất đáng giận.Một bộ mặt ngu ngu đần đần,đem xung quanh mĩ nữ lần lượt làm tổn thương,thậm chí còn khiến các nàng hương tiêu ngọc vẫn,hay nói theo cách thô tục thì là chết thảm.

Những “bại tích” của hắn có rất nhiều,tuy nhiên phần nhiều kí ức đều mập mờ không rõ thời gian và địa điểm làm hắn tức muốn thổ huyết.Muốn thoáng ghé qua hồi tưởng cố nhân cũng không được,thật đúng là khiến người ta phát điên!

Thế nhưng vừa vặn có một cái kí ức mà hắn nhớ khá rõ.Tại hơn một nghìn ba trăm năm trước hắn từ một cái phế vật cô nhi luyện lên tới đỉnh cao,trở thành người lãnh đạo của chính phái tại Tu Chân Giới,thực là muốn bao nhiêu oai phong liền có bấy nhiêu.

Tuy nhiên từ kiếp này nhìn về quá khứ hắn lại nhịn không được cảm thấy coi thường,cảm thấy cái kiểu mở mồm ra liền nói “Chính nghĩa” của mình trước kia thật chẳng khác nào một đứa trẻ nghiện phim siêu nhân.Không nhìn thì thôi,nhìn kĩ nghe kĩ liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Cơ mà như vậy thì vẫn còn chưa tính là gì,nguyên nhân chính khiến hắn muốn hung hăng vả vào mặt mình đó là...

Một thoáng rung động dữ dội khiến hắn từ trong hồi ức tỉnh lại,bàn tay vươn ra đem nội lực bao trùm lên chiếc ly thuỷ tinh đẹp đẽ bên cạnh để nó không bị đánh vỡ bởi nguồn nội lực hùng hậu từ ngoài truyền vào.

- Hôm nay lão tử đến tìm nhà ngươi tính sổ!Con mẹ nó,ngươi còn không mau lăn ra cho lão tử!

- Giữ sức chút đi.Hô lớn vậy lát nữa hết nội lực làm vướng chân vướng tay lão tử thì đừng trách lão tử vô tình!

Nghe giọng nói ồm ồm này liền biết là lão sư tử già Bạch Râu Sư Vương,lại có giọng the thé vang lên có lẽ không ai khác ngoài Ám Khí Vương Nhất Quăng Thâu Tâm.Khặc khặc,mỗi lần nhắc tới cái tên này liền cảm thấy buồn cười.

Bên ngoài còn có vài cái thanh âm ồn ào nữa,xem ra toàn bộ đều đã nhận được thư mời của hắn mà đến đây.

Cầm theo chiếc ly xinh đẹp bên trong toàn bộ đều là nước lọc,hắn vừa ngửa cổ uống vừa đủng đỉnh tiến ra cửa.Nước mát lạnh trong trẻo chảy xuống cổ họng mang theo một cảm giác nhàn nhạt không thật,cảm tưởng như đã uống,lại giống như chưa từng uống qua,so với rượu cồn đắng cay lại có một loại ý vị riêng.

Đem nước trong ly toàn bộ uống hết,hắn vận công ý định đem chiếc ly đánh thành tro bụi.Bỗng nghĩ tới chiếc ly này từ hai mươi năm trước đã kiên trì cùng mình bầu bạn,nội lực tụ tập đầy đủ thế nhưng lại không nỡ xuống tay.

Hắn vung tay lên ném cái ly ra cửa.Chiếc ly thuỷ tinh đẹp đẽ tinh xảo tới cực điểm bị bàn tay của hắn mạnh mẽ quăng xuyên qua cửa sắt dày năm centimet,tiếp tục đập vỡ đầu một gã cao thủ gầy gò mặt mày âm trầm hiểm độc khiến gã rú lên một tiếng rồi lăn ra chết ngắc,sau đó một đường bay thẳng tới đỉnh núi phía xa mới chịu dừng lại.

Người nào có nhãn lực tốt liền thấy được rằng chân ly đã khảm vào đỉnh núi,biến miệng ly trở thành điểm cao nhất tại Nam Cực.

Nội lực màu đen quanh quẩn tại chiếc ly rồi như có linh tính một đường bay vọt lên trời.Tầng mây đen bị nội kình tách ra thành hai nửa,mở đường cho ánh mặt trời dọi xuống nhân gian,trùng hợp chiếu trúng cái ly kia tạo thành tán xạ làm cho các cao thủ vốn đã quen với sắc trời ảm đạm lại đang ở trong trạng thái không phòng bị liền nheo mắt một cái,ai công lực kém thậm chí còn phải lấy tay che mặt.

- Ngươi cùng ta lăn lộn qua hai mươi năm chưa từng thấy mặt trời,vậy thì hôm nay liền cho ngươi đứng tại đỉnh cao ngắm nhìn vẻ đẹp của ánh dương.

Chúng cao thủ nghe được hắn lẩm bẩm mấy lời này sắc mặt liền trở nên đen kịt.

Ngươi tâm sự cái gì?Đây căn bản là ngươi cố tình phô trương thực lực,cố tình trước mặt bọn ta khoe mẽ!

Hắn mà biết được đám già này nghĩ gì thì nhất định sẽ hung hăng khóc to một trận.Thật quá con mẹ nó oan uổng người tốt rồi!

- Ngươi...ngươi...

Một vị râu tóc bạc phơ lông mày dựng ngược trợn mắt nhìn hắn,vốn đang định quát hỏi tại sao hai đứa con trai của lão chỉ vì truy sát hắn mà hắn lại nhẫn tâm giết hại thì bỗng phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.

Lão căn bản không biết tên gọi của hắn là gì.

- Cái gì mà “ngươi ngươi” nửa ngày liền không nói nên lời?Nếu đã già tới lú lẫn thì ở nhà cho con cháu đấm lưng đi,miễn cho ở nơi này chết thêm một cái lão già vô dụng!

- Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi...

Hắn gãi da đầu,nội tâm bắt đầu cảm thấy buồn bực:

- Lại nói,ta tuy lớn lên anh tuấn tiêu sái,khí độ bất phàm,thế nhưng trải qua vài chục năm gió sương khuôn mặt đã nhiều hơn một chút nếp nhăn,tuyệt đối không còn là mặt hàng người gặp người thích,hoa gặp hoa nở,chim gặp chim hót,lừa gặp lừa yêu.Ngươi diễn cái bộ dáng cà lăm này cho ai xem?Đừng nói là ngươi càng già càng đổ đốn,đã trở nên bại hoại tới mức nảy sinh ý đồ đen tối với một nam nhân gần sáu mươi tuổi.Chuyện này...chuyện này thật không tiện nói a,nói ra liền khiến có thể khiến con cháu ngươi nhục nhã tới mức thắt cổ tập thể.

Vị cao thủ kia bị vu oan giá hoạ một hồi mặt già đã đỏ như gấc chín,quát lớn một tiếng vung chưởng toàn lực đánh tới muốn liều mạng với hắn:

- Tạp chủng,tiếp một Thiết Sa Chưởng của Thạch Vân Nhu ta!

Thạch Vân Nhu?

Đám cao thủ ngơ ngác nhìn nhau,cảm giác có chút không thể tin vào lỗ tai mình.

Một vị lão nhân râu tóc bạc phơ,mày kiếm dựng ngược,thiết chưởng chém đinh chặt sắt chí dương chí cương như vậy...Vì sao cái tên lại mềm nhũn như thế?

Thạch Vân Nhu.

Có thể đem cái tên này hô ra không biết cần bao nhiêu can đảm,bao nhiêu phẫn nộ.Xem ra lão già kia đã bị hắn làm cho tức đến sắp đột quỵ rồi.

Đám cao thủ bị ba chữ “Thạch Vân Nhu” làm cho choáng váng thật lâu,tới khi lão nhân kia phun ra một ngụm máu cả người quay cuồng bay ngược trở lại thì mới từ trong ngây người thức tỉnh.

- Cùng lên!Hắn chỉ có một người sao chống lại nổi vô số cao thủ chúng ta cùng hợp sức!

- Trước giết hắn xả giận,sau cướp toàn bộ tài bảo!

- Ngươi thât ngu ngốc.Hắn so với một cái ăn mày còn muốn nghèo hơn,ngươi lại định từ hắn ăn cắp cái gì?

- Ách,nhưng ta thấy cửa nhà hắn thật to a.

- Vay tiền ngân hàng,Nhà nước trợ cấp...Hừm,chính là như vậy.

Hắn lạnh lùng quan sát đám cao thủ ập tới mang theo áp lực như một ngọn núi lớn đè lên ngực,gằn giọng quát:

- Gửi thư mời các ngươi tới chính là để đánh một trận thống khoái.Đều lên đi!Đem tất cả ân oán giải quyết tại hôm nay,miễn cho sau này lão tử đi rồi các ngươi ở nơi này liền cảm thấy tịch mịch!

...................................

Hắn mở mắt tỉnh dậy,cảm giác cả người đều là đau nhức,mỗi ngụm khí thở ra đều khiến cho buồng phổi phát nóng,đây chính là dấu hiệu thân thể đang bị suy nhược trầm trọng.

Cuối cùng cũng đã xuyên qua rồi,cảm thấy đoạt xá thật dễ dàng a.Cũng chẳng biết là do linh hồn ta lúc này mạnh mẽ hay tại linh hồn kiếp trước của ta quá yếu đuối.

Hít sâu một hơi,khoé miệng hắn nhếch lên nụ cười hạnh phúc.

Ta...trở lại rồi.

Một nghìn ba trăm năm trước,ta trở lại rồi.

Thiên Kiếm Môn,ta trở lại rồi.

Sư nương,ta trở lại rồi.Nàng có nhớ ta không?

Trong lòng hắn bỗng hồi hộp hẳn lên khi nhìn thấy gian phòng quen thuộc,không nhịn được tự hỏi bản thân đang ở tại thời điểm nào.

Là lúc mới gia nhập sao?Không phải,nếu vậy thì tờ mờ sáng sư nương đã lén chui vào chăn ôm lấy hắn,thế nhưng hôm nay nàng không ở đây.

Là thời điểm diễn ra vòng Khảo nghiệm trong Tứ Sơn Tỷ Võ?Đúng rồi,hôm nay sư nương phải đến sớm làm giám khảo,có lẽ nàng thấy ta ngủ trương thây nên không nỡ gọi.

- Nữ nhân ngốc,làm ta trễ giờ mất rồi!

Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng nội tâm lại vô cùng biết ơn sư nương.Nàng luôn là như vậy,chấp nhận hắn thành tích kém chỉ để hắn được sống an nhàn nhất có thể,ngay cả luyện công cũng là bộ công pháp dễ luyện nhất (nhưng cũng là yếu nhất).

“Ngươi không cần tự hành hạ mình.Sau này ai bắt nạt ngươi thì gọi sư nương,sư nương liền tới đánh gã cho ngươi.Ai coi thường ngươi thì sư nương liền chửi gã.Ách,sao ngươi lại bỏ đi?Sư nương còn chưa nói xong a!”

Trước đó hắn đã từng rất oán hận nàng,nghĩ rằng nàng là nguyên nhân khiến tu vi của hắn kém cỏi như vậy.Mà quả thực là hắn thời điểm đó thành tích kém đến chín phần là vì nàng,có một cái sư nương nuông chiều ngươi như vậy thì ngươi có thể không buông lỏng sao?

Nếu không buông lỏng thì chỉ bởi ngươi là một cái con lừa ưa nặng,chứ còn hài tử đa số đều không có ưa nặng đâu.

Vừa bước xuống giường thì hắn kinh hãi phát hiện hai chân mềm nhũn vô lực,thân thể mất cân bằng lảo đảo một cái rồi ngã đập đầu vào tủ quần áo.

ẦM~Leng keng~Cộc cộc cộc~Xoảng~

Cái gương rơi xuống đất vỡ tan,vài viên đan dược đặt trên nóc tủ rơi xuống nảy vài cái rồi lăn tới trước mặt hắn.

Đan dược này...

Nội tâm của hắn thoáng run rẩy,trong đầu hiện lên một cảnh tượng không đẹp đẽ cho lắm.

................................

Một đêm mưa như trút nước,sấm chớp đùng đoàng.Bầu trời mưa tới thiên hôn địa ám,nhật nguyệt vô quang,giống như một gã say gào khóc tới điên cuồng.

Một mỹ nữ tuyệt sắc hung hăng đem gã thiếu niên ướt như chuột lột ném lên giường,bộ ngực ngạo nhân ẩn hiện sau tấm áo màu tím liên tục phập phồng ra ý giận tới cực điểm.

Nữ nhân này khuôn mặt thanh tú,mắt phượng sáng ngời,mũi cao da trắng,bờ môi đỏ mọng,khí chất cao quý thoát tục lại thêm vài phần ôn nhu,đấy là còn chưa nhắc tới hoàn mĩ dáng người.

Cái kia số đo ba vòng...Xem ra hai từ “mỹ nữ” vẫn là quá keo kiệt đối với tư sắc của nàng.

- Con bị cái gì vậy?Không chỉ trốn xuống núi uống rượu mà còn dầm mưa lâu như vậy.Con có biết sư nương đã chạy khắp bốn ngọn núi tìm con hay không?!

Sư nương hai tay chống hông hung hăng quát,trong mắt nàng đã dâng lên một tầng sương mờ:

- Con...Con...Con thật là làm sư nương tức chết!

Hắn vung tay quờ quạng vào không khí giống cách những kẻ say thường làm,tựa như muốn phủi đi một con ruồi khó chịu đang vo ve trước mặt.Trừng cặp mắt đờ đẫn tím bầm nhìn sư nương một hồi,hắn gào lên:

- Bà im đi!Sư nương?Sư nương cái rắm!

Sư nương câm nín nhìn hắn,cổ họng nuốt ực một cái,mắt hạnh trợn tròn xem hắn chậm rãi đứng lên lừ lừ tiến về phía mình.

- Hôm nay tôi nhận đủ nhục nhã còn không phải tại bà?Hôm nay tôi bị bọn chúng đánh như một con chó còn không phải tại bà?

Hắn túm lấy đôi bờ vai gầy yếu của sư nương,hàm răng nghiến chặt vào nhau gằn lên từng chữ:

- Bà còn không biết xấu hổ tự nhận là sư nương?Ai không cho tôi luyện kiếm?Ai ném cho tôi công pháp rác rưởi?Vì ai mà tu vi tôi yếu thế này?

Sư nương vốn có thể một chưởng vỗ hắn thành thịt nát,thế nhưng lúc này cơ thể nàng lại mềm nhũn như đã mất hết xương,thanh âm run rẩy nói với hắn:

- Không...Ta...Tu vi thấp còn có thể luyện lên,ta mới xin thêm cho con vài cái đan dược...

Nói rồi liền lấy từ trong tay áo ra năm viên đan dược màu đen lớn bằng quả trứng gà,toàn bộ đều là mấy viên cơ bản nhất Bồi Nguyên Đan.

- Đan dược con mẹ ngươi!

Hắn vung tay đem đan dược toàn bộ đánh rơi xuống đất,khuôn mặt bị hơi rượu biến đỏ nay lại càng trở nên đỏ bừng:

- Tôi như thế này bà vừa lòng hả dạ chưa?Tôi ghét bà!Tôi hận bà!Trên đời này người tôi căm thù nhất chính là bà!

Hắn ngửa cổ rống lớn rồi ngất đi,cả người “uỳnh” một tiếng ngã ra giường,cái miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Đồ khốn khiếp,tôi ghét bà...Tôi ghét bà...

Sư nương lòng đau hồn đoạn ôm lấy gã đệ tử,nàng có chân khí hộ thể liên tục chạy qua bốn ngọn núi mà trang phục không nhiễm một giọt nước,thế nhưng lúc này cả người ướt đẫm vì dính nước mưa từ trên người hắn.

Vuốt ve khuôn mặt bị đánh tới biến dạng của hắn,nàng cảm thấy giọng mình như đang vỡ ra:

- Tiểu bảo bối yên tâm,sư nương nhất định sẽ tìm cách giúp con.

Nói xong liền dùng tay áo lau nước mắt,khom lưng thay y phục cho hắn sau đó vận linh khí đem y phục ướt hong khô.

Bởi,nếu trực tiếp đem linh khí truyền vào đồ hắn đang mặc,hắn ngủ sẽ cảm thấy không thoải mái.

Tiếp sau đó nàng nhặt đan dược đặt lên tủ quần áo.Làm gọn gàng mọi chuyện,nàng quay lại nhìn hắn thật lâu,lại cảm thấy hốc mắt ướt át muốn khóc liền mạnh mẽ quay đầu đem thân thể xinh đẹp ném ra giữa cơn bão tố.

..........................

- On ẹ ó!

Hắn đem năm viên đan dược toàn bộ nhét vào miệng,phát hiện sống mũi cay cay vậy mà không tài nào đem đan dược nuốt xuống được.

Để nguyên một mồm lúng búng đan dược,hắn dùng tinh thần lực cường đại mạnh mẽ đem cái chân mềm nhũn chống xuống đất sau đó từ từ đứng lên.

Bắp chân truyền tới cảm giác đau đớn,vậy mà mở ra trước mắt hắn một cái đoạn trí nhớ khác.

..............................

Buổi sáng tinh mơ hắn tỉnh dậy,cảm giác cái đầu vẫn còn đau nhức sau lần đầu tiên uống rượu nhưng tâm tình đã tốt hơn nhiều lắm,tới mức vừa hát một bài dân ca vừa đủng đỉnh gấp chăn.

Chợt thấy sư nương ầm một tiếng xô cửa bước vào.Hắn hơi giật mình nhưng cũng kính cẩn chào một tiếng,đối với chuyện đêm qua đương nhiên là một chút cũng không nhớ.

Lại phát hiện sư nương hôm nay có điểm quái lạ.

Nàng mọi khi ưa thích đẹp đẽ gọn gàng,vậy mà lúc này đầu tóc rối bù,hai mắt đầy tơ máu,máu tươi từ miệng liên tục trào ra đem ngực áo làm cho ướt một mảng lớn,chưa kể nàng còn há miệng thở hồng hộc bạo lộ răng nanh trắng ởn nhìn như một đầu dã thú khiến hắn thoáng nhìn đã cảm thấy da đầu tê dại.

Nàng giống như vừa phát hiện ra hắn,không nói một lời liền vung chưởng đánh tới.Thân thể nhanh như thiểm điện khiến hắn đến thời gian sợ hãi cũng không có đã cảm thấy kình lực bá đạo ập vào mặt,tương lai nổ đầu mà chết xem ra chỉ còn cách hắn chưa đến nửa giây đồng hồ.

Nhắm mắt chờ đợi cái chết một hồi nhưng vẫn y nguyên không thấy ý thức mình bị đánh bay đi mất,hắn rụt rè mở mắt thì thấy sư nương đang dùng một đôi mắt hoang dại đánh giá mình.

- Sư...

Hắn vừa lên tiếng thì đã bị nàng dùng bờ môi đầy đặn ngăn cản,cái lưỡi linh hoạt tách hàm răng tiến vào đánh linh hồn hắn bay tới tận mây xanh.

Lúc này hắn đang là một cái sợ chết đến sắp vãi tè ra quần thì nào dám chống đối lại sư nương,liền bị nàng hung hăng cướp lấy nụ hôn đầu.Đã vậy nàng còn ngấu nghiến hắn tới tận năm phút,tới khi hai miệng tách ra thì não hắn gần như đã bị sư nương hôn hỏng.

- Oẹ!Sư nương,miệng của người toàn mùi máu,thật ghê tởm!

Hắn mất vài giây khôi phục lại thần trí sau đó bất mãn kêu lên.Thế nhưng sư nương không có vẻ gì là đang nghe,nàng đẩy nhẹ một cái đã khiến hắn ngã sõng soài ra giường.Còn chưa kịp hoảng sợ thì đã bị một cái thân thể tuyệt mĩ đè lên.

- Ư...A...Ta...Ta đang ở nơi nào?Kẻ địch đâu?

Sư nương mơ màng tỉnh lại,nàng cảm thấy thân thể tê dại như bị hàng trăm cây kim đâm vào còn hạ thể thì truyền tới một trận đau nhức.

- Ta...hộc hộc...Ta...

Nàng cố nén đau nhức đảo mắt nhìn xung quanh,lại phát hiện bản thân đang ở gian phòng của đệ tử.Cơ thể đã khôi phục lại tri giác,nàng kinh hãi nhận ra bản thân đang đè lên một cái nam nhân mà điên cuồng ân ái,không chỉ vậy đó còn là đệ tử của nàng.

Trong đầu nàng oanh một tiếng nổ tung,pháp lực cao thâm vậy mà không ngăn được một lần này đầu óc trống rỗng.

Hắn là tu luyện Đồng Tử Công.

Nàng tự tay đưa công pháp cho hắn,kêu hắn tu luyện cho tốt.

Hắn điên cuồng tu luyện,mỗi ngày sau khi ăn sáng liền tu luyện mười lăm phút,sau khi ăn trưa tu luyện mười lăm phút,sau khi dùng bữa tối lại càng kinh khủng hơn:Một hơi luyện đến hơn ba mươi phút.

Tổng cộng một ngày hắn luyện tới hơn một giờ đồng hồ,còn không khiến hắn mệt chết sao?

Vậy mà hôm nay nàng lại huỷ đi một thân công lực hắn vất vả lắm mới luyện thành.

- Tiểu bảo bối...Ta...

Nàng câm nín khi bắt gặp ánh mắt hắn.Ánh mắt hận thấu xương,nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn,bờ môi đã bị hắn cắn tới chảy máu đầm đìa.

Sau đó hắn há miệng định nói,lại không có khí lực nói thành lời,hổn hển một hồi liền trực tiếp ngất đi.

Tâm nàng một mảnh lạnh lẽo,nội khố cũng quên không mặc trực tiếp hướng ra bên ngoài bay đi,rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Nàng không biết bên dưới là đám người Tu La Giáo sau khi hạ độc thủ với nàng thì ung dung đứng đợi con mồi chui vào miệng.

Nàng không biết nàng sẽ bị phế hết võ công,cắt đứt gân tay,gân chân sau đó bị bọn chúng dùng dây sắt thay vào,kinh mạch cũng bị biến đổi để luyện tà công của bọn chúng,đem nàng từ một tiên tử siêu phàm thoát tục trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ,trở thành một nữ ma đầu bị cả thiên hạ ghê tởm.

Nàng không biết sau này sẽ bị kiếm của hắn lạnh lùng giết chết.

Nàng không biết đến tận khi nàng chết hắn vẫn hận nàng,đem xác nàng chém thành thịt nát.

Nàng không biết...

Nhưng vẫn điên cuồng yêu hắn,điên cuồng bảo vệ cho hắn.

.................................

Crắc~

Cái miệng của hắn thoáng run rẩy sau đó đem đan dược cắn vỡ nát,linh khí từ khoé miệng trào ra như hơi thở của ác quỷ cộng thêm nét điên cuồng trên khuôn mặt đẫm nước mắt càng khiến hắn giống như ma thần bước lên từ địa ngục.

Nuốt vào một phần linh khí giúp thân thể yếu nhược của hắn khôi phục không ít,một hơi chạy thẳng tới cổng chính của Thiên Kiếm Môn.

- Ngươi nói xem,bản mặt của hắn khi đó thật quá buồn cười.

- Phải,phải,nước mắt nước mũi chảy hết ra,đã vậy còn luôn miệng “sư nương,sư nương”.Suýt chút nữa khiến ta cười ỉa.

Hai cái thiếu niên mang theo túi lớn túi nhỏ chật vật xách qua cổng chính của Thiên Kiếm Môn,hiển nhiên là vừa từ dưới núi mua rượu thịt sau đó mang lên để cùng đám huynh đệ ăn mừng một phen.

- Ồ,nhắc cặn bã cặn bã liền lăn đến!

Thiếu niên mặc đạo bào màu đen trông thấy hắn thì liền há miệng giễu cợt,trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường.

Thiếu niên áo trắng thì khinh bỉ nhìn qua chỗ khác để khỏi phải thấy bản mặt hắn,ôm quyền chào nhưng trên mặt là một mảng lạnh lẽo:“Tiểu đệ mạnh khoẻ”.

Hắn đang gấp đến độ giày còn không kịp xỏ thì thời gian đâu mà dây dưa với hai cái tên đần này,trực tiếp lừ mắt nhìn bọn chúng ý nói:“Ta đã biết” sau đó vù một cái lao thẳng xuống núi.

Thiếu niên áo trắng thấy sư đệ đột nhiên lảo đảo thì ngạc nhiên hỏi:

- Nhị đệ,ngươi bị sao thế?

- Không sao,chỉ là có điểm choáng.

Thiếu niên áo đen hung hăng hít mấy ngụm đại khí để đầu óc thanh tỉnh,chẳng hiểu hôm qua ăn nhầm thứ gì mà vừa rồi trời đất quay cuồng,cảnh vật như vỡ ra trước mắt,thật doạ người.

Thiếu niên áo trắng nhìn hắn đã thành một chấm nhỏ,nghi hoặc nói:

- Quái,tại sao cái tên phế vật này hôm nay đột nhiên vô lễ như vậy?Chưa kể tốc độ chạy còn vượt xa thường ngày.

- Hắc hắc,chắc là do thể diện của sư nương hắn ngày hôm qua đã bị hắn ném sạch,nàng thẹn quá hoá giận liền ra tay đánh đập tên đệ tử phế vật này một phen.

- Hử?Nhị đệ,ngươi có nhầm không?Ta thấy hắn tuy phế vật nhưng lúc nào sư nương hắn cũng đối xử với hắn rất tốt.

- Hắc hắc hắc,huynh không biết rồi.Chúng đệ tử Thiên Kiếm Môn thường đồn nhau rằng mỗi khi hắn tu luyện không tốt,nàng liền...hắc hắc...dùng cái kia vú lớn đánh hắn một trận...hắc hắc...

- Ăn nói sạch sẽ một điểm.

Thiếu niên áo trắng chân mày nhíu chặt thấp giọng quát:

- Để sư phụ nghe được ngươi liền ăn no đòn.Còn không mau mang đồ về!

Hắn chạy liên tục hai mươi phút,thân thể đã bắt đầu cảm thấy có chút thoát lực.Công lực mới bị phế,sáng nay còn bị sư nương “dập dìu” cho một trận,thực sự là khổ không tả nổi,đôi chân đã bắt đầu không còn cảm giác nữa.

Bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc,cơ thể hắn thoáng run rẩy sau đó nấp vào một bụi cây gần đó căng tai nghe ngóng.

- Ngươi chặn đánh ta,hạ độc ta,đuổi theo ta đến tận Thiên Kiếm Môn,lại chỉ để nói mấy cái lời này?

Đây là lời của sư nương hắn,thanh âm nhu nhuyễn mềm mại khi thì nghẹn cứng,khi lại như vỡ ra,hiển nhiên là do quá xúc động.

[Người là Thánh Nữ của Tu La Giáo,có trách nhiệm phải nhận tổ quy tông.Giáo chủ đã hạ lệnh phải đem người trở về,kể cả có phải đem người đánh thành tàn phế.]

Một cái thanh âm khàn khàn đáp lại.

Hắn nhận ra người này,là Nhật Thánh Sứ của Tu La Giáo,sở trường là khôi lỗi,bản lĩnh chơi rối đứng thứ hai chỉ sau Giáo chủ đương thời Xích Viêm.Tuy nhiên công lực bản thân không cao,không tính là một cái nhân vật đáng sợ.

- Các người khá lắm.Hai mươi mấy năm không thấy bóng dáng,lần đầu xuất hiện liền hạ độc ta,huỷ đi hình tượng của ta trong mắt người quan trọng nhất.Giờ còn nói muốn đánh ta tàn phế...Fư fư...Tàn phế...

Nàng rút nhuyễn kiếm quấn bên hông ra đánh về phía Nhật Thánh Sứ,gào khản cả giọng:

- PHẾ CON MẸ NGƯƠI!

Kịch chiến xảy ra,trường kiếm trong tay nàng biến ảo vô cùng,lúc mạnh lúc nhanh,lúc đơn giản lúc biến hoá đánh ra đầy trời kiếm ảnh.Nào là Phá Ma Trảm,Khinh Hồng Tam Kiếm,Hồi Phong Nhất Kiếm,Lạc Kiếm Vấn Thiên,Ma Vũ Song Kiếm,Vô Cực Kiếm,Gươm Của Vua Vô Danh...khiến hắn chỉ nhìn thôi cũng hoa cả mắt.

Lão Nhật Thánh Sứ cũng không phải dạng vừa,đứng sau điều khiển mấy chục khôi lỗi đánh với kiếm của sư nương hắn.Lưỡi kiếm tuy biến ảo sắc bén,kiếm vung lên tuy nhanh tuy mạnh thế nhưng vừa chém nát được một cái khôi lỗi thì bốn,năm cái khác liền lao lên khiến sư nương hắn dần chống đỡ không nổi.

Hắn nhìn nàng bị đám khôi lỗi đánh cho chật vật bước lui,mày kiếm khẽ nhíu một cái.

Sư nương hắn đến nay cũng đã là Kim Đan trung kỳ nhưng lại bị một tên Kim Đan sơ kỳ đánh cho tối tăm mặt mũi,hắn tuy yêu quý sư nương tuy nhiên với tư cách là đệ tử thấy một màn này hắn cũng cảm thấy mất mặt dùm nàng.

Bất quá,mất mặt thì mất mặt,cũng không phải tự nhiên mà nàng một cái Kim Đan trung kì trở nên thảm hại như vậy.Nếu là bình thường thì mấy cái khôi lỗi này căn bản không đủ để nàng nhét kẽ răng,vung kiếm một cái liền đem toàn bộ đánh thành sắt vụn.

Thế nhưng hôm qua chạy đi kiếm thiên tài địa bảo cho hắn bồi bổ vất vả cả đêm đã đem pháp lực dùng gần như toàn bộ,bằng không nàng cũng chẳng dễ dàng bị trúng độc như vậy.Một tu chân giả không có pháp lực thì đánh cái gì?So với võ giả bình thường còn muốn vụng về hơn.

Lại nói,tuy luyện đến Kim Đan thì thân thể sẽ mạnh hơn người thường nhiều lắm,nhờ vậy sư nương hắn mới có thể bằng mấy cái chiêu kiếm cơ bản liền chém nát khôi lỗi làm bằng huyền thiết.Thế nhưng nhìn nàng cước bộ phù phiếm,cặp chân thon dài trắng nõn không ngừng run rẩy liền biết nàng không chống đỡ được lâu.

Về cái này...khặc khặc khặc...còn chẳng phải là hắn đại phát thần uy,một cây Kim Thương Bất Bại đâm nàng một hồi khiến nàng thần hồn điên đảo,yêu thích không buông,dục tiên dục tử.

Mới làm khoảng nửa giờ đã khiến nàng chân run lẩy bẩy,nếu hắn tung ra toàn bộ công lực...khặc khặc...có lẽ một tuần sau sư nương của hắn vẫn chưa bước nổi xuống giường.

Đang YY đến chảy máu mũi thì tiểu đệ phía dưới truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn hít một ngụm khí lạnh.

Sư nương yêu quý,đây là lần đầu tiên của ta a.Người cho dù yêu thích ta đến cuồng cũng đâu cần mạnh mẽ như vậy,Nhất Trượng Thần Thông của ta suýt chút nữa bị người làm cho gãy mất rồi.

Ở trên hắn còn đang kêu khổ không ngừng thì phía bên dưới chiến đấu đã đến hồi chấm dứt.

Sư nương hắn bị một cái khôi lỗi húc trúng,trăm cân lực lượng đánh lên người khiến nàng “oa” một tiếng phun máu đầy trời rồi như diều đứt dây bay ra đập vào một thân cây cổ thụ.

- SƯ NƯƠNG!

Hắn vốn định chỉnh giọng sao cho thật kinh hãi,thật hoảng hốt sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía sư nương.Ấy thế nhưng nhìn sư nương một thân tử y yêu kiều rũ rượi dưới mặt đất hắn lại không nhịn được bi thương kêu lên,thân thể trong lúc vô thức dùng vận tốc cực hạn lao đến muốn ôm lấy nàng.

- Tiểu bảo bối...

Nàng ban đầu nghĩ mình bị đánh tới sinh ra ảo giác,thế nhưng nhận ra hắn khuôn mặt đỏ bừng đang chạy đến khiến nàng vừa mừng vừa sợ,hữu khí vô lực nói:

- Đừng...Đừng qua đây.

[Thật nhanh!]

Ngón tay lão khẽ run rẩy,lập tức một cái khôi lỗi ập tới khống chế hắn.

- Tiểu bảo bối!

Nàng tê tâm liệt phế kêu lên,định cử động lại phát hiện tay chân đã bị bốn cái khôi lỗi giữ chặt.

(Con mẹ nó,lão già thối vậy mà không để sư đồ chúng ta được ôm nhau lần cuối,đúng là cái thứ khốn nạn mà!)

Vốn định đem chú ấn trong cơ thể sư nương kích hoạt một lần nữa,lại không ngờ lão Nhật Thánh Sứ này lại tàn nhẫn như vậy.Thế này thì chỉ có thể từ từ nghĩ cách,rất may là lão Nhật Thánh Sứ này làm việc rất có quy củ,tuyệt đối sẽ không giết trẻ con,chứ nếu thay bằng cái tên Xích Viêm thì mạng nhỏ của hắn e là khó mà giữ được.

Nhật Thánh Sứ nhìn hắn một hồi,cảm thấy chuyện này tuyệt đối không nên để hắn về bép xép với người trong Thiên Kiếm Môn.Thế nhưng sở trường của lão là khôi lỗi thuật,mấy cái chiêu trò xoá trí nhớ lão đương nhiên không biết.

Ngẫm nghĩ một hồi lão quyết định mang cả hai sư đồ về Tu La Giáo để cho giáo chủ xử lí,như vậy thì người cũng không phải lão giết,chưa kể mang về một cái đệ tử có khi còn giúp việc khống chế Thánh Nữ trở nên dễ dàng hơn.

Càng nghĩ càng thấy mình hay,Nhật Thánh Sứ nhịn không được bật cười khoái chí đem bộ mặt già nua làm cho nhăn nheo hết cả.

Đang lúc đắc ý,lão không phát hiện hắn đang lượm đá ven đường ném về phía sư nương.

Bởi hắn chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi nên Nhật Thánh Sứ muốn không coi thường cũng không được,liền nghĩ rằng để khôi lỗi nắm một tay hắn kéo đi đã đủ khiến hắn sợ tới toàn thân vô lực,miệng nhỏ há ra vừa đi vừa khóc.

Mà cứ cho là hắn không khóc đi,vậy thì một cái mười ba tuổi tiểu hài tử cho dù trí tuệ siêu quần thì làm được cái gì?Xin lỗi,đây là giang hồ,không phải trường học.Đối với một cái Kim Đan sơ kỳ thì dù ngươi trí tuệ thông thiên,đợi ngươi thả được một cái rắm thì đã bị người ta xách cổ lên vả chết không biết bao nhiêu lần.

Nhật Thánh Sứ mang cái tư duy như vậy vừa đi vừa hát xem ra rất cao hứng,lại mặc kệ hắn ở đằng sau đã ném vào người sư nương tổng cộng bốn viên đá.

Sư nương hắn đi ở phía trước,cảm nhận đằng sau từng viên đá nhỏ ném tới trên người liền nhịn không được nhỏ lệ.

Tiểu bảo bối...lần này chúng ta bị ma giáo bắt được liền nắm chắc tử vong,vậy mà hắn còn hận ta đến như vậy.

Đứa nhỏ ngốc,cứ nấp ở một bên xem náo nhiệt chẳng phải tốt rồi sao?Giờ sư nương đã là dầu cạn đèn tắt,sao có thể bảo vệ cho ngươi.

- Sư nương!

Hắn gào một tiếng khản cả giọng.Đành chịu thôi,sáng giờ còn chưa có lấy nổi một hớp nước,nếu không dùng hết sức gọi thì sợ rằng ngay cả một cái chữ hắn cũng không hô ra được.

Nàng đang rơi lệ đầy mặt nghe vậy thì nội tâm bỗng hồi hộp hẳn lên,mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía hắn.

Cơ hội!

Hắn búng một cái đem viên đá chuẩn xác bắn vào tĩnh mạch cổ của nàng.

Kinh mạch của nàng thu hẹp lại ở năm cái vị trí bị hắn ném trúng,làm tăng lên áp suất trong cơ thể,từ đấy kích hoạt vài cái huyệt đạo.Sư nương hắn chưa kịp ngạc nhiên thì một cỗ lửa nóng đã dâng khắp người,nhiệt khí bá đạo vậy mà lấn át được cả lý trí của một Kim Đan trung kì.

Nhật Thánh Sứ nghe thấy đằng sau vang lên những thanh âm “rắc rắc” rất ghê rợn liền mang theo vẻ mặt kì quái nhìn lại xem có chuyện gì thì thấy một cái nữ nhân mắt hạnh mở lớn,vẻ mặt điên cuồng đang đem khôi lỗi của lão đánh thành sắt vụn.

- Con mẹ nó,sao chú ấn lại có thể phát tác hai lần trong cùng một ngày?

Lão hoảng sợ điều động khôi lỗi tấn công nhưng vô dụng,bàn tay của sư nương hắn đánh tới đâu thì khôi lỗi nát tan tới đó dễ dàng như đập vỡ một khối đậu hũ.

Bàn tay trắng nõn,ngón tay thon dài xinh đẹp tới cực điểm vậy mà giờ đây co quắp như ma trảo đòi mạng hễ cứ vung lên liền đem một cái khôi lỗi chia năm xẻ bảy.

- Chú ấn thật bá đạo...

Lão nuốt một ngụm nước bọt,trơ mắt nhìn nàng đập nát cái khôi lỗi cuối cùng sau đó chạy đến ngày càng gần.

Một thanh âm nực cười vang lên,đầu lâu của lão đã trở thành một cơn mưa máu văng lên đám lá khô.

Sư nương sau khi đập nát đầu Nhật Thánh Sứ thì hổn hển một lúc như đang khôi phục lại thể lực,chợt phát hiện ra một cái hơi thở liền dùng vận tốc cực nhanh xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp điên cuồng trước mắt,cái miệng nhỏ cố gắng nặn ra một nụ cười:

- Sư nương,tiểu đệ của ta còn hơi đau nhức,xin người nhẹ nhàng một điểm...Ưm...Không nên hôn ta,ta còn chưa có đánh răng...Ưm~

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status