Sùng Dần và Sùng Bá đi cùng mấy vị giảng tập, đệ tử xảy ra chuyện, tuy có thể nhờ nội môn đệ tử khác giúp nhưng chủ yếu vẫn là các giảng tập.
Đại bộ phận sư thúc đã đi Cổ Lô sơn. Còn lại hoặc bế quan tu luyện hoặc không hỏi đến việc gì.
Giảng tập vừa đi, các đệ tử không cần ở lại thư viện nữa.
Các đệ tử lớp trên ở tại giáo thất nhìn theo bọn Tôn Lập đổ ra cửa, nhưng đến cửa thì bị chặn lại.
"Sao hả? Không phải ta dán hoàng bảngsao không có ai sắp xếp?!" Một lão giả lùn thấp, râu như ngọn lửa vào thư viện, trung khí cuồn cuộn, tiếng nói như sấm vang.
Các đệ tử mới nhớ ra hôm nay là ngày Vọng Thắng sư thúc chọn thân truyền đệ tử!
Không chỉ các đệ tử mà Sùng Bá và Sùng Dần cũng quên, tưởng Vọng Thắng sư thúc đã đến Cổ Lô sơn tham gia đại chiến.
Sư thúc chữ Vọng xuất hiện, giảng tập phụ trách đệ tử lớp trên lập tức đi tới: "Sư thúc, các đệ tử sắp xếp chưa tròn, xin sư thúc thứ tội!"
"Sư thúc, mời, sư thúc uống trà, sư điệt sẽ triệu tập các đệ tử."
Mấy giảng tập lớp trên cúi người, sắc mặt Vọng Thắng đạo nhân mới khá hơn, xua tay: "Không cần phiền hà, phái người đến Diễn võ trường, lão đạo cần phải bố trí. Những người khác triệu tập các đệ tử, trực tiếp đưa đến Diễn võ trường."
"Đệ tử tuân mệnh." Các giảng tập chia thành hai nhóm, một theo Vọng Thắng đạo nhân đến Diễn võ trường, một vội vàng triệu tập đệ tử.
Các đệ tử mới nhập môn đều phải đến.
Tôn Lập không phải không thích thú gì trận pháp, nhưng không thích thú gì trận pháp của Vọng Thắng lão đạo.
Có Võ Diệu, ai tự nhận là trận pháp đại gia, Tôn Lập đều chỉ muốn đá vào mặt.
Nhưng đi lúc này sẽ rất khả nghi, Tôn Lập đành cùng đến Diễn võ trường. Giang Sĩ Ngọc để Đông Phương Phù và Lý Tử Đình theo Tô Tiểu Mai đi trước, còn y kéo Tôn Lập thụt lại, đợi khi mọi người đi hết mới hỏi nhỏ: "Ngươi làm hả?"
Tôn Lập ngẩn người: "Ta làm gì?"
"Tần Thiên Trảm!" Giang Sĩ Ngọc Hỏi: "Ngươi vừa đi thì chúng thất tung, không phải ngươi thì ai?"
Tôn Lập cười hắc hắc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Giang Sĩ Ngọc vỗ trán: "Ngươi đúng là ẩn tàng sâu thật. Tần Thiên Trảm có bát phẩm hạ pháp khí, thêm mười người nữa mà ngươi làm gọn được? Lại không thụ thương?"
Tôn Lập hầm hừ: "Không ai chạm đến ta thì ta không chạm đến họ, nếu động đến ta thì ta không tha! Chúng ta không chủ động gây chuyện nhưng cha ta ta bé đã dạy ta không được sợ!"
Giang Sĩ Ngọc cảm khái: "Vốn ta tưởng mình đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, chúng ta không cách nhau nhiều... Nhưng có vẻ ta và Tô Tiểu Mai cộng lại cũng không phải đối thủ của ngươi."
Tôn Lập lắc đầu: "Thôi vậy, ta không đả kích ngươi."
Giang Sĩ Ngọc dở khóc dở cười.
Tô Tiểu Mai vẫy tay, cả hai đã nói xong nên rảo bước tới. Tô Tiểu Mai sàm mặt nhìn Giang Sĩ Ngọc, Giang Sĩ Ngọc hơi run: "Hắc hắc, Tiểu Mai, nhìn ta thế làm gì?"
"Ngươi đoán đi?" Tô Tiểu Mai "hung hăng".
"Ai nha, Tô Tô đừng trách Giang lang, hai người bọn ta tâm cam tình nguyện..." Đông Phương Phù kéo tay Tô tiểu muội. Tô Tiểu Mai lắc đầu: "Hai đại tỷ ngốc, sao lại thích tiểu tử này?"
Giang Sĩ Ngọc ưỡn ngực: "Ta sao hả?"
Tô Tiểu Mai nghiến răng: "Ngươi gây hấn với ta hả?"
Linh quang lóe lên, có vẻ như thật sự muốn động thủ với Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc và Tôn Lập hào hứng: "Ngươi đã đột phá!"
Tô Tiểu Mai hầm hừ: "Thiếu chút nữa là xong. Ta thấy mình lần ra ngưỡng Phàm nhân cảnh đệ tam trọng môn hạm nhưng vẫn thiếu một chút!"
Giang Sĩ Ngọc lẩm bẩm: "Ngươi không đột phá được thì mượn ta trút giận..."
Tôn Lập cười: "Khá lắm rồi, kỳ cuối trong nhập môn thất khảo còn hai tháng, khẳng định sẽ đột phá.”
"Đúng, Tô Tô làm được!"
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình tư chất không tệ, đều đã Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng. Cảnh giới cả hai vốn hơn xa Tô Tiểu Mai nhưng hiện tại Tô Tiểu Mai đã vượt qua.
Con hai tháng, ba nữ hài bước vào Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thành đệ tử chính thức không có vấn đề gì.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình không coi thường người khác, từ đây thì việc Tô Tiểu Mai sống trong tiểu viện dẽ chịu hơn Tôn Lập.
Bất quá Tô Tiểu Mai chợt vượt lên, bảo Đông Phương Phù và Lý Tử Đình không buồn là không đúng, nhưng đúng lúc đó Giang Sĩ Ngọc xuất hiện, khiến cả hai chú ý sang, có thể nói là Tô Tiểu Mai còn hòa hợp với họ, chính ra nên cảm tạ Giang Sĩ Ngọc.
Tô Tiểu Mai hiện tại chưa hiểu, chỉ thấy tiểu tử hài có quan hệ tốt với mình rồi lặng lẽ “xơi gọn” hai vị hảo hữu của mình, coi như nàng ta thành "cầu nối" thì không vui vẻ gì.
Thấy cả toán nhiệt náo, Phùng Trung ấm ức.
Tô Tiểu Mai tiến bộ thần tốc, ai cũng nhận ra.
Những ai có quan hệ tốt với Tôn Lập đều vươn lên, cả Đông Phương Phù của nhóm chữ Giáp và Lý Tử Đình của nhóm chữ Ất cũng theo rồi.
Phùng Trung nhận ra mình thấy được điều đó sớm nhất nhưng liên tục lấy lòng mà Tôn Lập tựa hồ coi như không, có lẽ lúc gã kinh mạch ứ trệ, y lạnh nhạt quá mức chăng?
Phùng Trung hối hận vô cùng.
Người như y cái gì cũng theo lợi ích vi, lại cho tất thảy mọi sự, mọi người đều theo thế giới quan của mình.
Y không tin Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình theo Tôn Lập mà không có mục đích.
Phùng Trung nghiến răng, rặn cười chào: "Tôn sư huynh, sắc mặt sư huynh tốt lắm, gần đây tu vi lại tinh tiến chăng?"
Tôn Lập cười nhạt: "Vẫn thế thôi."
Những người khác ngó lơ.
Phùng Trung không cam lòng: "Tôn sư huynh, lần này Vọng Thắng sư thúc chọn đồ đề, sư huynh thấy thế nào?"
Tôn Lập nhìn Diễn võ trường, lắc đầu: "Trông vào cơ duyên thôi. Trận pháp cần tư chất khác với tu hành, không biết ai sẽ may mắn.”
Tôn Lập nói đoạn, thầm bổ sung: "Chỉ lừa được những kẻ vô tri thôi chứ làm môn hạ lão lừa đảo Vọng Thắng đó thì tiền đồ nỗi gì! Đâu phải may mắn mà là tai họa."
Võ Diệu định nói thì đành nuốt lại, một chốc sau mới ấm ức: "Dạy cho ngươi quá thông minh cũng không được, nói tranh hết những gì ta định nói?"
La Hoàn cười ha hả: "Tôn Lập tiểu tử lần này thất sách, võ mông ngựa lại thành vào chân hả? Đồ mỏ nhọn không nói ra là khó chịu, ngươi khiến y như thế thì ta vui lắm, ha ha ha!"
Tôn Lập kiểm tra công phu nịnh nọt: "Võ tổ, tiểu tử sai rồi..."
Võ Diệu uể oải: "Lần tới để cơ hội cho ta..."
Phùng Trung vô cùng chờ mong: "Tôn sư huynh có biết gì về trận pháp? Có thể chỉ dẫn sự đệ không?"
Tôn Lập lắc đầu: "Mỗ biết sao được? Chúng ta đều là đệ tử ở thư viện, trận pháp còn chưa được giảng tập truyền thụ.”
"À." Phùng Trung thoáng thất vọng.
Các đệ tử mới đến Diễn võ trường thì Vọng Thắng lão đạo đang bố trí.
Y quát to, phất tay áo, kình phong thổi ra thành một lỗ tròn, chanh hoàng sắc quang mang quay tít trên tầng không Diễn võ trường, càng lúc càng to, biến thành cỡ gian phòng rồi đáp xuống.
Đáp xuống đất, hoàng quang bên ngoài tan đi, lộ ra đích bản lai diện mục.
Là hoàng đồng viên bàn cỡ bàn tay, đường nét đan nhau, không biết khắc bao nhiêu nét trận pháp.
Có đệ tử kêu to: "Trận bàn!"
Trận pháp thường được khắc ở nơi cố định, tuy uy lực cực cao nhưng không thể di động là nhược điểm chí mạng.
Trận pháp muốn di động thì có hai cách là trận kỳ và trận bàn. Các tu sĩ môn đều cho là trận bàn cao cấp hơn.
Thấy ánh mắt các đệ tử, Vọng Thắng lão đạo khẽ mỉm cười, y lấy ra trận bàn không phải nhằm khiến họ ngưỡng mộ, chỉ mong thành môn hạ của y sao?
Các đệ tử nghị luận nhi nhao, một lúc sau các đệ tử lớp trên dudojc giảng tập dẫn tới.
Thấy đã đủ, một giảng tập cung kính cúi người với Vọng Thắng lão đạo: "Sư thúc, các đệ tử đến đủ rồi, xin sư thúc chỉ chạy."
Vọng Thắng vuốt chòm râu đỏ từ từ đứng lên.
Y đứng lên, các đệ tử đang thảo luận ồn ào đều im lặng, đô hi vọng khiến Vọng Thắng lão đạo có ấn tượng tốt – việc liên quan đến tu hành đại đạo thì ai dám ơ hờ.
Vọng Thắng lão đạo cực kỳ mãn ý, bế quan mấy chục năm, vừa ra đã được tất cả ngưỡng mộ, y cũng thấy bay bổng.
Y chỉ vào trận bàn: "Kỳ thực rất đơn giản, các ngươi phân thành ba mươi người một tổ, đứng lên đó. Ai hữu duyên, lão đạo nhìn là nhận ra, đứng lên đi."
Các đệ tử đều biết việc chọn thân truyền đệ tử có liên quan đến trận bàn nên không bất ngờ, nhanh chóng xếp hàng. Có giảng tập duy trì trật tự, ba mươi người một tổ, đi lên trận bàn.
Đại bộ phận sư thúc đã đi Cổ Lô sơn. Còn lại hoặc bế quan tu luyện hoặc không hỏi đến việc gì.
Giảng tập vừa đi, các đệ tử không cần ở lại thư viện nữa.
Các đệ tử lớp trên ở tại giáo thất nhìn theo bọn Tôn Lập đổ ra cửa, nhưng đến cửa thì bị chặn lại.
"Sao hả? Không phải ta dán hoàng bảngsao không có ai sắp xếp?!" Một lão giả lùn thấp, râu như ngọn lửa vào thư viện, trung khí cuồn cuộn, tiếng nói như sấm vang.
Các đệ tử mới nhớ ra hôm nay là ngày Vọng Thắng sư thúc chọn thân truyền đệ tử!
Không chỉ các đệ tử mà Sùng Bá và Sùng Dần cũng quên, tưởng Vọng Thắng sư thúc đã đến Cổ Lô sơn tham gia đại chiến.
Sư thúc chữ Vọng xuất hiện, giảng tập phụ trách đệ tử lớp trên lập tức đi tới: "Sư thúc, các đệ tử sắp xếp chưa tròn, xin sư thúc thứ tội!"
"Sư thúc, mời, sư thúc uống trà, sư điệt sẽ triệu tập các đệ tử."
Mấy giảng tập lớp trên cúi người, sắc mặt Vọng Thắng đạo nhân mới khá hơn, xua tay: "Không cần phiền hà, phái người đến Diễn võ trường, lão đạo cần phải bố trí. Những người khác triệu tập các đệ tử, trực tiếp đưa đến Diễn võ trường."
"Đệ tử tuân mệnh." Các giảng tập chia thành hai nhóm, một theo Vọng Thắng đạo nhân đến Diễn võ trường, một vội vàng triệu tập đệ tử.
Các đệ tử mới nhập môn đều phải đến.
Tôn Lập không phải không thích thú gì trận pháp, nhưng không thích thú gì trận pháp của Vọng Thắng lão đạo.
Có Võ Diệu, ai tự nhận là trận pháp đại gia, Tôn Lập đều chỉ muốn đá vào mặt.
Nhưng đi lúc này sẽ rất khả nghi, Tôn Lập đành cùng đến Diễn võ trường. Giang Sĩ Ngọc để Đông Phương Phù và Lý Tử Đình theo Tô Tiểu Mai đi trước, còn y kéo Tôn Lập thụt lại, đợi khi mọi người đi hết mới hỏi nhỏ: "Ngươi làm hả?"
Tôn Lập ngẩn người: "Ta làm gì?"
"Tần Thiên Trảm!" Giang Sĩ Ngọc Hỏi: "Ngươi vừa đi thì chúng thất tung, không phải ngươi thì ai?"
Tôn Lập cười hắc hắc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Giang Sĩ Ngọc vỗ trán: "Ngươi đúng là ẩn tàng sâu thật. Tần Thiên Trảm có bát phẩm hạ pháp khí, thêm mười người nữa mà ngươi làm gọn được? Lại không thụ thương?"
Tôn Lập hầm hừ: "Không ai chạm đến ta thì ta không chạm đến họ, nếu động đến ta thì ta không tha! Chúng ta không chủ động gây chuyện nhưng cha ta ta bé đã dạy ta không được sợ!"
Giang Sĩ Ngọc cảm khái: "Vốn ta tưởng mình đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, chúng ta không cách nhau nhiều... Nhưng có vẻ ta và Tô Tiểu Mai cộng lại cũng không phải đối thủ của ngươi."
Tôn Lập lắc đầu: "Thôi vậy, ta không đả kích ngươi."
Giang Sĩ Ngọc dở khóc dở cười.
Tô Tiểu Mai vẫy tay, cả hai đã nói xong nên rảo bước tới. Tô Tiểu Mai sàm mặt nhìn Giang Sĩ Ngọc, Giang Sĩ Ngọc hơi run: "Hắc hắc, Tiểu Mai, nhìn ta thế làm gì?"
"Ngươi đoán đi?" Tô Tiểu Mai "hung hăng".
"Ai nha, Tô Tô đừng trách Giang lang, hai người bọn ta tâm cam tình nguyện..." Đông Phương Phù kéo tay Tô tiểu muội. Tô Tiểu Mai lắc đầu: "Hai đại tỷ ngốc, sao lại thích tiểu tử này?"
Giang Sĩ Ngọc ưỡn ngực: "Ta sao hả?"
Tô Tiểu Mai nghiến răng: "Ngươi gây hấn với ta hả?"
Linh quang lóe lên, có vẻ như thật sự muốn động thủ với Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc và Tôn Lập hào hứng: "Ngươi đã đột phá!"
Tô Tiểu Mai hầm hừ: "Thiếu chút nữa là xong. Ta thấy mình lần ra ngưỡng Phàm nhân cảnh đệ tam trọng môn hạm nhưng vẫn thiếu một chút!"
Giang Sĩ Ngọc lẩm bẩm: "Ngươi không đột phá được thì mượn ta trút giận..."
Tôn Lập cười: "Khá lắm rồi, kỳ cuối trong nhập môn thất khảo còn hai tháng, khẳng định sẽ đột phá.”
"Đúng, Tô Tô làm được!"
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình tư chất không tệ, đều đã Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng. Cảnh giới cả hai vốn hơn xa Tô Tiểu Mai nhưng hiện tại Tô Tiểu Mai đã vượt qua.
Con hai tháng, ba nữ hài bước vào Phàm nhân cảnh đệ tam trọng thành đệ tử chính thức không có vấn đề gì.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình không coi thường người khác, từ đây thì việc Tô Tiểu Mai sống trong tiểu viện dẽ chịu hơn Tôn Lập.
Bất quá Tô Tiểu Mai chợt vượt lên, bảo Đông Phương Phù và Lý Tử Đình không buồn là không đúng, nhưng đúng lúc đó Giang Sĩ Ngọc xuất hiện, khiến cả hai chú ý sang, có thể nói là Tô Tiểu Mai còn hòa hợp với họ, chính ra nên cảm tạ Giang Sĩ Ngọc.
Tô Tiểu Mai hiện tại chưa hiểu, chỉ thấy tiểu tử hài có quan hệ tốt với mình rồi lặng lẽ “xơi gọn” hai vị hảo hữu của mình, coi như nàng ta thành "cầu nối" thì không vui vẻ gì.
Thấy cả toán nhiệt náo, Phùng Trung ấm ức.
Tô Tiểu Mai tiến bộ thần tốc, ai cũng nhận ra.
Những ai có quan hệ tốt với Tôn Lập đều vươn lên, cả Đông Phương Phù của nhóm chữ Giáp và Lý Tử Đình của nhóm chữ Ất cũng theo rồi.
Phùng Trung nhận ra mình thấy được điều đó sớm nhất nhưng liên tục lấy lòng mà Tôn Lập tựa hồ coi như không, có lẽ lúc gã kinh mạch ứ trệ, y lạnh nhạt quá mức chăng?
Phùng Trung hối hận vô cùng.
Người như y cái gì cũng theo lợi ích vi, lại cho tất thảy mọi sự, mọi người đều theo thế giới quan của mình.
Y không tin Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình theo Tôn Lập mà không có mục đích.
Phùng Trung nghiến răng, rặn cười chào: "Tôn sư huynh, sắc mặt sư huynh tốt lắm, gần đây tu vi lại tinh tiến chăng?"
Tôn Lập cười nhạt: "Vẫn thế thôi."
Những người khác ngó lơ.
Phùng Trung không cam lòng: "Tôn sư huynh, lần này Vọng Thắng sư thúc chọn đồ đề, sư huynh thấy thế nào?"
Tôn Lập nhìn Diễn võ trường, lắc đầu: "Trông vào cơ duyên thôi. Trận pháp cần tư chất khác với tu hành, không biết ai sẽ may mắn.”
Tôn Lập nói đoạn, thầm bổ sung: "Chỉ lừa được những kẻ vô tri thôi chứ làm môn hạ lão lừa đảo Vọng Thắng đó thì tiền đồ nỗi gì! Đâu phải may mắn mà là tai họa."
Võ Diệu định nói thì đành nuốt lại, một chốc sau mới ấm ức: "Dạy cho ngươi quá thông minh cũng không được, nói tranh hết những gì ta định nói?"
La Hoàn cười ha hả: "Tôn Lập tiểu tử lần này thất sách, võ mông ngựa lại thành vào chân hả? Đồ mỏ nhọn không nói ra là khó chịu, ngươi khiến y như thế thì ta vui lắm, ha ha ha!"
Tôn Lập kiểm tra công phu nịnh nọt: "Võ tổ, tiểu tử sai rồi..."
Võ Diệu uể oải: "Lần tới để cơ hội cho ta..."
Phùng Trung vô cùng chờ mong: "Tôn sư huynh có biết gì về trận pháp? Có thể chỉ dẫn sự đệ không?"
Tôn Lập lắc đầu: "Mỗ biết sao được? Chúng ta đều là đệ tử ở thư viện, trận pháp còn chưa được giảng tập truyền thụ.”
"À." Phùng Trung thoáng thất vọng.
Các đệ tử mới đến Diễn võ trường thì Vọng Thắng lão đạo đang bố trí.
Y quát to, phất tay áo, kình phong thổi ra thành một lỗ tròn, chanh hoàng sắc quang mang quay tít trên tầng không Diễn võ trường, càng lúc càng to, biến thành cỡ gian phòng rồi đáp xuống.
Đáp xuống đất, hoàng quang bên ngoài tan đi, lộ ra đích bản lai diện mục.
Là hoàng đồng viên bàn cỡ bàn tay, đường nét đan nhau, không biết khắc bao nhiêu nét trận pháp.
Có đệ tử kêu to: "Trận bàn!"
Trận pháp thường được khắc ở nơi cố định, tuy uy lực cực cao nhưng không thể di động là nhược điểm chí mạng.
Trận pháp muốn di động thì có hai cách là trận kỳ và trận bàn. Các tu sĩ môn đều cho là trận bàn cao cấp hơn.
Thấy ánh mắt các đệ tử, Vọng Thắng lão đạo khẽ mỉm cười, y lấy ra trận bàn không phải nhằm khiến họ ngưỡng mộ, chỉ mong thành môn hạ của y sao?
Các đệ tử nghị luận nhi nhao, một lúc sau các đệ tử lớp trên dudojc giảng tập dẫn tới.
Thấy đã đủ, một giảng tập cung kính cúi người với Vọng Thắng lão đạo: "Sư thúc, các đệ tử đến đủ rồi, xin sư thúc chỉ chạy."
Vọng Thắng vuốt chòm râu đỏ từ từ đứng lên.
Y đứng lên, các đệ tử đang thảo luận ồn ào đều im lặng, đô hi vọng khiến Vọng Thắng lão đạo có ấn tượng tốt – việc liên quan đến tu hành đại đạo thì ai dám ơ hờ.
Vọng Thắng lão đạo cực kỳ mãn ý, bế quan mấy chục năm, vừa ra đã được tất cả ngưỡng mộ, y cũng thấy bay bổng.
Y chỉ vào trận bàn: "Kỳ thực rất đơn giản, các ngươi phân thành ba mươi người một tổ, đứng lên đó. Ai hữu duyên, lão đạo nhìn là nhận ra, đứng lên đi."
Các đệ tử đều biết việc chọn thân truyền đệ tử có liên quan đến trận bàn nên không bất ngờ, nhanh chóng xếp hàng. Có giảng tập duy trì trật tự, ba mươi người một tổ, đi lên trận bàn.
/419
|