Sùng Dần và Sùng Bá về Đại Tùy, dùng phương thức liên lạc của thất đại phái khi xưa, phương thức này Đại Tùy tu chân giới trước kia gần như không dùng, không ngờ hiện tại là cách thành viên Thu Thảo xã liên hệ với nhau.
Thu Thảo xã nhanh chóng tìm được, biết Tôn Lập đã về.
Tôn Lập về Liên Hoa Đài thôn, tất nhiên là họ cho biết.
Tôn Lập còn không hiểu: "Tại hạ chỉ là một đệ tử Tố Bão sơn bất nhập lưu, sai lại khiến chư vị sư huynh đại giá quang lâm?"
Chúng nhân đều cười.
Tống Song Vũ ôm quyền: "Tôn sư huynh quá khiêm tốn, sư huynh không biết chứ trận chiến Kim Phong Tế Vũ lâu hai năm trước, sư huynh thà chết không bỏ đồng môn, bảy lần ra vào khiến ma tu sợ hãi, ung dung thoát khỏi tay Thần Hoang đạo lưỡng đại nhân vương, tất nhiên là Đại Tùy đệ nhất nghĩa sĩ!"
Tôn Lập xác thực không biết, trận chiến năm xưa, gã chỉ Đạo nhân cảnh mà xông ra xông vào bảy lần trong ma tu đại quân, tinh thần bất khuất đó mấy năm nay cổ vũ mọi thành viên Thu Thảo xã.
Danh vọng của gã như mặt trời, nhất là với Đại Tùy tu sĩ còn sống sót.
Được tin gã về, thành viên Thu Thảo xã gần đó vội đến ngay.
Không chỉ Thu Thảo xã, Thần Hoang đạo ma tu cũng đánh giá gã rất cao, ngược với Điền Anh Đông, vì thế y càng thấy khuất nhục vô cùng, quyết giết bằng được Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Tống huynh đừng trát vàng lên mặt mỗ? Lấy đâu mà ung dung bỏ đi, chạy mãi mới thoát đó chứ."
Tống Song Vũ nghiêm túc: "Bọn tại hạ thật lòng kính phục sư huynh. Sư huynh đừng hiểu lầm." Không chỉ Tống Song Vũ, ai nấy khẩn trương, hiển nhiên rất coi trọng việc Tôn Lập nhìn nhận họ thế nào.
Tôn Lập xua tay: "Gian nan thế này mà các vị kiên trinh bất khuất, không chịu đầu hàng, thế mới là anh hùng, mỗ sao lại hiểu lầm?"
Bọn Tống Song Vũ thở phào.
"Đã biết Tôn sư huynh thông tình đạt lý..." Chúng nhân bước lên, Tôn Lập chưa quen nên rất ngượng.
La Hoàn và Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử, từ từ thích ứng đí, có bọn ta thì tình cảnh này còn nhiều lắm..."
Chúng nhân nhiệt nhiệt náo náo, chợt có người nói: "Chúng ta rình rang thế này, cung quan gần đây tất biết, Thần Hoang đạo sẽ phái người đến, chúng ta chết không sao nhưng đừng liên lụy Tôn sư huynh."
Tôn Lập nhạt giọng: "Không sao, đến thì giết."
Tống Song Vũ vỗ tay: "Tôn sư huynh mới là anh hùng, hào khí can vân! Sư huynh không sợ, chúng ta sợ gì!"
"Đúng, có gì mà sợ!"
Nhà Tôn Lập nhiệt nhiệt náo náo, nhà Điền thôn trưởng lạnh tanh.
Điền thôn trưởng mong chờ, nhi tử tạm thời chưa về, cung quan có vài tiên trưởng đến cũng tốt.
Nhưng không ai đến.
Huyện thành quan chủ biết Điền thôn trưởng nghĩ gì nhưng y chỉ Phàm nhân cảnh, tìm Tôn Lập để tự sát? Y không có điên.
Bọn Tống Song Vũ ở lại một ngày, nói chuyện vui vẻ với Tôn Lập, thương nghị một số việc, tới nửa đêm mới đi.
Ban ngày họ cố ý đi khắp thôn, tạo thanh thế cho Tôn gia.
Lý lão gia tử lấy can đảm hỏi một đạo sĩ, họ tuy không biết việc ở Liên Hoa Đài thôn nhưng vô tình nghe Tôn Lập nói thì đều nổi giận, có điều không để lộ.
Lý lão gia tử hỏi thì các tu sĩ tìm ngay ra chỗ phát tiết.
"Điền Anh Đông? Cẩu tặc đó mà dám xưng là người Đại Tùy?"
"Ma tu đến, Tôn sư huynh không lùi bước, xông vào đại quân bảy lần cứu đồng môn, Điền Anh Đông làm gì? Y liếm gót ma tu để mong được tha mạng chó!"
"Loại hèn nhát đó lập tức đầu hàng ma tu, cùng từ một thôn mà so với Tôn sư huynh thì cẩu tặc đó không đáng một xu!"
"Y còn dám bảo thực lực hơn Tôn sư huynh? Tại Tố Bão sơn y đã không phải đối thủ, đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn sư huynh giết được Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, y bị một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng dễ dàng bắt sống, cẩu tặc này mặt dày thật!"
"Nghe nói Điền Anh Đông vừa đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn sư huynh đã đệ tam trọng, các vị nói xem ai lợi hại hơn? Trên đời còn người vô sỉ hơn Điền Anh Đông hả?"
Các tu sĩ luân phiên nói với Lý lão gia tử, ban đầu chỉ Lý lão gia tử nghe, sau đó thôn dân thấy những tiên nhân này "thân thiện” thì tụ lại.
Bọn Tống Song Vũ chỉ mong toàn thôn nghe thấy nên càng mắng Điền Anh Đông là phản đồ.
Liên Hoa Đài thôn sững sờ: Hóa ra Điền Anh Đông vào thế giới tiên nhân lại thảm như thế, quan trọng nhất y là phản đồ!
Người trong thôn không mấy văn hóa, nhưng hạn nhất là phản đồ, đặc biệt từ Đại Tùy phản sang với Quỷ Nhung!
Không chỉ thế y còn đại khoác lác, thôn dân hận y thấu xương, lại hổ thẹn vì mấy năm nay cùng Điền thôn trưởng bắt nạt Tôn gia.
Bọn Tống Song Vũ thống khoái còn người Điền gia nhân thì khác.
Trước đó không mấy ai tin vào tin từ cung quan đưa về, lòng tin bao năm với thiếu gia không dễ tan như thế.
Nhưng lần này ngần ấy tiên nhân nói thế, lại tận mắt thấy thủ đoạn thì người hầu kẻ hạ Điền gia lẽ nào không tin?
Điền Anh Đông còn là phản đồ! Liên can đến y thì sau này con cháu cũng không ngẩn đầu được.
Nên từ từ có người tránh xa, không lâu sau, cạnh Điền thôn trưởng chỉ còn mỗi người nhà.
Điền thôn trưởng cũng xìu đi, không thể ai cũng vu oan cho nhi tử?
Ai chứ y không thể bỏ con, dù con làm gì thì y luôn tin con mình hơn Tôn Lập! Chỉ cần Điền Anh Đông về, Tôn Lập chết chắc!
...
Lòng tay Điền Anh Đông bốc lửa đốt truyền tấn ngọc phù thành tro, lòng y cũng rực lửa!
Cung quan quan chủ cấp huyện nhỏ nhoi mà dám coi thường y, biết người nhà của y nguy nan mà chỉ truyền thư chứ không đến Điền trạch cứu viện.
Hai năm nay y tăng tiến như diều, cảnh giới bỏ xa mọi tu sĩ cùng lứa nhưng vì Tôn Lập mà y bị kỳ thị, dù thành công vượt qua thiên tài tu sĩ Vân Phá Hạc dưới trướng Phú nhân vương thì mọi thứ vẫn thế!
Giờ là cơ hội tốt nhất để chứng minh mình, mặt y bình tĩnh nhưng trong lòng gầm lên: Tôn Lập! Đều vì ngươi, không có ngươi thì ta đã là thiên chi kiêu tử, quang mang vạn trượng, ai nấy kính ngưỡng!
Ta cần cảm tạ ngươi dâng lên cơ hội này. Ta giết ngươi rồi sẽ đoạt lại tất cả. Ngươi vô tri ngu xuẩn thế này thì thật hay quá!
Từ lúc y vào Tố Bão sơn đã được tâng bốc, đột nhiên bị Tôn Lập siêu việt, từ đó xuất thân thiên tài lại thành tô điểm cho phế vật thì sao y chịu nổi.
Hai năm tại Thần Hoang đạo, y khổ tu, lại dồn nén nên tâm lý méo mó theo.
Y không thấy mình sai mà trút hết mọi thứ lên đầu Tôn Lập.
Không hề bẩm cáo ai, Điền Anh Đông rời Quỷ Nhung.
Y về Đại Tùy với tốc độ nhanh nhất!
...
Tu sĩ Thu Thảo xã đi rồi, bọn Tô Tiểu Mai lục tục tới.
Chúng nhân đều đưa cả nhà, trừ Tô Tiểu Mai chỉ mang theo mâu thân, còn gia tộc bạc tình quả nghĩa thì nàng ta ngó lơ.
Rồi đến Đông Phương Phù, Lý Tử Đình, Chung Lâm, Giang Sĩ Ngọc đến sau cùng.
Trừ Tô Tiểu Mai, còn lại đều đưa theo cả nhà.
Khắp Đại Tùy có nạn hung thú, cộng thêm thân phận "tu chân giả" của họ thì cả gia tộc nghe theo ngay.
Trưởng bối lại nhắc nhở thân bằng cố cựu, họ đến cầu xin, nên được đưa theo
Liên Hoa Đài thôn nhiệt náo vô cùng.
Yêu Yêu Lục và bạch miêu Tiểu Đản ẩn thân trong rừng, không ít điểu thú thành thức ăn của Tiểu Đản, cả hai quên mật nhiệm vụ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi giao cho.
"Tử nam nhân, xú nam nhân, dám để bản tiểu thư hầu y?" Yêu Yêu Lục búng một quả dại lên cao, rơi vào cái miệng hồng nhuận như ngọc, nhai rào rạo.
Đồng thời, nàng ta tìm ra thập bát đại khốc hình, ảo tưởng hành hạ Tôn Lập thế nào.
Tiểu Đản tỏ vẻ đáng thương, Yêu Yêu Lục nổi giận: "Tiểu đãng phụ, yên tâm, ta sẽ không đả thương tiểu yêu đó."
Tiểu Đản cười cười, cọ cọ vào người Yêu Yêu Lục.
Yêu Yêu Lục thoải mái, cảm khái đến chảy nước mắt: "Lâu rồi không được hưởng thụ thế này..."
Tiểu Đản hí hà, Yêu Yêu Lục xua tay: "Được rồi, ta biết, ta bị lão yêu bà bức ép quét rác, mùi này ta còn không chịu được nữa là ngươi."
Bạch miêu thầm nhủ: đấy là lão yêu bà mạnh nhất, đẹp nhất trên đời...
Thu Thảo xã nhanh chóng tìm được, biết Tôn Lập đã về.
Tôn Lập về Liên Hoa Đài thôn, tất nhiên là họ cho biết.
Tôn Lập còn không hiểu: "Tại hạ chỉ là một đệ tử Tố Bão sơn bất nhập lưu, sai lại khiến chư vị sư huynh đại giá quang lâm?"
Chúng nhân đều cười.
Tống Song Vũ ôm quyền: "Tôn sư huynh quá khiêm tốn, sư huynh không biết chứ trận chiến Kim Phong Tế Vũ lâu hai năm trước, sư huynh thà chết không bỏ đồng môn, bảy lần ra vào khiến ma tu sợ hãi, ung dung thoát khỏi tay Thần Hoang đạo lưỡng đại nhân vương, tất nhiên là Đại Tùy đệ nhất nghĩa sĩ!"
Tôn Lập xác thực không biết, trận chiến năm xưa, gã chỉ Đạo nhân cảnh mà xông ra xông vào bảy lần trong ma tu đại quân, tinh thần bất khuất đó mấy năm nay cổ vũ mọi thành viên Thu Thảo xã.
Danh vọng của gã như mặt trời, nhất là với Đại Tùy tu sĩ còn sống sót.
Được tin gã về, thành viên Thu Thảo xã gần đó vội đến ngay.
Không chỉ Thu Thảo xã, Thần Hoang đạo ma tu cũng đánh giá gã rất cao, ngược với Điền Anh Đông, vì thế y càng thấy khuất nhục vô cùng, quyết giết bằng được Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Tống huynh đừng trát vàng lên mặt mỗ? Lấy đâu mà ung dung bỏ đi, chạy mãi mới thoát đó chứ."
Tống Song Vũ nghiêm túc: "Bọn tại hạ thật lòng kính phục sư huynh. Sư huynh đừng hiểu lầm." Không chỉ Tống Song Vũ, ai nấy khẩn trương, hiển nhiên rất coi trọng việc Tôn Lập nhìn nhận họ thế nào.
Tôn Lập xua tay: "Gian nan thế này mà các vị kiên trinh bất khuất, không chịu đầu hàng, thế mới là anh hùng, mỗ sao lại hiểu lầm?"
Bọn Tống Song Vũ thở phào.
"Đã biết Tôn sư huynh thông tình đạt lý..." Chúng nhân bước lên, Tôn Lập chưa quen nên rất ngượng.
La Hoàn và Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử, từ từ thích ứng đí, có bọn ta thì tình cảnh này còn nhiều lắm..."
Chúng nhân nhiệt nhiệt náo náo, chợt có người nói: "Chúng ta rình rang thế này, cung quan gần đây tất biết, Thần Hoang đạo sẽ phái người đến, chúng ta chết không sao nhưng đừng liên lụy Tôn sư huynh."
Tôn Lập nhạt giọng: "Không sao, đến thì giết."
Tống Song Vũ vỗ tay: "Tôn sư huynh mới là anh hùng, hào khí can vân! Sư huynh không sợ, chúng ta sợ gì!"
"Đúng, có gì mà sợ!"
Nhà Tôn Lập nhiệt nhiệt náo náo, nhà Điền thôn trưởng lạnh tanh.
Điền thôn trưởng mong chờ, nhi tử tạm thời chưa về, cung quan có vài tiên trưởng đến cũng tốt.
Nhưng không ai đến.
Huyện thành quan chủ biết Điền thôn trưởng nghĩ gì nhưng y chỉ Phàm nhân cảnh, tìm Tôn Lập để tự sát? Y không có điên.
Bọn Tống Song Vũ ở lại một ngày, nói chuyện vui vẻ với Tôn Lập, thương nghị một số việc, tới nửa đêm mới đi.
Ban ngày họ cố ý đi khắp thôn, tạo thanh thế cho Tôn gia.
Lý lão gia tử lấy can đảm hỏi một đạo sĩ, họ tuy không biết việc ở Liên Hoa Đài thôn nhưng vô tình nghe Tôn Lập nói thì đều nổi giận, có điều không để lộ.
Lý lão gia tử hỏi thì các tu sĩ tìm ngay ra chỗ phát tiết.
"Điền Anh Đông? Cẩu tặc đó mà dám xưng là người Đại Tùy?"
"Ma tu đến, Tôn sư huynh không lùi bước, xông vào đại quân bảy lần cứu đồng môn, Điền Anh Đông làm gì? Y liếm gót ma tu để mong được tha mạng chó!"
"Loại hèn nhát đó lập tức đầu hàng ma tu, cùng từ một thôn mà so với Tôn sư huynh thì cẩu tặc đó không đáng một xu!"
"Y còn dám bảo thực lực hơn Tôn sư huynh? Tại Tố Bão sơn y đã không phải đối thủ, đến Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn sư huynh giết được Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, y bị một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng dễ dàng bắt sống, cẩu tặc này mặt dày thật!"
"Nghe nói Điền Anh Đông vừa đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn sư huynh đã đệ tam trọng, các vị nói xem ai lợi hại hơn? Trên đời còn người vô sỉ hơn Điền Anh Đông hả?"
Các tu sĩ luân phiên nói với Lý lão gia tử, ban đầu chỉ Lý lão gia tử nghe, sau đó thôn dân thấy những tiên nhân này "thân thiện” thì tụ lại.
Bọn Tống Song Vũ chỉ mong toàn thôn nghe thấy nên càng mắng Điền Anh Đông là phản đồ.
Liên Hoa Đài thôn sững sờ: Hóa ra Điền Anh Đông vào thế giới tiên nhân lại thảm như thế, quan trọng nhất y là phản đồ!
Người trong thôn không mấy văn hóa, nhưng hạn nhất là phản đồ, đặc biệt từ Đại Tùy phản sang với Quỷ Nhung!
Không chỉ thế y còn đại khoác lác, thôn dân hận y thấu xương, lại hổ thẹn vì mấy năm nay cùng Điền thôn trưởng bắt nạt Tôn gia.
Bọn Tống Song Vũ thống khoái còn người Điền gia nhân thì khác.
Trước đó không mấy ai tin vào tin từ cung quan đưa về, lòng tin bao năm với thiếu gia không dễ tan như thế.
Nhưng lần này ngần ấy tiên nhân nói thế, lại tận mắt thấy thủ đoạn thì người hầu kẻ hạ Điền gia lẽ nào không tin?
Điền Anh Đông còn là phản đồ! Liên can đến y thì sau này con cháu cũng không ngẩn đầu được.
Nên từ từ có người tránh xa, không lâu sau, cạnh Điền thôn trưởng chỉ còn mỗi người nhà.
Điền thôn trưởng cũng xìu đi, không thể ai cũng vu oan cho nhi tử?
Ai chứ y không thể bỏ con, dù con làm gì thì y luôn tin con mình hơn Tôn Lập! Chỉ cần Điền Anh Đông về, Tôn Lập chết chắc!
...
Lòng tay Điền Anh Đông bốc lửa đốt truyền tấn ngọc phù thành tro, lòng y cũng rực lửa!
Cung quan quan chủ cấp huyện nhỏ nhoi mà dám coi thường y, biết người nhà của y nguy nan mà chỉ truyền thư chứ không đến Điền trạch cứu viện.
Hai năm nay y tăng tiến như diều, cảnh giới bỏ xa mọi tu sĩ cùng lứa nhưng vì Tôn Lập mà y bị kỳ thị, dù thành công vượt qua thiên tài tu sĩ Vân Phá Hạc dưới trướng Phú nhân vương thì mọi thứ vẫn thế!
Giờ là cơ hội tốt nhất để chứng minh mình, mặt y bình tĩnh nhưng trong lòng gầm lên: Tôn Lập! Đều vì ngươi, không có ngươi thì ta đã là thiên chi kiêu tử, quang mang vạn trượng, ai nấy kính ngưỡng!
Ta cần cảm tạ ngươi dâng lên cơ hội này. Ta giết ngươi rồi sẽ đoạt lại tất cả. Ngươi vô tri ngu xuẩn thế này thì thật hay quá!
Từ lúc y vào Tố Bão sơn đã được tâng bốc, đột nhiên bị Tôn Lập siêu việt, từ đó xuất thân thiên tài lại thành tô điểm cho phế vật thì sao y chịu nổi.
Hai năm tại Thần Hoang đạo, y khổ tu, lại dồn nén nên tâm lý méo mó theo.
Y không thấy mình sai mà trút hết mọi thứ lên đầu Tôn Lập.
Không hề bẩm cáo ai, Điền Anh Đông rời Quỷ Nhung.
Y về Đại Tùy với tốc độ nhanh nhất!
...
Tu sĩ Thu Thảo xã đi rồi, bọn Tô Tiểu Mai lục tục tới.
Chúng nhân đều đưa cả nhà, trừ Tô Tiểu Mai chỉ mang theo mâu thân, còn gia tộc bạc tình quả nghĩa thì nàng ta ngó lơ.
Rồi đến Đông Phương Phù, Lý Tử Đình, Chung Lâm, Giang Sĩ Ngọc đến sau cùng.
Trừ Tô Tiểu Mai, còn lại đều đưa theo cả nhà.
Khắp Đại Tùy có nạn hung thú, cộng thêm thân phận "tu chân giả" của họ thì cả gia tộc nghe theo ngay.
Trưởng bối lại nhắc nhở thân bằng cố cựu, họ đến cầu xin, nên được đưa theo
Liên Hoa Đài thôn nhiệt náo vô cùng.
Yêu Yêu Lục và bạch miêu Tiểu Đản ẩn thân trong rừng, không ít điểu thú thành thức ăn của Tiểu Đản, cả hai quên mật nhiệm vụ Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi giao cho.
"Tử nam nhân, xú nam nhân, dám để bản tiểu thư hầu y?" Yêu Yêu Lục búng một quả dại lên cao, rơi vào cái miệng hồng nhuận như ngọc, nhai rào rạo.
Đồng thời, nàng ta tìm ra thập bát đại khốc hình, ảo tưởng hành hạ Tôn Lập thế nào.
Tiểu Đản tỏ vẻ đáng thương, Yêu Yêu Lục nổi giận: "Tiểu đãng phụ, yên tâm, ta sẽ không đả thương tiểu yêu đó."
Tiểu Đản cười cười, cọ cọ vào người Yêu Yêu Lục.
Yêu Yêu Lục thoải mái, cảm khái đến chảy nước mắt: "Lâu rồi không được hưởng thụ thế này..."
Tiểu Đản hí hà, Yêu Yêu Lục xua tay: "Được rồi, ta biết, ta bị lão yêu bà bức ép quét rác, mùi này ta còn không chịu được nữa là ngươi."
Bạch miêu thầm nhủ: đấy là lão yêu bà mạnh nhất, đẹp nhất trên đời...
/419
|