Triệu Vĩnh Khang nổi gân xanh trên trán: "Nói nhăng gì hả? Tiểu muội là muội muội của ta!"
"A?" Chúng nhân thất vọng, Tô Tiểu Mai mừng hụt, ai nấy an ủi, Giang Sĩ Ngọc trách Triệu Vĩnh Khang nói năng hàm hồ.
Triệu Vĩnh Khang nhức óc, Tôn Lập cười cười đứng cạnh, y xìu xuống, xua xua tay: "Phương thúc, đi thôi."
Phương Đồng Chiến nén cười, phát linh quang đưa chúng nhân về Vạn cổ hồng hoang.
...
Thời không loạn lưu ở Vạn cổ hồng hoang trí mạng với tu sĩ lai bình thường chứ với Phương Đồng Chiến và Triệu Vĩnh Khang không coi là nguy hiểm.
Bọn Tôn Lập nhìn dòng màu sắc từ chân trời trút xuống, cảm thụ được sức phá hoại.
Phương Đồng Chiến loáng lên tiến vào.
Linh quang bảo vệ chúng nhân tránh khỏi không gian loạn lưu, thuận thuận lợi lợi đi qua.
Vào Vạn cổ hồng hoang, mặc kệ tiếng thú gầm phía dưới, Phương thúc đưa tất cả vào khu vực hạch tâm, dừng chân ở một đạo quan phế khư.
"Muội phu, đợi ở đây, ta về phục mệnh, từ đây đến Thiên La cần thông hành ngọc phù, phải bẩm cáo thì mới có."
Tôn Lập gật đầu: "Được."
"Trong đạo quan có cấm chế đặc thù nên tất cả đừng ra ngoài, linh thú bên ngoài đều thích ăn thịt."
Triệu Vĩnh Khang định đi, bị Tôn Lập gọi lại: "Đợi đã."
Gã móc từ trữ vật không gian ra một hộp ngọc đỏ, điêu khắc cực kỳ tinh tế.
"Giao cho Thục Nhã giúp mỗ."
Triệu Vĩnh Khang cười: "Làm rất đẹp. Cái gì đây? Có phải không cho người ngoài xem được..."
Y nói thế chứ không nén được hiếu kỳ, không đợi Tôn Lập hồi đáp đã mở ra xem.
"Xoạt! - "
Triệu Vĩnh Khang hít hơi lạnh: "Tam cấp linh văn trận trang!"
"Không đúng, để ta xem kỹ... không phải linh văn trận trang, chỉ là một phần! Tam cấp bán rồi!"
Triệu Vĩnh Khang cả kinh, sau cùng cảm động: "Bộ phận này vừa hay hợp với linh văn trận trang của tiểu muội, cao minh hơn bộ phận trước đó nhiều. Chỉ thế này cũng đáng là tam trọng thiên linh cấu sư!"
Quan hệ giữa Tôn Lập và Triệu Thục Nhã rất vi diệu, cả hai đều có ấn tượng sâu về nhau nhưng khi Triệu Thục Nhã nói ra việc phụ mẫu kém rể thì Tôn Lập bỏ chạy ngay.
Có thể vì cách xa thì càng lúc càng nhớ đến Triệu Thục Nhã. Đến giờ, vị trí của nàng trong lòng gã không kém mấy Tạ Vi Nhi.
Bộ phận linh văn trận trang này là khi Tôn Lập triện khắc “Kình thôn thiên hạ” thì đồng thời chế tác cho Triệu Thục Nhã, tinh xảo vô cùng, gã cũng phi thường mãn ý.
Gã kéo Triệu Vĩnh Khang sang bên: "Đại cữu ca, cứ mang về cho Thục Nhã xem, thay đổi thì cần linh cấu sư đích thân động thủ, không nên nhờ người khác..."
Gã càng nói càng nhỏ, Triệu Vĩnh Khang nhìn gã đầy cổ quái.
Gắn linh văn trận trang có thể tự động thủ, Triệu Thục Nhã lúc trước tự làm nhưng thay một phần thì phức tạp, cần linh cấu sư đích thân thao tác.
Linh văn trận trang thường gắn lên chỗ kín, Tôn Lập giữ quan niệm “đồ nhà mình không để ai nhìn" nên không ngại thực thi!
"Hắc hắc hắc!" Triệu Vĩnh Khang cười vang, Tôn Lập nổi gai ốc.
Y vỗ vai Tôn Lập: "Yên tâm, ta biết, ha ha ha!"
Y và Phương Đồng Chiến vào tòa điện ngách duy nhất chưa sụp trong đạo quan, không còn cười cợt nữa, Phương Đồng Chiến kinh hãi: "Cô gia mới bao tuổi mà đã là tam trọng thiên linh cấu sư! Lão nô đầu thân Thiên vực bảy trăm năm, chưa từng thấy linh cấu sư nào có thiên phú như thế!"
Triệu Vĩnh Khang không nén được kích động: "Đâu chỉ thế? Bộ phận kết cấu này hơn hẳn linh văn trận trang của Thục Nhã."
"Linh văn trận trang đó do Thiên vực đệ nhất quỷ tài Sở Dưỡng Vọng thiết kế, y tuy không phải linh cấu sư nhưng hiểu về linh văn trận trang đứng thứ ba tại Thiên vực. Y thiết kế mười phần hoàn thiện lại phức tạp, linh cấu sư giỏi nhất của Lão triệu gia cũng không chế tác được. Nhưng khi xưa y chế tác được, giờ còn cải tạo hoàn thiện, đu thấy tuy y chỉ là tam trọng thiên linh cấu sư, nhưng không lâu nữa thì Hổ gia lão tổ tông cũng không bằng!"
Phương Đồng Chiến ngẩn người, Hổ gia là một thế gia thực quyền của Thiên vực, đối đầu của Triệu gia.
Hổ gia lão tổ tông Hổ Thiên Thu là Thiên vực đệ nhất linh cấu sư, đã đạt tứ trọng thiên. Hổ gia từ nhị lưu thế gia, dần thành thế gia đỉnh nhọn như Lão triệu gia cũng nhờ y.
Không ai muốn đắc tội tứ trọng thiên linh cấu sư, không ai không nể mặt Hổ Thiên Thu. Ai dám chắc mình không có ngày cần đến Hổ Thiên Thu tác nhất hộ linh văn trận trang?
Sở Dưỡng Vọng lúc thiết kế linh văn trận trang cho Triệu Thục Nhã từng nói chỉ Hổ Thiên Thu chế tác được.
Hai nhà đối chọi, Hổ Thiên Thu không bao giờ xuất thủ.
Phương Đồng Chiến vốn cho là Triệu Vĩnh Khang đánh giá Tôn Lập quá cao, Hổ Thiên Thu gây dựng uy danh mấy nghìn năm nhưng nghĩ thì thấy Triệu Vĩnh Khang không quá tí nào.
Trẻ như thế đã tam trọng thiên linh cấu sư, Tôn Lập tiền đồ vô khả hạn lượng!
...
Trong rừng trúc xanh có một khung cửa, Triệu Vĩnh Khang thò ra, vén rèm chui vào.
Phương Đồng Chiến nghiêm túc: "Công tử, lão nô vào xem tiểu thư có đó không."
Triệu Vĩnh Khang vui vẻ: "Được!"
Phương Đồng Chiến đi một lúc quay lại: "Tiểu thư không có nhà."
Triệu Vĩnh Khang thở phào, chỉnh đi phục, đi vào gọi to: "Cha mẹ, con về rồi!"
Y yêu thương nhưng cũng sợ muội muội. Nha đầu đó từ bé đã quỷ linh tinh quái, khiến các ca ca nếm đủ mùi đau thương.
Triệu Sơn Nhược trút tay khỏi ngực áo phu nhân, thẹn quá hóa giận: "Tiểu tử khốn kiếp, đại nghịch bất đạo! Về lúc nào không về, lại đúng lúc này!"
Phu nhân đẩy y ra, hổ thẹn: "Còn trách con nữa, ngần này tuổi rồi..."
Triệu Sơn Nhược tức giận: "Lớn tuổi thì sao, chứng minh ta già còn gân! Hơn nữa ai bảo già thì không có niềm vui riêng?"
"Hừ!" Phu nhân giậm chân: "Mau đi ra, đừng để hài tử nhìn thấy."
Triệu Sơn Nhược thong thả chỉnh lại y phục: "Thấy thì sao? Năm xưa chúng ta không khoái lạc thế này thì lấy đâu ra chúng!"
Phu nhân dở khóc dở cười, lão phu thê đi ra, Triệu Vĩnh Khang chạy vào: "Cha, cha, đoán xem con gặp ai.."
Triệu Sơn Nhược vẫn đoán, kết quả Triệu Vĩnh Khang nói liên hồi: "Con gặp muội phu... không sai, là muội phu mà cha mẹ dọa cho sợ chạy. Con đã bảo mình là phúc tướng..."
"Chát!"
Triệu Sơn Nhược phất tay áo chặn họng.
Đoạn thong thả nói: "Nói chậm thôi, muội phu cái gì? Lão tử chưa thừa y xứng với Thục Nhã."
Triệu Vĩnh Khang đảo mắt, định nói lại không được. Triệu Sơn Nhược rút tay áo, Triệu Vĩnh Khang buột miệng: "Cha, lão nhân gia chịu phép đi, không thừa nhận tất bị tiểu muội nhổ râu?"
"Nó dám!" Triệu Sơn Nhược trừng mắt nhưng ngữ khí xìu đi thấy rõ.
Triệu Thục Nhã khổ từ bé, vì Triệu Sơn Nhược không muốn Lão triệu gia cúi đầu với Hổ gia nên không có linh văn trận trang đó, y vẫn thấy nợ con gái nên không dám làm quá.
"Hừ, tiểu tử này đến Đồ Tô làm gì?"
Triệu Vĩnh Khang kể nhanh, Triệu Sơn Nhược cũng nhíu mày: "Cứng cỏi lắm."
Phu nhân thoải mái: "Chỉ cần Thục Nhã thích là được."
Triệu Sơn Nhược biết thêm những việc khác, như giữa Tôn Lập và Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thân phận đặc thù, y không nói với người nhà, nhìn vợ và con thì quyết định vẫn giấu.
"Không thể vội vàng quyết định, quan sát đã."
Triệu Vĩnh Khang cuống lên, đưa ra một vật: "Quan sát gì nữa? Không cẩn thận bị người ta cướp mất."
Hành vi đại nghịch bất đạo này, trừ Lão triệu gia, chứ tại các thế gia Thiên vực khác tất bị phạt theo gia pháp.
Triệu Sơn Nhược coi là bình thường, liếc qua: "Cái vớ vẩn gì..."
"Ồ? Linh văn trận trang?"
"Khụ, không phải linh văn trận trang hoàn thành..."
"À, hơi khác..."
Triệu Sơn Nhược cầm lên xem kỹ. Phu nhân cười khổ: "Lão gia, nói gì thế."
Sắc mặt Triệu Sơn Nhược càng lúc càng ngưng trọng, Lão triệu gia tại Thiên vực nổi danh nhí nhố, gia chủ như y càng không cần nói - - tại hội nghị Thanh Sơn các còn dám dùng giày đánh Hổ gia đương đại gia chủ - - y thận trọng thế này thì phu nhân cũng không nhớ nổi từ lúc nào.
"A?" Chúng nhân thất vọng, Tô Tiểu Mai mừng hụt, ai nấy an ủi, Giang Sĩ Ngọc trách Triệu Vĩnh Khang nói năng hàm hồ.
Triệu Vĩnh Khang nhức óc, Tôn Lập cười cười đứng cạnh, y xìu xuống, xua xua tay: "Phương thúc, đi thôi."
Phương Đồng Chiến nén cười, phát linh quang đưa chúng nhân về Vạn cổ hồng hoang.
...
Thời không loạn lưu ở Vạn cổ hồng hoang trí mạng với tu sĩ lai bình thường chứ với Phương Đồng Chiến và Triệu Vĩnh Khang không coi là nguy hiểm.
Bọn Tôn Lập nhìn dòng màu sắc từ chân trời trút xuống, cảm thụ được sức phá hoại.
Phương Đồng Chiến loáng lên tiến vào.
Linh quang bảo vệ chúng nhân tránh khỏi không gian loạn lưu, thuận thuận lợi lợi đi qua.
Vào Vạn cổ hồng hoang, mặc kệ tiếng thú gầm phía dưới, Phương thúc đưa tất cả vào khu vực hạch tâm, dừng chân ở một đạo quan phế khư.
"Muội phu, đợi ở đây, ta về phục mệnh, từ đây đến Thiên La cần thông hành ngọc phù, phải bẩm cáo thì mới có."
Tôn Lập gật đầu: "Được."
"Trong đạo quan có cấm chế đặc thù nên tất cả đừng ra ngoài, linh thú bên ngoài đều thích ăn thịt."
Triệu Vĩnh Khang định đi, bị Tôn Lập gọi lại: "Đợi đã."
Gã móc từ trữ vật không gian ra một hộp ngọc đỏ, điêu khắc cực kỳ tinh tế.
"Giao cho Thục Nhã giúp mỗ."
Triệu Vĩnh Khang cười: "Làm rất đẹp. Cái gì đây? Có phải không cho người ngoài xem được..."
Y nói thế chứ không nén được hiếu kỳ, không đợi Tôn Lập hồi đáp đã mở ra xem.
"Xoạt! - "
Triệu Vĩnh Khang hít hơi lạnh: "Tam cấp linh văn trận trang!"
"Không đúng, để ta xem kỹ... không phải linh văn trận trang, chỉ là một phần! Tam cấp bán rồi!"
Triệu Vĩnh Khang cả kinh, sau cùng cảm động: "Bộ phận này vừa hay hợp với linh văn trận trang của tiểu muội, cao minh hơn bộ phận trước đó nhiều. Chỉ thế này cũng đáng là tam trọng thiên linh cấu sư!"
Quan hệ giữa Tôn Lập và Triệu Thục Nhã rất vi diệu, cả hai đều có ấn tượng sâu về nhau nhưng khi Triệu Thục Nhã nói ra việc phụ mẫu kém rể thì Tôn Lập bỏ chạy ngay.
Có thể vì cách xa thì càng lúc càng nhớ đến Triệu Thục Nhã. Đến giờ, vị trí của nàng trong lòng gã không kém mấy Tạ Vi Nhi.
Bộ phận linh văn trận trang này là khi Tôn Lập triện khắc “Kình thôn thiên hạ” thì đồng thời chế tác cho Triệu Thục Nhã, tinh xảo vô cùng, gã cũng phi thường mãn ý.
Gã kéo Triệu Vĩnh Khang sang bên: "Đại cữu ca, cứ mang về cho Thục Nhã xem, thay đổi thì cần linh cấu sư đích thân động thủ, không nên nhờ người khác..."
Gã càng nói càng nhỏ, Triệu Vĩnh Khang nhìn gã đầy cổ quái.
Gắn linh văn trận trang có thể tự động thủ, Triệu Thục Nhã lúc trước tự làm nhưng thay một phần thì phức tạp, cần linh cấu sư đích thân thao tác.
Linh văn trận trang thường gắn lên chỗ kín, Tôn Lập giữ quan niệm “đồ nhà mình không để ai nhìn" nên không ngại thực thi!
"Hắc hắc hắc!" Triệu Vĩnh Khang cười vang, Tôn Lập nổi gai ốc.
Y vỗ vai Tôn Lập: "Yên tâm, ta biết, ha ha ha!"
Y và Phương Đồng Chiến vào tòa điện ngách duy nhất chưa sụp trong đạo quan, không còn cười cợt nữa, Phương Đồng Chiến kinh hãi: "Cô gia mới bao tuổi mà đã là tam trọng thiên linh cấu sư! Lão nô đầu thân Thiên vực bảy trăm năm, chưa từng thấy linh cấu sư nào có thiên phú như thế!"
Triệu Vĩnh Khang không nén được kích động: "Đâu chỉ thế? Bộ phận kết cấu này hơn hẳn linh văn trận trang của Thục Nhã."
"Linh văn trận trang đó do Thiên vực đệ nhất quỷ tài Sở Dưỡng Vọng thiết kế, y tuy không phải linh cấu sư nhưng hiểu về linh văn trận trang đứng thứ ba tại Thiên vực. Y thiết kế mười phần hoàn thiện lại phức tạp, linh cấu sư giỏi nhất của Lão triệu gia cũng không chế tác được. Nhưng khi xưa y chế tác được, giờ còn cải tạo hoàn thiện, đu thấy tuy y chỉ là tam trọng thiên linh cấu sư, nhưng không lâu nữa thì Hổ gia lão tổ tông cũng không bằng!"
Phương Đồng Chiến ngẩn người, Hổ gia là một thế gia thực quyền của Thiên vực, đối đầu của Triệu gia.
Hổ gia lão tổ tông Hổ Thiên Thu là Thiên vực đệ nhất linh cấu sư, đã đạt tứ trọng thiên. Hổ gia từ nhị lưu thế gia, dần thành thế gia đỉnh nhọn như Lão triệu gia cũng nhờ y.
Không ai muốn đắc tội tứ trọng thiên linh cấu sư, không ai không nể mặt Hổ Thiên Thu. Ai dám chắc mình không có ngày cần đến Hổ Thiên Thu tác nhất hộ linh văn trận trang?
Sở Dưỡng Vọng lúc thiết kế linh văn trận trang cho Triệu Thục Nhã từng nói chỉ Hổ Thiên Thu chế tác được.
Hai nhà đối chọi, Hổ Thiên Thu không bao giờ xuất thủ.
Phương Đồng Chiến vốn cho là Triệu Vĩnh Khang đánh giá Tôn Lập quá cao, Hổ Thiên Thu gây dựng uy danh mấy nghìn năm nhưng nghĩ thì thấy Triệu Vĩnh Khang không quá tí nào.
Trẻ như thế đã tam trọng thiên linh cấu sư, Tôn Lập tiền đồ vô khả hạn lượng!
...
Trong rừng trúc xanh có một khung cửa, Triệu Vĩnh Khang thò ra, vén rèm chui vào.
Phương Đồng Chiến nghiêm túc: "Công tử, lão nô vào xem tiểu thư có đó không."
Triệu Vĩnh Khang vui vẻ: "Được!"
Phương Đồng Chiến đi một lúc quay lại: "Tiểu thư không có nhà."
Triệu Vĩnh Khang thở phào, chỉnh đi phục, đi vào gọi to: "Cha mẹ, con về rồi!"
Y yêu thương nhưng cũng sợ muội muội. Nha đầu đó từ bé đã quỷ linh tinh quái, khiến các ca ca nếm đủ mùi đau thương.
Triệu Sơn Nhược trút tay khỏi ngực áo phu nhân, thẹn quá hóa giận: "Tiểu tử khốn kiếp, đại nghịch bất đạo! Về lúc nào không về, lại đúng lúc này!"
Phu nhân đẩy y ra, hổ thẹn: "Còn trách con nữa, ngần này tuổi rồi..."
Triệu Sơn Nhược tức giận: "Lớn tuổi thì sao, chứng minh ta già còn gân! Hơn nữa ai bảo già thì không có niềm vui riêng?"
"Hừ!" Phu nhân giậm chân: "Mau đi ra, đừng để hài tử nhìn thấy."
Triệu Sơn Nhược thong thả chỉnh lại y phục: "Thấy thì sao? Năm xưa chúng ta không khoái lạc thế này thì lấy đâu ra chúng!"
Phu nhân dở khóc dở cười, lão phu thê đi ra, Triệu Vĩnh Khang chạy vào: "Cha, cha, đoán xem con gặp ai.."
Triệu Sơn Nhược vẫn đoán, kết quả Triệu Vĩnh Khang nói liên hồi: "Con gặp muội phu... không sai, là muội phu mà cha mẹ dọa cho sợ chạy. Con đã bảo mình là phúc tướng..."
"Chát!"
Triệu Sơn Nhược phất tay áo chặn họng.
Đoạn thong thả nói: "Nói chậm thôi, muội phu cái gì? Lão tử chưa thừa y xứng với Thục Nhã."
Triệu Vĩnh Khang đảo mắt, định nói lại không được. Triệu Sơn Nhược rút tay áo, Triệu Vĩnh Khang buột miệng: "Cha, lão nhân gia chịu phép đi, không thừa nhận tất bị tiểu muội nhổ râu?"
"Nó dám!" Triệu Sơn Nhược trừng mắt nhưng ngữ khí xìu đi thấy rõ.
Triệu Thục Nhã khổ từ bé, vì Triệu Sơn Nhược không muốn Lão triệu gia cúi đầu với Hổ gia nên không có linh văn trận trang đó, y vẫn thấy nợ con gái nên không dám làm quá.
"Hừ, tiểu tử này đến Đồ Tô làm gì?"
Triệu Vĩnh Khang kể nhanh, Triệu Sơn Nhược cũng nhíu mày: "Cứng cỏi lắm."
Phu nhân thoải mái: "Chỉ cần Thục Nhã thích là được."
Triệu Sơn Nhược biết thêm những việc khác, như giữa Tôn Lập và Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi. Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi thân phận đặc thù, y không nói với người nhà, nhìn vợ và con thì quyết định vẫn giấu.
"Không thể vội vàng quyết định, quan sát đã."
Triệu Vĩnh Khang cuống lên, đưa ra một vật: "Quan sát gì nữa? Không cẩn thận bị người ta cướp mất."
Hành vi đại nghịch bất đạo này, trừ Lão triệu gia, chứ tại các thế gia Thiên vực khác tất bị phạt theo gia pháp.
Triệu Sơn Nhược coi là bình thường, liếc qua: "Cái vớ vẩn gì..."
"Ồ? Linh văn trận trang?"
"Khụ, không phải linh văn trận trang hoàn thành..."
"À, hơi khác..."
Triệu Sơn Nhược cầm lên xem kỹ. Phu nhân cười khổ: "Lão gia, nói gì thế."
Sắc mặt Triệu Sơn Nhược càng lúc càng ngưng trọng, Lão triệu gia tại Thiên vực nổi danh nhí nhố, gia chủ như y càng không cần nói - - tại hội nghị Thanh Sơn các còn dám dùng giày đánh Hổ gia đương đại gia chủ - - y thận trọng thế này thì phu nhân cũng không nhớ nổi từ lúc nào.
/419
|