Phương thúc cúi người: "Công tử yên tâm, lão nô xử lý."
Tay phải y hơi động.
Cánh tay trái nằm trong áo giáp bất động.
Cả hai không dừng lại, lao qua.
Lão La sát cúi đầu nhìn ngực, ở vị trí tâm tạng có một lỗ thủng - - La sát tâm đơn và huyết nhục không còn!
Cơn đau giờ mới dấy lên, lão La sát ngã xuống, chợt hiểu trong mắt người ta, y chỉ là sâu kiến, cũng như Chu Túc Bát khi xưa trong mắt y!
Hữu trưởng lão Tả Sư thị trong La sát lục đại vương tính, Chân nhân cảnh đệ tứ trọng Tả Sư Nhân mất mạng.
Tả Sư thị đều nhận ra y chết, trong thôn lặng ngắt như tờ.
Phương thúc nhạt giọng: "Thiếu gia chỉ muốn vào xem, các ngươi coi như bọn ta không tồn tại, bọn ta cũng thế, ai xông ra thì nhìn ban nãy."
Cả sơn cốc đều nghe rõ.
Kể cả Tả Sư thị La sát vương cũng không dám ho he gì!
Lam sam thanh niên dạo quanh, nghiên cứu kết cấu nhà gỗ, nếm rượu quả của La sát nhân nấu trong hốc cây, vỗ bụng thỏa mãn rời đi.
Lần "ghé thăm này không còn chết chóc nữa.
Chủ tớ vừa đi, Tả Sư La sát vương lập tức gọi cả Tả Sư trưởng lão hội lại, tỏ vẻ kinh hãi: "Tay trái!"
Mọi trưởng lão, kể cả tả trưởng lão Tả Sư Phạm có địa vị còn trên Tả Sư Nhân cũng kinh hãi. Tả Sư Phạm trầm giọng: "Là Minh thần tí của nhân tộc đệ nhất sát thần Phương Đồng Chiến từ bảy trăm năm trước!"
Các trưởng lão xôn xao: "Bảy trăm năm trước Phương Đồng Chiến đã vào Vạn cổ hồng hoang tái rồi không ra cơ mà?!"
...
Tôn Lập được ba bộ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, tối đó tới nhân tộc thành bang An Viễn thành, vào khách sạn rồi mới có cơ hội lấy ra xem.
Thập đại hộ vệ thì trừ Ô Ngư còn hai người gác ngoài cửa phòng Tống Ngọc Dung - - bảo vệ an toàn cho nàng ta là chức trách của họ. Tôn Lập được hưởng đặc quyền, không cần gác.
Gã đến khách sạn là chui vào phòng, Ô Ngư do dự một chốc, dặn tất cả không quấy nhiễu.
Dù Tôn Lập lai lịch thế nào thì giờ cũng không nguy hiểm, bức gã tới đường cùng là không thông minh.
Vào phòng, gã không vội lấy Nguyên yêu thiên thư mà lấy hai trữ vật giới chỉ của Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên.
Nhẫn của Cừu Tiến của thạch ấn, đáy có khắc thần long.
Của Lưu Trì Nhiên cũng là thạch ấn, y hệt long ấn của Cừu Tiến, chỉ là đáy khắc phượng hoàng.
Hai thạch ấn là một đôi, long phượng tạo hình cực kỳ cổ kính trừu tượng, nhưng đường nét trơn tru, thần vận phi phàm. Long ấn hàm chứa luyện đơn tinh yếu. Phượng ấn chứa linh phù tinh yếu.
So với Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ cho gã thì không bằng nhưng cũng tuyệt diệu.
Hiển nhiên Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên cùng được cơ duyên, cổ long cổ phượng song ấn được chia theo sở trường thích hợp.
Cả hai thấy mình “học lén” Tôn Lập nên đưa truyền thừa của mình cho gã, quả thật xứng đáng là quân tử.
Mạch Thanh Dũng tuy ngạo nghễ nhưng thắng bại thản nhiên, không hề ỷ thế hiếp người.
Tam vị cường giả như thế đi theo, Phượng Phi Phi không thể là nữ tử “điêu ngoa” như bề ngoài.
Tôn Lập lại thêm nghi hoặc.
Võ Diệu và La Hoàn không nói gì.
Tôn Lập không phải ngô ngọng, mấy năm nay nhãn quang kiến thức tăng trưởng, không kém đại bộ phận chân nhân lão tổ. Gã lật song thạch lại xem thì kinh ngạc: "À - - "
Trong cổ long cổ phượng ấn văn có thứ che mặt, về bản nguyên thì lưỡng đạo thần vận là thứ như hồn hỏa nhưng còn cao cấp hơn.
Tôn Lập nhìn được thế khiến Võ Diệu và La Hoàn mãn ý: "Tiểu tử, ta không muốn khen ngươi không được!"
Tôn Lập quan tâm xem là gì: "Lưỡng vị lão tổ, xin hãy chỉ điểm."
La Hoàn nói ngay: "Không phải hồn hỏa, là khí linh!"
"Khí linh!" Tôn Lập cả kinh, khí linh trọng yếu vô cùng, không có khí linh, pháp khí vĩnh viễn không thể thành thần khí.
Thần khí này là chia theo đẳng cấp chứ không phải hạng "Thần khí" tùy tiện được thổi lên.
Là thần khí hơn xa pháp khí, cao cao tại thượng!
Như đại đỉnh là một trong cửu đỉnh mà nhân tộc đại thánh đúc, qua vô số năm tháng mới thành thần khí. Giờ không còn khí linh, không còn là thần khí.
Đại đỉnh tuy mạnh nhưng hiển nhiên không có linh tính.
Trong hai thạch ấn lại phong ấn lưỡng đạo khí linh!
Tinh yếu về linh đơn, linh phù chỉ là để che mắt. Cừu Tiến hòa Lưu Trì Nhiên có bảo vật mấy trăm năm mà không biết chân diện mục.
La Hoàn nhạt giọng: "Họ dù biết thạch ấn phong ấn khí linh thì cũng không có bảo vật chứa được, lưỡng đạo khí linh với họ còn không quan trọng như linh phù linh đơn tinh yếu. Hoài bích kỳ tội, biết chưa chắc đã hay."
Tôn Lập bật cười, quả nhiên cơ duyên là thứ khó nỗi nhất, hai thạch ấn này với Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên thì cơ duyên chỉ là linh đơn linh phù tinh yếu, còn với gã là lưỡng đạo khí linh.
Tôn Lập thèm muốn đại đỉnh: "Lưỡng vị lão tổ, có nên lấy một trong lưỡng đạo khí linh cho vào đại đỉnh?"
Võ Diệu vội ngăn: "Không được! Mới khen tiểu tử ngươi một câu thì đã làm loạn..."
Tôn Lập muốn nói lão nhân gia lải nhải nhiều quá.
La Hoàn nói luôn: "Đại đỉnh không thèm lưỡng đạo khí hồn này, đến cỡ như nó, nếu không tìm được khí hồn vố có thì nó vĩnh viễn thế này."
Tôn Lập tiếc rẻ: "Đành bỏ lưỡng đạo khí hồn này? Tiếc thật."
"Ai bảo bỏ? Đại đỉnh không xong thì còn pháp khí khác."
Tôn Lập sáng mắt: "Nhân vương ngọc tỷ!"
"Trẻ con dễ dạy!"
...
Tôn Lập tuy đoán đúng nhưng vẫn cần lưỡng vị lão tổ dạy cách thao tác.
Gã cho Nhân vương ngọc tỷ vào giữa, cổ long cổ phượng thạch ấn để hai bên: "Thế là xong?"
"Thế là xong." Võ Diệu đáp.
La Hoàn nói: "Nhân vương ngọc tỷ hợp với đạo khí hồn nào hơn thì để nó tự chọn."
Tôn Lập gật đầu.
Tất cả đặt cạnh nhau, thoáng sau gã cảm giác thấy linh khí biến hóa vi diệu, gã mở phong ấn trận bàn, đương nhiên không để ý.
Võ Diệu nói với vẻ cổ quái: "Tiểu tử, nhìn đi."
"Cái gì!" Tôn Lập không hiểu.
Cổ long cổ phượng thạch ấn và Nhân vương ngọc tỷ chợt tràn ra vô số kim sắc quang sa, như có dòng khí quay tít, quang sa không ngớt tuần hoàn.
Quá trình trông thì chậm nhưng thật ra rất nhanh, quang sa biến thành linh năng phong bạo, bao kín trận pháp phong ấn, cuốn cả Tôn Lập vào.
Vô số kim sắc quang sa chuyển động, dần biến thành từng vòng kim sắc quang ti, Tôn Lập cảm giác thấy quang ti ma sát vào thân thể, như dao bén cắt.
May mà thân thể gã hùng hậu, không sợ gì thứ đó.
Sấm nổ vang, quang mang càng sáng, phong ấn trận bàn nát vụn, kim mang cuồng bạo bạo phát, lên tận mấy cao!
Đây là An Viễn thành, tu sĩ vô số, Chân nhân cảnh lão tổ cũng có hơn mười người.
Động tĩnh như thế thì trong thành có mấy đạo khí tức xung thiên!
An Viễn thành thành chủ nói lớn: "Đạo hữu Ở đâu đến An Viễn thành xung quan? Sao không hiện thân gặp nhau?"
Kim sắc quang mang vẫn phun lên mãi.
An Viễn thành thành chủ không vọng động, kim sắc quang mang khiến y e dè, người ta chỉ xung quan chứ không có địch ý, y không muốn rước lấy một cường địch.
Chừng một tuần trà sau, kim sắc quang mang thu liễm, chìm vào Nhân vương ngọc tỷ.
Tôn Lập phát ra hai làn sáng - pháp khí và khí hồn dung hợp, chạm tới pháp tắc cơ sở. Gã chứng kiến hết nên nắm được lưỡng đạo pháp tắc.
Gã máy động, lưỡng đạo pháp tắc chảy vào thái cực bát quái của Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, thuận thuận lợi lợi đốt sáng một quái tượng.
Bất quá Tôn Lập không chỉ thu lợi như thế, lưỡng đạo pháp tắc này liên quan đến khí linh, chạm tới linh hồn nên linh thức lại tăng trưởng, như muốn đột phá.
Gã mở mắt, hai thạch ấn cạnh Nhân vương ngọc tỷ vỡ vụn!
Tay phải y hơi động.
Cánh tay trái nằm trong áo giáp bất động.
Cả hai không dừng lại, lao qua.
Lão La sát cúi đầu nhìn ngực, ở vị trí tâm tạng có một lỗ thủng - - La sát tâm đơn và huyết nhục không còn!
Cơn đau giờ mới dấy lên, lão La sát ngã xuống, chợt hiểu trong mắt người ta, y chỉ là sâu kiến, cũng như Chu Túc Bát khi xưa trong mắt y!
Hữu trưởng lão Tả Sư thị trong La sát lục đại vương tính, Chân nhân cảnh đệ tứ trọng Tả Sư Nhân mất mạng.
Tả Sư thị đều nhận ra y chết, trong thôn lặng ngắt như tờ.
Phương thúc nhạt giọng: "Thiếu gia chỉ muốn vào xem, các ngươi coi như bọn ta không tồn tại, bọn ta cũng thế, ai xông ra thì nhìn ban nãy."
Cả sơn cốc đều nghe rõ.
Kể cả Tả Sư thị La sát vương cũng không dám ho he gì!
Lam sam thanh niên dạo quanh, nghiên cứu kết cấu nhà gỗ, nếm rượu quả của La sát nhân nấu trong hốc cây, vỗ bụng thỏa mãn rời đi.
Lần "ghé thăm này không còn chết chóc nữa.
Chủ tớ vừa đi, Tả Sư La sát vương lập tức gọi cả Tả Sư trưởng lão hội lại, tỏ vẻ kinh hãi: "Tay trái!"
Mọi trưởng lão, kể cả tả trưởng lão Tả Sư Phạm có địa vị còn trên Tả Sư Nhân cũng kinh hãi. Tả Sư Phạm trầm giọng: "Là Minh thần tí của nhân tộc đệ nhất sát thần Phương Đồng Chiến từ bảy trăm năm trước!"
Các trưởng lão xôn xao: "Bảy trăm năm trước Phương Đồng Chiến đã vào Vạn cổ hồng hoang tái rồi không ra cơ mà?!"
...
Tôn Lập được ba bộ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, tối đó tới nhân tộc thành bang An Viễn thành, vào khách sạn rồi mới có cơ hội lấy ra xem.
Thập đại hộ vệ thì trừ Ô Ngư còn hai người gác ngoài cửa phòng Tống Ngọc Dung - - bảo vệ an toàn cho nàng ta là chức trách của họ. Tôn Lập được hưởng đặc quyền, không cần gác.
Gã đến khách sạn là chui vào phòng, Ô Ngư do dự một chốc, dặn tất cả không quấy nhiễu.
Dù Tôn Lập lai lịch thế nào thì giờ cũng không nguy hiểm, bức gã tới đường cùng là không thông minh.
Vào phòng, gã không vội lấy Nguyên yêu thiên thư mà lấy hai trữ vật giới chỉ của Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên.
Nhẫn của Cừu Tiến của thạch ấn, đáy có khắc thần long.
Của Lưu Trì Nhiên cũng là thạch ấn, y hệt long ấn của Cừu Tiến, chỉ là đáy khắc phượng hoàng.
Hai thạch ấn là một đôi, long phượng tạo hình cực kỳ cổ kính trừu tượng, nhưng đường nét trơn tru, thần vận phi phàm. Long ấn hàm chứa luyện đơn tinh yếu. Phượng ấn chứa linh phù tinh yếu.
So với Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ cho gã thì không bằng nhưng cũng tuyệt diệu.
Hiển nhiên Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên cùng được cơ duyên, cổ long cổ phượng song ấn được chia theo sở trường thích hợp.
Cả hai thấy mình “học lén” Tôn Lập nên đưa truyền thừa của mình cho gã, quả thật xứng đáng là quân tử.
Mạch Thanh Dũng tuy ngạo nghễ nhưng thắng bại thản nhiên, không hề ỷ thế hiếp người.
Tam vị cường giả như thế đi theo, Phượng Phi Phi không thể là nữ tử “điêu ngoa” như bề ngoài.
Tôn Lập lại thêm nghi hoặc.
Võ Diệu và La Hoàn không nói gì.
Tôn Lập không phải ngô ngọng, mấy năm nay nhãn quang kiến thức tăng trưởng, không kém đại bộ phận chân nhân lão tổ. Gã lật song thạch lại xem thì kinh ngạc: "À - - "
Trong cổ long cổ phượng ấn văn có thứ che mặt, về bản nguyên thì lưỡng đạo thần vận là thứ như hồn hỏa nhưng còn cao cấp hơn.
Tôn Lập nhìn được thế khiến Võ Diệu và La Hoàn mãn ý: "Tiểu tử, ta không muốn khen ngươi không được!"
Tôn Lập quan tâm xem là gì: "Lưỡng vị lão tổ, xin hãy chỉ điểm."
La Hoàn nói ngay: "Không phải hồn hỏa, là khí linh!"
"Khí linh!" Tôn Lập cả kinh, khí linh trọng yếu vô cùng, không có khí linh, pháp khí vĩnh viễn không thể thành thần khí.
Thần khí này là chia theo đẳng cấp chứ không phải hạng "Thần khí" tùy tiện được thổi lên.
Là thần khí hơn xa pháp khí, cao cao tại thượng!
Như đại đỉnh là một trong cửu đỉnh mà nhân tộc đại thánh đúc, qua vô số năm tháng mới thành thần khí. Giờ không còn khí linh, không còn là thần khí.
Đại đỉnh tuy mạnh nhưng hiển nhiên không có linh tính.
Trong hai thạch ấn lại phong ấn lưỡng đạo khí linh!
Tinh yếu về linh đơn, linh phù chỉ là để che mắt. Cừu Tiến hòa Lưu Trì Nhiên có bảo vật mấy trăm năm mà không biết chân diện mục.
La Hoàn nhạt giọng: "Họ dù biết thạch ấn phong ấn khí linh thì cũng không có bảo vật chứa được, lưỡng đạo khí linh với họ còn không quan trọng như linh phù linh đơn tinh yếu. Hoài bích kỳ tội, biết chưa chắc đã hay."
Tôn Lập bật cười, quả nhiên cơ duyên là thứ khó nỗi nhất, hai thạch ấn này với Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên thì cơ duyên chỉ là linh đơn linh phù tinh yếu, còn với gã là lưỡng đạo khí linh.
Tôn Lập thèm muốn đại đỉnh: "Lưỡng vị lão tổ, có nên lấy một trong lưỡng đạo khí linh cho vào đại đỉnh?"
Võ Diệu vội ngăn: "Không được! Mới khen tiểu tử ngươi một câu thì đã làm loạn..."
Tôn Lập muốn nói lão nhân gia lải nhải nhiều quá.
La Hoàn nói luôn: "Đại đỉnh không thèm lưỡng đạo khí hồn này, đến cỡ như nó, nếu không tìm được khí hồn vố có thì nó vĩnh viễn thế này."
Tôn Lập tiếc rẻ: "Đành bỏ lưỡng đạo khí hồn này? Tiếc thật."
"Ai bảo bỏ? Đại đỉnh không xong thì còn pháp khí khác."
Tôn Lập sáng mắt: "Nhân vương ngọc tỷ!"
"Trẻ con dễ dạy!"
...
Tôn Lập tuy đoán đúng nhưng vẫn cần lưỡng vị lão tổ dạy cách thao tác.
Gã cho Nhân vương ngọc tỷ vào giữa, cổ long cổ phượng thạch ấn để hai bên: "Thế là xong?"
"Thế là xong." Võ Diệu đáp.
La Hoàn nói: "Nhân vương ngọc tỷ hợp với đạo khí hồn nào hơn thì để nó tự chọn."
Tôn Lập gật đầu.
Tất cả đặt cạnh nhau, thoáng sau gã cảm giác thấy linh khí biến hóa vi diệu, gã mở phong ấn trận bàn, đương nhiên không để ý.
Võ Diệu nói với vẻ cổ quái: "Tiểu tử, nhìn đi."
"Cái gì!" Tôn Lập không hiểu.
Cổ long cổ phượng thạch ấn và Nhân vương ngọc tỷ chợt tràn ra vô số kim sắc quang sa, như có dòng khí quay tít, quang sa không ngớt tuần hoàn.
Quá trình trông thì chậm nhưng thật ra rất nhanh, quang sa biến thành linh năng phong bạo, bao kín trận pháp phong ấn, cuốn cả Tôn Lập vào.
Vô số kim sắc quang sa chuyển động, dần biến thành từng vòng kim sắc quang ti, Tôn Lập cảm giác thấy quang ti ma sát vào thân thể, như dao bén cắt.
May mà thân thể gã hùng hậu, không sợ gì thứ đó.
Sấm nổ vang, quang mang càng sáng, phong ấn trận bàn nát vụn, kim mang cuồng bạo bạo phát, lên tận mấy cao!
Đây là An Viễn thành, tu sĩ vô số, Chân nhân cảnh lão tổ cũng có hơn mười người.
Động tĩnh như thế thì trong thành có mấy đạo khí tức xung thiên!
An Viễn thành thành chủ nói lớn: "Đạo hữu Ở đâu đến An Viễn thành xung quan? Sao không hiện thân gặp nhau?"
Kim sắc quang mang vẫn phun lên mãi.
An Viễn thành thành chủ không vọng động, kim sắc quang mang khiến y e dè, người ta chỉ xung quan chứ không có địch ý, y không muốn rước lấy một cường địch.
Chừng một tuần trà sau, kim sắc quang mang thu liễm, chìm vào Nhân vương ngọc tỷ.
Tôn Lập phát ra hai làn sáng - pháp khí và khí hồn dung hợp, chạm tới pháp tắc cơ sở. Gã chứng kiến hết nên nắm được lưỡng đạo pháp tắc.
Gã máy động, lưỡng đạo pháp tắc chảy vào thái cực bát quái của Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, thuận thuận lợi lợi đốt sáng một quái tượng.
Bất quá Tôn Lập không chỉ thu lợi như thế, lưỡng đạo pháp tắc này liên quan đến khí linh, chạm tới linh hồn nên linh thức lại tăng trưởng, như muốn đột phá.
Gã mở mắt, hai thạch ấn cạnh Nhân vương ngọc tỷ vỡ vụn!
/419
|