Tượng thân ma tê từ từ tản ra, Tống Ngọc Dung dù gì cũng là khuê tú, dẫn hộ vệ đi ra.
Cách hai mươi trượng có bốn người, nữ hài đi đầu chừng hai mươi, ngang tuổi Tống Ngọc Dung, xinh đẹp tuyệt luân, mặc váy xanh biếc thêu kim sắc phượng hoàng tung cánh.
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Phượng Phi Phi, ngươi đến đây làm gì?"
Tôn Lập cười thầm, quả nhiên là đối đầu Phượng Phi Phi.
La Hoàn kêu lên cổ quái: "Ồ?"
"Sao hả?"
La Hoàn bảo: "Không sao.”
Đối phương cười lạnh: "Tống Ngọc Dung, ta chưa thấy nữ tử nào không biết liêm sỉ như ngươi, ta và Giang lang song túc song phi, ngươi còn mặt dày bám theo, tưởng Phượng Phi Phi này dễ bắt nạt hả?"
Ba hộ vệ sau lưng nàng ta đều Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng! Phe Tống Ngọc Dung chỉ có Ô Ngư tương đương, người ta chỉ bốn người mà dám tới là có cơ sở.
Sau lưng Tống Ngọc Dung, chúng hộ vệ cực kỳ khó coi.
La Vân Ngũ nói nhỏ: "Vân Long thành thực lực quá mạnh, chúng ta không so được."
Tôn Lập thản nhiên nhìn ba Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, lúc xong ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu thì cao thủ tọa trấn lối của gã cũng cảnh giới này, gã dốc toàn lực mới giết nổi nhưng giờ đến ba người cũng không đáng gì.
"Hừ!" Vương Đông Lượng gầm lên, quay lại trừng mắt: "Tiểu nhân nhát gan! Đừng tự diệt chí khí!"
Tôn Lập nhướng mày, La Vân Ngũ kéo gã lại: "Tôn huynh đệ, nhớ lại lúc khuyên tại hạ."
Tôn Lập bật cười, vỗ vai y: "Yên tâm." Đoạn nhìn Vương Đông Lượng thật sâu.
"Phượng Phi Phi noi nhăng! Ngươi và Giang công tử song túc song phi lúc nào, ngươi mới không biết liêm sỉ! Ngươi tưởng Vân Long thành mạnh thì Giang công tử sẽ chọn ngươi? Đây là tình cảm chứ không phải giao dịch!"
Phượng Phi Phi lắc đầu: "Đúng là tiểu nha đầu đơn thuần!"
Nàng ta cùng tuổi Tống Ngọc Dung nhưng dùng thái độ bề trên khiến Tống Ngọc Dung giận đến run người.
"Được rồi, bọn ta không đến để đánh nhau, động thủ thì mấy kẻ vô dụng của ngươi được mấy hơi." Phượng Phi Phi khinh miệt liếc bọn Tôn Lập: "Tống Ngọc Dung, động thủ với các ngươi thì là ỷ thế hiếp người, thế này vậy, ngươi có dám đấu ba trận với bọn ta không, thau thì cúp đuôi về, thắng thì đến Đồ Tô ma nhãn gặp Giang lang?"
Tống Ngọc Dung do dự, Phượng Phi Phi cười khanh khách: "Không dám hả?"
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Có gì không dám! Thi gì hả!"
Phượng Phi Phi thoáng đắc ý: "Đơn giản lắm: Trận pháp, đơn dược, linh phù. Chúng ta phái ra ba người, mỗi người thi một thứ."
"Đầu tiên là trận pháp, mỗi bên bố trí một trận pháp, người thi đi vào trận pháp của đối phương, ai ra trước là thắng."
"Đơn dược thì đơn giản. Mỗi bên luyện chế một viên độc đơn, uống của đối phương xem ai giải độc được trước là thắng."
"Linh phù thì càng dễ, cùng chế tác đạo linh phù. Kích phát xong dán lên đối phương xem ai hóa giải được trước là thắng."
Ba Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng sau lưng Phượng Phi Phi bình tĩnh, đã biết nội dung thi, đối diện môn khách của Tống Ngọc Dung thì họ tuyệt đối tự tin.
Bên Tống Ngọc Dung, môn khách đều biến sắc.
Phượng Phi Phi nói nhẹ tênh nhưng ai lại không nhận ra hung hiểm? Thi kiểu gì cũng dễ mất mạng như chơi!
Tống Ngọc Dung mắt phun lửa, nghiến răng: "Đợi đấy, bọn ta thương nghị đã."
Phượng Phi Phi cười khanh khách: "Không sao, cứ thương lượng, không dám ứng chiến cứ nói với bản tiểu thư một tiếng, bản tiểu thư không làm khó tiểu nha đầu nhà quê."
Tống Ngọc Dung giận nổ phổi, gọi người của mình lại.
Ô Ngư ngưng trọng: "Tiểu thư, không nên đồng ý..."
"Ta không đồng ý được sao!" Tống Ngọc Dung gầm khẽ, Ô Ngư không dám nói gì nữa.
Tống Ngọc Dung liếc chúng nhân: "Chư vị, nuôi quân nghìn ngày dùng một lúc, ai xuất chiến vì bản tiểu thư?"
Chúng nhân im lặng. Tống Ngọc Dung ngầm nghiến răng, không mong chỉ mấy câu mà họ sẽ liều mạng.
"Chư vị, cứ xuất chiến, bất luận thắng bại, bản tiểu thư đều có lễ hậu cảm tạ. Nếu thắng, bản tiểu thư sẽ thưởng một bộ Thanh đường cổ thư!" Tống Ngọc Dung nói xong, Ô Ngư cả kinh thất sắc: "Tiểu thư không được, Thanh đường cổ thư là của hồi môn lão gia chuẩn bị sẵn, giá trị liên thành..."
"Bản tiểu thư không lấy chồng được còn hồi với môn gì nữa!"
Nàng ta trừng mắt, Ô Ngư im ngay.
Cách đó không xa, Ô Loan ẩn thân, thầm cảm khái: lúc y còn trẻ không phải cũng vì tình cảm mà gây ra nhiều chuyện điên rồ sao?
Tuổi trẻ khinh cuồng, nam nữ đều thế, dù thế tục hay tu chân.
Phượng Phi Phi xuất hiện, Ô Loan còn vui hơn.
Y là lão hồ ly sống mấy trăm năm, theo Tống Chính Ung nên thấy nhiều tình đời ấm lạnh, việc của tiểu thư và Giang Vĩnh Hán thì y đồng ý với lão gia, song phương cách nhau quá xa, không đơn giản như trẻ con suy tính.
Phượng Phi Phi mà ngăn được Tống Ngọc Dung thì y không cần vất vả đến Đồ Tô ma nhãn.
Tôn Lập nhìn Vương Đông Lượng: "Vương cường giả ban nãy ý khí can vân hào tình bột phát, không coi đối phương ra gì, chắc đã tự tin cả ba người đó không thể so với mình! Giờ là lúc Vương cường giả kiến công lập nghiệp dương danh lập vạn, Vương cường giả còn đợi gì nữa?"
Vương Đông Lượng nổi giận trừng mắt nhìn gã.
Tôn Lập trừng mắt lại: "Ồ? Mỗ nói sai sao? Ban nãy Vương cường giả mắng bọn mỗ chẳng phải có ý bảo không nên tự diệt chí khí, sao giờ lại sợ uy phong người khác? Với khí thế đó, Vương cường giả nên chủ động đứng ra mới đúng. Lẽ nào Vương cường giả cũng chỉ khoác lác với bọn mỗ chứ vớigu ười ngoài cũng chỉ là hạng túi cơm giá áo?"
"Ngươi!" Vương Đông Lượng trán nổi gân xanh, nhưng dù thế nào cũng không dám xuất chiến.
Tống Ngọc Dung phản cảm với Tôn Lập nên nổi giận: "Được rồi, lúc nào rồi mà còn mâu thuẫn? Có bản lĩnh thì xuất chiến cho bản tiểu thư!"
Tôn Lập liếc nàng ta: "Mỗ không xuất chiến vì tiểu thư."
Tống Ngọc Dung định cười nhạo thì gã nói: "Đem Thanh đường cổ thư ra xem đã."
Ô Ngư hầm hừ: "Ngươi mà cũng định nhòm ngó Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập chỉ liếc y: "Ngươi là người hầu của Tống gia, Tống gia nuôi ngươi lớn, truyền cho pháp môn tu hành, ơn trọng như núi nhỉ?"
Ô Ngư nghiêm túc: "Tất nhiên! Ơn của lão gia và tiểu thư, Ô Ngư tan xương cũng không báo được một phần vạn!"
Tôn Lập tỏ vẻ tán thưởng vỗ tay: "Được, nói hay! Sánh được với khí thế của Vương cường giả ban nãy, ngươi ra ứng chiến đi."
Ô Ngư tắt tiếng, y là con lai, từ bé được bồi dưỡng là để chiến đấu, mục đích tu hành không phải trường sinh mà nâng cao chiến lực, trận pháp, linh phù, linh đơn đều không biết, bảo đấu với thủ hạ của Phượng Phi Phi thì còn thắng được chứ thì những thứ đó chỉ tổ mất mạng oan uổng.
Mãi y mới nói thành lời: "Tống gia có ơn lớn với ta, ta phải giữ mình, tương lai sẽ dùng cái chết báo dền!"
Rõ ràng có ý không vì tranh chấp nhất thời này mà chịu chết.
Tôn Lập nhạt giọng: "Nhưng ta nghe nói chủ nhục thần tử nên chết!"
Ô Ngư đỏ bừng mặt.
Võ Diệu cảm thán: "Công lực nói móc của tiểu tử ngươi không kém La nương nương!"
Tống Ngọc Dung bực mình phất tay mắng: "Ngươi nói lắm thế làm gì? Chỉ biết đả kích người khác, có dám xuất chiến không? Dù nhất thời xung động mà dám thì thắng được sao?"
Tôn Lập thản nhiên: "Cho mỗ xem Thanh đường cổ thư đã."
Tống Ngọc Dung lấy ra ba mảnh xương: "Xem đi, xem rồi thì sao?"
Tôn Lập liếc qua, Võ Diệu hô khẽ: "Là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển!"
Tôn Lập quyết đoán: "Mỗ xuất chiến!"
Tống Ngọc Dung ngẩn người, không ngờ Tôn Lập vì "xung động nhất thời" mà xuất chiến, lúc thấy gã vì ba bộ Thanh đường cổ thư thì thở dài: "Ngươi xuất chiến vì ba bộ Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập khẳng định: "Vâng."
Tống Ngọc Dung cười khổ: "Ngươi thông minh hay ngốc? Ngươi cứ nói xuất chiến vì ta thì cũng có lợi như thế, còn khiến ta vui không hơn sao?"
Trong óc Tôn Lập hiện lên hình ảnh Mộc Nhiên vàa Triệu Thục Nhã thì khẽ lắc đầu: "Mỗ không thế được!"
"Ngươi ra có khác gì tự sát..."
Ô Ngư và Vương Đông Lượng nhìn gã, La Vân Ngũ kéo lại: "Tôn huynh đệ, sao phải thế."
Phượng Phi Phi bực mình: "Các ngươi thương lượng đến bao giờ?"
Tôn Lập đi ra: "Thương lượng xong rồi, mỗ ứng chiến."
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Tống Ngọc Dung, nha đầu nhà quê hóa ra cũng nghĩ sâu thế hả, biết không phải đối thủ, lại không muốn bọi chê là không chiến mà bại nên phái kẻ kém nhất ra, khiến bọn ta không đành hạ sát thủ? Được, ta không giết y là xong."
Cách hai mươi trượng có bốn người, nữ hài đi đầu chừng hai mươi, ngang tuổi Tống Ngọc Dung, xinh đẹp tuyệt luân, mặc váy xanh biếc thêu kim sắc phượng hoàng tung cánh.
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Phượng Phi Phi, ngươi đến đây làm gì?"
Tôn Lập cười thầm, quả nhiên là đối đầu Phượng Phi Phi.
La Hoàn kêu lên cổ quái: "Ồ?"
"Sao hả?"
La Hoàn bảo: "Không sao.”
Đối phương cười lạnh: "Tống Ngọc Dung, ta chưa thấy nữ tử nào không biết liêm sỉ như ngươi, ta và Giang lang song túc song phi, ngươi còn mặt dày bám theo, tưởng Phượng Phi Phi này dễ bắt nạt hả?"
Ba hộ vệ sau lưng nàng ta đều Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng! Phe Tống Ngọc Dung chỉ có Ô Ngư tương đương, người ta chỉ bốn người mà dám tới là có cơ sở.
Sau lưng Tống Ngọc Dung, chúng hộ vệ cực kỳ khó coi.
La Vân Ngũ nói nhỏ: "Vân Long thành thực lực quá mạnh, chúng ta không so được."
Tôn Lập thản nhiên nhìn ba Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, lúc xong ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu thì cao thủ tọa trấn lối của gã cũng cảnh giới này, gã dốc toàn lực mới giết nổi nhưng giờ đến ba người cũng không đáng gì.
"Hừ!" Vương Đông Lượng gầm lên, quay lại trừng mắt: "Tiểu nhân nhát gan! Đừng tự diệt chí khí!"
Tôn Lập nhướng mày, La Vân Ngũ kéo gã lại: "Tôn huynh đệ, nhớ lại lúc khuyên tại hạ."
Tôn Lập bật cười, vỗ vai y: "Yên tâm." Đoạn nhìn Vương Đông Lượng thật sâu.
"Phượng Phi Phi noi nhăng! Ngươi và Giang công tử song túc song phi lúc nào, ngươi mới không biết liêm sỉ! Ngươi tưởng Vân Long thành mạnh thì Giang công tử sẽ chọn ngươi? Đây là tình cảm chứ không phải giao dịch!"
Phượng Phi Phi lắc đầu: "Đúng là tiểu nha đầu đơn thuần!"
Nàng ta cùng tuổi Tống Ngọc Dung nhưng dùng thái độ bề trên khiến Tống Ngọc Dung giận đến run người.
"Được rồi, bọn ta không đến để đánh nhau, động thủ thì mấy kẻ vô dụng của ngươi được mấy hơi." Phượng Phi Phi khinh miệt liếc bọn Tôn Lập: "Tống Ngọc Dung, động thủ với các ngươi thì là ỷ thế hiếp người, thế này vậy, ngươi có dám đấu ba trận với bọn ta không, thau thì cúp đuôi về, thắng thì đến Đồ Tô ma nhãn gặp Giang lang?"
Tống Ngọc Dung do dự, Phượng Phi Phi cười khanh khách: "Không dám hả?"
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Có gì không dám! Thi gì hả!"
Phượng Phi Phi thoáng đắc ý: "Đơn giản lắm: Trận pháp, đơn dược, linh phù. Chúng ta phái ra ba người, mỗi người thi một thứ."
"Đầu tiên là trận pháp, mỗi bên bố trí một trận pháp, người thi đi vào trận pháp của đối phương, ai ra trước là thắng."
"Đơn dược thì đơn giản. Mỗi bên luyện chế một viên độc đơn, uống của đối phương xem ai giải độc được trước là thắng."
"Linh phù thì càng dễ, cùng chế tác đạo linh phù. Kích phát xong dán lên đối phương xem ai hóa giải được trước là thắng."
Ba Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng sau lưng Phượng Phi Phi bình tĩnh, đã biết nội dung thi, đối diện môn khách của Tống Ngọc Dung thì họ tuyệt đối tự tin.
Bên Tống Ngọc Dung, môn khách đều biến sắc.
Phượng Phi Phi nói nhẹ tênh nhưng ai lại không nhận ra hung hiểm? Thi kiểu gì cũng dễ mất mạng như chơi!
Tống Ngọc Dung mắt phun lửa, nghiến răng: "Đợi đấy, bọn ta thương nghị đã."
Phượng Phi Phi cười khanh khách: "Không sao, cứ thương lượng, không dám ứng chiến cứ nói với bản tiểu thư một tiếng, bản tiểu thư không làm khó tiểu nha đầu nhà quê."
Tống Ngọc Dung giận nổ phổi, gọi người của mình lại.
Ô Ngư ngưng trọng: "Tiểu thư, không nên đồng ý..."
"Ta không đồng ý được sao!" Tống Ngọc Dung gầm khẽ, Ô Ngư không dám nói gì nữa.
Tống Ngọc Dung liếc chúng nhân: "Chư vị, nuôi quân nghìn ngày dùng một lúc, ai xuất chiến vì bản tiểu thư?"
Chúng nhân im lặng. Tống Ngọc Dung ngầm nghiến răng, không mong chỉ mấy câu mà họ sẽ liều mạng.
"Chư vị, cứ xuất chiến, bất luận thắng bại, bản tiểu thư đều có lễ hậu cảm tạ. Nếu thắng, bản tiểu thư sẽ thưởng một bộ Thanh đường cổ thư!" Tống Ngọc Dung nói xong, Ô Ngư cả kinh thất sắc: "Tiểu thư không được, Thanh đường cổ thư là của hồi môn lão gia chuẩn bị sẵn, giá trị liên thành..."
"Bản tiểu thư không lấy chồng được còn hồi với môn gì nữa!"
Nàng ta trừng mắt, Ô Ngư im ngay.
Cách đó không xa, Ô Loan ẩn thân, thầm cảm khái: lúc y còn trẻ không phải cũng vì tình cảm mà gây ra nhiều chuyện điên rồ sao?
Tuổi trẻ khinh cuồng, nam nữ đều thế, dù thế tục hay tu chân.
Phượng Phi Phi xuất hiện, Ô Loan còn vui hơn.
Y là lão hồ ly sống mấy trăm năm, theo Tống Chính Ung nên thấy nhiều tình đời ấm lạnh, việc của tiểu thư và Giang Vĩnh Hán thì y đồng ý với lão gia, song phương cách nhau quá xa, không đơn giản như trẻ con suy tính.
Phượng Phi Phi mà ngăn được Tống Ngọc Dung thì y không cần vất vả đến Đồ Tô ma nhãn.
Tôn Lập nhìn Vương Đông Lượng: "Vương cường giả ban nãy ý khí can vân hào tình bột phát, không coi đối phương ra gì, chắc đã tự tin cả ba người đó không thể so với mình! Giờ là lúc Vương cường giả kiến công lập nghiệp dương danh lập vạn, Vương cường giả còn đợi gì nữa?"
Vương Đông Lượng nổi giận trừng mắt nhìn gã.
Tôn Lập trừng mắt lại: "Ồ? Mỗ nói sai sao? Ban nãy Vương cường giả mắng bọn mỗ chẳng phải có ý bảo không nên tự diệt chí khí, sao giờ lại sợ uy phong người khác? Với khí thế đó, Vương cường giả nên chủ động đứng ra mới đúng. Lẽ nào Vương cường giả cũng chỉ khoác lác với bọn mỗ chứ vớigu ười ngoài cũng chỉ là hạng túi cơm giá áo?"
"Ngươi!" Vương Đông Lượng trán nổi gân xanh, nhưng dù thế nào cũng không dám xuất chiến.
Tống Ngọc Dung phản cảm với Tôn Lập nên nổi giận: "Được rồi, lúc nào rồi mà còn mâu thuẫn? Có bản lĩnh thì xuất chiến cho bản tiểu thư!"
Tôn Lập liếc nàng ta: "Mỗ không xuất chiến vì tiểu thư."
Tống Ngọc Dung định cười nhạo thì gã nói: "Đem Thanh đường cổ thư ra xem đã."
Ô Ngư hầm hừ: "Ngươi mà cũng định nhòm ngó Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập chỉ liếc y: "Ngươi là người hầu của Tống gia, Tống gia nuôi ngươi lớn, truyền cho pháp môn tu hành, ơn trọng như núi nhỉ?"
Ô Ngư nghiêm túc: "Tất nhiên! Ơn của lão gia và tiểu thư, Ô Ngư tan xương cũng không báo được một phần vạn!"
Tôn Lập tỏ vẻ tán thưởng vỗ tay: "Được, nói hay! Sánh được với khí thế của Vương cường giả ban nãy, ngươi ra ứng chiến đi."
Ô Ngư tắt tiếng, y là con lai, từ bé được bồi dưỡng là để chiến đấu, mục đích tu hành không phải trường sinh mà nâng cao chiến lực, trận pháp, linh phù, linh đơn đều không biết, bảo đấu với thủ hạ của Phượng Phi Phi thì còn thắng được chứ thì những thứ đó chỉ tổ mất mạng oan uổng.
Mãi y mới nói thành lời: "Tống gia có ơn lớn với ta, ta phải giữ mình, tương lai sẽ dùng cái chết báo dền!"
Rõ ràng có ý không vì tranh chấp nhất thời này mà chịu chết.
Tôn Lập nhạt giọng: "Nhưng ta nghe nói chủ nhục thần tử nên chết!"
Ô Ngư đỏ bừng mặt.
Võ Diệu cảm thán: "Công lực nói móc của tiểu tử ngươi không kém La nương nương!"
Tống Ngọc Dung bực mình phất tay mắng: "Ngươi nói lắm thế làm gì? Chỉ biết đả kích người khác, có dám xuất chiến không? Dù nhất thời xung động mà dám thì thắng được sao?"
Tôn Lập thản nhiên: "Cho mỗ xem Thanh đường cổ thư đã."
Tống Ngọc Dung lấy ra ba mảnh xương: "Xem đi, xem rồi thì sao?"
Tôn Lập liếc qua, Võ Diệu hô khẽ: "Là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển!"
Tôn Lập quyết đoán: "Mỗ xuất chiến!"
Tống Ngọc Dung ngẩn người, không ngờ Tôn Lập vì "xung động nhất thời" mà xuất chiến, lúc thấy gã vì ba bộ Thanh đường cổ thư thì thở dài: "Ngươi xuất chiến vì ba bộ Thanh đường cổ thư?"
Tôn Lập khẳng định: "Vâng."
Tống Ngọc Dung cười khổ: "Ngươi thông minh hay ngốc? Ngươi cứ nói xuất chiến vì ta thì cũng có lợi như thế, còn khiến ta vui không hơn sao?"
Trong óc Tôn Lập hiện lên hình ảnh Mộc Nhiên vàa Triệu Thục Nhã thì khẽ lắc đầu: "Mỗ không thế được!"
"Ngươi ra có khác gì tự sát..."
Ô Ngư và Vương Đông Lượng nhìn gã, La Vân Ngũ kéo lại: "Tôn huynh đệ, sao phải thế."
Phượng Phi Phi bực mình: "Các ngươi thương lượng đến bao giờ?"
Tôn Lập đi ra: "Thương lượng xong rồi, mỗ ứng chiến."
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Tống Ngọc Dung, nha đầu nhà quê hóa ra cũng nghĩ sâu thế hả, biết không phải đối thủ, lại không muốn bọi chê là không chiến mà bại nên phái kẻ kém nhất ra, khiến bọn ta không đành hạ sát thủ? Được, ta không giết y là xong."
/419
|