Tôn Lập vỗ vai Tô Tiểu Mai: "Ngươi nóng nảy, quá, không tốt, vì sao thì ta không cần giải thích chứ?"
Tô Tiểu Mai nói: "Ta biết rồi, như thế sẽ không ai thích."
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười đoạn nhìn Tra Tô: "Tự vả vào mặt đi."
Tra Tô ngượng vô cùng, do dự một chốc, giơ tay lên vả mình.
"Thêm một cái."
Chát!
Tra Tô lại vả thêm, mặt rát bỏng.
Bốp, bốp, bốp!
Tra Tô liên tục vả, quỳ xuống: "Tiên sinh đại nhân đại lượng, xin đừng nói với vương thượng..."
Tôn Lập hiểu ra: "À, hóa ra ta là nhân tộc hẹp hòi!"
Giang Sĩ Ngọc cười ha hả: "Lẽ nào không phải?"
Tôn Lập hớn hởn: "Đúng rồi. Ta hẹp hòi lắm!"
Gã không chấp Tra Tô không có nghĩa là gã thích bị mạo phạm.
Tra Tô suýt khóc: "Tiên sinh, tại hạ nên làm sao?"
Ma Lặc Đinh chen lời: "Tiên sinh, thư thư của Tra Tô là đệ nhất mỹ nữ chỉ sau vương thượng, nếu không nguôi giận thì lúc về để thư thư của y thị tẩm?"
Tô Tiểu Mai liếc Tôn Lập, gã dựng tóc gáy.
Tôn Lập cười khổ: "Ma Lặc Đinh. Mỗ giống kẻ hiếu sắc lắm hả?"
Ma Lặc Đinh định gật đầu, Tôn Lập đã đỡ cằm y: "Ngu xuẩn!" Đoạn đẩy y là bảo Tô Tiểu Mai: "Đào tiếp đi, có thể còn có nữa."
Đâu cần Tô Tiểu Mai động thủ? Ma Lặc Đinh vội đi tới, Tra Tô bò dậy: "Cô nương nghỉ đi!"
Thực tế cả hai chỉ lấy lòng Tôn Lập vì đào được khối Thiên thần thiết như thế là may lắm rồi, lấy đâu ra thêm nữa?
Linh thức của gã chưa đạt tới mức ba trượng nhưng Võ Diệu truyền thụ nhiều chi tiết, gã đoán răng đây là "Phú dụ khoáng sàng".
"Đinh!"
Có tiếng vang khẽ, Ma Lặc Đinh hưng phấn rống lên: "Tiên sinh, tiên sinh đúng là thần! Còn thêm một khối. Ha ha ha, lần này bọn rùa đen Cổ Sơn thị sao còn diệu võ dương uy được nữa! Ha ha ha..."
Ma Lặc Đinh nhanh chóng móc khối Thiên thần thiết lên, tương đương khối trước, cộng lại thì còn hơn khối của Cổ Sơn thị.
Giang Sĩ Ngọc liếc Tra Tô: "Ban nãy có kẻ nói là đào được thì cho bọn ta hết."
Tra Tô quỳ xuống: "Giang tiên sinh tha cho tiểu nhân..."
Giang Sĩ Ngọc hừ lạnh.
Binh tổ ngân đích xác trân quý, nhưng đã nói là tìm giúp Dạ Khiếu bộ lạc, Tôn Lập không nuốt lời.
Đồ Tô hiếm kim thuộc nguyên liệu nhưng Tôn Lập tìm được Binh tổ ngân trên hòn đảo này, biết có lẽ không hẳn là hiếm mà các chủng tộc quá kém về cách tìm khoáng mà thôi.
Tổng kết rằng Binh tổ ngân không xuất hiện cách mặt đất quá nửa trượng thì thật hoang đường!
Ma Lặc Đinh tìm thêm chung quanh, đào vô số hố nhưng không tìm được thêm, có điều được hai khối như thế là y vừa lòng lắm rồi.
...
Trên yêu tộc đại thuyền, bọn Sùng Dần ở trong khoang, Phong Bảo Bảo cho hai nữ yêu diễm lệ phục thị.
Yêu tộc trời sinh nam cao lớn xấu xí, nữ xinh đẹp, vì phồn diễn khó khăn nên dễ dãi hơn nhân tộc nhiều, nữ thường mặc hở hang, hai yêu tộc thiếu nữ mặc áo trễ ngực, váy ngắn, lộ ra nửa vồng ngực trắng ngần và đôi chân dài, Chung Lâm lần nào cũng thẹn.
Vì nghe nói Tôn Lập "khoác lác" nên hai thị nữ không hề nhiệt tình.
Sùng Bá đành đun nước pha trà nên không vui.
"Về rồi!"
Yêu tộc hô hoán, xông lên khoang, Phong Bảo Bảo đi ra, nghe thấy đồng tộc bàn bạc: "Không tìm được Thiên thần thiết thì sao? Chúng ta lấy gì đối kháng Cổ Sơn thị? Phải dựa vào mấy nhân tộc đó?"
Lý Tử Đình tức giận: "Sao các ngươi dám khẳng định Tôn Lập không tìm được?"
Yêu tộc đó cười lạnh định cãi thì bị Phong Bảo Bảo lừ mắt, họ tuy không nói nhưng đều cho rằng Tôn Lập khoác lác quá mức, giờ mới bị lật tẩy.
Lý Tử Đình bực mình, định tranh cãi nhưng người ta đã im rồi, nhìn bọn Tôn Lập quay về, thầm nhủ cứ đợi đấy, sẽ có lúc các ngươi hổ thẹn!
Bọn Tôn Lập về thuyền, yêu tộc không mấy hi vọng, nhưng Phong Bảo Bảo vẫn hỏi: "Tiên sinh, thế nào?"
Tôn Lập mỉm cười, Ma Lặc Đinh lấy từ trữ vật không gian ra hai khối Thiên thần thiết giơ lên: "Tìm được! Tôn tiên sinh tìm được rồi!"
"Trời đất, hai khối to quá! Trong lịch sử Đồ Tô cũng là phát hiện kinh nhân!"
"Cộng lại còn hơn khối của Cổ Sơn thị, chúng ta không sợ chúng nữa!"
"Ha ha ha, chúng ta có hi vọng đoạt lại Cổ Cương Tuyền!"
Yêu tộc hân hoan, Phong Bảo Bảo kích động vô cùng vái Tôn Lập: "Đa tạ tiên sinh!"
Lý Tử Đình lạnh lùng nhìn yêu tộc: "Ban nãy ai đó bảo Tôn sư huynh khoác lác lừa gạt nhỉ?"
"Bọn ta là nhân tộc giảo trá tự đại, đến Dạ Khiếu bộ lạc để lừa gạt!"
"Bọn ta không thể tìm được Thiên thần thiết, càng không thể nào đấu với Cổ Sơn thị!"
Lý Tử Đình nhịn đã lâu, lên tiếng là đủ lời lẽ cay nghiệt tuôn ra. Giọng nàng ta không lớn nhưng cố ý dùng linh nguyên, vang rõ vào tai mỗi yêu tộc đang hoan hô, như một khối vạn cổ hàn băng đầu ném vào hồ nước sôi, làm lạnh tất cả.
Yêu tộc ngượng ngùng vô cùng, tư duy của họ trực tiếp lại đơn giản, trước đó nói xấu Tôn Lập, giờ bị Lý Tử Đình nói ra thì càng thẹn.
Nhất là hai thị nữ, Phong Bảo Bảo dặn họ toàn tâm toàn ý chiếu cố chúng nhân, cả hai lại không nghe, giờ càng hổ thẹn, quỳ xuống xin tha thứ, cứ khấu đầu mãi.
Phong Bảo Bảo thở dài, hành lễ với Lý Tử Đình: "Lý cô nương, tộc nhân của tại hạ sai lầm, mắc lỗi với các vị."
Phong Bảo Bảo tuy bực người bộ tộc có tầm nhìn ngắn nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn phải bảo vệ.
Tôn Lập xua tay: "Thôi vậy, chúng ta bàn thôi."
Phong Bảo Bảo cười: "Tôn tiên sinh đại độ!"
Ma Lặc Đinh hưng phấn giơ hai khối Thiên thần thiết lên: "Đánh bại Cổ Sơn thị! Cướp lại Cổ Cương Tuyền!"
Yêu tộc hô to: "Đánh bại Cổ Sơn thị! Cướp lại Cổ Cương Tuyền!"
Sùng Dần và Sùng Bá từ đầu đến cuối đều đứng ở rất xa, hồ rượu của Sùng Dần chứa đầy rượu mạnh của yêu tộc, tuy mùi vị bình thường nhưng rất nặng, y uống rất hào hứng.
Y vừa uống vừa nheo mắt, nhạt giọng: "Chỉ chút xíu Thiên thần thiết là vừa ý? Họ không biết Tôn Lập sẽ mang lại những gì đâu."
...
Tìm được Thiên thần thiết, Phong Bảo Bảo nhớ bộ lạc, về Đồ Tô ngay.
Cửu đế mông đồng đã được tu bổ, Tôn Lập cho vào trữ vật không gian, chúng nhân đi yêu tộc đại thuyền. Lần này thái độ của yêu tộc không có gì để chê trách.
Vốn hai thị nữ tăng thành bốn, đều là hàng xinh đẹp cực phẩm - - đấy là lời Tô Tiểu Mai, nàng ta không hiếm khi trêu cợt khiến mấy nữ yêu đó đỏ mặt hổ thẹn, nàng ta mới cười vang như đại ma vương, vừa ý vô cùng.
Một hôm có một thị nữ kiều diễm không nén được, nhân lúc chỉ có hai người thì cởi y phục nhào tới, Tô Tiểu Mai hồn phi phách tán, bỏ chạy!
Đường về Đồ Tô mất hơn nửa tháng, có mấy lần qua đảo, Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ cho Tôn Lập cách tìm khoáng.
Phát hiện khoáng vật có giá trị, Tôn Lập lại lén xuống thuyền đào rồi dùng Cửu đế mông đồng đuổi theo, với Bản ngã luyện thì tất nhiên thần bất tri quỷ bất giác.
Dọc đường đi qua một hoàn đảo hoang, gã lại phát hiện Binh tổ ngân khoáng khanh, đào được hai khối cỡ cối xay, dĩ nhiên gã thu lấy, không cho yêu tộc biết.
Dọc đường, Tôn Lập thu hoạch rất khá, biết Đồ Tô có nguồn lực phong phú, nhưng đều chôn vùi ở nơi bí ẩn, ba tộc ở đây khó tìm thấy.
Lúc rỗi gã tu luyện “Thái hư chân ngã luyện”, hoặc đến Cựu thư lâu đọc điển tịch của Cổ tần nhân.
Có Võ Diệu chỉ dẫn, cộng thêm Cựu thư lâu, linh văn trận trang tạo nghệ của gã tăng tiến nhanh. Cổ tần nhân có nhiều ý tưởng khiến người ta chỉ biết vỗ bàn khen hay, huy hoàng một thời không phải nhờ may mắn.
Tô Tiểu Mai nói: "Ta biết rồi, như thế sẽ không ai thích."
"Ha ha ha!" Tôn Lập cười đoạn nhìn Tra Tô: "Tự vả vào mặt đi."
Tra Tô ngượng vô cùng, do dự một chốc, giơ tay lên vả mình.
"Thêm một cái."
Chát!
Tra Tô lại vả thêm, mặt rát bỏng.
Bốp, bốp, bốp!
Tra Tô liên tục vả, quỳ xuống: "Tiên sinh đại nhân đại lượng, xin đừng nói với vương thượng..."
Tôn Lập hiểu ra: "À, hóa ra ta là nhân tộc hẹp hòi!"
Giang Sĩ Ngọc cười ha hả: "Lẽ nào không phải?"
Tôn Lập hớn hởn: "Đúng rồi. Ta hẹp hòi lắm!"
Gã không chấp Tra Tô không có nghĩa là gã thích bị mạo phạm.
Tra Tô suýt khóc: "Tiên sinh, tại hạ nên làm sao?"
Ma Lặc Đinh chen lời: "Tiên sinh, thư thư của Tra Tô là đệ nhất mỹ nữ chỉ sau vương thượng, nếu không nguôi giận thì lúc về để thư thư của y thị tẩm?"
Tô Tiểu Mai liếc Tôn Lập, gã dựng tóc gáy.
Tôn Lập cười khổ: "Ma Lặc Đinh. Mỗ giống kẻ hiếu sắc lắm hả?"
Ma Lặc Đinh định gật đầu, Tôn Lập đã đỡ cằm y: "Ngu xuẩn!" Đoạn đẩy y là bảo Tô Tiểu Mai: "Đào tiếp đi, có thể còn có nữa."
Đâu cần Tô Tiểu Mai động thủ? Ma Lặc Đinh vội đi tới, Tra Tô bò dậy: "Cô nương nghỉ đi!"
Thực tế cả hai chỉ lấy lòng Tôn Lập vì đào được khối Thiên thần thiết như thế là may lắm rồi, lấy đâu ra thêm nữa?
Linh thức của gã chưa đạt tới mức ba trượng nhưng Võ Diệu truyền thụ nhiều chi tiết, gã đoán răng đây là "Phú dụ khoáng sàng".
"Đinh!"
Có tiếng vang khẽ, Ma Lặc Đinh hưng phấn rống lên: "Tiên sinh, tiên sinh đúng là thần! Còn thêm một khối. Ha ha ha, lần này bọn rùa đen Cổ Sơn thị sao còn diệu võ dương uy được nữa! Ha ha ha..."
Ma Lặc Đinh nhanh chóng móc khối Thiên thần thiết lên, tương đương khối trước, cộng lại thì còn hơn khối của Cổ Sơn thị.
Giang Sĩ Ngọc liếc Tra Tô: "Ban nãy có kẻ nói là đào được thì cho bọn ta hết."
Tra Tô quỳ xuống: "Giang tiên sinh tha cho tiểu nhân..."
Giang Sĩ Ngọc hừ lạnh.
Binh tổ ngân đích xác trân quý, nhưng đã nói là tìm giúp Dạ Khiếu bộ lạc, Tôn Lập không nuốt lời.
Đồ Tô hiếm kim thuộc nguyên liệu nhưng Tôn Lập tìm được Binh tổ ngân trên hòn đảo này, biết có lẽ không hẳn là hiếm mà các chủng tộc quá kém về cách tìm khoáng mà thôi.
Tổng kết rằng Binh tổ ngân không xuất hiện cách mặt đất quá nửa trượng thì thật hoang đường!
Ma Lặc Đinh tìm thêm chung quanh, đào vô số hố nhưng không tìm được thêm, có điều được hai khối như thế là y vừa lòng lắm rồi.
...
Trên yêu tộc đại thuyền, bọn Sùng Dần ở trong khoang, Phong Bảo Bảo cho hai nữ yêu diễm lệ phục thị.
Yêu tộc trời sinh nam cao lớn xấu xí, nữ xinh đẹp, vì phồn diễn khó khăn nên dễ dãi hơn nhân tộc nhiều, nữ thường mặc hở hang, hai yêu tộc thiếu nữ mặc áo trễ ngực, váy ngắn, lộ ra nửa vồng ngực trắng ngần và đôi chân dài, Chung Lâm lần nào cũng thẹn.
Vì nghe nói Tôn Lập "khoác lác" nên hai thị nữ không hề nhiệt tình.
Sùng Bá đành đun nước pha trà nên không vui.
"Về rồi!"
Yêu tộc hô hoán, xông lên khoang, Phong Bảo Bảo đi ra, nghe thấy đồng tộc bàn bạc: "Không tìm được Thiên thần thiết thì sao? Chúng ta lấy gì đối kháng Cổ Sơn thị? Phải dựa vào mấy nhân tộc đó?"
Lý Tử Đình tức giận: "Sao các ngươi dám khẳng định Tôn Lập không tìm được?"
Yêu tộc đó cười lạnh định cãi thì bị Phong Bảo Bảo lừ mắt, họ tuy không nói nhưng đều cho rằng Tôn Lập khoác lác quá mức, giờ mới bị lật tẩy.
Lý Tử Đình bực mình, định tranh cãi nhưng người ta đã im rồi, nhìn bọn Tôn Lập quay về, thầm nhủ cứ đợi đấy, sẽ có lúc các ngươi hổ thẹn!
Bọn Tôn Lập về thuyền, yêu tộc không mấy hi vọng, nhưng Phong Bảo Bảo vẫn hỏi: "Tiên sinh, thế nào?"
Tôn Lập mỉm cười, Ma Lặc Đinh lấy từ trữ vật không gian ra hai khối Thiên thần thiết giơ lên: "Tìm được! Tôn tiên sinh tìm được rồi!"
"Trời đất, hai khối to quá! Trong lịch sử Đồ Tô cũng là phát hiện kinh nhân!"
"Cộng lại còn hơn khối của Cổ Sơn thị, chúng ta không sợ chúng nữa!"
"Ha ha ha, chúng ta có hi vọng đoạt lại Cổ Cương Tuyền!"
Yêu tộc hân hoan, Phong Bảo Bảo kích động vô cùng vái Tôn Lập: "Đa tạ tiên sinh!"
Lý Tử Đình lạnh lùng nhìn yêu tộc: "Ban nãy ai đó bảo Tôn sư huynh khoác lác lừa gạt nhỉ?"
"Bọn ta là nhân tộc giảo trá tự đại, đến Dạ Khiếu bộ lạc để lừa gạt!"
"Bọn ta không thể tìm được Thiên thần thiết, càng không thể nào đấu với Cổ Sơn thị!"
Lý Tử Đình nhịn đã lâu, lên tiếng là đủ lời lẽ cay nghiệt tuôn ra. Giọng nàng ta không lớn nhưng cố ý dùng linh nguyên, vang rõ vào tai mỗi yêu tộc đang hoan hô, như một khối vạn cổ hàn băng đầu ném vào hồ nước sôi, làm lạnh tất cả.
Yêu tộc ngượng ngùng vô cùng, tư duy của họ trực tiếp lại đơn giản, trước đó nói xấu Tôn Lập, giờ bị Lý Tử Đình nói ra thì càng thẹn.
Nhất là hai thị nữ, Phong Bảo Bảo dặn họ toàn tâm toàn ý chiếu cố chúng nhân, cả hai lại không nghe, giờ càng hổ thẹn, quỳ xuống xin tha thứ, cứ khấu đầu mãi.
Phong Bảo Bảo thở dài, hành lễ với Lý Tử Đình: "Lý cô nương, tộc nhân của tại hạ sai lầm, mắc lỗi với các vị."
Phong Bảo Bảo tuy bực người bộ tộc có tầm nhìn ngắn nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn phải bảo vệ.
Tôn Lập xua tay: "Thôi vậy, chúng ta bàn thôi."
Phong Bảo Bảo cười: "Tôn tiên sinh đại độ!"
Ma Lặc Đinh hưng phấn giơ hai khối Thiên thần thiết lên: "Đánh bại Cổ Sơn thị! Cướp lại Cổ Cương Tuyền!"
Yêu tộc hô to: "Đánh bại Cổ Sơn thị! Cướp lại Cổ Cương Tuyền!"
Sùng Dần và Sùng Bá từ đầu đến cuối đều đứng ở rất xa, hồ rượu của Sùng Dần chứa đầy rượu mạnh của yêu tộc, tuy mùi vị bình thường nhưng rất nặng, y uống rất hào hứng.
Y vừa uống vừa nheo mắt, nhạt giọng: "Chỉ chút xíu Thiên thần thiết là vừa ý? Họ không biết Tôn Lập sẽ mang lại những gì đâu."
...
Tìm được Thiên thần thiết, Phong Bảo Bảo nhớ bộ lạc, về Đồ Tô ngay.
Cửu đế mông đồng đã được tu bổ, Tôn Lập cho vào trữ vật không gian, chúng nhân đi yêu tộc đại thuyền. Lần này thái độ của yêu tộc không có gì để chê trách.
Vốn hai thị nữ tăng thành bốn, đều là hàng xinh đẹp cực phẩm - - đấy là lời Tô Tiểu Mai, nàng ta không hiếm khi trêu cợt khiến mấy nữ yêu đó đỏ mặt hổ thẹn, nàng ta mới cười vang như đại ma vương, vừa ý vô cùng.
Một hôm có một thị nữ kiều diễm không nén được, nhân lúc chỉ có hai người thì cởi y phục nhào tới, Tô Tiểu Mai hồn phi phách tán, bỏ chạy!
Đường về Đồ Tô mất hơn nửa tháng, có mấy lần qua đảo, Võ Diệu và La Hoàn truyền thụ cho Tôn Lập cách tìm khoáng.
Phát hiện khoáng vật có giá trị, Tôn Lập lại lén xuống thuyền đào rồi dùng Cửu đế mông đồng đuổi theo, với Bản ngã luyện thì tất nhiên thần bất tri quỷ bất giác.
Dọc đường đi qua một hoàn đảo hoang, gã lại phát hiện Binh tổ ngân khoáng khanh, đào được hai khối cỡ cối xay, dĩ nhiên gã thu lấy, không cho yêu tộc biết.
Dọc đường, Tôn Lập thu hoạch rất khá, biết Đồ Tô có nguồn lực phong phú, nhưng đều chôn vùi ở nơi bí ẩn, ba tộc ở đây khó tìm thấy.
Lúc rỗi gã tu luyện “Thái hư chân ngã luyện”, hoặc đến Cựu thư lâu đọc điển tịch của Cổ tần nhân.
Có Võ Diệu chỉ dẫn, cộng thêm Cựu thư lâu, linh văn trận trang tạo nghệ của gã tăng tiến nhanh. Cổ tần nhân có nhiều ý tưởng khiến người ta chỉ biết vỗ bàn khen hay, huy hoàng một thời không phải nhờ may mắn.
/419
|