Sùng Dần và Sùng Bá từ hai cánh vây lại, bọn Tô Tiểu Mai đi sau, ai nấy ép sát mặt đất, như gió quét qua lao khỏi rừng.
Không có ai đạp không phi hành, vì với cảnh giới của chúng nhân thì như thế tuy nhanh nhưng không linh hoạt bằng đi dưới đất, địch nhân thần bí cũng đáng sợ, lại ném tới một ngọn thương thì ở trên không khó tránh.
Sùng Dần và Sùng Bá xông lên, trong rừng vẫn yên lặng.
Tô Tiểu Mai và Chung Lâm hơi ngừng rồi tiến theo, tất cả qua mấy lần sinh tử quan đầu nên phối hợp rất nhuyễn.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc vẫn đứng im, đợi một chốc thì mọi thứ không ầm ào như dự liệu, Tô Tiểu Mai đi ra vẫy tay: "Địch nhân chạy rồi, vào đi."
Tôn Lập vẫy tay, tiêu thương bay lên tay gã, cả hai nhìn nhau đi vào rừng.
Cây cối ở đây tương tự Ô Hoàn. Thân cây to lớn, toàn cỡ nửa thân người trở lên, bọn Sùng Dần vây quanh một gốc cây, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc bị che tầm mắt, vòng về định hỏi thì ngây người.
Cây cố thụ đó đường kính sáu thước, không lớn lắm ở trong rừng nhưng trên cành cây cỡ miệng bát có một dấu trảo rõ rệt!
Vết trảo rất kỳ quái, quấn lấy cành cây - - đủ thấy “tay” địch nhân rất lớn, lại ấn sâu vào cành cây, da tan nát, nhựa còn nhỏ xuống tong tong.
"Cái gì kia?!" Tô Tiểu Mai hỏi.
Mạnh mẽ, cao lớn nhưng lại không phải nhân tộc!
Ai cũng nghi ngờ như thế, ngay sát na đó, Tôn Lập chợt cảm giác thấy hơi lạnh buốt sau lưng, như có vô số vạn cổ hàn băng tiễn bắn vào!
Gã quay lại, Bá vương chưởng giơ cao nắm lại!
"Oàng..."
Thanh âm quỷ dị từ lòng tay Bá vương chưởng dấy lên, dao động vô hình tăng tiến, lòng tay gã hướng lên không, cách năm trượng có một lục sắc thân ảnh từ thiên niên cổ thụ bổ xuống, bóng lục cao hơn một trượng, thể phách cường kiện, cơ nhục gồ lên, không có tí nào thừa, tay chân rất lớn, còn mọc cả lông dài!
Y chờ mãi mới lao xuống, nhưng bị sức mạnh giữ cứng trên không, bóng màu lục sững lại.
Hai chân y đạp mạnh, một ngọn trảo bổ vào óc Tôn Lập, trảo kia sẵn sàng phát đòn, toàn cơ nhục thân căng ra như cương ti.
Đòn đánh đủ sát cơ này dừng cách Bá vương chưởng năm trượng.
Bóng lục nổi giận, phát động sức mạnh toàn thân để giãy ra.
"Oàng..."
Lại có tiếng nổ quỷ dị khiến người ta rùng mình.
Bóng màu lục cảm giác thấy sức mạnh trói buộc tăng lên, thắt lại!
Cách không thần cấm!
Tôn Lập từ Thủy nguyên ma ngư và Tê giác hổ kình mà lĩnh ngộ, "Cách không thần cấm” này liên quan đến quy tắc, còn cực kỳ cao cấp. Chỉ vì chưa gắn linh văn trận trang liên quan tới Bổ Thiên chưởng nên pháp thuật này còn chưa trơn tru. Tôn Lập chỉ nhờ Bá vương chưởng mới sử dụng được chứ chưa nhìn rõ quy tắc trong đó, không thì cảnh giới còn tinh tiến!
Bóng màu lục hùng mạnh vô cùng, Tôn Lập nhận là Đạo nhân cảnh đệ thất trọng điên phong tu sĩ!
Cường địch như thế chỉ một chiêu đã bị Cách không thần cấm cấm cố, Tôn Lập càng thấy mong chờ hơn ở pháp thuật kiểu "Thiên Vương chưởng".
"Cách cách cách..."
Cổ họng bóng màu lục rít lên, thở không nổi, huyết dịch toàn thân bị sức mạnh đó ép lên óc, đôi mắt đỏ ngầu như sắp lồi ra!
Tôn Lập cũng thấy sức mạnh từ thể nội bóng màu lục bạo phát!
"Bùng, bùng, bùng..."
Tiếng cách cách từ thân thể y vàng lên, hồng quang từ bụng dấy lên ngực, cổ, quang mang càng lúc càng sáng, thân thể bị "Cách không thần cấm" cấm chế cố lắc, miệng há ra, hồng quang sáng lên!
"Yêu đơn!"
Tôn Lập cả kinh, yêu đơn phá được Cách không thần cấm, hồng quang ngập trời,khu rừng đỏ lừ!
Yêu đơn quay tít, tốc độ cực nhanh, đạo đạo hôi sắc cổ văn thần bí lóe lên, kết cấu cực kỳ phức tạp, như trận pháp, như linh phù, có kết cấu của linh văn trận trang! Thông qua đó, sức mạnh trong yêu đơn tăng hẳn!
"Oành!"
Dải sáng quét tới, trong đó tầng tầng lớp lớp cổ văn, bọn Chung Lâm lách đi tị, hồng quang quét qua là thiên niên cổ thụ gãy đôi, đá cỡ cối xay cũng nát vụn.
Yêu đơn trong đại đỉnh năm xưa, bị đại đỉnh thôn tính rất lâu, kết cấu đã tan rã, Giang Sĩ Ngọc có được sức mạnh từ yêu đơn thì không chạm được tới tầng sâu của yêu tộc huyết mạch. Nhưng nếu không thế, nếu thứ có liên quan đến quy tắc mà tu vi của y thì chạm vào là nát xác.
Tôn Lập hừ lạnh, năm ngón tay co lại, Bá vương chưởng, Cách không thần cấm tăng lên, bóng màu lục có mạnh hơn cũng không chịu nổi, toàn thân kêu canh cách như sắp bị bóp nát!
Y bất chấp tất cả, yêu đơn thu hồng quang quay về thể nội hộ chủ.
Bóng màu lục dấy lên cổ văn do huyết hồng ngưng thành hòng đấu với Cách không thần cấm.
Tôn Lập co tay, bóng màu lục rống lên thê thảm, huyết quang cổ văn tan nát - - với La Hoàn hay Võ Diệu thì yêu tộc linh văn cỡ đó không đáng một xu, gã liếc qua là biết cách hóa giải.
Ai nấy chú ý đến bóng màu lục, trên cành cây sau lưng Sùng Dần vô thanh vô tức mở ra một đôi xích hoàng sắc thú đồng!
"Chát!"
Lợi trảo vô thanh vô tức chụp vào gáy Sùng Dần.
Sùng Dần như có mắt sau lưng, vẩy mạnh tay áo, bắn ra bảy đạo tiểu xảo linh quang, tuy nhỏ nhưng hung hãn giáng vào cổ thụ.
"Ầm, ầm, ầm..."
Cổ thụ bị nổ tung vỏ, khó lòng dùng mộc độn chi thuật ẩn tàng trong đó nữa, kẻ đánh lén loáng lên. Bảy đạo linh quang theo sát!
Ánh mắt kẻ đánh lén băng lạnh, lật tay xuất trảo, cự nhận dài một trượng sáu xuất hiện.
Cự nhận hiện rõ dấu rèn, màu vàng đậm, lưỡi cực sắc, ánh lên lam quang!
"Vù - - "
Kẻ đánh lén cầm đao, khí thế tăng lên một cảnh giới, cách không chém vào Sùng Dần.
"Choang..." Bảy đạo linh quang tản đi, Sùng Dần hơi chấn kinh: "Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!"
Kẻ đánh lén bỏ chạy nhanh khôn tả, đến cạnh Tôn Lập thì xuất đao.
Tôn Lập hừ lạnh, lòng tay phải xòe ra ngoài!
"Cẩn thận!" Sùng Dần hô to, tay Tôn Lập chạm vào lưỡi đao!
Mắt kẻ đánh lén lóe lên tàn nhẫn, lưỡi dao đó mà thánh vật của bộ lạc, qua tay cường giả mấy đời, sắc bén vô cùng, dù sơn quy man thú cũng bị chẻ đôi! Mà nhân tộc ngu xuẩn này dám dùng tay đỡ!
"Choang..."
Màng tai kẻ đánh lén rách toạc, tay Tôn Lập không sao, thánh vật của bộ lạc mà y tự hào có một vết bàn tay trên lưỡi, sâu tới bảy tấc!
Kẻ đánh lén ngây ra: lưỡi đao này từng hô phong hoán vũ, giết vô số cường địch. Y tranh đoạt bao lâu mới được sử dụng thánh vật này, từ khi có nó thì chiến lực đại tăng, giết được mấy cường địch!
Thần binh như thế mà bị đối phươngnhẹ nhàng tung chưởng đánh nát lưỡi!
Dù y là dũng sĩ thân kinh bách chiến thì cũng bất ngờ, mọi động tác tiếp theo đều chậm lại.
"Cốp!"
Kẻ đánh lén tối sầm trước mắt, mềm nhũn ngã xuống, Tô Tiểu Mai đắc ý dương dương giơ cương quyền.
Bóng màu lục còn tệ hơn, Cách không thần cấm càng lúc càng mạnh, yêu đơn hồng quang bị ép đến gần như không nhìn thấy.
"Được rồi." Sùng Dần nhạt giọng: "Đưa y đến đây."
Bóng màu lục tuy trông giống người nhưng không phải nhân tộc. Ngũ quan, râu tóc hay má đều có ba cái vảy hình kiếm, từ sau gáy cho đến lưng có hai cốt mô đối xứng, trông như kỳ xí.
Không có ai đạp không phi hành, vì với cảnh giới của chúng nhân thì như thế tuy nhanh nhưng không linh hoạt bằng đi dưới đất, địch nhân thần bí cũng đáng sợ, lại ném tới một ngọn thương thì ở trên không khó tránh.
Sùng Dần và Sùng Bá xông lên, trong rừng vẫn yên lặng.
Tô Tiểu Mai và Chung Lâm hơi ngừng rồi tiến theo, tất cả qua mấy lần sinh tử quan đầu nên phối hợp rất nhuyễn.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc vẫn đứng im, đợi một chốc thì mọi thứ không ầm ào như dự liệu, Tô Tiểu Mai đi ra vẫy tay: "Địch nhân chạy rồi, vào đi."
Tôn Lập vẫy tay, tiêu thương bay lên tay gã, cả hai nhìn nhau đi vào rừng.
Cây cối ở đây tương tự Ô Hoàn. Thân cây to lớn, toàn cỡ nửa thân người trở lên, bọn Sùng Dần vây quanh một gốc cây, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc bị che tầm mắt, vòng về định hỏi thì ngây người.
Cây cố thụ đó đường kính sáu thước, không lớn lắm ở trong rừng nhưng trên cành cây cỡ miệng bát có một dấu trảo rõ rệt!
Vết trảo rất kỳ quái, quấn lấy cành cây - - đủ thấy “tay” địch nhân rất lớn, lại ấn sâu vào cành cây, da tan nát, nhựa còn nhỏ xuống tong tong.
"Cái gì kia?!" Tô Tiểu Mai hỏi.
Mạnh mẽ, cao lớn nhưng lại không phải nhân tộc!
Ai cũng nghi ngờ như thế, ngay sát na đó, Tôn Lập chợt cảm giác thấy hơi lạnh buốt sau lưng, như có vô số vạn cổ hàn băng tiễn bắn vào!
Gã quay lại, Bá vương chưởng giơ cao nắm lại!
"Oàng..."
Thanh âm quỷ dị từ lòng tay Bá vương chưởng dấy lên, dao động vô hình tăng tiến, lòng tay gã hướng lên không, cách năm trượng có một lục sắc thân ảnh từ thiên niên cổ thụ bổ xuống, bóng lục cao hơn một trượng, thể phách cường kiện, cơ nhục gồ lên, không có tí nào thừa, tay chân rất lớn, còn mọc cả lông dài!
Y chờ mãi mới lao xuống, nhưng bị sức mạnh giữ cứng trên không, bóng màu lục sững lại.
Hai chân y đạp mạnh, một ngọn trảo bổ vào óc Tôn Lập, trảo kia sẵn sàng phát đòn, toàn cơ nhục thân căng ra như cương ti.
Đòn đánh đủ sát cơ này dừng cách Bá vương chưởng năm trượng.
Bóng lục nổi giận, phát động sức mạnh toàn thân để giãy ra.
"Oàng..."
Lại có tiếng nổ quỷ dị khiến người ta rùng mình.
Bóng màu lục cảm giác thấy sức mạnh trói buộc tăng lên, thắt lại!
Cách không thần cấm!
Tôn Lập từ Thủy nguyên ma ngư và Tê giác hổ kình mà lĩnh ngộ, "Cách không thần cấm” này liên quan đến quy tắc, còn cực kỳ cao cấp. Chỉ vì chưa gắn linh văn trận trang liên quan tới Bổ Thiên chưởng nên pháp thuật này còn chưa trơn tru. Tôn Lập chỉ nhờ Bá vương chưởng mới sử dụng được chứ chưa nhìn rõ quy tắc trong đó, không thì cảnh giới còn tinh tiến!
Bóng màu lục hùng mạnh vô cùng, Tôn Lập nhận là Đạo nhân cảnh đệ thất trọng điên phong tu sĩ!
Cường địch như thế chỉ một chiêu đã bị Cách không thần cấm cấm cố, Tôn Lập càng thấy mong chờ hơn ở pháp thuật kiểu "Thiên Vương chưởng".
"Cách cách cách..."
Cổ họng bóng màu lục rít lên, thở không nổi, huyết dịch toàn thân bị sức mạnh đó ép lên óc, đôi mắt đỏ ngầu như sắp lồi ra!
Tôn Lập cũng thấy sức mạnh từ thể nội bóng màu lục bạo phát!
"Bùng, bùng, bùng..."
Tiếng cách cách từ thân thể y vàng lên, hồng quang từ bụng dấy lên ngực, cổ, quang mang càng lúc càng sáng, thân thể bị "Cách không thần cấm" cấm chế cố lắc, miệng há ra, hồng quang sáng lên!
"Yêu đơn!"
Tôn Lập cả kinh, yêu đơn phá được Cách không thần cấm, hồng quang ngập trời,khu rừng đỏ lừ!
Yêu đơn quay tít, tốc độ cực nhanh, đạo đạo hôi sắc cổ văn thần bí lóe lên, kết cấu cực kỳ phức tạp, như trận pháp, như linh phù, có kết cấu của linh văn trận trang! Thông qua đó, sức mạnh trong yêu đơn tăng hẳn!
"Oành!"
Dải sáng quét tới, trong đó tầng tầng lớp lớp cổ văn, bọn Chung Lâm lách đi tị, hồng quang quét qua là thiên niên cổ thụ gãy đôi, đá cỡ cối xay cũng nát vụn.
Yêu đơn trong đại đỉnh năm xưa, bị đại đỉnh thôn tính rất lâu, kết cấu đã tan rã, Giang Sĩ Ngọc có được sức mạnh từ yêu đơn thì không chạm được tới tầng sâu của yêu tộc huyết mạch. Nhưng nếu không thế, nếu thứ có liên quan đến quy tắc mà tu vi của y thì chạm vào là nát xác.
Tôn Lập hừ lạnh, năm ngón tay co lại, Bá vương chưởng, Cách không thần cấm tăng lên, bóng màu lục có mạnh hơn cũng không chịu nổi, toàn thân kêu canh cách như sắp bị bóp nát!
Y bất chấp tất cả, yêu đơn thu hồng quang quay về thể nội hộ chủ.
Bóng màu lục dấy lên cổ văn do huyết hồng ngưng thành hòng đấu với Cách không thần cấm.
Tôn Lập co tay, bóng màu lục rống lên thê thảm, huyết quang cổ văn tan nát - - với La Hoàn hay Võ Diệu thì yêu tộc linh văn cỡ đó không đáng một xu, gã liếc qua là biết cách hóa giải.
Ai nấy chú ý đến bóng màu lục, trên cành cây sau lưng Sùng Dần vô thanh vô tức mở ra một đôi xích hoàng sắc thú đồng!
"Chát!"
Lợi trảo vô thanh vô tức chụp vào gáy Sùng Dần.
Sùng Dần như có mắt sau lưng, vẩy mạnh tay áo, bắn ra bảy đạo tiểu xảo linh quang, tuy nhỏ nhưng hung hãn giáng vào cổ thụ.
"Ầm, ầm, ầm..."
Cổ thụ bị nổ tung vỏ, khó lòng dùng mộc độn chi thuật ẩn tàng trong đó nữa, kẻ đánh lén loáng lên. Bảy đạo linh quang theo sát!
Ánh mắt kẻ đánh lén băng lạnh, lật tay xuất trảo, cự nhận dài một trượng sáu xuất hiện.
Cự nhận hiện rõ dấu rèn, màu vàng đậm, lưỡi cực sắc, ánh lên lam quang!
"Vù - - "
Kẻ đánh lén cầm đao, khí thế tăng lên một cảnh giới, cách không chém vào Sùng Dần.
"Choang..." Bảy đạo linh quang tản đi, Sùng Dần hơi chấn kinh: "Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!"
Kẻ đánh lén bỏ chạy nhanh khôn tả, đến cạnh Tôn Lập thì xuất đao.
Tôn Lập hừ lạnh, lòng tay phải xòe ra ngoài!
"Cẩn thận!" Sùng Dần hô to, tay Tôn Lập chạm vào lưỡi đao!
Mắt kẻ đánh lén lóe lên tàn nhẫn, lưỡi dao đó mà thánh vật của bộ lạc, qua tay cường giả mấy đời, sắc bén vô cùng, dù sơn quy man thú cũng bị chẻ đôi! Mà nhân tộc ngu xuẩn này dám dùng tay đỡ!
"Choang..."
Màng tai kẻ đánh lén rách toạc, tay Tôn Lập không sao, thánh vật của bộ lạc mà y tự hào có một vết bàn tay trên lưỡi, sâu tới bảy tấc!
Kẻ đánh lén ngây ra: lưỡi đao này từng hô phong hoán vũ, giết vô số cường địch. Y tranh đoạt bao lâu mới được sử dụng thánh vật này, từ khi có nó thì chiến lực đại tăng, giết được mấy cường địch!
Thần binh như thế mà bị đối phươngnhẹ nhàng tung chưởng đánh nát lưỡi!
Dù y là dũng sĩ thân kinh bách chiến thì cũng bất ngờ, mọi động tác tiếp theo đều chậm lại.
"Cốp!"
Kẻ đánh lén tối sầm trước mắt, mềm nhũn ngã xuống, Tô Tiểu Mai đắc ý dương dương giơ cương quyền.
Bóng màu lục còn tệ hơn, Cách không thần cấm càng lúc càng mạnh, yêu đơn hồng quang bị ép đến gần như không nhìn thấy.
"Được rồi." Sùng Dần nhạt giọng: "Đưa y đến đây."
Bóng màu lục tuy trông giống người nhưng không phải nhân tộc. Ngũ quan, râu tóc hay má đều có ba cái vảy hình kiếm, từ sau gáy cho đến lưng có hai cốt mô đối xứng, trông như kỳ xí.
/419
|