Tôn Lập ngẩn người: "Thiên ngoại tinh hạch? Thập yêu thị thiên ngoại tinh hạch?"
"Thiên ngoại tinh hạch là kim thuộc hạch tâm còn lại khi vì sao bị hủy diệt, là phần quý nhất!" Võ Diệu nói.
Tôn Lập hãi hùng: "Sao cũng bị hủy diệt?"
La Hoàn buồn bã: "Bọn ta còn sa vào cảnh này thì sao trời sao có thể vĩnh thế trường tồn?"
Tôn Lập vẫn thấy khó chấp nhận, sao mà gã thấy vừa xa vừa bí mật, ở trên chín tầng trời, là chí cao vô thượng, nhưng hiện tại lưỡng vị lão tổ cho gã biết sao cũng tan biến, chả lẽ mục tiêu vĩnh thế trường tồn của tu tiên chỉ là sáo rỗng?
Võ Diệu và La Hoàn hiểu tâm tình gã, ở độ cao khác nhau thì nhìn thế giới cũng khác.
Võ Diệu do dự rồi nói: "Hiện tại giải thích thì ngươi cũng không hiểu, có ngày... đạt tới mức đó là người sẽ hiểu."
"Thiên ngoại tinh hạch là tinh hoa của một vì sao, thường thì vì năng lượng hao tận nên tự nhiên tiêu vong, hoặc bị cưỡng ép luyện hóa..."
Tôn Lập cả kinh: "Bị cưỡng ép luyện hóa!"
Võ Diệu bị cắt lời thì giải thích: "Có gì đâu, khi ngươi đạt tới mức độ đó sẽ hiểu. Chỉ là thế giới này có mấy loại công pháp có thể hóa được, ví như Cửu long thôn nhật có thể luyện hóa một hơi chín vì sao, hoặc Cửu đỉnh luyện nhật. Khụ, đừng lảng đi..."
Tôn Lập chấn kinh vô cùng.
"Thiên ngoại tinh hạch trong trường hợp trước không quý như từng hợp sau, nhưng dù thế nào thiên ngoại tinh hạch tại các thế giới đều dấy lên tranh đoạt!"
"Ngươi chỉ có mảnh vỡ của thiên ngoại tinh hạch nhưng cũng đủ rồi. Thậm chí... nếu tiết lộ ra sẽ có những kẻ mạo hiểu bị chí cao quy tắc trừng phạt mà đến cướp!"
Tôn Lập biết mình không phải đối thủ của “những kẻ” nên hỏi: "Lưỡng vị lão tổ. Hoài bích kỳ tội, bảo vật tuy quý nhưng có thể mất mạng, chúng ta nên xử lý thế nào?"
Võ Diệu cười vang: "Tiểu tử, kỳ thực xử lý cách nào thì tốt nhất là chính ngươi, người khác thì chịu."
Tôn Lập cười khổ: "Lão nhân gia đừng vòng vo nữa."
Võ Diệu nói: "Ngươi có biết thiên ngoại tinh hạch vì sao trân quý thế không?"
"Nó là tinh hoa của một vì sao, còn chưa đủ sao?"
"Không đơn giản thế." Võ Diệu nói: "Thiên ngoại tinh hạch hàm chứa tinh hoa cố nhiên trân quý, Nhưng trong các thế giới thì thứ quý hơn cũng có, nhưng thiên ngoại tinh hạch xếp trên hẳn, ngươi có biết vì sao?"
Tôn Lập hết kiên nhân: "Lão nhân gia có nói không? Sao còn lải nhải hơn cả La tổ nữa?"
La Hoàn nổi giận: "Tiểu tử cậy đủ lông đủ cánh rồi hả?"
Võ Diệu bị Tôn Lập châm chọc, La Hoàn vui vẻ: "Ha ha, tiểu tử, chúng ta hiếm khi đạt thành nhất trí! Được. Lão tổ ta cho ngươi biết, thiên ngoại tinh hạch không cần luyện hóa!"
Tôn Lập ngây ra: "Không cần luyện hóa?! Sao lại thế được?"
"Vì thế có được một viên thiên ngoại tinh hạch là sẽ nhanh chóng bồi dưỡng được một vãn bối cao cường! Đấy là điểm thiên ngoại tinh hạch trân quý hơn những thứ khác, nhỏ máu lên là nó triệt để thuộc về ngươi."
"Rồi cho thiên ngoại tinh hạch vào đại đỉnh."
Tôn Lập ngẩn người: "Hả? Cho đại đỉnh?"
Thứ quý thế này ném cho đại đỉnh làm gì? Không phải đã bảo trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng được tu sĩ cực mạnh, tự mình sử dụng không hơn sao?
La Hoàn bị hai người liên thủ ứng phó, một lúc sau cấm cảu: "Tinh văn thập bát đó ngươi nhận ra gì không?"
"Không." Tôn Lập thật thà.
"Ngươi đương nhiên không nhìn ra vì cảnh giới quá thấp!" La Hoàn chủ động tạo ra cơ hội báo cừu, không hề do dự: "Tinh văn thập bát mà mười tám quy tắc tối cao cấp! Ngươi lấy chút xíu quy tắc từ Nguyên thú thiên thư mà suýt nát xác, còn dám thử thiên ngoại tinh hạch?"
Tôn Lập hoang mang: "Không phải dùng thứ này bồi dưỡng vãn bối sao..."
"Có tư cách tranh đoạt thiên ngoại tinh hạch tệ nhất cũng Chí nhân cảnh..." Võ Diệu cười khan.
Tôn Lập:"..."
Gã chấp nhận.
Đi quanh khối thiên ngoại tinh hạch, Tôn Lập hỏi: "Nhỏ máu lên đâu?"
"Chỗ vừa nhỏ dung dịch vào là được."
Tôn Lập gật đầu, vận công chấn phá huyết quản trên tay- - tay có Bá Vương chưởng và Thiên Vương chưởng, gã muốn chọc thủng không dễ.
Nửa canh giờ sao, gã thấy lại bị lưỡng vị lão tổ lừa: "Còn bao nhiêu máu nữa mới đủ?"
Tôn Lập trào máu, rơi vào thiên ngoại tinh hạch là mất hút, nó như chưa nó, nửa canh giờ sau vẫn không có vẻ gì "đầy đủ"!
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười khan: "Ta không phải đã nói rồi sao, ít nhất phải để Chí nhân cảnh dùng, người ta tinh huyết vượng thịnh, ngươi cố đi..."
"Tiểu tử..." Tôn Lập muốn khóc mà không có nước mắt.
Lại thêm một canh giờ, Tôn Lập đã choáng váng thì khối thiên ngoại tinh hạch mới ánh lên hồng quang.
"Kiên trì một chút, sắp được rồi!" Võ Diệu giục, Tôn Lập cố thôi động linh nguyên để tạo ra huyết dịch.
Lại thêm nửa canh giờ, hồng quang sáng đến mức không thể hút máu nữa.
"Đủ rồi!"
Tôn Lập thở phào, mềm người ngất đi.
Thiên ngoại tinh hạch hồng quang càng lúc càng sáng, mười tám đạo kim hồng sắc tinh văn lóe lên rồi từ từ chìm vào nội bộ.
Tất cả chìm vào bình tĩnh.
...
Tôn Lập không biết hôn mêm bao lâu, mệt mỏi vô cùng, thậm chí lần trước chí tôn cấp Thiên môn long pháo liên tục oanh tạc, thể nội linh nguyên tiêu hao hết cũng không mệt thế này!
Mấy lần mơ hồ tỉnh lại, định bò dậy thì thấy mí mắt nặng trịch, lật người ngủ tiếp.
Mấy lần như thế thì gã mới đỡ hơn, mơ màng nhìn thiên ngoại tinh hạch.
Gã lấy từ linh dược trữ vật không gian ra uống liền ba bình mới bớt.
Lại dùng thêm hai bình mới dễ chịu hơn.
"Lưỡng vị lão tổ, tiểu tử bị lừa thảm quá!" Tôn Lập biết Võ Diệu và La Hoàn cố ý bất không cho gã biết mất nhiều máu thế...
"Hắc hắc! Kỳ thực bọn ta cũng muốn tốt cho ngươi, đại hung hiểm mới có đại cơ duyên." Võ Diệu cười khan.
La Hoàn ghen tức: "Ta cố ý đấy, ai bảo ngươi và đồ mỏ nhọn hợp lại chọc ta?"
Tôn Lập cười khổ, nhận ra thiên ngoại tinh hạch có liên hệ kỳ diệu với mình nhưng khác kiểu liên hệ của tế luyện pháp khí, có điều gã không rõ khác ở điểm nào.
Giơ tay là đại đỉnh từ hư không bay xuống.
Tôn Lập cầm thiên ngoại tinh hạch ném vào.
Trước đó gã ném không biết bao nhiêu kim thuộc nguyên liệu vào, đại đỉnh không từ chối gì.
Nhưng đến giờ gã khống chế chỉ dừng ở mức khiến đại đỉnh phi hành nhanh hơn một tí.
Mỗi lần cho kim thuộc nguyên liệu vào, đại đỉnh nuốt mà gã không có cảm giác gì, dù gã đã tế luyện đơn giản.
Lần này cho thiên ngoại tinh hạch vào là trong đại đỉnh hình thành một vũng xoáy kim thuộc quang mang!
Tôn Lập và thiên ngoại tinh hạch có liên hệ thần bí, đại đỉnh nuốt thiên ngoại tinh hạch, Tôn Lập cảm giác óc mình như bị thứ gì đó cuốn lấy!
"A - - "
Gã rống lên thê thảm, trước khi ngất đi còn nghĩ: không nhớ lâu, lại bị lưỡng vị lão tổ vô lương lừa...
...
Lần này khá hơn, Tôn Lập tỉnh khỏi hôn mê mấy lần, hơi khôi phục ý thức thì lại ngất tiếp.
Sau cùng tỉnh lại khi đau đầu như búa bổ, Võ Diệu quát: "Mau tu luyện linh thức!"
Tôn Lập giật mình: dòng linh thức co mất một nửa, hiểu ngay liên hệ với thiên ngoại tinh hạch là trực tiếp nối với linh thạch.
Thiên ngoại tinh hạch bị đại đỉnh thôn tính, nửa linh thức của gã bị kéo vào theo, hiện gã biết mình khống chế nó dễ hơn nhưng chỉ cần có ý nghĩ đó là đầu đau như nứt ra.
Tôn Lập không lấy hồn hỏa ra, vận chuyển phương pháp tu luyện linh thức của “Tinh hà chân giải”.
Không biết bao lâu sau, hồn hỏa tiêu hao hết thì mới miễn cưỡng bổ sung được linh thức.
"Vù..."
Gã thống khổ thở hắt ra, nhe răng đau đớn, chỉ hô hấp cũng nhức đầu.
"Thiên ngoại tinh hạch là kim thuộc hạch tâm còn lại khi vì sao bị hủy diệt, là phần quý nhất!" Võ Diệu nói.
Tôn Lập hãi hùng: "Sao cũng bị hủy diệt?"
La Hoàn buồn bã: "Bọn ta còn sa vào cảnh này thì sao trời sao có thể vĩnh thế trường tồn?"
Tôn Lập vẫn thấy khó chấp nhận, sao mà gã thấy vừa xa vừa bí mật, ở trên chín tầng trời, là chí cao vô thượng, nhưng hiện tại lưỡng vị lão tổ cho gã biết sao cũng tan biến, chả lẽ mục tiêu vĩnh thế trường tồn của tu tiên chỉ là sáo rỗng?
Võ Diệu và La Hoàn hiểu tâm tình gã, ở độ cao khác nhau thì nhìn thế giới cũng khác.
Võ Diệu do dự rồi nói: "Hiện tại giải thích thì ngươi cũng không hiểu, có ngày... đạt tới mức đó là người sẽ hiểu."
"Thiên ngoại tinh hạch là tinh hoa của một vì sao, thường thì vì năng lượng hao tận nên tự nhiên tiêu vong, hoặc bị cưỡng ép luyện hóa..."
Tôn Lập cả kinh: "Bị cưỡng ép luyện hóa!"
Võ Diệu bị cắt lời thì giải thích: "Có gì đâu, khi ngươi đạt tới mức độ đó sẽ hiểu. Chỉ là thế giới này có mấy loại công pháp có thể hóa được, ví như Cửu long thôn nhật có thể luyện hóa một hơi chín vì sao, hoặc Cửu đỉnh luyện nhật. Khụ, đừng lảng đi..."
Tôn Lập chấn kinh vô cùng.
"Thiên ngoại tinh hạch trong trường hợp trước không quý như từng hợp sau, nhưng dù thế nào thiên ngoại tinh hạch tại các thế giới đều dấy lên tranh đoạt!"
"Ngươi chỉ có mảnh vỡ của thiên ngoại tinh hạch nhưng cũng đủ rồi. Thậm chí... nếu tiết lộ ra sẽ có những kẻ mạo hiểu bị chí cao quy tắc trừng phạt mà đến cướp!"
Tôn Lập biết mình không phải đối thủ của “những kẻ” nên hỏi: "Lưỡng vị lão tổ. Hoài bích kỳ tội, bảo vật tuy quý nhưng có thể mất mạng, chúng ta nên xử lý thế nào?"
Võ Diệu cười vang: "Tiểu tử, kỳ thực xử lý cách nào thì tốt nhất là chính ngươi, người khác thì chịu."
Tôn Lập cười khổ: "Lão nhân gia đừng vòng vo nữa."
Võ Diệu nói: "Ngươi có biết thiên ngoại tinh hạch vì sao trân quý thế không?"
"Nó là tinh hoa của một vì sao, còn chưa đủ sao?"
"Không đơn giản thế." Võ Diệu nói: "Thiên ngoại tinh hạch hàm chứa tinh hoa cố nhiên trân quý, Nhưng trong các thế giới thì thứ quý hơn cũng có, nhưng thiên ngoại tinh hạch xếp trên hẳn, ngươi có biết vì sao?"
Tôn Lập hết kiên nhân: "Lão nhân gia có nói không? Sao còn lải nhải hơn cả La tổ nữa?"
La Hoàn nổi giận: "Tiểu tử cậy đủ lông đủ cánh rồi hả?"
Võ Diệu bị Tôn Lập châm chọc, La Hoàn vui vẻ: "Ha ha, tiểu tử, chúng ta hiếm khi đạt thành nhất trí! Được. Lão tổ ta cho ngươi biết, thiên ngoại tinh hạch không cần luyện hóa!"
Tôn Lập ngây ra: "Không cần luyện hóa?! Sao lại thế được?"
"Vì thế có được một viên thiên ngoại tinh hạch là sẽ nhanh chóng bồi dưỡng được một vãn bối cao cường! Đấy là điểm thiên ngoại tinh hạch trân quý hơn những thứ khác, nhỏ máu lên là nó triệt để thuộc về ngươi."
"Rồi cho thiên ngoại tinh hạch vào đại đỉnh."
Tôn Lập ngẩn người: "Hả? Cho đại đỉnh?"
Thứ quý thế này ném cho đại đỉnh làm gì? Không phải đã bảo trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng được tu sĩ cực mạnh, tự mình sử dụng không hơn sao?
La Hoàn bị hai người liên thủ ứng phó, một lúc sau cấm cảu: "Tinh văn thập bát đó ngươi nhận ra gì không?"
"Không." Tôn Lập thật thà.
"Ngươi đương nhiên không nhìn ra vì cảnh giới quá thấp!" La Hoàn chủ động tạo ra cơ hội báo cừu, không hề do dự: "Tinh văn thập bát mà mười tám quy tắc tối cao cấp! Ngươi lấy chút xíu quy tắc từ Nguyên thú thiên thư mà suýt nát xác, còn dám thử thiên ngoại tinh hạch?"
Tôn Lập hoang mang: "Không phải dùng thứ này bồi dưỡng vãn bối sao..."
"Có tư cách tranh đoạt thiên ngoại tinh hạch tệ nhất cũng Chí nhân cảnh..." Võ Diệu cười khan.
Tôn Lập:"..."
Gã chấp nhận.
Đi quanh khối thiên ngoại tinh hạch, Tôn Lập hỏi: "Nhỏ máu lên đâu?"
"Chỗ vừa nhỏ dung dịch vào là được."
Tôn Lập gật đầu, vận công chấn phá huyết quản trên tay- - tay có Bá Vương chưởng và Thiên Vương chưởng, gã muốn chọc thủng không dễ.
Nửa canh giờ sao, gã thấy lại bị lưỡng vị lão tổ lừa: "Còn bao nhiêu máu nữa mới đủ?"
Tôn Lập trào máu, rơi vào thiên ngoại tinh hạch là mất hút, nó như chưa nó, nửa canh giờ sau vẫn không có vẻ gì "đầy đủ"!
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười khan: "Ta không phải đã nói rồi sao, ít nhất phải để Chí nhân cảnh dùng, người ta tinh huyết vượng thịnh, ngươi cố đi..."
"Tiểu tử..." Tôn Lập muốn khóc mà không có nước mắt.
Lại thêm một canh giờ, Tôn Lập đã choáng váng thì khối thiên ngoại tinh hạch mới ánh lên hồng quang.
"Kiên trì một chút, sắp được rồi!" Võ Diệu giục, Tôn Lập cố thôi động linh nguyên để tạo ra huyết dịch.
Lại thêm nửa canh giờ, hồng quang sáng đến mức không thể hút máu nữa.
"Đủ rồi!"
Tôn Lập thở phào, mềm người ngất đi.
Thiên ngoại tinh hạch hồng quang càng lúc càng sáng, mười tám đạo kim hồng sắc tinh văn lóe lên rồi từ từ chìm vào nội bộ.
Tất cả chìm vào bình tĩnh.
...
Tôn Lập không biết hôn mêm bao lâu, mệt mỏi vô cùng, thậm chí lần trước chí tôn cấp Thiên môn long pháo liên tục oanh tạc, thể nội linh nguyên tiêu hao hết cũng không mệt thế này!
Mấy lần mơ hồ tỉnh lại, định bò dậy thì thấy mí mắt nặng trịch, lật người ngủ tiếp.
Mấy lần như thế thì gã mới đỡ hơn, mơ màng nhìn thiên ngoại tinh hạch.
Gã lấy từ linh dược trữ vật không gian ra uống liền ba bình mới bớt.
Lại dùng thêm hai bình mới dễ chịu hơn.
"Lưỡng vị lão tổ, tiểu tử bị lừa thảm quá!" Tôn Lập biết Võ Diệu và La Hoàn cố ý bất không cho gã biết mất nhiều máu thế...
"Hắc hắc! Kỳ thực bọn ta cũng muốn tốt cho ngươi, đại hung hiểm mới có đại cơ duyên." Võ Diệu cười khan.
La Hoàn ghen tức: "Ta cố ý đấy, ai bảo ngươi và đồ mỏ nhọn hợp lại chọc ta?"
Tôn Lập cười khổ, nhận ra thiên ngoại tinh hạch có liên hệ kỳ diệu với mình nhưng khác kiểu liên hệ của tế luyện pháp khí, có điều gã không rõ khác ở điểm nào.
Giơ tay là đại đỉnh từ hư không bay xuống.
Tôn Lập cầm thiên ngoại tinh hạch ném vào.
Trước đó gã ném không biết bao nhiêu kim thuộc nguyên liệu vào, đại đỉnh không từ chối gì.
Nhưng đến giờ gã khống chế chỉ dừng ở mức khiến đại đỉnh phi hành nhanh hơn một tí.
Mỗi lần cho kim thuộc nguyên liệu vào, đại đỉnh nuốt mà gã không có cảm giác gì, dù gã đã tế luyện đơn giản.
Lần này cho thiên ngoại tinh hạch vào là trong đại đỉnh hình thành một vũng xoáy kim thuộc quang mang!
Tôn Lập và thiên ngoại tinh hạch có liên hệ thần bí, đại đỉnh nuốt thiên ngoại tinh hạch, Tôn Lập cảm giác óc mình như bị thứ gì đó cuốn lấy!
"A - - "
Gã rống lên thê thảm, trước khi ngất đi còn nghĩ: không nhớ lâu, lại bị lưỡng vị lão tổ vô lương lừa...
...
Lần này khá hơn, Tôn Lập tỉnh khỏi hôn mê mấy lần, hơi khôi phục ý thức thì lại ngất tiếp.
Sau cùng tỉnh lại khi đau đầu như búa bổ, Võ Diệu quát: "Mau tu luyện linh thức!"
Tôn Lập giật mình: dòng linh thức co mất một nửa, hiểu ngay liên hệ với thiên ngoại tinh hạch là trực tiếp nối với linh thạch.
Thiên ngoại tinh hạch bị đại đỉnh thôn tính, nửa linh thức của gã bị kéo vào theo, hiện gã biết mình khống chế nó dễ hơn nhưng chỉ cần có ý nghĩ đó là đầu đau như nứt ra.
Tôn Lập không lấy hồn hỏa ra, vận chuyển phương pháp tu luyện linh thức của “Tinh hà chân giải”.
Không biết bao lâu sau, hồn hỏa tiêu hao hết thì mới miễn cưỡng bổ sung được linh thức.
"Vù..."
Gã thống khổ thở hắt ra, nhe răng đau đớn, chỉ hô hấp cũng nhức đầu.
/419
|