Chúng nhân đều thấy lạ lùng, người như Doãn Dương tất tham lam vô cùng, có gì tốt đều vơ về mình nhưng trữ vật giới chỉ cho biết không phải thế.
Tôn Lập tách ra, may mà trữ vật giới chỉ không gian đó cực lớn, ném cho Giang Sĩ Ngọc sử dụng.
Hai thứ còn lại là một tam phẩm pháp khí, đoản nhận dài cỡ một thước, có hỏa diễm và độc tính. Giang Sĩ Ngọc cần vì thích hợp cho y sử dụng khi hoàn toàn yêu hóa.
Thứ còn lại khá quái dị, một cái nhẫn cổ kính làm bằng vẫn thạch lấp lánh ngân quang, thoạt nhìn như đêm sao.
Võ Diệu kinh ngạc: "Cầm lên xem kỹ."
Tôn Lập cầm thứ đó lên xem, Võ Diệu kinh ngạc: "Đúng là linh tuyền tỉnh! Tiểu tử ngươi vận khí không tệ..."
Tôn Lập nhìn chúng nhân, chưa nói thì Sùng Dần phất tay: "Vốn là của ngươi."
Tôn Lập ném vào trữ vật không gian.
Linh tuyền tỉnh có thể hút linh năng từ dị hư không, là thứ cực kỳ trọng yếu của động thiên thế giới, có nó thì động thiên thế giới sẽ tuần hoàn năng lượng hoàn chỉnh.
...
Đến trưa, Lưu Văn Bách đến mời Tôn Lập, qua trận tối qua, y càng tôn trọng Tôn Lập.
"Tiên sinh, mau theo tại hạ. Tối nay đổi phiên, phải phiền tiên sinh đổi sang y phục của bọn tại hạ."
Tôn Lập gật đầu: "Không sao."
Khâu Thần Lộc không xuất hiện. Tất cả do Lưu Văn Bách xử lý, tiểu đội mà Tôn Lập trà trộn đều là tâm phúc của y, đã theo ra biển.
Thấy Tôn Lập, y không dám kiêu ngạo mà hành lễ.
Đến tối, tiểu đội lách vào đại đội năm trăm người, cùng vào hoàng thành. Vừa vào là cửa hoàng thành đóng lại, cách tuyệt với ngoại giới.
Tất cả đều thuận lợi. Đại đương đầu Vũ Dương Hùng đổi gác là đường đệ của bệ hạ, cùng với Vũ Dương Lôi là người được quốc sư trọng dụng, Khâu Thần Lộc không sánh bằng. Ở hoàng thành lâu thế nên khó chịu, đến giờ là dẫn người đi ngay.
Khâu Thần Lộc ra hiệu, Lưu Văn Bách dẫn Tôn Lập vào hoàng thất bảo khố: "Tiên sinh, vốn mỗi tối Vũ Dương Lôi đại nhân tuần thị một lần nhưng giờ y đi Vân Hà quận, tiên sinh cứ ở trong, nhưng không quá năm canh giờ..."
"Được, yên tâm đi." Tôn Lập càng ngứa ngáy với Nguyên thú thiên thư.
...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Sùng Dần hỏi: "Ai?"
Không ai đáp, y nhíu mày, thầm giới bị. Mở cửa ra là gió thơm phả vào.
"Sùng Dần sư huynh..." Mễ Diệu Ngọc nhào vào lòng. Sùng Dần biến sắc, linh quang từ ngực phun ra. Mễ Diệu Ngọc nhào xuống.
"Sùng Dần sư huynh, sao lại nặng tay như thế, lẽ nào không nhận ra nô gia thích sư huynh..."
Sùng Dần ngây ra thì Mễ Diệu Ngọc tựa vào ghế sụt sịt: "Sùng Bá thô lỗ như thế có gì hay? Nô gia chỉ thân cận Sùng Bá đê sư huynh ghen mà thôi, không ngờ sư huynh trông thế mà lại không hiểu gì. Người ta vất vả như thế nhưng sư huynh không hề phản ứng, người ta không chịu nổi nữa..."
Đoạn lại nhào tới. Sùng Dần chụp cổ tay nàng ta: "Cút!"
Tay chợt nhói lên!
Xòe tay ra, lòng tay có một vết lam sẫm, tản đi rất nhanh.
Sùng Dần lắc lư nhìn Mễ Diệu Ngọc: "Ngươi..."
Mễ Diệu Ngọc cười: "Ngu xuẩn, nếu không nói đến việc ta và Sùng Bá thì sao có thể làm loạn tâm thần ngươi?"
Bàn tay trắng ngần của nàng ta có một vòng bạc khảm một cây độc châm như lông trâu.
"Biết Tam Diệu phái có gì là tam diệu không? Một là nữ tử, hai là U muội tiêu hồn tán, ba là Hải đảm châm, đừng nói ngươi mà thần tiên trúng độc châm này, không có giải dược cũng thành nước, ha ha ha..."
Mễ Diệu Ngọc đi ra, một tờ giấy bay xuống.
Sùng Dần ngã nhào.
...
Trên tửu lâu đối diện khách sạn, trên vị trí bọn Doãn Dương ngồi có bốn người, tửu lâu lạnh tanh, ngoài họ không còn khách nhân.
Quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên có năm thân truyền đệ tử, đều chọn từ con cháu hoàng thất, từ bé đã được đầu tư, đây mới là tay chân thật sự của Vũ Vĩnh Nguyên.
Trong năm người, đại sư huynh Vũ Tông Vĩ đã Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trung kỳ! Bốn sư đệ đều Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, hơn hẳn tứ đại đương đầu.
Những việc không thích hợp cho người ngoài biết đều do năm người này phụ trách xử lý.
Hôm nay, tứ vị sư đệ đều ngồi trên tửu lâu nhìn khách sạn đối diện.
"Bẩm thống lĩnh, Tôn Lập đã vào hoàng thất bảo khố!"
Một thám tử vào bẩm cáo.
"Biết rồi, lui đi."
Thám tử lui xuống, tứ vị sư huynh đệ có người không nén được: "Động thủ?"
"Đừng vội, chưa đến đúng thời gian."
"Ta không hiểu, sao phải bỏ qua một tên, trừ sạch không tốt hơn sao."
"Cũng vì nữ nhân dơ bẩn đó!"
"Được rồi!" Nhị sư huynh gõ bàn: "Nữ nhân đó được bệ hạ vừa ý, cố nhịn đi, không lâu nữa đâu."
"Nữ nhân đó làm thế không sợ bệ hạ giận hả?"
"Bệ hạ mặc kệ, chỉ cần ả đưa được nữ tu xinh đẹp vào cung là được..."
Dứt lời từ khách sạn, Sùng Bá lao đi, thoáng sau đãk huất bóng.
Bốn sư huynh đệ mỉm cười: "Động thủ...”
“Ầm!"
Cửa đỏ thếp vàng bị đá văng ra, Sùng Bá đi vao, trong nhà không có ai.
"Nô gia đợi trong phòng."
Mễ Diệu Ngọc cất giọng mềm oặt, Sùng Bá nén giận xông tới.
"Oành!"
Cửa phòng nát vụn, Sùng Bá đứng ở cửa, Mễ Diệu Ngọc chỉ mặc sa mỏng, thân thể ẩn hiện, nằm trên giường nheo mắt câu hồn.
"Giải dược!"
Sùng Bá lạnh lùng nói.
"Oành!"
Sùng Bá ngoái lại, từ phía khách sạn phương có linh quang xung thiên, y biến sắc: "Sao hả?"
"Ha ha..." Mễ Diệu Ngọc che miệng cười, lắc eo đi tới: " Quả dưa ngốc, Hải đảm châm làm gì có giải dược? Nô gia đầu độc Sùng Dần rồi bảo sư huynh đến lấy giải dược là để cứu sư huynh, không thì..."
Sùng Bá hiểu hết, mắt đỏ ngầu, chụp lấy cổ Mễ Diệu Ngọc rồi dụng lực.
"Cách!"
Mễ Diệu Ngọc gãy cổ.
"A - - "
Y gầm lên, tam vị chân hỏa đốt Mễ Diệu Ngọc thành tro!
Mễ Diệu Ngọc cho là mình và Sùng Bá cùng cảnh giới, dù Sùng Bá không muốn cũng không làm gì được nàng ta, không ngờ hung thần đó không thể xét theo lẽ thường, một chiêu là xong.
Sùng Bá đi thẳng tới khách sạn.
Khách sạn đã thành phế khư, bọn Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai vây thành vòng tròn quanh Sùng Dần hôn mê.
Bên ngoài là vô số tu sĩ Thiên Sư các. Bốn Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng điên cuồng tấn công!
Giang Sĩ Ngọc cảnh giới tối cao cũng chỉ Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng, gần như kém hẳn một đại cảnh giới! Bốn người tấn cong cuồng bạo, bọn Giang Sĩ Ngọc đều nguy ngập.
Sùng Bá gầm vang: "Mỗ gia đến dây!" Đoạn dấy lên cuồng phong lao tới.
Giang Sĩ Ngọc kêu to: "Giáo tập mau đến hoàng cung, bọn đệ tử chống nổi, kẻ manh nhất của chúng đến hoàng thất bảo khố, Tôn Lập đang đọc Nguyên thú thiên thư, bị quấy nhiễu sẽ hồn phi phách tán!"
Sùng Bá ngẩn người, nhìn Sùng Dần rồi lao tới: "Giao cho ta!"
Bốn người đó không ngăn Sùng Bá.
"Đại sư huynh ở đó, y đến cũng chỉ tự tìm cái chết, giết loại ngốc đó xong, đại sư huynh thừa thời gian giết Tôn Lập."
...
Trong Chiêu Vân quận chúa phủ lặng ngắt, một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ, cực kỳ quỷ dị.
Trong quận chúa phủ, mấy thống lĩnh tâm phúc của Vân Chỉ Nhạn đều có mặt, tất cả đợi sẵn, cố ý khống chế hơi thở dưới lớp giáp dày.
Ngoài quận chúa phủ là ba tầng tinh binh Thiên Sư các vây kín, ai nấy tu vi Phàm nhân cảnh. Chỉ lực lượng này đủ san bằng mọi đại môn phái Ô Hoàn!
Trong thư phòng của Vân Chỉ Nhạn, Vũ Dương Hùng theo lời đồn đang ở ngoài và Vũ Dương Lôi đã đến Nam Đấu kiếm lợi.
Cả hai không có vẻ gì huênh hoang mà có phần đồng tình nhìn Vân Chỉ Nhạn.
Lên được vị trí này thì có ai ngốc?
Vân Chỉ Nhạn nghịch chiết phiến, nhìn hai người: "Các vị định ngăn ta?"
Vũ Dương Hùng quen thương hương tiếc ngọc: "Cô nương cứ đi, bọn tại hạ cũng không ngăn, nhưng đi rồi thì sao? Một mình cô nương không thay đổi được cục diện, quốc sư bố trí chu mật, bọn Tôn Lập chết chắc."
Tôn Lập tách ra, may mà trữ vật giới chỉ không gian đó cực lớn, ném cho Giang Sĩ Ngọc sử dụng.
Hai thứ còn lại là một tam phẩm pháp khí, đoản nhận dài cỡ một thước, có hỏa diễm và độc tính. Giang Sĩ Ngọc cần vì thích hợp cho y sử dụng khi hoàn toàn yêu hóa.
Thứ còn lại khá quái dị, một cái nhẫn cổ kính làm bằng vẫn thạch lấp lánh ngân quang, thoạt nhìn như đêm sao.
Võ Diệu kinh ngạc: "Cầm lên xem kỹ."
Tôn Lập cầm thứ đó lên xem, Võ Diệu kinh ngạc: "Đúng là linh tuyền tỉnh! Tiểu tử ngươi vận khí không tệ..."
Tôn Lập nhìn chúng nhân, chưa nói thì Sùng Dần phất tay: "Vốn là của ngươi."
Tôn Lập ném vào trữ vật không gian.
Linh tuyền tỉnh có thể hút linh năng từ dị hư không, là thứ cực kỳ trọng yếu của động thiên thế giới, có nó thì động thiên thế giới sẽ tuần hoàn năng lượng hoàn chỉnh.
...
Đến trưa, Lưu Văn Bách đến mời Tôn Lập, qua trận tối qua, y càng tôn trọng Tôn Lập.
"Tiên sinh, mau theo tại hạ. Tối nay đổi phiên, phải phiền tiên sinh đổi sang y phục của bọn tại hạ."
Tôn Lập gật đầu: "Không sao."
Khâu Thần Lộc không xuất hiện. Tất cả do Lưu Văn Bách xử lý, tiểu đội mà Tôn Lập trà trộn đều là tâm phúc của y, đã theo ra biển.
Thấy Tôn Lập, y không dám kiêu ngạo mà hành lễ.
Đến tối, tiểu đội lách vào đại đội năm trăm người, cùng vào hoàng thành. Vừa vào là cửa hoàng thành đóng lại, cách tuyệt với ngoại giới.
Tất cả đều thuận lợi. Đại đương đầu Vũ Dương Hùng đổi gác là đường đệ của bệ hạ, cùng với Vũ Dương Lôi là người được quốc sư trọng dụng, Khâu Thần Lộc không sánh bằng. Ở hoàng thành lâu thế nên khó chịu, đến giờ là dẫn người đi ngay.
Khâu Thần Lộc ra hiệu, Lưu Văn Bách dẫn Tôn Lập vào hoàng thất bảo khố: "Tiên sinh, vốn mỗi tối Vũ Dương Lôi đại nhân tuần thị một lần nhưng giờ y đi Vân Hà quận, tiên sinh cứ ở trong, nhưng không quá năm canh giờ..."
"Được, yên tâm đi." Tôn Lập càng ngứa ngáy với Nguyên thú thiên thư.
...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Sùng Dần hỏi: "Ai?"
Không ai đáp, y nhíu mày, thầm giới bị. Mở cửa ra là gió thơm phả vào.
"Sùng Dần sư huynh..." Mễ Diệu Ngọc nhào vào lòng. Sùng Dần biến sắc, linh quang từ ngực phun ra. Mễ Diệu Ngọc nhào xuống.
"Sùng Dần sư huynh, sao lại nặng tay như thế, lẽ nào không nhận ra nô gia thích sư huynh..."
Sùng Dần ngây ra thì Mễ Diệu Ngọc tựa vào ghế sụt sịt: "Sùng Bá thô lỗ như thế có gì hay? Nô gia chỉ thân cận Sùng Bá đê sư huynh ghen mà thôi, không ngờ sư huynh trông thế mà lại không hiểu gì. Người ta vất vả như thế nhưng sư huynh không hề phản ứng, người ta không chịu nổi nữa..."
Đoạn lại nhào tới. Sùng Dần chụp cổ tay nàng ta: "Cút!"
Tay chợt nhói lên!
Xòe tay ra, lòng tay có một vết lam sẫm, tản đi rất nhanh.
Sùng Dần lắc lư nhìn Mễ Diệu Ngọc: "Ngươi..."
Mễ Diệu Ngọc cười: "Ngu xuẩn, nếu không nói đến việc ta và Sùng Bá thì sao có thể làm loạn tâm thần ngươi?"
Bàn tay trắng ngần của nàng ta có một vòng bạc khảm một cây độc châm như lông trâu.
"Biết Tam Diệu phái có gì là tam diệu không? Một là nữ tử, hai là U muội tiêu hồn tán, ba là Hải đảm châm, đừng nói ngươi mà thần tiên trúng độc châm này, không có giải dược cũng thành nước, ha ha ha..."
Mễ Diệu Ngọc đi ra, một tờ giấy bay xuống.
Sùng Dần ngã nhào.
...
Trên tửu lâu đối diện khách sạn, trên vị trí bọn Doãn Dương ngồi có bốn người, tửu lâu lạnh tanh, ngoài họ không còn khách nhân.
Quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên có năm thân truyền đệ tử, đều chọn từ con cháu hoàng thất, từ bé đã được đầu tư, đây mới là tay chân thật sự của Vũ Vĩnh Nguyên.
Trong năm người, đại sư huynh Vũ Tông Vĩ đã Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trung kỳ! Bốn sư đệ đều Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, hơn hẳn tứ đại đương đầu.
Những việc không thích hợp cho người ngoài biết đều do năm người này phụ trách xử lý.
Hôm nay, tứ vị sư đệ đều ngồi trên tửu lâu nhìn khách sạn đối diện.
"Bẩm thống lĩnh, Tôn Lập đã vào hoàng thất bảo khố!"
Một thám tử vào bẩm cáo.
"Biết rồi, lui đi."
Thám tử lui xuống, tứ vị sư huynh đệ có người không nén được: "Động thủ?"
"Đừng vội, chưa đến đúng thời gian."
"Ta không hiểu, sao phải bỏ qua một tên, trừ sạch không tốt hơn sao."
"Cũng vì nữ nhân dơ bẩn đó!"
"Được rồi!" Nhị sư huynh gõ bàn: "Nữ nhân đó được bệ hạ vừa ý, cố nhịn đi, không lâu nữa đâu."
"Nữ nhân đó làm thế không sợ bệ hạ giận hả?"
"Bệ hạ mặc kệ, chỉ cần ả đưa được nữ tu xinh đẹp vào cung là được..."
Dứt lời từ khách sạn, Sùng Bá lao đi, thoáng sau đãk huất bóng.
Bốn sư huynh đệ mỉm cười: "Động thủ...”
“Ầm!"
Cửa đỏ thếp vàng bị đá văng ra, Sùng Bá đi vao, trong nhà không có ai.
"Nô gia đợi trong phòng."
Mễ Diệu Ngọc cất giọng mềm oặt, Sùng Bá nén giận xông tới.
"Oành!"
Cửa phòng nát vụn, Sùng Bá đứng ở cửa, Mễ Diệu Ngọc chỉ mặc sa mỏng, thân thể ẩn hiện, nằm trên giường nheo mắt câu hồn.
"Giải dược!"
Sùng Bá lạnh lùng nói.
"Oành!"
Sùng Bá ngoái lại, từ phía khách sạn phương có linh quang xung thiên, y biến sắc: "Sao hả?"
"Ha ha..." Mễ Diệu Ngọc che miệng cười, lắc eo đi tới: " Quả dưa ngốc, Hải đảm châm làm gì có giải dược? Nô gia đầu độc Sùng Dần rồi bảo sư huynh đến lấy giải dược là để cứu sư huynh, không thì..."
Sùng Bá hiểu hết, mắt đỏ ngầu, chụp lấy cổ Mễ Diệu Ngọc rồi dụng lực.
"Cách!"
Mễ Diệu Ngọc gãy cổ.
"A - - "
Y gầm lên, tam vị chân hỏa đốt Mễ Diệu Ngọc thành tro!
Mễ Diệu Ngọc cho là mình và Sùng Bá cùng cảnh giới, dù Sùng Bá không muốn cũng không làm gì được nàng ta, không ngờ hung thần đó không thể xét theo lẽ thường, một chiêu là xong.
Sùng Bá đi thẳng tới khách sạn.
Khách sạn đã thành phế khư, bọn Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai vây thành vòng tròn quanh Sùng Dần hôn mê.
Bên ngoài là vô số tu sĩ Thiên Sư các. Bốn Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng điên cuồng tấn công!
Giang Sĩ Ngọc cảnh giới tối cao cũng chỉ Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng, gần như kém hẳn một đại cảnh giới! Bốn người tấn cong cuồng bạo, bọn Giang Sĩ Ngọc đều nguy ngập.
Sùng Bá gầm vang: "Mỗ gia đến dây!" Đoạn dấy lên cuồng phong lao tới.
Giang Sĩ Ngọc kêu to: "Giáo tập mau đến hoàng cung, bọn đệ tử chống nổi, kẻ manh nhất của chúng đến hoàng thất bảo khố, Tôn Lập đang đọc Nguyên thú thiên thư, bị quấy nhiễu sẽ hồn phi phách tán!"
Sùng Bá ngẩn người, nhìn Sùng Dần rồi lao tới: "Giao cho ta!"
Bốn người đó không ngăn Sùng Bá.
"Đại sư huynh ở đó, y đến cũng chỉ tự tìm cái chết, giết loại ngốc đó xong, đại sư huynh thừa thời gian giết Tôn Lập."
...
Trong Chiêu Vân quận chúa phủ lặng ngắt, một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ, cực kỳ quỷ dị.
Trong quận chúa phủ, mấy thống lĩnh tâm phúc của Vân Chỉ Nhạn đều có mặt, tất cả đợi sẵn, cố ý khống chế hơi thở dưới lớp giáp dày.
Ngoài quận chúa phủ là ba tầng tinh binh Thiên Sư các vây kín, ai nấy tu vi Phàm nhân cảnh. Chỉ lực lượng này đủ san bằng mọi đại môn phái Ô Hoàn!
Trong thư phòng của Vân Chỉ Nhạn, Vũ Dương Hùng theo lời đồn đang ở ngoài và Vũ Dương Lôi đã đến Nam Đấu kiếm lợi.
Cả hai không có vẻ gì huênh hoang mà có phần đồng tình nhìn Vân Chỉ Nhạn.
Lên được vị trí này thì có ai ngốc?
Vân Chỉ Nhạn nghịch chiết phiến, nhìn hai người: "Các vị định ngăn ta?"
Vũ Dương Hùng quen thương hương tiếc ngọc: "Cô nương cứ đi, bọn tại hạ cũng không ngăn, nhưng đi rồi thì sao? Một mình cô nương không thay đổi được cục diện, quốc sư bố trí chu mật, bọn Tôn Lập chết chắc."
/419
|